← Quay lại trang sách

Chương 11 01

Hai hôm sau, cảnh sát một lần nữa mở cuộc họp báo. Một vụ án thu hút sự theo dõi của đông đảo người dân đã hạ màn. Cảnh sát không những cứu được Trương Hoài Hiểu thành công, mà còn bắn chết nghi phạm cực kỳ nguy hiểm giữa phố. Mà tất cả những thành tích này đều nhờ vào công của một cảnh sát rất đỗi bình thường tên là Chu Tư Tuấn.

Với tình hình đó, cuộc họp báo gần như trở thành buổi lễ tuyên dương cá nhân Chu Tư Tuấn.

Trong quá trình phỏng vấn sau cuộc họp, có phóng viên đưa ra một câu hỏi như thế này đối với Chu Tư Tuấn: “Trong vụ án này, hung thủ đã sử dụng biện pháp thôi miên để giết người, làm cho không ai có thể đề phòng được. Năm ngoái ở thành phố này cũng từng xảy ra một vụ án mạng giết người bằng cách thôi miên. Hai chữ “thôi miên” có thời gian khiến mọi người vô cùng kinh sợ. Anh đã đối mặt trực tiếp với hung thủ hai lần, thuật thôi miên của đối phương gần như hoàn toàn không có tác dụng đối với anh. Anh có thể chỉ cho mọi người một số kinh nghiệm được không, rốt cuộc phải đề phòng thuật thôi miên tà ác này bằng cách nào?”

Chu Tư Tuấn sang sảng đáp lời: “Phải giữ được sức mạnh to lớn trong lòng, giữ vững niềm tin, ý chí kiên định. Chỉ cần làm được mấy điều này, thì không người nào mê hoặc được bạn.”

La Phi đứng cách đó không xa, thầm lắc đầu. Nếu đối phó với thuật thôi miên thật sự đơn giản như vậy, sao anh phải dựa vào thuốc ngủ để ngủ?

“Tay này nói đơn giản thế, em thấy anh ta chỉ là may mắn thôi.” Tiểu Lưu ghé sát lại, thì thầm nói khẽ.

La Phi nhìn trợ lý của mình, nửa đùa nửa thật: “Cậu có vẻ không phục lắm nhỉ?”

“Tất nhiên là không phục.” Tiểu Lưu liếc mắt nhìn Chu Tư Tuấn đang vô cùng đắc ý, “Chúng ta vất vả bấy nhiêu ngày, cuối cùng bao nhiêu công lao một mình anh ta hưởng hết. Bây giờ rùm beng cứ như là tấm gương anh hùng, hừm, không ai nhắc đến trách nhiệm trong sự việc nửa năm trước nữa sao?”

Sự việc Từ Liên Sinh bị làm nhục nửa năm trước đúng là ngòi nổ dẫn đến vụ giết người hàng loạt này. Là cảnh sát phụ trách xử lý ở hiện trường khi đó, Chu Tư Tuấn không thể thoát được trách nhiệm. Nhưng bây giờ anh ta hệt như vịt hóa thiên nga, hoàn thành một cú lội ngược dòng đầy ngoạn mục của đời mình.

“Cậu cũng đừng ấm ức không phục, người ta bước được đến bước này, cũng không hoàn toàn dựa vào vận may.” La Phi mỉm cười hỏi Tiểu Lưu, “Chuyện đơn giản nhất, bảo cậu phải nếm phân chó, cậu có làm được không?”

Tiểu Lưu thất vọng sờ mũi mình, không nói gì nữa.

“Mau chóng viết báo cáo kết thúc vụ án đi nhé.” La Phi vỗ vai Tiểu Lưu, dặn dò cẩn thận, “Về tình hình cá nhân của Lý Lăng Phong, vẫn cần điều tra kĩ một chút, tư liệu hiện tại không đầy đủ.”

Tiểu Lưu đáp: “Rõ.” Chứng cứ hiện giờ đã đủ để khẳng định hành động gây án của Lý Lăng Phong, nhưng một vụ án lớn như vậy, những thông tin cá nhân về nghi phạm như lí lịch, tâm lý gây án… cũng không thể thiếu được. Đây sẽ trở thành nội dung trọng điểm trong công tác cuối cùng trước khi kết thúc vụ án của cảnh sát.

Không ai ngờ được, việc điều tra vốn được cho rằng chỉ là làm cho đúng quy trình, lại có những phát hiện nằm ngoài dự đoán.

Buổi chiều, Tiểu Lưu vội vàng xông vào phòng làm việc của La Phi, vừa vào phòng cậu đã hét toáng lên: “Hóa ra Lý Lăng Phong chính là “Thuận dòng đẩy thuyền”!”

“Cái gì?” Câu nói không đầu không đuôi, thảo nào La Phi nghe không hiểu.

Tiểu Lưu đặt cái máy tính xách tay trong lòng lên bàn, cậu mở màn hình quay ra trước mặt La Phi: “Anh xem đoạn lịch sử nói chuyện này, có phải là rất quen thuộc không?”

La Phi tập trung nhìn, nhưng chỉ thấy màn hình hiển thị một cuộc đối thoại một hỏi một đáp:

Thuận dòng đẩy thuyền: Gần đây tình hình làm ăn thế nào?

Công viên thú cưng: Vẫn không được tốt lắm, mấy cách tiếp thị mà anh đưa ra, tôi đều sử dụng rồi, lúc đầu cũng có chút hiệu quả, nhưng chỉ mấy ngày sau là lại không ổn.

Thuận dòng đẩy thuyền: Anh phải kiên trì, mọi việc đều không dễ dàng như thế

Công viên thú cưng: Anh chỉ biết bảo kiên trì, nói thật, tôi đã không còn tin tưởng gì ở anh nữa rồi.

Đọc xong mấy dòng này, La Phi đã nhớ ra, đoạn lịch sử này đã từng xuất hiện trong những bức thư trao đổi qua mạng giữa Tiêu Tập Phong và “Chú tê giác phẫn nộ”. Trong đó, “Công viên thú cưng” chính là nick name trên mạng của Lý Tiểu Cang, còn “Thuận dòng đẩy thuyền” là chuyên gia tiếp thị trên mạng đã hiến kế cho Lý Tiểu Cang.

“Đây chẳng phải là đoạn lịch sử nói chuyện khi Lý Tiểu Cang lên kế hoạch cho vụ chặn xe sao?” La Phi đã hiểu ra được đầu đuôi vấn đề, “Cậu vừa nói, Lý Lăng Phong chính là “Thuận dòng đẩy thuyền”?”

“Đúng vậy!” Tiểu Lưu hưng phấn nói, “Cái máy tính xách tay này chính là của Lý Lăng Phong. Em đã đăng nhập bằng tài khoản chát trên mạng của hắn, vốn chỉ là xem chơi thôi, không ngờ lại phát hiện ra một bí mật lớn như vậy.”

“Như thế có nghĩa là Lý Lăng Phong chính là chuyên gia tiếp thị ở phía sau đã xúi giục Lý Tiểu Cang đi chặn xe?”

“Chính là hắn! Thông tin cá nhân của hắn cũng khớp với phần điều tra của chúng em.” Tiểu Lưu nói quá gấp, không kịp thở, cậu đành dừng lại để điều chỉnh, rồi lại tiếp tục nói chi tiết, “Theo điều tra của chúng em, việc Lý Lăng Phong làm chính là cái gọi là “chuyên gia tiếp thị” - nghĩa là giúp người ta tạo ra tiếng tăm, tuyên truyền, quảng cáo. Ba năm trước, hắn từng làm việc cho một công ty tư vấn kinh doanh qua mạng ở Bắc Kinh, đồng nghiệp thời đó đánh giá: Người này đánh giá quá cao về bản thân, lúc nào cũng thấy mình rất giỏi, có chút tâm lý anh hùng không gặp thời. Đầu óc hắn quả tình cũng khá nhanh nhạy, luôn nghĩ ra những ý tưởng hay, nhưng hắn quá bạo gan, thường làm những việc phá cách, công ty cũng không dám dùng hắn, nên đã tìm cớ cho hắn nghỉ việc. Sau đó Lý Lăng Phong một mình ra làm riêng cũng tạo dựng tên tuổi được cho mấy người nổi tiếng trên mạng nhưng đều là hình tượng tiêu cực. Quan điểm của hắn là, cho dù là tiêu cực hay tích cực, quan trọng nhất vẫn là nổi tiếng. Chỉ cần nổi tiếng là thu hút được sự chú ý, có thể tạo ra lợi ích kinh tế, thậm chí có thể nắm được quyền phát ngôn dẫn dắt dư luận.”

