Chương 12 01
Chỉ có hai người ngồi ở trước bàn, nhưng lại bày ba bộ bát đũa. Ba chiếc chén đều đã rót đầy rượu mạnh.
“Uống đi.” La Phi chỉ nói hai chữ, mắt đã đỏ hoe, anh nâng chén ngửa cổ, uống cạn một hơi. Trương Vũ ngồi ở đối diện cũng cùng uống cạn rượu mạnh trong chén của mình.
“Tôi đã hứa với cậu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mời cậu uống rượu. Hôm nay chúng ta uống cho đã.” La Phi nói với chỗ ngồi trống cạnh mình, rồi anh nâng chén thứ ba.
Rượu mạnh lại lăn qua cổ họng, rát bỏng đến mức máu và nước mắt sôi trào.
Trương Vũ rót đầy ba chiếc chén không: “Người anh em, tôi cũng uống với cậu một chén.” Lần này, anh uống hai chén, La Phi uống một chén. Uống xong, cả hai người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, chợt nghe thấy La Phi hỏi: “Kết quả xét nghiệm tử thi của Tiểu Lưu có chưa?”
“Vết thương chí mạng ở tim, là bị dao đâm. Mũi dao dài 5 cen-ti-mét vẫn găm ở xương sườn.” Trương Vũ nhìn La Phi, nét mặt đầy cảm xúc: “Anh có biết không, Tiểu Lưu đã cứu mạng anh.”
“Gì?” La Phi đột ngột ngẩng đầu lên.
Trương Vũ nói: “Trên con dao găm bị gãy có thể tìm thấy dấu vân tay của Tiểu Lưu, nhìn từ đặc điểm dùng sức, chắc là Tiểu Lưu đã chủ động bẻ gẫy lưỡi dao.”
La Phi ngớ người, anh đã hiểu ý của Trương Vũ.
Chu Tư Tuấn lừa Tiểu Lưu đến đường Dương Tử Giang, đầu tiên anh ta bảo Tiểu Lưu lấy điện thoại gọi La Phi, sau khi ngắt điện thoại, liền đột ngột dùng dao găm tấn công. Tiểu Lưu bất ngờ không đề phòng, bị dao đâm trúng tim. Cậu biết tiếp đó Chu Tư Tuấn còn ra tay với La Phi, nên cố hết tàn lực cuối cùng ấn cho lưỡi dao gãy trong xương sườn mình, như vậy Chu Tư Tuấn sẽ không còn vũ khí nguy hiểm nữa.
Không còn dao, Chu Tư Tuấn đành tìm vật thay thế ở chỗ đó, sau đó anh ta dùng một viên gạch bất ngờ tấn công La Phi. Cú đòn đó không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến La Phi ngất đi một lúc.
Sau khi tỉnh dậy, La Phi bắt đầu tìm kiếm cơ hội thoát thân. Anh đã thử rất nhiều lần, cho đến khi anh nhìn thấy tấm biển chỉ đường ngoài cửa sổ, tình thế nguy hiểm cuối cùng đã có cơ hội xoay chuyển.
La Phi biết tấm biển chỉ đường đó, anh biết đi về phía trước 2 ki-lô-mét nữa sẽ có một ngã rẽ. Từ ngã rẽ đó tiếp tục đi thẳng về phía trước sẽ dẫn đến chỗ núi Nam Minh, nếu rẽ ngoặt thì sẽ vào một con đường tỉnh lộ khác. Con đường tỉnh lộ này là tuyến đường giao thông quan trọng kết nối Long Châu và các huyện thị lân cận, ban đêm thường có những chiếc xe tải lớn đi qua.
Thế nên La Phi liền bịa ra một lí do về thiết bị theo dõi tín hiệu GPS, buộc Chu Tư Tuấn phải dừng xe loại trừ mối hiểm họa này. Anh còn nói cho đối phương biết, thiết bị theo dõi tín hiệu này có thể gửi tuyến đường đã đi qua về trung tâm kiểm soát. Tất nhiên Chu Tư Tuấn không mong muốn cảnh sát đoán ra được điểm đến của anh ta, nên trước khi tiêu hủy thiết bị theo dõi tín hiệu, rất có khả năng anh ta sẽ rẽ vào một con đường nhánh khác, để đánh lạc hướng theo dõi của cảnh sát.
Tất cả đều nằm trong tính toán của La Phi, Chu Tư Tuấn đã cho xe rẽ vào con đường tỉnh lộ đó.
Tiếp đó, điều La Phi cần làm là dụ đối phương ra cửa sau của xe. Anh cố tình không chịu nói “thiết bị theo dõi” được giấu ở chỗ nào, mục đích là để Chu Tư Tuấn tự tìm.
Mấy hôm trước Chu Tư Tuấn và Lý Lăng Phong cùng đi trên một chiếc xe, La Phi đã từng đưa cho Chu Tư Tuấn một đôi giày có giấu thiết bị nghe trộm để thay. Nên khi Chu Tư Tuấn định tìm “thiết bị theo dõi”, vị trí đầu tiên mà anh ta nghĩ đến chắc chắn sẽ là đôi giày trên chân Tiểu Lưu.
Chu Tư Tuấn quả nhiên bị mắc lừa, anh ta mở cửa sau của xe, cúi xuống tháo đôi giày da của Tiểu Lưu. La Phi đợi đúng thời cơ, đạp đối phương từ trong xe ra.
Nhìn lại cả quá trình thoát hiểm, sự dũng cảm mưu lược của La Phi cố nhiên là yếu tố then chốt, nhưng nếu không có nghĩa cử bi tráng dùng chính xương sườn mình bẻ gẫy dao của Tiểu Lưu, La Phi cũng sẽ bị đâm bởi cùng một con dao găm, tất cả đã thành phù vân từ lâu.
La Phi muốn nói một câu cảm ơn, đáng tiếc là đối phương đã không thể nghe thấy được nữa. Điều duy nhất anh có thể làm là nuốt nước mắt uống cho thỏa nỗi lòng.
Trương Vũ cũng chất chứa cảm xúc, đồng thời trong lòng anh còn một nỗi nghi hoặc chưa được giải đáp. Sau ba tuần rượu, cuối cùng anh không kìm được, bật hỏi: “Anh bảo tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của Lý Lăng Phong?”
La Phi gật đầu, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa sầu não.
“Nhưng hắn làm được bằng cách nào?” Trương Vũ truy hỏi, “Hắn đã chết rồi, làm sao có thể khống chế được mọi việc sau khi chết?”
“Bởi vì lúc sống hắn đã lên kế hoạch đâu vào đấy.” La Phi giải thích, “Hôm đó khi ở trong chiếc xe Buick, Lý Lăng Phong cố tình nói cho Chu Tư Tuấn biết “kế hoạch chạy trốn của mình”, mục đích là để dụ cho đối phương đâm chết mình. Chu Tư Tuấn tưởng là Lý Lăng Phong chết đi thì sẽ không còn ai biết được sự thật, nhưng anh ta không biết rằng đối phương đã gài sẵn cái bẫy từ trước - cái bẫy đó giấu ở ngay trong máy tính của Lý Lăng Phong. Khi cảnh sát phát hiện ra manh mối “bảy mối tội đầu”, tất sẽ cho người bảo vệ Chu Tư Tuấn. Nhưng Chu Tư Tuấn lại coi sự quan tâm của cảnh sát là mối đe dọa vô cùng lớn, để đảm bảo cho đường công danh của mình, anh ta hành động bằng mọi giá. Thế là anh ta đi từ sai lầm này đến sai lầm khác, cuối cùng sa lầy không thể thoát ra được. Kế hoạch của Lý Lăng Phong kết thúc thành công ở đó.”
“Nhưng…” Trương Vũ hỏi vẻ hơi do dự, “Chẳng may Chu Tư Tuấn thành công thì sao? Ý tôi muốn nói là nếu anh ta giết được cả cậu, mà nếu đúng là chết mất xác dưới đáy hồ Phỉ Thúy, thì kế hoạch của Lý Lăng Phong còn hoàn thành được không?”
