← Quay lại trang sách

Chương 4 1

Ngày 10 tháng 9, lúc 9 giờ 17 phút sáng, tại phòng họp của đội cảnh sát hình sự.

“Tiếp khách? Anh ta thì có thể có khách nào? Hay là lại một bọn bạn đầu trộm đuôi cướp!” Người nói ra những câu trách móc đó là Lương Âm, cô vừa mới nói chuyện điện thoại với Lục Phong Bình xong. Lục Phong Bình nói có khách đến nhà, nên không hẹn trước được.

“Anh ta cố tình làm ra vẻ đấy, gã này luôn như thế.” Trần Gia Hâm đứng bên cũng tỏ ra tán thành. Hai ngày trước, khi cậu và La Phi đến nhà Lục Phong Bình, cũng bị đối phương đóng cửa từ chối bằng lý do đó.

Nhìn vẻ mặt bực bội của Lương Âm, La Phi cũng chớp được chút tâm tư của thiếu nữ. Lục Phong Bình bám riết Lương Âm bao nhiêu năm, khiến cô phát bực mình vì sự phiền nhiễu của anh ta. Dù đã như thế, bây giờ Lương Âm bị đối phương đối xử lạnh nhạt, đúng là khó mà tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. La Phi không nén được thầm kêu lên: tâm tính của phụ nữ đúng là khó mà nắm bắt được, có lúc e là đến cả chính họ cũng không hiểu được về bản thân mình.

Nhưng, điều khiến La Phi lấy làm lạ vẫn là phản ứng của Lục Phong Bình. Một người đàn ông theo đuổi một cô gái không biết mệt mỏi trong bao nhiêu năm, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội tiếp xúc với đối phương bỗng dưng không hiểu sao lại làm bộ? Không lẽ là có khách thật, và người khách đó đối với Lục Phong Bình mà nói còn quan trọng hơn cả Lương Âm? Nhưng với phán đoán của La Phi thì người khách đó hoàn toàn là không có thật, đó chẳng qua chỉ là cái cớ từ chối người khác của Lục Phong Bình mà thôi.

“Anh ta vẫn cứ tưởng là chúng ta đến cầu cạnh anh ta thật?” Cơn giận dữ của Lương Âm vẫn chưa hết, cô đề nghị với La Phi: “Tôi thấy, chúng ta cũng không cần để ý đến cái tật xấu đó của anh ta nữa mà cứ trực tiếp gửi một giấy mời xem anh ta có đến không. Nếu anh ta không đến thì ra lệnh triệu tập.”

La Phi lắc đầu, nói: “Chúng ta chưa có chứng cứ, cho dù triệu tập cuối cùng cũng vẫn phải thả người. Hơn nữa, chỗ Lưu Ninh Ninh vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh ta, không cãn thiết phải làm cho quan hệ trở nên căng thẳng, vẫn cứ theo kế hoạch đã định đi.”

Lương Âm biết La Phi nói là có lý do, nên chỉ còn biết trề môi vẻ không cam tâm. Cảm giác bất lực này dường như chưa hề được thay đổi trong những lần va chạm với Lục Phong Bình suốt những năm qua.

“Nếu Lục Phong Bình tạm thời không đến được,” La Phi vẫy tay về phía Trần Gia Hâm: “Thì chúng ta hãy thảo luận về việc xác phụ nữ không đầu.”

Lương Âm ngây người: “Gì vậy? Lại mọc ra xác phụ nữ không đầu à?”

Trần Gia Hâm mỉm cười, nói: “Cô đừng căng thẳng, không phải là vụ án ở chỗ chúng ta, là của trên tỉnh.”

Lương Âm lại càng không hiểu: “Chúng ta thảo luận vụ án của tỉnh làm gì?”

“Hôm trước chẳng phải cô đã phân tích về mấy tình huống xác chết không đầu sao?” Trần Gia Hâm giải thích, “Sau đó đội trưởng giao cho tôi tra xem trước đây có vụ án tương tự không, tôi đã tra ra là trên tỉnh có một vụ như vậy.”

“Thế à?” Lương Âm lập tức thấy hứng thú, “Tình hình cụ thể thế nào?”

Trần Gia Hâm mở cặp tài liệu mang theo, lấy một tấm ảnh ra đưa cho Lương Âm.

Đó không phải là tấm ảnh nguyên bản, mà là một tấm được photo lại trên trang giấy A4. Trong ảnh là hình một xác phụ nữ trong tư thế nằm ngửa giữa một bãi cỏ hoang, không quần áo, cái xác đó không đầu cũng không có hai tay, máu từ các vết thương chảy ra khắp mặt đất.

Lương Âm nhíu chặt mày. Cảnh tượng rất giống với tình hình hiện trường vụ án mạng Cao Vĩnh Tường!

Trần Gia Hâm nói với Lương Âm: “Đây là một vụ án xảy ra trên tỉnh cách đây 6 năm, đến nay vẫn chưa phá được.”

La Phi cũng nhìn Lương Âm: “Nói thử xem, cô thấy thế nào?”

Lương Âm “Hả?” một tiếng, rồi nói: “Chỉ có một tấm ảnh này, muốn tôi nói gì bây giờ?”

La Phi gật đầu: “Đúng, chỉ có một tấm ảnh này.”

“Anh Phi, anh đang ra đề cho tôi đây à?” Lương Âm dẩu môi, vẻ rất ấm ức, nhưng trong lòng thì đã thầm vào cuộc. Cô cầm bức ảnh lên tay nhìn kĩ một hồi lâu, sau đó bắt đầu phân tích: “Nạn nhân là nữ giới, cao chừng 1 mét 6, nặng chừng 50 kg. Từ trạng thái của làn da và ngực thì thấy nạn nhân chừng 34 đến 40 tuổi. Trên tử thi không thấy có dấu vết phân hủy rõ rệt, vì vậy thời gian phát hiện ra nạn nhân cách thời gian tử vong không quá 24 tiếng đồng hồ. Đầu và hai tay của nạn nhân không còn nữa là do hành động hủy hoại xác chết của hung thủ chứ không phải là nguyên nhân tử vong. Nạn nhân có lẽ đã bị chết vì ngạt, nói một cách chính xác hơn: chị ta cũng giống như Cao Vĩnh Tường, đầu tiên là bị siết cổ chết, sau đó lại bị hung thủ dùng vật sắc lấy đi đầu và hai tay.”

La Phi truy vấn: “Nói cụ thể xem, tại sao lại biết là bị siết cổ chết?”

“Cũng giống như Cao Vĩnh Tường, trên người nạn nhân không có vết thương do chống cự. Hơn nữa, ở gần chân của nạn nhân, ở đây,” Lương Âm đưa ngón tay chỉ vào ảnh, “mọi người nhìn xem, vạt cỏ chỗ này ở trạng thái đổ rạp, hơn nữa có dấu vết cọ xát nhiều lần. Tôi tin những đặc trưng này chính là dấu vết khi nạn nhân bị siết cổ hai chân vùng vẫy đạp vào cỏ để lại.”

Trần Gia Hâm chìa ngón tay cái khen: “Phân tích của cô hoàn toàn trùng khớp với kết quả khám nghiệm tử thi.”

Lương Âm ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười kiêu hãnh.

La Phi dường như nghe chưa đã, tiếp tục hỏi Lương Âm: “Nếu muốn phá án, cô sẽ có đề nghị gì?”

Lương Âm đáp: “Từ tấm ảnh thì thấy, môi trường hiện trường vụ án phức tạp, khả năng tìm thấy manh mối trực tiếp e là không nhiều. Vì vậy phải bắt đầu từ thông tin bên ngoài, phải điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân, nhất là xem xem chị ta đã từng qua lại với những ai vào trước ngày xảy ra vụ án.”

“Tư duy đúng đấy, nhưng đáng tiếc là…”, La Phi chìa tay vẻ lấy làm tiếc, “Phía cảnh sát không biết thân phận của nạn nhân, nên không có cách nào điều tra quan hệ xã hội của chị ta được.”

“Gì cơ?” Lương Âm rất bất ngờ, “Đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra thân phận của nạn nhân?”

