← Quay lại trang sách

Chương 1 1

Ngày 7 tháng 9, lúc 19 giờ 22 phút tối. Tại phòng 304, nhà số 7 khu tập thể trường Đại học Long Châu.

Bầu không khí ẩm ướt toàn mùi tanh tưởi đến nhức mũi của máu me.

Nạn nhân bị mất đầu và hai tay, máu chảy ra thành một vũng lớn.

Hiện trường đã được phong tỏa, các cảnh sát người nào việc nấy, người tìm vật chứng ở hiện trường, người thì chụp ảnh, ghi chép. Hai pháp y mặc áo choàng trắng gồm một nam một nữ đang đứng ở vị trí trung tâm. Trong đó, người đàn ông trung niên bệ vệ chính là Trương Vũ - Chủ nhiệm trung tâm giám định pháp y của Sở cảnh sát Long Châu, còn người phụ nữ đứng bên cạnh thì trẻ hơn nhiều.

Đột nhiên, viên cảnh sát canh gác ở vòng ngoài nói to: “Đội trưởng La đến rồi!” Những người trong nhà đồng loạt ngừng công việc đang làm và nhìn về phía cửa. Hai người đàn ông đang đi vào trong tầm mắt của họ. Người đi trước có dáng người vừa phải, mặt vuông, tóc ngắn, hơi gầy và nhanh nhẹn, đó chính là La Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Long Châu - một thám tử nổi tiếng.

La Phi kéo sợi dây phong tỏa, khom người chui vào, rồi vừa đội mũ trùm đầu, đeo găng và bao chân, vừa gật đầu với các đồng sự trong phòng và nói: “Mọi người vất vả quá nhỉ. Cứ tiếp tục đi.” Mọi người lại ai vào việc nấy. La Phi đưa mắt nhìn theo mọi người, lướt xem tình hình trong nhà một lượt.

Đó là một căn nhà kiểu cũ, bước vào cửa là thấy một căn phòng chừng 20 mét vuông. Trong phòng có các vật dụng thường dùng như sofa, bàn trà, bộ bàn ghế ăn, tivi, điện thoại. Các vật dụng đó tuy kiểu dáng đã khá cũ kỹ, nhưng lại được giữ gìn rất tốt.

Phía bên trái của căn phòng này là nhà bếp và nhà vệ sinh. La Phi bước tới nhìn xem. Nhà bếp rất sạch sẽ, gọn gàng, có vẻ không thường xuyên nấu nướng. Cách sắp đặt trong nhà vệ sinh cũng rất đơn giản, trên bồn rửa mặt chỉ có một bánh xà phòng, không thấy có bàn chải và kem đánh răng.

Chủ nhân không thường xuyên ở đây, La Phi phán đoán.

Bên phải của phòng khách là một gian nhà nhỏ độc lập, cửa của gian nhà đó đóng chặt. La Phi tạm thời không đi về phía đó, mà đi tới chỗ ghế sofa, cũng chính là nơi nạn nhân bị giết chết.

Xác chết ở giữa ghế sofa và bàn trà, theo tư thế đầu hướng về phía đông, chân hướng về phía tây, phía sau lưng là chiếc đệm sofa hơi lệch, hai chân thõng xuống dưới bàn trà. Bàn trà dường như bị đạp phải nên hơi nghiêng ra phía ngoài, một chiếc tách trà bằng sứ rơi văng ra trên nền nhà gần đó, mảnh vỡ của nó vung vãi quanh bàn trà.

Phía đông của chiếc sofa có một chiếc giá để đồ gọn nhẹ ba ngăn cao chừng gần 1 mét. Chiếc giá đó cũng bị xô đẩy, nên bây giờ trông xiêu vẹo, những đồ vật nhỏ trên đó rơi vãi khắp sàn nhà.

Trên tay vịn của chiếc sofa có một chiếc điện thoại bàn, nhìn theo đầu dây thì thấy có lẽ chiếc điện thoại đó đã bị rơi từ giá để đồ xuống. Ống nghe của chiếc điện thoại văng xa hơn và treo lủng lẳng trên sofa, khiến cho sợi dây nối vốn hình xoắn ốc bị kéo dài hẳn ra.

Hai nhân viên pháp y đang tiến hành khám nghiệm tử thi. Vì vũng máu ở hiện trường khá lớn nên họ phải ngồi xổm trên hòn gạch kê chân để làm việc. La Phi dừng lại bên vũng máu, hỏi hai người đó: “Tình hình thế nào?”. Vì anh và Trương Vũ là cộng sự tốt của nhau trong suốt nhiều năm nên khi gặp mặt không cần chào hỏi nhiều mà có thể đi ngay vào công việc.

Trương Vũ đứng dậy, lùi một bước về chỗ của La Phi. Anh chỉ vào xác chết, trả lời một cách ngắn gọn: “Nạn nhân là nam giới, chừng hơn 50 tuổi. Đầu và hai tay hiện chưa tìm thấy.”

Những điều đó thì La Phi cũng đã nhìn thấy rồi, nên anh đi vào vấn đề quan trọng nhất: “Thế còn thời gian tử vong?”

“Khoảng 3 đến 4 tiếng đồng hồ trước.”

La Phi nhìn đồng hồ, bây giờ là 19 giờ 25 phút tối. Thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ là khoảng từ 15 giờ 25 phút đến 16 giờ 25 phút chiều nay. La Phi quay lại, phân công cho một thanh niên đi theo phía sau: “Đi kiểm tra camera giám sát.”

Người thanh niên trẻ đó là Trần Gia Hâm, vốn là cảnh sát tuần tra, nhưng sau vụ án “Cương thi gặm mặt người” thì được La Phi xin về đội cảnh sát hình sự. Cách đây không lâu, phụ tá Tiểu Lưu của La Phi không may hi sinh, Trần Gia Hâm đã đảm đương vị trí đó thay Tiểu Lưu. Kể từ lúc vào trong nhà, cậu luôn đi theo sau La Phi, lúc này nhận được lệnh, cậu đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi.

La Phi quay lại nhìn Trương Vũ, hỏi tiếp: “Thế còn nguyên nhân tử vong?”

Trương Vũ chậm rãi đáp: “Chuyện này phải chờ sau khi giải phẫu xong thì mới xác định được…”, Trương Vũ chưa kịp nói hết câu, thì đã nghe thấy tiếng một người khác xen vào: “Bị siết cổ chết.”

La Phi “Ồ” một tiếng rồi nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Tại hiện trường này, sự việc đến cả Trương Vũ cũng chưa dám khẳng định, thế mà ai lại có thể đưa ra kết luận bừa như thế được nhỉ?

Người nói câu đó chính là cô gái bên cạnh Trương Vũ. Từ lúc nãy tới giờ, cô cứ ngồi chăm chú nghiên cứu vết thương đáng sợ trên cổ nạn nhân, mãi cho đến lúc nghe thấy La Phi và Trương Vũ nói đến nguyên nhân tử vong thì mới quay lại đưa ra ý kiến của mình. Đó là một cô gái chỉ chừng hơn 20 tuổi, dáng người nhỏ bé, da trắng ngần, mặt trái xoan xinh xắn, mắt to đen, đầu mũi nhọn, đúng là một cô gái Giang Nam điển hình.

Nhìn thấy vẻ hơi ngạc nhiên của La Phi, Trương Vũ bèn cười khà khà, giải thích: “Đây là nữ đồ đệ tôi vừa mới nhận, tên là Lương Âm.”

La Phi lại “ồ” lên một tiếng, mắt vẫn nhìn cô gái kia: “Mới đến à?”

Trương Vũ tiếp tục giới thiệu: “Là học viên cao học của trường cảnh sát tỉnh. Trước đây đã từng thực tập ở trung tâm pháp y. Tháng 6 năm nay chính thức tốt nghiệp, được phân về làm cấp dưới của tôi, đây là lần đầu tiên cô ấy xuống hiện trường.”

Trong lúc Trương Vũ nói, cô gái cứ nhìn La Phi. Chờ sư phụ nói xong, cô bèn toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ đều tăm tắp rồi hỏi lại: “Anh là La Phi à?”

Trương Vũ nhắc cô: “Sao lại không biết trên biết dưới thế? Mà lại gọi tên không thế?”