Nghe đến đây, lại liên tưởng đến ham muốn thể hiện mãnh liệt của Lý Lăng Phong, La Phi đã hiểu cách tư duy của Tiểu Lưu: “Ý của cậu là, Lý Lăng Phong gây ra một loạt vụ án này, mục đích của hắn hoàn toàn không phải là lấy lại công bằng cho Từ Liên Sinh, hắn chỉ là muốn làm cho mình nổi tiếng?”

“Hắn thì lấy lại được cái công bằng gì? Bản thân hắn chính là kẻ khơi mào gây ra vụ chặn xe đó!” Tiểu Lưu hỏi lại một câu, rồi lại thao thao bất tuyệt, “Có thể suy ra, sau khi Lý Lăng Phong bị công ty đuổi việc, công việc cứ nhì nhằng mãi, hắn vô cùng bất mãn với trạng thái đó. Hắn cần vạch ra một phương án lớn, lớn đến mức phải làm cho mình được cả thế giới chú ý. Thế là hắn liền lợi dụng sự việc Từ Liên Sinh tự sát do bị làm nhục, vì bản thân sự việc này đã đủ gây tranh luận, đủ để thu hút sự chú ý của xã hội. Đầu tiên hắn giết người bằng thủ đoạn thôi miên, sau đó cố tình để mình bị bắt, dựa vào cảnh sát thu hút sự chú ý của giới truyền thông, còn gây ra vụ nhốt Trương Hoài Hiểu, bao gồm việc đưa ra cái yêu cầu ăn phân chó hoang đường… Những hành vi đó đều xoay quanh một mục đích cốt lõi - chính là làm cho mình nổi tiếng! Tiếc là hắn hơi thông minh quá, cuối cùng mất cả mạng.”

Theo cách tư duy này của Tiểu Lưu, các hành vi quái đản của Lý Lăng Phong đúng là đều có thể hiểu được. La Phi rất muốn khen ngợi đối phương mấy câu, nhưng lại không muốn dễ dàng tin ngay, bởi vì anh có một linh tính rất lạ.

Lý Lăng Phong chính là kẻ đứng đằng sau đã xúi giục Lý Tiểu Cang đi chặn xe, manh mối này quả thực khiến người ta kinh ngạc. Ý nghĩa của nó đối với vụ án không chỉ đơn giản như tưởng tượng của Tiểu Lưu! Linh tính ấy trỗi dậy trong lòng La Phi, tựa như vẽ một vòng tròn, mặc dù nhấc bút, hạ bút đều rất trôi chảy, nhưng cuối cùng vẫn để lại một chỗ khuyết nhỏ, chưa tròn đầy.

Nhưng chính bản thân La Phi cũng không rõ chỗ khuyết nhỏ đó rốt cuộc là sót ở đâu, nên anh đành nheo mắt, trầm ngâm không nói gì. Ánh mắt anh bắt đầu xa xăm, màn hình máy tính trước mặt trở nên mơ hồ.

Tiểu Lưu biết La Phi đã chìm đắm trong suy nghĩ, cậu không muốn làm phiền đối phương, liền ngồi xuống im lặng chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi đi. Màn hình máy tính bỗng nhấp nháy, giao diện có cuộc nói chuyện biến thành một bức hình. Ánh nhìn của La Phi bị thu hút, anh nhìn thấy một bức ảnh màu sắc sặc sỡ, trong bức ảnh xuất hiện một người đàn ông trọc đầu, hai tay người đó dang ra hai bên, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy vết máu.

Trong ấn tượng đầu tiên, La Phi không hề cảm thấy tấm ảnh này có liên quan gì đến vụ án, gã đàn ông trọc đầu trong tấm ảnh là một người nước ngoài, hơn nữa nhìn màu sắc và cấu trúc hình ảnh, đó rõ ràng là một bức ảnh quảng cáo phim.

Hai ba giây sau, gã đàn ông đầu trọc dần mờ đi, một tấm ảnh quảng cáo phim khác hiện ra. Hóa ra là máy tính tự động đổi sang chế độ bảo vệ màn hình, những bức ảnh quảng cáo phim này chính là ảnh bảo vệ màn hình do Lý Lăng Phong cài đặt.

Ánh nhìn của La Phi lại bắt đầu xa xăm, những bức ảnh quảng cáo phim dần dần mơ hồ. Nhưng đột nhiên có mấy chữ Hán chui vào trong tầm mắt La Phi. Mấy chữ Hán đó đâm vào giống như một mũi dùi, khiến La Phi không kìm được kêu to lên một tiếng: “Á!”

“Sao thế ạ?” Tiểu Lưu ghé sát lại, sốt sắng hỏi thăm. Theo kinh nghiệm của cậu, nếu La Phi có phản ứng như vậy, hẳn đã nghĩ đến một việc nào đó quan trọng.

La Phi mở to mắt nhìn màn hình máy tính: “Những con chữ đó đâu? Đâu mất rồi?”

Tiểu Lưu nhìn theo ánh mắt La Phi. Làm gì có chữ đâu? Trên màn hình chỉ có một tấm ảnh quảng cáo phim, cảnh tượng trong phim là một căn phòng nhỏ cũ nát, trong phòng có một chiếc giường đơn, một người đàn ông nằm trên giường, toàn thân đều phủ chăn màu trắng, cảm giác rùng rợn.”

“Có chữ, vừa nãy vẫn ở đó!” La Phi chỉ vào màn hình máy tính, khẳng định chắc nịch.

“Đâu ạ?” Tiểu Lưu bất giác động vào chuột. Bức ảnh quảng cáo phim biến mất, trên màn hình lại hiện ra giao diện có cuộc nói chuyện.

“Bị cậu làm mất rồi.” La Phi cuống lên, “Tôi muốn xem hình ảnh bảo vệ màn hình khi nãy!”

“Ồ.” Tiểu Lưu truy cập vào Control panel, trực tiếp lấy những bức ảnh bảo vệ màn hình đã cài đặt ra.

Khác hẳn với hình ảnh đã được căn chỉnh từ ảnh quảng cáo phim nhìn thấy trước đó, đây là một tấm áp phích quảng cáo đã được cắt gọt chỉnh sửa, nhìn từ gam màu và phong cách hình ảnh có thể thấy tấm áp phích này và tất cả những tấm ảnh quảng cáo phim đều là có nguồn gốc từ cùng một bộ phim.

Hình ảnh chính của tấm áp phích quảng cáo là hai gương mặt đàn ông, trán của mỗi người đều có in một dòng chữ tiếng Anh, bên trái là “Brad Pitt”, bên phải là “Morgan Freeman”.

Ở khu vực giao thoa giữa hai gương mặt, là một tập hợp từ tiếng Trung Quốc xếp từ trên xuống dưới:

Dung mạo

Nữ sắc

Tiền bạc

Mĩ vị

Danh tiếng

Đạo đức giả

Công danh

Ở chính giữa bên dưới những từ tiếng Trung Quốc là một dòng chữ tiếng Anh được phóng to, bôi đậm: “Se7en”

Bên dưới nữa còn có một dòng chữ nhỏ: “Seven deadly desires. Seven ways to die.”

“Đây chỉ là một tờ áp phích quảng cáo phim đúng không ạ?” Tiểu Lưu không thể nhận ra ngay điều ẩn chứa trong đó. La Phi đành phải nhắc: “Trên một tấm áp phích quảng cáo phim tiếng Anh, tại sao lại xuất hiện những từ tiếng Trung Quốc? Hơn nữa, ngụ ý của những từ đó… không lẽ cậu thật sự không nghĩ được ra?”

Tiểu Lưu ngớ ra. Cuối cùng cậu cũng theo được tư duy của La Phi, một con ớn lạnh lập tức xâm chiếm tâm trí cậu.

02.

