← Quay lại trang sách

Chương 2 1

Lúc 10 giờ 52 phút sáng ngày 8 tháng 9, trong khu nhà ở Tân Thôn Công Nhân, thành phố Long Châu.

Đó là một khu tập thể kiểu cũ xây dựng từ 20 năm trước. Vì khoảng cách của các dãy nhà rất hẹp nên ánh nắng không vào được, khiến cả khu lúc nào cũng u tối, mang đến cho người ta cảm giác hiu hắt, buồn tẻ. Các dãy nhà trong khu cũng vừa thấp vừa cũ nát, bên ngoài bẩn thỉu, cho thấy đã lâu không được tu sửa.

La Phi và Trần Gia Hâm đến cửa của đơn nguyên phía đông nhà số 5, chưa bước vào hành lang thì đã ngửi thấy mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Trần Gia Hâm chau mày, lẩm bẩm: “Ở đây sao?”

“Là ở đây, phòng 102, nhà số 5 Tân Thôn Công Nhân.” La Phi trả lời vẻ khẳng định, sau đó đi vào cửa của đơn nguyên. Vì bí bức nên hành lang rất ẩm ướt, trên bức tường loang lổ những đám mốc meo, mùi ẩm mốc nhức mũi từ đây mà ra.

“Ở đây cũ nát quá.” Trần Gia Hâm vừa nói vừa đi theo. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng thì dừng lại trên khung của cánh cửa bên tay phải. Lớp sơn đỏ trên đó đã bong tróc ra, nhưng vẫn lờ mờ thấy ba số “102”.

Địa chỉ đã đúng rồi, nhưng cậu vẫn thấy thắc mắc, nên lẩm bẩm: “Nếu là nhân vật tài giỏi thật thì sao lại ở một nơi như thế này?”

La Phi có thể hiểu được thắc mắc của Trần Gia Hâm. Nên nhớ, lần này họ tới là để gặp một nhà thôi miên hàng đầu. Theo như lời của Tiêu Tập Phong, người này không những kỹ nghệ cao siêu, hơn nữa tính cách còn cao ngạo, đến cả Lăng Minh Đỉnh cũng còn không coi ra gì. Một nhân vật như vậy mà sao chỗ ở lại rách nát đến thế?

Nhưng, theo như địa chỉ mà Tiêu Tập Phong cung cấp thì đúng là chỗ này rồi. Đổi một góc độ khác để suy nghĩ thì nếu người đó đã hành sự kiêu ngạo, thì có lẽ cũng phải có óc nhìn nhận về nơi ở khác với người thường mới phải.

Dù thế nào, cứ gặp đã rồi tính sau. Nghĩ vậy, La Phi bèn bước đến trước cửa. Trên khung cửa rách nát, quả nhiên không có chuông, anh bèn khum ngón tay lại, gõ mấy tiếng lên cánh cửa.

“Ai đấy?” Từ trong nhà vọng ra tiếng của một người đàn ông, nghe có phần thô lỗ.

La Phi hỏi qua lần cửa: “Xin hỏi Lục Phong Bình có nhà không?”

Người trong nhà không trả lời thẳng mà cao giọng hỏi lại lần nữa: “Ai đây?!” Giọng của người ấy khàn khàn, toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Có điều, nếu anh ta đã hỏi lại như thế thực ra là đã ngầm công nhận thân phận của mình.

“Chào anh”, La Phi giữ vẻ lịch sự vừa đủ, tự giới thiệu mình: “Chúng tôi là cảnh sát.”

Người trong nhà khẽ làu bàu câu gì đó, nhưng không nghe rõ nội dung. Tiếp đó có tiếng dép lê lọet quẹt từ xa tới gần. Khi tiếng dép lê dừng lại thì cũng là lúc khóa cửa vang lên một tiếng “tạch”, cánh cửa cọt kẹt được mở vào bên trong.

Một người đàn ông xuất hiện trước mặt La Phi, người ấy mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, tay phải cầm một lon bia, vẻ lười biếng.

Người đó không thấp, đoán chừng trên dưới 1,8 mét, có điều thân hình gầy guộc. Mặt mũi cũng coi là cân đối, chỉ có điều tóc để dài và rối, làn da trắng nhợt, ốm yếu.

La Phi đoán người này nhiều nhất chắc cũng chỉ hơn 30 tuổi. Điều này khiến anh rất ngạc nhiên. Bởi anh vốn nghĩ rằng: một nhà thôi miên tính tình kỳ quặc, trình độ cao siêu, dù thế nào cũng phải hơn 40 rồi.

Vì vậy, La Phi buộc phải xác nhận lại lần nữa: “Anh chính là Lục Phong Bình à?”

Người đàn ông kia vẫn không trả lời thẳng. Anh ta đưa mắt nhìn xéo hai người ngoài cửa qua mấy lọn tóc, đưa lon bia lên miệng uống một ngụm xong thì mới hỏi ngược lại: “Cảnh sát à? Tôi không quen các anh.”

La Phi chìa tấm thẻ ngành ra.

“Đội trưởng đội cảnh sát hình sự?” Khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên, nhìn chăm chăm vào La Phi một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

“Chúng tôi có một vụ án muốn nhờ anh giúp.” La Phi hơi ngừng lại rồi bổ sung: “Là Tiêu Tập Phong giới thiệu chúng tôi đến tìm anh.”

“Tiêu Tập Phong?” Người đàn ông hơi nhướn mắt, đáp lạnh lùng: “Không quen.”

“À, anh ấy là chủ nhiệm Trung tâm tư vấn…”

La Phi chưa nói xong, đối phương đã cắt ngang một cách thô lỗ: “Tôi không có hứng với ông ta!”

Dù là người có hiểu biết, nhưng liên tiếp bị đối phương châm chọc trước mặt như vậy thì không khỏi thấy khó chịu. Nhưng La Phi lập tức nhắc nhở mình. Anh biết dẫn dắt trạng thái tinh thần là một trong những biện pháp mà các nhà thôi miên thường dùng, hồi trước Lăng Minh Đỉnh vì sơ suất trong kiểm soát trạng thái tinh thần của mình nên mới bị người này đùa bỡn.

Thế nên La Phi ổn định lại tinh thần, mỉm cười, đáp: “Chúng ta không nói đến ông ấy nữa. Nói thẳng vào vụ án nhé… À, mà chúng tôi có thể vào nhà nói chuyện được không?” Anh chủ động đưa ra yêu cầu đó, cũng là có ý nắm lại quyền chủ động trong diễn biến.

Đáng tiếc, đối phương lập tức từ chối: “Không được.” Ngữ khí của anh ta rất dứt khoát, như thể đã nhìn thấu mánh khóe của La Phi.

La Phi không cam tâm, anh tiếp tục hỏi lại bằng thế tấn công: “Sao vậy? Đó chẳng phải là phép lịch sự cơ bản nhất trong tiếp khách sao?”

“Các anh không phải là khách của tôi.” Người đàn ông kia dùng một câu càng hóa giải thế tấn công của La Phi hơn nữa, “Các anh không mời mà đến, tại sao tôi phải tiếp các anh? Tôi còn có việc của mình.”

“Việc gì vậy?” Câu hỏi này nửa công nửa thủ, để tạo một khoảng thời gian cho lần tấn công tiếp theo.

“Tôi có một người khách đích thực.” Người đàn ông ung dung đáp, “Là khách có hẹn trước, chứ không phải là khách không mời mà đến như các anh.”

“Chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.” La Phi tiếp tục thăm dò để bảo vệ thế chủ động, “Nếu khách của anh đến, chúng tôi sẽ đi ngay.”

Người đàn ông không lùi một bước: “Khách của tôi đến ngay bây giờ. Tôi không có thời gian cho các anh đâu.”

“Thật không?” La Phi nhìn vào mắt người đàn ông, môi nở một nụ cười nhẹ, “Tôi cảm thấy anh đang nói dối.”

