← Quay lại trang sách

Chương 10 01

Đúng như Lý Lăng Phong mong muốn, Chu Tư Tuấn đã giữ lời hứa, cả quá trình đều được phát trực tiếp qua mạng cho công chúng.

Lý Lăng Phong ở bên cạnh quan sát, vừa cười ha hả vừa lướt mạng xem bình luận về sự việc này. Xem xong, hắn nhìn Chu Tư Tuấn hài lòng nói: “Được rồi. Bây giờ tôi có thể đưa anh đi tìm Trương Hoài Hiểu. Anh lái xe đến đây. Trên xe, ngoài tôi và anh ra, không được có người nào khác.”

Chu Tư Tuấn lao vào phòng vệ sinh nôn mửa sặc sụa, sau đó ra sức đánh răng chỉ muốn chà đến mức chảy cả máu lợi.

Lúc Chu Tư Tuấn ra khỏi phòng vệ sinh, La Phi đã đứng chờ anh ta ở cửa. Anh đưa một đôi giày da và bảo: “Đi đôi giày này vào.”

Chu Tư Tuấn vừa thay giày vừa hỏi: “Đã lắp đặt máy nghe trộm?”

La Phi gật đầu: “Chúng tôi sẽ giám sát toàn bộ quá trình, nếu phát hiện thấy tình hình có thay đổi, sẽ dừng ngay kế hoạch.”

“Vâng.” Chu Tư Tuấn đá đá chân, đôi giày vừa khít. Anh ta liền ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, xuất phát thôi!”

Theo yêu cầu của Lý Lăng Phong, cảnh sát cung cấp một chiềc Buick mang biển dân dụng. Chu Tư Tuấn đảm nhiệm vị trí lái xe, Lý Lăng Phong bị còng tay vào vị trí lái phụ. Trên xe không còn ai khác.

“Đi thôi, ra khỏi cổng thì rẽ phải.” Theo chỉ đạo của Lý Lăng Phong, Chu Tư Tuấn nổ máy lái xe ra khỏi sân của trụ sở Công an thành phố. Cùng lúc đó, mấy chục chiếc xe cảnh sát được bố trí ở xung quanh cũng nổ máy. Những chiếc xe này tạo thành một vòng vây mà trung tâm là chiếc Buick. Cho dù chiếc Buick đi đến vị trí nào, đều chắc chắn có xe của cảnh sát canh phòng ở tất cả các ngả đường xung quanh.

Ngoài ra còn có năm chiếc xe biển dân dụng đi theo chiếc Buick, năm chiếc xe này không chỉ có tính năng ưu việt, mà lái xe đều là chuyên gia bám theo mục tiêu xuất sắc nhất trong giới cảnh sát Long Châu. Năm chiếc xe bám theo chiếc Buick theo hàng dọc, vị trí tương đối liên tục thay đổi, nhưng luôn đảm bảo có một xe ở vị trí trong vòng một trăm mét trước chiếc Buick, đồng thời một xe khác ở vị trí trong vòng một trăm mét sau chiếc Buick. Trên mỗi xe, ngoài lái xe ra, còn chở ba cảnh sát đặc nhiệm đã được huấn luyện tinh nhuệ. Nếu Lý Lăng Phong đột ngột xuống xe chạy vào khu vực đi bộ, những cảnh sát đặc nhiệm này cũng sẽ lập tức xuống xe, có thể chặn bắt mục tiêu chỉ trong vòng vài giây.

La Phi và Giám đốc Lỗ ngồi ở một chiếc xe chỉ huy tương đối lớn khác, lặng lẽ đi theo phía sau đội xe bám theo mục tiêu. Hàng ghế ngồi phía sau của xe chỉ huy có một màn hình hình vuông, cạnh dài 26 cen-ti-mét, toàn bộ tín hiệu định vị GPS của chiếc Buick, xe cảnh sát vòng ngoài và năm chiếc xe trong nhóm bám theo mục tiêu đều hiển thị trên màn hình. La Phi căn cứ vào những tín hiệu này điều động lực lượng cảnh sát, đan thành một tấm lưới vây kín xung quanh chiếc Buick.

Biện pháp phòng bị như vậy không thể nói là không nghiêm mật, nhưng tâm trạng La Phi không thể lạc quan được. Vì anh biết, quả mìn nguy hiểm nhất đã sớm được gài ở vị trí cốt lõi trong tấm lưới phòng hộ.

Lý Lăng Phong mới là đạo diễn của trò chơi này, cảnh sát có nỗ lực đến đâu, cũng chỉ là một đám diễn viên không thể suy đoán được kết cục.

Giám đốc Lỗ, người bày tỏ thái độ ủng hộ hành động lần này, thực ra cũng đã đưa ra dự tính xấu nhất. Ông đã ra lệnh cho những cảnh sát đặc nhiệm tham chiến như sau: “Nếu tình thế mất kiểm soát, các anh có thể bắn chết nghi phạm bất cứ lúc nào.”

Khi đó La Phi đã hỏi một câu: “Nếu Chu Tư Tuấn có vấn đề thì sao?” Cái gọi là “có vấn đề”, nghĩa là Chu Tư Tuấn bị Lý Lăng Phong thôi miên. Anh ta có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cũng có khả năng biến thành trợ thủ giúp Lý Lăng Phong gây án.

“Đó chính là tình thế mất kiểm soát.” Giám đốc Lỗ trả lời, “Tôi đã nói rồi, trong trường hợp tình thế mất kiểm soát, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.”

La Phi đã hiểu rõ thái độ của Giám đốc Lỗ. Cho đến thời khắc quan trọng nhất, cho dù có hi sinh Chu Tư Tuấn cũng phải chấp nhận. Mà tất cả, chỉ là để có một cơ hội giải cứu Trương Hoài Hiểu.

La Phi dự cảm có một bi kịch sắp diễn ra, anh không thể thay đổi ý chí của lãnh đạo, cũng không thể thay đổi thái độ của Chu Tư Tuấn. Điều duy nhất anh có thể làm được là cố gắng hết sức quyết chiến, mặc dù không chắc sẽ xoay chuyển được tình thế, nhưng ít nhất cũng không day dứt trong lòng.

Lý Lăng Phong ngồi trong chiếc Buick chốc lát lại đưa ra chỉ dẫn về lộ trình di chuyển. So với phong cách liên mồm nói không ngớt khi trước, lúc này hắn lại có vẻ kiệm lời vàng ngọc, chỉ nói những cụm từ như “rẽ trái”, “rẽ phải”, “đi thẳng”. Chiếc Buick đi về phía trước theo chỉ dẫn của hắn, hướng về phía khu vực trung tâm thành phố.

