LỜI CẢM ƠN
Sau khi Charlotte, con gái của chúng tôi ra đời được vài tuần, tôi đi ra ngoài nhà để hứng chút không khí trong lành và nhân tiện kiểm tra thùng thư. Tôi ngạc nhiên khi thấy một phong thư trắng cứng, ở phần địa chỉ người gửi ghi 1600 Đại lộ Pennsylvania. Bên trong là bức thư ngắn chúc mừng bé Charlie ra đời ký tên vợ chồng Obama. Dạng thư này thường chỉ gởi cho các VIP cùng bạn bè và gia đình các nhân viên Nhà Trắng, vì thế tôi không đoán ra là ai đã làm chuyện này cho chúng tôi. Không phải vì tôi không quen ai chịu cất công làm việc này, mà bởi vì có quá nhiều người chu đáo để tôi lựa chọn.
Trong quá trình tìm kiếm thông tin cho cuốn sách, tôi đã phỏng vấn trên một trăm người, bao gồm các nhân viên giúp việc cho Nhà Trắng, các trợ lý tổng thống và các thành viên của các đệ nhất gia đình, và rất nhiều người trong số họ vô cùng tốt bụng. Cuối cùng, tôi thu hẹp phạm vi lựa chọn của mình lại và đi đến kết luận rằng người gởi thơ cho tôi là cựu quản lý kho Bill Hamilton, người bắt đầu sự nghiệp trong tòa nhà hành pháp dưới thời Tổng thống Eisenhower. Khi tôi gọi điện cảm ơn ông, Hamilton nói ông “xin lỗi vì đã không gởi cho cô sớm hơn”. Đó chính là phong cách của họ. Họ dành cả sự nghiệp để chăm sóc đệ nhất gia đình và không hề thuộc nhóm tinh hoa vị kỷ của thành phố này. Trên thực tế, họ dường như vẫn tiếp tục làm công việc chăm sóc chuyên nghiệp cho các gia đình trong suốt phần đời còn lại của họ.
Quyển sách này đưa tôi vào một cuộc hành trình khởi đầu vào tháng 10 năm 2012, khi tôi đang ngày đêm bận bịu chăm sóc Graham, cậu nhóc mới sinh của vợ chồng chúng tôi. Mắt đờ đẫn vì buồn ngủ, tôi bắt đầu xem bộ phim truyền hình nhiều tập Downton Abbey và dần dần bị hút vào mối quan hệ phiền toái giữa hai nhóm người khác hẳn nhau về mọi mặt mặc dù họ sống sát cạnh nhau trong cùng một không gian vật lý. Tôi lập tức nhớ đến bữa ăn trưa thân mật của cánh phóng viên chúng tôi với đệ nhất phu nhân Michelle Obama. Tôi nhớ đến những bình hoa tươi thắm cùng tiếng cụng ly champagne ngay giữa ban ngày – với một phóng viên thường chỉ gặm bánh mì trong cái văn phòng bé xíu nằm dưới tầng hầm Nhà Trắng thì điều này quả thực rất xa hoa. Nhưng trên hết, tôi nhớ đến người phục vụ lặng lẽ ra vào phòng ăn.
Tôi sắp xếp để gặp mặt những con người đã giúp vận hành tòa dinh thự ấy và rất bất ngờ khi nghe được những chuyện không ai tưởng tượng nổi. Tôi đã may mắn phỏng vấn được những gia nhân từng chứng kiến nét tinh nghịch của Jackie Kennedy khi bà đang thư giãn trong khu nhà riêng của gia đình. Tôi cũng phỏng vấn được người thợ điện ở Nhà Trắng đã đi cùng Tổng thống Richard Nixon từ Phòng Bầu dục về tư dinh sau khi tổng thống tuyên bố từ chức.