Người đàn ông “ồ” một tiếng, đưa lon bia lên miệng uống một ngụm. Anh ta vốn dĩ là người cao, khi ngửa cổ uống bia, ánh mắt càng hình thành lên thế nhìn từ trên cao xuống. Anh ta đã dùng ánh mắt ấy đối lại với La Phi, chờ nghe câu nói sau.

“Nếu anh thực sự có khách đến”, La Phi bình tĩnh nói, “thì khi tôi gõ cửa vừa rồi anh đã không có phản ứng như vậy.”

Người đàn ông dừng động tác uống bia lại. Anh ta nuốt “ực” ngụm bia vừa uống vào cổ, rồi nói: “Sao lại nói như thế?”

La Phi đáp: “Nếu như sắp có khách đến, thì vừa rồi anh phải ở trong trạng thái chờ đợi mới phải. Lúc đó, có người gọi cửa thì phản ứng đầu tiên của anh lẽ nào không phải là xem có phải khách đến rồi không? Và anh phải nhiệt tình ra mở cửa mới đúng. Nhưng thái độ của anh lại rất thô lỗ, như thể rất không muốn bị người khác làm phiền, tại sao vậy? Vì trong kế hoạch của anh thực ra hoàn toàn không có người khách nào đến thăm. Anh nói như vậy là chỉ vì muốn tìm một cái cớ để đuổi chúng tôi đi, đúng không?”

Người đàn ông nhìn La Phi chăm chú một hồi, rồi thốt ra mấy chữ “Thú vị đấy”, sau đó lại đưa lon bia lên miệng, lần này uống liên tục mấy ngụm lớn cho đến hết chỗ bia trong lon. Sau cùng, anh ta còn dựng ngược chiếc lon trống, dồn những giọt bia cuối cùng xuống miệng lon rồi thè lưỡi liếm sạch, xong xuôi mới hỏi: “Nhưng, làm sao anh biết khách của tôi cũng vào qua cửa này?”

Câu hỏi này đúng là vượt khỏi dự đoán của La Phi, anh ngây người rồi nói: “Lẽ nào căn nhà này còn có một cửa ra vào khác?”

“Tôi ở tầng một.” Người đàn ông cười ranh mãnh, nói: “Mở một cửa sau ở sân chẳng phải là một việc bình thường sao? Khách của tôi hẹn là sẽ vào từ cửa sau, các anh gõ cửa trước, tất nhiên là tôi không tiếp các anh rồi.”

La Phi lập tức phản bác: “Khi tôi vào đây, tôi đã để ý rồi, các tòa nhà ở đây đều không có sân, nên càng không có cửa sau.”

Người đàn ông đáp với vẻ không vội vàng: “Nếu không có cửa sau thì cũng có cửa sổ sau chứ?”

“Cửa sổ ở tầng một đều có lưới chống trộm, người không thể ra vào được.”

“Tôi đã nói khách của tôi là người ư?” Người đàn ông bóp chiếc lon trống trong tay làm nó phát ra tiếng kêu, “Có thể, tôi nói đến một con mèo thì sao? Lưới chống trộm chắc không thể ngăn được một con mèo chứ?”

La Phi cảm thấy mình đang sa vào thế bị động, anh đành hỏi một câu chuyển từ công sang thủ: “Một con mèo? Anh nói không cho chúng tôi vào nhà là vì đang chờ một con mèo?”

“Tôi chỉ lấy một ví dụ.” Khóe môi Lục Phong Bình nhếch một nụ cười châm biếm, “Tóm lại, vị khách mà tôi chờ không cần phải vào bằng cửa này. Vì vậy, khi các anh gõ cửa, tôi biết ngay là không phải khách đến. Tôi có thái độ đó với các anh cũng không có gì là lạ phải không? Vì các anh đường đột đến nhà, làm ảnh hưởng đến kế hoạch vốn có của tôi. Nói một câu khó nghe thế này, nếu không phải vì các anh cứ ì ra không chịu đi thì chưa biết chừng vị khách của tôi đã đến rồi.”

Mấy câu nói đó chẳng khác gì lời đuổi khách. Nhất là mấy chữ “ì ra không chịu đi”, nghe mà thấy rất chói tai. La Phi biết là đối phương nhất quyết như vậy và sẽ không chịu thay đổi, nên anh đành thở dài, nói: “Nếu đã như vậy, nếu đúng là đã làm phiền thì xin lỗi.”

Người đàn ông giơ một tay lên, phẩy ra phía ngoài mấy cái, ý như bảo: vậy thì xin mời về.

Nhưng La Phi vẫn không rời đi, anh đưa ra yêu cầu mới: “Chúng tôi có thể hẹn một thời gian khác không? Chúng tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của anh.”

“Nói lại đi”, người đàn ông buông ra ba từ, vẻ trễ nải, tay bám lấy khung cửa, tỏ vẻ muốn đóng cửa tiễn khách.

“Đó là một vụ án mạng, hơn nữa liên quan đến an nguy của một cô gái.” La Phi cao giọng, nói ra những điểm mấu chốt của vụ án. Chiêu này hình như đã phát huy tác dụng, người đàn ông im lặng trong mấy giây, cuối cùng nói: “Buổi tối gọi điện lại cho tôi. Sau 8 giờ.”

La Phi hỏi: “Số điện thoại của anh là bao nhiêu?” Thông thường khi mọi người hỏi câu đó thì thường làm động tác chuẩn bị ghi chép, nhưng La Phi thì không. Vì anh rất tin vào bộ não của mình, chỉ cần đối phương đọc một lần là anh đã nhớ ngay trong lòng.

Nhưng người đàn ông kia chỉ cười mấy tiếng kỳ quái: “Chẳng phải các anh là cảnh sát sao? Tự tra lấy đi”, nói xong cũng không chào mà “sầm” một cái đóng ngay cửa lại, để hai cảnh sát đứng trơ lại bên ngoài cửa, nhìn nhau ngượng ngùng.

Sau khi lên xe cảnh sát, Trần Gia Hâm than thở: “Tay này kênh kiệu thật!”

Ít nhất cũng chứng tỏ Tiêu Tập Phong không nói dối. Vậy thì khả năng của anh ta cũng không tồi đâu.” La Phi tự an ủi bằng cách đó, sau đó nhìn Trần Gia Hâm bằng ánh mắt tán thưởng, nói: “Cậu cũng rất biết kìm chế, không giống…”

Nói đến nửa chừng anh dừng lại.

La Phi nhớ đến Tiểu Lưu - người phụ tá trước đây. Đó là một người tính nết có phần nôn nóng, bộp chộp, nếu như hôm nay cậu ta có mặt ở đây, chắc chắn sẽ không thể chịu được vẻ ngạo mạn của đối phương, xung đột trong lời nói là điều không tránh khỏi. So sánh một chút thì thấy Trần Gia Hâm trầm tĩnh hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Lưu đã hy sinh vì nhiệm vụ, trong lòng La Phi không khỏi thấy buồn, nên mới không nói tiếp nữa.

Trần Gia Hâm cũng biết La Phi định nói gì, vậy nên khẽ thở dài. Trong chốc lát, cả hai đều im lặng, trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù của động cơ, dường như nó đang than thở điều gì đó.

Một hồi lâu sau, Trần Gia Hâm cố ý nói sang chuyện khác: “Về đến nơi, tôi sẽ tra số điện thoại của gã đó, chắc cũng không khó.”

La Phi “ừ” một tiếng, rồi dặn: “Cậu tới hỏi thăm đồn cảnh sát khu vực ở dưới, xem có ai biết tay Lục Phong Bình này không.”

Trần Gia Hâm không hiểu lắm về dụng ý của việc làm này, bèn hỏi: “Sao lại thế ạ?”

“Cậu có còn nhớ người đó khi mở cửa ra nhìn thấy chúng ta thì phản ứng thế nào không?”

“Ồ,” Trần Gia Hâm nhớ lại rồi đáp: “Đầu tiên là anh ta quan sát chúng ta, sau đó nói không quen chúng ta.”

“Sau đó nữa thì sao?”

“Sau đó anh lấy thẻ ngành ra. Tiếp đó, anh ta hỏi chúng ta có việc gì.”