Lúc này đã đến giờ cao điểm buổi tối, càng gần khu vực trung tâm thành phố, xe cộ trên đường càng đông. La Phi biết đối thủ cố ý khiến việc giám sát của cảnh sát khó khăn hơn, anh tập trung tinh thần điều khiển hợp lý, để những chiếc xe của đội cảnh sát có thể giữ được thế trận nghiêm mật có trật tự.

Di chuyển như vậy được khoảng 10 phút, chiếc xe Buick đi vào đại lộ Long Dương ở trung tâm thành phố. Tiếp đó lại nghe thấy Lý Lăng Phong nói: “Rẽ phải vào con đường nhỏ ở phía trước.”

La Phi lập tức tra tìm trên bản đồ, phát hiện thấy con đường nhỏ đó tên là “đường Dục Tài”. Con đường này nối giữa đại lộ Long Dương và phố Hải Xương, phía tây con đường là bờ đông của con sông Bảo Đới, phía đông là khu dân cư Dương Quang Thủy Ngạn. La Phi liền ra lệnh qua hệ thống bộ đàm: “Xe của mục tiêu sẽ đi từ đại lộ Long Dương về phía con phố Hải Xương theo đường Dục Tài. Xe cảnh sát số 12 đến đầu phía đông phố Hải Xương chờ lệnh, xe cảnh sát số 23 đến đầu phía tây phố Hải Xương chờ lệnh, xe cảnh sát số 7 nằm lại giữ chốt ở chỗ rẽ giao giữa đại lộ Long Dương và đường Dục Tài, xe cảnh sát số 5 đến bờ tây sông Bảo Đới canh phòng, xe cảnh sát số 19 đến cổng phía đông khu Dương Quang Thủy Ngạn chờ lệnh, xe cảnh sát số 46 đến cổng phía nam khu Dương Quang Thủy Ngạn chờ lệnh. Những xe khác tiếp tục đi theo ở vòng ngoài.”

Trong quá trình La Phi điều động xe cảnh sát, chiếc xe đi đầu tiên trong đội xe bám theo mục tiêu đã rẽ vào đường Tài Dục trước, sau đó chiếc Buick cũng rẽ vào. Bốn xe khác và xe chỉ huy thì giữ một khoảng cách nhất định, lần lượt bám theo.

Rất nhanh chóng lại nghe thấy Lý Lăng Phong nói: “Bên bờ sông phía trước có một chiếc ghế dài, tôi có để chút đồ ở phía dưới mặt ghế, anh lấy qua đây giúp tôi.”

Chu Tư Tuấn hỏi: “Dưới mặt ghế?”

Lý Lăng Phong đáp: “Đúng, dán bằng băng dính, anh sờ một cái là thấy.”

La Phi lập tức hạ lệnh: “Mục tiêu sẽ dừng xe ở chỗ chiếc ghế dài bên bờ sông các nhóm chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.”

Chiếc xe bám đuôi trước nhất đã đi đến cổng phía tây của khu Dương Quang Thủy Ngạn, nhận được mệnh lệnh tiện đường rẽ luôn vào trong khu dân cư. Ba cảnh sát đặc nhiệm trên xe liền xuống xe. Hai người trong bọn họ đi ra khỏi khu dân cư, vừa đi vừa giả bộ như đang nói chuyện phiếm, tiến gần đến chỗ chiếc ghế dài, người còn lại thì mai phục ở chỗ phòng bảo vệ cổng khu dân cư.

Giây lát sau, chiếc Buick dừng lại ở bên bờ sông, Chu Tư Tuấn mở cửa bước ra khỏi buồng lái, đi về phía chiếc ghế dài cách đó không xa.

Chiếc xe cảnh sát bám đuôi ở phía sau tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng vượt chiếc Buick.

Lúc này chiếc xe bám theo ở vị trí thứ ba dừng lại ở phía sau chiếc Buick. Cảnh sát đặc nhiệm ngồi ở ghế lái phụ xuống xe, giả vờ đến một điểm bán báo ở gần đó để mua báo. Hai chiếc xe ở phía sau nữa và xe chỉ huy thì đỗ lại ở ngoài tầm nhìn của chiếc Buick.

Bây giờ tất cả có ba cảnh sát đặc nhiệm thân thủ siêu đẳng chốt giữ các vị trí bao vây quanh mục tiêu, còn bờ bên kia sông Bảo Đới cũng có xe cảnh sát. Mặc dù chiếc Buick đã dừng lại, nhưng Lý Lăng Phong muốn chạy thoát còn khó hơn lên trời.

Chu Tư Tuấn đến bên chiếc ghế dài, anh ta khom người xuống mò, quả nhiên phát hiện thấy có một chiếc túi nhỏ dính ở dưới mặt ghế. Anh ta liền gỡ chiếc túi xuống, quay người trở vào trong xe.

La Phi nghe thấy Lý Lăng Phong nói: “Đưa đồ cho tôi.” Tiếp đó, trên màn hình camera giám sát, chiếc xe mục tiêu tiếp tục đi về phía trước.

La Phi hỏi cảnh sát đặc nhiệm ở hiện trường qua máy bộ đàm: “Có nhìn ra được thứ Chu Tư Tuấn cầm là cái gì không?”

Cảnh sát đặc nhiệm cách đó gần nhất trả lời: “Là một cái túi nilon. Không phải là loại túi trong suốt, không biết có gì đựng bên trong túi.”

La Phi tiếp tục chỉ huy xe cảnh sát tiến hành bao vây và bám theo chiếc xe Buick. Giây lát sau, lại thấy chiếc mục tiêu trên màn hình đi ra khỏi đường Dục Tài, rẽ trái và đi về hướng tây dọc theo phố Hải Xương. “Hả?” La Phi bỗng cau mày.

Cục trưởng Lỗ cũng cảm thấy có sự bất thường, ông hỏi: “Sao không nghe thấy nghi phạm đưa ra mệnh lệnh?”

Chiếc Buick đi theo sự điều khiển của Lý Lăng Phong suốt từ đâu đến giờ, tại sao lần này trước khi ngoặt rẽ không nghe thấy giọng của Lý Lăng Phong?

La Phi kiểm tra thiết bị thu phát âm thanh, thì phát hiện thấy đã mất tín hiệu, điều chỉnh cũng không có phản ứng. Anh nhận ra vấn đề nằm ở đâu, vội nói với cục trường Lỗ: “Tín hiệu đã bị chặn mất rồi.”

