← Quay lại trang sách

Chương 6 1

Lúc 11 giờ 13 phút sáng ngày 14 tháng 9. Tại bệnh viện Nhân dân thành phố Long Châu.

Liên tục đón tiếp mấy người đến thăm, khiến La Phi cảm thấy hơi mệt. Đồng thời, tác dụng của thuốc gây tê dần dần hết hiệu lực, nên cơn đau từ vai phải bắt đầu lan ra.

Tối hôm qua, La Phi một mình đến nơi ở của Dương Hưng Xuân, anh hoàn toàn không ngờ được đối phương mang theo một khẩu súng bên mình. Dương Hưng Xuân đã bắn trúng vai của La Phi, sau đó trốn mất tích. La Phi cố giữ vết thương và gọi đến 120. Cuộc truy bắt Dương Hưng Xuân lập tức được triển khai trong phạm vi toàn tỉnh ngay trong đêm. La Phi được tiến hành phẫu thuật gắp bỏ đầu đạn ở vai và cố định chỗ xương bị gãy. Bắt đầu từ lúc 9 giờ sáng nay, bạn bè, đồng nghiệp lần lượt thay nhau vào thăm, mãi cho tới 11 giờ khi bác sĩ đến kiểm tra tình hình vết thương thì mới hết.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với La Phi bằng giọng động viên: “Phẫu thuật rất thành công, không có ảnh hưởng gì đến chức năng của vai phải sau này. Việc bây giờ cần làm là nghỉ ngơi cho tốt.”

“Đến bao giờ thì có thể xuất viện được?”

“Truyền nước mấy ngày, chờ đến khi hết viêm tấy thì có thể ra viện được. Nhiều nhất là một tuần. Nửa tháng sau cắt chỉ, còn hồi phục hoàn toàn thì phải hai, ba tháng sau.”

“Vâng”, La Phi nói bằng giọng cảm ơn, “Bác sĩ đã phải vất vả rồi.”

“Đó là trách nhiệm của tôi mà.” Bác sĩ cũng đáp lại một vài câu rồi tiếp tục đi kiểm tra ở phòng bệnh khác. Ông vừa ra khỏi, Trần Gia Hâm và Lương Âm liền bước vào. La Phi gật đầu chào hai người, rồi lập tức lên tiếng hỏi đồng thanh với Lương Âm: “Thế nào?”

Điều mà Lương Âm quan tâm là sức khỏe của La Phi, còn La Phi thì lại đang muốn biết tiến triển của vụ án, anh xua tay đáp: “Tôi không sao. Hãy nói tình hình chỗ các cô các cậu đi.”

Lương Âm né người, để cho Trần Gia Hâm lên trước. Sau khi La Phi bị thương, vụ án tạm thời giao cho Trần Gia Hâm phụ trách.

Trần Gia Hâm báo cáo: “Hôm qua, sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã cho phong tỏa các ngả đường ra vào thành phố, dự đoán là anh ta không thể chạy trốn ra ngoài được. Bây giờ, tất cả mọi bến tàu bến xe, các khách sạn lớn nhỏ đều bố trí theo dõi, nên việc bắt được Dương Hưng Xuân chỉ là vấn đề thời gian.”

“Thế còn bạn bè, người thân của Dương Hưng Xuân ở thành phố này thì sao?”

“Dương Hưng Xuân là con một, cha mẹ đều đã ốm mất, anh ta không còn thân thích. Còn bạn bè thì phần lớn đều là người trong ngành, mọi người đều biết tính chất nghiêm trọng của sự việc này, tôi nghĩ sẽ không có ai bao che cho anh ta đâu.”

Nói như vậy thì Dương Hưng Xuân không có chỗ nào để đi. La Phi “ừ” một tiếng, rồi lại hỏi phụ tá của mình: “Bước tiếp theo chuẩn bị làm gì?”

“Bây giờ đã xác định vụ án này có liên quan đến thân thế của Lưu Ninh Ninh, tôi đang nghĩ có nên coi Lưu Ninh Ninh là khâu đột phá để điều tra lại hay không?”

La Phi lắc đầu, nói: “Không cần đâu. Thân thế của Lưu Ninh Ninh đã rõ. Điều quan trọng nhất bây giờ là bắt Dương Hưng Xuân về quy án. Trước khi tìm được Dương Hưng Xuân, chớ nên đánh động đến cô gái ấy.”

Khi truyền đạt mệnh lệnh này, La Phi chợt nhận ra đây chính là cục diện mà Dương Hưng Xuân mong chờ. Tình hình vụ án nằm ở điểm mấu chốt Dương Hưng Xuân quy án, anh ta chạy trốn thêm một ngày thì Lưu Ninh Ninh được an bình thêm một ngày.

Nhưng cục diện đó có thể kéo dài được bao lâu? Bản thân Dương Hưng Xuân là người trong ngành, anh ta hiểu rõ giết người, giữ súng đều là trọng án nhất định phải phá bằng được. Trong sự truy lùng như thiên la địa võng của cảnh sát, anh ta liệu trốn được vào đâu?

“Chúng tôi đã lục soát nơi ở của Dương Hưng Xuân, phát hiện ra thứ này.” Trần Gia Hâm đưa một vật ra, nói, “Tôi cảm thấy cần thiết phải cho anh biết chuyện này.”

La Phi đưa tay trái ra đón, đó là một cuốn sách, rất quen thuộc.

“Chiến đấu với tội ác”, tác giả Kiếm Long.

“Ồ? Không lẽ…”, La Phi nhìn Trần Gia Hâm một cái, định nói nhưng lại thôi.

Cuốn sách này là do nhà thôi miên Bạch Á Tinh viết, trong sách ẩn chứa cơ sở lý luận của cái gọi là “công trình tịnh hóa”. Bạch Á Tinh đã lấy cuốn sách này làm phương tiện để tìm chọn ra hơn ba ngàn người tiềm tàng đi theo trong hệ thống cảnh sát cả nước. Và Trần Gia Hâm cũng đã từng là một trong số đó. Sau này, may nhờ có sự giúp đỡ của Lăng Minh Đỉnh nên Trần Gia Hâm mới được cứu ra khỏi sự u mê như tẩu hỏa nhập ma.

Trần Gia Hâm không che giấu chuyện đó, cậu nói tiếp lời mà La Phi đang nói dở: “Tôi cảm thấy Dương Hưng Xuân củng là một người đi theo Bạch Á Tinh.”

La Phi gật đầu. Dương Hưng Xuân giết chết Lý Quân và Tần Yến, xét về động cơ phạm tội rất phù hợp với lý luận của “công trình tịnh hóa”. Một Dương Hưng Xuân như vậy, khi tiếp xúc với cuốn “Chiến đấu với tội ác” chắc chắn sẽ có cảm giác tiếc rằng gặp nhau muộn. Vì vậy việc anh ta trở thành người đi theo Bạch Á Tinh hầu như chẳng có gì phải suy nghĩ.

Chỉ đáng tiếc cho Cao Vĩnh Tường. Ông ta hoàn toàn không thuộc phạm vi phải xử lý của “công trình tịnh hóa”. Ông đã bỏ mạng trong vụ án này, thực sự là quá oan uổng.

Nghĩ đến đây, La Phi chợt nhớ đến một chi tiết trong vụ án Cao Vĩnh Tường. Anh bèn hỏi Trần Gia Hâm: “Buổi chiều ngày Cao Vĩnh Tường bị hại, không kiểm tra thấy bóng dáng ra vào của Dương Hưng Xuân trong camera của trường Đại học Long Châu, chuyện này cậu có chắc không?”

Trần Gia Hâm trả lời: “Chắc chắn là không có. Nhưng chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe mà Dương Hưng Xuân lái ở trong camera giám sát đường đi bên ngoài Đại học Long Châu. Thời gian đến và đi phù hợp với thời gian xảy ra vụ án. Rõ ràng là Dương Hưng Xuân rất thuộc các điểm có camera trong trường, nên anh ta đã đỗ xe ở ngoài trường, đi bộ vào bên trong, từ đó tránh được các camera ở dọc đường.”

La Phi “ồ” một tiếng, vẻ không khẳng định cũng không phủ định, anh chau mày, không biết đang nghĩ gì.