Trương Hoài Hiểu ngồi trong một tiệm Kentucky ở gần ga tàu hỏa, trước mặt cậu là một cốc coca. Cậu không phải là không đói, chỉ là thực sự không muốn ăn.

Sự việc trải qua từ mấy hôm trước đó vẫn khiến cậu cảm thấy buồn nôn, cậu không muốn nhớ lại những thứ đó, trốn tránh có lẽ là cách tốt nhất. Cho nên cậu chuẩn bị tiếp tục tiến hành kế hoạch du lịch của mình, cậu muốn tìm một nơi vắng vẻ, ở đó không có ai biết mình, càng không có những phóng viên đáng ghét và những lời đồn nhiễu loạn.

Trương Hoài Hiểu đã trở thành một nhân vật người người, nhà nhà đều biết ở Long Châu. Cho dù có đeo kính râm thật to, cậu cũng phải tìm một góc khuất vắng, để tránh bị người khác nhận ra.

Chiếc bàn hiện tại gần sát với nhà vệ sinh, rất ít người muốn ngồi chỗ này. Trương Hoài Hiểu cầm cốc đồ uống lạnh trên tay, đếm ngược thời gian mình ở lại Long Châu.

Chuyến tàu đã đặt còn một tiếng nữa sẽ vào ga. Tiếp đó, cậu sẽ đi qua rất nhiều nơi để đến Tây Tạng, sau khi kết thúc chuyến đi, cậu sẽ bay thẳng sang Mỹ du học. Nếu có thể cậu không bao giờ muốn trở về nữa.

Trương Hoài Hiểu im lặng tận hưởng cảm giác cô đơn thuộc về mình cho đến khi có một phụ nữ đến ngồi xuống chỗ đối diện với cậu.

Đó là một phụ nữ có ngoại hình bình thường, khoảng hơn 30 tuổi, trông giống như những bà nội trợ tình cờ gặp thấy trên phố bất cứ lúc nào.

Trương Hoài Hiểu rất lấy làm lạ, tại sao đối phương lại muốn ngồi ở đây, trong tiệm rõ ràng còn mấy chiếc bàn đơn không có người ngồi. Cậu vốn định nhắc đối phương, nhưng tiếp đó cậu nhìn thấy cạnh người phụ nữ có một chiếc xe đẩy của trẻ con, nên cậu liền từ bỏ suy nghĩ đó.

Có thể đối phương chỉ là muốn đưa đứa bé qua sử dụng nhà vệ sinh trong tiệm, vì vị trí này gần nhất, nên tạm thời lưu lại một chút thôi. Trương Hoài Hiểu thầm suy đoán, đồng thời, cậu hướng ánh mắt nhìn vào trong chiếc xe đẩy.

Chiếc xe đẩy được mở phẳng ra thành một cái nôi, một đứa bé nằm trong đó, nó nằm yên không động đậy, trông như thể đã ngủ rồi. Một cái chăn len mỏng đắp lên người đứa bé, gần như che kín từ đầu đến chân, đứa bé còn đội một chiếc mũ đi ngủ, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.

Mặc dù đứa bé nhắm mắt, nhưng có thể nhận ra là mắt nó rất to.

Người phụ nữ đối diện chú ý thấy ánh mắt của Trương Hoài Hiểu, nên cô ta cũng quay đầu nhìn đứa bé trong chiếc xe đẩy. Ánh mắt cô ta gần như đắm đuối.

Trong mắt mỗi người phụ nữ, con mình đều là đứa bé hoàn mĩ nhất trên đời. Nhưng Trương Hoài Hiểu rất ít khi thấy một người mẹ nhìn con mình bằng ánh mắt như vậy.

Tình cảm trong ánh mắt đó không chỉ là yêu thương, mà là trạng thái dồn toàn bộ tâm tư tình cảm, gần như sùng bái, quên cả bản thân mình.

Trương Hoài Hiểu tin rằng người phụ nữ này chắc chắn vô cùng yêu chiều đứa bé, mỗi một chi tiết hiển hiện trước mắt đều có thể chứng tỏ điều đó.

Nhìn cơ thể đứa bé, chắc nó khoảng ba bốn tuổi rồi, trẻ con tầm tuổi này đi ra ngoài vẫn ngủ trong xe đẩy, hơn nữa mùa hè mà cũng áo chăn kín mít như vậy, có thể thấy người mẹ chăm sóc nó đến nhường nào.

Lúc này người phụ nữ lại quay ra nhìn Trương Hoài Hiểu, cô ta chủ động chào: “Chào cậu.”

Trương Hoài Hiểu cũng đáp lại một câu: “Chào chị.”

“Cậu có thích nuôi chó không?” Người phụ nữ đột nhiên hỏi một câu. Lúc nói, cô ta thoáng mỉm cười, không biết vì sao, nụ cười đó trông có cảm giác hơi kì lạ.

Trương Hoài Hiểu ngớ ra một lúc, rồi đáp: “Vâng… Tôi đã từng nuôi.”

“Tôi cũng từng nuôi chó, là một con Poodle nhỏ,” nụ cười của người phụ nữ rạng rỡ hơn, “con chó đó lúc nào cũng thích liếm mặt tôi, cậu có biết tại sao không?”

Trương Hoài Hiểu cau mày không nói gì.

Nhưng người phụ nữ không hề để ý đến phản ứng của đối phương, chị ta tự nói tiếp: “Vì tôi toàn thích ngủ nướng, con chó của tôi liền gọi tôi dậy bằng cách đó. Cậu có biết không? Nếu có một con chó liếm mặt cậu lúc cậu ngủ, có nghĩa là nó vô cùng, vô cùng quan tâm đến cậu. Thấy cậu ngủ lâu quá, nó sẽ lo lắng nên nó dùng lưỡi để cảm nhận hơi thở của cậu, phán đoán xem cậu có còn sống không.”

Trương Hoài Hiểu mở to mắt nhìn đối phương hơi thở của cậu ta trở nên dồn dập, sau đó cậu ta ngơ ngác hỏi: “Chó liếm người, chẳng lẽ không có nguyên nhân khác sao?”

“Nguyên nhân khác?” Người phụ nữ tỏ vẻ không hiểu, “Nguyên nhân gì?”

“Ví dụ như,” Trương Hoài Hiểu khó nhọc lên tiếng “thực ra nó định ăn thịt chị…”

“Làm sao có chuyện đó được?” Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên, “Làm sao có chuyện một con chó muốn ăn thịt chủ nhân của mình được? Tôi chỉ nghe nói có nhiều người nhẫn tâm ăn thịt cả con chó mình nuôi thôi!”

Dạ dày Trương Hoài Hiểu bắt đầu trào ngược, cậu ta cảm thấy vô cùng khó chịu, định rời đi nhưng hai chân cứ như bị đóng chặt, không sao động đậy được.

Người phụ nữ quay đầu nhìn đứa bé trong chiếc xe đẩy một lần nữa, sau đó cô ta khẽ nói một câu: “Đúng vậy, tôi phải đi đây.”

Người phụ nữ đứng dậy đẩy chiếc xe đi ra ngoài cửa tiệm. Cô ta không chào Trương Hoài Hiểu, trong lúc đi, cũng không quay đầu nhìn lại, như thể người vừa nói chuyện với mình chưa bao giờ tồn tại.

03.

“Cậu vừa xem một bộ phim, tên là “Bảy tội lỗi chết người”? Chuyện này có liên quan gì đến vụ án không?” Giám đốc Lỗ nhìn La Phi, nét mặt hơi ngạc nhiên. Ông không hiểu đối phương vội vã đến gặp mình, tại sao vừa mở lời đã nói đến một bộ phim?

“Liên quan vô cùng mật thiết,” La Phi nói với thái độ rất nghiêm nghị, “Thực ra tốt nhất là anh tự mình xem một lần, nhưng bây giờ thời gian rất gấp… Tôi kể sơ qua cho anh nghe trước đã nhé.”

Giám đốc Lỗ gật đầu, chăm chú lắng nghe.

