← Quay lại trang sách

Chương 7 01

“Có nghĩa là anh muốn tôi thôi miên Lâm Thụy Lân một nữa, các anh ở bên cạnh giám sát toàn bộ quá trình?” Tiêu Tập Phong nhìn La Phi hỏi. Sau khi nhận được sự khẳng định của đối phương, ông ta mỉm cười rồi lại hỏi: “Việc này rốt cuộc là để cứu Lâm Thụy Lân? Hay là để cài bẫy tôi đây?”

“Ông nghĩ thế nào cũng được,” La Phi đón ánh mắt của đối phương, “Nếu ông từ chối, chúng tôi cũng không có quyền ép.”

Tiêu Tập Phong xoa hai bàn tay vào nhau, nói: “Tôi sẽ không từ chối.”

“Không từ chối là tốt nhất.” Tiểu Lưu ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu, “Tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết.”

Tiêu Tập Phong nghe ra ẩn ý trong câu nói của Tiểu Lưu, ông ta đảo mắt nhìn cậu.

“Chàng trai,” ông ta nhắc nhở bằng giọng của người lớn tuổi, “Tôi không cần quan tâm đến chuyện các anh có hiểu lầm hay không, sự lựa chọn của tôi xuất phát từ sự tôn trọng đối với người bạn lâu năm của tôi.”

“Người bạn lâu năm?” La Phi hỏi, “Ông muốn nói đến Từ Liên Sinh?”

Tiêu Tập Phong trịnh trọng gật đầu.

Tiểu Lưu cười nhạt hỏi lại: “Không phải là ông thấy bất bình cho Từ Liên Sinh sao? Ông cũng mong Lâm Thụy Lân bị trừng phạt.”

“Đúng là tôi đã từng có suy nghĩ như vậy,” Tiêu Tập Phong xòe bàn tay, “nhưng bây giờ tôi biết mình đã sai rồi.”

“Ồ?” La Phi nhướn mày, có vẻ ngạc nhiên.

Tiêu Tập Phong ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, ánh mắt xa xăm, dường như đang tìm cảm giác gì đó. Giây lát sau ông ta bắt đầu nói liền một mạch: “Tôi ở trong gian phòng hỏi cung này mấy tiếng đồng hồ liền, không ai để ý đến… Các anh có biết không, khi một người bình tĩnh lại, sẽ nghe thấy rất nhiều âm thanh, những âm thanh đó luôn bị chìm nghỉm trong cuộc sống thế tục ồn ào, chỉ có lúc ấy mới hiện rõ ra. Có những âm thanh phát ra từ nội tâm của tôi, có những âm thanh phát ra từ bạn tôi. Đúng vậy, chúng tôi cứ thế nói chuyện… Trạng thái đó, có thể các anh không thể nào hiểu được.”

La Phi mỉm cười nói: “Xem ra ông đã tự thôi miên bản thân mình.”

Lần này đến lượt Tiêu Tập Phong ngạc nhiên, ông ta liếc nhìn La Phi: “Anh biết nhiều thật đấy.”

Nhưng La Phi chỉ hỏi tiếp: “Các ông đã nói những chuyện gì?”

Tiêu Tập Phong im lặng một lúc rồi nói: “Một lần nữa tôi cảm nhận được tấm lòng giản dị mà vĩ đại của Từ Liên Sinh. Khi còn sống, ông ấy không tranh giành với ai, cho dù bị ức hiếp thế nào đi nữa, cũng chưa bao giờ có ý thù hận. Ông ấy coi mình là thùng rác của thế giới này, thu nạp những cảm xúc bẩn thỉu người khác xả ra bằng một tấm lòng rộng lớn. Cuối cùng khi không thể chịu đựng được nữa, ông ấy cũng chỉ lặng lẽ ra đi, không hề gây ra phiền hà cho những người khác. Tôi muốn nói, cuộc đời của ông ấy đẹp hoàn hảo, mặc dù trông ông ấy vô cùng xấu xí, nhưng thế giới tình cảm của ông ấy luôn thuần khiết, không tì vết.”

Nói xong những lời đó, Tiêu Tập Phong thở dài một tiếng, rồi lại nói: “Còn tôi thì sao? Tôi thực sự không xứng đáng để so sánh với ông ấy. Khi ông ấy bình thản ra đi, tôi lại bắt đầu thù hận thế giới này. Tôi có ý tưởng báo thù, thậm chí mặc kệ cho một số chuyện đáng sợ… Đó đều là những chuyện Từ Liên Sinh không muốn nhìn thấy. Máu của mấy người bị hại đó chảy đầy trước mặt tôi, đỏ đến nhức mắt. Đó là vết nhơ đối với Từ Liên Sinh, càng là nụ cười nhạo lạnh lùng đối với tôi.”

La Phi nói: “Cho nên ông đã thay đổi thái độ?”

“Đúng thế. Nếu tôi đã nhận ra lỗi, thì bây giờ thay đổi vẫn còn chưa muộn.” Tiêu Tập Phong nheo mắt nhẹ nhàng nói, “Tôi phải cảm ơn Từ Liên Sinh, ông ấy một lần nữa cứu rỗi linh hồn tôi.”

La Phi lại nói: “Không ai có thể cứu rỗi được linh hồn người khác, trừ chính bản thân mình.”

Mắt Tiêu Tập Phong ánh lên, dường như cố gắng thoát ra khỏi một tâm trạng nào đó.

“Mọi tác dụng thôi miên đều bắt nguồn từ thế giới tiềm thức, nên tất cả những âm thanh ông nghe thấy, thực ra đều phát ra từ nội tâm của ông.” La Phi nhìn Tiêu Tập Phong một lúc bằng ánh mắt dò xét, rồi lại nói, “Về căn bản, ông phản đối chuyện báo thù và giết chóc. Nhưng cái chết của Từ Liên Sinh lại khiến ông khó mà bình tĩnh được, ông cảm thấy buộc phải làm gì đó cho bạn mình. Tâm trạng lưỡng nan đó khiến ông không biết phải lựa chọn thế nào, cho nên ông đành để Từ Liên Sinh ra mặt. Ông tự thôi miên bản thân một lần, khuyên nhủ mình từ góc nhìn của Từ Liên Sinh. Cho đến khi ông tin rằng ngăn chặn việc giết chóc là đúng với tấm lòng của Từ Liên Sinh, khi ông đưa ra lựa chọn sẽ không phải lo lắng gì nữa.”

Tiêu Tập Phong chăm chú nhìn La Phi, sự ngạc nhiên trên gương mặt ông ta càng lúc càng rõ rệt. Cuối cùng ông ta gượng gạo cười một tiếng: “Cảnh sát La, không ngờ anh cũng là một chuyên gia. Nếu như vậy, anh cần gì phải tìm tôi? Anh có thể tự thôi miên Lâm Thụy Lân được mà.”

“Tôi chỉ là lý thuyết suông.” La Phi nhún vai hỏi lại, “Nếu tôi biết thôi miên thật, thì cần gì phải nhốt ông ở đây? Tôi có thể để ông đưa ra lựa chọn đúng đắn sớm hơn.”

“Hóa ra chỉ là một nhà lý luận.” Tiêu Tập Phong cười, vỗ tay một cái, “Được rồi. Nếu bây giờ lập trường của chúng ta đồng nhất, thì cùng giải quyết vấn đề của Lâm Thụy Lân thôi.”

Ba người đứng dậy đi sang phòng khách chỗ Lâm Thụy Lân. Vừa đi, La Phi vừa gọi điện thông báo cho Trương Vũ. Có một bác sĩ pháp y ở hiện trường, tính mạng của Lâm Thụy Lân có thể được bảo vệ tốt hơn.

Sau khi mọi người gặp nhau ở phòng khách. Trương Vũ vừa gặp La Phi liền đưa ngay cho anh một hộp thuốc. Mặc dù La Phi nhanh chóng cất hộp thuốc đi, nhưng vẫn bị Tiêu Tập Phong nhanh mắt nhận ra tên thuốc.

“Lorazepam?” Ông ta nhìn La Phi vẻ suy nghĩ, “Thảo nào trạng thái tinh thần của cảnh sát La không được tốt, hóa ra là bị mất ngủ?”