Tất cả những việc này sẽ không thành hiện thực nếu không có sự giúp đỡ của các nhân viên ở tư dinh tổng thống, nhiều người trong số họ đã mở rộng cửa nhà và mở rộng tấm lòng để đón tiếp tôi. Đó là Christine Limerick, Lynwood Westray, Skip Allen, Betty Finney, Bob Scanlan, Bill Hamilton, James Jeffries, Roland Mesnier, Nelson Pierce, Frank Ruta, Cletus Clark, Stephen Rochon, Bill Cliber, Linsey Little, Wendy Elsasser, Chris Emery, Ronn Payne, James Hall, Wilson Jerman, Worthington White, Gary Walters, Betty Monkman, Mary Prince, Walter Scheib, Vincent Contee, Milton Frame, John Moeller, Jim Ketchum, Tony Savoy, Ivaniz Silva, Nancy Mitchell, Providencia Paredes, Ann Amernick, Pierre Chambrin, Alvie Paschall, và Herman Thompson. Bên cạnh đó, Margaret Arrington cũng chia sẻ những câu chuyện về Reds, người chồng quá cố của bà; và Charles Allen kể chuyện về cha anh, ông Eugen, bằng tất cả sự thương yêu. Tôi đặc biệt cảm ơn James Ramsey, người có nụ cười tỏa sáng khắp căn phòng. Tôi rất trân trọng quãng thời gian ở cạnh ông ấy.
Công việc này chắc chắn sẽ không thể thực hiện nếu không có sự giúp đỡ của Howard Yoon, đại diện của tôi. Ngay từ đầu, Howard đã rất tin tưởng tôi và có mặt trên từng cây số trong suốt quá trình này. Không chỉ là một đại diện tài ba, anh còn là một người bạn tốt đã cho tôi rất nhiều lời khuyên sáng suốt trong suốt các năm qua. Tôi cũng rất cảm ơn Gail Ross, một người vô cùng nổi trội, và Dara Kaye, một thành viên không thể thiếu của văn phòng đại lý Ross Yoon. Phương châm của họ là “Sách thay đổi cuộc đời”. Vâng, chắc chắn họ đã thay đổi cuộc đời tôi và tôi rất biết ơn họ về điều đó.
Tôi rất vui được làm việc với anh Cal Morgan giỏi giang của Nhà Xuất bản HarperCollins. Những chỉnh sửa của anh đã giúp bản thảo sống động và rõ ràng hơn. Và tôi cảm ơn cô bạn tài năng Emily Cunningham đã bỏ rất nhiều sức lực vào dự án này và giúp nó trở nên hoàn hảo nhất có thể. Tôi cũng rất biết ơn sự hỗ trợ của một người có tầm nhìn xa như Jonathan Burnham, và sự hướng dẫn của biên tập viên đầu tiên của tôi, anh Tim Duggan, người lan truyền sự say mê đề tài này cho rất nhiều người. Cảm ơn cô, Robin Bilardello đã thiết kế bìa sách vượt qua sự mong đợi của tôi, và cảm ơn Beth Silfin đã cho lời khuyên về mặt chuyên môn.
Tôi cũng xin cảm ơn Brooke, chồng tôi, người tôi luôn mong muốn nhìn thấy nhiều hơn mỗi ngày và khiến cuộc đời tôi rất đỗi ngọt ngào, và những đứa con tuyệt vời của chúng tôi, Graham và Charlotte, vì đã khiến chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi cũng cảm ơn mẹ tôi, Valerie, người phụ nữ khôn khéo đằm thắm nhất tôi từng biết. Bà cũng là một biên tập vô cùng tài năng đã giúp tôi sắp xếp các câu chuyện và thể hiện suy nghĩ của mình. Tôi cũng cảm ơn người cha tuyệt vời của tôi, Christopher. Ông là tấm gương tôi luôn noi theo, là người đem lại sự tự tin cho tôi và em gái Kelly của tôi. Kelly, chị thật vui khi nhìn thấy em lớn lên thành một phụ nữ thông minh tốt bụng. Và xin cảm ơn Nancy Brower (còn gọi là Mom Mom), đại gia đình của vợ chồng chúng tôi, cùng với Mini và Elizabeth. Tôi vẫn luôn ao ước chúng tôi có nhiều thời gian hơn với Bill Brower, một người đàn ông tốt, một người cha vĩ đại, một Pop Pop yêu dấu.