“Cậu nhớ rất rõ.” La Phi khen phụ tá một câu, sau đó hỏi bằng giọng gợi ý: “Cậu có cảm thấy phản ứng của anh ta có chút không hợp lẽ thường không?”

“Không hợp lẽ thường?” Trần Gia Hâm nghĩ theo hướng được gợi ý một lát, rồi dường như đã hiểu ra phần nào: “Đúng thế, trước đây khi chúng tôi tới thăm các nhà, nghe nói là cảnh sát thì thông thường chủ nhà sẽ hỏi ngay là có chuyện gì. Vừa lên tiếng đã nói rằng tôi không quen các anh, đúng là có chút không bình thường.”

“Ừ, câu nói đó đã lộ ra ngầm ý, dường như anh ta đã biết chúng ta mới đúng.” La Phi phân tích kỹ hơn, “Tôi cảm thấy rất có thể anh ta đã từng qua lại với cảnh sát, nên ngay lập tức nghĩ rằng cảnh sát đến là vì chuyện trước đây. Kết quả, sau khi mở cửa phát hiện ra là không quen chúng ta nên lập tức đưa ra lời chất vấn. Sau khi tôi chìa thẻ ngành, anh ta bắt đầu nhận ra rằng tôi không có liên quan gì đến những cảnh sát trước đây nên mới bắt đầu hỏi là có chuyên gì.”

“Đúng, đúng như vậy!” Trần Gia Hâm gật đầu, tỏ rõ sự đồng ý, sau đó hỏi: “Vậy, trước đây anh ta đã qua lại với cảnh sát vì chuyện gì nhỉ?”

La Phi đoán: “Có một khả năng: anh ta cũng đã từng hỗ trợ cho cảnh sát khu vực cấp dưới giải quyết vụ án nào đó chăng?”

Trần Gia Hâm đưa ra nghi vấn: “Với cái kiểu của anh ta, đến chúng ta mời cũng còn phải tốn công, thì đồn cảnh sát khu vực cấp dưới có mời nổi không?”

“Chuyện này cũng chưa hẳn. Long Châu lớn như vậy, có lẽ đồn cảnh sát khu vực đó có bạn của anh ta thì sao?”

Trần Gia Hâm “vâng” một tiếng, cuối cùng cậu đã hiểu dụng ý của La Phi. Nếu đúng là có một đồn cảnh sát nào đó đã từng hợp tác với Lục Phong Bình, thông qua người liên hệ trước đây mà mời anh ta thì chắc chắn giải quyết được vấn đề. Thế nên cậu nhanh nhảu đáp: “Được, về đến nơi tôi sẽ làm ngay việc này!”

2

4 giờ chiều, trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu.

Cuộc họp bàn về vụ án ở trường Đại học Long Châu đang tiến hành ở đây. Tham dự cuộc họp, ngoài các chiến sĩ cảnh sát tham gia vụ án còn có một cô gái trẻ, đó là Lương Âm, đồ đệ của Trương Vũ. Cô thay mặt trung tâm giám định pháp y mang báo cáo phân tích ADN mới nhất đến.

La Phi mở báo cáo đến trang cuối cùng, thông báo kết luận giám định cho mọi người: “Nạn nhân chính là Cao Vĩnh Tường.”

“Đúng vậy,” Lương Âm bổ sung, “kết quả giám định ADN cho thấy, có tới hơn 99,99% khả năng nạn nhân có quan hệ huyết thống với Cao Hiểu Yến. Cao Hiểu Yến chính là con gái duy nhất của Cao Vĩnh Tường, cho nên có thể xác định, cái xác không đầu ở hiện trường chính là của Cao Vĩnh Tường.”

La Phi đặt bản báo cáo lên bàn, đưa mắt nhìn hội trường một lượt rồi nghiêm nghị nói: “Nếu chuyện này đã được kết luận như vậy, thì chúng ta cần phải phân tích xem: vì sao hung thủ lại thủ tiêu đầu và hai tay nạn nhân?”

Thông thường, nếu nạn nhân trong vụ án mạng thiếu đầu và hai tay thì khả năng lớn nhất là do hung thủ muốn che giấu thân phận của nạn nhân, nên cần phải hủy hoại dấu vân tay và dung mạo của nạn nhân. Nhưng trong vụ án này, nạn nhân chính là chủ nhà của hiện trường vụ án, cho dù không có đầu và hai tay thì cũng không giấu được thân phận của người ấy. Vì thế động cơ của hành động dã man này cần phải được xem xét. Động cơ này có thể có liên quan đến mục đích gây án và có thể cung cấp thêm phương hướng trinh sát phá án.

Lý lẽ thì ai cũng hiểu, nhưng để giải được bí mật trong đó không phải là chuyện dễ dàng. Sau khi La Phi đưa vấn đề ra, cả phòng họp im lặng. Mọi người đều chau mày suy nghĩ, mấy phút trôi qua mà vẫn không ai đưa ra được kiến giải nào.

Thấy không khí im ắng như vậy, La Phi bèn khích lệ nói: “Mọi người có suy nghĩ gì thì cứ nói ra, đừng đắn đo. Cho dù là chưa đúng cũng không sao, bây giờ đang thảo luận mà, chúng ta cùng suy nghĩ, cùng bàn bạc.”

Cuối cùng cũng có người đáp lại lời kêu gọi của La Phi, giơ tay nói: “Tôi nói mấy câu được không?” Mọi người đổ dồn mắt về phía người vừa nói.

Điều bất ngờ là, người chủ động lên tiếng đó không phải là cảnh sát hình sự, mà là nữ nhân viên pháp y Lương Âm.

La Phi gật đầu, đáp: “Tất nhiên là được.” Nói xong, anh còn mỉm cười khích lệ. Thực ra, anh không hy vọng cô có thể đưa ra được kiến giải cao siêu gì, có điều, trong tập thể hiếm thấy phụ nữ như đội cảnh sát hình sự, để cho một cô gái xinh đẹp phát biểu đầu tiên thì tất nhiên sẽ có tác dụng lôi kéo tính tích cực của mọi người.

“Vậy, tôi sẽ xin được hiến tối kiến.” Lương Âm ngồi thẳng người lại, hắng giọng mấy cái rồi mới trịnh trọng nói: “Thông thường, nếu hiện trường án mạng có xác không đầu, thì động cơ của hung thủ không ngoài mấy tình huống sau.”‘

La Phi ngây người, mở đầu bài bản như thế này, xem ra là đã có suy nghĩ trong lòng, có chuẩn bị rồi mới nói chăng? Nghĩ đến việc hôm qua tại hiện trường vụ án cũng chính cô gái này đã đưa ra những phân tích rất đặc sắc về nguyên nhân tử vong của nạn nhân, La Phi bắt đầu thấy mong chờ ở cô nhiều hơn.

Lương Âm hơi ngừng lại một chút xong thì bắt đầu chính thức trình bày: “Tình huống thứ nhất, cũng là tình huống thông thường nhất, đó là muốn che giấu thân phận của nạn nhân, khả năng này đã bị loại trừ, không cần nói nhiều nữa. Chúng ta nói ngay vào mấy tình huống còn lại.

Tình huống thứ hai của việc xuất hiện xác chết không đầu, là vì hung thủ coi việc lấy đầu nạn nhân làm một trong những động cơ gây án. Ví dụ như thông qua việc tàn bạo với xác chết để thực hiện một nghi thức tôn giáo nào đó, hoặc là lấy đầu để khoe khoang sức mạnh của mình, có điều, chuyện này thông thường chỉ xuất hiện ở thời mông muội, trong thời đại ngày nay thì khả năng đó không lớn.

Tình huống thứ ba của việc xuất hiện xác chết không đầu, đó là do hung thủ cần sử dụng đến đầu của nạn nhân để thực hiện mục đích tiếp theo. Ví dụ như được thuê giết người, sát thủ để chứng minh rằng mục tiêu đã chết, họ cần phải mang đầu về để làm chứng. Có điều, bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin, một người đã chết hay chưa e rằng không cân phải dùng đến cách dã man đó để chứng minh. Vì vậy, khả năng này cũng có thể loại trừ.