Cục trưởng Lỗ căn cứ vào đó suy đoán: “Thứ đựng trong túi nilon là thiết bị chặn tín hiệu?”

Tín hiệu theo dõi nghe lén đã bị chặn, có nghĩa là cảnh sát sẽ không thể kịp thời nắm bắt ngay được tình hình trong chiếc xe Buick. Lý Lăng Phong rất có khả năng sẽ lợi dụng thời cơ này để thôi miên Chu Tư Tuấn.

“Rất có khả năng là như vậy.” La Phi gật đầu, tiếp đó xin ý kiến, “Có cần dừng hành động không ạ?”

Cục trưởng Lỗ cân nhắc một lúc rồi nói: “Tiếp tục bám theo, duy trì đội hình theo dõi canh phòng.” Ông thà mạo hiểm, chứ không muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng để cứu Trương Hoài Hiểu. Bây giờ, mặc dù không theo dõi được những trao đổi giữa Lý Lăng Phong và Chu Tư Tuấn nữa, nhưng ít nhất chiếc Buick vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát. Nói cách khác, tình hình vẫn chưa quá tệ.

Nhưng tinh thần của La Phi đã căng thẳng đến cực độ, anh biết có một biến cố sắp xảy ra. Cảnh sát liệu có thể đương đầu được với biến cố này không, anh hoàn toàn không dám khẳng định.

Chiếc Buick tiếp tục lượn lách trong khu vực trung tâm thành phố, mấy chục chiếc xe cảnh sát cũng bám chặt theo. La Phi nhìn chằm chằm vào tín hiệu GPS trên màn hình, anh cảm thấy mình như thể đang xem một bộ phim rùng rợn không có tiếng, chỉ có thể phán đoán tiến triển của các tình tiết qua hình ảnh câm.

10 phút nữa trôi qua, chiếc Buick đi vào đường Thạch Kiều. Đây là một con đường trong khu đô thị cũ, bên phải con đường là một lối đi dành cho người đi bộ, tiếp đó nữa về phía tay phải là một dải cây xanh rất rộng. Chiếc Buick đi một lúc, rồi dần giảm tốc độ, tiếp đó chiếc xe dịch chuyển sát vào bên đường có vẻ như định dừng lại.

La Phi hạ lệnh, cả hai chiếc xe bám theo mục tiêu ở phía trước và phía sau đều có cảnh sát xuống xe đi bộ tiến gần về phía mục tiêu.

Chiếc Buick quả nhiên dừng lại. Tiếp đó cánh cửa phía ghế lái phụ liền bị đẩy ra, Lý Lăng Phong nhảy ra khỏi xe.

Cảnh sát đặc nhiệm báo cáo với xe chỉ huy: “Nghi phạm đã xuống xe!”

La Phi giật mình. Phải biết là Lý Lăng Phong vốn bị còng chặt ở ghế lái phụ, nhưng bây giờ lại có thể tự do xuống xe, có thể thấy biến cố trong chiếc Buick đã xảy ra! Trong lúc nguy cấp, La Phi không xin ý kiến cục trưởng Lỗ nữa, anh trực tiếp ra lệnh: “Lập tức khống chế nghi phạm, dừng hành động!”

Cảnh sát đặc nhiệm không ẩn giấu nữa, họ lao nhanh hết sức về phía mục tiêu, vừa chạy vừa rút súng trên người ra.

Lý Lăng Phong cũng đã nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm đang tiến đến gần. Hắn không chạy về phía hai đầu phố, mà đi qua lối đi bộ về phía dải cây xanh. Lựa chọn này của hắn khiến cảnh sát có phần bất ngờ, vì phía bên kia dải cây xanh là một bức tường cao, không có đường thoát.

Tiếp đó, một cảnh tượng bất ngờ hơn đã xảy ra. Chiếc xe Buick vốn đang đỗ ở bên đường đột ngột nổ máy, lùi về phía sau khoảng bảy tám mét, sau đó lao mạnh về phía lối đi dành cho người đi bộ. Chiếc xe lao rất mạnh, tiếng động cơ gầm rú đinh tai nhức óc. Gờ chắn ven lối đi cao khoảng hơn 10 cen-ti-mét không thể chặn được sức lao của chiếc Buick, thân xe tiếp tục tiến về phía trước sau khi va đập mạnh, một đầu đâm vào trong dải cây xanh. Một tiếng động lớn vang lên, đầu xe đâm trúng Lý Lăng Phong, người hắn bật lên cao, lộn mấy vòng trong không trung. Lúc này chiếc Buick lại đâm vào một vật bằng bê tông cao hơn nửa mét, thân xe cuối cùng cũng dừng lại. Tiếp đó, cơ thể Lý Lăng Phong rơi xuống nóc xe, phát ra tiếng ầm thứ hai.

Cảnh sát đặc nhiệm ở gần đó cũng vây lại, thì thấy Lý Lăng Phong nằm trên nóc xe máu me be bét, đã tắt thở. Cảnh sát đặc nhiệm dẫn đầu là Phó Triết vội báo cáo với xe chỉ huy: “Nghi phạm bị chiếc Buick đâm vào, đã tử vong.” Cùng lúc đó, cảnh sát đặc nhiệm còn lại là Ngải Vi mở cửa buồng lái xe kiểm tra tình hình bên trong.

Toàn bộ túi khí an toàn trong xe đều được bung ra. Chu Tư Tuấn bị kẹp giữa ghế lái và túi khí, trán rách vì bị va đập, máu cứ thế chảy ra, nhưng đầu óc có vẻ vẫn tương đối tỉnh táo, chắc không ảnh hưởng gì đến tính mạng.

Ngải Vi định đỡ Chu Tư Tuấn xuống xe nhưng không được, nhìn kĩ, hóa ra tay phải của anh ta bị còng chặt vào vô lăng.

Lúc này La Phi và những người khác cũng đã nhanh chóng đến hiện trường. Tình cảnh trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của La Phi, anh bước đến cạnh chiếc xe, sửng sốt hỏi: “Thế này là thế nào?”

Chu Tư Tuấn không trả lời câu hỏi của La Phi, ánh mắt anh ta hướng về phía cục trưởng Lỗ đang đứng ở phía sau.

Cục trưởng Lỗ bước lên một bước, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Chu Tư Tuấn dừng lại lấy hơi, rồi nói ra một địa chỉ, “Chợ thủy sản thế Kỷ Mới, số 57, đường Chính Đại, nhà B209, tầng hầm thứ 2.”