“Vẫn hoàn thành được.” La Phi nhăn nhó cười đáp. “Anh nghĩ xem, tôi và Tiểu Lưu đồng thời mất tích, tất nhiên Chu Tư Tuấn sẽ là đối tượng tình nghi quan trọng nhất. Khi cảnh sát tiến hành điều tra anh ta, sẽ khơi dậy phản ứng mãnh liệt của anh ta. Nói tóm lại, anh ta đã đi vào một con đường điên rồ, điểm cuối của con đường này tất yếu là bị hủy diệt. Khác biệt chỉ nằm ở chỗ có bao nhiêu người vô tội chết theo trên con đường này.”
Trương Vũ đã hiểu ý của La Phi, anh rùng mình kinh ngạc, sửng sốt lắc đầu nói: “Vì công danh, một người có thể điên cuồng đến mức đó…”
La Phi nói: “Ham muốn tự thân của anh ta vốn đã rất mãnh liệt, lại có thêm sự mê hoặc của Lý Lăng Phong…”
“Ý anh muốn nói Chu Tư Tuấn cũng đã bị thôi miên?”
“Chắc chắn. Hành vi của anh ta đã không thể giải thích được bằng lý lẽ thông thường.”
Trương Vũ ngẫm nghĩ giây lát rồi lại hỏi: “Thế còn Trương Hoài Hiểu thì sao? Tại sao cậu ta lại tự sát?”
“Chắc là Lý Lăng Phong đã cài đặt chi tiết kích hoạt từ trước, khi gặp phải tình huống đặc thù sẽ khiến tâm huyệt của Trương Hoài Hiểu bùng phát.”
Trương Vũ do dự hỏi tiếp: “Không phải là anh đã nhờ Tiêu Tập Phong thôi miên Trương Hoài Hiểu rồi à? Tại sao…”
“Chỉ có thể nói là thủ đoạn của đối phương cao minh hơn.” La Phi dừng lại giây lát, rồi tự trách mình, “Khi đó tôi còn chưa biết kế hoạch “bảy mối tội đầu”, cứ tưởng Lý Lăng Phong chết là vụ án kết thúc, cho nên cũng không coi trọng lắm, ai mà nghĩ được là hắn vẫn còn để lại thủ đoạn về sau. Trương Hoài Hiểu chết, cảnh sát tất sẽ bảo vệ Chu Tư Tuấn bằng mọi cách. Còn chúng ta theo dõi Chu Tư Tuấn càng căng, anh ta càng phản kháng mạnh. Cho nên mỗi nước cờ đều đã được đối phương dày công sắp đặt.”
“Thật đáng sợ, đúng là chặt chẽ không một kẽ hở… May mà hắn ta cũng chết rồi.” Trương Vũ chặc lưỡi suýt xoa mấy câu, rồi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác, “Nhưng tại sao hắn ta lại muốn chết nhỉ?”
“Cái chết của hắn cũng là một mắt xích trong kế hoạch mà.”
“Có nghĩa là tại sao hắn ta phải lập ra kế hoạch này? Hoàn thành sự trừng phạt “bảy mối tội đầu” có thể có ý nghĩa gì đặc biệt đối với hắn ta đây? Đến mức bỏ cả mạng sống của mình?”
Trước đó, Giám đốc Lỗ cũng đã đưa ra câu hỏi này. La Phi im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Khả năng lớn nhất vẫn là để nổi tiếng.”
Trương Vũ bĩu môi không đồng tình, cũng không phản đối: “Nhưng hắn ta không cần phải chết cũng đã rất nổi tiếng rồi.”
“Đối với hắn ta xem ra vẫn chưa đủ, có lẽ hắn ta muốn cho cả thế giới đều phải biết tên mình.”
“Cả thế giới? Chuyện này có vẻ hơi quá nhỉ?”
“Không quá chút nào, mục tiêu của hắn sẽ nhanh chóng được thực hiện.” La Phi lặng lẽ uống một chén rượu, sau đó bắt đầu giải thích, ““Bảy mối tội đầu” là một bộ phim vô cùng nổi tiếng, được biết đến rộng rãi trên toàn thế giới. Lý Lăng Phong đã mô phỏng những thủ đoạn phạm tội trong bộ phim một cách hoàn mĩ, việc này sẽ nhanh chóng làm chấn động thế giới.”
“Nhưng những người khác có biết gì về kế hoạch “Bảy mối tội đầu” đâu, như vậy cũng không thể lan truyền rộng rãi được.”
“Hắn ta có thể để lại manh mối trong máy tính xách tay cho cảnh sát, chẳng lẽ lại không thể để lại manh mối trên mạng cho công chúng hay sao?” La Phi “hừ” một tiếng, “Bây giờ manh mối này vẫn chưa bùng phát, là vì tình tiết vụ án mới nhất vẫn chưa được tiết lộ. Đến khi công chúng biết Trương Hoài Hiểu và Chu Tư Tuấn đều đã chết thật, anh cứ chờ mà xem hiệu quả!”
Trương Vũ ngớ ra một lúc rồi lắc đầu nói: “Hắn ta đúng là muốn nổi tiếng đến phát điên rồi!”
“Đúng thế, hắn ta chính là một thằng điên, đã bị ham muốn của mình làm cho phát điên.” Nói dứt lời, La Phi nâng chén rượu trước mặt lên, khoát tay nói, “Đừng nói những chuyện này nữa, uống rượu đi. Hôm nay chúng ta uống một trận đã đời với Tiểu Lưu!”
Trương Vũ cũng nâng cốc, hai người cụng qua cụng lại, cùng uống. Lần nào La Phi cũng rót đầy chén của Tiểu Lưu, chén rượu dư ra gần như đều là anh uống. Tửu lượng của La Phi vốn là tốt hơn Trương Vũ, nhưng lần này anh lại say trước mặt đối phương.
Lần này anh uống say mèm, cuối cùng ngủ thiếp đi như lợn chết. Khi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ, La Phi phát hiện thấy mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc, anh nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là mình đi từ khách sạn về bằng cách nào?
La Phi muốn tìm một người để hỏi xem, anh cầm điện thoại di động lên bấm, khi chuẩn bị nghe máy mới nhận ra không ngờ đó là số của Tiểu Lưu. Thói quen nhiều năm nay khiến anh thẫn người, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không lời.
Một lúc lâu sau, La Phi mới bình tâm lại, lần này anh gọi vào số điện thoại di động của Trương Vũ. Đối phương vừa bắt máy liền hỏi luôn: “Anh tỉnh rồi hả? Không sao chứ?”
“Hơi đau đầu.” La Phi đưa tay trái lên bóp trán, “Hôm qua tôi uống bao nhiêu?”
“Hai thằng uống hết một chai, 52 độ. Anh uống nhiều hơn tôi rất nhiều, chắc khoảng hơn nửa lít.”
La Phi nhe miệng lụng bụng: “Thế thì đúng là uống nhiều rồi. Tôi uống say, không làm gì bất thường chứ?”
“Người như anh có thể làm gì bất thường được? Kể cả là uống say cũng điềm tĩnh hơn người khác” Trương Vũ nói quá lên chọc La Phi, sau đó lại bảo, “Có điều dự đoán của anh hôm qua không chính xác”
“Dự đoán gì?” La Phi thấy đầu ong ong, trí nhớ vẫn không rõ ràng lắm.
“Anh nói là Lý Lăng Phong sẽ nổi tiếng khắp nơi, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có chút sủi tăm nào.”
La Phi đã nhớ ra cuộc nói chuyện ngày hôm qua, anh “ồ” lên một tiếng bảo: “Thông tin về cái chết của Trương Hoài Hiểu và Chu Tư Tuấn vẫn chưa lan truyền ra đúng không?”
Nhưng Trương Vũ lại nói: “Hôm qua đã lan ra rồi! Anh nghĩ xem, cả hai người này đều nổi tiếng ở Long Châu, làm sao mà giấu được? Chỉ là bên ngoài không có ai biết đến cái gọi là kế hoạch “Bảy mối tội đầu”, nên sẽ không nghĩ đến chuyện cái chết của hai người này cũng liên quan đến Lý Lăng Phong.”
“Lý Lăng Phong nhất định sẽ để lại manh mối,” La Phi vẫn kiên định với phán đoán của mình, “chỉ là bây giờ vẫn chưa bị phát hiện ra thôi.”