“Đây là một bộ phim Mỹ miêu tả vụ giết người hàng loạt, hung thủ dựa vào bảy mối tội đầu theo quy định của Thiên Chúa giáo, giết người với mục đích trừng phạt cảnh báo người đời.” Sau khi khái quát một cách ngắn gọn, La Phi bắt đầu miêu tả những tình tiết quan trọng, “Người bị hại đầu tiên trong vụ án là một gã béo, anh ta bị ép ăn liên tục, ăn đến khi vỡ bụng thì thôi, hung thủ để lại lời nhắn ở hiện trường vạch tội của người này là “ăn uống quá độ”; Nạn nhân thứ hai là một luật sư, anh ta bị ép phải cắt một miếng thịt của mình đặt lên bàn cân, cuối cùng đã tử vong vì mất quá nhiều máu, tội danh của anh ta là “tham lam”; Tội danh của người bị hại thứ ba là “lười nhác”, anh ta bị trói trên giường, không thể động đậy được suốt một năm trời, cuối cùng trở thành một người thực vật, trông có vẻ như đã chết nhưng thực ra vẫn còn sống; Nạn nhân thứ tư là một cô gái điếm, tội danh của cô ta là “dâm dục”, cô ta chết rất thảm, vì hung thủ ép một khách chơi gài lưỡi dao ở phần dưới cơ thể rồi giao hợp với cô ta; Nạn nhân thứ năm là một cô người mẫu xinh đẹp, cô ta bị cắt mũi, gương mặt cũng bị phá hủy, cuối cùng cô ta thà uống thuốc an thần tự tử, cũng không gọi điện thoại kêu cứu, vì cô ta quá kiêu ngạo, không thể nào chấp nhận được sự thật là mình đã biến thành một kẻ xấu xí, còn “kiêu ngạo” chính là tội danh mà hung thủ gắn cho cô ta.”

Nói đến đây, La Phi dừng lại, anh nhìn Giám đốc Lỗ thăm dò, như thể đang đợi phản ứng của đối phương.

Giám đốc Lỗ đã nghe ra ẩn ý trong đó: “Không lẽ quá trình gây án của Lý Lăng Phong là lấy ý tưởng từ bộ phim này?”

“Đúng là như vậy!” La Phi đưa cho Giám đốc Lỗ hai tấm hình đã được in ra, “Anh có thể xem hai tấm hình này, tấm đầu tiên là tờ áp phích nguyên bản của bộ phim, tấm thứ hai là hình nền Lý Lăng Phong cài đặt trong máy tính của hắn.”

Giám đốc Lỗ đeo kính vào ngắm kĩ: “Ồ… Hình ảnh giống nhau, có điều chữ đi kèm trên hình hình như có hơi khác.”

“Phía trên cùng là tên của hai diễn viên chính, không quan trọng.” La Phi ghé sát vào, đưa tay chỉ vào hình, “Chỗ khác biệt quan trọng nằm ở những từ ở giữa này. Tiên tờ áp phích nguyên bản là một nhóm từ tiếng Anh, từ trên xuống dưới lần lượt là: Gluttony, Greed, Sloth, Envy, Wrath, Pride, Lust, dịch sang tiếng Trung Quốc là Ăn uống quá độ, Tham lam, Lười nhác, Đố kỵ, Cuồng nộ, Kiêu ngạo, Dâm dục, cũng chính là cái gọi là “bảy mối tội đầu” trong giáo lý của Thiên Chúa giáo. Còn trên hình nền mà Lý Lăng Phong đã chỉnh sửa, ở vị trí tương ứng xuất hiện một dãy từ tiếng Trung Quốc, lần lượt là: Dung mạo, Nữ Sắc, Tiền bạc, Mĩ vị, Danh tiếng, Đạo đức giả, Công danh. Phía dưới nữa là một chữ tiếng Anh kiểu in đậm, trông giống như từ “Seven”, nhưng chữ “v” ở giữa biến thành con số “7”, đây là tên nguyên bản của bộ phim, ở cả hai tấm hình đều giống nhau. Dưới cùng còn có một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh, chỗ này lại có chút khác biệt, trên tờ áp phích nguyên bản là: “Seven deadly sins. Seven ways to die.” Dịch thành tiếng Trung sẽ là: “Bảy tội lỗi chết người, bảy cách chết.” Còn sau khi Lý Lăng Phong chỉnh sửa thì biến thành “Seven deadly desires. Seven ways to die.” Dịch sang tiếng Trung Quốc thì là: “Bảy ham muốn chí mạng, bảy cách chết”.”

Sau khi La Phi nói xong những lời này, mối quan hệ giữa bộ phim và vụ giết người hàng loạt ở Long Châu đã rõ mồn một. Giám đốc Lỗ bỏ kính xuống, nói: “Như vậy có nghĩa là Lý Lăng Phong bắt chước hoàn toàn quá trình giết người của hung thủ trong bộ phim, chỉ có điều hắn ta sửa “bảy mối tội đầu” trong Thiên Chúa giáo thành “bảy ham muốn chí mạng” theo định nghĩa của hắn.”

“Đúng vậy.” La Phi thở dài một tiếng nặng nề, hết sức lo lắng.

“Nếu kế hoạch của hắn thành công, có nghĩa là tất cả có bảy người phải chết.” Giám đốc Lỗ cảm thán, “Vẫn may, chúng ta đã kịp thời chặn được hắn lại.”

La Phi cười nhăn nhó: “Không, chúng ta vẫn chưa thể chặn được hắn, kế hoạch của hắn vẫn đang được tiếp tục thực hiện.”

Giám đốc Lỗ ngớ ra, rồi liên tiếp lắc đầu: “Làm sao có chuyện đó được? Rõ ràng là Lý Lăng Phong đã chết rồi mà.”

La Phi nói bằng một giọng trầm thấp: “Cái chết của hắn, cũng là một mắt xích trong kế hoạch.”

“Cái gì?” Giám đốc Lỗ nheo mắt lại, ông hoàn toàn không hiểu ý của đối phương.

“Kế hoạch này tương ứng với các tình tiết trong phim.” La Phi lại bắt đầu kể về nội dung bộ phim, “Sau khi giết chết cô người mẫu, gã hung thủ trong phim chủ động đến Cục cảnh sát tự thú với thám tử điều tra, vào lúc này hắn vừa hoàn thành năm mối tội đầu. Tiếp đó, có nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến cho thám tử một cái hộp, không ngờ thứ đựng trong hộp lại là đầu người vợ của thám tử. Vị thám tử căm phẫn, không kiềm chế được cảm xúc, mất kiểm soát, anh ta nổ súng bắn chết tên hung thủ, còn anh ta cũng vì thế mà phải vào tù.”

Giám đốc Lỗ nghe không hiểu gì: “Tình tiết này có nghĩa gì?”

La Phi giải thích cho đối phương: “Gã hung thủ đã lợi dụng thám tử để hoàn thành kế hoạch của mình. Vì đố kị, hắn đã giết chết vợ của thám tử, cho nên hắn chính là kẻ mang tội danh “đố kị”; Còn vị thám tử nổ súng giết chết hung thủ, nên cũng phạm phải tội danh “cuồng nộ”. Cho nên gã hung thủ đã lợi dụng cái chết của mình để hoàn thành sự trừng phạt đối với bảy mối tội đầu.”

Giờ thì Giám đốc Lỗ đã hiểu, ông liền liên tưởng: “Ý cậu là, Lý Lăng Phong cũng chủ động muốn chết? Vì chính bản thân hắn cũng phạm vào một trong bảy mối ham muốn chí mạng?”

La Phi gật đầu đáp: “Đúng vậy, ham muốn của Lý Lăng Phong là danh tiếng. Hắn đã làm chuyên gia tiếp thị qua mạng rất nhiều năm, cho rằng nổi tiếng là quan trọng nhất. Nửa năm trước, hắn chính là kẻ đã đưa ra kế hoạch chặn xe cứu chó, nên bản thân hắn cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Từ Liên Sinh.”

Nét mặt của Giám đốc Lỗ trở nên nghiêm trọng, ông lại đeo kính vào, cầm bức hình nền máy tính lên săm soi. Giây lát sau, ông trầm ngâm nói: “Nói như vậy, ham muốn của Chu Tư Tuấn là “công danh”?”