Ông ta vừa dứt lời, Tiểu Lưu và những người khác cũng đều nhìn về phía La Phi, nét mặt lo lắng. La Phi xua tay nói cho qua chuyện: “Không sao, chẳng qua là mấy hôm nay dùng máy vi tính nhiều quá, huyết áp lên cao, không ngủ được.”

“Uống thuốc để ngủ không phải là ý tưởng hay ho gì đâu.” Tiêu Tập Phong nheo mắt, “Đối với tình trạng của anh, biện pháp tốt nhất là điều trị giảm căng thẳng bằng cách thôi miên một lần.”

La Phi cảnh giác né tránh ánh nhìn của đối phương. Trương Vũ ở bên cạnh thầm lắc đầu, anh biết vấn đề của La Phi bắt nguồn từ chính nỗi sợ hãi đối với thôi miên, làm sao có thể chấp nhận điều trị bằng cách thôi miên được? Anh đỡ lời cho La Phi: “Thôi, bây giờ đừng thảo luận chuyện này nữa, vào việc chính đi.”

Đầu bên kia, Lâm Thụy Lân đã ngồi trên chiếc ghế đơn, trong tư thế chờ đợi. Nhưng Tiêu Tập Phong lại không bắt đầu ngay, ông ta nhìn một vòng xung quanh hỏi: “Các anh ở đây đông thế à?”

Trong phòng ngoài hai nhân vật chính là Tiêu Tập Phong và Lâm Thụy Lân, còn có La Phi, Tiểu Lưu, Trương Vũ và hai cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ Lâm Thụy Lân. Đúng là hơi nhiều người.

“Tiểu Lưu, cậu đưa hai người kia ra ngoài cửa canh chừng đi.” La Phi phân công, “Trong phòng chỉ cần tôi và bác sĩ pháp y Trương là được.”

Tiểu Lưu liền đưa hai cảnh sát ra khỏi phòng. Tiêu Tập Phong nhe miệng nhìn La Phi, có vẻ còn chưa hài lòng.

La Phi nói: “Thế này thôi.” Giọng kiên định. Theo anh, lực lượng cảnh sát ở trong phòng ít nhất phải có hai người, mới có thể đảm bảo sẽ kiểm soát được tình hình hiện trường.

Tiêu Tập Phong biết không thể thương lượng thêm được, đành miễn cưỡng khoát tay nói: “Mời hai anh đứng ra phía sau ghế, đừng xuất hiện trong tầm nhìn của anh Lâm, cũng đừng tùy ý gây ra tiếng động.”

La Phi gật đầu, tránh ra phía sau lưng Lâm Thụy Lân cùng Trương Vũ.

Tiêu Tập Phong đóng cửa, kéo rèm cửa sổ, lại bê chiếc bàn nước nhỏ phía trước ghế sofa sang một bên, sau đó ngồi vào một chiếc ghế đơn khác. Bây giờ ông ta và Lâm Thụy Lân ngồi đối diện cách nhau khoảng 2 mét, không có vật gì ở giữa. Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ những việc này, ông ta nhìn đối phương mỉm cười, nói: “Chúng ta bắt đầu nhé.”

Lâm Thụy Lân khẽ dịch người trên ghế, sắc mặt anh ta có chút phấp phỏng bất an.

Tiêu Tập Phong nhận ra đối phương hơi căng thẳng, ông ta liền đề nghị: “Chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ nhé. Anh làm theo chỉ dẫn của tôi, được không?”

Lâm Thụy Lân đáp: “Vâng.”

Tiêu Tập Phong bắt đầu đưa ra chỉ dẫn: “Ngồi thẳng người lên. Đúng rồi, không tựa vào thành ghế. Giơ hai tay ra phía trước song song với nhau, duỗi thẳng bàn tay ra, năm ngón tay khép vào nhau, lòng bàn tay hướng vào nhau. Rất tốt. Bây giờ hãy nhắm mắt lại.”

Lâm Thụy Lân làm từng bước theo chỉ dẫn của đối phương, mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận. Còn Tiêu Tập Phong ngồi trên ghế sofa, nét mặt tự nhiên thoải mái. Sau khi Lâm Thụy Lân hoàn thành tư thế tương ứng, Tiêu Tập Phong lại đợi thêm mấy giây, rồi tiếp tục dẫn dắt bằng lời nói: “Bây giờ hãy thả lỏng cơ thể của anh. Cơ bắp đừng căng lên… Đúng rồi, hai vai vẫn giữ tư thế giơ lên song song. Tốt. Thử tưởng tượng một chút, bây giờ phía ngoài vai anh đang bị đẩy mạnh, đó là một sức mạnh vô hình, vô cùng lớn, anh hoàn toàn không thể kháng cự lại được. Sức mạnh đó khiến cho hai vai anh bị đẩy vào trong, hai cánh tay anh đang dần tiến lại gần nhau, hoàn toàn không làm chủ được.”

Quả nhiên hai vai Lâm Thụy Lân bắt đầu cử động gần vào trong, mặc dù quá trình này rất chậm, nhưng cũng đủ để những người bên cạnh cảm nhận được. La Phi biết anh ta đã bắt đầu tiếp nhận ám thị của nhà thôi miên.

“Sức mạnh đó không ngừng tiếp tục, hai tay anh mỗi lúc một gần nhau hơn, mỗi lúc một gần nhau hơn, cuối cùng ép sát vào nhau.”

Hai tay Lâm Thụy Lân vốn còn cách nhau hai, ba cen-ti-mét, nhưng khi nghe thấy mấy chữ “ép sát vào nhau”, hai bàn tay anh ta liền tiến gần lại nhanh hơn, đúng là ép sát vào nhau.

“Sức mạnh đó vẫn đang ép lên hai vai anh, áp lực mà hai mu bàn tay anh phải chịu lại càng mạnh. Anh muốn cho hai bàn tay xa nhau ra, nhưng anh không thể làm được. Anh cố sức thế nào đi nữa cũng không có tác dụng. Hai bàn tay anh vẫn ép chặt vào nhau, không thể rời ra được.”

Tốc độ nói của Tiêu Tập Phong đều đều chậm rãi, mặc dù giọng nói không to, nhưng đầy uy lực. Dưới sự dẫn dắt của sức mạnh đó, cơ bắp hai vai của Lâm Thụy Lân bắt đầu căng lên, bàn tay anh ta khẽ run rẩy, dường như đang ra sức kháng cự lại áp lực vô hình đó.

Tiêu Tập Phong cảm thấy thời cơ đã đến, liền nói: “Bây giờ anh có thể mở mắt ra được rồi.”

Lâm Thụy Lân mở mắt ra nhìn hai bàn tay áp sát nhau của mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Tiêu Tập Phong hỏi đối phương: “Anh có thể tách hai bàn tay ra không?”

Lâm Thụy Lân lại thử một lần nữa, anh ta nghiến chặt răng lấy hết sức, nhưng hai bàn tay cứ như đã bị bôi keo cường lực, dính chặt vào nhau, không sao rời ra được. Anh ta nhanh chóng bỏ cuộc, lắc đầu nói: “Thực sự là không tách ra được.”

“Rất tốt.” Tiêu Tập Phong giơ tay phải lên, “Bây giờ tôi bắt đầu đếm, khi tôi đếm đến ba, sức mạnh tác động lên vai anh sẽ biến mất.”

Lâm Thụy Lân vội gật đầu.

Tiêu Tập Phong nhẹ nhàng vẫy tay, đồng thời miệng đếm ba con số: “Một… Hai… Ba.” Sau khi ông ta đếm đến ba, cơ bắp ở vai Lâm Thụy Lân rõ ràng là đã lỏng ra.

“Được rồi.” Tiêu Tập Phong lật bàn tay lên, “Thử lại xem, đã tách ra được chưa?”

Hoàn toàn không cần mất sức, Lâm Thụy Lân tách hai bàn tay ra một cách nhẹ nhàng. Sau đó anh ta giơ hai bàn tay ra trước mắt quan sát kĩ, như thể muốn tìm ra khi nãy rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu.