Trần Gia Hâm cảm thấy không khí có phần không bình thường, cậu lo mình đã nói sai điều gì đó, nên thấp thỏm hỏi lại: “Có vấn đề gì không ạ?”

“Không có gì.” La Phi ngẩng đầu lên, “Mọi việc chờ bắt được Dương Hưng Xuân rồi sẽ nói.”

Trần Gia Hâm thở phào, sau đó nói tiếp với vẻ tự tin: “Chuyện này cứ giao cho tôi, anh cứ lo nghỉ ngơi cho tốt.” Câu nói này của cậu có ý kết thúc. Lương Âm đứng bên cũng nghe ra điều đó, bèn dùng khuỷu tay huých cậu một cái.

Trần Gia Hâm ho khan mấy tiếng, vẻ bối rối. Những điều này không qua khỏi mắt của La Phi, anh lập tức hỏi: “Sao thế? Có phải còn có chuyện gì không?”

Trần Gia Hâm không nói gì, Lương Âm thốt lên: “Có chuyện, nhưng Trần Gia Hâm không cho nói.”

Trần Gia Hâm nuốt nước bọt, biện hộ cho mình với vẻ oan uổng: “Tôi sợ ảnh hưởng đến việc điều trị của đội trưởng.”

“Nói vài ba câu thì có ảnh hưởng gì?” La Phi đưa mắt nhìn sang Lương Âm, “Cậu ấy không nói thì cô nói đi.”

Lương Âm tất nhiên là lên tiếng: “Tối hôm qua còn xảy ra một vụ án: Hồ Đại Dũng chết rồi.”

“Hồ Đại Dũng?” La Phi ngây người, “Chuyện thế nào?”

“Hung sát”, Trần Gia Hâm tiếp lời, nói, “Sở đã lập tổ chuyên án về vụ này. Đội trưởng, anh đừng theo cho mệt.”

Lương Âm trề môi, nói: “Anh Phi không ra tay, nếu để cho mấy người trong tổ chuyên án, thì ai có thể trị được Lục Phong Bình?”

“Sao?” La Phi cảm thấy ý tứ trong câu nói đó của Lương Âm, “Vụ án này có liên quan đến Lục Phong Bình à?”

“Có tới tám, chín mươi phần trăm anh ta chính là hung thủ.” Khi nói những câu này, Lương Âm có vẻ rất chắc chắn, vẻ mặt đó không phải là tám, chín mươi phần trăm, mà là một trăm phần trăm.

La Phi nhìn Trần Gia Hâm, cậu không nói gì. Thái độ đó rõ ràng là ngầm thừa nhận những điều Lương Âm nói. La Phi bèn truy vấn: “Cụ thể tình hình như thế nào?”

“Anh nói đi.” Lương Âm, giục Trần Gia Hâm, “Anh nói mấy câu thì có thể làm anh Phi mệt à?”

“Vậy thì tôi nói.”

“Nói đi!” La Phi nói bằng giọng ra lệnh.

Trần Gia Hâm bắt đầu kể: “Xác nạn nhân được phát hiện vào khoảng 6 giờ sáng sớm nay, hiện trường là ở một vạt cây xanh ở trong Công Nhân Tân Thôn.”

La Phi gật đầu, Công Nhân Tân Thôn là khu mà Lục Phong Bình thuê ở, chỉ điểm này cũng đủ để liệt anh ta vào đối tượng nghi vấn.

“Người đầu tiên phát hiện ra xác nạn nhân là nhân viên làm vệ sinh trong khu, nhân viên trinh sát hình sự đến hiện trường lúc 6 giờ. Hung sát, trên cổ có một vết dao ngang dài chừng 5 phân cứa đứt động mạch cảnh, khiến nạn nhân mất máu quá nhiều trong thời gian ngắn dẫn đến tử vong. Hung khí để lại hiện trường là một con dao chặt xương còn mới nguyên.”

Nghe đến đây, La Phi bèn ngắt lời, hỏi lại với vẻ muốn xác nhận: “Một con dao chặt xương còn mới?”

“Vâng.”

“Đó là con dao mua trước khi xảy ra vụ án, có thể điều tra nơi đã bán con dao đó.”

“Đã điều tra rồi. Trần Gia Hâm nói bằng giọng lấy làm tiếc, “Người mua dao chính là Hồ Đại Dũng.”

La Phi vô cùng ngạc nhiên, thốt lên một tiếng “Sao?”

“Là thế này”, Trần Gia Hâm giải thích: “hai ngày trước chẳng phải là Hồ Đại Dũng đã được đưa tới bệnh viện tâm thần sao? Buổi chiều hôm qua, nhân lúc nghỉ trưa, Hồ Đại Dũng đã bỏ trốn khỏi bệnh viện. Đầu tiên anh ta về nhà, sau đó đến cửa hàng bán dao gần nhà mua một con dao chặt. Chủ của cửa hàng bán dao và camera giám sát dọc đường đều làm chứng cho việc này.”

“Hồ Đại Dũng đã bỏ trốn khỏi bệnh viện tâm thần? Nói như vậy thì là lúc đó anh ta vẫn đang trong trạng thái phát bệnh?”

“Có lẽ như vậy. Theo như lời của vợ Hồ Đại Dũng, trạng thái tinh thần của anh ta lúc đó không bình thường rất rõ.”

“Không bình thường như thế nào?”

“Lúc đó anh ta rất hung hãn, về đến nhà là chạy ngay vào bếp, cầm con dao thái định chạy ra ngoài. Vợ anh ta hỏi định làm gì? Anh ta nói hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện đó. Vợ anh ta biết là anh ta không bình thường nên ra sức ngăn anh ta ra ngoài. Sau đó, Hồ Đại Dũng ném con dao, ngồi xuống ghế không nói gì. Vợ anh ta vào phòng ngủ lén gọi điện cho bệnh viện tâm thần, khi quay ra thì không thấy anh ta đâu nữa.”

“Ừm”, La Phi vừa nghe vừa suy nghĩ. Hồ Đại Dũng nói “Hôm nay phải giải quyết xong chuyện đó”. “Chuyện đó” ở đây có lẽ là chỉ việc con gái bị mất tích và muốn dùng dao để giải quyết, mục tiêu mà anh ta nhắm tới dường như đã có thể gọi ra tên rồi. Có điều, trước khi phân tích suy đoán, La Phi muốn nắm thêm càng nhiều thông tin hơn, thế nên anh hỏi: “Hồ Đại Dũng rời nhà đi mua dao chặt, sau đó thì sao?”

“Sau khi mua dao xong, Hồ Đại Dũng đi bộ về hướng Công Nhân Tân Thôn. Đến khoảng 18 giờ 40 phút, Hồ Đại Dũng xuất hiện lần cuối trong hình ảnh ghi được từ camera ở ngã tu Phúc Hoa, sau đó hành tung của anh ta không thể nào xác định được nữa.”

Cổng chính của Công Nhân Tân Thôn chính là nằm trên đường Phúc Hoa. Xem ra, đó chính là nơi mà Hồ Đại Dũng muốn đến trong chuyến đi này. Nhưng, cổng của khu có lẽ cũng phải có camera chứ, tại sao lại nói lần xuất hiện trong camera ở đường Phúc Hoa là lần xuất hiện cuối cùng của Hồ Đại Dũng?

Cũng đúng lúc đó thì Trần Gia Hâm nói đến điểm này: “Từ địa điểm xảy ra vụ án thì thấy, chắc chắn Hồ Đại Dũng đã vào trong khu Công Nhân Tân Thôn. Cổng khu vốn cũng có camera, nhưng đĩa cứng trong thiết bị đã bị lấy cắp, vì vậy mà tư liệu hình ảnh có liên quan không thể nào tìm được.”

La Phi nghĩ thầm: chuyện này phần nhiều không phải là ngẫu nhiên. Sau đó anh hỏi: “Đã xác định được thời gian tử vong chưa?”

“Từ khoảng 12 giờ đêm hôm qua đến 2 giờ sáng hôm nay.”

“Hiện trường vụ án còn có manh mối gì nữa không?”