“Đúng vậy. Việc xác định thân phận của nạn nhân đối với những vụ án xác chết không đầu ở nơi hoang vu như thế này đúng là một công việc quan trọng nhất và cũng khó nhất. Xác chết này bị mất đầu và hai tay, bên cạnh cũng không có vật gì để lại, đúng là rất khó điều tra. Ngoài ra, cô có để ý không? Nạn nhân không còn quần áo, nhưng trên tử thi lại không hề có dấu vết xâm hại tình dục.” La Phi vừa nói vừa trao đổi bằng ánh mắt với Lương Âm.

“Như vậy có thể thấy, hung thủ cố tình che giấu thân phận của nạn nhân…”, Lương Âm dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô đưa tay vỗ lên trán, “Vừa rồi tư duy của tôi hình như hơi lộn xộn.”

“Cô cảm thấy vụ án này rất giống với vụ án của Cao Vĩnh Tường, nên tiềm thức đã gắn hai vụ án đó lại. Trong vụ án Cao Vĩnh Tường, hung thủ hoàn toàn không có mục đích che giấu thân phận của nạn nhân, nên trong vụ án này cô cũng coi nhẹ khả năng đó, mặc nhận rằng thân phận của nạn nhân rất dễ dàng xác định, đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi đã để cho nhận thức lúc trước chiếm vị trí chủ đạo quá rồi.” Lương Âm bẹt môi, tỏ ý lấy làm buồn.

“Điều đó không thể trách cô được. Hai vụ án này quả là rất giống nhau.” Trần Gia Hâm nói như an ủi Lương Ầm, “Cô vẫn còn chưa biết nhỉ, hung thủ cũng dùng cưa để lấy đi đầu và hai tay của người phụ nữ này, cách thức giống hệt với vụ án hiện nay.”

Tinh thần của Lương Âm phấn chấn trở lại: “Thế à? Vậy, hai vụ án này có thể tiến hành điều tra đồng thời không?” Cô nhìn La Phi, vẻ nôn nóng chờ đợi phán đoán của đối phương.

La Phi cũng không nói dứt khoát, mà chỉ là: “Ít nhất thì cũng có thể đi sâu đối chiếu với nhau. Thực ra, những vụ án như thế này không thấy nhiều, tôi cảm thấy khả năng cùng do một hung thủ cũng khá lớn.”

“Đúng.” Lương Âm lập tức tán thành, “Hồ sơ chi tiết của vụ án trên tỉnh đâu? Mau mang ra đây để chúng ta nghiên cứu xem.”

La Phi và Trần Gia Hâm đột nhiên im lặng, không đáp lại lời của Lương Âm, vẻ mặt của họ có phần khó xử. Lương Âm không hiểu nguyên cớ, bèn dùng cùi chỏ huých Trần Gia Hâm, hỏi: “Sao vậy?”

Trần Gia Hâm mỉm cười nhăn nhó: “Ở tỉnh không chịu cho mượn hồ sơ… Tấm ảnh này là tôi nhờ bạn lén sao cho.”

Lương Âm không hiểu: “Tại sao lại không cho?”

“Đội trưởng đội hình sự trên tỉnh là Hàn Dĩnh nói rồi, nếu muốn gộp thì phải do đội hình sự của tỉnh gộp vụ án của Long Châu, nên không chịu cho mượn hồ sơ, ngược lại còn định lấy hồ sơ ở đây của chúng ta.” Khi Trần Gia Hâm nói đến cụm từ “đội trưởng Hàn Dĩnh”, cố ý dùng ngữ điệu nhân mạnh để thể hiện sự bất mãn của mình.

Lương Âm cũng “hừ” một tiếng, “Anh ta sợ chúng ta phá được vụ án đó thì đội cảnh sát hình sự trên tỉnh không biết giấu mặt vào đâu chăng?”

“Đừng nói những lời đó nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu.” La Phi xua tay, chấm dứt không khí không mấy hữu hảo, sau đó phân công cho Trần Gia Hâm: “Cậu nhanh chóng chỉnh lại hồ sơ trong tay chúng ta rồi gửi cho đội cảnh sát hình sự trên tỉnh một bản photo.”

“Được ạ.” Trần Gia Hâm mặc dù không vui nhưng cũng chỉ biết làm theo.

“Nếu họ mà phá được vụ án đó thì cần gì phải chờ đến bây giờ?” Lương Âm vẫn chưa thấy phục, “Tôi thấy vụ án này, điều quan trọng nhất vẫn là điều tra rõ thân phận của xác chết phụ nữ không đầu. Sáu năm mà họ vẫn không điều tra ra manh mối, thì cho dù có lấy được hồ sơ vụ án ở chỗ chúng ta cũng có tác dụng gì đâu?”

La Phi đồng ý với nhận định của Lương Âm. Nếu hung thủ đã cố ý che giấu thân phận của nạn nhân, thì điều đó chứng minh rằng thân phận đó có ý nghĩa to lớn đối với việc phá án. Lúc đầu nên nắm lấy điểm đột phá này và tấn công mạnh, bây giờ thời gian trôi qua đã lâu, nên đã bỏ lõ mất thời cơ tốt nhất cho viêc điều tra.

“Đừng lo việc của người khác nữa, hãy làm tốt việc của mình đi.” La Phi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ. Anh hỏi Lương Âm: “Cuối cùng thì cô và Lục Phong Bình có hẹn thời gian chính xác không?”

Lương Âm nhún vai: “Anh ta nói phải đến chiều mới đến được.”

“Vậy, buổi chiều chúng ta cũng gặp nhau.” La Phi đứng dậy, làm động tác giải tán.

2

11 giờ 52 phút sáng. Tại phòng làm việc của La Phi.

Buổi sáng, Trần Gia Hâm đưa hồ sơ vụ án Hồ Phán Phán mất tích đến, La Phi đã tranh thủ thời gian xem hết một lượt. Lúc này, anh vừa đi lấy cơm ở nhà ăn dưới tầng về, anh muốn tranh thủ thời gian nghỉ trưa, vừa ăn vừa đọc lại cho kỹ.

Hồ Phán Phán, nữ, năm nay 21 tuổi, hộ khẩu tại thành phố Long Châu, chưa kết hôn, sống cùng với bố mẹ. Ngày 16 tháng 2 năm nay, Hồ Phán Phán ra khỏi nhà và không thấy về, buổi tối cùng ngày bố của cô là Hồ Đại Dũng đã đến đồn cảnh sát Nam Thành báo án, ngày hôm sau, đồn Nam Thành đã lập án và triển khai điều tra.

Hai năm trước, Hồ Phán Phán tốt nghiệp trường cao đẳng dạy nghề, sau đó không tìm được công việc ổn định, đành làm công việc vặt ở Long Châu. Trước khi xảy ra vụ án, Hồ Phán Phán vừa thôi việc và ở nhà gần nửa tháng. Sau bữa trưa ngày 16 tháng 2, Hồ Phán Phán ra khỏi nhà một mình đi dạo, sau đó không thấy trở về. Buổi tối hôm đó, Hồ Đại Dũng bắt đầu gọi vào máy di động của Hồ Phán Phán nhưng không sao liên lạc được. Hồ Đại Dũng đã đi tìm nhưng không thấy, thế là ông ta đã đến đồn Nam Thành báo án vào lúc 22 giờ 17 phút. Vì thời điểm đó cách thời điểm mất liên lạc chưa đầy 24 tiếng, do đó phía cảnh sát theo quy định chưa lập tức lập án.

Ngày 17 tháng 2, vẫn không thấy tin tức gì của Hồ Phán Phán, di động cũng luôn ở trong trạng thái tắt máy. Trưa ngày hôm đó, đồn Nam Thành chính thức lập án, triển khai điều tra về việc mất tích của Hồ Phán Phán. Căn cứ vào thời gian Hồ Phán Phán rời khỏi nhà, phía cảnh sát đã trích xuất hình ảnh camera từ một số đoạn đường có liên quan. Hình ảnh từ camera cho thấy, sau khi rời khỏi nhà, Hồ Phán Phán vào một quán cafe cách đó không xa và ngồi ở đó gần hai tiếng. 15 giờ 37 phút chiều, Hồ Phán Phán rời khỏi quán cafe cùng với một người đàn ông, hai người đi bộ qua hai con phố, đến một công viên thành phố gần đó. Sau khi vào công viên, thì hai người khuất khỏi màn hình camera, manh mối điều tra của cảnh sát cũng gián đoạn từ đó.