“Anh xem,” Tiêu Tập Phong mỉm cười nói, “chỉ cần anh làm theo chỉ dẫn của tôi, việc này không hề khó. Hơn nữa thôi miên không đáng sợ như anh nghĩ.”

Lâm Thụy Lân cười hì hì, nói: “Đúng là thần kì thật.”

“Tiếp theo tôi sẽ thôi miên anh ở mức độ sâu, mục đích là để giúp anh tìm lại một số kí ức. Trong quá trình này, anh có thế sẽ rơi vào trạng thái chưa bao giờ có, nhưng anh đừng sợ. Trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần tôi đếm ba con số: một, hai, ba, anh sẽ lập tức tỉnh lại, thoát ra khỏi trạng thái bị thôi miên, anh có hiểu không?”

Lâm Thụy Lân nói: “Hiểu.” Đã có trải nghiệm vừa nãy, tâm trạng của anh ta tự tại hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này La Phi ở bên cạnh lại thực sự căng thẳng.

Trò chơi vừa nãy chỉ là một cách thôi miên ở mức độ nông vô cùng đơn giản, mục đích là để thăm dò mức độ thực hiện sự ám thị của Lâm Thụy Lân, đồng thời thiết lập mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau giữa hai bên. Nhìn từ góc độ này, hiệu quả của trò chơi gần như hoàn hảo.

Tiếp theo đây sẽ đi vào chủ đề chính. Tiêu Tập Phong sẽ xâm nhập vào thế giới tiềm thức của Lâm Thụy Lân, mà một nhân vật bí ẩn lại nguy hiểm đang ẩn nấp trong thế giới đó. Một trận chiến không khói lửa sắp bắt đầu. Sự thắng bại của trận chiến không chỉ liên quan đến an toàn tính mạng của Lâm Thụy Lân, mà còn có thể quyết định hướng đi của một loạt vụ án. Với cương vị là người hoạch định ra trận chiến này, tất nhiên La Phi cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhưng anh lại không thể đích thân ra trận. Anh chỉ có thể nín thở, lặng lẽ quan sát ở bên cạnh.

02.

Đầu tiên Tiêu Tập Phong nói với Lâm Thụy Lân: “Bây giờ tôi mong là anh có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể. Tựa đầu và vai ra ghế, chọn một tư thế mà anh cảm thấy dễ chịu nhất. Nếu anh chuẩn bị xong rồi, hãy nói cho tôi biết.”

Lâm Thụy Lân điều chỉnh tư thế ngồi, hai cánh tay anh ta tự nhiên buông xuống, nhẹ nhàng đặt lên tay vịn, còn phần gáy lún vào trong đệm của tựa ghế, tạo thành một tư thế nửa nằm nửa ngồi. Sau đó anh ta nói: “Được rồi.”

“Hãy thả lỏng toàn bộ đầu óc và cơ thể, bao gồm tất cả cơ bắp và tư duy của anh. Đừng nghĩ bất cứ việc gì, chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân anh. Hơi thở của anh trở nên chậm rãi, rõ ràng, còn mí mắt anh mỗi lúc một nặng hơn. Nếu anh muốn, anh có thể từ từ nhắm mắt lại, đồng thời hoàn toàn thở bằng khoang mũi.”

Giọng Tiêu Tập Phong bình tĩnh tự nhiên, mang một cảm xúc dễ chịu và đơn điệu, mỗi một câu nói đều xuống giọng ở cuối câu, tự nhiên tạo ra một không khí thôi miên khiến người ta mệt mỏi. Đồng thời ông ta cố tình điều khiển tiết tấu, mỗi lần đưa ra chỉ dẫn ám thị đều phối hợp với quá trình thở ra của Lâm Thụy Lân. Lâm Thụy Lân nhanh nhóng nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề và đều đặn.

Sau khi im lặng giây lát, Tiêu Tập Phong lại bắt đầu nói liên tục: “Hãy tưởng tượng, đây là một buổi sớm mùa xuân, ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp, gió xuân nhè nhẹ, mang theo mùi thơm của cỏ xanh. Bây giờ anh đang nằm trên một con thuyền gỗ nhỏ, tiếng sóng êm đềm vọng đến bên tai. Trên đầu anh là một khoảng trời xanh, từng áng mây trắng trôi qua, giống như một chiếc chăn bông to rộng và êm ái. Con thuyền nhỏ nhẹ trôi trên mặt nước, cơ thể anh cũng đung đưa theo, giống như trở về trong chiếc nôi em bé. Anh hoàn toàn không kháng cự, chỉ muốn mỗi khoảng da trên cơ thể đều thư giãn hoàn toàn.”

“Bây giờ mỗi câu nói của tôi đều khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. Nội tâm của anh vô cùng bình lặng, mọi thứ quanh anh đều đẹp đẽ vô cùng… Cảm giác này bắt đầu từ ngón chân anh, bây giờ đến bắp chân, tiếp tục lên trên, rồi đến thắt lưng… Toàn thân anh đều thoải mái, không còn gì có thể làm phiền anh nữa, thứ duy nhất mà anh lắng nghe chính là âm thanh của tôi. Tư duy của anh cũng đang dần trôi xa, anh đã không còn muốn kiểm soát nó nữa. Bây giờ anh càng thoải mái hơn, cơ thể anh bắt đầu nặng hơn, đầu gối anh đang thả lỏng từ bắp đùi đến bụng toàn bộ đều thả lỏng. Anh cảm thấy mình đang chìm xuống, chậm rãi chìm xuống, gió xuân ấm áp mơn man cơ thể anh, anh cảm thấy rất dễ chịu, rất an toàn. Bốn phía xung quanh thanh bình đến thế, còn anh thoải mái đến thế.”

Đây rõ ràng đã là dấu hiệu đã rơi vào trạng thái bị thôi miên. Tiêu Tập Phong bắt đầu thử dẫn dắt tư duy đã mất kiểm soát của đối phương.

“Bây giờ thử nhớ lại xem, sáng sớm hôm qua trên đường anh về nhà đã xảy ra chuyện gì? Để chúng tôi bắt đầu từ lúc anh rời khỏi nhà hàng nhé, hôm đó nhà hàng đóng cửa rất muộn, đúng không?”

Lâm Thụy Lân gật đầu rất khẽ.

“Sau đó anh đi về nhà một mình phải không?”

Lâm Thụy Lân gật đầu một lần nữa.

“Trên đường có nhiều người không?”

Lâm Thụy Lân lên tiếng nói ra câu đầu tiên trong trạng thái bị thôi miên: “Không nhiều.”

“Có người nào khiến anh ấn tượng sâu sắc không?”

“Có.”

“Là ai?”

“Một phụ nữ.”

“Phụ nữ?” Tiêu Tập Phong tiếp tục hỏi, “Người phụ nữ như thế nào?”

“Một phụ nữ xinh đẹp, rất trẻ, tóc dài, mặc chiếc váy siêu ngắn.”

“Anh thấy cô ta ở đâu?”

“Vừa ra khỏi nhà hàng, đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy.”

“Cô ta mặc chiếc váy siêu ngắn kiểu dáng thế nào?”

“Là một chiềc váy bò, màu xanh.”

“Trên người mặc áo gì?”

“Một chiếc áo phông bó sát màu vàng.”

“Giày thì thế nào?”

Lần này Lâm Thụy Lân dừng lại một tí: “Tôi không nhìn thấy.”

Tiêu Tập Phong ngước mắt lên nhìn La Phi một cái, anh giơ ngón tay cái lên hướng về phía ông ta làm động tác tán thưởng, sau đó khoát tay ra hiệu cho ông ta tiếp tục.

Người phụ nữ hiện giờ Lâm Thụy Lân nhắc tới không liên quan đến vụ án, điều đáng mừng là không ngờ lời miêu tả của anh lại rất rõ ràng. Nhất là khi hỏi đến giày, anh ta nói “tôi không nhìn thấy” chứ không phải là “tôi không nhớ”, quả tình cứ như quay lại hiện trường một lần nữa. Điều này chứng minh hiệu quả thôi miên của Tiêu Tập Phong là vô cùng thành công.