“Hiện trường ở ngoài nhà, có nhiều dấu chân nên không thể lấy được. Trên hung khí chỉ có dấu vân tay của Hồ Dại Dũng, cho thấy hung thủ đã có những xử lý phản trinh sát, đeo găng tay hoặc vật gì tương tự. Hỏi thăm các hộ dân gần đó thì đều nói là trong thời gian xảy ra vụ án hầu như không nghe thấy tiếng động gì khác thường.”

La Phi rất thất vọng: “Vậy là không có manh mối nào?”

Trần Gia Hâm chìa tay: “Có thể nói như vậy.”

La Phi trầm ngâm một lúc, rồi lại hỏi: “Vậy, cậu thấy chuyện này nên phân tích thế nào?”

“Tôi cảm thấy, đầu tiên logic hành động của Hồ Đại Dũng là rất rõ ràng. Anh ta trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần là muốn đến tìm Lục Phong Bình để trả thù! Vì anh ta tin chắc rằng việc mất tích của con gái mình có liên quan đến Lục Phong Bình. Vạt hoa nơi xảy ra vụ án cũng chính là con đường mà Lục Phong Bình đi qua khi về nhà. Chúng ta có thể tưởng tượng, tối hôm qua, sau khi Hồ Đại Dũng vào Công Nhân Tân Thôn thì cứ mai phục ở vạt hoa đó, định sẽ ra tay khi đối phương trên đường về nhà.”

La Phi gật đầu và “ừ” một tiếng.

Trần Gia Hâm được cổ vũ bèn phấn khởi nói tiếp: “Nếu chấp nhận hướng suy nghĩ này, thì giữa Lục Phong Bình và Hồ Đại Dũng đã xảy ra một cuộc xung đột, người có nghi vấn giết hại Hồ Đại Dũng lớn nhất chính là Lục Phong Bình.”

“Đã điều tra về các hoạt động của Lục Phong Bình trong thời gian xảy ra vụ án chưa?”

“Đã điều tra rồi. Tối hôm qua Lục Phong Bình đã uống rượu ở quán bar Nhạc Phi Phi. Khoảng 23 giờ 17 phút anh ta ra khỏi quán và lên một chiếc taxi đi về hướng Công Nhân Tân Thôn. Cảnh sát đã căn cứ vào hình ảnh trong camera ở cửa quán tìm ra chiếc taxi đó. Tài xế taxi phản ánh: Lục Phong Bình đúng là đã xuống xe ở cổng khu Công Nhân Tân Thôn, thời gian vào khoảng 23 giờ rưỡi đến 24 giờ.”

“Thời điểm đó rất phù hợp với thời gian xảy ra vụ án, đúng không?”

“Đúng vậy.” Trần Gia Hâm hơi ngừng một chút rồi nói: “Nhưng Lục Phong Bình nói sau khi xuống xe anh ta không vào khu Công Nhân Tân Thôn ngay. Anh ta nói vì uống quá nhiều rượu nên đã dừng lại nghỉ một lúc rất lâu ở bên cạnh khu cho tỉnh rượu. Mãi tới hai, ba giờ sáng mới về nhà.”

“Thời gian đó đúng là thú vị đấy!” La Phi nhận xét như đang có suy nghĩ gì đó, “Vừa tránh được thời gian xảy ra vụ án. Hơn nữa, đĩa cứng trong camera ở cổng khu thì đã bị mất cắp, cho nên những lời nói của anh ta vừa không thể nào chứng thực được, cũng không thể nào chứng minh là giả được.”

Trần Gia Hâm gật đầu: “Vâng, là ý đó.”

“Có ý nghĩa gì đâu?” Lương Âm đứng bên im lặng một hồi lâu, lúc này không nén được đã lên tiếng, “Lục Phong Bình chắc chắn là đang nói dối! Chính anh ta đã giết người, đĩa cứng trong camera cũng là do anh ta lấy cắp!”

“Đó là một suy đoán hợp lý, nhưng phá án thì cần phải có chứng cứ.” La Phi nhìn Trần Gia Hâm, “Bây giờ có bằng chứng nào thiết thực không?”

Trần Gia Hâm xịu môi, nói một tiếng với vẻ thành thật và bất lực: “Không có”. Lương Âm lập tức thở dài một tiếng vẻ bất bình.

“Nếu không có bằng chứng”, La Phi xòe bàn tay trái ra, “Thì chúng ta không có quyền sử dụng biện pháp cưỡng chế đối với anh ta”

“Tình hình không đến nỗi tệ như vậy”, Lương Âm nói với La Phi, “anh ta đã bị nhốt trong chỗ tạm giam rồi.”

“Thật à?” La Phi hơi ngạc nhiên, “Dựa vào đâu để nhốt anh ta?”

Trần Gia Hâm đáp: “Là như thế này, cảnh sát khám xét nơi ở của Lục Phong Bình, mặc dù không tìm được chứng cứ có liên quan đến vụ án, nhưng lại tìm thấy một ít thuốc phiện, nên tạm thời áp giải anh ta đi với tội danh tàng trữ chất gây nghiện”

Thì ra Lục Phong Bình liên quan đến ma túy, với lối sống buông thả của anh ta ngày thường thì chuyện đó cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, tư duy của đội cảnh sát hình sự cũng rất rõ ràng: mặc dù vụ án không có gì đột phá, nhưng tìm một lý do để khống chế nghi phạm trước, điều đó đối với cảnh sát cũng không phải là tệ.

La Phi tiếp tục hỏi: “Tiếp sau đây chuẩn bị làm như thế nào?”

“Tiến hành đồng thời hai việc, một là tiếp tục triến khai điều tra trinh sát đối với hiện trường vụ án xem có phát hiện ra gì mới không, hai là tăng cường thẩm vấn Lục Phong Bình, xem có thể tấn công phòng tuyến tâm lý của anh ta được không.”

“Trọng tâm vẫn nên là điều tra hiện trường. Còn đấu tranh tâm lý thì… khó đấy.” Từ “khó” đã thể hiện thái độ của La Phi. Thực ra, anh nói vẫn còn uyển chuyển, với khả năng trong thuật thôi miên, các cảnh sát trong đội cảnh sát hình sự muốn đấu tranh tâm lý với anh ta, chỉ e trong vòng mấy phút là đã bị đưa vào bẫy rồi.

Lương Âm hỏi bằng giọng thăm dò: “Anh Phi, bây giờ anh cũng tin Lục Phong Bình là hung thủ chứ?”

“Thực sự rất đáng nghi, nhưng chưa hoàn toàn khẳng định.”

“Như thế vẫn chưa hoàn toàn khẳng định sao?” Lương Âm có vẻ không bằng lòng với câu trả lời đó. Cô bặm môi, nói: “Ngoài anh ta, còn có ai chấp nhất với một bệnh nhân tâm thần?”

La Phi cân nhắc một lát rồi hỏi Trần Gia Hâm: “Trên người nạn nhân, ngoài vết thương trên cổ, có còn vết thương nào khác không?”

Trần Gia Hâm đáp: “Không ạ”

La Phi bèn nói: “Chuyện này có phần hơi lạ.”

Trần Gia Hâm hỏi lại: “Sao ạ?”

“Hồ Đại Dũng mai phục trên con đường mà Lục Phong Bình nhất định sẽ đi qua khi về nhà để chuẩn bị bất ngờ tấn công anh ta. Chúng ta giả thiết là anh ta không ra tay được, Lục Phong Bình sau khi phản kháng đã giết chết Hồ Đại Dũng. Vậy thì hai bên phải có quá trình vật lộn. Nhưng Hồ Đại Dũng chỉ bị một vết dao và chết, chứng tỏ võ công của hung thủ phải cao hơn của nạn nhân rất nhiều. Hồ Đại Dũng là tuyển thủ môn đấu vật chuyên nghiệp, hôm ở nhà hàng khi anh ta nổi cơn điên lên chúng ta đã phải đối phó khá vất vả. Còn Lục Phong Bình là một kẻ rượu chè, lại còn dính ma túy, hai người thấy anh ta có bản lĩnh đó không?”

“Anh ta biết thôi miên”, Lương Âm đáp, “đầu tiên dùng thuật thôi miên khiến Hồ Đại Dũng mất khả năng đối kháng, sau đó thì ra tay. Như vậy sẽ đạt được kết quả chỉ một mũi dao tước đi mạng sống.”