Cô gái thè lưỡi tinh nghịch, đổi lại: “Vậy thì… gọi là chú Phi vậy.”

“Chú Phi?” La Phi ngây người, bất giác không biết phải phản ứng thế nào với cách gọi đó.

Cô gái chớp mắt: “Chú đã ngần này tuổi rồi, nên gọi bằng “chú” chẳng phải là rất bình thường sao?”

“Ngần này tuổi rồi?” La Phi đưa tay xoa mũi vẻ khó xử. Trương Vũ cũng đã nhìn thấy vẻ khó xử ấy của anh, bèn cười “hì, hì” rồi nói với cô gái: “Cái gì mà chú với chả bác? Đội trưởng La vẫn chưa lập gia đình đâu, vì vậy chỉ ngang vai với cô.”

Cô gái lại đổi lại: “Ồ… vậy thì tôi gọi là anh Phi nhé.” Trương Vũ đứng bên gật đầu hài lòng.

La Phi trừng mắt nhìn Trương Vũ, bụng thầm nghĩ: tôi mà ngang vai với cô gái này à? Như thí chẳng phải sẽ thấp vai hơn anh sao? Rốt cuộc là anh đang tâng bốc tôi hay là dìm tôi đây?

Trương Vũ giả bộ như không nhìn thấy thái độ đó của La Phi, anh hất hàm về phía xác chết ở bên ghế sofa, phân công cho cô gái: “Vậy, hãy nói cho anh Phi của cô biết, tại sao cô lại biết là nạn nhân chết vì bị siết cổ đi.”

Cô gái “vâng” một tiếng, rồi lập tức thôi cười, thái độ trở lên nghiêm túc: “Đầu tiên, trên người của nạn nhân không nhìn thấy vết ngoại thương chí mạng…”

La Phi lập tức đưa ý kiến: “Đầu không còn nữa, như thế chưa đủ là chí mạng à?”

“Đầu bị cắt sau khi đã chết, hai tay cũng vậy.” Cô gái ngừng lại một chút, sau đó chỉ vào vũng máu bên cạnh xác chết giải thích: “Mọi người nhìn xem, nạn nhân mặc dù chảy rất nhiều máu, nhưng toàn bộ hiện trường, dù là sofa, bàn trà hay sàn nhà gần đó đều không có vết máu bắn ra. Điều đó cho thấy, khi nạn nhân bị cắt đầu, tay thì tim đã ngừng đập, trong động mạch đã không còn huyết áp. Hơn nữa, chúng ta cũng không tìm thấy vết thương khác trên xác chết.”

“Ồ… Trên người không có vết thương chí mạng, đầu và hai tay cũng là bị cắt sau khi đã chết.” La Phi trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Nếu như vết thương chí mạng lại ở đúng phần đầu thì sao? Khả năng này cô đã nghĩ đến chưa?”

“Nghĩ đến rồi. Nếu vết thương chí mạng ở đầu, thì sẽ tồn tại hai khả năng: thứ nhất, phần đầu bị một vật tù, ví dụ như búa, hoặc thanh sắt đập mạnh; thứ hai, phần đầu bị một vật sắc nhọn đâm vào. Xương đầu rất cứng, nếu muốn dùng vật sắc nhọn gây ra vết thương chí mạng thì chỉ có thể đâm vào từ chỗ mỏng và yếu nhất là hốc mắt. Hai cách thức tấn công kể trên đúng là đều có thể khiến cho nạn nhân tử vong, đồng thời hiện trường cũng không để lại vết máu bắn ra. Nhưng… vì hiện trường có dấu vết vật lộn, hơn nữa bề ngoài xác chết không thấy có bất cứ vết thương được tạo ra bằng vật tù hay vật nhọn nào, cho nên tôi cảm thấy những khả năng đó có thể loại trừ.”

Cái gọi là “dấu vết vật lộn” được nhìn thấy rất rõ ràng qua chiếc bàn trà bị đạp nghiêng, chén uống trà rơi vỡ trên sàn nhà, hơn nữa, mảnh vỡ của chén trà còn có dấu vết bị giẫm đạp bừa bãi.

Nếu đã có quá trình vật lộn, thì bề ngoài của nạn nhân khó mà không có dấu vết bị xâm hại. Ví dụ, hung thủ tấn công bằng vật tù, thì bàn tay của nạn nhân sẽ có vết thương khi đưa ra chống đỡ; nếu hung thủ dùng vật nhọn tấn công, thì ở vị trí tương tự cũng sẽ có vết đâm hoặc vết cắt. Trường hợp bề ngoài không có vết thương và trực tiếp tạo ra đòn chí mạng ở phần đầu sẽ phù hợp với kiểu đánh lén, khó mà tương ứng với những dấu vết vật lộn tại hiện trường.

Còn như trong trường hợp hung thủ gây án mà không mang theo hung khí, thì cuộc giằng co giữa hai bên cùng lắm chỉ là cào cấu, vật lộn, bề ngoài của nạn nhân không có vết thương cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều, nêu không có hung khí, thì hung thủ đã làm cho đối phương phải chết bằng cách nào? E rằng chỉ có thể là dùng tay hoặc dùng dây siết cổ, khiến cho đối phương bị ngạt và chết.

Mặc dù Lương Âm chưa nói rõ những suy luận đó, nhưng vì La Phi và Trương Vũ đều là người trong nghề nên dễ dàng hiểu được ý của cô. Trương Vũ mỉm cười nhìn La Phi như muốn nói: đồ đệ này của tôi thế nào?

La Phi trề môi với vẻ không khẳng định cũng không phủ định, rồi nói: “Cũng khá có lý. Có điều, đó chỉ là những suy đoán, muốn kết luận thì còn thiếu những chứng cứ xác thực.”

Lương Âm đưa tay chỉ: “Chứng cứ ở kia.”

La Phi và Trương Vũ nhìn theo hướng tay đang chỉ của cô, đập vào mắt họ chính là chiếc điện thoại bàn trên tay ghế sofa. La Phi nheo mắt, chú ý đến mỗi chi tiết khác thường, anh đưa tay xoa cằm, nói với vẻ quan tâm: “Ý cô muốn nói… sợi dây điện thoại kia?”

“Đúng vậy, chính là đoạn dây nối giữa bàn điện thoại và ống nghe đó.” Cô gái nheo mắt, vẻ rất chăm chú, “trên dây điện thoại có bụi, lẽ ra đám bụi đó phải phân bố đều, nhưng bây giờ, có một số chỗ trên đó không còn bụi nữa, hai đầu dây đều có một mảng nhỏ, ở giữa có một mảng lớn.”

Trương Vũ lúc này cũng tỏ ra rất chú ý: “Sao? Hung thủ đã dùng sợi dây điện thoại kia để siết cổ nạn nhân?”

Cô gái gật đầu, đáp: “Đúng thế. Hai đầu dây điện thoại không có bụi, đó chính là chỗ mà tay của hung thủ nắm vào, đoạn dây điện thoại ở giữa quấn vào cổ của nạn nhân, vì thế mà bụi trên đó cũng bị lau mất.” Nói xong, cô đứng dậy, vung tay, vừa chỉ vào những dấu vết của hiện trường giết người vừa giải thích: “Hung thủ và nạn nhân đã vật lộn trên sofa, đạp đổ chén trên bàn trà. Sau một hồi vật lộn, nạn nhân không chống cự lại được nên đã bị hung thủ đè xuống sofa. Hung thủ tiện tay vớ lấy dây điện thoại siết cổ nạn nhân. Nạn nhân ra sức vùng vẫy, khiến cho đồ đạc trong tủ rơi xuống. Đáng tiếc là cuối cùng người ấy vẫn bị siết cổ chết. Sau đó, hung thủ đã cắt đầu và tay trái nạn nhân, vì vậy trên hai chỗ của tấm đệm sofa nhuộm thành vết máu lớn. Khi cắt tay phải, hung thủ đã kéo xác nạn nhân từ trên sofa xuống, rồi đặt cánh tay đó lên bàn trà, vì vậy mà mép của bàn trà ở chỗ này cũng có vết máu. Sau cùng, hung thủ đặt xác nạn nhân ở giữa bàn trà và ghế sofa rồi mang những bộ phận kia đi.”