Cục trưởng Lỗ thất kinh: “Cái gì?”

“Trương Hoài Hiểu bị nhốt ở đó, mau… mau đi cứu cậu ấy!” Máu ở vết thương trên trán Chu Tư Tuấn liên tục chảy ra, nhanh chóng bê bết khắp mặt anh ta, khiến bộ dạng của anh ta trông càng khủng khiếp. Nhưng khóe miệng anh ta rõ ràng nhếch lên, lộ ra vẻ đắc ý không che giấu được.

02.

Chợ thủy sản thế Kỷ Mới nằm ở ngoại ô phía nam của thành phố Long Châu, là đầu mối mua bán thủy sản của toàn thành phố. Tầng hầm thứ hai của khu chợ có mấy chục cái kho lạnh, được ban quản lý cho các hộ kinh doanh thuê để cất giữ hàng.

Trên đường đến địa điểm mục tiêu, cảnh sát đã tiến hành điều tra trước về tình hình cơ bản của kho lạnh B209. Theo thông tin đăng ký của ban quản lý, cái kho lạnh này được cho thuê từ một tháng trước, không thể kiểm tra được họ tên và số chứng minh thư của người thuê trong hệ thống quản lý hộ tịch. Điều kì quặc nữa là, nhân viên làm thủ tục cho thuê trong ban quản lý hoàn toàn không nhớ được tướng mạo của người thuê. La Phi đoán rất có khả năng trí nhớ của nhân viên đó đã bị thiết lập trở ngại.

Khoảng 20 phút sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường. Theo yêu cầu, người của ban quản lý đã cho gọi nhân viên mở khóa đến, đang chờ ở trước cửa.

Sau khi xác nhận xung quanh không có gì bất thường, La Phi ra lệnh: “Mở cửa.”

Khóa cửa nhanh chóng được mở. La Phi bước tới đẩy một nhát, cánh cửa dày nặng từ từ xoay vào trong. Anh đèn trong phòng hắt ra, đồng thời, một thứ mùi khó ngửi xộc thẳng vào mũi.

Ngoài mùi phân và nước tiểu, còn lẫn cả mùi máu tanh nồng. La Phi thót tim, vội quan sát kĩ tình hình trong phòng.

Đây là một căn phòng tầng hầm khoảng 50 mét vuông, ngoài cửa ra vào, bốn phía đều kín như bưng. Ở chính giữa căn phòng có một trụ sắt hình chữ nhật, trên trụ sắt lại có hai sợi xích sắt dài khoảng 1 mét. Một sợi xích sắt xích vào cổ chân một người đàn ông, sợi kia xích chặt một con vật.

La Phi cảm giác con vật đó chắc là một con chó, nhưng không dám khẳng định. Vì bây giờ con vật mà anh nhìn thấy chỉ là một cái xác không nguyên vẹn. Đó chính là thứ bốc ra cái mùi máu tanh nhức mũi.

Sau khi xác định không có nạn nhân ở hiện trường, La Phi khẽ thở phào. Anh bước mấy bước vào trong phòng, bắt đầu tập trung chú ý vào người đàn ông.

Đó là một thanh niên trẻ, lôi thôi tiều tụy, mặt, tay và người cậu ta dính đầy vết máu, nhưng bản thân cậu ta không có dấu hiệu bị thương. Từ lúc mở cửa phòng, cậu ta cứ ngồi ngây tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt thẫn thờ, tựa hồ như một con rối không có linh hồn.

Nhiệt độ trong căn phòng không thấp như La Phi tưởng tượng, xem ra hệ thống cấp lạnh hoàn toàn chưa khởi động.

“Trương Hoài Hiểu?” La Phi gọi tên cậu thanh niên.

Cậu thanh niên bất giác đáp lại một tiếng.

“Chúng tôi là cảnh sát.” La Phi bước đến trước mặt đối phương, “Chúng tôi đến để cứu cậu.”

Cậu thanh niên đã nghe hiểu lời nói của La Phi, cơ mặt cậu ta vặn vẹo, tạo thành một vẻ mặt vô cùng phức tạp. Sau đó, cậu ta cúi đầu xuống lấy hai tay ôm lấy mặt. “Hư hư hư…” Cậu ta phát ra những âm thanh vô cùng kì quặc, không rõ là cười hay khóc. 5 giây sau, âm thanh đó đột ngột im bặt, đồng thời người cậu ta nhũn ra, đổ oặt xuống sàn.

La Phi vội đỡ lấy đối phương, Tiểu Lưu và mấy người ở phía sau lưng cũng vội bước tới giúp. La Phi kiểm tra hơi thở của Trương Hoài Hiểu, cậu ta chỉ tạm thời ngất đi, chắc không nguy hiểm đến tính mạng.

Người của ban quản lý tìm công cụ tháo sợi xích ra. Mọi người khiêng Trương Hoài Hiểu lên xe cảnh sát, phóng thẳng đến bệnh viện Nhân dân thành phố Long Châu. Bệnh viện lập tức điều động tạo điều kiện tốt nhất để cấp cứu bệnh nhân đặc biệt này.

Trương Chấn cũng đã vội đến bệnh viện. Bác sĩ nói con trai ông chỉ là sức khỏe quá yếu, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ bình phục. Trương Chấn mừng rơi nước mắt, ông quay người nắm chặt tay cục trưởng Lỗ, cảm ơn rối rít.

“Ông không cần cảm ơn tôi.” Cục trưởng Lỗ nhắc đối phương “Chúng ta đều phải cảm ơn cậu Chu.”

“Đúng đúng cậu Chu đang ở đâu?”

“Cậu ấy đã bị thương đang được điều trị ở khoa ngoại tầng dưới.”

Trương Chấn khoát tay: “Mau dẫn tôi qua thăm cậu ấy!”

Vết thương trên trán Chu Tư Tuấn phải khâu bảy mũi, chỗ bị còng ở tay phải anh ta cũng bị tổn thương nghiêm trọng ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Trương Chấn bày tỏ sự biết ơn chân thành đối với Chu Tư Tuấn, đồng thời dặn dò cục trưởng Lỗ phải quan tâm bồi dưỡng một đồng chí xuất sắc như vậy.

Sau khi Trương Chấn rời đi, La Phi mới có cơ hội hỏi Chu Tư Tuấn chi tiết về quá trình diễn biến sự việc.