Sau đó, cảnh sát đã kiểm tra camera trong quán cafe, tìm hiểu quan hệ giữa Hồ Phán Phán và người đàn ông kia. Hình ảnh từ camera cho thấy, người đàn ông kia đến quán cafe trước Hồ Phán Phán. Anh ta gọi cafe, ngồi uống một mình ở vị trí sát cửa sổ. Chừng nửa tiếng sau, Hồ Phán Phán cũng đến quán, cô ngồi ở bàn bên cạnh người đàn ông và gọi một cốc trà đen cho mình. Lúc đó, Hồ Phán Phán hoàn toàn không nói gì với người đàn ông, có vẻ hai người không quen biết nhau.

Sau khi Hồ Phán Phán ngồi xuống thì nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đàn ông. Người đàn ông quay đầu lại, lúc đầu là quan sát cô một hồi, sau đó ghé người lại bắt chuyện. Vì camera không có tiếng, nên phía cảnh sát không thể nào biết được nội dung mà người đàn ông kia đã nói. Nhưng, Hồ Phán Phán thì dường như rất nhanh chóng bị thu hút bởi người đàn ông, hai người nói chuyện mấy câu xong, cô liền bê cốc trà của mình lại ngồi cùng với người đàn ông. Hai người ngồi đối diện với nhau và nói chuyện rất lâu.

15 giờ 32 phút chiều, hai người đứng dậy rời khỏi chỗ. Người đàn ông bước tới quầy thanh toán, còn Hồ Phán Phán thì đứng đợi ở cửa, sau đó hai người cùng rời khỏi quán.

Xem xong đoạn hình ảnh đó, người đàn ông nửa chừng xuất hiện lập tức trở thành đối tượng quan tâm trọng điểm của cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng điều tra ra thân phận của người đàn ông đó, đó chính là Lục Phong Bình.

Cảnh sát đã triệu tập Lục Phong Bình. Anh ta đã thừa nhận việc mình và Hồ Phán Phán có vui vẻ với nhau một lần nhưng một mực phủ nhận việc mình có liên quan đến sự mất tích của Hồ Phán Phán. Lục Phong Bình nói, anh ta và Hồ Phán Phán cùng ngồi với nhau một lúc ở công viên, sau đó đường ai nấy đi, anh ta không biết sau đó cô gái ấy đi đâu.

Mặc dù nghi vấn đối với Lục Phong Bình rất lớn, nhưng điều tra sau đó của cảnh sát không tìm thấy chứng cứ xác thực, nên đành để lại đó. Sau khi biết tình hình, Hồ Đại Dũng nhận định ngay Lục Phong Bình chính là hung thủ bắt cóc con gái mình, ông ta nhiều lần làm đơn đề nghị đồn Nam Thành phải bắt anh ta ra xét xử. Cảnh sát Nam Thành bị buộc bởi trách nhiệm, nên chỉ còn cách đối phó cho xong.

Ngày 20 tháng 3, tức một tháng sau đó, vụ án lại xảy ra một bước ngoặt. Buổi tối hôm đó, mẹ của Hồ Phán Phán là Hoàng Bình nhận được một tin nhắn, tin nhắn đó được gửi từ chính chiếc di động của Hồ Phán Phán, nội dung như sau:

“Mẹ, con đang làm ở tỉnh khác, mọi chuyện đều tốt. Mẹ không cần phải lo cho con. Sau này khi đến lúc, con sẽ về thăm mẹ. Con gái - Hồ Phán Phán.”

Có lẽ xuất phát từ mong muốn tốt đẹp của người mẹ, Hoàng Bình tin là mẩu tin nhắn đó do con gái của mình gửi. Song, đáng tiếc là khi bà định gọi cho con gái thì di động lại tắt máy. Còn Hồ Đại Dũng thì lại tin rằng con mình đã xảy ra chuyện, mẩu tin nhắn đó là do thủ phạm bắt cóc con ông gửi đi. Hai người vì thế mà đã cãi nhau ở đồn Nam Thành. Hồ Đại Dũng nổi cơn lôi đình đã động thủ với vợ trước mặt đám đông, thậm chí còn xảy ra xung đột va chạm với cảnh sát đến khuyên giải. Sau khi cảnh sát khống chế được Hồ Đại Dũng thì phát hiện ra trạng thái tinh thần của ông ta không bình thường. Sau đó, qua chẩn đoán, bệnh viện tâm thần kết luận Hồ Đại Dũng đã mắc chứng tâm thần phân liệt.

Việc Hồ Đại Dũng mắc bệnh đúng là một sự giải thoát đối với phía cảnh sát. Vì lúc này, Hoàng Bình tin là con gái đang làm ăn nơi xa, còn Hồ Đại Dũng với thái độ phủ định thì đã mất khả năng hành vi dân sự, như vậy, áp lực giải quyết vụ án đối với phía cảnh sát đã giảm đi rất nhiều, cũng chính vì vậy mà vụ án gác lại cho đến bây giờ.

Đọc hồ sơ vụ án hai lần xong, La Phi cũng đã có được sự hiểu biết khá hoàn chỉnh đối với quá trình vụ án. Rốt cuộc, Lục Phong Bình đóng vai trò gì trong vụ án này? Đây đúng là một câu hỏi khiến người ta phải suy nghĩ. La Phi biết, cảnh sát khu vực ở đồn Nam Thành không phải là đối thủ của Lục Phong Bình, chuyện này đúng là phải hỏi một chút.

2 giờ chiều, Lục Phong Bình đến đội cảnh sát hình sự. Mọi người lại tập trung trong phòng họp một lần nữa.

Lục Phong Bình vừa vào phòng lập tức tìm đến vị trí gần cửa nhất và ngồi xuống. Anh ta ngáp một cái rõ to, tinh thần xem ra rất uể oải.

La Phi và Trần Gia Hâm ngồi sát nhau và đối diện với Lục Phong Bình. Lương Âm cũng bước tới và ngồi xuống bên cạnh La Phi. Lục Phong Bình vươn vai một cái, đưa tay đập đập vào chiếc ghếbên cạnh, nói với Lương Âm: “Này, em là phụ tá của anh, ngồi ở đây đi!”

Lương Âm vênh mặt, không thèm để ý đến đối phương. Từ trước tới nay cô luôn không ưa gì gã, nhưng trước đây dù thế nào thì cũng chỉ là mâu thuẫn cá nhân, có thể vui thì cười, giận thì chửi mắng. Nhưng bây giờ, Lương Âm nhận định rằng Lục Phong Bình có liên quan đến vụ án mất tích của Hồ Phán Phán, cô lại là một cảnh sát, nên đã có sự phân biệt lập trường địch ta với đối phương. Trước sự phân biệt đó, Lương Âm cảm thấy cần thiết phải giữ sự tôn nghiêm nghề nghiệp đúng mức.

Lục Phong Bình há miệng, vẻ không hiểu là chuyện gì: “Thế này… sao lại như thế?”

Trước lúc đó, La Phi cứ cân nhắc mãi về chuyện nhắc đến vụ án Hồ Phán Phán bằng cách nào. Vì trong vụ án Cao Vĩnh Tường anh vẫn cần đến sự hợp tác tiếp tục của Lục Phong Bình, chiều nay Lục Phong Bình đến cũng là vì chuyện đó. Nếu quy kết một cách cứng nhắc rằng Lục Phong Bình là đối tượng nghi vấn của vụ án mất tích, thì chắc chắn sẽ khiến đối phương chống đối. Với tính cách của Lục Phong Bình, thì rất có thể là sẽ ngạo mạn bỏ đi, như vậy tình hình sẽ rất căng. Bây giờ, nhân thái độ của Lương Ẩm, vừa hay có thể đi vào vấn đề. Thế là La Phi chủ động giải thích với Lục Phong Bình: “Cô ấy đang giận anh đấy.”