Nói xong một tràng dài, cô gái mở to mắt, chờ lời nhận xét của La Phi. Ánh mắt của La Phi vẫn dừng lại trên cái xác không đầu, anh khẽ vuốt cằm. Không biết đang nghĩ gì. Một lát sau anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đó rồi chậm rãi hỏi: “Tại sao hung thủ lại phải cắt và mang đầu và hai tay nạn nhân đi?”

Cô gái dấu môi, chìa bàn tay ra “Chuyện đó sao tôi biết được? Tôi là một nhân viên pháp y, chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu người chết, còn chuyện của người sống chẳng phải do bên anh chịu trách nhiệm sao?”

“Cũng được.” La Phi trề môi, thở phào, “Tôi lại cứ tưởng cô muốn ôm toàn bộ công việc của đội cảnh sát hình sự cơ đấy.”

Cô gái ngây người, không hiểu ý tứ trong câu nói đó. Trương Vũ cười ha hả, gợi ý: “Đội trưởng La đang khen cô đấy. Suy luận vừa rồi của cô khá khớp với dấu vết ở hiện trường và rất hợp lý. Có điều, trinh sát, điều tra là sở trường của đội trưởng La, cô nói nhiều như vậy, hình như có phần múa rìu qua mắt thợ thì phải?”

Cô gái cũng cười, nói với vẻ phấn chấn: “Thực ra, hồi đầu khi thi vào trường cảnh sát tôi cũng đã định đăng ký vào chuyên ngành trinh sát hình sự rồi, nhưng đáng tiếc chiều cao thiếu mất 1 cen-ti-mét, chẳng còn cách nào đành phải vào khoa pháp y.”

“Thế sao? Vậy thì cũng thiệt cho cô nhỉ?” Trương Vũ nhìn Lương Âm, nói với vẻ chia sẻ, “Hay là để ngày mai tôi viết báo cáo đề nghị điều cô sang đội cảnh sát hình sự cho xong?”

Cô gái chúm môi, hơi thè lưỡi, làm vẻ mặt sợ hãi, sau đó đưa mắt nhìn La Phi, hạ thấp giọng hỏi: “Anh Phi, anh có cần tôi không?”

“Cô…”, Trương Vũ chìa một ngón tay chỉ vào cô gái ra hiệu cảnh cáo: “Nhanh chóng khám nghiệm tử thi đi, đừng có con cà con kê nữa.”

Cô gái “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình. La Phi nhìn Trương Vũ nửa cười nửa không: “Chúc mừng anh. Đồ đệ này được đấy!”

Trương Vũ tự hào nháy mắt, nói với vẻ cường điệu: “Đây là người của trung tâm giám định chúng tôi, anh đừng có mà nghĩ đến chuyện giành lấy.”

La Phi cười hì hì, không nói tiếp chuyện đó nữa. Anh đi ra vòng ngoài mấy bước, tới trước mặt một viên cảnh sát cao gầy, hỏi: “Tình hình thế nào?” Viên cảnh sát cao gầy tên là Vương Khải, là trưởng ban kỹ thuật của đội cảnh sát hình sự, đang chủ trì công tác giám định dấu vết hiện trường.

Vương Khải đưa mắt liếc nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay, đáp: “Có khá nhiều dấu vân tay ở hiện trường, cần phải giám định kỹ lưỡng bằng biện pháp kỹ thuật. Ngoài ra, ở sàn phòng khách còn thu thập được dấu chân của ba người, là của hai người đàn ông và một phụ nữ đã trưởng thành.”

Tất cả những chỗ có dấu chân trên sàn nhà bằng gỗ đều được các cảnh sát đánh dấu bằng phấn. La Phi đưa mắt nhìn về phía những dấu chân đó. Anh để ý thấy một loạt dấu chân có dính máu, rõ ràng đó là dấu chân của hung thủ để lại.

La Phi nheo mắt, nói với vẻ suy tư: “Hung thủ đi giày da, cao chừng 1,75 mét, nặng khoảng 70 ki-lô-gam.” Sau đó, ánh mắt anh hơi dịch chuyển một chút rồi lại nói: “Người đàn ông khác đi giày thể thao, cao chừng 1,7 mét, thể trọng khoảng 65 ki-lô-gam… Ồ, hoàn toàn phù hợp với tử thi ở hiện trường. Những dấu chân nhỏ bên cạnh kia rõ ràng là dấu chân của phụ nữ, người này cao chừng 1,7 mét, trẻ, thân hình mảnh dẻ… Vì thế nói rằng, hiện trường từng có một phụ nữ… cho dù là cô ta không tận mắt chứng kiến quá trình vụ án, thì e cũng là người - ngoài hung thủ - nhìn thấy nạn nhân lần cuối.”

Vương Khải đứng bên vừa nghe vừa gật đầu, đồng thời nhanh chóng ghi lại những suy luận đó của La Phi.

La Phi lại đi quanh phòng khách, vừa đi vừa quan sát, cuối cùng, anh dừng lại trước căn phòng đối diện với nhà bếp. Cánh cửa căn phòng này đang đóng chặt, La Phi đưa tay xoay nắm cửa và nhận ra rằng không xoay được, bèn quay lại hỏi Vương Khải ở cách đó không xa: “Cánh cửa này luôn khóa à?”

“Vâng. Không tìm thấy chìa khóa ở hiện trường. Đã thông báo để đồn cảnh sát cho gọi thợ sửa khóa đến. Chắc là sắp tới rồi.”

La Phi khom người, ghé mắt vào lỗ khóa quan sát, sau đó anh quay lại, nói với Vương Khải: “Dịch chuyển chiếc sofa đó xem.”

Vương Khải không hiểu ý của La Phi, nhưng vẫn chỉ huy hai cấp dưới chuyển chiếc sofa ra khỏi vị trí vốn có, để lộ khoảng sàn nhà bị chiếc sofa che khuất. Lương Âm ngồi bên cạnh chiếc sofa, cô là người đầu tiên phát hiện ra điều gì đó và kêu lên: “Chìa khóa!”

Vương Khải giật mình, vội tiến lên hai bước tới chỗ ánh mắt của Lương Âm. Quả nhiên, trên sàn nhà là vị trí của chiếc sofa lúc trước lộ ra hình một nửa chiếc chìa khóa bằng đồng trong vũng máu của nạn nhân.

Vương Khải thận trọng nhặt chiếc chìa khóa lên, vừa lấy khăn giấy lau vết máu trên đó, vừa gọi La Phi: “Đội trưởng La, anh nhìn này!”

La Phi gật đầu, đáp lại bằng giọng trầm tĩnh: “Có lẽ là chiếc chìa khóa đó.”

“Giỏi quá!” Lương Âm nhìn La Phi khen một câu, rồi không nén được, hỏi: “Làm sao anh biết được là chìa khóa ở dưới sofa?”

“Chiếc chìa khóa đó,” La Phi chỉ vào cánh cửa ngôi nhà đóng chặt, “mặt khóa đã gỉ, nhưng ổ khóa vẫn sáng như mới. Ngoài ra, hầu như không thấy có dấu vết bị xước trên mắt khóa. Điều đó cho thấy, kể từ khi lắp xong, chiếc chìa khóa vẫn cứ cắm ở đó, rất ít khi được rút ra.”

Đúng thế, nếu như bên trong ổ khóa không bị gỉ, điều đó cho thấy chìa khóa luôn để trong ổ. Mặt ổ khóa không có vết xước, cho thấy rất ít khi có động tác tra vào và rút ra của chìa khóa. Khả năng duy nhất thỏa mãn hai điểm trên đó là chìa khóa luôn được cắm vào ổ và không khi nào rút ra. Điều này cũng hoàn toàn bình thường, đối với những ngôi nhà kiểu như thế này, yêu cầu đối với việc giữ kín không cao, nên rất nhiều người có thói quen treo chìa khóa ở mắt khóa, như vậy vừa không sợ làm mất chìa khóa, vừa có thể tránh được những phiền phức do việc khóa nhầm cửa.

“Chuyện này không khó giải thích, nhưng…”, Lương Âm vẫn không chịu từ bỏ, “anh vẫn chưa giải thích: tại sao anh biết được chiếc chìa khóa bị mất ở dưới ghế sofa?”