Chu Tư Tuấn nói với La Phi: “Lý Lăng Phong điều khiển tôi lái xe suốt hành trình. Đến đường Dục Tài, tôi xuống xe lấy cái túi nilon cho hắn. Tôi trông thấy trong túi có một thiết bị trông như chiếc hộp nhỏ, một chiếc chìa khóa vạn năng nhỏ, còn có một thứ giống như điều khiển từ xa. Lý Lăng Phong mở thiết bị giống cái hộp ra trước, sau đó bắt đầu thôi miên tôi. Tôi đã đề phòng sẵn, không hề mắc bẫy của hắn. Nhưng để lừa hắn, tôi cố tình tỏ ra rất hợp tác. Sau đó hắn lại dùng chiếc chìa khóa mở còng tay, hắn còn ra lệnh cho tôi còng tay phải của mình vào vô lăng. Tôi làm theo. Tiếp đó, hắn ra lệnh cho tôi lái xe đến đường Thạch Kiều, bảo tôi dừng xe ở cạnh dải cây xanh. Hắn nói cho tôi một địa chỉ, bảo Trương Hoài Hiểu bị nhốt ở đó, sau đó xuống xe định chạy trốn. Tôi không thể ngăn hắn lại, đành lái xe đâm vào hắn. Sau đó thì các anh đến.”

La Phi tiếp tục hỏi: “Hắn đã tiến hành thôi miên anh như thế nào?”

Chu Tư Tuấn đáp: “Chủ yếu là muốn tôi nghe theo lệnh của hắn. Vì tôi có ý đề phòng, nên không hề bị tác động.”

“Cụ thể đã dùng những lời nói như thế nào?”

“Tôi không nhớ.”

“Không nhớ?” La Phi cảm thấy kì quặc. Sự việc vừa mới xảy ra, làm sao lại không nhớ được?

“Khi ý thức được là hắn đang tiến hành thôi miên, tôi liền phân tán sự chú ý của mình, cho nên rất nhiều câu tôi không thực sự nghe.” Chu Tư Tuấn giải thích, “Tôi chỉ biết nói chung là hắn bảo tôi chỉ có nghe theo lệnh của hắn thì mới cứu được Trương Hoài Hiểu. Nhưng câu từ cụ thể thực sự không nhớ được.”

La Phi đưa ra nghi vấn: “Thủ đoạn thôi miên của hắn cao cường như vậy, bị anh hóa giải một cách đơn giản thế thôi sao?”

“Sự thực là như thế,” Chu Tư Tuấn nhún vai nói, “có thể tôi bẩm sinh đã là một người rất khó bị thôi miên.”

La Phi nhìn Chu Tư Tuấn bằng ánh mắt dò xét. Người này rất khó bị thôi miên sao? Không lẽ anh ta giống mình, đều thuộc kiểu người có khả năng chế ngự bản thân rất tốt? Nhưng Chu Tư Tuấn đam mê công danh như vậy, đối với một nhà thôi miên, ham muốn mãnh liệt như thế chính là một cánh cửa dẫn vào thế giới ý thức rộng mở không có phòng bị.

Nhưng cho dù La Phi có nghi ngờ thế nào đi nữa, Lý Lăng Phong quả thực đã chết. Đúng như Chu Tư Tuấn nói, sự thật là như vậy.

La Phi quay ra hỏi một vài chi tiết khác: “Hắn ta bắt anh còng tay vào vô lăng, tại sao anh lại làm theo? Anh không biết là như vậy rất nguy hiểm sao?”

“Để đánh lừa hắn mà. Buộc phải để Lý Lăng Phong cảm thấy hắn đã kiểm soát được tình hình, nếu không làm sao hắn nói ra chỗ của Trương Hoài Hiểu.”

Câu trả lời này đúng với tính cách của Chu Tư Tuấn. Anh ta một lòng quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ này, có nguy hiểm mấy cũng không sợ.

“Tại sao anh lại lái xe đâm hắn?” La Phi đưa ra câu hỏi cuối cùng, “Lúc đó đã có cảnh sát đặc nhiệm bao vây xung quanh, anh ở trong xe chắc cũng nhìn thấy.”

“Đúng thế, tôi đã nhìn thấy thành viên của đội đặc nhiệm.” Chu Tư Tuấn mỉm cười đáp, “Nhưng tôi nhìn thấy một vài thứ, mà thành viên của đội đặc nhiệm không nhìn thấy được.”

“Cái gì?”

“Cửa vào đường hầm.”

La Phi “ừm” một tiếng: “Anh nhìn thấy rồi à?”

Chu Tư Tuấn gật đầu: “Ngay ở trong dải cây xanh. Tôi nhìn thấy lối vào đó đã được mở, còn Lý Lăng Phong đang lao về chỗ đó. Tôi lập tức hiểu ra, hắn định chạy trốn qua đường hầm, tình thế đó hiển nhiên nằm ngoài kế hoạch của các anh. Để bảo đảm chắc chắn, tôi chỉ còn cách lái xe đâm hắn. Vì cho dù thế nào, tôi cũng không được để hắn trốn thoát.”

La Phi im lặng một lúc, sau đó anh cảm thán: “Anh rất may mắn, anh đã đưa ra một quyết định chính xác.”

“Ồ?”

“Thứ mà anh nhìn thấy là cửa thông gió của hầm phòng không. Lý Lăng Phong đã phá nóc bê tông cửa thông gió, như vậy hắn có thể dễ dàng xuống hầm phòng không. Ngoài ra hắn còn cài sẵn mìn nổ dưới lỗ thông gió, cái điều khiển từ xa trong túi nilon chính là để kích hoạt cho mìn nổ. Sức công phá của loại mìn tự chế đó mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ để nổ sập cửa thông gió.” Giới thiệu xong tình hình hiện trường, La Phi lại tổng kết, “Cho nên, nếu Lý Lăng Phong vào trong hầm, hắn sẽ lập tức kích hoạt cho mìn nổ phá hỏng cửa vào, cảnh sát đặc nhiệm của chúng ta sẽ không thể tiếp tục truy đuổi tấn công được nữa.”

“Như vậy chúng ta sẽ rất khó bắt được hắn, đúng không?”

La Phi thẳng thắn: “Đúng thế. Diện tích căn hầm phòng không này rất lớn, tất cả có 6 lối ra. Lúc đó cảnh sát hoàn toàn không biết những lối ra đó đặt ở đâu. Cho nên, nếu không phải là anh lái xe đâm hắn, thì hắn đã cao chạy xa bay lâu rồi.”