La Phi im lặng một lúc nhưng rồi vẫn lắc đầu: “Trong giờ phút cam go giữa cái sống và cái chết mà tiến hành thôi miên với một người điên ư? Giả thiết này không chắc chắn? Hơn nữa, nếu Lục Phong Bình thực sự muốn thôi miên Hồ Đại Dũng thì cần gì phải giết chết đối phương?”

Lương Âm vẫn không chịu: “Có thể anh ta muốn giải quyết vấn đề triệt để thì sao? Ai mà muốn suốt ngày bị một kẻ điên để mắt đến.”

La Phi nói: “Anh ta có thể dùng cách tốt hơn để giải quyết. Động đến dao trước cửa nhà mình, như thế chẳng phải là dẫn lửa đốt mình sao?”

Trần Gia Hâm phụ họa: “Đúng thế thật”. Cậu đã trải qua các vụ án “Cương thi gặm mặt người” và “Người hóa bồ câu bay”, nên biết được rằng các nhà thôi miên giỏi hoàn toàn có thể giết người một cách vô hình. Lục Phong Bình nếu đã có thể thôi miên Hồ Đại Dũng, thì không cần dùng đến dao cũng có thể làm cho đối phương phải mất mạng.

“Này, sao anh lại trở giáo lúc sắp vào trận thế?” Lương Âm trừng mắt với Trần Gia Hâm, vẻ bất mãn.

“Đâu có…”, Trần Gia Hâm tỏ vẻ vô tội, “Tôi chỉ cảm thấy đội trưởng La nói cũng có lý thôi mà.”

“Được rồi, được rồi.” Lương Âm có vẻ không muốn nghe, lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Anh mau chóng báo cáo kế hoạch của tôi với anh Phi đi.”

“Kế hoạch của cô?” La Phi nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt với vẻ rất hứng thú không biết họ có kế hoạch gì.

“Lương Âm có một kế hoạch, nhưng…”, Trần Gia Hâm ấp úng, “Tôi cảm thấy không thật thích hợp lắm…”

La Phi xua tay: “Không sao, thích hợp hay không thì cậu cứ nói đi đã.”

“Thôi được… Lương Âm muốn lấy mình làm mồi nhử, dụ cho Lục Phong Bình mắc bẫy.”

“Ôi này, anh đừng có nói quá lên như vậy!” Lương Âm cướp lời, “Chỉ là tôi muốn mặt đối mặt đấu với anh ta một trận thôi mà.”

La Phi đưa mắt nhìn sang cô: “Đầu đuôi như thế nào? Cô nói kỹ xem.”

“Nếu Hồ Đại Dũng là do Lục Phong Bình giết thì việc mất tích của Hồ Phán Phán khẳng định là có liên quan đến anh ta. Phía cảnh sát cũng đã xác định Lục Phong Bình là nghi phạm chính, chỉ có điều chưa có bằng chứng. Tôi cảm thấy, không nên bị động trong vấn đề này mà phải chủ động.” Lương Âm phân tích một lượt, sau đó nói: “Lục Phong Bình chẳng phải cứ bám lấy tôi sao? Trước đây, tôi luôn tránh xa anh ta. Lần này, tôi sẽ tương kế tựu kế, giả vờ gần gũi với anh ta, xem rút cục anh ta muốn làm gì.”

Trần Gia Hâm xen vào với vẻ lo lắng: “Anh ta thì còn có thể muốn gì? Tất nhiên là chuyện không tốt rồi.”

“Như thế là đúng rồi. Chỉ cần tôi kiểm soát tốt là có thể tóm được đuôi cáo của anh ta.”

La Phi nhìn Lương Âm: “Kiểm soát như thế nào?”

“Khẳng định là anh ta có những ý đồ không tốt, bề ngoài tôi sẽ cho anh ta cơ hội, nhưng lại không cho anh ta được như ý. Như vậy, sẽ tác động tới tinh thần anh ta, và anh ta chắc sẽ dùng một số cách thức phạm pháp quen thuộc. Chúng ta chỉ cần biết được cách thức của anh ta, thì còn lo gì đến việc không tìm được chứng cứ của anh ta nữa?”

La Phi đã hiểu: “Cô muốn làm cho Lục Phong Bình đem cách thức đã làm với Hồ Phán Phán áp dụng với cô?”

Lương Âm gật đầu: “Chính là ý đó.”

La Phi gạt ngay: “Không được, quá nguy hiểm.”

“Có gì mà không được?” Lương Âm không chịu, “Chỉ là một lần làm cơ sở thôi mà? Không lẽ trước đây anh chưa từng dùng đến cơ sở?”

“Có chứ. Nhưng chuyện đó phải để cho nhân viên trinh sát hình sự tuyến một làm, họ có đủ kinh nghiệm để đối phó với nguy hiểm.” La Phi nói với vẻ nghiêm nghị, “Còn công việc của cô là pháp y, nhiệm vụ của cô là cung cấp cho chúng tôi các báo cáo khám nghiệm chi tiết và chính xác. Đấu với nghi phạm? Việc này vừa không phải là sở trường cũng không phải là chức trách của cô.”

“Tôi…”, Lương Âm còn định nói thêm gì đó, nhưng lập tức bị La Phi cắt ngang, “Đừng nói nữa, chuyện này không có gì phải bàn.”

“Tôi đã nói rồi mà, đội trưởng sẽ không đồng ý đâu.” Trần Gia Hâm cũng nói thêm vào. Lúc trước, cậu luôn lo lẳng vì việc này, bây giờ coi như đã được thở phào rồi.

Lương Âm bặm môi vẻ hờn dỗi. Nhưng cô biết, ý kiến mà La Phi đã quyết thì rất khó thay đổi, có nói nhiều cũng chẳng được gì.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Trần Gia Hâm lái xe đưa Lương Âm về. Lương Âm ngồi ở ghế phụ, im lặng không nói gì. Trần Gia Hâm biết cô đang không vui, bèn trêu cho cô nói: “Này, bữa trưa tôi mời cô ăn cơm. Cô nói đi, muốn ăn gì?”

Lương Âm không bắt chuyện mà lạnh lùng ném ra mấy chữ: “Đồ phản bội!”

“Cô nói vậy là oan cho tôi quá!” Trần Gia Hâm vội vạch rõ nội tình, “Là đội trưởng La không đồng ý… chứ có phải tôi không cho cô đi đâu?”

“Thôi đi.” Lương Âm chất vấn: “Lúc ở trong phòng bệnh, anh có nói câu nào giúp tôi không?”

“Ồ…”, Trần Gia Hâm ấp úng một lúc, nói: “Thằng cha Lục Phong Bình đúng là quá nguy hiểm, về chuyện này, chúng ta hãy nghĩ cách khác xem.”

Lương Âm “hừ” một tiếng, quay đầu ra cửa xe, không thèm nói chuyện với đối phương nữa. Trần Gia Hâm dỗ dành không được, cũng không nói đến chuyện ăn cơm nữa mà chú tâm vào việc lái xe.

Về đến sân của đội cảnh sát hình sự, Trần Gia Hâm đỗ xe, thấy Lương Âm vẫn quay mặt ra ngoài xe, ngồi yên không nhúc nhích, cậu bèn lên tiếng gọi: “Xuống xe đi.”

Lương Âm không nói gì, cũng không quay đầu lại. Trần Gia Hâm đưa tay ra định đẩy vào vai đối phương, không ngờ, Lương Âm vung mạnh tay, hất tay cậu ra. Trần Gia Hâm ngây người, lẩm bẩm: “Sao thế?”

Lương Âm quay đầu lại, trừng mắt, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống.

“Cô đừng khóc.” Trần Gia Hâm không biết phải làm gì, “Hay là… để tôi đến gặp đội trưởng La nói lại?”

“Tìm đội trưởng La gì chứ?” Lương Âm đưa tay gạt nước mắt, đổi vẻ mặt giận dữ nhìn đối phương, “Tôi chỉ hỏi anh một câu: rút cục anh có giúp tôi hay không?”

2

16 giờ 27 phút chiều ngày 15 tháng 9.