Tình huống thứ tư của việc xuất hiện xác chết không đầu là do hung thủ muốn thông qua hành động chặt đầu để trút bỏ một trạng thái tinh thần nào đó, hoặc là bày tỏ sự căm hận cực độ đối với nạn nhân, hoặc là muốn đe dọa người nhà của nạn nhân. Ngoài ra, còn có một tình huống đặc biệt khác, đó là hung thủ vô cùng say mê thân thể của nạn nhân. Ví dụ như giết người vì tình do yêu quá sinh hận, sau khi giết xong hung thủ có thể lấy đi một phần thi thể để gửi gắm một phần tình cảm dị biệt nào đó. Nếu là mấy tình huống kể trên, thì chắc chắn khi còn sống nạn nhân từng có mối quan hệ rất sâu sắc với hung thủ, nên cần phải điều tra tìm ra hung thủ trong các mối quan hệ xã hội của nạn nhân.

Tình huống thứ năm của việc xuất hiện xác chết không đầu, đó là do hung thủ muốn lợi dụng đầu của nạn nhân để tạo cảm giác sai, từ đó đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Ví dụ như, cho đầu vào trong ngăn lạnh để trong một thời gian dài, để kéo dài sự suy đoán về thời gian tử vong; hoặc vứt bỏ đầu ở một nơi đặc biệt nào đó, khiến cho cảnh sát tưởng lầm rằng đó là hiện trường đầu tiên của vụ án… Có điều, kết hợp với tình hình thực tế của vụ án này thì thấy, khả năng này cũng có thể loại trừ.

Tình huống thứ sáu của việc xuất hiện xác chết không đầu. Đó là do hung thủ muốn giấu một số thông tin nào đó trên đầu nạn nhân. Ví dụ, hung thủ dùng một hung khí đặc biệt đánh vào đầu nạn nhân, và hung khí đó rất có thể sẽ bộc lộ thân phận của hung thủ; hoặc là phần đầu của nạn nhân có một bệnh biến đặc biệt nào đó, và bệnh biến đó có khả năng liên quan đến động cơ giết người của hung thủ; hoặc như hung thủ lo rằng trong đồng tử của nạn nhân vẫn còn lưu lại hình ảnh của mình. Tuy điều này là không khoa học, nhưng đúng là có rất nhiều người tin vào lời đồn này… Xuất phát từ những lý do trên đây dẫn tới việc hung thủ buộc phải thủ tiêu đầu của nạn nhân.

Vâng, đại khái là như vậy. Có gì chưa đầy đủ, rất mong mọi người bổ sung.”

Lương Âm nói một mạch, giọng vang và rõ, tốc độ nhanh và liên tục. Nói xong câu cuối cùng, có lẽ cô thấy khát nên cầm cốc nước màu hồng trước mặt lên uống ừng ực mấy ngụm liền. Mặc dù miệng cô đã ngừng nói, nhưng mắt thì vẫn chưa ngừng nghỉ. Đôi mắt sáng rực nhìn bốn phía xưng quanh như đang hỏi: thế nào? những điều tôi nói có lý không?

Mọi người có mặt lúc đó đều im lặng. Thực ra, không phải là mọi người không có gì để nói, mà là cần có một chút thời gian để chuẩn bị. Nên nhớ, những người có mặt ở đây hôm nay đều là những cảnh sát hình sự xuất sắc, nhưng những lời phân tích rất đầy đủ và sâu sắc về khả năng xuất hiện xác chết không đầu đó khiến họ không khỏi thấy tâm phục khẩu phục. Nhất là những lời phân tích ấy lại được nói ra từ miệng của một cô gái trẻ, làm sao không khiến mọi người ngạc nhiên cho được?

Đến cả như La Phi cũng phải khen ngợi: “Nói rất hay. Đây là những điều cô tự nghĩ ra à?”

“Không ạ.” Lương Âm thè lưỡi, “Tôi đã đọc rất nhiều tài liệu. Ngoài giáo trình chuyên ngành và các án lệ trinh sát hình sự thì còn có một bộ tiểu thuyết suy lý của Nhật Bản chuyên nói về xác chết không đầu.”

“Cô đã đưa ra phân tích toàn diện trước tiên, dù thế nào cũng rất đáng được khẳng định!” La Phi lại biểu dương cô gái, sau đó anh đổi giọng, “Có điều, phân tích của cô đều là những điều tổng kết trong tài liệu, vì vậy chỉ bàn về tình huống xác chết không đầu. Nhưng nạn nhân trong vụ án này không chỉ mất đầu mà đến hai tay cũng bị hung thủ thủ tiêu.”

“Đúng thế. Xác chết không tay thực ra còn hiếm gặp hơn xác chết không đầu, tài liệu về các tình huống này càng khó tìm hơn. Có điều, tôi thấy rằng không tay và không đầu, về bản chất là giống nhau. Ví dụ như tình huống thứ sáu mà tôi vừa nói lúc nãy, ít nhiều cũng có thể giải thích cho việc nạn nhân bị mất hai tay.”

La Phi im lặng một lát, rồi dường như cũng thu hoạch được gì đó, anh chậm rãi nói: “Nếu như xem xét về động cơ lấy hai tay của nạn nhân, thì tình huống thứ sáu vừa rồi của cô đúng là đáng để cân nhắc.”

“Tình huống thứ sáu?” Lương Âm mở to mắt nhìn La Phi, “Là nói về việc hung thủ muốn che giấu một bộ thông tin nào đó trên đôi tay của nạn nhân?”

La Phi gật đầu: “Đúng thế. Khám nghiệm hiện trường cho thấy, nạn nhân và hung thủ đã có vật lộn. Vậy thì đôi tay của nạn nhân, nhất là kẽ móng tay rất có thể để lại vật chứng thân thể của hung thủ, ví dụ như da hoặc vết máu. Loại bỏ hai tay của nạn nhân, đối với hung thủ đúng là một lựa chọn thận trọng, ừm…” Anh hơi ngừng lại một chút rồi lại nói, “Có lẽ, chúng ta có thể thêm cho hung thủ một đặc trưng ngầm nữa: ở phần lộ ra của cơ thể có vết cào cắn mới.”

“Cào cắn?” Lương Âm nghiêng đầu vuốt tóc, tỏ vẻ không hiểu trước tư duy mang tính nhảy vọt này.

“Chúng ta tiếp tục suy luận theo tình huống vừa rồi, đồng thời giả thiết rằng hành động ngược đãi xác chết nạn nhân của hung thủ là xuất phát từ một động cơ thống nhất, thì sẽ được một suy luận: trên đầu của nạn nhân cũng sẽ còn giữ lại vật chứng thân thể của hung thủ. Nếu như dự đoán này được thành lập, tôi thấy là rất có thể trong quá trình vật lộn, nạn nhân đã cắn hung thủ.”

Lương Âm “ồ” một tiếng dài, sau đó vỗ tay, nói: “Rất có lý!”

“Các khả năng khác tạm thời cũng không loại trừ.” La Phi quay đầu nhìn Trần Gia Hâm, phân công: “Tiểu Trần, cậu đi điều tra xem, trước đây từng có án lệ như thế hay chưa, để có thể từ đó rút ra kinh nghiệm.”

“Vâng.” Trần Gia Hâm ngập ngừng một chút, rồi nói: “Tôi có một thắc mắc, có thể đưa ra được không?”

La Phi lập tức nói bằng giọng khích lệ: “Tất nhiên là được!” Càng có nhiều ý kiến trong thảo luận chính là điều mà La Phi đang mong đợi.

Trần Gia Hâm nói: “Khi hung thủ hành động, dụng cụ được sử dụng là cưa. Mà theo phản ánh của thân nhân nạn nhân thì trong căn nhà đó không có các loại dụng cụ giống như vậy. Vì vậy, phần nhiều khả năng chiếc cưa mà hung thủ dùng là do hắn mang tới, đúng không?”

La Phi “ừ” một tiếng, rồi gật đầu ra hiệu cho Trần Gia Hâm nói tiếp.