“Thế thì tốt.” Chu Tư Tuấn cười nói, “Tôi bị thương cũng có ích.”

“Vô cùng có ích.” La Phi nhìn Chu Tư Tuấn, mặc dù anh không hề muốn khích lệ tâm thái tự đắc của đối phương, nhưng có những sự thực cũng không thể né tránh được, “Anh không những ngăn chặn được kế hoạch chạy trốn của nghi phạm, mà còn cứu được tính mạng của Trương Hoài Hiểu. Bây giờ, anh chính là anh hùng của thành phố này.”

“Thật sao?” Chu Tư Tuấn ngả người tựa vào đầu giường, hài lòng nhắm mắt lại. Anh ta đã có đầy đủ lý do để thỏa mãn những suy nghĩ xa xôi xán lạn về con đường công danh của mình.

03.

Sau khi được điều trị, trạng thái nhận thức của Trương Hoài Hiểu đã hồi phục vào lúc quá nửa đêm, nhưng tâm trạng cậu ta rất không ổn định. Trạng thái này rõ ràng có liên quan đến khoảng thời gian cậu ta bị nhốt. Sáng sớm ngày hôm sau, La Phi mời Tiêu Tập Phong đến bệnh viện Nhân dân, hi vọng đối phương có thể thăm dò kí ức của Trương Hoài Hiểu.

Điều La Phi quan tâm không chỉ là vấn đề tâm lý của Trương Hoài Hiểu, anh còn muốn làm rõ liệu Lý Lăng Phong có gài “mìn nổ thôi miên” trong thế giới tinh thần của cậu thanh niên này hay không.

Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tập Phong, Trương Hoài Hiểu nhanh chóng rơi vào trạng thái bị thôi miên, tiếp đó Tiêu Tập Phong liền bắt đầu quá trình thăm dò.

“Thử nghĩ lại xem, 10 hôm trước đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tập Phong hỏi với giọng dịu dàng, “Hôm đó cậu vốn định đi Tây Tạng, nhưng có một việc đã xảy ra, làm thay đổi kế hoạch của cậu, đúng không?”

Trương Hoài Hiểu ở trên giường bệnh im lặng gật đầu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đã gặp… một người.”

“Người nào?”

“Một kẻ lừa đảo!” Giọng Trương Hoài Hiểu nghe có vẻ giận dữ, tiếp đó cậu ta giải thích, “Tôi hoàn toàn không biết hắn ta, chúng tôi chỉ từng nói chuyện qua mạng.”

“Hắn đã làm gì đối với cậu?”

“Hắn đưa tôi đến một nơi.”

“Nơi nào?”

“Một phòng ở dưới tầng hầm.”

“Tại sao cậu lại đi theo hắn?”

“Vì hắn đã bắt Laura.”

“Laura?”

“Con chó tôi nuôi. Một con chó Collie lông ngắn thuần chủng, rất nổi tiếng và đắt đỏ.”

“Hắn dùng Laura để uy hiếp cậu, nên cậu đành phải đi theo hắn, đúng không?”

“Đúng thế.”

“Cậu rất thích Laura?”

“Vâng, nó có chửa rồi.”

“Laura có ở cái phòng dưới tầng hầm đó không?”

“Có.”

“Sau đó thì sao, đã xảy ra chuyên gì?”

Trương Hoài Hiểu im lặng một lúc, nói: “Tôi bị ngất đi. Gáy rất đau, chắc đã bị tên đó đánh.”

Sự im lặng của đối phương thể hiện cảm giác thời gian trôi đi, Tiêu Tập Phong liền tiện đà hỏi: “Có phải là cậu bị ngất đi rất lâu không?”

Trương Hoài Hiểu đáp: “Tôi cảm thấy thế.”

“Khi cậu tỉnh dậy, tình hình thế nào?”

Trương Hoài Hiểu lo lắng liếm môi, nói: “Rất tệ.”

“Bị làm sao?”

“Tôi bị nhốt trong căn phòng nhỏ đó, một dây xích sắt xích vào cổ chân tôi.”

“Gã đó còn ở đấy không?”

Trương Hoài Hiểu lắc đầu.

“Trong căn phòng chỉ còn một mình cậu?”

“Còn có…”, Trương Hoài Hiểu khẽ nghiến răng, cậu ta nói với một cảm xúc vô cùng mâu thuẫn, “Laura.”

“Laura bị nhốt cùng với cậu?”

“Vâng, gã đó xích cổ Laura bằng một dây xích sắt khác.”

“Ừm.” Tiêu Tập Phong suy nghĩ giây lát, rồi lại hỏi, “Đó là căn phòng như thế nào, cậu có thể miêu tả một chút không?”

“Căn phòng không lớn… Ánh đèn trên trần rất sáng…” Trương Hoài Hiểu nói thì thầm, “Sàn rất ẩm ướt, có điều gã đó để lại cho tôi một tấm thảm, tôi trải tấm thảm xuống sàn, như vậy sẽ không quá lạnh…”

“Sau đó thì sao, đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng đó?”

Hơi thở của Trương Hoài Hiểu liền trở nên gấp gáp.

“Đừng cuống.” Tiêu Tập Phong dẫn dắt đối phương bằng một giọng nhẹ nhàng từ tốn, “Cậu có thế bình tĩnh nhớ lại. Bắt đầu từ ngày đầu tiên.”

“Ngày đầu tiên…” Trương Hoài Hiểu lầm bầm một câu, tâm trạng cậu ta bình tĩnh hơn một chút.

Tiêu Tập Phong nghĩ đến một chi tiết: “Khi bị nhốt trong căn phòng dưới tầng hầm, cậu có phán đoán được thời gian không?”

Trương Hoài Hiểu đáp: “Có. Trên tường có treo một cái đồng hồ treo tường có lịch.”

“Tốt, kể về ngày đầu tiên đi, cậu đã trải qua ngày đầu tiên như thế nào?”

“Hầu hết thời gian tôi đều nghĩ cách chạy trốn. Đầu tiên tôi muốn đi ra cửa, nhưng chân tôi bị xích vào một cái trụ sắt to, dây xích rất ngắn, tôi chẳng bước được mấy bước. Tôi muốn phá dây xích, nhưng cạnh đó lại không có công cụ. Vật vã một lúc, tôi thấy khát nước. Có một cái bồn rửa tay ở gần đó, tôi liền ghé vào dưới vòi uống chút nước. Lúc này tôi phát hiện thấy không ngờ trong bồn lại có một con dao nhỏ. Tôi vội cầm lấy con dao, nghĩ bụng nếu gã đó quay lại, tôi sẽ dùng con dao nhỏ này liều mạng với hắn. Nhưng tôi đợi mãi mà hắn vẫn không quay lại. Sau đó tôi lại thử cậy dây xích sắt bằng con dao, nhưng dây xích rất chắc chắn, không thể cậy được. Tôi chán nản, ngồi đờ ra sàn, nghĩ ngợi lung tung. Trong khoảng thời gian đó, tôi còn khóc mấy lần… Ngày đầu tiên đại khái là như vậy.”