“Hôm qua tôi đã tìm kiếm trên mạng rồi, thật sự là không hề có một chút manh mối nào hết.” Trương Vũ dừng lại giây lát, rồi hỏi lại: “Nếu hắn thực sự có để lại manh mối, cũng không cần phải giấu kín như vậy chứ?”
Câu hỏi này đã làm khó La Phi, anh không hiểu được logic của đối phương.
Giây lát sau Trương Vũ đề nghị: “Tôi nghĩ có lẽ anh nên tư duy theo hướng khác.”
“Ừm…”, La Phi cân nhắc nói, “Tôi cũng lên mạng kiểm tra xem sao, lát nữa gọi lại cho anh.”
Sau khi ngắt điện thoại, La Phi bật chiếc máy tính trong phòng làm việc, anh tìm kiếm kĩ lưỡng trên mạng hồi lâu, quả nhiên không tìm thấy bất cứ dấu vết nào liên quan đến kế hoạch “Bảy mối tội đầu”.
Không lẽ mình thật sự đã phán đoán sai? Lý Lăng Phong hoàn thành kế hoạch này hoàn toàn không phải là để nổi tiếng, mà là có mục đích khác?
Những nghĩ lại, cho dù mục đích thực sự của Lý Lăng Phong là gì, hắn đều không có lý do gì để từ bỏ cơ hội nổi tiếng này.
Vụ giết người hàng loạt này được lên kế hoạch khéo léo như vậy, nếu bỏ qua vấn đề phải trái, thì có thể coi là một kiệt tác nghệ thuật trong lĩnh vực phạm tội. Với ham muốn thể hiện mãnh liệt như vậy, Lý Lăng Phong làm sao có thể cam tâm để một tác phẩm “vĩ đại” như thế bị phủ bụi trong hồ sơ của cảnh sát?
Logic này không hợp lý, nhất định có sai sót gì trong đó.
Logic không hợp lý không hẳn là chuyện không hay, vì những chỗ bị tắc thường chính là chỗ có thể tìm ra hướng tư duy mới.
La Phi nhắm mắt lại ngả người ra ghế, tay phải của anh đặt lên thành ghế ngón trỏ khẽ gõ lên mặt bàn, từng nhát một, tiết tấu vô cùng đều đặn.
Những nguyên tố liên quan đến vụ án tập hợp lại trong tâm trí anh, từng người, từng sự việc, từng câu nói, tất cả các nguyên tố đều tuân theo điều khiển của La Phi. Chúng xếp thành hàng theo thứ tự thời gian từ trước đến sau, ngay ngắn chỉnh tề, hệt như một hàng đô-mi-nô được xếp rất cẩn thận.
Sau đó La Phi giơ ngón tay lên, đẩy cho nguyên tố đầu tiên đổ xuống. Hiệu ứng đô-mi-nô liền bắt đầu.
Từng quân đô-mi-nô đổ xuống, quân nọ nối tiếp quân kia, đẩy cho tình tiết vụ án chuyển động liên tiếp trong đầu La Phi. Lúc đầu hình ảnh trông rất suôn sẻ, những quân đô-mi-nô dường như chuyển động liên tục không dừng, nhưng đến một chỗ ở đoạn sau, những quân đô-mi-nô bất ngờ bị kẹt lại.
Ngón tay La Phi dừng lại giữa không trung, hiệu ứng đô-mi-nô cũng dừng lại theo. Tiếp đó, La Phi tìm thấy quân đô-mi-nô bị lỗi, anh xoay quân đô-mi-nô đó lệch đi chín mươi độ, thay đổi hoàn toàn hướng chuyển động.
Theo cách tư duy của người bình thường, hướng này hoàn toàn không thể được. Nhưng quân đô-mi-nô đã kẹt ở chỗ đó, muốn cho mạch tư duy tiếp tục vận hành, buộc phải thử xoay lại xem sao.
Kết quả sau khi thử khiến người ta kinh ngạc, theo cái hướng nhìn có vẻ như không thể này, hiệu ứng đô-mi-nô tiếp tục xuất hiện! Từng quân bài lại đổ xuống, hết quân này đến quân khác, cho đến điểm cuối cùng của đội hình.
Tư duy của La Phi cũng theo đó rơi vào một thế giới chưa từng đặt chân đến, tầm nhìn của anh đột nhiên rộng mở, còn sống lưng anh toát ra từng đợt mồ hôi ớn lạnh.
La Phi không kịp cả gọi điện thoại cho Trương Vũ, anh đứng dậy ra ngoài, chạy một mạch đến phòng làm việc của Giám đốc Lỗ.
Giám đốc Lỗ ngạc nhiên khi thấy La Phi đến: “Không phải đã cho cậu về nhà nghỉ ngơi rồi sao?” La Phi vừa trải qua một cú vào sinh ra tử, cho nên Giám đốc Lỗ cho anh nghỉ phép một tuần để cân bằng lại.
“Bây giờ còn chưa thể nghỉ ngơi được.” La Phi ngồi xuống chỗ đối diện với Giám đốc Lỗ nghiêm nghị nói, “Tôi phải tiếp tục phụ trách lại công việc của ban chuyên án.”
“Vụ án đã kết thúc rồi, công việc tiếp theo là viết báo cáo.” Giám đốc Lỗ xòe tay hướng về phía La Phi, nói thẳng, “Báo cáo này đúng là khó viết, nhưng không cần cậu phải lo lắng.”
La Phi hiểu ý của đối phương. Nếu bảo mình viết, trong báo cáo chắc chắn sẽ nêu rõ sự thật về chuyện Trương Hoài Hiểu, Chu Tư Tuấn bị hại và kế hoạch của hung thủ. Nhưng đứng từ góc độ của Giám đốc Lỗ, tốt nhất là có thể nghĩ cách để cái chết của Trương Hoài Hiểu và Chu Tư Tuấn không liên quan đến những vụ án mạng trước đó, để cảnh sát không phải hứng chịu áp lực quá lớn.
Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến Giám đốc Lỗ vội cho La Phi nghỉ phép.
Nhưng tình hình hiện tại lại đi quá xa so với tưởng tượng của Giám đốc Lỗ! La Phi xua tay với đối phương, nói: “Tôi thực sự không có hứng thú đối với việc viết báo cáo, điều tôi quan tâm là kế hoạch của hung thủ.”
“Cái này thì có gì đáng quan tâm đâu?” Giám đốc Lỗ chán nản thở dài một tiếng, “Kế hoạch của hắn đã hoàn thành rồi. Không chỉ toàn bộ mục tiêu, không có ai may mắn sống sót, mà còn hi sinh cả tính mạng của Tiểu Lưu.”
“Trong vụ này có một điểm nghi vấn vẫn chưa giải quyết được. Điểm nghi vấn này chính là anh đưa ra đầu tiên,” La Phi gợi nhắc cho đối phương, “tại sao Lý Lăng Phong lại hi sinh cả tính mạng của chính mình?”
“Lúc đó đúng là tôi đã đưa ra nghi vấn,” Giám đốc Lỗ nhún vai, “nhưng bây giờ hỏi về điều này còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Tất nhiên là có ý nghĩa,” La Phi vô cùng nghiêm túc đáp lời, “chuyện này thậm chí có thể hoàn toàn thay đổi hướng tư duy của chúng ta.”
“Ồ?” Giám đốc Lỗ cảm thấy có ẩn ý quan trọng trong lời nói của La Phi, ông chăm chú nhìn, chờ anh nói tiếp.
Nhưng La Phi lại nói: “Bây giờ tôi đồng ý với nghi vấn của anh, kế hoạch này có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa, cũng không đủ để Lý Lăng Phong tự hi sinh tính mạng của mình. Cho nên hắn ta tuyệt đối sẽ không thực kiện kế hoạch này.”
Giám đốc Lỗ nhìn La Phi vẻ khó hiểu: “Nhưng đúng là kế hoạch này đã hoàn thành rồi…”
“Đúng vậy.” La Phi nheo mắt, vẻ vô cùng nghiêm trọng, “Nhưng người thực hiện kế hoạch hoàn toàn không phải là Lý Lăng Phong.”