“Nếu như hung thủ đã có sự chuẩn bị kỹ càng như vậy, đến cả cưa cũng mang theo. Vậy thì tại sao hắn lại không mang theo những hung khí khác tiện lợi hơn? ví dụ như dao nhọn chẳng hạn? Để đến nỗi hắn phải cùng nhau vật lộn với nạn nhân và thậm chí còn có thể bị nạn nhân cắn bị thương? Điều này hình như không hợp lý lắm.”

Đây đúng là một nghi vấn. Tại sao hung thủ mang theo cưa mà lại không mang theo hung khí khác? Cuối cùng sau cuộc vật lộn vất vả phải dùng đến dây điện thoại để siết chết đối phương? La Phi không một mình trả lời câu hỏi đó, mà đưa nó ra cho tất cả mọi người đang có mặt: “Mọi người cảm thấy thế nào? Hãy cứ nói ra những suy nghĩ của mình xem.”

So với nguyên nhân dẫn tới xác chết không đầu thì câu hỏi này có vẻ khiến cho nhiều người có suy nghĩ rõ hơn. Thế là mỗi người một câu cùng đưa ra ý kiến của mình.

… …

“Hung thủ không muốn dùng dao, có lẽ là vì không muốn dùng đến nó? Vì dùng dao chắc chắn sẽ để lại vết máu bắn trên người. Thời gian xảy ra vụ án cũng là lúc trong trường nhộn nhịp nhất, nếu trên người có vết máu sẽ rất dễ bị người khác để ý khi rời khỏi đó.”

“Vậy việc hắn mang đầu và hai tay của nạn nhân đi, thì không sợ bị người khác phát hiện ra à?”

“Những thứ đó có thể cho vào trong túi, mang trên người, như vậy thì trong trường ai mà để ý? Nếu sợ máu thấm ra thì chỉ dùng túi ni lông là được.”

… …

“Liệu có phải hung thủ muốn dùng dụng cụ ngay tại hiện trường không? Ví dụ như lấy dao trong nhà bếp của nạn nhân để gây án? Không ngờ nạn nhân hoàn toàn không nấu ăn ở đó nên trong nhà bếp không có dao. Vì vậy, hung thủ đành dùng sức đánh nhau.”

“Đến hiện trường gây án để tìm hung khí, chuyện này quá là thiếu cơ sở? Từ biểu hiện của hung thủ trong vụ án này có thể thấy, hắn là một kẻ rất thận trọng. Tôi tin, hắn không phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế đâu.”

… …

“Có thể hung thủ hoàn toàn không có ý định giết người, mà chỉ là ý nghĩ bất chợt lúc đó? Còn như cái cưa thì có thể là dụng cụ hắn tình cờ mang theo người.”

“Nếu chỉ là ý nghĩ bất chợt thì lẽ ra trong camera giám sát của trường đã phát hiện ra hành tung của hắn. Bây giờ, không phát hiện ra được gì từ camera, cho thấy hung thủ đã cố ý tránh đầu thu của camera trong trường. Điều này hoàn toàn không phù hợp với đặc trưng gây án do ý nghĩ bất chợt!”

… …

Cuộc thảo luận về vấn đề này kéo dài đúng nửa tiếng đồng hồ, ai cũng giữ ý kiến của mình và đưa ra nhiều kiểu suy đoán. Khi nói đến chỗ gay cấn, thậm chí còn cãi nhau. La Phi chăm chú lắng nghe, cho đến khi hầu hết mọi người đều đã nói ra ý kiến của mình rồi thì anh mới đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.

Chờ cho phòng họp im lặng xong, La Phi mới nói như tổng kết: “Vừa rồi mọi người thảo luận rất tốt, tư duy khác nhau và đều có những điểm có thể xem xét. Trần Gia Hâm, cậu nhất định phải sửa sang lại biên bản của cuộc họp rồi chuyển cho các cảnh sát phụ trách trinh sát điều tra ở tuyến trước, mỗi người một bản. Bây giờ, phương hướng chính rất khó xác định, bất cứ một điểm nghi vấn nhỏ nào cũng đều không được bỏ qua. vẫn phải tiếp tục kiểm tra camera, phạm vi điều tra phải mở rộng, điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân cũng phải sâu hơn. Tóm lại, mọi công tác chỉ có thể chặt hơn chứ không được lỏng hơn!”

Trần Gia Hâm đáp: “Rõ!” Các cảnh sát có mặt khác cũng tỏ rõ đã hiểu ý và chờ vào việc. Thái độ của mọi người khiến La Phi rất hài lòng, thế nên anh gật đầu tuyên bố cuộc họp kết thúc.

Mọi người lục tục rời khỏi. Khi La Phi đứng dậy, thấy Lương Âm vẫn ngồi yên ở chỗ, bèn hỏi: “Ồ, cô còn có việc à?”

“Không có việc gì.” Lương Âm đưa tay lấy một gói nhỏ từ chiếc túi sau lưng, cười khúc khích và nói: “Mang đến cho anh chút quà. Vừa rồi đông người, không tiện đưa.”

“Như thế sao được!” La Phi xua tay, nói với vẻ nghiêm túc, “Đội cảnh sát hình sự không có thói quen đó.”

“Này, anh nghĩ nhiều quá rồi đây. Tôi đâu có mang cho đội trưởng La, là tôi mang cho anh Phi đấy chứ!” Lương Âm đứng dậy, cứ một mực đưa gói quà đến trước mặt La Phi, “Đó chỉ là một chút đặc sản quê hương, thói quen gì chứ, đừng có làm cho người khác phát sợ!”

La Phi do dự một chút, rồi hỏi: “Đặc sản gì thế?”

“Bạch trà. Có thể giáng nhiệt hạ hỏa, sáng mắt tốt gan. Các anh thường xuyên thức đêm, uống một chút trà này rất tốt cho sức khỏe.”

La Phi nghe vậy thì thấy, đúng là không phải thứ gì quá quý trọng, nên mới quay sang nói với Trần Gia Hâm: “Cất nó ở phòng tôi, lần sau họp pha một ấm để mọi người cùng thưởng thức.” Nói xong, anh lại nhắc Lương Âm: “Tôi đã nói rõ rồi nhé, chỉ một lần này thôi!”

Lương Âm trề môi “xì” một tiếng: “Đến cả một lời cảm ơn cũng không có mà lại còn muốn có lần sau sao?”

Trần Gia Hâm đưa tay cầm lấy gói quà, đồng thời nói thay cho La Phi: “Miệng anh ấy chưa nói, nhưng trong lòng thì đã nói rồi.”

“Muốn nói thì nói.” Lương Âm kiêu hãnh quay đầu đi, nhưng miệng thì lại nở một nụ cười thoảng nhẹ.

2

6 giờ 47 phút chiều, trong phòng làm việc của đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Trước mặt La Phi có một tập tài liệu viết tay, đó là bút lục điều tra được tập hợp lại từ tuyến trước. Mặc dù về tổng thể không thu được manh mối nào mang tính đột phá, nhưng La Phi vẫn chăm chú đọc hết một lượt.

Trong đó có ba bút lục rất thu hút sự chú ý của La Phi.

Đối tượng hỏi thăm trong bút lục đầu tiên là Quách Dũng - giáo viên phụ đạo tâm lý của bệnh viện trường Đại học Long Châu.

Bệnh viện Đại học Long Châu có tất cả hai giáo viên phụ đạo tâm lý, một người là Quách Dũng, một người là nạn nhân Cao Vĩnh Tường đã chết. Hai người chung phòng làm việc. Theo như ghi nhớ của Quách Dũng, chiều thứ tư trong tuần này (cũng chính là ngày 4 tháng 9), một mình Lưu Ninh Ninh đến trung tâm tư vấn tâm lý nhà trường để xin sự giúp đỡ. Lúc đó cả hai giáo viên đều có mặt, nhưng Lưu Ninh Ninh chủ động lựa chọn Cao Vĩnh Tường làm đối tượng xin giúp đỡ. Theo thông lệ, đầu tiên Cao Vĩnh Tường hỏi các thông tin về họ tên, khoa, lớp của đối phương, sau đó hỏi đối phương cần giúp đỡ gì. Lúc đó, Lưu Ninh Ninh đưa ra một yêu cầu: cô muốn Quách Dũng tạm thời lánh đi một lúc. Thế là Quách Dũng sang phòng bên cạnh nói chuyện với các đồng nghiệp khác. Chừng một tiếng sau, khi nhìn thấy Lưu Ninh Ninh đã rời khỏi rồi thì Quách Dũng mới quay về phòng.