“Giận? Không thể nhỏ nhen như thế chứ?” Lục Phong Bình nói với vẻ như bị oan, “Sáng nay tôi phải tiếp khách thật mà.”

La Phi đáp: “Không phải là chuyện sáng nay, là chuyện hôm qua.”

“Hôm qua?” Lục Phong Bình lúc lắc đầu cố gắng nghĩ, “Hôm qua có chuyện gì nhỉ?”

La Phi đáp: “Tối hôm qua Lương Âm bị người ta cầm dao xông vào khống chế, suýt nữa thì đã xảy ra nguy hiểm.”

“Sao?” Lục Phong Bình giật mình, nhổm cả người khỏi ghế, cuống quýt hỏi: “Chuyện như thế nào?”

“Người khống chế cô ấy tên là Hồ Đại Dũng, có lẽ anh biết chứ?” La Phi vừa nói vừa chăm chú nhìn Lục Phong Bình, để ý đến phản ứng của anh ta.

“Chết tiệt!” Mặt Lục Phong Bình lộ vẻ coi thường, anh ta tựa người trở lại lưng ghế, rít qua kẽ răng mấy chữ: “Đồ tâm thần.”

“Anh chửi người ta làm gì?” Lương Âm chau mày trách, “Ông ấy vì chuyện con gái mất tích nên thần kinh mới trở nên không bình thường. Chuyện này cũng không thể trách ông ấy được, nếu có trách thì là trách thủ phạm đã bắt cóc Hồ Phán Phán.”

Lục Phong Bình đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Lương Âm, anh ta chìa tay, vẻ bất lực: “Em nghĩ anh là tên hung thủ đó à?”

Lương Âm không nói, ý thầm công nhận điều đó.

”Thôi được. Cứ cho rằng tôi là hung thủ đi, vậy thì có chuyện gì ông ta cứ đổ hết lên tôi, chứ sao lại khống chế người tôi thích để làm gì?”

“Cái gì mà người anh thích? Anh đừng có mơ!” Lương Âm tức giận trừng mắt nhìn Lục Phong Bình, “Ông ấy tưởng tôi là con gái của mình. Vì ông ấy quá nhớ con nên thế!”

“Thế thì thú vị thật đấy…”, Lục Phong Bình nhướn mắt, châm chọc: “Một người cha nhớ con gái mà lại cầm dao khống chế con gái mình ư?”

“Vừa rồi chẳng phải là đã nói rồi à, thần kinh của ông ấy không bình thường, tất cả đều là do hung thủ gây nên!”

Lương Âm không vừa lòng với thái độ của đối phương, nên cao giọng với vẻ giận dữ. Lục Phong Bình vội giơ cao hai tay, vẻ đầu hàng, không dám tranh cãi với đối phương nữa.

“Hai người đừng tranh cãi nữa.” La Phi nói với Lục Phong Bình bằng vẻ điều đình, “Ở đây có lẽ có một số hiểu lầm, chúng ta cần phải trao đổi cho rõ ràng.”

Lục Phong Bình cũng đã biết là chuyện gì, anh ta cười khẩy lại mấy tiếng, rồi hỏi lại: “Trao đổi hay là thẩm vấn?”

La Phi không thèm để ý đến vẻ khiêu khích của đối phương mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi vừa xem xong hồ sơ rồi, trước khi Hồ Phán Phán mất tích, anh chính là người cuối cùng có tiếp xúc với cô ấy.”

“Đúng thế.” Lục Phong Bình không phủ nhận, “Tôi mời cô ấy uống một cốc trà đen.”

La Phi hỏi: “Trước đó anh và cô ấy không quen nhau, đúng không?”

“Không quen, hôm ấy chỉ tình cờ gặp trong quán cafe thôi.”

“Vậy, tại sao anh lại mời cô ấy uống trà?”

Lục Phong Bình khẽ mỉm cười, mắt nhìn sang cô gái bên cạnh La Phi, trả lời: “Vì cô ấy trông rất giống Lương Âm.”

La Phi khẽ gật đầu. Hồ Phán Phán trông giống Lương Âm đã trở thành ý kiến chung của nhiều người. Lục Phong Bình luôn có tình cảm đặc biệt với Lương Âm, vì vậy mà anh ta chủ động bắt chuyện với Hồ Phán Phán trong quán cafe, lời giải thích này cũng khá hợp tình hợp lý. Chỉ có điều, Lương Âm bĩu môi vẻ ưu tư, xem ra cô không thích lý do này cho lắm.

La Phi lại nói: “Hình ảnh trong camera cho thấy, sau khi anh và Hồ Phán Phán rời khỏi quán cafe thì lại cùng tới công viên thành phố gần đó?”

Lục Phong Bình trả lời: “Đúng thế.”

“Hai người tới đó làm gì?”

“Hẹn hò.”

“Hai người đã ở trong công viên bao lâu?”

“Hơn một tiếng đồng hồ.”

“Hơn một tiếng đồng hồ… Hai người đã làm những gì?”

Lục Phong Bình cười khẩy một tiếng rồi hỏi lại: “Anh hỏi chuyện đó để làm gì?”

La Phi nghiêm mặt đáp: “Kể từ sau khi Hồ Phán Phán vào công viên, thì cô ấy hoàn toàn mất tung tích. Trong camera không nhìn thấy bóng dáng cô ấy, những người đi dạo cũng không có ai nhìn thấy.”

“Chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao? Vì chuyện mà chúng tôi muốn làm không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy. Trai đơn gái chiếc hẹn hò mà.” Khóe môi Lục Phong Bình nhếch nụ cười tà dâm, “Đội trưởng La, chắc anh không đến nỗi cả chuyện đó cũng không biết chứ?”

Lương Âm không thể nghe tiếp được nữa, cô hừ một tiếng, rồi thốt ra hai từ: “Hạ lưu!”

“Ghen rồi à?” Lục Phong Bình nhìn Lương Âm nhăn nhở, “Em đừng giận, cô gái đó tuy có phần giống em, nhưng thân hình thì khẳng định là kém em nhiều.”

“Anh…”, Lương Âm trừng mắt giận dữ, cô gần như đập bàn đứng lên.

La Phi lập tức quay sang đưa mắt cho cô để kìm cô lại. Sau đó, anh tiếp tục nhìn Lục Phong Bình hỏi: “Ý của anh là, hai người cố ý tìm một chỗ khuất, tránh camera trong công viên và các du khách khác?”

“Đúng thế. Phía bắc của công viên chẳng phải có một vạt rừng sao, chỗ đó khá sâu, rất ít người đi vào trong. Hai chúng tôi đã ở lại trong đó.”

“Nhưng cũng không thể cứ ở lại mãi trong đó chứ?”

“Xong việc là chia tay. Vừa rồi tôi nói rồi, hơn một tiếng đồng hồ.”

“Sau đó hai người đi đâu?”

“Tôi đi một mình. Cô gái đó nói muốn đi dạo quanh một mình thêm chút nữa, nên chúng tôi chia tay.” Lục Phong Bình ngừng một chút rồi bổ sung: “Tôi ra bằng cửa bắc của công viên, có thể tra thấy trong camera.”

La Phi gật đầu: “Đúng là anh rời khỏi đó một mình. Còn Hồ Phán Phán không hề thấy xuất hiện, cứ như thể cô ấy đã bốc hơi mất vậy. Tình hình đó chỉ có hai khả năng: một là Hồ Phán Phán đã bị hại trong công viên, và bị chôn giấu xác; hai là, Hồ Phán Phán đã rời khỏi công viên ở một điểm mù camera.”

“Nếu là khả năng thứ nhất thì tôi sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất.” Lục Phong Bình nhướn mắt, nói với vẻ lười biếng: “Nhưng đáng tiếc là các anh vẫn chưa tìm thấy xác của Hồ Phán Phán.”

Đúng vậy, đồn Nam Thành đã từng tổ chức lục soát kỹ công viên thành phố, không những không tìm thấy xác của Hồ Phán Phán mà còn không tìm thấy dấu vết hiện trường hung án nghi vấn. Đó cũng chính là lý do chính mà cảnh sát Nam Thành dừng việc điều tra đối với Lục Phong Bình: Mặc dù Lục Phong Bình là người cuối cùng tiếp xúc với Hồ Phán Phán trước khi cô mất tích, nhưng nếu Hồ Phán Phán không bị hại trong công viên, thì sự việc xảy ra sau đó dường như cũng khó mà có liên quan đến Lục Phong Bình.