Khi Lục Phong Bình bước ra khỏi trại tạm giam, trời đang mưa bay bay. Anh ta đứng dưới mái che mưa ở cổng, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Rất nhanh sau đó, mắt anh ta sáng bừng lên, vì đã nhìn thấy Lương Âm đang đứng ở chỗ không xa bên đường. Cô gái đó cầm một chiếc ô màu vàng nhạt, cũng đang nhìn về phía Lục Phong Bình đang đứng.

Lục Phong Bình mỉm cười, đi về phía đối phương, hoàn toàn bất chấp mưa gió xung quanh. Lương Âm thì vẫn đứng nguyên tại chỗ để chờ, mãi tới khi Lục Phong Bình đi đến trước mặt cô và dừng lại, mặt cô vẫn không có biểu hiện gì.

“Cho nên nói rằng, người bảo lãnh cho anh ra là em à?” Lục Phong Bình cười nhăn nhỏ nói, mái tóc dài của anh ta đã bị cắt lúc ở trong trại tạm giam, nên bây giờ đầu trọc lốc.

Lương Âm “ừ” một tiếng lãnh đạm.

Lục Phong Bình thốt lên một tiếng thỏa mãn: “Trên đời này cuối cùng vẫn có người nhớ đến anh.”

“Anh đừng có mà tưởng bở”, Lương Âm nhướn mắt, “giữa chúng ta hoàn toàn chỉ có quan hệ công việc. Tôi bảo lãnh cho anh ra, chỉ là vì không muốn kéo dài vụ án Lưu Ninh Ninh.”

“Nếu là quan hệ công việc, sao không thấy La Phi và cậu nhóc họ Trần đó?” Lục Phong Bình vừa nói vừa vươn cổ định ghé sát vào chiếc ô của Lương Âm.

“Chiếc ô bé tẹo, chen bừa gì thế?” Lương Âm đưa tay ngăn Lục Phong Bình dừng lại ngoài chiếc ô, sau đó nói: “Đội trưởng La bị thương, còn Trần Gia Hâm thì đang bận với việc truy bắt hung thủ.”

“Thế à? Thế thì tốt cho chúng ta rồi. Cuối cùng cũng đã có được cơ hội bên nhau.” Lục Phong Bình chỉ chú ý đến việc đưa câu chuyện về với Lương Âm, không quan tâm gì đến chuyện La Phi đã bị thương như thế nào.

Lương Âm chẳng thèm để ý đến đối phương, cô quay người, đi về phía đường mấy bước, sau đó vẫy một chiếc taxi trống đang chạy tới.

Lục Phong Bình đi theo, ân cần mở cửa xe sau cho Lương Âm. Lương Âm thu chiếc ô lại rồi ngồi vào xe, Lục Phong Bình rất muốn ngồi cùng cô, nhưng một lần nữa lại bị cô đẩy ra một cách vô tình: “Anh ngồi ghế trước đi.”

Lục Phong Bình đành lui ra rồi ngồi vào vị trí ghế phụ ở hàng trước. Tài xế tác xi bật đồng hồ, hỏi: “Đi đâu ạ?”

Lục Phong Bình quay người nhìn Lương Âm, chờ cô nói.

Lương Âm đáp: “Đưa anh về nhà trước. Mùi người anh, chẳng lẽ không cần tắm rửa một cái?”

Lục Phong Bình cúi đầu, ghé mũi vào người hít hít, rồi ca cẩm: “Những hai ngày mà trại tạm giam cũng không cho tắm rửa.” Sau đó, anh ta quay sang nói với tài xế taxi: “Công Nhân Tân Thôn.”

Tài xế taxi nổ máy, cho xe chạy về phía Công Nhân Tân Thôn. Dọc đường, mấy lần Lục Phong Bình gợi chuyện với Lương Âm, nhưng cô hầu như không bắt chuyện. Sau cùng, Lục Phong Bình cũng cảm thấy mất hứng nên không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn ra ngoài xe, chăm chú nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, vẻ biếng nhác, bất cần.

Khoảng 25 phút sau, chiếc xe chạy tới cổng khu Công Nhân Tân Thôn. Lục Phong Bình lại nghiêng mặt hỏi Lương Âm: “Em có xuống xe cùng với anh không?”

Lương Âm không nói gì, vẻ hơi do dự. Lục Phong Bình bèn nói tiếp: “Chẳng phải là vì việc công sao? Anh ở trong đó suốt hai ngày rồi, em cũng phải kể cho anh biết tiến triển của vụ án chứ?”

Lương Âm hỏi lại: “Kể ở đâu?”

“Đã đến cửa nhà rồi, sao không vào nhà ngồi một lát?” Lục Phong Bình vừa nói vừa lấy tiền trả tiền xe, xuống xe xong lập tức tranh mở cửa xe cho Lương Âm, khiến cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành phải xuống xe theo anh ta. Thế là, Lục Phong Bình đội mưa đi trước dẫn đường, Lương Âm cầm ô đi theo sau, hai người vào Công Nhân Tân Thôn. Ở gần cổng vào của khu có một vạt cây xanh, dài chừng sáu, bảy mét, trên đó phần nhiều trồng các loại cây bụi cao từ một đến hai mét. Vì đang là thời tiết mùa hè nên vạt cây đó rất xanh tốt, nếu có ai ẩn mình trong đó, người qua đường khó mà nhìn thấy được.

Khi đi gần tới đó, Lương Âm bất giác đi chậm lại, nhìn kỹ vào thảm cây. Cô biết, nơi đây là hiện trường đầu tiên Hồ Đại Dũng bị hại. Buổi tối ngày hôm trước, Hồ Đại Dũng đã một mình mai phục ở đây, định bất ngờ tấn công Lục Phong Bình khi anh ta trở về nhà lúc đêm khuya. Nhưng kết quả, Lục Phong Bình bình yên vô sự còn Hồ Đại Dũng thì phải xuống hoàng tuyền.

Buổi tối ngày hôm đó rút cục là đã xảy ra chuyện gì? Thảm cây xung quanh chính là nhân chứng, nhưng tiếc rằng cây cỏ không nói được thành lời.

Nhìn Lục Phong Bình đang đi ở phía trước với vẻ rất nhẹ nhõm, như thể giữa anh ta với vụ án đó thực sự không có chút quan hệ nào.

Công Nhân Tân Thôn là một khu cũ, diện tích không lớn. Hai người nhanh chóng đi đến tòa nhà mà Lục Phong Bình ở trọ. Lương Âm thu ô lại, đi theo Lục Phong Bình vào tòa nhà. Vì trời mưa nên hành lang càng thêm ẩm ướt. Lương Âm có vẻ không thích nghi được với môi trường đó, để thay đổi cảm giác đó, cô bất giác đưa tay lên vén đám tóc ngắn bên tai.

Ngón tay cô vô tình lướt qua vật trang sức trên tai, đó là một bông hoa nhỏ màu tím nhạt được làm bằng mã não cùng với chiếc khuyên màu bạc.

Đúng lúc đó, Lục Phong Bình dừng chân quay lại nhìn cô gái đi sau với ánh mắt rất hứng thú, rồi mỉm cười hỏi: “Hôm nay em đeo khuyên tai à?”

Lương Âm bỏ tay xuống, làn tóc ngắn cũng xòa xuống theo và lại che kín tai, sau đó cô hỏi lại: “Thế thì sao?”

“Không sao, rất đẹp.” Lục Phong Bình quay người, lấy chìa khóa mở cửa.

Hai người lần lượt vào nhà. Các căn hộ kiểu cũ phần lớn đều thấp, ánh sáng cũng không đủ. Căn nhà nhỏ chỉ có hai cánh cửa lần lượt dẫn tới hai nơi là phòng ngủ và nhà vệ sinh.

Lục Phong Bình không dừng bước mà đi thẳng vào phòng ngủ. Còn Lương Âm thì bắt đầu quan sát xung quanh, cô nhanh chóng nhận ra căn nhà này có một không khí không bình thường.

Trên giá giày ở cửa vào có một đôi giày nữ, trên mắc áo ở chỗ cách đó không xa có một chiếc áo choàng màu đỏ.