“Ngày thứ hai thì sao?” Tiêu Tập Phong tiếp tục hỏi, “Ngày thứ hai thế nào?”

“Ngày thứ hai…”, Trương Hoài Hiểu yếu ớt nói, “Ngày thứ hai bắt đầu từ buổi trưa. Tối hôm trước tôi gần như không ngủ, cho đến sáng sớm, không thể chịu nổi nữa mới nhắm mắt ngủ, khi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa. Giấc ngủ khiến tinh thần tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi tự bảo mình phải bình tĩnh. Tôi ý thức được rằng vùng vẫy không có ích gì, khóc càng không có ích gì. Nếu muốn ra ngoài, tôi buộc phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Thế nên tôi bắt đầu nằm bò ra sàn lắng nghe tiếng động bên ngoài căn phòng, nếu có người đến gần, tôi sẽ hô to lên kêu cứu.”

“Có tác dụng không?”

Trương Hoài Hiểu lắc đầu, cậu ta nhắm mắt nói: “Tất cả là năm lần, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Nhưng cho dù tôi có gào hét thế nào, cũng không nghe thấy có phản ứng của bên ngoài. Sau đó tôi cuối cùng cũng hiểu ra, tường và cửa của căn phòng đó đều cùng dày dặn kiên cố, tiếng hét trong phòng hoàn toàn không thể vọng ra ngoài được.”

“Ngày thứ hai đã trôi đi như vậy sao?”

“Vâng. Tối hôm đó tôi lại không ngủ được mấy.”

“Ngày thứ ba thì sao?”

“Tôi đã tuyệt vọng rồi.” Trương Hoài Hiểu nói, “Tôi không nghĩ cách trốn thoát nữa, vì tất cả đều là phí công vô ích. Hầu hết thời gian tôi đều ôm lấy Laura, sưởi ấm cho nhau.”

Tiêu Tập Phong chú ý thấy giọng của đối phương hơi run, liền hỏi: “Cậu rất lạnh phải không?”

Trương Hoài Hiểu yếu ớt đáp lời: “Vừa lạnh vừa đói…”

Tiêu Tập Phong đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Trong phòng có đồ ăn không?”

Trương Hoài Hiểu đau khổ lắc đầu: “Không có đồ ăn, chỉ có nước. Thực sự đói không chịu nổi nữa thì tôi đi uống nước.”

Tiêu Tập Phong vẫn giữ tâm trạng bình thản, ông ta tiếp tục dịch chuyển thời gian: “Tối hôm đó cậu có ngủ không?”

“Tôi đã ngủ.” Trương Hoài Hiểu dừng lại một lúc, rồi lại nhấn mạnh, nói, “Có điều Laura hình như không ngủ.”

“Sao cậu biết?”

“Vì khi tôi tỉnh dậy, vào sáng sớm ngày thứ tư, tôi phát hiện thấy Laura ngồi ngay cạnh tôi, hình như nó cứ nhìn tôi suốt.”

“Cậu đã trải qua ngày hôm đó như thế nào?”

“Tôi không làm gì cả. Tôi cũng không ngồi dậy, vì tôi đã quá yếu. Tôi cứ nằm ở đó, thậm chí chẳng buồn đi uống nước. Cho đến khi tôi ngủ thiếp đi một lần nữa.”

“Đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, chắc là ngày thứ năm rồi đúng không?”

“Vâng ngày thứ năm…” Con ngươi mắt Trương Hoài Hiểu thoáng đảo nhanh như chớp, cậu ta đột nhiên nói, “Tôi phát hiện ra một sự việc vô cùng đáng sợ.”

“Gì vậy?” Tiêu Tập Phong trở nên căng thẳng nhưng hoàn toàn không để lộ tâm trạng đó qua giọng nói.

Trương Hoài Hiểu đáp: “Khi tôi mở mắt ra, tôi lại nhìn thấy Laura ngồi bên cạnh mình, cũng giống như hôm qua, nó vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm, không hề chớp mắt.”

“Tại sao lại cảm thấy đáng sợ?” Không phải là cậu rất thích Laura sao? Tiêu Tập Phong thử xoa dịu cảm xúc của đối phương, “Trong căn phòng đó, nó là người bạn duy nhất của cậu?”

“Bởi vì tôi đột nhiên ý thức được rằng, Laura… nó… nó cũng rất đói.” Khi nói câu đó, Trương Hoài Hiểu nuốt nước bọt căng thẳng.

Tiêu Tập Phong đã hiểu ra: “Cậu cảm thấy Laura muốn ăn thịt cậu?”

Trương Hoài Hiểu gật đầu, cậu ta lại bắt đầu thở gấp.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi vội ngồi dậy.”

“Tại sao? Không phải là câu rất yếu sao?”

“Tôi không được để lộ sự yếu mệt của mình,” Trương Hoài Hiểu nói vẻ kích động, “như vậy Laura sẽ coi tôi là mồi săn của nó. Tôi buộc phải ngồi dậy, để mình trông rất cao lớn.”

“Cậu ngồi như vậy suốt một ngày sao?”

“Vâng. Tôi nắm chặt con dao găm, tôi và Laura nhìn nhau như vậy suốt một ngày. Cho đến khi tôi thực sự không thể cố tiếp được nữa, một lần nữa xỉu đi.”

Tiêu Tập Phong tổng kết: “Đây đã là ngày thứ năm, cậu và Laura không ăn bất cứ thứ gì suốt năm ngày.”

“Vâng.” Trương Hoài Hiểu liếm môi, cổ họng lại nuốt một lần nữa.