La Phi nói tiếp: “Thông thường mà nói, không có ai lại mang chìa khóa trong phòng ra khỏi nhà, dù có rút ra thì thường cũng sẽ cho vào trong một chiếc ngăn kéo nào đó trong nhà. Vừa rồi Vương Khải nói, không tìm thấy chìa khóa ở hiện trường. Thái độ của Vương Khải đối với công việc rất cẩn thận. Tôi tin cậu ấy đã tìm ở mọi chỗ có thể tìm. Làm như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy thì có nghĩa là gì? Tôi vừa nói rồi: chìa khóa vốn luôn cắm ở ổ khóa, bây giờ lại không thấy đâu. Tại sao chủ nhân lại thay đổi thói quen cố hữu? Kết hợp hai việc đó lại để suy nghĩ, tôi liền đưa ra một giả thiết: liệu có phải đã xảy ra một sự việc đặc biệt, buộc chủ nhân phải giấu chiếc chìa khóa đó đi không?”

“Ồ”, Lương Âm xen vào một câu rất nhạy cảm: “Chuyện đặc biệt đó có phải là có liên quan đến án mạng không?”

La Phi không trả lời câu hỏi này của cô mà chỉ tiếp tục nói theo suy nghĩ của mình: “Nếu đồng ý rằng chủ nhân đã cất chìa khóa đi, vậy thì việc tiếp theo là phải đoán xem người ấy có thể giấu nó ở đâu? Nhà bếp thì ngay khi mới vào tôi đã nhìn rồi, ở đó rất ngăn nắp sạch sẽ, không thể giấu gì ở đó được. Còn nhà vệ sinh thì không có nhiều khả năng lắm. Ban công hoặc ngoài cửa sổ thì sao? Đúng là có rất nhiều người thích giấu đồ ở những chỗ này. Nhưng, đây là hiện trường án mạng, nếu cửa vào đã không bị phá hoại bằng bạo lực, thì phía cảnh sát nhất định sẽ xem xét đến khả năng hung thủ vào bằng ban công hoặc cửa sổ, cho nên hai nơi đó chắc chắn cũng đã kiểm tra rồi và chìa khóa không có ở đó. Thế thì chỉ còn phòng khách thôi, chứ còn có thể giấu ở đâu được. Mép của chiếc bàn làm việc thì quá cao, bàn trà là kính, tủ để đồ thì đã bị đổ nghiêng một bên… Trừ phía dưới sofa ra, dường như không còn chỗ nào khác nữa.”

Xem ra, những suy đoán khó mà hình dung nổi, qua cách giải thích của La Phi đã trở thành suy luận hợp tình hợp lý. Lương Âm giơ ngón tay cái ra khen với vẻ tâm phục: “Anh Phi, quả nhiên anh rất lợi hại!”

“Lợi hại hay không lợi hại, không cần cô nói, ít thấy nên lấy làm lạ à?” Đầu tiên Trương Vũ giả bộ nạt cấp dưới một câu, sau đó quay sang nói với La Phi vẻ nghiêm túc: “ Tôi cảm thấy chiếc chìa khóa có liên quan đến án mạng. Có lẽ, trong ngôi nhà nhỏ đó giấu thứ gì đó bí mật, chính là để đề phòng hung thủ!”

La Phi “ừ” một tiếng rồi phân công cho Vương Khải: “Hãy mở cửa căn phòng đó ra xem.”

Vương Khải bước đến trước cửa, tra chìa khóa vào trong ổ, quả nhiên chỉ cần xoay khẽ một cái, cánh cửa liền được mở ra ngay.

Căn phòng đó không lớn, chỉ chừng mười ba, mười bốn mét vuông, có một chiếc giường nhỏ và một số đồ dùng gia đình đơn giản. Khi cánh cửa phòng được mở ra, ánh mắt của tất cả mọi người từ bên ngoài đều đổ dồn về phía chiếc giường nhỏ ở trong phòng, vì ở đó là một cảnh tượng khiến người ta sững sờ.

Trên giường có một cô gái. Cô gái đang co người dựa vào tường trong tư thế ngồi, hai chân cô gập lại, hai tay ôm đầu gối, đầu gục vào khoảng không được tạo thành bởi cánh tay và đùi. Tư thế ấy chẳng khác gì một con tê tê đang cuộn lại phòng vệ khi gặp phải mối đe dọa.

Trong phòng quả nhiên có giấu một cô gái! Mọi người đều rất ngạc nhiên. Nên nhớ, phía cảnh sát đã đến nơi xảy ra vụ án hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, vậy mà tại sao cô gái vẫn không phát ra bất cứ tiếng động nào?

Vương Khải khẽ đổi giọng: “Đội trưởng La?”, ý muốn xin mệnh lệnh của La Phi. La Phi xua tay về phía Vương Khải rồi một mình bước đến bên chiếc giường, vừa bước vừa nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Chào cô. Cô đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.” Cô gái kia vẫn cứ ôm đầu im lặng, như không hề nghe thấy tiếng của La Phi.

La Phi nhanh chóng tới bên chiếc giường nhỏ, anh cúi người vươn về phía trước, đưa tay khẽ chạm vào cô gái, rồi lại gọi: “Này!”

Cô gái vẫn cứ vùi đầu như cũ, không có bất cứ phản ứng gì.

La Phi cảm thấy có điều gì đó bất ổn, anh chau mày, vẫy tay với Trương Vũ ở phía sau: “Anh đến đây xem thử, hình như không được ổn.”

Trương Vũ vội đi đến, đầu tiên là sờ lên phần cánh tay lộ ra của cô gái: thân nhiệt bình thường. Trương Vũ thở phào, quay lại nói với La Phi: “Người vẫn còn sống.”

Trương Vũ kéo cánh tay của cô gái, cánh tay ấy từ từ thõng xuống khỏi đầu gối, rồi tư thế ban đầu của cô dần dần thay đổi, toàn thân nhũn xuống, đổ sang bên. Mặt cô nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, hai hàm răng cũng cắn chặt lại.

Trương Vũ dang tay, ôm nửa người trên của cô gái vào lòng, kiểm tra sơ bộ xong, nói: “Không có vết thương ngoài, mạch yếu. Vừa nói, anh vừa dùng ngón cái của tay phải ấn khẽ vào nhân trung của cô gái, nhưng trạng thái của cô vẫn không hề thay đổi, anh bèn nói: “Hôn mê ở độ sâu, nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu!”

La Phi khoát tay về phía sau: “Nhanh lên! Nhanh lên!” thế là mọi người lập tức vào việc, người thì giúp Trương Vũ bế cô gái ra khỏi giường, người thì mang cáng đến. Cô gái đang hôn mê nhanh chóng được khiêng ra khỏi phòng, giao cho cảnh sát tiếp ứng ở vòng ngoài đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Trong lúc mọi người bận rộn với những công việc đó, La Phi tiếp tục để ý tới những điểm khác. Anh đứng giữa phòng, nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt mỗi lúc một nghiêm trọng.

“Căn phòng này… rất lạ.” Người nói câu đó là Lương Âm. Cô đứng bên cạnh La Phi và cũng đã phát hiện ra chỗ không bình thường.

“Cô cảm thấy… nơi đây giống cái gì?” La Phi hơi nghiêng đầu, nhìn cô và hỏi.

Lương Âm đưa tay bỏ chiếc mũ trùm đầu, để lộ mái tóc ngắn. Câu trả lời của cô cũng ngắn gọn, dứt khoát như mái tóc ấy: “Nhà tù!”

2

8 giờ 35 phút sáng ngày 8 tháng 9.

Mắt La Phi đỏ ngầu, xem ra tinh thần rất không tốt.

“Vẫn mất ngủ à?”, người hỏi câu đó là một người đàn ông hơn 50 tuổi, khuôn mặt gầy guộc, hơi hói. Người đó tên là Tiêu Tập Phong, Chủ nhiệm Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn của thành phố Long Châu, đồng thời cũng là một nhà thôi miên. Khoảng hai tháng trước, La Phi quen với Tiêu Tập Phong trong khi điều tra một vụ án thôi miên giết người hàng loạt, từ đó hai người đã trở thành bằng hữu. Tiêu Tập Phong biết trong lòng La Phi có một nút thắt chưa được gỡ bỏ, một dạo còn bị mất ngủ nghiêm trọng, cho nên mới hỏi như vậy.