Xem ra, trong căn nhà này có một người phụ nữ. Nhưng, ngoài những thứ đó ra thì không cảm thấy hơi hướng nào của sự tồn tại một người phụ nữ.

Đôi giày và chiếc áo khoác trước đây cũng đã từng thu hút sự chú ý của Trần Gia Hâm, thậm chí cậu còn gắn nó với việc mất tích của Hồ Phán Phán. Nhưng, điều tra sau đó chứng minh rằng đó không phải là đồ mà Hồ Phán Phán dùng khi mất tích. Còn Lương Âm khi nhìn thấy đôi giày và chiếc áo khoác của nữ giới kia thì cảm thấy không cần điều tra cũng đưa ra được phán đoán tương tự.

Vì, đôi giày và chiếc áo khoác của nữ giới kia kiểu rất cũ, thời gian lưu hành của nó ít nhất cũng phải là 10 năm trước. Lương Âm đã nhìn thấy ảnh của Hồ Phán Phán, cô biết cô gái đó là một người xinh đẹp, sành điệu, vì vậy làm sao cô ấy lại mặc những thứ quê mùa và cũ kỹ như thế?

Vậy, những thứ đó là của ai nhỉ? Tại sao Lục Phong Bình lại để chúng trong nơi ở của mình?

Lương Âm đang suy nghĩ như vậy thì thấy Lục Phong Bình đi từ phòng ngủ ra, cô bèn hỏi không úp mở: “Sao chỗ anh lại có đồ của phụ nữ?”

Lương Âm cũng là phụ nữ, hơn nữa giữa cô với Lục Phong Bình còn có một quan hệ rất khó nói thành lời. Với vị trí ấy mà hỏi như vậy có vẻ cũng không lấy gì làm bất ngờ, thậm chí nếu như nhìn thấy mà không hỏi thì mới là lạ.

Quả nhiên, Lục Phong Bình tỏ ra hoàn toàn không bất ngờ trước câu hỏi của Lương Âm, anh ta hỏi lại: “Anh thường xuyên có khách đến, em không biết à?”

“Có nghe nói.” Lương Âm nói với vẻ suy nghĩ, “Hình như có một người khách rất quan trọng.”

Lục Phong Bình trịnh trọng thốt ra bốn chữ: “Vô cùng quan trọng.”

“Thật à?” Lương Âm tiếp tục thăm dò: “Khi nào giới thiệu để tôi làm quen đi.”

“Em muốn làm quen với cô ấy?” Lục Phong Bình nhìn Lương Âm, ánh mắt toát ra một vẻ rất khó đoán.

“Không được à?”

“Nhưng cô ấy sẽ không đến nữa đâu”, Lục Phong Bình đưa măt nhìn bốn phía xung quanh một lượt rồi nói với vẻ rầu rầu: “các người đã làm cho cô ấy sợ rồi.”

“Chúng tôi?” Lương Âm không hiểu ý mà đối phương muốn ám chỉ.

“Cảnh sát các người!” Lục Phong Bình lớn tiếng, vẻ như oán trách, “Các người xông vào căn nhà này, hành vi thô bạo vô lễ. Sự yên tĩnh đó đã bị phá vỡ, không thể nào khôi phục lại được nữa, vì vậy mà người khách vô cùng tôn quý đó sẽ không bao giờ đến nữa!”

Lương Âm đã hiểu được phần nào: điều mà đối phương muốn nói là việc cảnh sát bắt tạm giam anh ta và khám xét căn nhà này. Cô im lặng một lát, định thông qua miêu tả của Lục Phong Bình để đoán về thân phận của “người khách” đó, nhưng sau mấy lần cố gắng đều không được, cuối cùng cô đành tiếp tục thăm dò.

“Không lẽ từ nay về sau anh không bao giờ gặp lại người đó nữa?”

“Làm sao có thể như thế được?” Lục Phong Bình khẽ cười một tiếng, “Em cũng coi thường tôi quá. Chẳng ai có thể chia cắt chúng tôi được. Chỉ có điều…sau này gặp thì sẽ phải đổi địa điểm khác.”

“Ồ, đổi đến đâu vậy?”

Lục Phong Bình không trả lời ngay, anh ta nhìn đối phương bằng ánh mắt dò xét một lúc rồi đổi giọng, nói: “Các câu hỏi của em đúng là không ít nhỉ?”

“Thế thì sao?” Lương Âm trùng mắt nhìn lại, “Nếu như không làm chuyện xấu, thì tại sao lại không dám trả lời?” Thái độ của cô đối với Lục Phong Bình luôn cứng nhắc như thế, nếu như bây giờ mà dịu đi có thể sẽ khiến cho đối phương sinh nghi.

Lục Phong Bình cười: “Ai bảo là anh không dám? Anh sẽ dẫn em đi ngay bây giờ.”

Lương Âm cũng nhân đà đó khích đối phương: “Vậy thì đi thôi.”

“Em không nói thì anh cũng sẽ đi. Chỗ này đã bị cảnh sát để mắt rồi, anh không thể ở thêm một phút nào nữa. Anh quay về, chủ yếu là vì cái này.” Lục Phong Bình khua khua một chiếc chìa khóa xe mà anh ta vừa lấy ra từ phòng ngủ.

“Anh quay về lấy xe?” Lương Âm trề môi, cảm thấy hơi thừa, “Vậy thì thà vừa rồi đi thẳng xe đến đó cho xong.”

“Nơi đó rất xa, đi xe đến rất đắt.” Lục Phong Bình giải thích ỡm ờ, rồi đưa tay chỉ ra ngoài cửa, “Đi thôi.”

Hai người đi ra ngoài, ngồi vào một chiếc xe con màu xám bạc ở trước tòa nhà.

Ngồi lên xe xong, Lương Âm lại lên tiếng hỏi: “Xe này không mới, sao lại mang biển số ở đây? Anh đến Long Châu cũng mới một năm mà?”

Lục Phong Bình đáp thẳng thắn: “Xe thuê mà.”

Lương Âm “ồ” một tiếng, “Trước đây chưa thấy anh lái bao giờ.”

“Đi xa thì mới lái. Ngày thường chỉ nhớ đến việc uống rượu nên lười lái xe.”

Trong lúc nói những lời này, Lục Phong Bình đã lái xe ra khỏi khu Công Nhân Tân Thôn, sau khi rẽ phải thì cho xe chạy về phía tây. Lúc này vừa đúng giờ cao điểm buổi tối nên xe trên đường khá đông. Trong lúc chạy thẳng qua ngã tư thứ hai, có một chiếc Cayenne ở bên phải ngã tư định tranh đường nhập vào làn. Lục Phong Bình nhấn còi liên tục, nhất quyết không chịu nhường đường. Nhưng chiếc Cayenne tính năng tốt hơn nên tăng ga là đã vượt lên. Lục Phong Bình không những không giữ được phần đường của mình mà suýt nữa còn bị chiếc xe kia chèn ép.

“Mẹ kiếp!” Lục Phong Bình đạp ga, đánh tay lái sang phía làn xe bên trái. Một lát sau lại đến một ngã tư phía trước, chiếc Cayenne dừng lại chờ tín hiệu đèn giao thông cùng dòng xe. Lục Phong Bình lách mấy cái trong dòng xe, giành lấy phần đường bên trái vị trí của của chiếc Cayenne rồi vừa nhấn mạnh còi, vừa hạ kính ở vị trí ghế phụ bên phải.

Chiếc Cayenne hạ cửa kính trước bên trái, người lái chiếc xe đó là một thanh niên đeo kính đen. Anh ta quay nửa đầu lại, hỏi với vẻ lấc cấc: “Sao vậy?”

Lục Phong Bình hỏi lại với vẻ giận dữ: “Sao mày lại chen ngang ngu thế? Lái xe kiểu gì thế?”

“Tôi lái như thế đấy.” Thanh niên kia đáp trả, “Không phải là tôi chen ngang, mà là tại ông cứ cố tình vượt.”