Tiêu Tập Phong dùng ngôn ngữ dẫn dắt trí nhớ của Lâm Thụy Lân: “Bây giờ anh tiếp tục đi về phía trước, anh còn nhớ tình hình trên cả quãng đường không?”

Lâm Thụy Lân khẽ gật đầu.

“Cố gắng miêu tả tỉ mỉ, anh đã nhìn thấy gì?”

“Tôi đang đi qua một cửa hàng chuyên bán rượu và thuốc lá, có một chiếc taxi đi đến dừng lại trước mặt tôi. Lái xe hỏi tôi có cần đi taxi không, tôi xua tay, anh ta liền lái xe rời đi; Tiếp đó tôi đi đến cửa một khách sạn bình dân, nhân viên ở quầy lễ tân đang gục xuống bàn ngủ gật; Đi tiếp về phía trước là bưu điện, có một chiếc xe ô tô màu vàng ở cửa bưu điện, tôi đành từ vỉa hè đi xuống lòng đường, vòng qua…”. Lâm Thụy Lân kể lại mạch lại, từng hình ảnh một, giống như một bộ phim, cuối cùng rốt cuộc anh ta cũng nói đến đoạn La Phi quan tâm nhất, “… Tôi đi đến cửa ngân hàng Công thương, tôi chuẩn bị rẽ trái ở đây.”

La Phi chống tay trái vào hông, tay phải bóp cằm mình, thể hiện sự quan tâm cao độ đối với tình hình sắp diễn ra.

Tiêu Tập Phong hỏi: “Có phải anh nhìn thấy gì không?”

“Vâng.” Lâm Thụy Lân thẳng người ra trên ghế sofa, như thể muốn tránh ra đằng sau.

“Anh đừng sợ, anh rất an toàn.” Tiêu Tập Phong nói bằng một giọng bình tĩnh, “Anh không hề có mặt ở đó, anh chỉ là một người quan sát bên ngoài. Bất cứ sự việc nào mà anh nhìn thấy đều không ảnh hưởng đến anh, bây giờ nói cho tôi biết, anh đã trông thấy gì?”

“Chó.” Câu trả lời của Lâm Thụy Lân nằm ngoài dự đoán, anh ta nói, “Tôi trông thấy con chó dại đó!”

Tinh thần La Phi chợt căng thẳng. Nhìn từ camera giám sát, vật xuất hiện ở chỗ rẽ rõ ràng là một bóng người, không thể là con chó dại nào cả. Lâm Thụy Lân đưa ra câu trả lời như vậy, chứng tỏ thế giới tiềm thức của anh ta đã bị tác động. Đồng thời, La Phi chú ý đến cách dùng từ của Lâm Thụy Lân, anh ta nói “tôi nhìn thấy con chó dại đó”, chứ không phải “tôi nhìn thấy một con chó dại”, điều này cho thấy con chó đó có một ý nghĩa chỉ hướng rõ ràng nào đó đối với Lâm Thụy Lân.

Tiêu Tập Phong cũng chú ý đến sự khác biệt nhỏ trong cách dùng từ này, ông ta tiếp tục hỏi: “Trước đây anh đã từng gặp con chó đó phải không?”

“Tôi đã bị nó cắn.” Hơi thở của Lâm Thụy Lân trở nên gấp gáp hơn, dường như anh ta nhớ đến một chuyện rất không vui nào đó.

Tiêu Tập Phong khẽ gật đầu, dường như ông ta đã hiểu ra điều gì. Sau khi cân nhắc giây lát, ông ta lại hỏi: “Anh có thể tránh con chó đó, tiếp tục đi không?”

Lâm Thụy Lân lắc đầu: “Con chó đó chặn ở đầu phố, tôi không tránh được. Trừ phi tôi đi đường khác.”

“Nhưng hôm qua anh đã đi đường này. Cứ đi về phía trước đi! Hãy tin tôi, anh rất an toàn, con chó đó không thể làm hại anh được đâu.” Giọng Tiêu Tập Phong điềm tĩnh, kiên định, so với trước đó, có phần giống mệnh lệnh.

Lâm Thụy Lân hít một hơi thở sâu, không nói gì nữa. Lông mày anh ta càng lúc càng cau lại, hai tay cũng căng thẳng nắm chặt nắm đấm. La Phi biết anh ta đang làm theo chỉ dẫn của Tiêu Tập Phong, định vượt qua con chó dữ chặn ở đầu đường đó.

Một cuộc chiến thôi miên cuối cùng đã gióng lên hồi trống tấn công. La Phi và Trương Vũ đều nín thở tập trung, thấp thỏm chờ đợi kết quả của trận giao đấu đầu tiên.

Bỗng nhiên, Lâm Thụy Lân kêu lên một tiếng thảm thiết, nghe vô cùng thương tâm. Đồng thời, cơ thể anh ta run lên bần bật, như thể đang phải gánh chịu một nỗi đau đớn quá sức.

La Phi kinh ngạc, vội bước lên một bước xem phải làm gì. Nhưng Tiêu Tập Phong cũng đứng dậy theo, ông ta đưa tay ra trước mặt La Phi ngăn lại.

La Phi dừng lại ở gần sát chiếc ghế sofa của Lâm Thụy Lân. Anh nhanh chóng bình tâm lại, nhìn thấy mặc dù nét mặt Lâm Thụy Lân đầy đau khổ, nhưng dường như không hề gặp nguy hiểm thực sự.

Tiêu Tập Phong bước tới, ông ta đỡ vai của Lâm Thụy Lân hỏi: “Anh sao thế?”

“Đau! Đau quá! Tay của tôi, tay của tôi!” Lâm Thụy Lân luôn miệng kêu rên, tay phải của anh ta bám chặt vào mép ghế, cổ tay nổi gân xanh.

Tiêu Tập Phong lật tay phải của Lâm Thụy Lân lên, chỉ thấy phía dưới cổ tay khoảng 10 cen-ti-mét có một vết thương to bằng nửa đồng xu, ông ta suy nghĩ một lúc, quyết định gọi đối phương dậy trước đã.

“Khi tôi đếm đến ba, anh sẽ tỉnh lại.” Tiêu Tập Phong nói một cách hết sức tự tin, sau đó ông ta bắt đầu đếm, “Một, hai, ba.”

Lâm Thụy Lân mở mắt ra, anh ta hổn hển thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn.

“Trước đây anh từng bị chó cắn?” Tiêu Tập Phong chỉ vào vết thương dưới cổ tay đối phương, hỏi.

Lâm Thụy Lân nhe miệng nói: “Vâng.” Anh ta lấy tay trái xoa vết thương đó, như thể vẫn còn đau.

Tiêu Tập Phong lại hỏi: “Cho nên anh vô cùng sợ con chó đó?”.

Lâm Thụy Lân gật đầu.

La Phi ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, anh hỏi xen vào: “Anh buôn chó, làm sao lại sợ chó?”

“Đó là một con chó dại, tôi không sợ sao được?” Lâm Thụy Lân cố sức nuốt mấy miếng nước bọt, sau đó bắt đầu giải thích, “Kể ra đã là chuyện từ ba năm trước. Hôm đó tôi mua một lô chó, chuẩn bị nuôi mấy hôm ở sân, đợi gom đủ một xe sẽ mang đến Từ Châu bán. Buổi tối, khi cho chó ăn, tôi bị con chó đó cắn. Người như tôi rất hay tiếp xúc với chó, nên cũng không để ý, tự bôi chút thuốc sát trùng là xong. Không ngờ hai hôm sau, con chó đó đột nhiên phát bệnh, đuổi cắn những con chó khác. Tôi mới biết hóa ra đó là một con chó dại! Tôi vội vàng đến bệnh viện, bác sĩ vừa nghe xong tình hình của tôi liền cau mày nói: “Trong vòng 24 tiếng đồng hồ sau khi bị chó dại cắn là phải tiêm vacxin phòng dại, sao anh đến muộn thế!” Lúc đó, tôi thực sự thấy lạnh xương sống cứ nghĩ là không giữ được mạng của mình nữa. Không ngờ, tôi phước lớn mệnh lớn, tiêm mấy mũi vaxin là có kháng thể, thế là giữ được mạng.”