Tất nhiên cũng có khả năng Lục Phong Bình sau khi giết Hồ Phán Phán xong thì đầu tiên đã tạo ra hiện tượng giả một mình rời khỏi công viên, sau đó quay trở lại đó từ một điểm mù camera khác, xóa dấu vết ở hiện trường và mang xác đi. Chỉ riêng việc mang cái xác đi đã là một công việc lớn, do đó muốn không để lại chút dấu vết nào thì cũng không phải là chuyện dễ. Do đó trong tình hình không có chứng cứ, thì hướng tư duy này chỉ có thể coi là một kiểu suy đoán mà thôi.

Việc trao đổi lúc này vẫn nên tiến hành tiếp theo tư duy thông thường.

La Phi tiếp tục hỏi: “Trong quá trình anh và Hồ Phán Phán hẹn hò, cô ấy có nói đến việc tiếp sau đó sẽ đi đâu hoặc là liên hệ với ai đó khác không?”

Lục Phong Binh đáp: “Không.”

“Anh biết chuyện Hồ Phán Phán mất tích khi nào?” “Hai ngày sau đó, là khi cảnh sát đến tìm tôi.” “Trong hai ngày đó anh không tìm cô ấy à? Không gọi điện một lần nào?”

“Có gì mà phải tìm? Vốn chỉ là một cuộc tình chớp nhoáng, tôi cũng không muốn tiếp tục phát triển.” Lục Phong Bình lại đưa mắt sang nhìn Lương Âm, cười ranh mãnh: “Trái tim tôi, đã có người chiếm chỗ từ lâu rồi.”

Lương Âm kiên quyết ngoảnh đầu đi, mặt đanh lại.

“Vẫn giận anh à?” Lục Phong Bình chìa hai tay, vẻ oan uổng, “Anh đã giải thích rõ ràng rồi, Hồ Phán Phán mất tích không hề có liên quan gì đến anh. Thế mà lão điên Hồ Đại Dũng lại vẫn cứ gây chuyện với anh.”

Lương Âm lạnh lùng nói: “Vụ án vẫn chưa giải quyết xong, anh chưa thể thoát nghi vấn được đâu.”

Lục Phong Bình nhìn Lương Âm, rồi lại nhìn La Phi, nói với vẻ rất thành khẩn: “Vậy thì các anh nhanh chóng điều tra cho rõ sự thật đi, để trả lại sự trong sạch cho tôi.”

“Chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra sự thật.” La Phi nói rõ rành từng chữ giống như một lời tuyên thệ và cũng là một lời cảnh cáo.

Lực Phong Bình mỉm cười, rồi cũng trịnh trọng nói ra mấy chữ: “Tôi ngẩng đầu chờ đợi.”

Việc điều tra đối với vụ án Hồ Phán Phán mất tích dường như đi vào chỗ bế tắc. Mặc dù Lục Phong Bình có nghi vấn rất lớn, nhưng những câu trả lời của anh ta với cảnh sát rất kín kẽ, dù là La Phi thì trong một lúc cũng không thể nào tìm được khâu đột phá. Mặt khác, bản thân La Phi cũng không có thời gian để dành nhiều tâm sức cho vụ án này, vì trọng tâm của anh vẫn là vụ án Cao Vĩnh Tường.

“Thôi được, chúng ta nói tới một cô gái khác vậy,” La Phi chủ động đổi chủ đề, “Lưu Ninh Ninh.”

“Anh đã điều tra ra “Hắc Oa” là ai à?” Lục Phong Bình hỏi. Lần trước, việc thôi miên của anh ta bị mắc đúng vào chỗ mấu chốt đó.

“Tạm thời vẫn chưa điều tra ra.” La Phi nhún vai, giải thích: “Ký ức về “Hắc Oa” có lẽ xảy ra vào hồi Lưu Ninh Ninh còn bé, nhưng cô ấy là một đứa bé bị bỏ rơi, bố mẹ nuôi của cô ấy cũng không hiểu lắm về những trải nghiệm thời thơ ấu của cô ấy.”

Lục Phong Bình “ồ” một tiếng: “Vậy thì phải tìm đến bố mẹ đẻ của cô ấy mới được.”

“Đúng thế,” La Phi hơi vươn người về trước, tỏ ý xin mời, “ở khâu này, chúng tôi vẫn phải cần đến sự giúp đỡ của anh.”

“Giúp như thế nào?”

“16 năm trước, mẹ của Lưu Ninh Ninh bỏ cô ấy lại trong một tiệm ăn nhanh ở thành phố này. Anh có thể tiến hành thôi miên Lưu Ninh Ninh một lần nữa, để giúp cô ấy nhớ lại tình hình hồi đó, có lẽ có thể sẽ tìm được thêm một số manh mối có giá trị?”

“16 năm trước…”, Lục Phong Bình phán đoán, “Vậy thì hồi đó cô ấy ba, bốn tuổi nhỉ?”

“4 tuổi.”

“Vậy thì không có gì khó.” Lục Phong Bình tỏ ra rất chắc chắn.

La Phi gật đầu, sau đó gọi điện cho Dương Hưng Xuân, nói vắn tắt tình hình. Phía Dương Hưng Xuân cũng tích cực phối hợp, đồng thời còn chủ động hỏi: “Có cần tôi tiện đường đưa Lưu Ninh Ninh đến không?”

La Phi trả lời rất thoải mái: “Thế thì hay quá, anh đón đi nhé.” Lúc đầu chính là Dương Hưng Xuân đã nhận Lưu Ninh Ninh, để cho hai người họ gặp nhau trước một lúc cũng sẽ rất tốt cho việc khôi phục trí nhớ của Lưu Ninh Ninh.

3

3 giờ 45 phút chiều, nhóm của La Phi tới nhà hàng KFC ở đường Lâm Thúy trước.

Đường Lâm Thúy từng là con đường trung tâm của thành phố Long Châu, ở đây có nhà hàng KFC nổi tiếng nhất thành phố. Nhiều năm trước, khi nhà hàng này khai trương, dân chúng thành phố đã từng phải xếp hàng để được nếm món mới, cảnh tượng nhộn nhịp đó khiến cho nhiều người đến nay vẫn còn nhớ như in.

16 năm trước, Lưu Ninh Ninh đã bị mẹ đẻ của mình vứt lại ở tầng một của nhà hàng này.

Giờ này chưa phải là giờ cao điểm, khách trong nhà hàng không đông lắm. La Phi đã nói ý định với giám đốc nhà hàng và đã nhận được sự phối hợp tích cực, sau đó ông nhanh chóng chuyển toàn bộ khách hàng lên tầng trên. Sau khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi cũng là lúc Dương Hưng Xuân đưa Lưu Ninh Ninh đến hiện trường.

La Phi bước ra đón, hỏi Dương Hưng Xuân: “Thế nào, cô ấy có còn nhớ anh không?”

Dương Hưng Xuân lắc đầu: “Lúc đó cô bé mới mấy tuổi, làm sao mà nhớ được?”

Lưu Ninh Ninh đứng bên nhìn Dương Hưng Xuân, sau đó cúi đầu xuống, trông như một đứa trẻ mắc lỗi.

“Trẻ 4 tuổi đã hoàn toàn đủ khả năng để nhớ.” Lục Phong Bình khệnh khạng đi đến, nói thao thao, “Những chuyện cũ đã từng xảy ra đều được lưu giữ trong bộ não của cô ấy, chỉ là xem anh có bản lĩnh lìm ra được hay không.”

“Thật sao?” Dương Hưng Xuân nheo mắt, nhìn Lục Phong Bình một lượt từ đầu đến chân. Chờ đối phương đi đến trước mặt, anh chủ động chìa tay phải ra, chào: “Anh chính là nhà thôi miên đó à? Rất vinh hạnh.”

Lục Phong Bình nhướn mắt: “Có gì mà vinh hạnh. Tôi ghét nhất là cứ phải gặp cảnh sát các anh.”