Xuất phát từ sự tò mò, Quách Dũng đã hỏi xem cô gái đó bị làm sao, nhưng Cao Vĩnh Tường không trả lời thẳng vấn đề, nghe nói cô gái muốn được giữ bí mật. Quách Dũng thấy vậy cũng không truy vấn nữa. Nhưng Cao Vĩnh Tường đã nói vấn đề của cô gái vẫn chưa giải quyết được, cần phải tiến hành phụ đạo theo dõi tiếp theo.

Từ bản bút lục này có thể thấy, xuất phát từ lý do bí mật cá nhân nên Lưu Ninh Ninh đã tìm đến Cao Vĩnh Tường xin được giúp đỡ. Còn cái gọi là “phụ đạo theo dõi” đã tạo bước đệm cho lần gặp mặt tiếp theo giữa hai người.

Lý do của bí mật cá nhân này rút cục là gì nhỉ? Từ một bút lục khác dường như đã thấy le lói manh mối. Người được hỏi là Lư Vinh, sinh viên năm thứ ba của Đại học Long Châu và cũng là bạn trai hiện tại của Lưu Ninh Ninh.

Lư Vinh nói, cậu và Lưu Ninh Ninh yêu nhau đã được hơn một năm, tình cảm giữa hai người rất ổn định, vì vậy đã bàn đến chuyện thuê nhà ở bên ngoài trường để sống chung. Trong chuyện này, tiền thuê nhà thường là do phía con trai bỏ ra. Nhưng trong túi Lư Vinh không có nhiều tiền, chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng đành thuê căn tầng hầm ở gần trường. Thứ ba tuần vừa rồi (cũng chính là ngày 3 tháng 9), Lư Vinh dọn dẹp căn tầng hầm tươm tất và chính thức đón Lưu Ninh Ninh đến ở. Để làm cho bạn gái vui, cậu còn chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ dưới ánh nến. Nhưng Lưu Ninh Ninh vừa nhìn thấy cảnh tượng căn tầng hầm, mặt lập tức sa sầm xuống, cô chê căn tầng hầm không có cửa sổ, ngột ngạt, khó chịu và nhất quyết đòi phải đổi chỗ thuê khác. Lư Vinh phải tốn rất nhiều lời mới tạm thời làm cho bạn gái trấn tĩnh lại. Hai người cùng ăn tối và còn uống một chút rượu. Trong quá trình đó, Lưu Ninh Ninh cứ một mực đòi mở cửa để cho thoáng. Sau khi ăn xong, Lư Vinh nghĩ đã đến lúc hai người thân mật, thế là bước tới định đóng cửa lại. Không ngờ, Lưu Ninh Ninh không đồng ý đóng cửa. Lư Vinh khuyên thế nào cũng không được, nên có phần buồn giận. Cậu cảm thấy bạn gái quá bướng bỉnh, có ý chê cậu vì điều kiện chỗ ở, cố tình không nể mặt cậu. Sau cùng, giữa hai người đã xảy ra cãi vã gay gắt. Trong lúc tức giận, Lư Vinh nói ra những câu kiểu như: “Anh sẽ không đổi nhà ở, nếu em chê điều kiện tồi, thì đừng ở cùng anh nữa”. Kết quả, Lưu Ninh Ninh cũng không chịu nhường, bỏ đi thật. Mấy ngày sau đó hai người cắt đứt liên lạc, mãi cho đến khi cảnh sát tìm đến, Lư Vinh mới biết Lưu Ninh Ninh xảy ra chuyện.

Lúc trước, khi Tiêu Tập Phong tiến hành thôi miên đối với Lưu Ninh Ninh, cô gái từng nói mình gặp phải một số phiền muộn trong chuyện tình cảm, nhưng lại không nói rõ ràng. Sau khi đọc xong bút lục này, La Phi cuối cùng cũng đã hiểu sâu hơn về chuyện này. Trong quá trình sống chung, đôi tình nhân trẻ này xảy ra tranh chấp, vì thế cô gái mới tìm đến sự giúp đỡ về tâm lý. Trong suy nghĩ của cô gái, thì đây là chuyện đáng xấu hổ, nên cô mới lựa chọn Cao Vĩnh Tường lớn tuổi hơn làm đối tượng xin được giúp đỡ.

Đối tượng được hỏi đến trong bản bút lục thứ ba là Lưu Hồng Quyên, giáo viên về hưu của trường Đại học Long Châu. Người này năm nay 65 tuổi, ở phòng 303 tòa số 7 khu tập thể gia đình, cũng có nghĩa là, bà là hàng xóm đối diện cửa với Cao Vĩnh Tường. Buổi chiều ngày xảy ra vụ án, Lưu Hồng Quyên ở nhà, nhưng không hề biết gì về việc xảy ra vụ án đó. Có điều, một thông tin khác do bà cung cấp đã khiến La Phi chú ý.

Theo như lời của Lưu Hồng Quyên, bà có nhìn thấy Cao Vĩnh Tường ở dưới sân vào tối ngày thứ sáu (cũng chính là ngày 6 tháng 9). Lúc đó, Cao Vĩnh Tường đang chỉ huy một người đàn ông lạ mặt đi xe ba bánh. Người đàn ông lạ mặt đó lưng đeo một chiếc túi vải bò, nhìn quần áo mặc trên người mà đoán thì có vẻ là một công nhân lắp đặt nội thất, trên chiếc xe ba bánh chở một tấm gỗ dài hơn 1 mét. Lưu Hồng Quyên và Cao Vĩnh Tường chào nhau một câu xong thì đi lên gác chứ không hỏi han nhiều.

Vừa nhìn thấy tấm gỗ, La Phi lập tức nhớ đến căn phòng nhỏ nhốt chặt Lưu Ninh Ninh. Cửa sổ và cửa ra ban công của căn phòng đó chính là bị tấm gỗ đó đóng chặt lại. Bây giờ thì xem ra, vào buổi tối trước một ngày xảy ra vụ án. Cao Vĩnh Tường đã cho người đến cải tạo căn phòng nhỏ đó.

Nếu đem ba bản bút lục này chắp ghép lại và xem xét thì sẽ thấy quá trình tác động đến nhau của Cao Vĩnh Tường và Lưu Ninh Ninh càng ngày càng rõ nét.

Nguyên nhân ban đầu của sự việc là do Lư Vinh và Lưu Ninh Ninh xảy ra cãi cọ vào tối ngày thứ ba, đến chiều ngày hôm sau, cũng chính là chiều ngày thứ tư, Lưu Ninh Ninh để n bệnh viện trường tìm sự giúp đỡ tâm lý. Cao Vĩnh Tường tiếp Lưu Ninh Ninh, nhưng ông đã không giúp đối phương giải quyết xong vấn đề ngay tại đó, vì vậy mà có lý do để tiếp tục giữ liên hệ với đối phương. Chiều tối ngày thứ sáu, Cao Vĩnh Tường thuê người đến nhà cải tạo căn phòng nhỏ thành “nhà tù đóng kín”. Buổi trưa ngày thứ bảy, sau khi ăn cơm xong, Cao Vĩnh Tường hẹn Lưu Ninh Ninh đến nhà, sau đó nhốt cô vào căn buồng nhỏ.

