← Quay lại trang sách

Chương 3

Họ tiến lại một ô ghế. Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ, không một chút cấn cá, cứ như có phép màu vậy. Kỳ diệu như ly nước màu hồng rất đẹp xuất hiện trước mặt cô.

Cô là nàng Lọ Lem trong buổi khiêu vũ, và thời khắc nửa đêm thì còn xa lắc xa lơ.

Khi họ ngồi xuống, anh ta ngồi sát lại, mắt không thôi nhìn gương mặt cô, cơ thể anh nghiêng về phía cô như thể đám đông và tiếng nhạc không hề hiện diện. Anh ta chạm vào cô trong lúc nói, và mỗi lần những ngón tay của anh ta lướt trên mu bàn tay, cánh tay hay vai cô đều khiến cô thấy run rẩy.

“Thế em học gì ở Harvard?”

“Em học trường y.” Điều đó sẽ không đúng, cô thầm hứa với mình, nhưng lúc này thì vẫn đúng.

“Làm bác sĩ. Thế phải mất nhiều năm lắm nhỉ? Em sẽ trở thành bác sĩ chuyên khoa gì?”

“Mẹ muốn em nối nghiệp trong ngành phẫu thuật thần kinh.”

“Tức là bác sĩ phẫu thuật não à? Một vị trí rất quan trọng.” Một đầu ngón tay anh ta lướt nhẹ xuống thái dương cô. “Vậy chắc em học giỏi lắm.”

“Vâng. Rất giỏi ạ.”

Anh ta cười như thể cô vừa nói gì đó rất quyến rũ. “Hiểu về mình thế là rất tốt. Em nói việc này là ý mẹ em muốn. Thế không phải là em muốn à?”

Cô nhấp một ngụm, và nghĩ anh ta cũng rất thông minh - hay ít nhất cũng sắc sảo. “Không, không nhiều lắm.”

“Vậy thì em muốn thành bác sĩ ngành gì?”

“Em không muốn làm bác sĩ tí nào.”

“Không á? Vậy làm gì?”

“Em muốn làm việc trong lĩnh vực tội phạm mạng cho FBI.”

“FBI à?” Đôi mắt đen của anh ta mở to.

“Vâng. Em muốn điều tra tội phạm công nghệ cao, gian lận máy tính - khủng bố, lạm dụng tình dục. Đây là một lĩnh vực quan trọng thay đổi hằng ngày khi công nghệ phát triển. Càng có nhiều người sử dụng và phụ thuộc vào máy tính cùng đồ điện tử thì nhân tố tội phạm sẽ càng lợi dụng sự phụ thuộc đó. Trộm cắp, lạm dụng lòng tin, ấu dâm, thậm chí cả khủng bố.”

“Đây là đam mê của em?”

“Em... Em nghĩ vậy.”

“Vậy thì em phải theo đuổi. Chúng ta phải luôn theo đuổi đam mê của mình, phải không?” Khi bàn tay anh ta lướt qua đầu gối cô, một làn hơi ấm êm dịu, chầm chậm lan khắp bụng cô.

“Em chưa làm.” Đây là đam mê ư? Cô tự hỏi. Cái cảm giác ấm áp êm dịu chầm chậm này ấy? “Nhưng em muốn bắt đầu.”

“Em cần tôn trọng mẹ, nhưng bà ấy cũng phải tôn trọng em. Một phụ nữ đã trưởng thành. Và người mẹ nào chẳng muốn con mình hạnh phúc.”

“Mẹ không muốn em hoài phí trí tuệ của mình.”

“Nhưng trí tuệ là của em mà.”

“Em cũng bắt đầu thấy tin điều đó. Anh đang học đại học à?”

“Anh học xong rồi. Giờ anh tham gia kinh doanh cùng gia đình. Việc ấy khiến anh thấy rất vui.” Anh ta ra hiệu cho một nhân viên phục vụ tiếp thêm đồ uống trong khi Elizabeth còn chưa kịp nhận ra ly của mình đã gần như cạn sạch.

“Vì đó là đam mê của anh?”

“Chắc là vậy. Anh theo đuổi những đam mê của mình - như thế này.”

Anh ta định hôn cô. Trước đây cô chưa hề được hôn, nhưng cô vẫn thường xuyên hình dung về nó. Cô phát hiện ra rằng trí tưởng tượng không phải là thế mạnh của mình.

Cô biết rằng hôn truyền những thông tin sinh học qua các pheromone[5], tức là hành động ấy kích thích các đầu dây thần kinh có rất nhiều ở môi, lưỡi. Nó gây ra một phản ứng hóa học - một phản ứng dễ chịu giải thích vì sao hôn lại là một phần trong văn hóa nhân loại, trừ một vài ngoại lệ hiếm hoi.