Những đệ nhất phu nhân mà tôi phỏng vấn mong muốn giúp tôi hiểu rõ hơn về những người đã giúp cuộc sống họ dễ thở hơn trong Nhà Trắng. Tôi rất cảm kích họ đã dành thời gian cho tôi và biết ơn họ đã giúp tôi nhìn thấu bên trong sự việc với tư cách là những người sống trong Nhà Trắng. Bà Laura Bush nói với tôi về nỗi kinh hoàng ngày 11 tháng 9 và quá trình hồi phục của bà với các nhân viên. (“Ta không chọc ghẹo những người mình không thích. Ta chỉ chọc ghẹo những người mình thích... Họ chọc ghẹo lại tôi, và tôi thấy mình xứng đáng được như thế”). Bà Rosalynn Carter khen ngợi các nhân viên đã giúp gia đình bà thấy thoải mái hơn trong cuộc khủng hoảng con tin ở Iran kéo dài 444 ngày căng thẳng. Bà có vẻ thực sự cảm động trước sự ân cần tử tế của họ đối với bà. Tricia Nixon, Lucy và Lynda Johnson, Steve và Susan Ford, và Ron Reagan cho tôi biết cuộc sống trong cái “nhà tù trắng thú vị đó” thực sự như thế nào.
Tôi cũng rất thích nói chuyện với các cựu thư ký xã hội Amy, Zantzinger, Desirée Rogers, Julianna Smoot và Bess Abell, đồng thời đánh giá cao sự giúp đỡ của Sally McDonough, Kaki Hockersmith, Melissa Montgomery, Deanna Congileo, và Wren Powell. Xin cám ơn các trợ lý tổng thống Anita Dunn, Reggie Love, Katie Johnson, Katie McCormick Lelyveld, Reid Cherlin, Adam Frankel, Julianna Smoot, Andy Card và Anita McBride đã giúp tôi hiểu rõ mối quan hệ giữa các nhân viên làm việc trong guồng máy chính trị và những người giúp việc ở tư dinh. Tôi xin cảm ơn Pete William, người đoạt giải Emmy, đã giúp chụp ảnh bìa cho cuốn sách của tôi và làm tôi cười suốt trong quá trình chụp ảnh. Tôi cũng biết ơn Phòng Mỹ thuật Nhà Trắng, Hiệp hội Lịch sử Nhà Trắng, cùng các nhân viên làm việc tại Thư viện và Bảo tàng Tổng thống John F. Kennedy, Thư viện và Bảo tàng tổng thống Lyndon Baines Johnson, Thư viện và Bảo tàng Nixon, Quỹ Tài trợ Richard Nixon, Thư viện Tổng thống Gerald R. Ford, Thư viện và Bảo tàng Tổng thống Jimmy Carter, Thư viện và Bảo tàng Tổng thống Ronald Reagan, Thư viện và Bảo tàng Tổng thống George Bush, Thư viện và Bảo tàng Tổng thống William J. Clinton, và Thư viện và Bảo tàng Tổng thống George W. Bush.
Sau nhiều tháng trời phỏng vấn và tìm kiếm thông tin, tôi đã được Gayle Tzemach Lemmon cho một lời khuyên đơn giản và cần thiết, đó là “Ngồi xuống và bắt đầu viết!” Là một tác giả có nhiều sách bán chạy và một nhà báo tài năng, Gayle luôn chịu khó lắng nghe và góp ý cho tôi trong suốt cuộc hành trình này. Tôi cũng xin cảm ơn Christina Warner và Annie Kate Pons. Annie, tôi cũng rất thích “đồng hành với cô trong cuộc sống” mặc dù chúng ta có quan điểm ngược nhau.
Tôi vô cùng biết ơn nhà báo chuyên mục Al Hunt của hãng truyền thông Bloomberg đã cho tôi cơ hội để đời khi chỉ định tôi phụ trách đưa tin về Nhà Trắng, và cũng rất biết ơn các biên tập viên Joe Sobczyk, Steve Komarow, Jeanne Cummings, và Mark Silva đã giúp tôi khám phá niềm vui đưa tin.