Giám đốc Lỗ ngớ ra: “Ý cậu là hung thủ là người khác?”
La Phi nghiêm nghị gật đầu.
“Làm sao có chuyện đó được?” Giám đốc Lỗ khó có thể chấp nhận hướng nghĩ đó ngay lúc này, “Chứng cứ về việc Lý Lăng Phong gây án rõ rành rành, hơn nữa hắn ta cũng đã đưa ra lời khai rất chắc chắn, tất cả những chuyện này đều do hắn ta khống chế, làm sao có chuyện hắn không phải là hung thủ được?”
La Phi im lặng một lúc, sau đó anh hỏi lại: “Chu Tư Tuấn đã giết hại Lý Lăng Phong, đây càng là sự thật không thể nghi ngờ, đồng thời Chu Tư Tuấn cũng cảm thấy anh ta đang khống chế tất cả mọi chuyện. Nếu chỉ nhìn vào nửa sau của vụ án, chúng ta cũng phải nói: Làm sao có chuyện Chu Tư Tuấn không phải là hung thủ? Đúng không?”
Giám đốc Lô đã hiểu ẩn ý trong lời nói của La Phi: “Không lẽ Lý Lăng Phong cũng giống như Chu Tư Tuấn, đều là quân cờ chịu sự điều khiển của hung thủ thực sự?”
“Đúng thế.” La Phi phân tích tiếp theo hướng tư duy đó, “Cả hai người này đều đã bị hung thủ thực sự mê hoặc. Đầu tiên, hung thủ lợi dụng tâm huyệt muốn nổi tiếng của Lý Lăng Phong, khống chế điều khiển hắn thực hiện mấy vụ án mạng phía trước. Sau đó lại lợi dụng sự ham muốn công danh để dụ dỗ Chu Tư Tuấn, điều khiển anh ta hoàn thành kế hoạch giết người tiếp theo.”
Giám đốc Lỗ lắc đầu: “Suy đoán của cậu quá liều lĩnh… Nếu đúng như cậu nói, tại sao trước đây cảnh sát hoàn toàn không có bất cứ phát hiện gì về sự tồn tại của tên hung thủ thật sự này? Bấy nhiêu nhân lực vật lực đổ vào, không lẽ hắn ta là người vô hình à?”
“Người vô hình…” La Phi gặm nhấm tính từ có phần kì lạ này, giây lát sau anh nheo mắt nói, “Đây chính là hiệu quả mà tên hung thủ thật mong muốn, cũng là chỗ cao minh trong toàn bộ kế hoạch của hắn.”
“Ồ?” Giám đốc Lỗ chờ La Phi giải thích tường tận.
“Giết liền 7 người. Một vụ giết người liên hoàn độc ác như vậy nhất định sẽ thu hút sự quan tâm cao độ của cảnh sát, cho dù có đổ vào bao nhiêu nhân lực vật lực đi nữa, cũng buộc phải phá được vụ án này. Điều này tạo ra áp lực cực lớn đối với hung thủ. Muốn an toàn thoát thân, cách tốt nhất chính là biến mình thành một “người vô hình”.
“Cho nên hắn không đích thân ra mặt, chỉ nấp ở phía sau để điều khiển?”
La Phi gật đầu, tiếp đó lại phân tích sâu hơn: “Nhưng điều khiển ở phía sau cũng có một vấn đề không thể né tránh được, đó là làm thế nào bịt được miệng những người bị điều khiển. Thực ra khi giết người, rất nhiều tội phạm đều giấu mình ở phía sau, ví dụ những cách như thuê người giết. Nhưng chỉ cần cảnh sát bắt được sát thủ được thuê, thì kẻ chủ mưu đứng phía sau hầu hết đều bị tóm. Quay trở lại vụ án này, mặc dù hung thủ thật sự đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt để điều khiển việc giết người từ xa, nhưng cảnh sát vẫn có thể tìm ra được điểm đột phá ở những quân cờ bị điều khiển từ xa.”
Giám đốc Lỗ nói theo mạch tư duy của La Phi: “Cho nên cũng phải xử lý sạch những quân cờ.”
“Quan trọng là xử lý thế nào?” La Phi tiếp tục nói, “Rất nhiều tội phạm thuê kẻ khác giết người, sau khi xong việc cũng biết phải giết người diệt khẩu, nhưng lại để lại nhiều manh mối cho cảnh sát hơn trong quá trình diệt khẩu. Cho nên hung thủ thực sự của vụ án này đã dày công thiết kế một cái bẫy, nhìn từ hiệu quả “vô hình” thì cái bẫy này có thể coi là hoàn hảo.”
Giám đốc Lỗ trầm ngâm nói: “Cái bẫy mà cậu nói, chính là kế hoạch “Bảy mối tội đầu”?”
La Phi gật đầu đáp: “Đúng thế. Mô phỏng tình tiết trong bộ phim “Bảy mối tội đầu” để phạm tội. Như vậy khi hoàn thành kế hoạch, cảnh sát sẽ cho rằng hung thủ cũng đã giết chết chính mình. Và kẻ đứng đằng sau thực sự đạt được mục đích “vô hình”.”
Những lời phân tích này quả thật đã mở ra một hướng tư duy mới chưa từng có trước đây. Giám đốc Lỗ trầm tư hồi lâu, rồi nói: “Phân tích của cậu có tính hợp lý nhất định. Chỉ tiếc là những điều này đều là suy đoán chủ quan của cậu, hoàn toàn không có chứng cứ sát thực chứng minh.”
La Phi lập tức phản hồi: “Có một chúng cứ?”
“Ồ?” Nét mặt Giám đốc Lỗ lộ vẻ ngạc nhiên, “Mau nói xem.”
La Phi nói: “Trước khi chết, Chu Tư Tuấn từng nhắc đến với tôi về tình tiết đâm chết Lý Lăng Phong, khi đó anh ta đã thốt lên một câu, nguyên văn là: Nếu không nhìn thấy lợi ích, ai chịu ăn bãi phân chó đó?”
“Ừm, điều này cho thấy việc Chu Tư Tuấn đâm chết Lý Lăng Phong là có kế hoạch từ trước.”
“Cho nên sau đó, anh ta nhất định không chấp nhận bị thôi miên, là vì sợ mình sẽ nói ra sự thật trong quá trình thôi miên. Có điều,” La Phi đổi giọng, như thể đã nói đến chỗ quan trọng, “khi Lý Lăng Phong mới bị bắt, em từng nhờ Tiêu Tập Phong thôi miên cho Chu Tư Tuấn một lần, lúc đó Chu Tư Tuấn không hề phản đối.”
Giám đốc Lỗ cũng tư duy theo hướng La Phi gợi mở: “Chuyện này cho thấy lúc đó Chu Tư Tuấn vẫn còn chưa bị cuốn vào, trong lòng anh ta chưa có gì mờ ám.”
La Phi tổng kết tiếp: “Cho nên em có thể khẳng định, Chu Tư Tuấn đã bị mê hoặc vào khoảng thời gian sau khi Lý Lăng Phong bị bắt, trước khi Chu Tư Tuấn ăn thứ kinh khủng đó. Mà trong khoảng thời gian này, Chu Tư Tuấn hoàn toàn không hề tiếp xúc với Lý Lăng Phong.”
Nói đến đây, kết luận quan trọng nhất gần như đã rõ. Giám đốc Lỗ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Có nghĩa là, kẻ mê hoặc Chu Tư Tuấn không phải là Lý Lăng Phong!”
“Đúng vậy. Kẻ đó mới là hung thủ thực sự của vụ án, kế hoạch của hắn mặc dù tinh vi, nhưng vẫn để lại bóng dáng của hắn ở chỗ này.” La Phi dừng lại giây lát, rồi lại nói, “Bây giờ chúng ta có thể dựng lại cả quá trình gây án của kẻ đó rồi. Hắn đã lựa chọn hai kẻ tiếp tay là Lý Lăng Phong và Chu Tư Tuấn. Đầu tiên Lý Lăng Phong bị hung thủ thôi miên, với ham muốn được nổi tiếng, hắn đã giúp tên đó hoàn thành việc mưu sát bốn người: Triệu Lệ Lệ, Diêu Thư Hàn, Lý Tiểu Cang và Lâm Thụy Lân, đồng thời còn gài sẵn “tâm huyệt” chí mạng đối với Trương Hoài Hiểu. Nhưng Lý Lăng Phong chưa bao giờ định chết, hắn cho là mình có thể trốn thoát được theo đường hầm đó. Lúc này, Chu Tư Tuấn bắt đầu ra tay, dưới sự chỉ huy của hung thủ, anh ta đã đâm chết Lý Lăng Phong, và chính anh ta cũng bắt đầu bước vào con đường không lối thoát.”