La Phi cũng biết về thời hạn tiêm vacxin phòng dại. Nửa năm trước, Bạch Á Tinh đã lợi dụng thời hạn này, khiến nhiều người trong trại tạm giam tử vong vì phát bệnh dại. Cho đến bây giờ, sự việc này vẫn là bí mật nội bộ trong ngành công an, chưa dám công khai. Bây giờ Lâm Thụy Lân nói mình để quá thời hạn mới tiêm thuốc nhưng không chết, chuyện này có hợp lý không?

Câu hỏi đó nảy ra trong đầu, La Phi quay đầu nhìn Trương Vũ ý muốn hỏi ý kiến.

“24 tiếng đồng hồ là thời hạn tiêu chuẩn để đảm bảo an toàn, nhưng không phải cứ vượt quá thời hạn là nguy hiểm.” Trương Vũ giải thích từ góc độ chuyên ngành, “Theo kinh nghiệm trong thực tế, thể chất của mỗi người một khác, hậu quả khi bị chó cắn cũng sẽ khác, thời hạn này có thể kéo dài. Có điều, vượt quá hai mươi tư tiếng đồng hồ mới đi tiêm vacxin phòng dại như anh ta mà vẫn giữ được tính mạng, có thể coi là vô cùng may mắn!”

“Đúng thế!” Lâm Thụy Lân rầu rĩ nói, “Nên tôi làm sao không sợ hãi cho được? Chuyện đó, tôi thậm chí còn không dám nghĩ sâu!”

Tiêu Tập Phong lấy tay ra hiệu cho La Phi ra ngoài nói chuyện. La Phi hiểu ý, liền gọi Tiểu Lưu vào dặn: “Cậu rót cho anh Lâm cốc nước, chúng tôi nghỉ một tí.”

Thế là Lâm Thụy Lân ở lại trong phòng nghỉ ngơi, La Phi cùng Trương Vũ và Tiêu Tập Phong đi ra ngoài. La Phi hỏi Tiêu Tập Phong: “Con chó đó chính là trở ngại trong trí nhớ mà đối thủ thiết lập cho Lâm Thụy Lân đúng không?”

Tiêu Tập Phong nói: “Đúng vậy, bị thương vì chó cắn, còn bỏ lỡ thời hạn an toàn để tiêm vacxin phòng dại, chuyện này từng để lại nỗi ám ảnh nghiêm trọng đối với tâm lý của Lâm Thụy Lân. Gã đó đã cấy ghép nỗi ám ảnh đó, kết nối lại về mặt không gian và thời gian. Thế là con chó đó đã chặn ở đâu đường, chỗ Lâm Thụy Lân rẽ vào. Mỗi khi trí nhớ của Lâm Thụy Lân chuẩn bị chạm đến khoảng sau chỗ rẽ, nỗi sợ hãi mãnh liệt liền làm tắc mạch tư duy của anh ta, khiến anh ta không thể đi về phía trước được, đây chính là sự thật về chuyện mất trí nhớ của Lâm Thụy Lân. Tất nhiên rồi, kĩ thuật thôi miên cụ thể phức tạp hơn nhiều so với những gì tôi nói, nhưng nguyên lý cơ bản là như vậy.”

Tiêu Tập Phong giảng giải mạch lạc dễ hiểu, ngay cả người biết rất ít như Trương Vũ cũng gần như hiểu hết. Anh liền hỏi: “Thế thì phải phá giải bằng cách nào?”

“Việc này chắc không khó đâu nhỉ?” La Phi sờ tay lên cằm nói, “Thực ra không phải là Lâm Thụy Lân sợ con chó đó, điều khiến anh ta thực sự sợ hãi là đã để lỡ thời gian an toàn để tiêm phòng vacxin. Nên chúng ta chỉ cần đào sâu suy nghĩ theo hướng này, thì việc phá vỡ trở ngại trí nhớ sẽ không khó.”

Tiêu Tập Phong gật đầu nói: “Tôi đã có hướng, gọi các anh ra ngoài là để trao đổi một chút.”

La Phi nói: “Tôi hiểu.” Mục đích ra ngoài là để tránh Lâm Thụy Lân, nếu đối tượng bị thôi miên biết trước phương án thôi miên, thì khi thực hiện, hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Tiêu Tập Phong giảng giải một lượt về ý tưởng của mình, La Phi và Trương Vũ đều thấy khả thi. Thế là ba người lại quay vào trong phòng, thôi miên Lâm Thụy Lân lần thứ hai.

03.

Tiêu Tập Phong nhanh chóng đưa Lâm Thụy Lân vào trạng thái thôi miên một lần nữa. Lần này ông ta bắt đầu hỏi từ góc độ khác.

“Anh đã từng tiêm vacxin phòng dại, đúng không?”

“Đúng thế.”

“Còn nhớ tên vacxin không?”

“Là một loại vacxin nhập khẩu, tên là Rabipur”.

Lâm Thụy Lân nói ra chi tiết mà người bình thường căn bản không thể nhớ được, cho thấy việc thôi miên đã rất thành công.

“Anh đã tiêm tất cả mấy mũi vacxin?”

“Vốn là phải tiêm năm mũi, nhưng tôi chỉ tiêm ba mũi.”

“Tại sao?”

“Vì lúc đó tôi rất lo lắng, nên sau khi tiêm xong ba mũi, tôi không kìm được đã làm xét nghiệm huyết thanh, kết quả đã sản sinh ra kháng thể, như vậy hai mũi còn lại không cần tiêm nữa.”

“Anh thật may mắn. Mặc dù vượt quá thời hạn an toàn để tiêm vacxin, nhưng lại sản sinh ra kháng thể nhanh hơn người bình thường.”

Khóe miệng Lâm Thụy Lân nhếch lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tiêu Tập Phong tiếp tục hỏi: “Anh có biết thời gian phát huy tác dụng của vacxin là bao lâu không?”

“Ít nhất là nửa năm.”

“Cũng có nghĩa là: Trong ít nhất nửa năm sau đó, anh có bị chó dại cắn lần nữa cũng không sao.”

Lâm Thụy Lân gật đầu lần nữa.

Tiêu Tập Phong dẫn dắt hướng đi của câu chuyện: “Cho dù có gặp con chó dại đã cắn anh, cũng không cần phải sợ, đúng không?”

“Nếu con chó đó chặn ở chỗ rẽ trên đường về nhà của anh, anh phải làm thế nào?”

Cảnh tượng trong thế giới tiềm thức của Lâm Thụy Lân đã bị thay đổi, anh ta lập tức lại có mặt ở đầu ngã rẽ, con chó dại quen thuộc phục ở đó, hằm hè nhìn.

“Tôi sẽ không sợ nó.” Lâm Thụy Lân vô cùng tự tin.

“Thế anh có muốn đuổi nó đi không?” Tiêu Tập Phong khuyên nhủ. “Nếu không đuổi nó đi, nó có khả năng sẽ cắn những người đi đường khác.”

Lâm Thụy Lân đáp lời đúng như mong muốn: “Tôi muốn đuổi nó đi!”

“Đi đi.” Tiêu Tập Phong nói bằng giọng động viên, “Nếu anh thành công hãy nói cho tôi biết.”

Lâm Thụy Lân trong thực tế im lặng một lúc, trong thế giới tiềm thức, anh ta đang chiến đấu với con chó dại đó.

Nghi phạm đã thay đổi mối quan hệ thời gian và không gian trong thế giới tiềm thức của Lâm Thụy Lân, nên con chó dại mà anh ta sợ nhất đã chặn ở chỗ rẽ trên đường về nhà của anh ta. Biện pháp ứng phó của Tiêu Tập Phong giống hệt như vậy, ông ta gọi một Lâm Thụy Lân vừa xét nghiệm ra kháng thể đối với vi rút đến hiện trường để anh ta biến thành khắc tinh của con chó dại đó.

Giây lát sau, Lâm Thụy Lân đắc ý nói: “Tôi thành công rồi.”

“Con chó dại đó đã bị đuổi đi rồi à?”

“Đúng thế.”

“Rất tốt.” Tiêu Tập Phong khen ngợi, “Bây giờ anh có thể tiếp tục về nhà, không cần phải đi đường vòng nữa.”

