PHẦN KẾT
Trận mưa đầu tiên của mùa hè năm nay, sụt sùi như thể ông trời đang thổn thức khóc.
Mộ của Từ Liên Sinh bị mở ra. Một chiếc hộp tro cốt nhỏ được đặt thêm vào, cùng yên nghỉ với chủ nhân ban đầu của nấm mộ.
“Tôi phải cảm ơn anh,” Tiêu Tập Phong nói với La Phi ở bên cạnh, “cảm ơn anh đã để nó ra đi trang trọng và bình yên.”
La Phi khẽ thở dài: “Ông có biết không? Tôi đã từng nghĩ, nếu một ngày hung thủ thật sa lưới, tôi nhất định sẽ hỏi hắn, anh có tư cách gì mà giết chết bấy nhiêu người? Anh có tư cách gì để phán xét thế giới này? Nhưng khi đứng trước mặt Từ Tiểu Miêu, tôi cảm thấy mình không có tư cách chất vấn nó như vậy, bởi vì không phải là nó đã phản bội lại thế giới này, mà là thế giới này đã ruồng bỏ nó.”
“Như vậy liệu tôi có thể hiểu là,” Tiêu Tập Phong nheo mắt hỏi, “tình cảm trong lòng anh đã chiến thắng nguyên tắc pháp luật mà anh kiên quyết tuân thủ.”
“Có lẽ… là như vậy.” La Phi hơi nhíu mày, dường như anh đã bị câu hỏi đó xoáy vào chỗ đau.
Tiêu Tập Phong nhận ra điều gì đó, sau khi im lặng giây lát, ông ta hỏi đối phương: “Chứng mất ngủ của anh thế nào rồi?”
La Phi cười nhăn nhó: “Vẫn phải cần đến thuốc.”
“Vụ án đã kết thúc rồi, anh còn lo lắng điều gì nữa?”
Sau khi trải qua trận sóng gió này, giữa La Phi và Tiêu Tập Phong đã hình thành một sự tin tưởng. Anh thành thật nói với đối phương: “Trong lòng tôi có một con quỷ, lúc tỉnh táo, tôi có thể khống chế được nó, nhưng nếu tôi bị thôi miên, con quỷ đó rất có thể sẽ thoát ra, gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
“Cho nên anh sợ bị thôi miên?” Tiêu Tập Phong cười, rồi lại nói, “Nhưng người nào lại có mắt như mù, dám chủ động gây sự với một thám tử tài ba như anh?”
“Có một thế lực đang rình rập ở một nơi tăm tối,” La Phi nói vẻ đầy lo lắng “mặc dù nó đã bị tổn thương nghiêm trọng nhưng chỉ cần nghỉ ngơi, thế lực đó sớm muộn cũng sẽ quay trở lại.”
“Thật sao?” Tiêu Tập Phong bật hỏi, “Rốt cuộc là thế lực thần thánh nào vậy?”
La Phi không trả lời, nhưng có một âm thanh đáng sợ đang gào thét trong lòng anh:
— — Eumenides!