Nhưng cô nhận ra rằng được hôn lại là vấn đề hoàn toàn khác so với việc chỉ thuộc lý thuyết về hoạt động này.

Môi anh ta mềm và êm ái, khe khẽ chạm lên môi cô, từ từ áp lại, tăng dần khi bàn tay anh ta trượt từ môi cô xuống lồng ngực. Tim cô như nhảy tung lên lòng bàn tay anh ta trong khi lưỡi anh lách nhẹ qua môi cô, hững hờ lướt trên lưỡi cô.

Hơi thở cô tắc lại, rồi bật ra cùng với một âm thanh không chủ tâm, gần như đau đớn - và thế giới quay cuồng.

“Thật ngọt ngào,” anh ta thì thầm, thấy rõ cả sự rung động của những lời ấy phả lên môi cô, hơi thở ấm áp của anh ta trong miệng cô, tạo thành một cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng cô.

“Rất ngọt ngào.” Răng anh ta lướt qua môi dưới của cô khi anh lùi lại, ngắm nhìn cô. “Anh thích em.”

“Em cũng thích anh. Em thích hôn anh.”

“Vậy thì mình làm lại nhé, trong lúc khiêu vũ.” Anh kéo cô đứng lên, lại áp môi mình và môi cô. “Em không hề - từ gì, từ gì nhỉ... tẻ nhạt. Đúng là từ này. Khác hẳn rất nhiều phụ nữ đến đây nhảy nhót, bù khú và cợt nhả với đàn ông.”

“Em không có nhiều trải nghiệm với những việc đó.”

Đôi mắt đen ánh lên trong ánh đèn nhấp nhoáng. “Vậy thì những anh chàng khác không may mắn bằng anh rồi.”

Elizabeth liếc nhìn lại phía Julie khi Ilya kéo cô ra sàn nhảy và nhận thấy cô bạn mình cũng đang được hôn. Không hề nhẹ nhàng, không hề chậm rãi, nhưng dường như Julie thích điều đó, đúng ra là tự nguyện hoàn toàn. Rồi Ilya kéo cô vào vòng tay mình, lắc lư cùng với cô khác hẳn tất cả những người khác xoay tít hay giật đùng đùng. Chỉ nhẹ nhàng lắc lư trong khi miệng anh lại áp gần miệng cô.

Cô thôi không nghĩ về những phản ứng hóa học và đầu dây thần kinh nữa. Thay vào đó, cô đã gắng hết mình để nhập cuộc hoàn toàn. Bản năng nâng hai tay cô nên vòng quanh cổ anh. Khi cô cảm nhận được thay đổi trong anh, một thứ cứng ngắc áp vào cô, cô biết đó là một phản ứng vật lý vô thức rất bình thường. Nhưng cô cũng biết điều kỳ diệu của phản ứng ấy. Chính cô tạo ra phản ứng ấy. Anh ta muốn cô, trong khi chưa có ai như vậy cả.

“Những thứ em gây cho anh,” anh ta thì thầm vào tai cô. “Vị của em, mùi hương của em.”

“Pheromone đấy mà.”

Ilya cúi nhìn cô, nhíu mày. “Gì cơ?”

“Không có gì đâu.” Cô áp mặt mình vào vai anh.

Cô biết chất cồn làm giảm khả năng phán đoán của mình, nhưng cô chẳng bận tâm. Thậm chí biết rằng lý do cô không bận tâm chính là vì sự giảm sút ấy, cô vẫn ngước mặt nên lần nữa. Lần này cô chủ động hôn.

“Chúng ta ngồi nghỉ đi,” anh ta nói sau một lúc lâu. “Em làm hai đầu gối anh nhũn ra rồi.”

Anh ta nắm lấy tay cô khi họ quay trở lại bàn.

Julie, hai mắt long lanh, gương mặt đỏ bừng, bật dậy. Cô lảo đảo một lúc, cười to, rồi vớ lấy ví của mình.

“Bọn em sẽ quay lại. Đi nào, Liz.”

“Đi đâu?”

“Đâu được nữa? Vệ sinh nữ.”

“Ôi. Tớ xin lỗi.”

Julie khoác tay cô để giữ thăng bằng và cũng thêm thân tình. “Ôi lạy Chúa. Cậu có tin nổi không? Chúng mình kiếm được những anh chàng nổi nhất vũ trường này. Chúa ơi, các chàng gợi tình quá. Và chất giọng anh chàng của cậu nữa. Tớ ước gì chàng của tớ cũng có chất giọng ấy, nhưng anh ấy hôn tuyệt hơn Darryl nhiều. Thực tế anh ấy là chủ vũ trường, Liz ạ, và hình như có hẳn một ngôi nhà bên hồ. Tất cả bọn mình sẽ rời khỏi đây và đến đó.”