Sau khi nghe xong, Giám đốc Lỗ đưa ra một vấn đề khác: “Lý Lăng Phong không thôi miên Chu Tư Tuấn vào lúc ở trong xe Buick, thì tại sao phải gây nhiễu tín hiệu nghe lén?”
“Đây chắc là một cách che mắt trong kế hoạch của tên hung thủ thật.” La Phi dừng lại giây lát rồi nói tiếp, “Thực tế là bây giờ tôi đang nghi ngờ Lý Lăng Phong hoàn toàn không hiểu thuật thôi miên.”
“Ồ?”
“Sau khi bị bắt, hắn ta hoàn toàn không thể hiện khả năng thôi miên thực tế, thủ đoạn gây án mà hắn khai ra rất có khả năng là nói khoác, kiểu thao thao bất tuyệt như thể mình rất giỏi.”
“Nhưng không phải là hắn đã tự thôi miên bản thân một lần khi đối mặt với Tiêu Tập Phong à?”
Đúng là có chuyện này. Lúc đó, Tiêu Tập Phong cải trang thành cảnh sát hỏi cung, định bất ngờ thôi miên Lý Lăng Phong, nhưng sau khi phát hiện ra, hắn ta đã trực tiếp đưa mình vào trạng thái bị thôi miên. Một người bình thường tuyệt nhiên không thể có khả năng đó.
“Có khả năng là hung thủ thực sự đã cài đặt sẵn chi tiết kích hoạt từ trước” La Phi suy đoán, “Lúc đó Lý Lăng Phong đã ở trong trạng thái bị thôi miên, khi cảm thấy bị uy hiếp, hắn liền tự động rơi vào trạng thái bị thôi miên. Cái này gần giống với tác dụng của “trở ngại trí nhớ”.”
Giám đốc Lỗ trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi: “Nếu hắn không hiểu thuật thôi miên, thì hắn làm thế nào mưu hại được Triệu Lệ Lệ và những người khác?”
La Phi tiếp tục suy đoán: “Chắc vẫn là chi tiết kích hoạt. Hung thủ thực sự đã tiến hành thôi miên Triệu Lệ Lệ và những người khác từ trước, Lý Lăng Phong chỉ phụ trách đưa đạo cụ đến, dựa vào những đạo cụ đó để kích hoạt cho quả mìn thôi miên phát nổ.”
Giám đốc Lỗ chặc lưỡi một tiếng không đồng tình, cũng không phản đối, ông nhắc La Phi: “Trước khi tiếp xúc với Lý Lăng Phong, Triệu Lệ Lệ và những người còn lại đều rất bình thường không giống như đã bị thôi miên.”
La Phi cau mày, đây đúng là một vấn đề. Nhất là Diêu Thư Hàn, trước khi bị hại, người này từng nói chuyện trực tiếp với La Phi, khi đó trạng thái tinh thần của cậu ta hoàn toàn bình thường. Không lẽ Lý Lăng Phong mang đến một đạo cụ, là có thể khiến cho Diêu Thư Hàn điên cuồng đi vào con đường chết?
Nhìn lại vụ án “Cương thi gặm mặt” và vụ án “Người hóa chim bồ câu bay”, nghi phạm cũng lợi dụng chi tiết kích hoạt tạo hiệu quả kéo dài thời gian. Có điều sau khi bị thôi miên, cả hai người bị hại đều rơi vào trong trạng thái không bình thường, chi tiết kích hoạt chỉ có tác dụng như một chiếc công tắc khởi động “mệnh lệnh tử vong”. Còn trong mấy vụ án này, trước khi gặp Lý Lăng Phong, Triệu Lệ Lệ và những người khác đều không có dấu hiệu bất thường, nếu nói Lý Lăng Phong chỉ là người khởi động một “chi tiết kích hoạt”, thì thủ đoạn thôi miên của tên hung thủ thật này thực sự vô cùng ly kì.
La Phi tạm thời không đưa ra được cách giải thích hợp lý hơn, anh đành nói chung chung: “Chuyện này đúng là cần cân nhắc kĩ lưỡng… Nhưng ít nhất không thể loại trừ khả năng có một hung thủ thật sự khác.”
“Chỉ dựa vào khả năng, thì tôi khó mà tận lực ủng hộ cậu được.” Giám đốc Lỗ xoa xoa tay, “Vì bây giờ đã đưa ra kết luận về vụ án, nếu cậu muốn tiếp tục, coi như phải lật lại vụ án. Việc này áp lực thế nào, chắc cậu cũng rõ…”
La Phi tất nhiên là rất rõ. Vốn là “hung thủ” đã bị cảnh sát bắn chết tại chỗ, thậm chí đã tổ chức họp báo. Bây giờ lại nói hung thủ thực sự là kẻ khác, có khác nào cảnh sát tự tát vào mặt mình? Hơn nữa sự việc này còn liên quan đến cả công tử nhà bí thư thị ủy, hai tầng áp lực đến từ công chúng và lãnh đạo cấp cao khiến Giám đốc Lỗ không thể không cẩn trọng hết mức.
Nghe ý của đối phương, chắc chắn là không thể khởi động lại vụ án, La Phi đành hỏi theo hướng thăm dò: “Thế anh có thể ủng hộ tôi thế nào?”
Giám đốc Lỗ im lặng một lúc rồi trả lời: “Tôi có thể cho cậu nghỉ phép nửa tháng.”
La Phi ngớ ra, cho mình nghỉ phép, như vậy cũng gọi là ủng hộ? Nhưng anh lập tức hiểu ra: “Ý anh là cho em triển khai điều tra bí mật?”
“Đúng thế, thời gian là nửa tháng, nếu cậu không tìm ra được chứng cứ đảo ngược tình thế, việc này sẽ kết thúc ở đó. Nếu cậu tìm ra,” ánh mắt Giám đốc Lỗ lóe lên, “cho dù áp lực có lớn đến mấy, tôi cũng giúp cậu lật lại vụ án.”
“Vâng.” La Phi nheo mắt lại, anh giơ nắm đấm như thể tuyên thề, “Nửa tháng!”
02.Một tuần sau.
Thời gian ban ngày càng ngày càng dài hơn, hơn 19 giờ trời mới tối dần.
Tiêu Tập Phong đi ra khỏi phòng 602, tòa số 7, khu Song Kiều Tân Thôn, ông ta cẩn thận khóa cánh cửa chống trộm lại, rồi cúi đầu đi xuống dưới tòa nhà.
Tòa nhà này tất cả có 6 tầng, không có thang máy. Tiêu Tập Phong đi bộ xuống tầng 1, nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh rồi vội vã rời đi.
Có một chiếc ô tô đỗ ở góc không xa, La Phi ngồi trên ghế lái để ý thấy bóng Tiêu Tập Phong rời đi, tiếp đó anh lại ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng.
Cửa phòng 602 tối đen, không thấy có ánh đèn.
“Đội trưởng La, mình đi lên nhé?” Người đàn ông đầu trọc ngồi ở vị trí lái phụ vừa lên tiếng có biệt hiệu là A Cửu, là một gã lưu manh ở Long Châu, trước đây thích trộm cắp vặt, thường xuyên vào đồn. Sau này hắn được La Phi thu nạp, trở thành tai mắt của cảnh sát.
La Phi đáp: “Không vội, đợi thêm một lúc nữa.” Thế là hai người tiếp tục đợi trong xe. Lại khoảng một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, đến khi trời tối hẳn, La Phi mới bảo A Cửu: “Đi thôi.”