Từ đó có thể thấy, việc Cao Vĩnh Tường nhốt Lưu Ninh Ninh là có tính toán trước, thậm chí ông ta còn có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Chỉ có điều, La Phi không hiểu tại sao ông ta lại làm như vậy? Xét bề ngoài, đó chính là hành động bắt giam phi pháp, và người bị hại là một cô gái trẻ xinh đẹp, khiến người ta không khỏi nghĩ tới ý đồ xâm hại tình dục. Nhưng Cao Vĩnh Tường là viên chức của trường đại học, sao lại có thể có hành động tội ác như thế được? Hơn nữa, hành động của ông ta cũng quá trắng trợn. Nếu Lưu Ninh Ninh bị ông ta giam hãm thì việc cảnh sát phá án dường như chỉ là việc trong chốc phút. Với trình độ hiểu biết như Cao Vĩnh Tường, làm sao không có sự suy nghĩ, cân nhắc?

Có thể Cao Vĩnh Tường nhốt Lưu Ninh Ninh là xuất phát từ một nguyên nhân bất đắc dĩ thì sao nhỉ? La Phi suy nghĩ mãi về vấn đề này, nhưng vì manh mối quá ít nên không sao tìm được điểm đột phá trong tư duy.

Trước tình hình hiện tại, con đường hữu hiệu nhất để khám phá vụ án vẫn là nghe được sự thật từ miệng của Lưu Ninh Ninh. Vì cô gái đó không những là đương sự trong vụ án bị giam giữ, đồng thời còn là người ở gần nhất với hiện trường vụ án. Mà muốn đánh thức ký ức của Lưu Ninh Ninh thì cần phải tìm được sự giúp đỡ của nhà thôi miên.

Thế là La Phi lại bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục câu chuyện với gã kỳ quặc Lục Phong Bình. Cũng khéo làm sao, anh vừa mới nghĩ đến đó thì lập tức nhìn thấy đầu của Trần Gia Hâm thò vào phòng làm việc.

“Đội trưởng La, đã tra ra số di động của Lục Phong Bình rồi.” Trần Gia Hâm phấn khởi nói, “Hơn nữa, đúng là anh ta đã từng qua lại với cảnh sát, là đồn Nam Thành.”

“Thế sao?” La Phi cũng thấy rất phấn khởi, anh đưa tay ra hiệu cho Trần Gia Hâm ngồi xuống, đồng thời hỏi: “Bên đó có nói giúp cho không?”

“Chuyện không giống như tưởng tượng của anh…”, Trần Gia Hâm nói đến nửa câu thì ngừng, vẻ như cố ý kéo dài. Sau đó cậu kéo một chiếc ghế từ cửa, ngồi xuống ở phía đối diện bàn làm việc của La Phi.

Nhìn kiêu cố làm ra vẻ nghiêm túc của Trần Gia Hâm, La Phi bèn truy vấn với vẻ suy đoán: “Quan hệ giữa anh ta với đồn Nam Thành không tốt à?”

“Giữa họ hoàn toàn không phải là quan hệ hợp tác.” Trần Gia Hâm chìa tay, nói, “Thực ra đồn Nam Thành đang điều tra một vụ án mất tích, còn Lục Phong Bình là một trong những nghi phạm có liên quan.”

“Vụ án mất tích?” Tình hình cụ thể là như thế nào?” Mặc dù là chuyện ngoài lề, nhưng là một vụ án nên La Phi cũng rất muốn tìm hiểu một chút.

“Nửa năm trước ở Nam Thành có một cô gái bị mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Trước lúc bị mất tích, cô gái đó từng có quan hệ khá mật thiết với Lục Phong Bình. Trong khi điều tra vụ án này, có một dạo cảnh sát Nam Thành liệt Lục Phong Bình là đối tượng nghi vấn trọng điểm. Chính vì thế anh ta mới có quá trình nhiều lần qua lại chỗ cảnh sát.” Trần Gia Hâm vừa nói vừa quan sát La Phi, như thế chờ đợi ở anh một phản ứng gì đó.

La Phi chỉ “ồ” một tiếng bình thản mà không nói gì nhiều. Thế là Trần Gia Hâm không nén được, bèn đưa ra một câu hỏi: “Đội trưởng La, anh không cảm thấy chuyện này rất đáng cân nhắc sao?”

La Phi mỉm cười, hỏi lại: “Sao vậy?”

Trần Gia Hâm chống hai cùi chỏ xuống bàn, vươn người về trước, nói: “Buổi sáng, khi chúng ta tới gặp Lục Phong Bình, anh ta cứ nhất quyết không cho chúng ta vào nhà. Anh ta nói là có khách sắp tới, nhưng đó rõ ràng là lời nói dối. Tôi cũng đã nghĩ đó là do tính khí rất xấu của anh ta, nhưng bây giờ nghĩ lại thì e rằng có điều gì đó bí ẩn bên trong.”

La Phi tán thành suy nghĩ đó của Trần Gia Hâm, anh hỏi tiếp: “Bí ẩn gì?”

“Có thể anh ta không muốn cho chúng ta nhìn thấy thứ gì đó trong nhà!”

“Thứ gì?”

“Ở bên cửa có một đôi giày của phụ nữ, trên cây mắc áo ở phòng khách còn có một chiếc áo khoác nữ, không lẽ anh không để ý đến những điều đó?”

“Có để ý,” La Phi xòe bàn tay ra, “nhưng, như thế thì sao?”

“Đôi giày đó và chiếc áo khoác là những thứ dùng vào mùa đông, thế mà lại xuất hiện vào mùa này, không lẽ lại là bình thường?” Trần Gia Hâm nhìn La Phi với vẻ nôn nóng, “Còn cô gái kia thì mất tích vào nửa năm trước, nửa năm trước chẳng phải đúng vào mùa đông sao?”

“Cậu nghi ngờ Lục Phong Bình chính là kẻ đã gây ra vụ mất tích của cô gái?” La Phi nói theo suy nghĩ của Trần Gia Hâm, “Và đôi giày cùng chiếc áo khoác đó là của cô ta?”

Trần Gia Hâm gật đầu: “Tôi cảm thấy cần phải điều tra!” Vừa nói cậu vừa giơ tay ra,vẻ như muốn vào cuộc ngay.

La Phi lại hỏi: “Điều tra như thế nào?”

“Xin lệnh khám xét, lập tức đến nhà Lục Phong Bình lấy chiếc áo khoác và đôi giày kia!”

La Phi nhìn phụ tá của mình, mỉm cười không nói gì.

Trần Gia Hâm cảm thấy La Phi không tỏ ra nhiệt tình trước đề nghị của mình, bèn gãi đầu, hỏi lại: “Sao vậy ạ?”

“Cậu nói là Lục Phong Bình không cho chúng ta vào nhà là vì không muốn chúng ta nhìn thấy đôi giày và chiếc áo khoác. Nhưng,” La Phi lật bàn tay, “sự thật thì cậu đã nhìn thấy, và tôi cũng đã nhìn thấy.”

“Anh ta nghĩ rằng nếu đứng từ bên ngoài thì chúng ta không thể nhìn thấy chăng?”

“Anh ta nghĩ rằng? Cậu đừng quên, trước khi Lục Phong Bình mở cửa, tôi đã nói rõ chúng ta là cảnh sát. Nếu anh ta lo lắng chúng ta sẽ nhìn thấy đôi giày và chiếc áo khoác trong nhà thì tại sao anh ta lại không nhanh chóng cất những thứ đó đi?”

“Chuyện này…”, Trần Gia Hâm mở miệng, trong chốc lát không đưa ra được lời giải thích hợp lý.

La Phi tiếp tục nói: “Nếu hai thứ kia là đồ của cô gái bị mất tích, không lẽ suốt nửa năm qua nó luôn được để trong nhà như vậy? Vừa rồi cậu cũng đã nói, đồn Nam Thành đã từng coi Lục Phong Bình là nghi phạm trọng điểm và tiến hành điều tra. Các cảnh sát khu vực cho dù có thiếu kinh nghiệm trinh sát hình sự thì cũng không đến nỗi nhìn mà không thấy những manh mối quan trọng đó.”

Trần Gia Hâm càng không còn lời gì để phản đối lại, sự phấn chấn lúc trước cũng gần như biến mất.