“Tới nhà anh ấy à? Cậu nghĩ bọn mình nên làm thế không?”

“Ôi, nên chứ.” Julie mở bung cửa phòng vệ sinh, nhìn cả dãy buồng. “Tớ phải đi vệ sinh! Tớ thấy quay cuồng! Anh chàng của cậu thế nào - anh ấy hôn có tuyệt không? Tên anh ấy là gì ý nhỉ?”

“Ilya. Có, anh ấy rất tuyệt. Tớ thích anh ấy, rất thích, nhưng tớ không dám chắc bọn mình có nên đi với họ tới nhà Alex không.”

“Ôi, đơn giản đi, Liz. Cậu không thể làm tớ mất hứng được. Tớ sẽ làm việc ấy với Alex, và tớ không thể đi đến đó với một mình anh ấy - không làm thế trong lần hẹn hò đầu tiên. Cậu không phải làm việc ấy với Ilya nếu cậu vẫn còn trinh trắng.”

“Làm tình là việc làm cần thiết và tự nhiên, không chỉ để sinh sản mà, ở con người còn để đạt khoái cảm và bớt căng thẳng.”

“Được đấy.” Julie huých cô. “Vậy là cậu đừng có nghĩ tớ là đứa hư hỏng vì làm việc ấy với Alex nhé?”

“Xã hội phụ quyền sản sinh ra một kết quả phụ rất đáng ghét là phụ nữ bị xem như hư hỏng hoặc mạt hạng nếu quan hệ tình dục để có khoái cảm trong khi đàn ông thì được xem là đầy sức sống. Trinh bạch không phải là một giải thưởng cần phải giành giật hay tước bỏ. Màng trinh không hề có các đặc tính trao thưởng, và cũng không đem lại sức mạnh. Phụ nữ cần - ồ không, phải mới đúng - được phép theo đuổi sự hài lòng về tình dục của chính họ, cho dù sinh sản có phải là mục tiêu hay mối quan hệ có lành mạnh một vợ một chồng hay không, giống như nam giới được tự do làm việc đó.”

Một phụ nữ tóc đỏ cao lênh khênh hất tóc rồi cười tươi với Elizabeth khi đi ngang qua. “Hát đi, em gái.”

Elizabeth ghé sát lại Julie khi người phụ nữ kia đi ra ngoài. “Sao tớ lại phải hát?” cô thì thào.

“Chỉ là một kiểu diễn đạt thôi. Cậu biết không, Liz, tớ đã ra hiệu cho cậu làm động tác bắt tréo chân, đừng đụng chạm từ thắt lưng trở xuống và chỉ trên bề mặt quần áo thôi.”

“Chuyện thiếu kinh nghiệm cũng chẳng làm tớ thành người đoan trang đâu.”

“Đúng rồi đấy. Cậu biết không, tớ đã nghĩ tớ sẽ bỏ mặc cậu một mình khi bọn mình vào được bên trong và tớ đi câu mồi, nhưng cậu rất thú vị - mặc dù cậu nói năng cứ như một bà giáo ấy. Liz à, tớ xin lỗi vì đã có lúc suy nghĩ như vậy nhé.”

“Không sao mà. Không có gì đâu. Tớ biết tớ không giống như bạn bè của cậu.”

“Này.” Julie vòng một cánh tay quanh vai Elizabeth và ghì lấy. “Giờ thì cậu là bạn của tớ rồi, phải không?”

“Tớ mong vậy. Tớ chưa bao giờ...”

“Ôi, tốt quá.” Vừa nhiệt thành bật lên câu đó, Julie lảo đảo lao bổ vào một buồng vệ sinh để ngỏ. “Vậy bọn mình sẽ đến nhà Alex chứ?”

Elizabeth nhìn quanh nhà vệ sinh đông nghịt người. Người nào cũng đang trang điểm và sửa sang lại tóc tai, xếp hàng đợi tới lượt, cười đùa, trò chuyện.

Có lẽ cô là trinh nữ duy nhất trong khu vực này.

Trinh tiết không phải là một giải thưởng, cô tự nhắc mình. Cho nên nó cũng không phải là một gánh nặng. Đó là thứ cô tự quyết định giữ hay để mất. Lựa chọn của cô. Cuộc sống của cô.

“Liz?”

“Ừ.” Hít một hơi cho vững tâm, Liz bước lại phía buồng trống bên cạnh. “Ừ,” cô đáp lại lần nữa. Cô khép cửa lại, và cả hai mắt. “Bọn mình sẽ đi. Cùng nhau.”

Chú thích:

[5] Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, nhất là côn trùng. Chất này còn được gọi là hormone xã hội (social hormone), giữ vai trò trong nhiều hoạt động của đời sống côn trùng: báo động, giúp nhận ra nhau, hấp dẫn sinh dục...