Hai người cùng đi lên tầng trên cùng, La Phi chỉ vào cánh cửa chống trộm khóa chặt của phòng 602: “Là cái này, không có vấn đề gì chứ?”
Đó chính là nhà cũ của Từ Liên Sinh. Sau khi Từ Liên Sinh chết, căn hộ này là di sản để lại cho Tiêu Tập Phong. Vì một nguyên nhân nào đó, La Phi muốn vào khám xét căn hộ này, anh liền gọi A Cửu đến giúp.
A Cửu bĩu môi bảo: “Thế này thì có gì? Chuyện nhỏ!”
La Phi nhắc đối phương: “Đừng có để lại dấu tích.” Vì không xin giấy phép lục soát kiểm tra, hành động bí mật lần này thực ra không hợp pháp.
“Yên tâm đi, xong việc sẽ khóa cẩn thận lại cho anh, không ai nhận ra được đâu.” Trong lúc nói, A Cửu lấy một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra, những chiếc chìa khóa này to nhỏ khác nhau, đủ loại hình thù, nhưng đều có một đặc điểm: Phần tra vào ổ khóa đều không có răng, trọc lóc nhẵn thín, trông như một chùm phôi chìa khóa chưa qua mài giũa.
A Cửu chọn một chiếc trong chùm chìa khóa, lại lấy ra một mẩu giấy thiếc bọc vào phần đầu trọc lóc nhẵn thín, sau đó anh ta cắm chiếc chìa vào ổ khóa, lựa sức điều chỉnh thử trước, đến khi cảm giác ở tay thuận rồi, mới xoáy mạnh, một tiếng “cách” khẽ vang lên, cánh cửa chống trộm liền mở ra.
“Thế nào, chúng ta không để lỡ việc chứ?” A Cửu toét miệng cười, làm bộ đã lập công với La Phi.
“Được rồi.” La Phi khoát tay, “Anh vào trong xe trước đợi tôi, nếu người khi nãy quay lại thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Rõ.” A Cửu mau lẹ quay người đi luôn, vừa đi vừa thốt lên, “Vào nghề bao nhiêu năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên giúp đồng chí cảnh sát quan sát canh chừng.”
La Phi không có hứng thú đối đáp với đối phương, anh xoay tay nắm, khẽ đẩy cửa, bước vào trong phòng.
Một thứ mùi ẩm mốc đầy trong căn phòng, chắc là do thông gió không tốt lâu ngày. Sự tối tăm trong phòng cũng quá sức tưởng tượng, khi cửa phòng đóng lại, gần như tối đen không nhìn thấy gì.
La Phi lấy chiếc đèn pin cường quang chuyên dụng của cảnh sát mang theo trên người ra, anh bắt đầu thăm dò tình hình trong căn phòng qua luồng sáng của chiếc đèn pin.
Đây là căn hộ vừa vặn một phòng khách và hai phòng ngủ, bước vào cửa là phòng khách. Có một vật kì quặc hiện ra trước mắt La Phi.
Đó là một chiếc đĩa hình tròn đường kính khoảng 2 mét, xung quanh rất mỏng khoảng giữa nhô lên cao khoảng nửa mét. Vật này khiến La Phi lập tức liên tưởng đến đĩa bay trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.
Sau khi lại gần quan sát, La Phi càng khẳng định phán đoán của mình, vật này quả thật giống hệt như đĩa bay trong phim.
Bộ phận nhô lên ở giữa chính là khoang lái, phía trên cùng là nắp chụp bằng thủy tinh hữu cơ hình bán cầu, mở nắp chụp ra có thể nhìn thấy phía dưới có đặt một chiếc ghế nhỏ, phía trước chiếc ghế có một dãy bảng điều khiển, ngoài cùng bên tay phải có một nút bấm màu đỏ rất to, trông như công tắc bật tắt của toàn bộ thiết bị. La Phi đeo găng tay vào, bấm thử nút công tắc.
Chiềc đĩa tròn chầm chậm quay, đồng thời nghiêng đi rồi lên xuống rất nhẹ và êm. La Phi khom lưng quan sát, hóa ra cái đĩa được gắn vào phần đế động cơ điện qua một chiếc trụ đỡ, nguyên tắc làm việc của nó giống như loại ngựa gỗ xoay tròn mà trẻ nhỏ thích ngồi.
Trên bảng điều khiển còn có các loại nút ấn khác, đủ các màu sắc, trông như thật. La Phi lại thò tay bấm mấy cái nút trong đó, không ngờ còn có thể phát ra những âm thanh khác nhau.
La Phi bấm cái nút màu đỏ to nhất một lần nữa, chiếc đĩa tròn ngừng quay, các loại âm thanh khác nhau cũng biến mất. La Phi cau mày trầm tư một lúc, sau đó quay người tiếp tục đi sâu vào trong phòng.
Bên tay phải của phòng khách là một căn bếp kiểu mở. Cửa sổ gần bếp nấu được che bởi tấm rèm màu đen rất dày. Điều này giải thích tại sao trong phòng lại tối đen như vậy, chính là tấm rèm cửa sổ này đã chắn hết ánh sáng bên ngoài.
Rất ít người lắp rèm cửa sổ ở phòng bếp, cảm giác giống như trong căn phòng có giấu một bí mật gì đó vô cùng quan trọng, lại không thể cho người khác biết.
Ánh đèn pin rọi đến bồn nước bên cạnh bếp nấu, La Phi thoáng nhìn thấy có ánh nước phản chiếu trên thành bồn. Anh liền bước tới định quan sát kĩ, khi đến gần thì chân bị vấp, không biết đá phải cái gì. Cúi đầu dùng đèn pin soi, hóa ra là một chiếc ghế.
La Phi đi vòng qua chiếc ghế đến cạnh bồn nước, có nước đọng trong bồn. Tiếp đó anh lại thò tay sờ chiếc ống đựng đũa ở cạnh bồn nước, có mấy chiếc đũa rõ ràng là còn ướt.
Phòng vệ sinh ở đối diện với phòng bếp. Vì dưới sàn có vệt nước, La Phi lo là sẽ để lại dấu chân, nên không bước vào. Anh đứng ở cửa phòng dùng đèn pin rọi vào, nhanh chóng phát hiện ra một chỗ không bình thường lắm.
Phòng vệ sinh trong nhà cao tầng thông thường sẽ lắp bồn cầu xả nước dạng bệt, nhưng trong phòng vệ sinh này lại không có. Thay vào đó là bệ xí xổm kiểu cũ. Bây giờ ở thành phố còn ai thích sử dụng loại bệ xí kiểu này nữa?
Trên cái mắc để đồ ở cạnh cửa có hai chiếc khăn mặt, La Phi tiện tay sờ thử, đều ở trong trạng thái còn ẩm chưa khô.
Tiếp đó, La Phi rời khỏi khu vực phòng bếp và phòng vệ sinh, đi qua phòng khách, đến căn phòng ở phía đông. Diện tích căn phòng này khoảng mười sáu, mười bảy mét vuông, một chiếc giường đôi rộng mét rưỡi kê sát vách tường phía trong, chăn gối xếp gọn gàng ở đầu giường. Ngoài ra trong phòng còn có những đồ đạc khác như tủ kê đầu giường, tủ quần áo.
Rèm treo ở ô cửa sổ thông ra ban công cũng rất dày, tạo một cảm giác tối đen vô cùng bí bức.
Tiếp tục đi đến căn phòng ở phía tây, diện tích căn phòng này so ra thì hơi nhỏ, chỉ khoảng 10 mét vuông. Nhìn đồ đạc và cách bài trí trong phòng có thể thấy, đây rõ ràng là một phòng đọc sách.
Sát bức tường đối diện với cửa phòng là một dãy tủ sách. Tủ sách có cấu tạo kiểu lắp ghép, được ghép bởi ba chiếc tủ nhỏ kê sát nhau. Mỗi chiếc tủ nhỏ rộng khoảng 1 mét, cao khoảng 2 mét, những khoảng không gian có thể bày sách của chiếc tủ hầu như đã được nhét đầy. La Phi bước đến phía trước chiếc tủ nhìn một vòng, anh phát hiện thấy ba chiếc tủ đựng các loại sách khác nhau.