“Không phải là mất ngủ.” La Phi xua tay, cười mệt mỏi, “Hôm qua phải làm việc thâu đêm.”

Tiêu Tập Phong đoán: “Có vụ án lớn à?”

“Đúng vậy. Nếu không thì sao phải hẹn anh sớm thế?” Nói rồi anh lấy một bức ảnh từ trong túi hồ sơ ra, đẩy về phía trước mặt Tiêu Tập Phong, hỏi: “Anh có quen với người này không?”

Đó là một bức ảnh kiểu “Đến đây du chơi một chuyến”. Trong ảnh, một người đàn ông đứng trên một mỏm đá bên bờ biển, hai tay dang ra… Qua ảnh thì thấy người đàn ông đó trông tầm thước, tuổi lớn hơn Tiêu Tập Phong, mặt mũi bình thường, miệng mỉm cười, chân chất và gần gũi.

Vừa nhìn, Tiêu Tập Phong đã nhận ra ngay nên buột miệng nói: “Đây chẳng phải là anh Cao sao?”

La Phi gật đầu: “Cao Vĩnh Tường, giáo viên phụ đạo tâm lý của bệnh viện Đại học Long Châu, năm nay 58 tuổi. Trước đây, anh là đồng nghiệp của anh ấy nhỉ?”

Tiêu Tập Phong mỉm cười, đáp: “Chúng tôi là đồng nghiệp của nhau cũng hơn 10 năm.” Ông cũng đã từng làm việc tại bệnh viện của trường Đại học Long Châu cho đến mấy năm trước mới thôi việc và tự mở Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn.

La Phi “ồ” một tiếng, vẻ rất nghiêm trang. Tiêu Tập Phong bỗng nhiên có linh cảm không lành, vội thôi cười và hỏi: “Anh Cao làm sao?”

La Phi đáp bằng giọng trầm trầm: “Chiều hôm qua, có một vụ án mạng xảy ra ở trường Đại học Long Châu, nạn nhân chính là Cao Vĩnh Tường.”

“Sao? Anh Cao… anh Cao chết rồi?” Tiêu Tập Phong há miệng kinh ngạc, một hồi lâu vẫn chưa định thần lại. Phải mấy phút sau thì mới hỏi lại: “Chuyện là như thế nào?”

La Phi hỏi lại: “Cao Vĩnh Tường có một phòng trong dãy nhà tầng ở trong trường, anh biết chứ?”

Tiêu Tập Phong đáp: “Biết. Đó là nhà do nhà trường phân cho thời gian trước. Có điều nó rất nhỏ, nên gia đình anh ấy đã chuyển ra ở bên ngoài trường rồi.”

“Phải. Đúng là họ đã chuyển đi rồi, nhưng căn hộ đó vẫn là của Cao Vĩnh Tường. Ông ấy làm việc ở bệnh viện trường, buổi trưa thường không về nhà mà nghỉ lại ở đó.”

Tiêu Tập Phong “ồ” một tiếng, nhíu mày nhìn La Phi, chờ nghe câu tiếp theo.

La Phi nói tiếp: “Hôm qua là thứ bảy, đúng không? Theo lẽ thường thì Cao Vĩnh Tường không phải đến trường. Sau bữa trưa, ông ấy nói với vợ là hẹn người đi uống trà, rồi một mình ra khỏi nhà. Đến tối vẫn không thấy ông ấy về, đầu tiên vợ ông ấy gọi điện thoại cho chồng nhưng không thấy nghe máy, sau đó gọi cho những người bạn trà của ông ấy thì mọi người đều nói là buổi chiều ông ấy không hẹn ai uống trà cả. Vợ ông ấy rất lo lắng, sau đó đoán: có thể ông ấy về nhà cũ chăng. Thế là bà ấy mang theo chìa khóa đến trường tìm. Kết quả, vừa mở cửa bước vào nhà thì nhìn thấy…”, La Phi ngừng một lát, rồi lại lấy từ trong túi hồ sơ ra một bức ảnh khác, nói: “… cảnh tượng hãi hùng này.”

Đó là một bức ảnh chụp hiện trường vụ án, cảnh tượng trong đó đáng sợ tới mức mọi người không dám nhìn lâu. Tiêu Tập Phong thở dài, hỏi bằng giọng run run: “Đây… đây là anh Cao?”

La Phi gật đầu, “Khám nghiệm tử thi đã xác nhận, nguyên nhân cái chết của Cao Vĩnh Tường là bị ngạt cơ học. Kết hợp với kết quả điều tra tình hình hiện trường, thì có lẽ hung thủ đã dùng sợi dây điện thoại ở phòng khách siết cổ Cao Vĩnh Tường đến chết. Sau khi giết người xong, hung thủ đã dùng cưa để loại bỏ phần đầu và hai tay của nạn nhân…”

“Dùng cưa?” Tiêu Tập Phong tặc lưỡi, cố gắng nhìn vào bức ảnh đầy máu me đó một lần nữa.

“Đúng thế. Điều này dễ dàng nhận thấy qua mặt cắt ở miệng vết thương.”

“Tàn nhẫn quá!” Sau nỗi sửng sốt và sợ hãi ban đầu, Tiêu Tập Phong bắt đầu tỏ ra vô cùng phẫn nộ. “Chỉ có loài súc sinh mới có thể gây ra những chuyện này! Người ta đã chết rồi, sao lại còn đối xử như thế với xác chết?”

“Hung thủ đã mang đầu và hai tay của nạn nhân đi. Còn động cơ cụ thể của việc này thì…”, La Phi chìa hai bàn tay, “bây giờ vẫn rất khó phán đoán.”

“Đem đầu và tay đi?” Tiêu Tập Phong nhíu mày, như đang nghĩ tới điều gì đó, “Liệu có phải là…”

“Là gì?” La Phi nhìn Tiêu Tập Phong bằng ánh mắt khích lệ. Anh hy vọng đối phương tích cực suy nghĩ, nói ra những điều muốn nói, dù là đúng hay không thì cũng không quá quan trọng.

Tiêu Tập Phong cầm bức ảnh trên bàn lên, nhìn chăm chú một lúc lâu. Sau khi đặt bức ảnh xuống, ông nói: “Tôi đang nghĩ: nếu đầu và hai tay của nạn nhân không còn nữa, vậy là sẽ không còn nhìn thấy mặt của nạn nhân và cũng không điều tra ra vân tay của nạn nhân. Trong tình hình ấy mà lại nói đó là Cao Vĩnh Tường thì liệu có phải là hơi vội không?”

La Phi đáp: “Phía cảnh sát chúng tôi cũng đã nghĩ đến điều này, nên đã sắp sếp để cho vợ và con gái của Cao Vĩnh Tường nhận xác, căn cứ theo những đặc trưng trên cơ thể, họ đều nhất trí công nhận xác chết chính là Cao Vĩnh Tường. Cũng là vì thận trọng nên chúng tôi còn lấy máu của con gái Cao Vĩnh Tường để đối chiếu với ADN của xác chết, trưa hôm nay sẽ có kết quả đối chiếu.”

Dù là ai, trong tình huống này cũng không mong muốn nạn nhân là người đã quen biết hơn chục năm với mình. Nhưng người nhà đã nhận xác rồi, không biết người suốt đời sớm tối bên nhau có nhận nhầm nạn nhân không? Nghĩ đến đây, Tiêu Tập Phong trong lòng không khỏi thấy buồn. Ông im lặng một lát rồi mới hỏi: “Hung thủ là kẻ nào? Bây giờ đã có manh mối gì chưa?”

“Đã thu được dấu vân tay của nhiều người ở hiện trường, có điều đều là trên những đồ dùng hàng ngày. Còn trên dây điện thoại nghi là hung khí thì lại không phát hiện ra dấu vân tay, điều đó cho thấy hung thủ có lẽ đã đeo găng tay khi gây án, những dấu vân tay mà cảnh sát thu được phần nhiều không có liên quan gì đến hắn. Tuy nhiên, có phát hiện ra dấu chân nghi vấn trên sàn nhà, đó là dấu chân để lại từ một người đàn ông cao khoảng 1,75 mét, nặng chừng 70 ki-lô-gam.” La Phi chăm chú nhìn Tiêu Tập Phong, “Tôi muốn nhờ anh nhớ lại một chút xem, có người nào là người quen bên cạnh của Cao Vĩnh Tường phù hợp với những đặc điểm đó không?”