Dương Hưng Xuân đã được nghe nói về tính xấu của Lục Phong Bình, nên không để ý đến câu nói đó, ngược lại còn cười lớn: “Càng là những người ghét chúng tôi thì chúng tôi lại càng muốn làm bạn với người đó. Từ góc độ nào đó mà nói, cảnh sát đúng là nghề khiến cho người khác ghét.”

“Um” Lục Phong Bình gật đầu vừa lòng, anh ta vừa đưa tay bắt tay Dương Hưng Xuân vừa khen: “Tự biết thế là thông minh đấy!”

“Anh ấy là đồn trưởng Dương của đồn Cao Linh.” La Phi giới thiệu, “Năm xưa khi Lưu Ninh Ninh bị mẹ bỏ rơi, chính anh ấy là người đã đón nhận cô ấy đầu tiên đấy.”

Lục Phong Bình hỏi Dương Hưng Xuân: “Hồi đó cô bé ấy ngồi ở vị trí nào?”

Dương Hưng Xuân chỉ vào góc tây bắc của nhà hàng, nói: “Đại khái là ở chỗ đó, vị trí chính xác thì tôi không nhớ rõ lắm.”

“Anh xác định là ở chỗ đó chứ?” Lục Phong Bình khẽ kéo Dương Hưng Xuân, Dương Hưng Xuân quay lại, mặt quay vào chỗ anh vừa chỉ.

Dương Hưng Xuân gật đầu, xác nhận: “Đúng vậy.”

“Rất tốt.” Lục Phong Bình nói, “Hãy nhắm mắt lại.”

Dương Hưng Xuân hơi ngây người: “Sao cơ?”

“Hãy nhắm mắt lại.” Lục Phong Bình nhắc lại, giọng có vẻ như ra lệnh.

Dương Hưng Xuân nhắm mắt lại.

“Điều chỉnh hơi thở của anh, từ từ trấn tĩnh, trong đầu đừng nghĩ đến chuyện gì.” Lục Phong Bình dùng giọng nói trầm trầm bắt đầu dẫn dắt đối phương. Một lát sau, cảm thấy hơi thở của Dương Hưng Xuân đã trở nên nhẹ nhàng và đều đều, Lục Phong Bình mới bắt đầu hỏi: “Khi chuyện đó xảy ra, vào mùa gì, chắc anh nhớ chứ?”

Dương Hưng Xuân lập tức đáp: “Vào mùa thu.”

“Ban ngày hay buổi tối?”

“Buổi tối, nhưng trời chưa tối hẳn.”

“Được, hãy miêu tả qua quá trình diễn ra sự việc. Bắt đầu từ lúc anh nhận được tin báo.”

Dương Hưng Xuân im lặng, lục tìm trong trí nhớ một lức rồi “Hôm đó tôi trực đêm. Vừa mới ăn cơm tối xong thì nhận điện thoại gọi đến báo, nói rằng có một đứa trẻ ở nhà hàng KFC không tìm thấy mẹ, đang khóc rất dữ. Tôi vội đến hiện trường.”

“Anh đi bằng gì? Đi bộ hay là lái xe?”

“Lái xe.”

“Hơn 10 năm trước, đường chắc là không tắc nhỉ?”

“Đúng thế, không tắc.”

“Anh có thể tưởng tượng trong đầu quá trình lái xe lúc đó. Bắt đầu từ lúc anh rời đồn, con đường đó hẳn anh rất quen thuộc, đúng không?”

“Đúng.” Dương Hưng Xuân đã công tác ở đồn Cao Linh hơn 20 năm, nên sớm đã nắm rõ mỗi một con đường trong địa bàn như lòng bàn tay.

“Được.” Lục Phong Bình tiếp tục dùng lời nói dẫn dắt tư duy của đối phương, “Hãy tưởng tượng, trong chiều muộn vẫn còn chưa tối hẳn, anh vừa lái xe về phía nhà hàng KFC ở Lâm Thúy, con đường rất quen thuộc. Tôi muốn anh nhớ lại quá trình đó một cách hoàn chỉnh, giống như anh đang lái xe thật. Anh phải đi qua mỗi một con đường, rẽ qua mỗi một ngả đường. Khi anh tới nơi, hãy nói với tôi một tiếng.”

Tư duy của Dương Hưng Xuân biến thành một chiếc xe cảnh sát lao đi trong buổi chiều tà, anh đi qua hết khu phố này đến khu phố khác, những cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong đầu anh như những thước phim. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở bên ngoài nhà hàng KFC Lâm Thúy, Dương Hưng Xuân nói một câu như đang trong tiềm thức: “Đến rồi.”

“Xin hãy tiếp tục nhớ lại tình hình lúc đó. Bây giờ, tôi yêu cầu anh hãy thuật lại những tình hình đó, anh đã làm gì? Nhìn thấy gì? Nghe thấy gì?”

Dương Hưng Xuân nhắm mắt, nói: “Đầu tiên tôi đỗ xe ở bên cạnh đường, sau đó xuống xe. Tôi đi về phía nhà hàng KFC, qua lớp cửa kính, tôi nhìn thấy có khá đông người tập trung trong nhà hàng để xem. Khi tôi đẩy cửa bước vào, có người nhìn thấy tôi thì kêu lên: “Cảnh sát đến rồi!”. Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đám đông tự động lui ra, nhường đường cho tôi. Tôi nhìn thấy một bé gái ngồi ở đó, trước mặt có một đống đồ ăn còn thừa. Đứa bé đang khóc, có hai nhân viên phục vụ đứng bên cạnh dỗ dành nó, nhưng không có kết quả.”

“Đứa bé gái ngồi ở chỗ không xa trước mặt anh, bây giờ anh đã có thể nhớ được chỗ ngồi cụ thể của nó chưa?”

Dương Hưng Xuân nhíu mày, cố gắng nghĩ một lúc, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng lúc đó. Anh có thể nhìn thấy vị trí tương đối của mỗi một người, nhưng vẫn không sao nhớ được chỗ ngồi cụ thể. Cuối cùng, anh đành bất lực lắc đầu.

Lục Phong Bình không vội, anh ta lại nói: “Bây giờ, xin hãy dồn toàn bộ sự chú ý vào đứa bé gái. Hãy quên những người xung quanh đi, chỉ nhìn đứa bé đó thôi. Nếu anh làm được, hãy nói với tôi.”

Tư duy của Dương Hưng Xuân theo lời nói của đối phương, hình ảnh bé gái mỗi lúc một rõ nét, anh nghe thấy tiếng khóc của nó, thậm chí nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má nó. Thế là anh nói: “Tôi làm được rồi, bé gái ấy ở chỗ này.”

Lục Phong Bình lập tức tiếp lời: “Mở mắt ra, nhìn xem đứa bé ở chỗ nào!” Khác hẳn với những lời dẫn dụ chậm rãi lúc trước, câu nói này rất ngắn gọn, dứt khoát và đầy vẻ ra lệnh. Dương Hưng Xuân không kịp nghĩ gì nhiều, dường như mở mắt ra một cách bản năng.

Một khoảnh khắc kỳ diệu xuất hiện: cảnh tượng ký ức của ảo tưởng và cảnh tượng chân thực trước mắt đồng thời kích thích vào thần kinh thị giác của Dương Hưng Xuân. Khi hai cảnh tượng đó chồng vào nhau, dù chỉ là không phẩy mấy giây cũng là đủ.

“Tôi nhìn thấy rồi!” Dương Hưng Xuân phấn khởi kêu to: “Chính là ở đây!” Anh sải bước về phía trước, chỉ vào một chỗ trống, nói: “Đứa bé ấy lúc đó ngồi ở đây!”

Lục Phong Bình đắc ý nhếch mép, anh ta vẫy tay về phía Lưu Ninh Ninh, gọi: “Đến đây đi!”

Lần trước cô gái đã tiếp nhận việc thôi miên của Lục Phong Bình, hai bên đã xây dựng được sự tin cậy nhất định, nên cô gái nghe lời đến bên Lục Phong Bình.

Lục Phong Bình chỉ vào chiếc ghế mà Dương Hưng Xuân tìm thấy: “Ngồi xuống đây.” Lưu Ninh Ninh ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ đợi.