“Mày được lắm!” Lục Phong Bình bị đối phương làm cho tức nổ đom đóm mắt, anh ta nâng kính xe lên, không thèm tranh cãi nữa. Chờ đến khi đèn xanh bật lên cho xe đi qua, anh ta bất ngờ khởi động, giành lên trước chiếc Cayenne. Khi qua làn đường dừng xe, anh ta lại đạp phanh dừng lại, cứ như vậy chặn chiếc Cayenne ở đằng sau. Thanh niên kia cứ nhấn còi, nhưng Lục Phong Bình cứ mặc kệ. Chờ đến sau khi đèn đỏ bật lên với làn xe đi thẳng, anh ta mới khởi động lại, có điều, lần này anh ta đánh tay lái sang phải chen vào làn xe có tín hiệu đèn xanh rẽ sang phải, sau đó tăng ga lái xe lao vút đi.

Những động tác điều khiển xe của anh ta khiến Lương Âm thấy say xe, cô làu bàu vẻ bất mãn: “Này, anh lái xe kiểu gì vậy?”

“Để cho thằng nhóc kia tránh xa ra. Hì hì, chờ một lần đèn đỏ nữa thôi.”

“Trẻ con!” Lương Âm quay mặt ra ngoài cửa xe, không muốn nhìn khuôn mặt nhăn nhở tự mãn kia.

Mặc dù bị Lương Âm khinh ghét, song Lục Phong Bình lái xe càng hứng thú hơn. Anh ta hết tăng ga, lại giảm ga, hết nhấn phanh lại nhả phanh điều khiển chiếc xe luồn lách như một con lươn giữa dòng xe. Khi đến ngã tư cũng bất chấp phương hướng đã định, hễ cứ thấy chỗ nào bật đèn xanh mà ít xe hơn là lao đi. Cứ như vậy chừng 10 phút, những chiếc xe đồng hành xung quanh ngày một ít, cuối cùng thì chạy sang một con đường nhỏ, vắng vẻ.

“Này, anh lái xe đi đâu đấy?” Lương Âm cảm thấy có điều không bình thường bèn thốt lên nhắc nhở. Cô cảm thấy đối phương chỉ chú ý đến việc trổ tài lái xe, chứ hoàn toàn không có mục đích khi lái xe. Vì khi qua mấy ngã tư, cô thấy rõ là chiếc xe đã chạy vòng vèo.

Lục Phong Bình cười híp mắt, đáp: “Em yên tâm, anh có tính toán sẵn rồi.” Trong lúc nói, tay trái anh ta vặn nút công tắc, bật đèn pha ở đầu xe. Lúc này, trời đã tối, hai bên lại không có đèn đường, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một vòm cây la đà.

Quan sát từ chiếc gương chiếu hậu, phía sau xe cũng tối om. Con đường này xem ra rất ít xe qua lại. Lương Âm vén đám tóc bên mang tai, nhân đó điều chỉnh tư thế ngồi của mình.

Sau khi rẽ ra khỏi con đường nhỏ, chiếc xe hình như chạy đến một thị trấn ngoại thành. Hai bên đường không thấy các tòa nhà cao tầng, mà chỉ thấy những ngôi nhà riêng rẽ. Lương Âm biết, kiểu nhà tầng nhỏ đó là kiến trúc nhà ở nông thôn điển hình của Long Châu, đáng tiếc cô không phải là người bản địa, nên không thể nào phán đoán được cụ thể mình đang ở đâu.

Sau khi chạy tiếp hai, ba phút nữa, Lục Phong Bình lái xe rời khỏi đường, rồi cho xe chạy quanh một ngôi nhà, cuối cùng thì đỗ lại phía sau ngôi nhà đó.

“Đến rồi.” Lục Phong Bình tắt máy, xuống xe.

Lương Âm xuống theo, cô nhìn bốn xung quanh, rồi hỏi bằng giọng chất vấn: “Kiếm đâu ra một nơi vắng vẻ thế này?”

“Đúng là có hẻo lánh một chút, nhưng chủ của ngôi nhà này thì rất dễ chịu.” Lục Phong Bình nháy mắt vẻ bí hiểm, “Em nên biết là anh phải tìm rất lâu mới kiếm được đấy!”

Còn may, vẫn có chủ nhà. Lương Âm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất thì cũng không phải ở riêng với gã đáng ghét này.

Hai người đi bộ đến phía trước ngôi nhà. Giống như những ngôi nhà ở nông thôn khác, khoảng sân phía trước nhà được xây bằng tường gạch bao quanh. Lục Phong Bình lấy chìa khóa mở cổng rồi đưa Lương Âm vào trong.

Cánh cổng sắt hơi bị hoen gỉ, khi bị đẩy thì phát ra những tiếng “ken két”, làm kinh động chủ nhân ngôi nhà. Một bà cụ già từ căn phòng chính ở tầng một bước ra, hướng mặt ra phía sân hỏi: “Ai đấy?”

Lục Phong Bình đáp: “Cháu.”

Hình như bà cụ nhận ra tiếng của đối phương nên chỉ nói một câu: “Đóng cửa chặt lại, kẻo trộm vào.” Rồi quay người trở lại trong nhà.

Lục Phong Bình nói với Lương Âm: “Căn phòng anh thuê ở trên gác.” Nói xong, anh ta đi về phía cầu thang bên phải. Các ngôi nhà gác ở nông thôn thường xây cầu thang ở bên ngoài, một là tiết kiệm không gian trong phòng, hai là nếu có hai thế hệ cùng ở thì người trên gác với người dưới gác sẽ không làm phiền lẫn nhau.

Bố cục tầng trên của ngôi nhà khá hoàn chỉnh, có phòng khách, phòng ngủ và cả hai phòng vệ sinh độc lập. Lục Phong Bình nhường đường cho Lương Âm đi vào trong nhà rồi mới đưa tay đóng cửa lại.

Chất lượng của bóng đèn tiết kiệm điện năng trên trần không tốt, nên ánh sáng rất mờ. Lương Âm đứng giữa nhà, mặc dù đang giữa mùa hè mà tự nhiên cảm giác ớn lạnh, u ám.

“Ngồi đi.” Lục Phong Bình chỉ vào chiếc sofa bên trái. Chiếc sofa ấy có phần hơi cũ kỹ với một chiếc vỏ bọc không hợp thời tiết, và bạc phếch vì đã qua nhiều lần giặt.

Mặc dù Lương Âm đã ngồi xuống rồi, nhưng lưng vẫn rất thẳng. Không hiểu tại sao, cô không muốn mình có tiếp xúc thân thể quá nhiều với bất cứ đồ dùng nào trong căn nhà này. Trong lòng cô chỉ có một cảm giác chán ghét rất bản năng.

“Để anh đi đun ít nước sôi.” Lục Phong Bình cầm chiếc ấm điện đổ đầy nước vào sau đó quay trở lại phòng khách cắm phích vào ổ.

Tiếng nước trong ấm được đun nóng kêu sùng sục, càng khiến cho căn nhà trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Lương Âm chủ trương phá vỡ sự yên tĩnh đó, cô nghĩ đến bà cụ ở dưới gác, bèn hỏi một câu: “Anh nói bà chủ nhà kia có gì tốt?”

Lục Phong Bình vừa canh chừng ấm nước vừa đáp: “Bà ấy già rồi, mắt và tai đều kém.”

“Cái gì?” Lương Âm nhíu mày, không lẽ đó cũng coi là lý do để trở thành chủ nhà tốt?

“Chủ nhà như vậy không dễ tìm đâu. Mắt và tai đều kém, thì sẽ không làm phiền mình.” Lục Phong Bình cười khinh khích và giải thích, “Quan trọng nhất là sống một mình, con cái đều đi làm ăn xa, thông thường phải tết mới về nhà một lần.”

Không làm phiền… Trong câu nói này dường như còn có ý gì khác. Lương Âm trầm ngâm một lúc, hỏi lại với vẻ không cam tâm: “Vậy, bà ấy dựa vào đâu mà cho anh thuê nhà? Một bà cụ già không có khả năng phán đoán, chẳng lẽ phải đợi con cái về để quyết à?”

Lục Phong Bình bật cười, như thể câu hỏi này chẳng đáng để phản bác: “Có cái gì mà không cho thuê? Chỉ cần đưa tiền ra bà ấy chả lại mong cho cả đời đừng bao giờ đi đâu khác ấy chứ!”