“Người bên cạnh?” Tiêu Tập Phong như đã hiểu ra ý tứ trong câu nói đó, “Lẽ nào kẻ gây án là người quen?”

“Cửa sổ nơi xảy ra vụ án vẫn nguyên vẹn, cũng không phát hiện ra dấu vết mở cửa bằng kỹ thuật, cho nên hung thủ có lẽ đã vào nhà một cách bình thường. Khả năng kẻ gây án là người quen rất lớn.”

“Người quen…, tính nết của anh Cao rất tốt, không đắc tội với ai đâu…”, Tiêu Tập Phong trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, đáp: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.”

La Phi nói với vẻ thông cảm: “Chỉ dựa vào những đặc điểm nhận dạng như vậy đúng là rất khó tìm ra hung thủ đích thực. Hơn nữa, dùng dấu chân để phán đoán chiều cao và cân nặng nhiều khi cũng không được chính xác.”

“Có kiểm tra camera trong trường không?” Tiêu Tập Phong đề nghị, “Nếu là người quen, chỉ cần người ấy xuất hiện trong camera là sẽ nhận ra ngay.”

“Đã kiểm tra rồi, nhưng không thu được gì.” La Phi lắc đầu vẻ lấy làm tiếc, “Các camera hầu như không kiểm soát được hết mọi ngóc ngách trong trường. Chỉ cần hung thủ chọn một lối đi đặc biệt để ra vào hiện trường thì có thể hoàn toàn không bị hệ thống camera phát hiện ra.”

“Thế thì khó rồi…”, Tiêu Tập Phong ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Phải rồi, các anh có điều tra nhật ký điện thoại gần đây của anh Cao không, xem thời gian gần đây anh ấy thường liên lạc với ai?”

“Cũng đã tra rồi. Những người gần đây thường liên lạc điện thoại với Cao Vĩnh Tường cơ bản đều là đồng nghiệp và người nhà của ông ấy, nhưng những người này đều không có thời gian gây án.”

Tiêu Tập Phong cắn môi, vẻ vừa thất vọng vừa bất lực.

La Phi cảm thấy hỏi như thế cũng đã nhiều, bây giờ đến lúc đưa chủ đề câu chuyện trở về với những gì mình đã nắm trong tay, thế nên anh lấy bức ảnh thứ ba từ trong túi hồ sơ ra, đẩy đến trước mặt Tiêu Tập Phong, hỏi: “Anh có quen với người này không?”

Trong ảnh là một cô gái, dáng người cao ráo, thân hình mảnh khảnh. Tóc cô tết đuôi ngựa theo kiểu học sinh, đứng một mình dưới đường rợp bóng cây. Bức ảnh đó có lẽ được chụp vào mùa thu, mặt đường toàn những phiến lá ngân hạnh vàng rực, còn cô gái mặt nhợt nhạt, vẻ lạnh lùng, toàn thân dường như cũng toát ra vẻ mùa thu rất đậm.

“Đây là ai?” Tiêu Tập Phong lắc đầu dứt khoát, “Hoàn toàn không quen.”

“Cô gái này tên là Lưu Ninh Ninh, là sinh viên năm thứ hai của Đại học Long Châu.”

“Cô ấy có liên quan gì với việc này?”

La Phi đi thẳng vào vấn đề: “Trong nhật ký cuộc gọi của Cao Vĩnh Tường gần đây, ngoài đồng nghiệp và người nhà, còn có số điện thoại của cô gái này. Điều quan trọng nhất là: trong thời gian xảy ra vụ án, cô gái này đã ở lại trong nhà của Cao Vĩnh Tường.”

“Sao?” Tiêu Tập Phong sửng sốt, “Như thế chẳng phải cô ấy là người chứng kiến hung thủ gây án hay sao?”

“Sự việc e rằng không đơn giản như vậy.” La Phi chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi: “Anh có nhận xét gì về quan hệ nam nữ của Cao Vĩnh Tường?”

“Quan hệ nam nữ?” Tiêu Tập Phong ngây người, “Ý của anh muốn nói anh ấy và cô gái kia… Chuyện này là hoàn toàn không thể! Anh Cao là một người rất chất phác, rất sợ vợ, tôi chưa nghe thấy anh ấy có chuyện lăng nhăng bao giờ. Hơn nữa, anh ấy cũng đã ngần ấy tuổi rồi, lại chẳng có tiền, các cô gái xinh đẹp làm sao mà để mắt đến anh ấy được?”

“Có lẽ, cũng không phải là hai người cùng thích nhau nhỉ?” La Phi cầm chiếc túi hồ sơ dựng lên, miệng túi dốc xuống dưới, mấy bức ảnh cuối cùng đều rơi cả xuống mặt bàn.

“Đây là gì vậy?” Tiêu Tập Phong cầm ảnh lên xem. Bức ảnh hình như chụp ở một căn phòng nào đó, có cửa sổ, có một chiếc giường và một số đồ dùng gia đình đơn giản.

La Phi giải thích: “Khi cảnh sát tìm thấy Lưu Ninh Ninh thì cô gái này đang bị khóa trái trong phòng ngủ. Mấy bức ảnh này là tình hình trong phòng ngủ lúc đó.”

“Vậy sao?” Tiêu Tập Phong cầm bức ảnh lên nhìn kỹ lại. Có thể thấy, diện tích căn phòng không hề lớn, ngoài cánh cửa dẫn ra phòng khách, thì phía tường đối diện còn có một cửa ra vào và một cửa sổ, nhìn thì thấy có vẻ nối liền với ban công bên ngoài.

Điều đáng ngạc nhiên là, cánh cửa sổ hướng ra ban công bị đóng bằng gỗ, hơn nữa, không phải bằng một hai mảnh, mà là từ trên xuống dưới đều đóng hết bằng gỗ, khiến cho cửa sổ bị đóng kín mít lại, không còn một chút khe hở nào.

Lúc đó, La Phi nói tiếp bằng giọng gợi ý: “Phòng ngủ như vậy, có phải rất giống với nhà tù không?”

Tiêu Tập Phong nghe vậy, thấy quả đúng như thế, cửa sổ hướng ra ban công đều đã bị gỗ bưng kín, nếu khóa cánh cửa dẫn ra phòng khách lại nữa thì căn buồng ngủ đó đúng là thành một không gian riêng rẽ, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Khóa một người lại trong không gian đó, đúng là không khác gì giam hãm trong nhà tù. Điều đó khó mà không khiến người ta có những liên tưởng.

“Không lẽ… anh Cao đã nhốt cô gái này trong buồng ngủ?” Tiêu Tập Phong mở to mắt, đưa ra phán đoán.

La Phi không vội đưa ra kết luận, anh tiếp tục thuật lại: “Camera trong trường cho thấy, 1 giờ 51 phút chiều hôm qua, Cao Vĩnh Tường đến gần một lối vào của khu gia đình, chừng 5 phút sau, Lưu Ninh Ninh cũng đến chỗ đó, sau dó hai người cùng vào trong khu nhà ở. Từ phân tích cử chỉ giao tiếp giữa hai người thì thấy, có lẽ họ đã có hẹn trước. Từ 15 giờ 25 phút đến 16 giờ 25 phút chiều, hung án đã xảy ra. 18 giờ 56 phút tối, vợ của Cao Vĩnh Tường đã phát hiện ra xác nạn nhân và báo cảnh sát. 5 phút sau, cảnh sát khu vực ở đồn trong trường đã có mặt ở hiện trường đầu tiên, sau đó pháp y và cảnh sát hình sự cũng có mặt. Lúc đầu, phía cảnh sát chỉ kiểm tra phòng khách mà không vào phòng ngủ, vì cửa của phòng ngủ bị khóa chặt. 19 giờ 28 phút, cảnh sát tìm thấy chìa khóa căn phòng này dưới sofa ở phòng khách, sau đó mới tiến vào phòng ngủ. Lúc này, Lưu Ninh Ninh đang co ro ở đầu giường buồng ngủ, trong trạng thái hôn mê sâu.”