La Phi vẫy tay, nói với Dương Hưng Xuân: “Chúng ta ra ngoài đợi.” Mọi người cũng biết tiếp sau đây cần phải tránh mọi sự gây nhiễu, thế nên đều theo La Phi ra đợi bên ngoài.

Trong nhà hàng KFC chỉ còn lại Lục Phong Bình và Lưu Ninh Ninh. Lúc này, Lưu Ninh Ninh đã được đặt trong hoàn cảnh bị bỏ rơi nhiều năm trước, còn Lục Phong Bình sắp tiến hành thôi miên, giúp cô đánh thức ký ức bị chôn vùi suốt bao nhiêu năm.

Tuy nhiên, tiến triển của sự việc không thuận lợi như tưởng tượng của mọi người. Nửa tiếng sau, đầu tiên là Lục Phong Bình đi ra. La Phi bước tới, hỏi: “Thế nào rồi?”

Lục Phong Bình lắc đầu, nói: “Tôi không tìm thấy đoạn kí ức cô ấy bị bỏ lại.”

Lương Âm đứng bên trề môi, châm biếm: “Chẳng phải anh nói là không khó là gì?”

“Đúng là không khó, tôi đã thôi miên thành công.” Lục Phong Bình biện hộ cho mình, “Chỉ có điều không tìm ra đoạn ký ức đó.”

Lương Âm cười lạnh lùng. “Thế mà cũng gọi là thành công à?”

Lục Phong Bình bình thản đáp: “Không tìm thấy ký ức không phải là tôi bất lực, mà là đoạn ký ức đó hoàn toàn không tồn tại.”

La Phi “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Ý anh nói là sao?”

“Ý của tôi đã rất rõ.” Lục Phong Bình quay người, chỉ vào Lưu Ninh Ninh ngồi cách đó không xa, “Cô gái kia hoàn toàn không bị bỏ rơi ở chỗ này, là do trinh sát của các anh đã tìm sai phương hướng.”

La Phi nhíu mày không hiểu, mắt anh nhìn về phía Dương Hưng Xuân. Thông tin Lưu Ninh Ninh bị bỏ rơi chính là do anh ấy cung cấp.

Dương Hưng Xuân lập tức chìa tay, nói: “Điều đó là không thể!”

Lương Âm tỏ rõ lập trường phản bác Lục Phong Bình: “Vừa rồi chẳng phải anh thôi miên anh Dương, sau đó tìm được vị trí đó sao? Bây giờ thì lại nói là không đúng, anh làm thế có khác gì tự vả vào mặt mình?”

Lục Phong Bình chỉ vào Dương Hưng Xuân: “Đúng là anh ấy có đoạn ký ức đó.” Sau đó lại chỉ vào Lưu Ninh Ninh: “Nhưng cô ấy thì không. Tôi chỉ có thể nói với các anh như vậy, những chuyện khác không có liên quan gì đến tôi.”

“Thôi đi. Tôi thấy anh hoàn toàn không có khả năng đó nên mới bịa ra cái cớ đó!” Lương Âm quay sang nói với La Phi: “Đội trưởng La, anh cũng đừng có tin anh ta. Con người này mở miệng ra là thế, tôi rất hiểu anh ta!”

“Tin hay không tùy mọi người.” Lục Phong Bình tỏ thái độ không quan tâm.

La Phi tập trung suy nghĩ, rà lại toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối. Anh không dễ dàng tin lời của bất cứ ai, nhưng anh cũng không coi nhẹ bất cứ khả năng tiềm ẩn nào. Cuối cùng anh tổng kết: “Nếu việc thôi miên của Lục Phong Bình đáng tin cậy, thì chỉ có thể nói rõ một việc: anh Dương đúng là đã từng nhận một đứa trẻ bị bỏ rơi ở đây, nhưng đứa trẻ đó không phải là Lưu Ninh Ninh.”

Trần Gia Hâm cũng tiếp lời: “Liệu có phải hồ sơ ở cô nhi viện có gì đó nhầm lẫn không?” Vì họ đã tìm đến Dương Hưng Xuân thông qua hồ sơ ở cô nhi viện, nên sau khi La Phi đưa ra suy nghĩ đó, cậu lập tức nghĩ đến điều này.

La Phi cũng cảm thấy cần thiết phải xác nhận vấn đề này, anh lập tức đưa ra quyết định: “Đến cô nhi viện tra lại hồ sơ đó.”

Lục Phong Bình không có hứng thú đi theo La Phi, nên một mình rời đi, không biết đến chỗ nào để giải khuây. Dương Hưng Xuân lái xe đưa Lưu Ninh Ninh về trường, cuối cùng chỉ còn La Phi, Trần Gia Hâm và Lương Âm đi đến cô nhi viện.

Tình nguyện viên của cô nhi viện là Vương Hải đưa nhóm của La Phi đến phòng tư liệu, lần trước cũng chính anh ta đưa La Phi và Trần Gia Hâm đến xem hồ sơ.

Hồ sơ được lưu trữ theo năm, La Phi lập tức tìm thấy túi hồ sơ tương ứng, trong túi hồ sơ giữ tư liệu cá nhân của những đứa trẻ vào viện 16 năm trước. La Phi lấy từng tập hồ sơ ra, sau đó bắt đầu lật xem.

Tư liệu về Lưu Ninh Ninh ở vị trí gần giữa nửa sau của tập hồ sơ, La Phi nhanh chóng lật đến chỗ đó dựa theo trí nhớ. Anh bắt đầu đọc chăm chú nội dung trên hồ sơ.

Cô bé có tên thân mật là Nam Nam, được cảnh sát Dương Hưng Xuân của đồn Cao Linh đưa đến, lý do vào cô nhi viện là bị mẹ bỏ rơi… Những thông tin đó xem ra không có vấn đề gì.

La Phi chăm chú đối chiếu so sánh với ảnh trong hồ sơ, thấy đó là cùng một người với bức ảnh hồi còn nhỏ của Lưu Ninh Ninh do mẹ của Lưu Ninh Ninh cung cấp. Tóm lại là, trong tài liệu của hồ sơ không thấy có bất cứ chỗ nào sai lệch.

“Tôi biết ngay là gã đó luôn miệng nói bậy bạ mà!” Lương Âm không nén được đưa ra suy đoán đối với Lục Phong Bình.

La Phi vẫn đang tiếp tục xem bộ tài liệu đó, có vẻ anh vẫn chưa chịu từ bở. Mãi cho đến khi lật đến trang cuối của hô sơ, phía dưới đã xuất hiện tài liệu về đứa bé khác thì tay anh mới dừng lại. Và đúng lúc ấy, dường như anh phát hiện ra một bí mật nào đó.

La Phi khẽ kêu “ấy” một tiếng, rồi mắt dồn vào ảnh của đứa bé tiếp theo.

Lương Âm và Trần Gia Hâm cũng ghé lại nhìn. Đó là một đứa bé trai, tên là Đào Vĩ, tuổi có vẻ lớn hơn Nam Nam lúc đó.

Lương Âm không biết đứa bé trai đó có liên quan gì với việc mà La Phi quan tâm, bèn hỏi: “Sao thế?”

La Phi quay đầu nhìn tình nguyện viên Vương Hải, hỏi: “Có ai động đến chỗ hồ sơ này không?”

Vương Hải đáp một tiếng: “Sao ạ?” vẻ không hiểu ý của đối phương.

La Phi nói cụ thể hơn: “Ngày hôm qua chúng tôi đến xem hồ sơ. Sau khi chúng tôi đi, đến hôm nay quay trở lại, giữa chừng đó có người nào khác động đến túi hồ sơ này không?”

Vương Hải lập tức lắc đầu: “Không.”

“Ông chắc chứ?”

“Chắc, chìa khóa của phòng tư liệu chỉ có một mình tôi giữ. Khẳng định giữa chừng không có ai đến.”

“Ông luôn mang chìa khóa theo người chứ? Liệu nó có bị người nào đó lấy đi không? Hơn nữa..”, La Phi đưa mắt nhìn về phía khóa cửa, “Kiểu khóa cũ kia rất kém an toàn, chỉ cần cho một cái thẻ vào cũng có thể mở được.”