Đúng lúc đó, ấm nước đã sôi xong và nhảy về nút chờ. Lục Phong Bình lấv ra hai chiếc cốc thủy tinh, cho vào đó ít trà rồi đổ nước sôi vào. Anh ta bê hai cốc trà ra bàn rồi ngồi ngay xuống bên cạnh Lương Âm.

Lương Âm bất giác lùi người, dịch xa đối phương. Nhưng chiếc sofa chẳng lấy gì làm rộng, nên dù muốn cũng chẳng cách xa được bao nhiêu.

“Hình như em hơi căng thẳng.” Lục Phong Bình quay mặt lại nhìn Lương Âm, hơi có ý trêu chọc, trông như con mèo nghịch ngợm đang nhìn con chuột trong móng vuốt.

“Tôi không làm chuyện gì xấu, tại sao phải căng thẳng?” Lương Âm lạnh lùng đáp trả đối phương. Nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác bất an, để che giấu nó, cô nhấc cốc trà trước mặt lên đưa lên miệng nhấp một ngụm.

“Loại trà đó thế nào?” Lục Phong Bình đột ngột chuyển chủ đề.

Con mèo thường thả con chuột trong móng vuốt đi, nhưng đó chỉ là vì để sau đó vờn lại mà thôi.

“Bình thường”, Lương Âm đặt cốc trở lại bàn.

“Em nên thoải mái một chút, cứ thẳng lưng như vậy không mệt à?” Lục Phong Bình vừa nói vừa đưa tay ra khẽ kéo một cái.

Mặc dù rất ghét sự tiếp xúc thân thể đó, nhưng Lương Âm lại bất giác làm theo động tác của đối phương, tựa lưng vào ghế sofa.

“Rất tốt.” Giọng của Lục Phong Bình trở nên vô cùng dịu dàng, mắt anh ta nhìn như dán vào người con gái gần trong gang tấc.

Lương Âm kiên cường nhìn đáp trả lại một lúc, cuối cùng đành chịu thua cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của anh ta.

Khóe môi Lục Phong Bình nhếch nụ cười, anh ta lại nói: “Anh đã cho vào trong trà một số thứ đặc biệt.”

Lương Âm giật thót mình, vội ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì?”

“Một chút thuốc mê. Nó có thể làm cho cơ bắp của em tê dại, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến tư duy.”

Tim của Lương Âm bắt đầu đập nhanh, cô trừng mắt hỏi: “Anh định làm gì?”

Lục Phong Bình không thèm để ý đến đối phương mà cứ nói: “Em có cảm thấy không, chân tay của em đã không nhúc nhích được nữa.”

Lương Âm định đứng dậy, nhưng cô không sao điều khiển được đôi chân của mình nữa, muốn đưa tay lên thì đôi vai nặng như thể đổ chì. Cô chỉ có thể dùng lời nói để chửi đối phương: “Anh thật bỉ ổi! Rút cục anh định làm gì?”

“Anh bỉ ổi ư?” Lục Phong Bình không hề vội vã, “Thực ra, người đầu tiên làm chuyện xấu chính là em.” Nói rồi, anh ta đứng dậy, tiến đến trước mặt Lương Âm, đưa tay vén mái tóc ngắn của cô lên.

Lương Âm vừa sợ vừa tức, nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào, đành trừng mắt nhìn đối phương tháo đôi khuyên tai của mình xuống.

Lục Phong Bình cầm đôi khuyên tai trong tay ngắm nghía rất kỹ.

”Một thiết bị nghe lén giám sát hiện đại nhất, có lẽ còn có cả tính năng định vị nữa? Có điều, loại trò chơi xinh xắn này lại bị trở ngại vì giới hạn phạm vi tín hiệu rất nhỏ, anh đoán có lẽ không đến 500 mét đâu nhỉ?” Anh ta lẩm bẩm như nói một mình xong thì lại nói với Lương Âm, vẻ đắc ý: “Khi chạy loạn lên trong thành phố lúc trước, thằng ngốc họ Trần chạy theo sau đó đã bị anh bỏ xa từ lâu rồi.”

Lương Âm thầm kêu: hỏng rồi, cô chỉ còn hy vọng Trần Gia Hâm có thể nhanh chóng tìm kiếm đến khu vực lân cận, như thế mới định vị lại được và cô mới có thể chuyển nguy thành an được.

Nhưng hy vọng đó cũng lập tức bị dập tắt nốt.

Lục Phong Bình khom lưng, ném đôi khuyên tai đó vào cốc trà của Lương Âm, “Một món đồ chơi tinh xảo như vậy không biết có tính năng chống nước không nhỉ?” Anh ta nhăn nhở nói, “Chi bằng, hôm nay làm thử thí nghiệm này xem.”

Khi chiếc khuyên tai chìm dần trong cốc trà, Lương Âm cảm thấy như trái tim cô cũng chìm xuống một cái vực không đáy. Cô bắt đầu thấy hối hận, có lẽ nên nghe theo lời của La Phi mới dúng.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, làm sao có thể cứu vãn được?

Lục Phong Bình lại ngồi xuống ghế, anh ta đang ở gần Lương Âm đến thế, hơn nữa, bây giờ cô còn không thể lẩn tránh anh ta được nữa. Lục Phong Bình cứ nhìn Lương Âm như thế tới cả mấy chục giây. Cô không đối mắt lại với đối phương nữa, nhưng cô vẫn luôn tỏ ra cứng cỏi, giữ vẻ bình thản trên mặt. Bao nhiêu năm qua, mỗi khi đối mặt với Lục Phong Bình, cô vẫn luôn giữ tư thế cứng cỏi đó, nên trong giờ phút này cô nhất định không được lộ ra là mình đang sợ, có thế mới có thể làm cho đối phương vẫn phải kiêng dè.

Cuối cùng, Lục Phong Bình lên tiếng.

“Em đẹp thật, có điều, anh đã từng nhìn thấy vẻ đẹp hơn nữa của em.” Lục Phong Bình hơi ngừng lại, rồi nói bằng giọng u ám: “Lúc đó, em có một chiếc đuôi sam rất dài.”

Lương Âm rùng mình, trợn trừng con ngươi, không thể nào che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.

Lục Phong Bình thích thú nhếch môi, dường như đó mới chính là phản ứng mà anh ta mong đợi. Anh ta ghé sát lại, tới mức môi gần như chạm vào tai cô.

“Em gái, đuôi sam của em thật đẹp!” Anh ta khẽ nói.

Câu nói đó chẳng khác gì một nhát búa đập mạnh vào nơi sâu thẳm trong ký ức của Lương Âm. Toàn thân cô lạnh toát như rơi xuống một hố băng sâu.

3

Một đêm thu 11 năm trước.

8 giờ tối, buổi học tối của học sinh lớp 6 kết thúc. Hôm nay đến lượt cô bé đó trực nhật, sau khi cô quét dọn xong lớp học và bước ra thì các bạn đều đã ra về hết. Làn gió thu thổi tới mang theo cái se se lạnh, cô bé vội dựng cổ chiếc áo đồng phục lên, kéo khóa đến tận cổ, rồi đi về phía nhà xe. Cô bước đi thật nhanh, chiếc đuôi sam sau lưng cũng vung vẩy theo bước chân cô.

Lấy chiếc xe đạp vừa đẩy đi được mấy bước, cô bé cảm thấy có gì đó không bình thường. Cô ngồi xổm xuống nhìn thì phát hiện ra bánh xe bị bẹp rúm, miệng thốt lên: “Đen rồi!”, bụng cô thì thầm nghĩ: xem ra đành phải dắt xe về nhà rồi.

Từ trường đi xe về nhà mất 20 phút, nếu đẩy xe đi bộ thì e phải mất cả tiếng đồng hồ. Nhưng gặp chuyện như vậy biết làm sao bây giờ. Là một người lạc quan, cô bé vừa đi vừa hát, coi như là một cách tự tìm niềm vui cho mình.

Nửa tiếng sau, cô bé dừng lại ở một ngã ba đường. Tiếp tục đi về trước là đường cái lớn, rẽ sang phải là một con ngõ nhỏ. Thường thì cô đạp xe theo đường cái lớn. Vì con ngõ đó rất tối, đường đi cũng khôn