“Đúng thế. Bây giờ tôi sẽ rẽ trái, đi vào con phố đó.” Nói đến đây, Lâm Thụy Lân bỗng đột nhiên dừng lại, nét mặt do dự.

Tiêu Tập Phong hỏi: “Anh lại nhìn thấy gì rồi?”

“Có một người, anh ta đang vẫy tay về phía tôi.”

“Người như thế nào?”

“Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, trông béo tốt, anh ta đội một chiếc mũ, còn đeo một chiếc ba lô.”

Những miêu tả đó hoàn toàn khớp với đặc điểm ngoại hình của nghi phạm. La Phi vô cùng căng thẳng, anh biết trí nhớ của Lâm Thụy Lân sắp chạm đến phần cảnh sát quan tâm nhất.

Tiêu Tập Phong tiếp tục thăm dò: “Anh ta vẫy tay là muốn gọi anh qua đó đúng không?”

“Đúng thế.”

“Anh đã qua chưa?”

“Qua rồi.”

“Trước đây anh có quen người này không?”

“Không quen.”

“Thế anh có nhìn rõ trông anh ta thế nào không?”

“Mặt khá béo, cằm rất rộng mắt ti hí bé tí.”

La Phi thầm ghi nhớ những đặc điểm ngoại hình đó. Giá trị của cuộc thăm dò thôi miên lần này đã bắt đầu hiện rõ, anh cảm thấy rất phấn chấn.

Tiêu Tập Phong lại hỏi: “Người đó tìm anh rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Anh ta nói cảnh sát Chu nhờ anh ta cầm hộ một chút đồ, muốn mang đến cho tôi.”

“Cảnh sát Chu nào?”

“Chu Tư Tuấn. Là một cảnh sát giao thông. Có một lần tôi gọi điện báo cảnh sát trên đường cao tốc, anh ta chính là người đến hiện trường.”

Vụ án đang hiện rõ tiết tấu quen thuộc! Một món hàng, một người đưa hàng! Theo thông lệ, Chu Tư Tuấn, chính là mục tiêu tiếp theo của hung thủ. Nhưng tạm thời La Phi không còn tâm trí quan tâm đến việc khác, vì Tiêu Tập Phong đang hỏi vào đúng phần quan trọng nhất.

“Anh ta đã mang đến cái gì?”

“Cái ba lô đó.” Lâm Thụy Lân trả lời, “Tất cả mọi thứ đều ở trong ba lô.”

Ba lô? La Phi hơi ngạc nhiên. Căn cứ vào camera giám sát ở cổng khu đô thị sau đó, trước khi và sau khi đi vào và ra khỏi con phố, đồ vật Lâm Thụy Lân mang trên người không hề có gì thay đổi. Những thứ sẽ đưa cho Lâm Thụy Lân trong chiếc ba lô to tướng đầy chật đó rốt cuộc là cái gì?

Với câu hỏi đó, La Phi tiếp tục theo dõi quá hình thăm dò của Tiêu Tập Phong.

“Anh có mở chiếc ba lô đó ra ngay tại chỗ không?”

“Có.” Lâm Thụy Lân dừng lại giây lát, rồi lại bổ sung, “Người đó bảo tôi mở ra.”

“Trong chiếc ba lô đó có những gì?”

Lâm Thụy Lân không trả lời ngay. Anh ta liếm môi, nét mặt có vẻ phấn chấn, giây lát sau anh ta nói bằng giọng rất vui vẻ: “Đầy ba lô toàn là đồ ăn ngon.”

“Đồ ăn? Cụ thể có những gì?”

“Có nộm sứa, lạp xường chay trộn măng, nộm dưa chuột, chân vịt mù tạt, cá biển nướng giòn, giò thủ Trấn Giang, vịt muối hoa quế, sườn sụn xào ớt, hạt đậu Hà Lan xào nõn tôm, canh tim, lòng phổi nấu niêu đất, củ mài xào mộc nhĩ, canh thịt bò nấm kim châm, cải thảo xé tay, đậu phụ khô nấu nước gà, cá thu đao hấp, gà om nấm, mọc cua, còn có đồ tráng miệng hoa quả và thực phẩm chính là cơm rang Dương Châu.” Lâm Thụy Lân liệt kê ra một tràng dài lê thê các món ăn, cuối cùng nuốt nước bọt tấm tắc, “Đúng là một bàn tiệc tuyệt hảo!”

“Nhiều món thế?” Tiêu Tập Phong trầm ngâm hỏi, “Đựng bằng túi nilon hoặc hộp đựng đồ ăn nhanh à?”

“Tất nhiên là không phải.” Lâm Thụy Lân lập tức phủ nhận, “Đồ đựng đều là đĩa sứ Cảnh Đức Trấn thượng hạng. Đồ ăn ngon phải có bát đĩa đẹp, đựng bằng túi nilon, hộp đựng đồ ăn nhanh gì đó sao được?”

Tiêu Tập Phong gật đầu vẻ suy nghĩ, giây lát sau ông ta ra hiệu bằng tay với La Phi, đồng thời nói: “Khi tôi đếm đến ba, anh sẽ tỉnh lại. Một, hai, ba.”

Lâm Thụy Lân nghe đếm đến ba liền tỉnh luôn. Còn La Phi và Trương Vũ hiểu ý, đi ra ngoài phòng cùng Tiêu Tập Phong.

Trước tiên La Phi dặn Tiểu Lưu đang chờ ở bên ngoài: “Cậu nhanh chóng tìm Chu Tư Tuấn về đây cho tôi. Bây giờ đã xác định chắc chắn, mục tiêu tiếp theo của hung thủ chính là anh ta!”

Tiểu Lưu đáp: “Vâng.” Sau đó lại hỏi: “Anh ta không chịu đến thì làm thế nào?”

“Thế thì thông báo cho lãnh đạo của anh ta.” La Phi biết Chu Tư Tuấn một lòng muốn thăng tiến, chỉ cần lãnh đạo ra mặt nói chuyện, anh ta sẽ không dám không nghe.

Tiểu Lưu đi xử lý sự việc theo lệnh của La Phi. La Phi lại quay người hỏi Tiêu Tập Phong: “Có phải là lại gặp trở ngại không?”

Tiêu Tập Phong hỏi lại: “Anh cũng nhận ra à?”

“Lâm Thụy Lân nhắc đến cá thu đao, nhưng mùa này không hề có cá thu đao. Hơn nữa các món ăn trong ba lô cũng không thể đựng bằng đĩa sứ,” La Phi phân tích, “cho nên những món ăn đó hoàn toàn không tồn tại, toàn bộ đều là do hung thủ hư cấu ra, mục đích chính là để che giấu điều bí ẩn thực sự trong chiếc ba lô.”

Tiêu Tập Phong gật đầu: “Giống như phán đoán của tôi.”

La Phi lập tức lại hỏi: “Có thể phá giải được không?”

“Muốn phá giải thì không khó,” Tiêu Tập Phong nói, “trở ngại trước đó lợi dụng nỗi sợ hãi của Lâm Thụy Lân, còn trở ngại lần này lợi dụng ham muốn mãnh liệt của Lâm Thụy Lân đối với đồ ăn ngon. Nếu muốn phá giải, chỉ cần đáp ứng ham muốn của anh ta là được.”

La Phi suy đoán và nói: “Ý của ông là, cho anh ta hưởng thụ bữa ăn ngon đó trong thế giới ảo?”

“Đúng thế, chỉ khi ăn xong những món này, anh ta mới thực sự nhớ ra thứ cất giấu trong ba lô. Có điều…” Tiêu Tập Phong chuyển hướng, “Chuyện này có thể có rủi ro.”

La Phi cũng đánh hơi được điều gì đó: “Ông lo lắng “chi tiết kích hoạt” cất giấu ngay trong những món ăn đó?”

Tiêu Tập Phong gật đầu hỏi lại: “Triệu Lệ Lệ và những người còn lại đã chết thế nào? Nên tôi không dám đường đột kích thích ham muốn của Lâm Thụy Lân trong trạng thái bị thôi miên. Việc này phải trao đổi với các anh trước.”