“Trong nhà có đồ mùa đông của phụ nữ, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng nếu nghĩ nó có liên quan đến vụ án mất tích cách đó nửa năm thì sẽ có nhiều logic không giải thích được.” La Phi dừng lại một chút, rồi đổi sang nói: “Tất nhiên, điều tra là cần thiết. Nhưng đề nghị của tôi là đầu tiên phải tìm gặp cảnh sát khu vực giải quyết vụ án đó ở đồn Nam Thành, hỏi cho rõ về trang phục của cô gái khi bị mất tích kia, nếu như trang phục đó gần giống như đồ trong nhà của Lục Phong Bình thì sẽ cân nhắc đến chuyện xin lệnh khám nhà cũng chưa muộn.”

“Ồ…”, Trần Gia Hâm cười ngượng nghịu rồi đáp: “Được ạ!”

3

20 giờ 53 phút tối, tại quán bar Nhạc Phi Phi thành phố Long Châu.

Thời điểm này chính là giờ phút bắt đầu cuộc sống thành phố về đêm, trong sàn nhảy của quán bar đã chật kín những thanh niên nam nữ với quần áo sành điệu. Ban nhạc chơi những bản nhạc bốc lửa, những âm thanh chói tai vang vọng trong một không gian gần như đóng kín.

Vừa bước vào cửa lớn của quán bar, La Phi đã nhíu mày. Phần do tuổi tác, phần do tính cách, anh rất không thích những nơi ồn ào như thế này.

Nhưng anh lại không thể không đến, vì nửa giờ trước, sau khi anh gọi vào di động cho Lục Phong Bình như đã hẹn, thì đối phương đã quyết định địa điểm gặp nhau là ở chỗ này.

Một nhân viên lễ tân chạy ra, hỏi: “Xin chào hai anh. Hai anh có hẹn trước không ạ?” Trần Gia Hâm bước lên trước, nói như hét lên số phòng đặt. Nhân viên lễ tân gật đầu, khom người vừa nói vừa làm động tác “Xin mời đi theo tôi”, sau đó thoăn thoắt đi trước dẫn đường.

Ba người đi vào một lối rẽ ở phía đông nam của sàn nhảy, tiếp đó đi theo một lối nhỏ vào sâu bên trong. Lối đi không dài, hai bên đều có 5 cánh cửa nhỏ, đều được trang trí khá lộng lẫy. Nhân viên lễ tân dừng lại trước cửa thứ hai bên phải, khom người nói: “Thưa anh, đã đến phòng đặt của hai anh rồi ạ.” Nói xong, chủ động lui ra.

La Phi đẩy cửa đi vào trước. Phụ tá của anh đi theo sau. Cửa phòng khép lại sau lưng hai người, cách biệt với âm thanh ở bên ngoài.

Trong phòng VIP là một không khí rất êm dịu với hai dãy ghế và một chiếc bàn ăn. Có một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi sánh vai nhau ở phía đông của chiếc bàn ăn. Mặc dù ánh đèn mờ tối, nhưng La Phi nhìn qua đã nhận ra người đàn ông là Lục Phong Bình.

Lục Phong Bình cũng đã nhìn thấy La Phi, anh ta chìa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.

La Phi bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lục Phong Bình. Còn vị trí của Trần Gia Hâm thì đối diện với người phụ nữ kia. Lúc này, Lục Phong Bình mặc một chiếc áo phông loại cao cấp màu tím, mái tóc dài tết thành một đuôi sam, so với lần đầu gặp thì có vẻ phong độ hơn nhiều.

Lục Phong Bình phất tay, nói: “Muốn uống gì? cứ tùy ý nhé!” Trên bàn có đủ cả rượu ngoại, rượu vang, bia, và cả mấy bộ xúc xắc.

La Phi xua tay: “Không cần đâu.”

“Đại ca này thú vị thật đấy. Đến đây, làm gì có chuyện không uống rượu? Có cần gọi hai cô gái xinh đẹp đến uống cùng các anh không?” Người nói câu đó chính là người phụ nữ bên cạnh Lục Phong Bình. Nhìn trang phục và cách trang điểm diêm dúa, cách nói năng phóng túng lả lơi thì thấy rõ là người thuộc diện phong trần gắn bó với ban đêm.

Thấy lời lẽ và việc làm của người phụ nữ có phần vượt quá giới hạn, Trần Gia Hâm nhận thấy cần phải nhắc nhở đối phương một chút nên nghiêm mặt nói: “Chúng tôi là cảnh sát.”

Người phụ nữ ngây người, vội thay đổi nét mặt. Người kiểu như cô ta rất kiêng dè cảnh sát.

Nhưng Lục Phong Bình thì coi như không có chuyện gì, anh ta kéo người phụ nữ lại và ôm trọn trong lòng. “Em sợ gì chứ? Họ là cảnh sát, không quản được chuyện ở đây đâu. Hơn nữa…”, anh ta nhếch môi, để lộ nụ cười ỡm ờ, “cảnh sát cũng là người mà. Đàn ông thì phải thích uống rượu, thích gái đẹp!”

Người phụ nữ kia được khích lệ, lấy lại tinh thần, chủ động lấy một chén rượu trên bàn, nói bằng giọng điệu đà: “Họ không uống thì để em uống với anh.”

Lục Phong Bình đáp: “Được.” Rồi nâng chén của mình lên uống cạn một hơi. Cô gái kia chỉ nhấp một ngụm nhỏ và định đặt xuống thì Lục Phong Bình đưa tay ngăn lại: “Ồ, anh cạn rồi, em cũng phải cạn đi!”

“Tửu lượng của người ta không được, uống nhiều thì sẽ say mà!” Cô gái ôm Lục Phong Bình nũng nịu, đôi bồng đảo căng tròn dồn lên trong chiếc áo hai dây như muốn bứt ra khỏi vầng ngực.

“Chính là vì muốn em uống say…”, Lục Phong Bình dùng khuỷu tay cọ vào ngực của cô gái mấy cái, vẻ ngày càng phấn chấn. Anh ta ném chiếc cốc trống không lên trên bàn, vơ lấy mấy quân xúc xắc, nói: “Nào, chúng ta chơi xúc xắc, thua sẽ phạt uống rượu!”

“Ôi, làm sao mà em thắng anh được. Anh làm vậy chẳng phải là ăn hiếp người ta sao?” Cô gái miệng nói vậy, nhưng tay thì đã cầm một cốc xúc xắc khác, tỏ vẻ sẵn sàng ứng chiến.

Hai người cứ người tung kẻ hứng, càng lúc càng vui, coi nhu không có sự tồn tại của La Phi và Trần Gia Hâm. Đến lúc này, La Phi không thể nén được nữa, anh gập ngón tay, gõ xuống mặt bàn, nói: “Xin lỗi, có thể mời cô gái kia tránh cho một lúc được không?’

“Tránh gì cơ chứ? Tôi đâu có không trả được tiền boa.” Lục Phong Bình gieo xúc xắc, vẻ tự đắc, sau khi xúc xắc xong, đổ ra và báo: “3 con 5.”

La Phi kiên nhẫn giải thích: “Chuyện mà chúng tôi muốn nói liên quan đến bí mật của phía cảnh sát, nếu như có mặt của người không liên quan, e rằng không được tiện.”

“Không được tiện?” Lục Phong Bình chìa tay vẻ coi thường: “Vậy thì đổi chủ đề khác đi. Ai mà muốn nghe đến bí mật gì chứ?”

Đổi chủ đề? La Phi và Trần Gia Hâm bất lực đưa mắt nhìn nhau, nếu không nói chuyện đó thì chúng tôi đến đây làm gì? Nghe mà thấy tức, nhưng nếu như chấp câu nói đó thì sẽ chẳng moi được gì. Nói cho cùng thì là mình đến để nhờ vả, có lý do gì mà đòi đối phương phải cân nhắc đến chuyện tiện hay không tiện của mình cơ chứ?

Lục Phong Bình dỗ dành cô gái, rồi giục: “Đến lượt em rồi!” Cô gái xúc xắc chiếc cốc, đáp: “Bốn con hai.”, Lục Phong Bình lại nói: “5 con 5”. Cô