“Vâng.” Tiếp đó, La Phi lại thở dài điểm lại toàn bộ những người bị hại, “Ngoài hai bọn họ ra, ham muốn của Trương Hoài Hiểu là “đạo đức giả”, ham muốn của Triệu Lệ Lệ là “dung mạo”, ham muốn của Diêu Thư Hàn là “nữ sắc”, ham muốn của Lý Tiểu Cang là “tiền bạc”, ham muốn của Lâm Thụy Lân là “mĩ vị”. Mỗi người trong bọn họ đều chết vì ham muốn của mình.”

Giám đốc Lỗ im lặng, đầu mày nhíu lại. Một lúc lâu sau, ông mới ngước mắt lên, nói với La Phi bằng giọng thăm dò: “Tôi thấy những phân tích của cậu cơ bản là đúng, nhưng về tình hình hiện tại của vụ án, không cần bi quan như vậy. Tôi đưa ra hai điểm để cậu tham khảo. Thứ nhất là phân tích tâm lý đối với Lý Lăng Phong. Phải biết rằng, bộ phim đó mang màu sắc tôn giáo, người phương Tây có thể vì tín ngưỡng mà từ bỏ cả mạng sống, nhưng sức mạnh gì giúp cho Lý Lăng Phong có sự hi sinh như vậy? Điểm thứ hai thì căn cứ vào chính vụ án. Việc Chu Tư Tuấn đâm chết Lý Lăng Phong, ở Trung Quốc không những không có tội, mà còn có công, cho nên cái gọi là kế hoạch trừng phạt không đúng ở điểm này. Ngoài ra, không phải là Trương Hoài Hiểu đã được chúng ta cứu ra rồi sao? Điều này cũng có thể chứng minh được rằng kế hoạch của nghi phạm đã phá sản. Ý tôi là, sự việc Lý Lăng Phong bị đâm chết nằm ngoài kế hoạch của hắn.”

“Cũng có khả năng…” La Phi không hoàn toàn phủ định quan điểm của đối phương, nhưng tiếp đó anh lại nói, “Nhưng suy xét từ góc độ cẩn trọng, chúng ta cần chuẩn bị cho phương án xấu nhất.”

“Ừ.” Giám đốc Lỗ cũng tán thành với thái độ của La Phi, ông bèn nhìn đối phương hỏi, “thế tiếp theo đây, cậu định chuẩn bị thế nào?”

“Đầu tiên phải tiến hành bảo vệ Trương Hoài Hiểu và Chu Tư Tuấn, sau đó mời chuyên gia thôi miên đến hướng dẫn cho họ, nhất định phải triệt để loại trừ hết những hiểm họa tiềm ẩn.”

Giám đốc Lỗ nhớ ra điều gì đó: “Hình như cậu đã từng thôi miên Trương Hoài Hiểu rồi nhỉ?”

“Đúng là đã thôi miên một lần.” La Phi đáp, “Nhưng lúc đó không hề biết là tình hình lại nghiêm trọng thế này, nên làm thêm một lần nữa cũng không thừa.”

Giám đốc Lỗ gật đầu: “Thế thì cậu cho bố trí nhiệm vụ luôn đi.”

“Đã bắt đầu bố trí rồi. Em đã bảo Tiểu Lưu đi đón Chu Tư Tuấn, có điều chỗ Trương Hoài Hiểu… có thể vẫn cần anh đứng ra liên hệ.”

“Sao?”

“Sau khi ra viện, Trương Hoài Hiểu đã thay số điện thoại di động, bây giờ chúng em vẫn chưa có cách nào tìm được cậu ấy. Nghe nói chỉ có bí thư Trương biết phương thức liên hệ mới nhất của cậu ấy.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi gọi điện thoại cho bí thư Trương luôn đây.” Giám đốc Lỗ vừa nói vừa nhấc ống nghe điện thoại trên bàn lên, ông bấm một số điện thoại di động. Giây lát sau, đầu kia bắt máy.

“Bí thư Trương, tôi là Lỗ đây… Đúng rồi, tôi hỏi xem số điện thoại di động mới của Trương Hoài Hiểu là bao nhiêu… Ồ, không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đội cảnh sát hình sự bên này muốn gặp một lần nữa theo quy định thôi… Được, anh nói đi, tôi ghi đây.” Giám đốc Lỗ nhìn La Phi ra hiệu. La Phi không hề chuẩn bị giấy bút, anh ghi lại dãy số đối phương nói ra hoàn toàn bằng trí nhớ của mình.

Sau khi Giám đốc Lỗ ngắt máy, La Phi lập tức bấm máy gọi cho dãy số vừa ghi nhớ. Chuông reo rất lâu mới có người nghe máy: “A lô?”

La Phi vừa nghe đã biết đây không phải là giọng của Trương Hoài Hiểu, anh liền hỏi luôn: “Anh là ai? Trương Hoài Hiểu đâu?”

Đối phương hỏi lại: “Anh là ai?”

“Tôi là La Phi ở đội cảnh sát hình sự.”

“Là đội trưởng La à,” đối phương ở đầu máy bên kia chào một tiếng, “tôi là Châu Kì, đồn công an nhà ga đây.”

“Đồn trưởng Châu?” La Phi lấy làm lạ, “Đây không phải là điện thoại di động của Trương Hoài Hiểu sao?”

“Tôi cũng không biết, còn chưa xác nhận được danh tính của nạn nhân.”

“Nạn nhân?” La Phi chợt thấy lòng trĩu nặng, “Anh nói nạn nhân gì cơ?”

“Bên tôi vừa xảy ra một vụ tai nạn, có người nhảy xuống đường sắt tự tử. Tôi đang xử lý hiện trường, điện thoại di động này được tìm thấy trên người nạn nhân. Mà sao anh lại gọi cho số này?”

“Tạm thời giữ nguyên hiện trường nhé, đợi tôi đến xử lý!” La Phi vội vàng nói. Tình hình xấu đi nhanh đến như vậy, trong giây lát trán anh vã đầy mồ hôi.

04.

Khi Trương Hoài Hiểu tử vong có rất nhiều người mục kích ở hiện trường, lời thuật lại của họ về quá trình xảy ra sự việc cơ bản là giống nhau.

Khoảng 3 giờ 30 phút chiều, Trương Hoài Hiểu đến sân ga số 2, ga tàu hỏa Long Châu. Cậu ta bước ra phía đằng xa ở sân ga, rời xa đám đông một mình thẫn thờ nhìn về phía chân trời.

3 giờ 40 phút, một đoàn tàu đi qua sân ga số 2 vào ga. Khi đoàn tàu đi đến chỗ cách Trương Hoài Hiểu chưa đầy 10 mét, cậu ta đột ngột buông mình nhảy xuống dưới sân ga. Đoàn tàu không kịp phanh lại đã cán qua người Trương Hoài Hiểu.

Sau khi biết nạn nhân là công tử nhà bí thư thị ủy Trương các nhân viên phụ trách ở nhà ga đều có chút lo lắng. Trưởng đồn Châu càng lo đến mức cứ liên tục vỗ vào ngực: ‘Tôi dám chắc, 100% là tự sát, bởi vì khi xảy ra chuyện, trong phạm vi bán kính 10 mét không hề có một người nào.”

La Phi cũng biết là tự sát, nhưng anh tin rằng sự việc này hoàn toàn không phải là do ý muốn ban đầu của Trương Hoài Hiểu, nhất định đã có một sức mạnh tà ác nào đó đã xâm nhập vào thế giới tinh thần của cậu thanh niên này.

Lúc này có một chiếc ô tô mang biển có đuôi 001 lái vào sân ga, mọi người nhìn một cái liền biết ngay là Trương Chấn nghe tin vội đến.

“Cậu kiểm soát trật tự hiện trường, bảo những người đang vây xem xung quanh đi hết đi. Ngoài ra, tuyệt đối không được cho phóng viên vào.” Giám đốc Lỗ dặn Châu Kỳ mấy câu, rồi đi về phía chiếc ô tô để đón.

Chiếc ô tô dừng lại ở phía ngoài vòng giới nghiêm của cảnh sát, Trương Chấn xuống xe, vẻ mặt vô cùng đau buồn.