Trong chiếc tủ ở ngoài cùng phía bắc toàn là sách về toán, lý, hóa, từ các loại sách cơ bản đến sách chuyên ngành đều có. La Phi cầm mấy cuốn bất kì lên mở ra xem, phát hiện độ chuyên sâu của sách hoàn toàn vượt quá trình độ đọc của mình.
Trong chiếc tủ ở giữa thì toàn là sách liên quan đến máy tính, bao gồm kiến thức về phần cứng, phần mềm và các loại kĩ thuật mạng. La Phi vốn không hiểu nhiều về lĩnh vực máy tính, không cần mở những cuốn sách này ra xem, anh cũng biết là mình chắc chắn không hiểu.
Sách trong chiếc tủ phía nam liên quan đến lĩnh vực nhân văn, bao gồm các loại tác phẩm văn học nổi tiếng của Trung Quốc, của nước ngoài và tiểu thuyết hiện đại đang thịnh hành trên thị trường mấy năm gần đây, trong đó đầy một dãy toàn là tiểu thuyết trinh thám. Ngoài ra có một dãy sách khiến La Phi đặc biệt chú ý, toàn bộ dãy sách này đều liên quan đến kiến thức tâm lý, bao gồm những cuốn cơ bản như “Tâm lý học”, “Phân tích giải mã những giấc mơ”, “Nghiên cứu về biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt”, và kiến thức liên quan đến thôi miên…
Sát bức tường phía nam có kê một chiếc ghế sofa đơn. Phía bên trái ghế sofa là một chiếc bàn nước nhỏ, phía bên phải là một chiếc đèn đứng. La Phi có thể tưởng tượng ra cảnh chủ nhân ngồi trên ghế sofa bật đèn đọc sách vào buổi đêm, cảm giác thư thái nhàn tản ấy khiến anh có chút ngưỡng mộ.
Một chiếc bàn để máy tính kê ở vị trí đối diện với chiếc tủ sách, sát cửa phòng, trên bàn có một chiếc máy tính để bàn kiểu cũ. Chiếc ghế trước bàn và chiếc bàn trông không đồng bộ chút nào, chiếc ghế có vẻ quá to so với chiều cao của chiếc bàn. Nếu có người ngồi trên chiếc ghế này, anh ta phải khom lưng rất khó nhọc mới có thể điều khiển được bàn phím và con chuột.
Cửa sổ căn phòng nhỏ hướng bắc cũng không ngoại lệ, được che kín bởi một tấm rèm vải màu đen, khiến chiếc đèn pin trong tay La Phi trở thành nguồn sáng duy nhất của cả căn hộ.
La Phi đứng ở giữa căn phòng nhỏ, ánh mắt chầm chậm lướt đi trong căn phòng theo luồng sáng từ chiếc đèn pin. Anh cảm nhận thấy một không khí vô cùng đặc biệt, vừa kì dị lại đầy bí ẩn.
Đột nhiên luồng sáng dừng lại ở góc tường phía tây bắc của căn phòng nhỏ, một chiếc két an toàn cao ngang thắt lưng dựng đứng, kê bên cạnh chiếc bàn máy tính.
Đối với một lái xe chở hàng, trong nhà có thứ gì quý giá cần phải cất giấu trong két an toàn? Câu hỏi đó hiện ra trong đầu La Phi, anh bước đến góc tường và ngồi xuống. Anh rọi đèn pin thăm dò bề mặt chiếc két an toàn, quan sát kĩ càng.
Chiếc két an toàn rất dày được khóa bằng mã số điện tử, cần nhập mật mã sáu con số mới mở ra được. La Phi không lãng phí thời gian để thử, ánh mắt anh bị thu hút bởi một đặc điểm nhỏ trên bề mặt chiếc két.
Trên chiếc két, ngay cạnh ổ khóa mã số điện tử, xuất hiện một cái lỗ nhỏ, đường kính khoảng sáu bảy mi-li-mét. La Phi đưa chiếc đèn pin sát vào cạnh cái lỗ nhỏ, định nhòm xem tình hình bên trong chiếc tủ qua ánh đèn pin. Nhưng anh nhanh chóng nhận thấy không thể thực hiện được việc đó. Vì luồng sáng của chiếc đèn pin và mắt anh không thể đồng thời áp sát vào chiếc lỗ nhỏ, điều đó có nghĩa là khi ánh đèn pin có thể rọi vào trong chiếc lỗ, thì anh không thể nhìn vào được, còn khi anh nhìn vào được, thì lại không thể dựa vào nguồn sáng của chiếc đèn pin trong tay.
Quan sát của La Phi không phải là không có thu hoạch gì, anh chú ý thấy mép chiếc lỗ nhỏ có ánh kim loại, điều này cho thấy chiếc lỗ này không phải là cấu tạo ban đầu của chiếc két an toàn, mà là sau này bị đục ra.
Phản ứng đầu tiên của La Phi là suy đoán từng có người định phá hỏng chiếc két để lấy trộm đồ bên trong. Nhưng anh liền ngay lập tức phủ định suy đoán này của mình. Vì cái lỗ trên bề mặt két được đục rất cẩn thận, hoàn toàn không giống như bị kẻ trộm đục trong thời gian gấp gáp vội vàng. Hơn nữa nếu có người muốn dùng lực mở két an toàn, chỗ hắn muốn phá hoại đầu tiên phải là lỗ khóa, sao phải mất công vô ích nhằm vào thành tủ dày dặn kiên cố làm gì?
La Phi buộc phải suy đoán lại tác dụng của của chiếc lỗ từ một góc độ khác. Khi mạch tư duy bị ngưng trệ, anh lại bất giác ghé mắt phải sát vào chiếc lỗ nhỏ, định tìm lời giải đáp cho thắc mắc trong đầu qua hành động trực quan mang tính bản năng đó. Sự nỗ lực này cố nhiên là không có tác dụng, nhưng trong vô thức lại gợi mở cho La Phi, khiến anh đột nhiên có một suy đoán táo bạo.
Chiếc đĩa bay trong phòng khách, chiếc ghế bên cạnh bồn nước, bệ xí xổm trong nhà vệ sinh và chiếc ba lô màu đen rất to mà Lý Lăng Phong luôn đeo trên người, tất cả những nguyên tố này đan xen vào nhau, kết hợp với cái két an toàn trước mắt tạo thành một dấu hiệu ám thị đồng nhất. Dấu hiệu ám thị này thực sự quá khủng khiếp, khiến trong chốc lát mồ hôi La Phi túa ra ướt đẫm áo. Anh đứng phắt dậy, bước liền mấy bước lùi ra phía sau, như thể tránh một con quái vật không nhìn thấy.
Một tiếng động vang lên, lưng La Phi va vào chiếc tủ sách phía sau. Anh điều hòa nhịp thở, bình tĩnh lại. Lúc này, anh nảy ra một ý, muốn chứng minh điều đó. Thế là anh dịch chuyển luồng sáng đèn pin rời khỏi chiếc két an toàn, rọi nhanh một vòng khắp xung quanh, như muốn tìm kiếm một thứ gì đó.
Nhưng trong căn phòng không hề xuất hiện thứ như suy nghĩ của La Phi. Anh suy nghĩ giây lát, rồi lại bước chân đi về phía cửa căn phòng. Cánh cửa đang mở hết cỡ về phía trong phòng, cánh cửa sát vào tường, có thể có gì đó giấu sau cửa.
Trong lúc đi, chiềc đèn pin trong tay La Phi vẫn rọi vào chiếc két an toàn, nét mặt cảnh giác như một xạ thủ bắn tỉa, sau khi đến cửa, anh đưa tay khẽ kéo cánh cửa ra, tiếp đó nhanh chóng quét đèn pin vào sau cửa. Anh nhìn thấy có một chiếc thang gấp gia dụng dựng ở góc tường.
La Phi càng khẳng định suy đoán trong đầu mình, sau khi suy nghĩ giây lát, anh đưa ra một quyết định nào đó và nhanh chóng đi qua phòng khách, ra khỏi căn hộ. Anh đóng cửa lại, đang định đi xuống dưới tòa nhà thì gặp một phụ nữ từ phía dưới đi lên. Người phụ nữ này vừa cầm chìa khóa mở cửa phòng 601, vừa quay đầu nhìn La Phi vẻ nghi ngờ.