“Ý anh muốn nói là có người lén vào bên trong?” Vương Hải ngây người, tiếp tục lắc đầu, nói: “Chuyện đó không có nhiều khả năng, vì trong đây chẳng có gì đáng tiền. Muốn xem hồ sơ thì chỉ cần tìm tôi là được, cũng có gì phải bảo mật lắm đâu.”

“Nhưng túi hồ sơ này đúng là có người đã động vào.” Giọng của La Phi rất chắc chắn không chút nghi ngờ, tiếp đó anh lại nhìn Vương Hải với vẻ như đang suy nghĩ, rồi trầm ngâm nói: “Nếu ông không biết thì chuyện này lại càng thú vị.”

Nếu có người lén động vào hồ sơ, lại vào đúng lúc mấu chốt trong việc điều tra vụ án, thì chuyện này tất nhiên là rất đáng ngờ. Lương Âm và Trần Gia Hâm hiểu rõ logic trong đó, nhưng họ vẫn không biết rốt cuộc thì hồ sơ bị người khác động vào ở đâu.

Lương Âm không nén được hỏi La Phi: “Sao anh lại biết hồ sơ bị ai đó động vào? Tôi thấy hồ sơ của Lưu Ninh Ninh rất hoàn chỉnh, có vấn đề gì đâu chứ?”

La Phi không trả lời ngay, anh cúi đầu lật túi hồ sơ từ đầu đến cuối một lượt, như đang tìm gì đó. Lật xong, anh nói với Lương Âm: “Hồ sơ của Lưu Ninh Ninh đúng là không có vấn đề gì, chỉ là bản hồ sơ phía sau đó không thấy đâu nữa.”

“Phía sau?”

“Lần trước khi đến xem hồ sơ, tôi cũng đã lật xem hồ sơ của Lưu Ninh Ninh đến trang cuối cùng, cho đến khi lộ ra bộ hồ sơ tiếp theo. Ở chỗ này này.” La Phi vừa nói vừa lật đến vị trí tương ứng, sau đó anh chỉ vào bức ảnh của cậu bé, “Lúc đó tôi nhớ rằng, phía sau là một đứa bé gái, chứ không phải là cậu bé trai Đào Vĩ này.”

“Sao? Nói như vậy là hồ sơ của bé gái sau đó đã ‘không thấy đâu nữa”?”

La Phi gật đầu: “Đúng thế.”

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến vụ án Lưu Ninh Ninh?”

“Nếu không có liên quan, thì người lấy trộm hồ sơ sao lại phải mất công như vậy?”

Lương Âm vỗ tay, khen: “Giỏi!”

“Giỏi cái gì?” Trần Gia Hâm đứng bên lẩm bẩm không hiểu. Manh mối quan trọng đã bị mất, sao lại còn khen?

“Bây giờ chỉ cần túm được người lấy trộm hồ sơ, thì vụ án sẽ có bước đột phá.” Lương Âm đề nghị, “Nhanh chóng đến phòng bảo vệ kiểm tra camera thôi.”

La Phi không lạc quan như Lương Âm: “Gần phòng tư liệu hình như không có đầu camera đâu.”

“Đứng là không cỏ.” Vương Hải xác nhận phán đoán của La Phi, “Cả cô nhi viện chỉ lắp ba chiếc camera, một chiếc ở cổng, một chiếc ở phòng của bọn trẻ, và một chiếc ở cửa phòng tài vụ.”

Lương Âm nói bằng giọng trách móc: “Ôi, hệ thống an ninh của các ông kém quá!”

“Chẳng có cách nào khác.” Vương Hải bắt đầu kể khổ: “Tài chính của cô nhi viện luôn rất căng, có được chút tiền nào thì đều phải tiêu cho bọn trẻ, nên không thể lắp nhiều camera được. Hơn nữa, ở đây cũng chẳng có dầu mỡ gì, kẻ trộm thông thường cũng chẳng buồn hỏi thăm. Có lắp thêm camera cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Cũng phải… Có điều, dù sao cũng phải kiểm tra camera ở cổng xem thế nào? Thủ phạm phần nhiều không phải là người trong cô nhi viện, vì vậy kẻ đó phải ra vào cổng, đúng không?”

“Chắc chắn là phải kiểm tra camera rồi, có điều cũng phải theo trình tự, đừng có hy vọng quá.” La Phi tiếp tục giội cho Lương Âm một gáo nước lạnh, “Cô nhi viện không có tường bao, chỉ có hàng rào cao hơn một mét, nếu muốn nhảy vào thì quá dễ dàng. Nếu cô muốn vào ăn trộm đồ thì cô có đi bằng lối cổng không?”

Lương Âm trề môi: “Vậy còn manh mối trong phòng? Dấu vân tay, dấu chân gì đó?”

“Nếu có thể tìm thấy dấu vân tay khả nghi, thì coi như chúng ta đã gặp may to. Có điều, nếu kẻ đó đã tính toán được rằng chúng ta sẽ quay lại đây thì chắc sẽ không sơ suất đến mức để lại dấu vân tay. Còn như dấu chân, chúng ta đã lấy được dấu chân của kẻ tình nghi ở hiện trường án mạng, từ đó có thể suy ra chiều cao cân nặng của kẻ tình nghi, nên cũng sẽ không có ý nghĩa thực chất nào.”

“Ôi, anh Phi, sao anh toàn nói ra những lời tiêu cực thế?” Lương Âm lẩm bẩm trách, “Làm tôi chẳng còn lòng tin nữa.”

“Vậy thì tôi sẽ cho cô một chút niềm tin nhé.” La Phi mỉm cười nói: “Thực ra, cơ hội đột phá của chúng ta bây giờ hoàn toàn không phải ở chỗ tìm ra được kẻ lấy trộm hồ sơ, mà là tìm được bé gái trong hồ sơ đó.”

Lương Âm vừa nghe đã hiểu ra: “Đúng! Kẻ đó vì sao lấy trộm hồ sơ? Chứng tỏ, trong hồ sơ nhất định có thông tin quan trọng gì đó. Chúng ta chỉ cần tìm ra thứ mà kẻ đó muốn giấu, thì vụ án này không còn khó nữa.”

“Đứa bé gái đó tên là gì?” Trần Gia Hâm lên tiếng hỏi, vẻ rất muốn được thử sức ngay.

“Tên ư? Điều đó tôi không biết.” La Phi chìa tay nói, “Hôm qua, khi tôi lật đến trang đó nhìn vội một cái, chỉ nhớ đó là một bé gái, còn tên gì thì lại không để ý.”

Trần Gia Hâm gãi đầu: “Không biết tên, hồ sơ lại biến mất, vậy thì điều tra thế nào đây?”

La Phi nói rành rọt từng chữ: “Phương pháp loại trừ.”

“Hồ sơ được sắp xếp theo năm, chúng ta chỉ cần biết năm đó có những đứa trẻ nào vào cô nhi viện, sau đó xem lại hồ sơ thiếu đứa bé nào, như thế chẳng phải là được sao?” Lương Âm liếc nhìn Trần Gia Hâm, vẻ chê bai đối phương tư duy quá chậm.

Trần Gia Hâm vẫn tiếp tục thắc mắc: “Nhưng nếu muốn biết năm đó có những đứa trẻ nào vào cô nhi viện, chẳng phải phải tra hồ sơ là gì?”

La Phi đáp: “Cũng có thể thông qua trí nhớ của người trong cuộc. Ví dụ như, tất cả những đứa trẻ vào cô nhi viện năm đó chắc chắn đều phải qua việc phê duyệt của viện trưởng.”

“Ý anh nói là để cho bà lão viện trưởng nhớ lại chuyện này?” Trần Gia Hâm lắc đầu, “Chuyện này khó lắm. Đã 16 năm rồi, bà viện trưởng cũng đã già. Ví dụ anh đưa tư liệu của một đứa bé nào đó cho bà ấy xem thì có thể bà ấy sẽ nhớ ra chút gì đó. Bây giờ thiếu mất một đứa bé, mà bảo bà ấy nhớ xem thiếu đứa nào, thì có khác gì bảo bà ấy p