“Thế ngày thứ sáu đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngày thứ sáu…”, Trương Hoài Hiểu thở hắt ra một hơi dài, “Đầu tiên tôi có một cơn ác mộng, tôi mơ thấy một con rắn bò qua bò lại trên mặt mình. Sau đó tôi giật mình tỉnh dậy, khi mở mắt nhìn, lập tức sợ toát mồ hôi. Hóa ra con rắn trong cơn ác mộng chính là cái lưỡi của Laura, chính là nó cứ cứ liếm đi liếm lại trên mặt tôi!”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi vung con dao trong tay lên!” Giọng Trương Hoài Hiểu đột nhiên đanh lại, “Lưỡi dao đâm vào bụng Laura. Laura kêu lên thảm thiết, nó há miệng trước mắt tôi, chắc chắn là định cắn tôi! Tôi tiếp tục vung dao đâm nó, hết nhát này đến nhát khác! Những động tác đó dường như rất tự nhiên, tôi hoàn toàn không thể kiềm chế được. Laura từ từ gục xuống, gục vào trong lòng tôi. Tôi vừa lăn vừa bò ra phía sau, tránh người nó ra. Laura nằm bò ra đất, thoi thóp thở. Bụng nó đã bị tôi đâm nhiều nhát, máu và nội tạng trào ra từ vết thương. Tôi nhìn thấy tử cung của nó cũng bị dao găm đâm rách, còn thấy mấy con chó nhỏ còn chưa thành hình. Laura quay đầu nhìn vào đó, cuối cùng nó kêu lên mấy tiếng “hu hu” rồi chết đi, không động đậy.”

Nhà thôi miên vốn không nên bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của đối tượng bị thôi miên, nhưng những lời miêu tả kinh hoàng đến như vậy của Trương Hoài Hiểu vẫn khiến Tiêu Tập Phong có cảm giác ngạt thở, giọng ông ta cũng vì thế mà trầm xuống, nhỏ đi: “Cậu đã giết Laura…”

“Là nó định ăn thịt tôi trước… Là nó định ăn thịt tôi trước…”

Tiêu Tập Phong kìm chế cảm xúc của mình, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Là nó định ăn thịt tôi trước…”, Trương Hoài Hiểu vẫn lặp lại câu nói đó, con ngươi mắt của cậu ta hướng về phía dưới cơ thể, như thể đã bị thuyết phục bởi một cách nói nào đó của mình.

Tiêu Tập Phong đã nghe ra được điều gì đó, ông ta hỏi theo suy đoán: “Cậu đã ăn thịt Laura?”

Trương Hoài Hiểu không trả lời. Trí nhớ của cậu ta nhảy cách quãng, cố tình né tránh một chướng ngại vật nào đó, sau đó cậu ta bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó: “Sau đó gã kia quay lại, hắn đã nhìn thấy tôi.” Hàm nghĩa thực sự của câu “hắn đã nhìn thấy tôi” ở đây là “hắn đã nhìn thấy việc tôi làm”.

Tiêu Tập Phong tập trung tinh thần: “Hắn đã làm gì với cậu?”

“Hắn chế nhạo tôi.” Trương Hoài Hiểu nghiến răng, mặt lộ vẻ uất hận, “Hắn nói: Hãy nhìn xem, một kẻ cao thượng, đầy lòng nhân ái như anh, hãy nhìn xem anh đã làm gì đối với người bạn tốt của anh?”

“Cậu thì sao? Cậu đáp trả hắn thế nào?”

“Tôi giơ con dao lao tới, chỉ muốn đâm chết luôn cả hắn. Nhưng tôi mới chạy được vài bước đã bị sợi xích sắt giật ngã. Hắn nhìn tôi cười ha hả, nói: Anh cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đi, tiếp tục tận hưởng bữa đại tiệc thịt chó ngon miệng này đi. Mấy hôm nữa tự khắc sẽ có người đến cứu anh. Nói xong, hắn đi luôn, từ sau đấy không xuất hiện thêm lần nào nữa.”

“Sau đó mấy hôm, cậu đều buộc phải ăn thịt chó chống đói, đúng không?”

Trương Hoài Hiểu không trả lời, cậu ta cắn chặt môi, người khẽ run, thế giới tinh thần của cậu ta đang xảy ra một cuộc nội chiến vô cùng mâu thuẫn.

Tiêu Tập Phong đi đến đầu giường Trương Hoài Hiểu, ông ta cúi người xuống khẽ nói vào tai đối phương: “Chúng tôi đều biết, là bởi vì nó định ăn thịt cậu trước.”

Một sợi dây đang căng lên trong người Trương Hoài Hiểu dãn ra, cậu ta thở phào một tiếng, thì thầm nói một tiếng: “Vâng.”

“Cậu đã rất mệt rồi, ngủ đi.” Sau khi nhận được chỉ lệnh này của Tiêu Tập Phong, hơi thở của Trương Hoài Hiểu dần dần trở nên đều đặn và sâu hơn, cậu ta đã thật sự chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Tập Phong vẫy tay về phía La Phi đang quan sát ở bên cạnh, hai người cùng ra ngoài phòng bệnh.

“Thế nào?” La Phi đã hiểu được tình hình cơ bản, nhưng anh vẫn muốn nghe phân tích của chuyên gia trong ngành.

Tiêu Tập Phong nói: “Nghi phạm đã sắp đặt một tình huống bẫy, ép cậu bé phải ăn thịt con chó yêu quý của mình.”

“Hậu quả của việc này có nghiêm trọng không?”

“Nói thế nào nhỉ? Có thể nghiêm trọng, mà cũng có thể không nghiêm trọng” Tiêu Tập Phong hỏi lại La Phi, “khi cứu Trương Hoài Hiểu, chưa tiết lộ tình hình hiện trường cho phóng viên biết chứ?”

“Tất nhiên là chưa.”

“Thế thì tốt. Nghi phạm đã gieo một tâm huyệt trong đầu Trương Hoài Hiểu, may mà chưa phát tác. Bây giờ, nghi phạm đã tử vong, tôi cũng đã dựng một nhịp cầu trong lòng Trương Hoài Hiểu, chỉ cần không có tác động từ bên ngoài, chắc là không có vần đề gì nghiêm trọng.”

La Phi hiểu “tác động từ bên ngoài” chỉ điều gì. Anh lên tiếng đáp lời và nói: “Chúng tôi sẽ giám sát mạng internet và giới truyền thông tuyệt đối không để chuyện này lan truyền ra ngoài. Trương Hoài Hiểu sẽ nhanh chóng đi nước ngoài du học, chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian này là ổn.”

Tiêu Tập Phong vui mừng gật đầu, tiếp đó ông ta lại nói một cách cảm thán: “Vụ án này xảy ra là vì tôi, bây giờ cuối cùng đã kết thúc. Tôi cũng coi như đã có một câu trả lời đối với Từ Liên Sinh…”