Giám đốc Lỗ đứng chắn phía trước đối phương, khuyên nhủ: “Bí thư Trương, anh đừng vào hiện trường…”

Trương Chấn không nói gì, ông đưa tay đẩy Giám đốc Lỗ sang một bên, kiên quyết bước vào trong vòng cảnh giới. Ông bước từng bước đến mép sân ga, cảnh tượng thảm khốc trước mắt khiến ông quay cuồng.

Toàn thân Trương Chấn cứng đờ, chỉ có đôi môi run lên bần bật. Bốn năm giây sau, người ông đột ngột mất thăng bằng, đổ nghiêng về bên phải.

Lái xe của Trương Chấn nhanh như cắt, lao lên đỡ lấy lãnh đạo, đồng thời những tiếng kêu vang lên khắp bốn phía xung quanh: “Bí thư Trương! Bí thư Trương!”

Trương Chấn khoát tay nói: “Tôi không sao.” Sau đó ông gắng gượng đứng dậy. Mắt ông dán chặt vào hình người chỗ đường ray, ánh mắt thoáng lóe lên trong hốc mắt trũng sâu.

Nhìn cảnh tượng đó, như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng La Phi. Người trước mắt anh bây giờ hoàn toàn không phải là bí thư thị ủy, mà là một người cha đau thương, một người già cõi lòng tan nát.

La Phi thì thầm bật ra ba chữ: “Tôi xin lỗi…”

Trương Chấn nghe tiếng quay đầu lại, ông nhìn La Phi một cái, rồi buồn bã nói: “Không phải tự trách mình… Các anh đã cố gắng hết sức rồi. Chỉ là thằng bé quá yếu đuối, nó không vượt qua được chuyện này…”

La Phi vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh nhìn của Giám đốc Lỗ ngăn lại. Tiếp đó Giám đốc Lỗ nói với lái xe của Trương Chấn: “Màu đỡ bí thư Trương lên xe nghỉ đi.”

“Bí thư Trương, ông đừng quá đau lòng.” Lái xe khẽ an ủi bí thư Trương, đồng thời khẽ kéo cánh tay đối phương. Lần này, Trương Chấn không cố nữa, ông đi theo lái xe rời khỏi hiện trường.

Giám đốc Lỗ bước mấy bước đến cạnh La Phi, khẽ dặn: “Tình hình ở hiện trường còn chưa rõ, không nên nói nhiều.”

La Phi ngớ ra, giây lát sau mới hiểu ra dụng ý của đối phương.

Dưới góc nhìn của Trương Chấn, cảnh sát Long Châu đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Trương Hoài Hiểu, thảm kịch hiện tại xảy ra chỉ vì con trai ông chưa thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh. Nhưng nếu La Phi nói ra những suy đoán về “bảy mối tội đầu”, tình hình lập tức thay đổi hoàn toàn, nếu cái chết của Trương Hoài Hiểu là do kế hoạch của hung thủ, thì cảnh sát Long Châu ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm chưa tận lực phá án.

La Phi vừa cười nhăn nhó vừa lắc đầu. Anh biết mặc dù mình điều tra phá án không chịu đứng sau người khác, nhưng sự nhạy bén về mặt chính trường quả thực kém hơn quá nhiều so với Giám đốc Lỗ.

Sau khi tiễn Trương Chấn, La Phi và Giám đốc Lỗ cũng không ở lại hiện trường quá lâu. Họ nhận được tin, Tiểu Lưu đã đưa Chu Tư Tuấn về đội cảnh sát hình sự. Nên mọi người lập tức phóng xe về.

Chu Tư Tuấn ngồi ngay ngắn trong phòng họp, tạm thời bình yên vô sự. Bây giờ anh ta đã là người may mắn còn sống sót duy nhất trong kế hoạch giết người “bảy mối tội đầu”.

La Phi thuật lại tình hình hiện tại một cách chi tiết cho Chu Tư Tuấn. Nhưng sau khi nghe xong, anh ta không hề lo lắng, mà lại cười nhạt hỏi La Phi: “Đội trưởng La, tại sao chỗ nào anh cũng gây khó dễ với tôi thế?”

Câu hỏi của Chu Tư Tuấn khiến La Phi ngớ ra: “Tôi gây khó dễ với anh chỗ nào?”

“Anh nói đông nói tây một lốc như thế, lôi cả phim Mỹ ra, mục đích thực sự chẳng lẽ người khác nghe không hiểu?” Ánh mắt Chu Tư Tuấn đảo một lượt qua hiện trường, rồi lại nói, “Được rồi, thế thì để tôi phiên dịch nhé. Đội trưởng La chẳng qua muốn nói với tôi mấy câu này: Anh hoàn toàn chẳng phải là anh hùng gì, anh đã bị Lý Lăng Phong lợi dụng. Anh không những không cứu được Trương Hoài Hiểu, mà còn khiến cậu ta mất mạng. Ngay cả việc đâm chết Lý Lăng Phong cũng là sai, anh đúng là đã giúp nghi phạm hoàn thành kế hoạch.”

Những lời cảnh báo của mình không ngờ lại bị đối phương lý giải như vậy, La Phi có cảm giác dở khóc dở cười. Anh chỉ còn biết nhe miệng nói: “Tôi không cần biết anh nghĩ thế nào, tôi chỉ phân tích tình tiết vụ án. Bây giờ những người khác đều bị hại chết rồi, anh đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm.”

Chu Tư Tuấn bực bội hỏi lại: “Tôi có cái nguy hiểm gì? Chẳng lẽ tôi lại sợ một người chết? Tôi thấy nguy hiểm của tôi không đến từ Lý Lăng Phong, mà đến từ một số đồng nghiệp lòng dạ khôn lường.”

Tiểu Lưu ở bên cạnh không kiềm chế được nữa, cậu chỉ thẳng tay vào mũi Chu Tư Tuấn hỏi: “Anh nói thế nghĩa là gì? Chúng tôi hà cớ gì phải hại anh?”

Chu Tư Tuấn lườm La Phi: “Đội trưởng La, không phải anh đã tìm người điều trị tâm lý cho Trương Hoài Hiểu rồi sao? Tại sao cậu ta vẫn tự sát? Sự việc này có trách nhiệm của anh không?”

Về nghi vấn này, La Phi không hề né tránh, anh thẳng thắn: “Có.”

Chu Tư Tuấn bèn truy hỏi tiếp: “Thế bây giờ anh lôi ra đám lý do hoang đường này, chẳng lẽ không phải là để tìm lối thoát cho mình sao?”

“Không phải.” La Phi đưa ra câu trả lời kiên định. Anh chăm chú nhìn vào mắt Chu Tư Tuấn, định nhìn thấu thế giới nội tâm của đối phương.

Chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, Chu Tư Tuấn từ một cảnh sát giao thông rầu rĩ bất đắc chí, biến thành một anh hùng thu hút sự chú ý của cả thế giới, còn tính cách vốn hèn nhát của anh ta cũng trở nên ngạo mạn ngang ngược. Trong quá trình thay đổi ấy, La Phi cảm nhận thấy rất rõ một loại ham muốn đang nở phồng lên với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

La Phi bắt đầu suy nghĩ lại về nguyên nhân khiến cảnh sát thất bại liên tiếp, cái mà họ phải đối mặt với không chỉ là một tên hung thủ với kế hoạch vô cùng chặt chẽ chính xác, đáng sợ hơn là những con quỷ bị mất kiểm soát trong lòng nạn nhân.

Hung thủ hoàn toàn không cần đối đầu trực diện với cảnh sát, hắn chỉ cần thả những con quỷ đó ra, sau đó mục tiêu sẽ bị nuốt chửng bởi chính ham muốn của mình.

“Các cậu đều kiềm chế cảm xúc nào!” Cuối cùng Giám đốc Lỗ ở bên cạnh cũng đứng ra điều hòa cục diện, ông vừa nhìn Chu Tư Tuấn vừa biện minh cho La Phi, “Khi đội trưởng La Phi đưa ra hướng phân tích “bảy mối tội đầu”, cậu ấy còn chưa biết tin Trương Hoài Hiểu tự sát, cho nên cậu đừng có nói là cậu ấy chối bỏ trách nhiệm của mình, không có chuyện đó!”