“Như thế có nghĩa là…”, Tiêu Tập Phong đưa ra lý giải của mình, “Đầu tiên là anh Cao lừa cô gái đó về nhà, sau đó vào khoảng 4 giờ chiều thì hung thủ đến và giết chết anh Cao. Lúc đó, cô gái kia bị khóa ở trong phòng ngủ, nên đã không bị hung thủ phát hiện ra.”

La Phi bình luận: “Đó chỉ là một khả năng. Tình hình cụ thể cần chờ điều tra thêm.”

Tiêu Tập Phong tiện đó hỏi: “Cô gái đó vẫn chưa tỉnh lại à?”

Câu trả lời của La Phi ngoài dự đoán của Tiêu Tập Phong: “Sáng sớm nay đã tỉnh dậy, chừng hai tiếng trước rồi.”

“Thế thì các anh cứ hỏi thẳng cô gái ấy là được thôi mà!” Tiêu Tập Phong nhìn La Phi, cảm thấy khó hiểu. Manh mối quan trọng như vậy mà không tóm lấy, chạy đến chỗ tôi hỏi những chuyện đó để làm gì? Cô gái kia là người duy nhất có mặt ở hiện trường vụ án, nếu cô ta nói ra những điều mình biết, có lẽ mọi bí mật sẽ dễ dàng được gỡ bỏ.

“Tôi đến đây cũng chính là vì chuyện đó!” La Phi gập ngón tay lại, gõ mạnh xuống mặt bàn. Nhìn vẻ của anh thì thấy, bây giờ mới là lúc đi vào trọng tâm vấn đề.

Tiêu Tập Phong nheo mắt: “Sao cơ?” vẻ không hiểu ý.

“Lưu Ninh Ninh không bị bất cứ một ngoại thương nào, sở dĩ cô gái đó hôn mê là do gặp phải cú sốc tinh thần quá lớn.” La Phi nhìn Tiêu Tập Phong, nói, “Bây giờ mặc dù cô ấy đã tỉnh lại, nhưng đang ở trong trạng thái mất trí nhớ. Cô ấy không nhớ được là mình đã tới ngôi nhà đó như thế nào, thậm chí còn không nhận ra ảnh của Cao Vĩnh Tường.”

Bị cú sốc tinh thần dẫn đến mất trí nhớ cũng là những ca bệnh thường gặp, là do tư duy của người bệnh bị một trạng thái tinh thần quá mạnh cản trở, dẫn đến việc không thể đến được vùng có những ký ức. Để chữa chứng mất trí nhớ dạng này, cần phải làm giảm trạng thái tinh thần tiêu cực của bệnh nhân, và thôi miên chính là biện pháp điều trị tốt nhất.

Tiêu Tập Phong là nhà thôi miên nổi tiếng ở Long Châu, đồng thời là bạn cũ của nạn nhân, nên ngay sau khi nhu cầu này xuất hiện, La Phi lập tức nghĩ đến việc tìm ông nhờ giúp đỡ.

Tiêu Tập Phong cũng không do dự chút nào trước đề nghị này, ông chủ động đứng lên, nói: “Bây giờ chúng ta xuất phát thôi!”

3

Nửa tiếng sau, La Phi và Tiêu Tập Phong đã đến bệnh viện Nhân dân thành phố Long Châu. Hai người vừa vào đến cửa phòng bệnh thì gặp Trần Gia Hâm luôn canh chừng ở đó. Trần Gia Hâm báo cáo lại tình hình mới nhất với La Phi.

“Nhân viên tuyến trước vừa tới trường Đại học Long Châu về. Có manh mối cho thấy, buổi chiều ngày thứ tư tuần vừa rồi, Lưu Ninh Ninh đã đến xin giúp đỡ ở Trung tâm tư vấn tâm lý trong bệnh viện nhà trường. Người tiếp cô ấy lúc đó chính là Cao Vĩnh Tường.”

“Sao?” La Phi hỏi dồn: “Đó là lần đầu tiên Lưu Ninh Ninh và Cao Vĩnh Tường gặp nhau à?”

“Có lẽ như vậy.” Trần Gia Hâm giải thích: “Theo phản ánh của đồng nghiệp trong bệnh viện trường, trong lúc tiếp Lưu Ninh Ninh hôm đó, Cao Vĩnh Tường đã hỏi cặn kẽ về tên tuổi, lớp học của Lưu Ninh Ninh. Từ đó có thể thấy, hai người trước đó chưa hề quen nhau.”

“Xem ra, Lưu Ninh Ninh vì muốn được tư vấn tâm lý nên mới quen Cao Vĩnh Tường.” La Phi trầm ngâm, “Vậy tại sao sau đó cô gái ấy lại đến nhà Cao Vĩnh Tường nhỉ?”

Trần Gia Hâm xòe tay, nói: “Chuyện này thì không rõ. Chỉ nghe nói buổi chiều ngày thứ tư, hai người đó đã nói chuyện với nhau chừng một tiếng đồng hồ, sau đó người trong bệnh viện nhà trường không nhìn thấy cô gái ấy nữa. Không hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.”

La Phi lại hỏi: “Có ghi chép gì về việc điều trị buổi chiều ngày thứ tư không?”

Trần Gia Hâm lắc đầu, đáp: “Không ạ.”

La Phi quay đầu, nhìn Tiêu Tập Phong bằng ánh mắt dò hỏi. Tiêu Tập Phong mỉm cười, giải thích: “Trung tâm tư vấn tâm lý ở bệnh viện trường không chính quy đâu. Thông thường thì chỉ là nói chuyện với học sinh, gợi mở để họ xóa bó trạng thái tinh thần tiêu cực. Nói chuyện xong là xong. Cũng có lúc liên hệ với người phụ đạo học sinh có liên quan, nhắc họ quan tâm đến. Còn như ghi chép về bệnh sử thì thường là không có. Cũng phải nói lại là, nếu học sinh thực sự ở mức độ nghiêm trọng thì sẽ chuyển đến bệnh viên chuyên khoa dể điều tri “

La Phi “ồ” một tiếng, bắt đầu đi vào vấn đề chính: “Bây giờ anh đã có suy nghĩ cụ thể chưa? Nên gợi lại trí nhớ của Lưu Ninh Ninh thế nào?”

Tiêu Tập Phong đáp: “Nếu đã biết thời gian trong lần đầu gặp mặt giữa Lưu Ninh Linh và anh Cao thì chuyện này dễ giải quyết hơn nhiều rồi. Lúc trước anh nói, bây giờ Lưu Ninh Ninh không nhận ra được ảnh của anh Cao, chứng tỏ trong ký ức của cô ấy đã chặn mọi thông tin có liên quan đến anh Cao. Vì vậy, thời điểm mà cô ấy và anh Cao gặp nhau lần đầu có lẽ là ranh giới bị mất của ký ức. Chỉ cần đưa cô ấy vượt qua ranh giới đó trong khi thôi miên là vấn đề sẽ được giải quyết.”

La Phi gật đâu, tỏ vẻ đồng ý với suy luận của Tiêu Tập Phong. Anh khoát tay: “Thế thì đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng bắt đầu đi!”

Trần Gia Hâm đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng. Bên trong lập tức có tiếng đáp của một người đàn ông: “Mời vào.”

Ba người bèn đẩy cửa bước vào. Đó là một phòng bệnh đơn, người trong phòng lúc này, ngoài Lưu Ninh Ninh còn có một đàn ông và một phụ nữ. Người phụ nữ chừng 40 tuổi, đang ngồi ở đầu giường cô gái. Người đàn ông chừng 20 tuổi đang đứng bên cửa sổ, hông tựa nghiêng vào mép cửa sổ trong tư thế nửa tựa nửa ngồi.

“Đây là bà Trịnh Bình, mẹ của Lưu Ninh Ninh, còn đây là người phụ đạo của Lưu Ninh Ninh, Tạ Thao.” Trần Gia Hâm giới thiệu hai người trong phòng xong thì chỉ vào La Phi, nói: “Đây là đội trưởng La, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của chúng tôi.”