La Phi chào đối phương: “Chào chị.”
Người phụ nữ hỏi vẻ cảnh giác: “Anh là ai?”
“Tôi là cảnh sát.” La Phi lấy thẻ cảnh sát giơ ra.
Người phụ nữ không còn căng thẳng nữa. Chị ta đã mở cửa phòng đứng ở cửa quay nửa người lại hỏi: “Có việc gì không?”
“Tôi muốn hỏi mấy câu hỏi, không làm phiền chị lâu.” La Phi cất thẻ cảnh sát đi, rồi đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Chị sống ở đây bao lâu rồi?”
Người phụ nữ đáp: “Cũng phải bảy tám năm.”
“Chị sống một mình à?” La Phi để ý thấy căn hộ đối diện không hề bật đèn.
“Đúng thế.” Ánh mắt người phụ nữ có chút không vui, chị ta cảm thấy câu hỏi này không liên quan đến cảnh sát.
Lúc này La Phi lại chỉ tay về phía phòng 602 hỏi: “Chị có quen thân với chủ căn hộ đối diện không?”
“Không.” Người phụ nữ lắc đầu, rồi lại nói thêm, “Người ở căn hộ đối diện vừa chuyển đến không lâu, hơn nữa hình như ông ta không ở đây lâu.”
“Ồ.” La Phi lại hỏi, “thế người chủ trước đây thì sao?”
“Trước đây? Anh muốn nói người lái xe tải? Tôi cũng không qua lại gì với ông ta.”
“Trong nhà ông ta còn có người nào khác không? - Người lái xe tải ấy.”
“Không.” Người phụ nữ lắc đầu một cách khẳng định, “Tôi chưa bao giờ gặp người khác.”
“Thôi được rồi.” La Phi xòe bàn tay, ý nói kết thúc ở đây, “Cảm ơn chị.”
Người phụ nữ đi vào trong phòng, khi chị ta bật đèn phòng khách, đang định đóng cửa, thì cánh cửa bị La Phi thò tay giữ lại.
“Xin lỗi chị.” Ánh mắt La Phi hướng vào trong phòng, dường như anh phát hiện ra điều gì đó.
“Sao thế?” Người phụ nữ dõi theo ánh nhìn của La Phi, có một chiếc xe đẩy của trẻ con để trong phòng khách.
“Không phải là chị sống một mình sao?” La Phi hất hàm hỏi, “Sao trong nhà lại có xe đẩy của trẻ con?”
Câu hỏi này dường như khiến đối phương nổi giận, người phụ nữ đỏ mặt lên, quát: “Tôi thích trẻ con, không được sao!” Dứt lời, chị ta liền đóng sập cửa lại.
La Phi cau mày. Anh nhìn phòng 601, rồi lại nhìn phòng 602, đằng sau cánh cửa đóng chặt của hai căn phòng này rốt cuộc cất giấu điều bí mật gì?
Ít nhất có một người sẽ biết câu trả lời.
La Phi lấy điện thoại di động ra, anh gọi cho A Cửu, bảo đối phương lên trên tòa nhà.
“Xong việc rồi à?” A Cửu chủ động nói, “thế để tôi khóa cửa lại như ban đầu.”
“Đừng vội.” La Phi xua tay, anh hỏi đối phương “Anh có thể khóa chết cái cửa này lại được không, kiểu mà dù người bên ngoài hay bên trong đều không mở được ấy.”
“Chuyện nhỏ.” A Cửu lấy công cụ ra chọc ngoáy mấy nhát rồi nhanh chóng bảo, “Xong rồi, bây giờ cái khóa này có chìa cũng không mở được nữa, buộc phải những người chuyên nghiệp như tôi ra tay mới được.”
“Rất tốt.” La Phi khen ngợi một câu, sau đó dặn, “Bây giờ tôi phải đi giải quyết chút việc, anh cứ ở dưới tòa nhà đợi tôi.”
A Cửu nhanh nhảu nhận lệnh: “Không vấn đề gì.” Hai người cùng đi xuống phía dưới tòa nhà. Sau đó La Phi lái xe rời đi, còn A Cửu ở lại đợi ở lối vào tòa nhà.
03.La Phi lái xe thẳng đến chỗ ở của Tiêu Tập Phong. Tiêu Tập Phong đón La Phi vào nhà, hỏi: “Cảnh sát La đến gặp tôi muộn thế này, chắc chắn là có việc gì quan trọng phải không?”
“Đúng là có một vài việc.” La Phi đề nghị, “Tốt nhất là chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.”
Tiêu Tập Phong gật đầu, ông ta dẫn La Phi đến phòng đọc sách của mình. Sau khi đóng cửa vào, căn phòng nhỏ này liền trở thành một không gian khép kín độc lập.
Ánh đèn trong căn phòng đọc sách màu vàng cam, trông vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Tiêu Tập Phong chỉ vào chiếc ghế sofa đơn trong phòng, nói: “Mời anh ngồi.” Đồng thời, ông ta bước đến bên cửa sổ kéo tấm rèm màu trắng ra.
La Phi ngồi vào ghế, vị trí của anh quay lưng sát vào bức tường phía trong, mắt nhìn thẳng ra cửa sổ. Màu trắng khiến anh cảm thấy bình yên.
“Đây cũng là phòng làm việc của ông à?” La Phi đoán hỏi.
“Vâng. Đối với một số bệnh nhân thiếu cảm giác an toàn, có lúc tôi sẽ đưa họ vào đây để điều trị. Anh biết đấy, cảm giác ở nhà và cảm giác ở phòng làm việc khác nhau.”
La Phi gật đầu tỏ vẻ hiểu được điều đó, anh cũng đã trực tiếp cảm nhận thấy sự khác biệt của bầu không khí ấy.
Tiêu Tập Phong ngồi vào chiếc ghế làm việc ở bên tay phải, sau đó ông ta hỏi La Phi: “Nghe nói gần đây anh đang nghỉ phép?”
“Vâng.”
“Nhưng trạng thái của anh xem ra không hề ổn.” Tiêu Tập Phong chăm chú nhìn vào mắt La Phi một lúc và bảo, “Anh rất mệt mỏi.”
La Phi thoáng nở một nụ cười nhăn nhó, anh ngáp một cái, đưa tay lên mắt xoa mấy nhát, đôi mắt anh đầy tia máu đỏ quạch.
Tiêu Tập Phong nói: “Xem ra phản ứng mất ngủ của anh đã nghiêm trọng hơn rồi.”
“Hai hôm nay tôi đã thôi dùng thuốc.” La Phi giải thích, “Tôi không muốn mình bị lệ thuộc vào thuốc, nhân dịp được nghỉ phép điều chỉnh một chút.”
“Cơ thể của anh có thể đang nghỉ phép, nhưng tâm trí anh thì không.” Tiêu Tập Phong đưa người về phía trước, nhẹ nhàng hỏi lại, “Anh định điều chỉnh thế nào?”
“Thế à?” La Phi ngồi ngay ngắn không động đậy, chỉ nheo mắt nhìn lại đối phương.
Giây lát sau, Tiêu Tập Phong nói bằng giọng đưa ra kết luận: “Thực ra anh cũng là một người bị ham muốn khống chế.”
“Ồ?” La Phi vẫn giữ nguyên tư thế lấy bất biến ứng vạn biến.
“Điều tra các vụ án chính là ham muốn của anh, ham muốn này ngấm vào trong máu anh, dẫn dắt linh hồn anh, cũng ăn mòn cơ thể anh. Anh trở thành một con rối, trở thành một cỗ máy tồn tại vì các vụ án.” Tiêu Tập Phong thở dài đầy vẻ ái ngại, “Ham muốn này sẽ hủy hoại anh.”
La Phi nhún vai tiên ghế sofa: “Ông nghĩ nhiều quá đấy! Tôi chỉ là không thể ngủ được…”
Tiêu Tập Phong cười nhẹ: “Trong trạng thái cơ thể mệt mỏi như vậy mà không ngủ được cho thấy tinh