Chu Tư Tuấn còn chưa dám cãi lời Giám đốc Lỗ, nhưng anh ta vẫn ngoan cố nói: “Cho dù thế nào tôi cũng không tin cách phân tích đó. Tôi cũng không đồng ý để bất cứ người nào thôi miên mình.” Nói đến đây, anh ta dừng lại giây lát, rồi cười nhạt và nói vẻ giễu cợt, “Hờ hờ, Trương Hoài Hiểu đã chấp nhận sử dụng thuật thôi miên, kết quả thế nào chứ?”

“Không ai ép anh. Nếu anh thực sự không muốn điều trị bằng thuật thôi miên,” Giám đốc Lỗ nhìn Chu Tư Tuấn nói, “thì anh cứ về đội trước đã. Tiểu Lưu, cậu đi tiễn.”

Chu Tư Tuấn đứng lên, chỉ chào một mình Giám đốc Lỗ rồi nghênh ngang đi ra. Tiểu Lưu dường như đã tức nghẹn vì anh ta, vốn không muốn đi tiễn. Nhưng La Phi giục: “Cậu đi theo, trên đường đừng để xảy ra chuyện gì.” Tiểu Lưu mới đứng dậy đi theo.

Đợi hai người đi xa, La Phi hỏi Giám đốc Lỗ vẻ vô cùng khó hiểu: “Sao lại để anh ta đi ạ?”

“Còn làm thế nào được nữa? Không lẽ tạm nhốt vị anh hùng của chúng ta lại?” Giám đốc Lỗ xòe tay vẻ bất lực, “Sử dụng biện pháp cưỡng chế thì không hợp lý. Nếu anh ta đã không chịu hợp tác, các cậu âm thầm tiến hành vậy.”

La Phi đã hiểu ý đối phương: “Ý anh là, âm thầm tiến hành thôi miên.”

“Cái này cũng làm được à?”

“Phải lên kế hoạch,” La Phi lại nói tiếp, “có điều bây giờ trước hết phải đảm bảo sự an toàn của Chu Tư Tuấn đã.”

Giám đốc Lỗ “ừ” một tiếng rồi bảo: “Thế thì cho Tiểu Lưu theo dõi sát anh ta, không rời nửa bước.”

“Buổi tối đi ngủ thì làm thế nào?”

Giám đốc Lỗ nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi nói với bên đội cảnh sát giao thông, mấy hôm nay bố trí cho Chu Tư Tuấn trực ca đêm, ban ngày cũng không được về nhà, bảo anh ta ở kí túc xá tập thể.”

“Vâng.” La Phi tạm thời yên tâm.

“Cậu nhanh chóng đưa ra phương án thôi miên. Chẳng may Chu Tư Tuấn lại xảy ra chuyện chẳng lành, thì cảnh sát đúng là thất bại toàn tập.” Khi La Phi đứng dậy định đi, Giám đốc Lỗ lại cẩn trọng dặn dò, “Những việc này tạm thời đừng cho người khác biết, nếu không sẽ bất lợi cho công việc của chúng ta, cậu có hiểu không?”

La Phi gật đầu. Anh biết Giám đốc Lỗ còn phải cân nhắc rất nhiều vấn đề nằm ngoài tình hình vụ án, chắc đây cũng chính là nguyên nhân ông kệ cho Chu Tư Tuấn làm theo ý anh ta.

05.

Ăn tối xong La Phi đến gặp Tiêu Tập Phong anh hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của đối phương.

“Nếu đối phương không chịu hợp tác, thì việc thôi miên sẽ khó hơn nhiều.” Tiêu Tập Phong phân tích về yêu cầu của La Phi, “Chủ yếu là anh ta đã biết tôi, tôi rất khó tiếp cận anh ta một lần nữa.”

La Phi nói: “Chúng tôi có kĩ thuật viên chuyên trách, có thể hóa trang cho ông.”

“Ồ? Có thể tạo ra được hiệu quả thế nào?”

“Trừ phi mặt đối mặt quan sát kĩ, thường sẽ không bị lộ.”

“Ừm, thế thì có thể…”, Tiêu Tập Phong trầm ngâm một lúc rồi lại nói, “Còn phải thiết kế một tình huống có thể tiếp cận anh ta, phải để anh ta hoàn toàn không cảnh giác.”

Thực ra La Phi cũng đang suy nghĩ về việc này, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Lưu, sau khi đầu kia bắt máy, anh liền hỏi: “Tình hình bên cậu thế nào?”

“Khỏi phải nói,” Tiểu Lưu bất mãn phàn nàn, “Thái độ của anh ta đối với em cứ như kẻ thù tám đời. Em có phải là đang bảo vệ anh ta đâu cơ chứ? Cứ như đang luồn cúi nịnh nọt.”

“Bây giờ có tiện nói chuyện không?”

“Tiện. Anh ta đang ở trong xe tuần tra phía trước, em tự lái xe bám theo.”

La Phi nói rõ ý mình: “Bây giờ chúng ta có một kế hoạch, định âm thầm tiến hành thôi miên đối với Chu Tư Tuấn. Cậu chú ý quan sát thói quen sinh hoạt của anh ta, xem có cơ hội nào có thể lợi dụng được không.”

“Đội trưởng La, việc này anh giao cho người khác đi.” Tiểu Lưu lụng bụng nói, “Em không muốn bám theo tay này nữa đâu, làm cảnh sát bấy nhiêu năm rồi, chưa bao giờ em phải chịu cục tức này!”

“Đây là nhiệm vụ, làm gì có chuyện mặc cả?” Giọng La Phi trở nên nghiêm nghị, “Không chịu nổi cục tức này? Thế sau này giao cho cậu đi làm gián điệp, cậu cũng sống chết không làm phải không?”

Tiểu Lưu bị mắng không dám nói gì.

“Thái độ của cậu mềm mỏng một chút, nịnh anh ta một chút.” Nói đến đây, La Phi lại đổi giọng bắc thang cho Tiểu Lưu xuống “Đợi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi mời cậu nhậu một bữa hết mình.”

“Thế thì được!” Tiểu Lưu nhận lời luôn. Cậu còn trẻ, thích rượu, nhưng trong thời gian phá án không được uống rượu, nên đã nhịn rất nhiều hôm rồi.

La Phi ngắt điện thoại, Tiêu Tập Phong ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.” La Phi cười khà khà, “Tiểu Lưu thẳng tính, hay kêu ca, nhưng khi được giao nhiệm vụ, cậu ấy tuyệt đối không làm kiểu đối phó.”

Tiểu Lưu cũng khẳng định sự tin tưởng của La Phi bằng hành động thực tế. Quá nửa đêm, cậu gọi điện thoại cho La Phi, khi đó La Phi vừa nằm xuống, vẫn chưa ngủ.

“Đội hưởng La, cách anh nói đúng là có tác dụng.” Giọng Tiểu Lưu nghe có vẻ phấn chấn.

“Sao?”

“Em nịnh Chu Tư Tuấn vài câu theo như anh bảo. Khen anh ta là anh hùng, sau này đường công danh nhất định sẽ xán lạn gì đó, anh ta được khen tươi tỉnh rồi. Bây giờ anh ta muốn nói chuyện với chúng ta.”

“Ồ?” La Phi cảm thấy bất ngờ, “Nói chuyện gì?”

“Cụ thể vẫn chưa rõ. Anh ta nhất định phải chờ anh đến mới nói.”

“Thế thì tôi qua luôn bây giờ.” La Phi vừa dậy vừa nói, “Các cậu đang ở đâu?”

Tiểu Lưu đáp: “Trên đường Dương Tử Giang, qua lối rẽ huyện Lưu Tập rồi đi về phía nam, sau đó đi tiếp khoảng 500 mét.”

La Phi lại hỏi thêm một câu: “Các cậu ở đó làm gì?” Đường Dương Tử Giang là một con đường quốc lộ ở ngoại ô thành phố Long Châu, vị trí rất hẻo lánh.

“Chu Tư Tuấn đã hết giờ làm việc rồi mà. Anh ta bảo muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, em liền lái xe đến chỗ này.”

Đúng là chỗ đó cách con đường cao tốc quanh thành phố ở phía nam, nơi Chu Tư Tuấn làm nhiệm vụ không xa. La Phi vốn định nói yên tĩnh để làm gì, sao không lái xe thẳng về đội cảnh sát hình sự. Nhưng nghĩ lại, lại thấy tâm trạng của Chu Tư Tuấn rất không ổn định, nếu bảo là đến đội cảnh sát hình sự, có thể anh ta sẽ thay đổi ý kiến. Thôi, mình cần mẫn một chút vậy.