La Phi im lặng, cũng do dự khó quyết ngay lúc này.

Ba người bị hại trước đó đều chết trong một quá trình giải tỏa ham muốn của bản thân một cách cực đoan, nếu hung thủ muốn giết hại Lâm Thụy Lân, có lẽ cũng sẽ làm theo cách thức tương tự. Giải phóng ham muốn ăn uống của Lâm Thụy Lân trong trạng thái bị thôi miên, đúng là vô cùng nguy hiểm. Hung thủ rất có khả năng đã gài sẵn mìn nổ, chỉ chờ anh đến kích nổ!

Nhưng nếu từ bỏ không thăm dò nữa thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết rốt cuộc mìn nổ gài ở đâu, cũng không thể thay đổi được tình thế bị động trước mắt. Hơn nữa bây giờ đã tiến triển đến bước này, nếu buông tay thì đúng là không cam tâm.

Nghĩ theo một cách khác, hung thủ sử dụng ham muốn ăn uống để thiết lập trở ngại trí nhớ ở đây, biết đâu chính là để cảnh sát e sợ mà bỏ cuộc? Vì trong ba lô cất giấu bí mật vô cùng quan trọng, cho nên sử dụng một quả mìn ngụy trang để che đậy, khiến cảnh sát không dám tiếp tục tháo gỡ. Nếu vậy, quyết định rút lui khi lâm trận là trúng ý của hung thủ.

Nghĩ đi nghĩ lại, dù thế nào thì cảnh sát cũng phải đối mặt với tình thế khó xử tiến thoái lưỡng nan. Thế trận này đã cho thấy rõ sự nguy hiểm và xảo quyệt của hung thủ.

La Phi không thể nào hạ quyết tâm được, anh trưng cầu ý kiến của Trương Vũ: “Anh thấy thế nào?”

Trương Vũ trầm ngâm một lúc, quay ra hỏi Tiêu Tập Phong: “Có phải trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần ông đếm đến ba, Lâm Thụy Lân đều sẽ lập tức tỉnh lại không?”

Tiêu Tập Phong gật đầu: “Việc này tôi đảm bảo tuyệt đối.”

Trương Vũ lại quay lại hỏi La Phi: “Trong thời gian nhiều nhất là ba giây, anh thấy hai chúng ta có khống chế được Lâm Thụy Lân không?”

La Phi hiểu ý của Trương Vũ. Đối phương đã lên kế hoạch theo hướng xấu nhất, đồng thời đưa ra một vấn đề trong tình huống đó, nếu chẳng may Lâm Thụy Lân bị mất kiểm soát trong trạng thái thôi miên, liệu cảnh sát có khống chế được tình hình trước khi anh ta tỉnh lại hay không?

La Phi đã dựa vào đó đưa ra quyết định.

“Chỉ có hai chúng ta vẫn chưa bảo đảm.” Anh nói với hai cảnh sát canh chừng suốt ở bên ngoài, “Các anh cũng vào đây.”

Tiêu Tập Phong cười một tiếng, khen ngợi: “Cảnh sát La làm việc vô cùng cẩn trọng, cho dù thế nào cũng phải giữ ưu thế hai chọi một.”

Ông ta nói đúng dụng ý của La Phi. Với thân thủ của La Phi và Trương Vũ, hợp sức khống chế Lâm Thụy Lân thì không cần bàn. Nhưng La Phi vẫn phải đề phòng Tiêu Tập Phong, làm sao biết được đối phương bàn bạc như vậy liệu có mục đích khác hay không? Nếu ông ta định nhân cơ hội này ra tay với Lâm Thụy Lân, thì vừa hay cuộc trao đổi này có thể giúp mình thoát khỏi trách nhiệm. Bởi mọi quyết định đều là của La Phi, tôi đã cảnh báo trước những nguy hiểm có khả năng xảy ra, nhưng cảnh sát các anh không hề coi trọng.

Đối phương đã phát hiện ra, La Phi cũng không cần che giấu. Anh mỉm cười nói: “Chuẩn bị thêm không bao giờ thừa. Chủ nhiệm Tiêu, nếu ông không ngại, chúng ta chuẩn bị bắt đầu chứ?”

“Không ngại.” Tiêu Tập Phong rộng lượng khoát tay, “Tôi chỉ có một yêu cầu, khi tôi đang thôi miên, các anh đừng gây ra tiếng động là được.”

Thế là bốn người lại vào trong phòng. Đầu tiên La Phi hỏi Lâm Thụy Lân: “Anh mang những gì trên người?”

“Điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa, đồng hồ nữa.”

“Đưa cho chúng tôi đã.” La Phi đưa một tay ra, “Tạm thời giữ hộ anh.” Anh sợ khi bị mất kiểm soát, Lâm Thụy Lân sẽ ăn linh tinh, nên phải loại bỏ trước những hiểm họa tiềm ẩn.

Lâm Thụy Lân lấy điện thoại di động, ví tiền ra, tháo chìa khóa, đồng hồ đeo tay, nhét tuốt vào tay La Phi. La Phi chú ý thấy ngón tay của đối phương còn đeo một chiếc nhẫn vàng, anh lại nói: “Nhẫn cũng tháo ra.”

Lâm Thụy Lân không bằng lòng: “Đây là nhẫn cưới, lúc ngủ tôi cũng không tháo ra.”

“Tháo ra!” La Phi kiên quyết nói, “Lát nữa trả cho anh luôn.”

Lâm Thụy Lân không hài lòng bĩu môi, nhưng vẫn làm theo lời La Phi.

La Phi đưa những thứ đó cho một cảnh sát đằng sau cất đi, sau đó lại quan sát kĩ Lâm Thụy Lân một lượt từ đầu đến chân. Sau khi chắc chắn không còn một đồ vật nào có thể gây hại nữa, anh gật đầu nói với Tiêu Tập Phong: “Bắt đầu đi.”

Tiêu Tập Phong bảo Lâm Thụy Lân nhắm mắt vào, thả lỏng toàn bộ cơ thể. Sau đó ông ta một lần nữa đưa đối phương trở lại khoảng kí ức lúc hơn 12 giờ đêm hôm trước bằng giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh.

“Bây giờ trước mặt anh có rất nhiều đồ ăn ngon, đúng không?”

Lâm Thụy Lân vừa gật đầu vừa nuốt nước bọt, vẻ vô cùng thèm thuồng.

“Anh có muốn ăn một bữa thỏa thuê không?”

“Có.” Giọng nói run run để lộ ham muốn mãnh liệt trào dâng trong lòng Lâm Thụy Lân.

“Thế thì ăn đi.” Tiêu Tập Phong tiện đà xúi giục, “Cứ ăn thoải mái. Ăn đến khi anh không muốn ăn nữa thì thôi, hoặc là, ăn hết luôn!”

Nhưng Lâm Thụy Lân lại rầu rĩ nói: “Không được…”

“Tại sao không được?” Tiêu Tập Phong có vẻ ngạc nhiên, ông không ngờ đối phương lại từ chối lời đề nghị này.

Lâm Thụy Lân trả lời: “Bởi vì đồ ăn còn chưa đủ.”

“Không phải đã có rất nhiều món rồi hay sao?”

“Nhưng chỉ có bảy món nguội.” Lâm Thụy Lân nghiêm túc nói, “Một bàn tiệc không thể chỉ có bảy món nguội.”

La Phi nhớ rất rõ: “nộm sứa, lạp xường chay trộn măng, nộm dưa chuột, chân vịt mù tạt, cá biển nướng giòn, giò thủ Trấn Giang, vịt muối hoa quế”, đó là những món nguội trong cả đống đồ ăn mà Lâm Thụy Lân liệt kê ra, số lượng đúng là bảy món. Mà một bàn tiệc thì phải có tám món nguội, đây là kiến thức thông thường ai cũng biết.

Nếu như vậy, Tiêu Tập Phong chỉ còn cách tiếp tục thăm dò theo mạch nghĩ của đối phương.

“Thiếu một món nguội thì không bắt đầu bữa tiệc được à?”

“Đúng thế, vì món này vô cùng quan trọng?”