Trịnh Bình vội đứng dậy, lau khóe mắt, nói: “Cảm ơn các anh đã cứu con gái tôi”. Bà cố nở nụ cười, nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ đến đứa con đang nằm liệt trên giường.

Tạ Thao cũng rời khỏi mép cửa sổ, bước lên mấy bước, chủ động bắt tay La Phi và chào hỏi: “Chào anh Phi. Anh đã vất vả rồi!” Nói xong, cậu đưa mắt liếc sang Tiêu Tập Phong bên cạnh, nhìn một lượt từ đầu đến chân.

Trần Gia Hâm tiếp tục giới thiệu: “Đây là chủ nhiệm Trung tâm tư vấn tâm lý An Viễn, Tiêu Tập Phong. Trước đây cũng là đồng nghiệp của Cao Vĩnh Tường.”

“Ồ, Chủ nhiệm Tiêu! Xin chào!” Tạ Thao một lần nữa lại ân cần bắt tay, “Mọi người đã vất vả rồi!”

La Phi bước đến bên giường bệnh. Lưu Ninh Ninh đang tựa vào đầu giường, tư thế nửa nằm nửa ngồi. Cô gái có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng nước da nhợt nhạt và vẻ lạnh lùng thì giống hệt như trong ảnh, như thế từ khi sinh ra cô đã mang theo một sự u ám, lạnh lẽo, nên ấn tượng đâu tiên mà cô mang đến cho mọi người đó là khó tiếp xúc.

La Phi hơi khom người, hỏi một câu: “Cô cảm thấy thế nào?”

Cô gái đáp: “Cũng được ạ”. Giọng cô rất nhẹ, giống như đang nói cho bản thân mình nghe.

La Phi lại hỏi: “Cô có nhớ là đã xảy ra chuyện gì không?”

Cô gái lắc đầu, lộ vẻ hoang mang.

La Phi quay đầu lại nhìn Tiêu Tập Phong một cái, ý như muốn nói: tình hình là như vậy, giao lại cho anh đấy.

Tiêu Tập Phong gật đầu rồi lên tiếng: “Thưa các vị, nếu được, xin mời mọi người ra bên ngoài phòng bệnh chờ một lát. Tôi muốn nói chuyện riêng với cô gái này một lúc.” Trong lúc nói đến từ “các vị”, ánh mắt của Tiêu Tập Phong chủ yếu dừng lại trên người của mẹ Lưu Ninh Ninh, trong phòng này, người không muốn rời xa cô nhất chính là người phụ nữ đó.

Quả nhiên, mẹ Lưu Ninh Ninh nhíu mày, hỏi với vẻ buồn rầu: “Tôi cũng phải ra ngoài à?”

“Đúng vậy.” Tiêu Tập Phong giải thích bằng giọng nhẹ nhàng: “Tôi phải điều trị cho cô ấy bằng một lần thôi miên. Nếu bà cứ ở bên cạnh, thì cô ấy sẽ không thể nào tập trung được, hiệu quả điều trị vì thế cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.”

Mẹ Lưu Ninh Ninh “vâng” một tiếng rồi quay lại nhìn con gái một cái, như muốn trưng cầu ý kiến của con. Lưu Ninh Ninh đưa tay nắm lấy bàn tay mẹ, khẽ nói: “Mẹ ơi, con sợ.” Mẹ cô thấy thế liền thở dài, do dự không biết nên quyết định thế nào.

Lúc đó, Tạ Thao chủ động bước tới khuyên nhủ: “Cô ơi, cô không phải lo đâu ạ. Vị chủ nhiệm này là chuyên gia tâm lý, phương án điều trị mà ông ấy đưa ra chắc chắn là hợp lý nhất rồi. Mọi người chúng ta đều nên tích cực phối hợp, chỉ có như vậy thì mới nhanh chóng giúp cho Lưu Ninh Ninh khỏe trở lại!”

Trong con mắt của các bậc phụ huynh thì vai trò thầy giáo hay người phụ đạo luôn có một quyền uy đặc biệt. Cuối cùng, mẹ của Lưu Ninh Ninh cũng đưa ra quyết định, bà gật đầu, nói: “Thôi được.”

Nhưng Lưu Ninh Ninh vẫn giữ chặt lấy tay mẹ không chịu buông, đồng thời nói lại câu lúc trước: “Con sợ.”

“Ở đây có bác sĩ, có cảnh sát, đừng sợ.” Mẹ cô vỗ khẽ vào tay con gái an ủi, “Hơn nữa, mọi người ở ngoài cửa, không đi đâu xa. Nếu con sợ quá, thì cứ gọi mẹ.”

Lưu Ninh Ninh cắn môi, nói: “Vậy thì mọi người đừng đóng cửa.”

“Được, được, không đóng cửa.”

Sau khi có được lời hứa của mẹ, Lưu Ninh Ninh mới buông tay ra. Thế là mẹ Lưu Ninh Ninh cùng La Phi, Tạ Thao cùng đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Lưu Ninh Ninh và Tiêu Tập Phong.

Đầu tiên, Triệu Tập Phong không vội nói gì mà đứng ở một khoảng cách nhất định quan sát Lưu Ninh Ninh.

Đó là một cô gái xinh đẹp. Mặc dù da cô nhợt nhạt, thân hình mảnh dẻ, nhưng chính dáng người cao ráo đã khiến cho hai nhược điểm đó càng làm nổi bật lên cái vẻ thời thượng vốn có trong cô. Mắt cô cũng rất sáng, nhưng ánh mắt thì lại rất bất định. Điều đó cho thấy cô đang thiếu cảm giác an toàn, tinh thần của cô không thể nào ổn định ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Liên tưởng đến bức ảnh mà mình đã nhìn thấy trước đó, Tiêu Tập Phong cảm thấy cô gái ấy không phải là lúc này mới như vậy, mà đó là trạng thái tinh thần thường trực của cô.

Không muốn rời xa mẹ, thậm chí không chịu để mẹ đóng cửa phòng bệnh, có lẽ đều có liên quan đến cảm giác không an toàn. Trong tình hình đó, nên xây dựng sự tin tưởng đầy đủ cho cô gái ấy như thế nào đây? Là một nhà thôi miên, đầu tiên Tiêu Tập Phong phải giải quyết xong vấn đề này.

Một lát sau, Tiêu Tập phong đưa tay lên ôm lấy bụng, khẽ kêu lên một tiếng “Ui cha!”, tiếng kêu đó đã thu hút ánh mắt của Lưu Ninh Ninh một cách thành công, Tiêu Tập Phong lại làm ra vẻ như cố mỉm cười, rồi giải thích: “Đau dạ dày.”

Đối phương đã mang lời đến tận miệng, nếu không đáp lại thì sẽ rất mất lịch sự, vì vậy, Lưu Ninh Ninh mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

“Chưa ăn sáng.” Tiêu Tập Phong vừa nói vừa kéo chiếc ghế đến, ngồi ở cạnh đầu giường của Lưu Ninh Ninh.

Lưu Ninh Ninh nói bằng giọng coi thường: “Tôi cũng thường xuyên không ăn sáng.”

“Cô vẫn còn trẻ mà. Hồi còn trẻ, tôi cũng như cô, nhưng bây giờ thì không được, nếu hôm nào không ăn sáng là lại đau dạ dày.”

“Vậy, tại sao hôm nay ông lại không ăn?”

“Chỉ tại cái ông La Phi - là cái người cảnh sát vừa vào cùng với tôi đấy. Vừa sáng ngày ra, ông ấy đã gọi tôi đi, cũng chẳng mời tôi ăn sáng, cô thấy ông ấy như vậy có quá đáng không?” Khi nói, Tiêu Tập Phong đưa tay chỉ ra ngoài cửa phòng bệnh, như thể cố ý thu hút sự chú ý của La Phi.

La Phi bập bõm nghe thấy tiếng của Tiêu Tập Phong, lại thấy ông chỉ vào mình, bất giác ghé vào cửa. Lúc đó, Tiêu Tập Phong lại quay lại nhìn Lưu Ninh Ninh, cao giọng hỏi: “Cô thấy thế nào?”

Lưu Ninh Ninh cúi đầu, khẽ nói: “Tôi không biết… Tôi không quen với ông ấy.”

“Ồ, vậy thì nói đến người mà cô quen nh?