Thế là La Phi liền ra khỏi nhà lái xe phóng thẳng về phía đường Dương Tử Giang. Mặc dù chỗ cần đến khá xa, nhưng đêm hôm khuya khoắt, đường thoáng, khoảng nửa tiếng đồng hồ là đến nơi. Sau khi đi qua ngã rẽ ở thị trấn Lưu Tập, La Phi giảm tốc độ, anh vừa lái xe vừa tìm ở hai bên đường, nhanh chóng phát hiện thấy chiếc xe của Tiểu Lưu đỗ ở ngay ven đường cách đó không xa.

La Phi cũng đỗ xe ở ven đường sau đó anh xuống xe đi bộ về phía ô tô của Tiểu Lưu. Khi đến gần thì thấy đèn tắt, cửa đóng không thấy bóng dáng Tiểu Lưu và Chu Tư Tuấn đâu.

La Phi kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa. Anh liền quay đầu tìm xung quanh, đồng thời gọi to: “Tiểu Lưu? Tiểu Lưu?”

Con đường quốc lộ về đêm tối đen, vắng lặng giọng La Phi vang rất xa, nhưng không có ai trả lời.

La Phi cau mày, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Lưu. Vừa bấm nút gọi liền nghe thấy có tiếng chuông điện thoại di động ở gần đó vọng đến. Trong lòng La Phi dấy lên sự nghi ngờ, anh dò theo tiếng chuông điện thoại đi ra chỗ ven đường nghiêng ngó nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy trong bóng tối có một đốm huỳnh quang đang nhấp nháy dưới móng đường.

La Phi biết đấy chính là điện thoại di động của Tiểu Lưu. Anh bước xuống nhặt chiếc điện thoại di động lên, sau đó lại chăm chú tìm kiếm ở xung quanh.

Phía dưới móng đường là những những thửa mộng nối dài tít tắp, từng vạt lúa mênh mông đen sẫm đung đưa trong gió đêm. La Phi bỗng nhìn thấy có một người đang nằm trên bờ ruộng, anh vội chạy qua. Lại gần, nhìn qua ánh trăng thấy người đàn ông nằm sõng soài bất động đó chính là Tiểu Lưu.

Tim La Phi thắt lại, anh khẽ gọi: “Tiểu Lưu!” Đồng thời khom người xuống đưa tay lên mũi đối phương kiểm tra. La Phi lập tức cảm giác như rơi vào hố băng, Tiểu Lưu đã tắt thở!

La Phi vừa kinh ngạc vừa đau xót, đúng lúc cảm giác đau xót và phẫn nộ trào lên, thì nghe thấy có tiếng rên vọng đến từ một chỗ bên phải cách đó không xa. Tiếng rên đó vừa yếu ớt, lại vừa đau đớn, nghe như tiếng thở dài lúc lâm chung của một người sắp chết.

La Phi tạm bỏ thi thể của Tiểu Lưu xuống, dò tìm theo hướng tiếng rên, nhanh chóng nhìn thấy Chu Tư Tuấn cũng đang nằm trên bờ mộng - tay trái anh ta ôm chặt lấy tim, tay phải thõng xuống đám cỏ dại, hai mắt nhắm hờ, trông như thoi thóp sắp tắt thở.

La Phi khom người xuống trước mặt Chu Tư Tuấn, anh vừa cuống lên hỏi: “Có chuyện gì thề?” vừa kéo tay trái đối phương ra định kiếm tra vết thương.

Đúng lúc đó, tay phải của Chu Tư Tuấn, đột ngột vung lên nhanh như chớp, tiếp đó một vật cứng giáng mạnh vào gáy La Phi. Người La Phi khẽ lảo đảo, anh gắng gượng được nửa giây, cuối cùng vẫn đổ sập xuống một bên.

Cũng không biết bao lâu sau, La Phi tỉnh lại. Anh cảm thấy vết thương sau gáy đau nhức nhối, đầu óc hỗn loạn, không biết mình đang ở đâu. Anh chỉ có thể vô thức rên lên mấy tiếng.

“Đội trưởng La, anh tỉnh rồi à?” Có người lạnh lùng hỏi thăm một câu, La Phi nhận ra đó chính là giọng của Chu Tư Tuấn. Tiếp đó, đầu óc anh tỉnh táo lại đôi chút, dần dần nhớ ra quá trình bị tấn công. Anh hiểu ra mình đã trúng bẫy của Chu Tư Tuấn.

Anh tập trung thị lực quan sát xung quanh, mình đang nằm trên ghế sau ô tô. La Phi nhận ra đây là chiếc xe mà Tiểu Lưu lái, chiếc xe rung lắc nhẹ, chắc là đang di chuyển.

La Phi thử cố gắng ngồi dậy, nhưng nửa thân trên hoàn toàn không thể động đậy được, anh nhận ra mình đã bị trói chặt. Tiếp đó, La Phi xoay cổ tay, sờ lần trong khoảng cách có hạn. Anh cảm giác bên dưới người mình là một người đã cứng đờ.

La Phi thấy chua xót trong lòng, đau đớn như bị như kim châm. Anh biết đó là Tiểu Lưu, cậu thanh niên ấy đã vĩnh viễn mất đi cuộc sống tươi đẹp, bây giờ xác cậu đang bị trói chặt với mình trong tư thế lưng áp vào lưng.

“Chu Tư Tuấn…”, La Phi quát hỏi bằng giọng khàn đặc, “Anh đã làm cái gì thế hả?!”

“Mọi việc tôi làm, đều là do bị các người ép!” Chu Tư Tuấn ở ghế lái quay đầu lại, trợn mắt dữ tợn nhìn La Phi.

“Anh đã giết Tiểu Lưu.”

Chu Tư Tuấn gầm lên vặn hỏi: “Ai bảo các người không cho tôi đường sống?!”

“Tiểu Lưu chỉ muốn bảo vệ anh…” La Phi đau xót nhắm mắt vào. Anh nhớ lại cú điện thoại gọi cho Tiểu Lưu mấy tiếng đồng hồ trước, khi đó Tiểu Lưu đã cảm nhận rất rõ ràng về tâm trạng chống đối của Chu Tư Tuấn, nhưng mình cứ ép Tiểu Lưu tiếp tục thực thi nhiệm vụ. Anh cảm thấy mình chính là người đã hại Tiểu Lưu.

Chu Tư Tuấn đột nhiên nghiến răng chửi rủa: “Bảo vệ tôi? Những lời tử tế đấy nói cho ma nó nghe đi! Các người chỉ muốn làm hại tôi. Các người không muốn thấy tôi trở thành anh hùng, không muốn một mình tôi nổi bật che mờ cả đội cảnh sát hình sự! Các người trên danh nghĩa là muốn bảo vệ tôi, thực tế thì muốn kéo đổ tôi, sau đó dội thêm một chậu nước bẩn rồi giẫm nát! Tôi sẽ không cho các người được như ý đâu, đã có được vị trí này, người nào cũng đừng có hòng kéo tôi xuống!”

Đối phương ở trong một trạng thái gần như điên dại, La Phi chợt hiểu ra điều gì, anh cười nhăn nhó: “Anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi… Anh đã bị thôi miên rồi…”

“Anh lúc nào cũng tự cho mình là giỏi như vậy đúng không?” Chu Tư Tuấn một lần nữa ngẩng đầu lên, anh ta cười nhạt nhìn La Phi một cái, “Anh luôn nói là tôi đã bị thôi miên. Nhưng anh nhìn xem, bây giờ ai là người đang làm chủ tình thế? Còn ai là người bị trói thành con tôm?”

“Tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của Lý Lăng Phong!” La Phi cố hết sức hét thật to, muốn gọi đối phương thức tỉnh, “Anh cứ tiếp tục mù quáng thế này, cuối cùng chỉ có thể là hại người hại mình!”

Chu Tư Tuấn khinh khỉnh “hứ” một tiếng: “Anh quả nhiên là cái gì cũng biết.”

La Phi cả