“Quan trọng thế nào?”

“Đó là món đặc biệt nhất trong cả bàn tiệc, tôi chưa ăn bao giờ. Nếu thiếu món này, bàn tiệc này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Lâm Thụy Lân vừa nói vừa thở dài thườn thượt, như thể vô cùng mong đợi, đồng thời lại phấp phỏng lo lắng.

Tiêu Tập Phong và La Phi nhìn nhau, cả hai người đều thầm ý thức được, có thể món ăn chưa xuất hiện này mới là “chi tiết kích hoạt” mà gã đó đã cài đặt. Tiêu Tập Phong nhìn La Phi với ánh mắt chờ đợi, La Phi biết, đối phương đang chờ quyết định của mình.

Sau giây lát im lặng, La Phi trịnh trọng gật đầu, đồng thời anh lại nhích lại gần chiếc ghế sofa của Lâm Thụy Lân nửa mét, gần như đứng sát đằng sau đối phương.

Thấy La Phi đã chuấn bị xong, Tiêu Tập Phong bèn dẫn câu chuyện đến phần quan trọng nhất, cũng là phần nguy hiểm nhất: “Rốt cuộc đó là món gì?”

Nhưng câu trả lời của Lâm Thụy Lân một lần nữa khiến người ta ngạc nhiên, anh ta nói: “Tôi không biết.”

“Anh không biết?” Mặc dù Tiêu Tập Phong đang kiểm soát tình thế, nhưng ông ta cảm thấy mình bị đối phương làm cho rối trí.

Lâm Thụy Lân lại nói “Người đó còn chưa nói cho tôi biết, anh ta bảo tôi đoán, anh ta nói tôi phải đoán trúng mới có tư cách thưởng thức.”

“Người đó? Là gã béo đội mũ phải không?”

Lâm Thụy Lân gật đầu.

“Trên thế giới có bao nhiêu là các món nguội, đoán thế nào được?” Tiêu Tập Phong cảm thấy đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Không lẽ mục đích của gã đó chỉ là thiết lập một trở ngại không thể vượt qua được, để ngăn không cho cảnh sát thăm dò về nội tình liên quan đến vụ án.

Suy đoán của Tiêu Tập Phong lập tức bị lời nói tiếp theo của Lâm Thụy Lân phủ định.

“Người đó nói anh ta sẽ cho tôi ba gợi ý. Nếu tôi là một thực khách thật sự, dựa vào ba gợi ý này sẽ đoán được ra rốt cuộc đó là món gì.” Dứt lời Lâm Thụy Lân liếm môi mình một cách khoa trương, xem ra ham muốn ăn uống sục sôi đã khiến anh ta bứt rứt lắm rồi.

Tiêu Tập Phong cũng nóng ruột truy hỏi: “Ba gợi ý đó thế nào?”

Lâm Thụy Lân im lặng, dường như đang lắng nghe lời của người đó. Những người khác trong phòng cũng đều tập trung tinh thần chờ đợi.

Giây lát sau, Lâm Thụy Lân lên tiếng: “Anh ta đã cho gợi ý thứ nhất, anh ta nói đó là một món muối, đã dùng các loại gia vị và nước dùng ngâm rất nhiều năm.”

Tiêu Tập Phong thầm lắc đầu. Phạm vi gợi ý này đưa ra quá rộng, khó mà đoán được. Lúc này, ông ta lại nghe thấy Lâm Thụy Lân tiếp tục nói: “Gợi ý thứ hai là, nguyên liệu của món ăn này vô cùng đặc biệt, nó còn mềm ngon hơn thịt nạc thăn của con lợn bé, trơn mượt hơn thịt lườn cá, dẻo dai hơn cồi sò điệp.”

Nghe ra đúng là đặc biệt, Tiêu Tập Phong khẽ cau mày, cố gắng suy nghĩ xem có loại nguyên liệu thực phẩm nào có thể đồng thời phù hợp với cả mấy đặc điểm đó.

Tiếp đó Lâm Thụy Lân lại nói ra gợi ý thứ ba: “Cuối cùng người đó nói, đối với tất cả mọi người, đây là một món dễ được ăn nhất nhưng cũng khó được ăn nhất.”

Dễ được ăn nhất nhưng cũng khó được ăn nhất?

Cách nói mâu thuẫn này nghe có vẻ giống như một câu đố triết học. Tiêu Tập Phong cúi đầu vắt óc suy nghĩ, đang hoang mang, chợt nghe La Phi hét to: “Mau! Nhanh chóng gọi anh ta tỉnh lại!”

Tiêu Tập Phong giật mình, vội ngẩng đầu lên, thì thấy La Phi đã khom lưng lao xuống chỗ Lâm Thụy Lân trên ghế sofa, đồng thời anh lại hét to: “Đừng ăn!”

Xem ra La Phi đang ngăn Lâm Thụy Lân ăn thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nhưng trong phòng đâu có thứ gì cho Lâm Thụy Lân ăn cơ chứ?

Tiêu Tập Phong không kịp nghĩ nhiều, vội chuẩn bị gọi Lâm Thụy Lân tỉnh lại theo lệnh của La Phi, nhưng tất cả diễn ra nhanh như chớp, còn chưa đợi Tiêu Tập Phong bắt đâu đếm số, sự việc đã không thể cứu vãn được nữa: Lâm Thụy Lân thè ra nửa cái lưỡi, nghiến chặt răng cắn, máu tươi lập tức chảy ra đầy khóe miệng. Tiếp đó không ngờ anh ta hút cái lưỡi đã bị cắn đó vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. La Phi lập tức đưa bàn tay phải bóp chặt hai bên hàm Lâm Thụy Lân như một gọng kìm, khiến anh ta không thể tiếp tục nhai nữa, nhưng không thể ngăn máu tươi ào ào chảy ra từ chỗ lưỡi bị đứt của Lâm Thụy Lân, khi hít thở, anh ta ho lên sặc sụa, máu bắn đầy mặt và người La Phi.

Lúc này Trương Vũ vừa định thần lại, cũng vội bước tới giúp, anh nhắc: “Mau đỡ anh ta dậy, đừng để máu chảy vào khí quản!”

La Phi và Trương Vũ cùng đỡ Lâm Thụy Lân dậy, nhưng Tiêu Tập Phong ở bên cạnh cuối cùng đã đếm xong ba con số để gọi Lâm Thụy Lân tỉnh lại. Nét mặt say sưa của Lâm Thụy Lân biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và đau đớn.

Cổ họng Lâm Thụy Lân phát ra những âm thanh đáng sợ, tiếp đó hơi thở của anh ta trở nên khó nhọc, người anh ta co giật, hai mắt bắt đầu trợn trừng.

“Anh ta đã co giật, gốc lưỡi sẽ chặn làm tắc khí quản!” Trương Vũ vừa lo lắng cảnh báo, vừa cho tay vào trong miệng Lâm Thụy Lân, định lôi gốc lưỡi đang co vào ra. Nhưng miệng Lâm Thụy Lân đầy máu, lưỡi đã bị mất một nửa, làm sao lôi được? Trương Vũ loay hoay một lúc, chỉ moi ra được nửa chiếc lưỡi đứt đã bị cắn đứt.

Sau khi co giật mạnh một hồi, cuối cùng máu trong miệng Lâm Thụy Lân không trào ra nữa, có nghĩa là anh ta đã tắt thở hoàn toàn.

La Phi vẫn bóp chặt hàm Lâm Thụy Lân, anh cuống cuồng giục Trương Vũ: “Nhanh lên, moi nhanh lên đi!”

Trương Vũ thất thần đứng dậy: “Đội trưởng La… anh ta đã chết rồi…”

La Phi đờ người ra, anh chằm chằm nhìn thi thể của Lâm Thụy Lân hồi lâu không nói gì.

Tiêu Tập Phong ngồi tiên chiếc ghế sofa phía đối diện, mặt nghệt ra. Còn hai cảnh sát khác trong phòng thì đứng ngây ra tại chỗ, từ đâu đến cuối không có bất cứ hành động nào. Đối với họ, cảnh tượng vừa xảy ra không khác gì một cơn ác mộng kì quặc nhất!