← Quay lại trang sách

Chương 3 (tt)

Bên bàn, Ilya nâng ly bia lên. “Hai con bé này mà hai mươi mốt thì tôi phải sáu mươi.”

Alex chỉ cười, nhún vai. “Cũng gần đến rồi. Và con bé của anh đang khát trai, tin anh đi.”

“Nó say rồi, Alexi.”

“Vậy thì sao? Anh có đổ rượu vào họng nó đâu. Anh muốn chút thịt tươi thôi mà, và tối nay anh sẽ chơi gái bỏ mẹ luôn. Đừng có nói là cậu không ủ mưu đốn đổ em gái ngăm ngăm kia, ông em nhé.”

“Con bé rất ngon.” Một nụ cười nhếch ra trên miệng Ilya. “Cũng chỉ là một em chanh cốm thôi mà. Nó không say bằng con bé của anh. Nếu con bé sẵn lòng, tôi sẽ đưa nó lên giường. Tôi thích suy nghĩ của nó.”

Alex chúm môi. “Khó tin quá nhỉ.”

“Không, tôi nói thật đấy. Nó có thêm chút gì đó.” Gã liếc quanh. Quá giống nhau, gã nghĩ về những người phụ nữ qua lại, quá dễ đoán ra. “Tươi mới - từ này mới đúng.”

“Con bé tóc vàng đang rất hứng nên chúng ta sẽ về chỗ anh. Cả nhóm. Nó nói nó sẽ không đi trừ phi bạn nó đi cùng. Cậu có thể dùng phòng trống.”

“Tôi thích ở chỗ tôi hơn.”

“Nào, hoặc cả hai đứa hoặc chẳng đứa nào hết. Anh không bỏ công suốt hai tiếng đồng hồ cho con bé phè phỡn rồi để nó vác đít biến khỏi đây chỉ vì cậu không kết thúc được thỏa thuận với cô bạn.”

Mắt Ilya đanh lại nhìn ly bia. “Tôi có thể thỏa thuận được.”

“Thế cậu định sẽ kết thúc ở chỗ nào, ông em? Cái căn hộ chó ỉa cậu đang trú ngụ hay căn nhà bên hồ của anh?”

Ilya hẩy vai. “Tôi thích không gian giản dị của tôi, nhưng không sao. Chúng ta sẽ đến chỗ anh. Không thuốc nhé, Alexi.”

“Ôi trời ạ.”

“Không thuốc.” Ilya nghiêng vào, xỉa một ngón tay lên bàn. “Anh phải duy trì mọi việc hợp pháp. Chúng ta chưa biết bọn nó, nhưng con bé của tôi, theo tôi nghĩ, sẽ không chịu đâu. Nó nói nó muốn làm cho FBI.”

“Cậu chơi anh rồi.”

“Không. Không thuốc, Alexi, hoặc tôi không đi - và anh không được chơi gái.”

“Được rồi. Bọn nó quay lại kìa.”

“Đứng lên.” Ilya đá Alex dưới gầm bàn. “Phải làm như anh là một người đàn ông lịch lãm.”

Gã đứng lên, chìa một tay ra đón Liz.

“Bọn em muốn ra khỏi đây,” Julie tuyên bố, vòng tay quanh người. “Bọn em rất thích thăm nhà anh.”

“Vậy thì chúng ta sẽ làm như vậy. Chẳng có gì ngăn cản được một bữa tiệc riêng tư.”

“Việc này với em ổn chứ?” Ilya thì thầm khi họ đi ra.

“Vâng. Julie rất muốn đi, mà bọn em đi cùng nhau, cho nên...”

“Không, anh không hỏi những gì Julie muốn. Anh hỏi em có muốn hay không kìa.”

Cô nhìn gã, cảm nhận rõ một tiếng thở phào và tâm trạng náo nức. Điều đó có ý nghĩa với anh ấy, những gì cô muốn. “Vâng. Em muốn đi với anh.”

“Thế thì tốt.” Gã cầm lấy tay cô, áp lên ngực mình khi họ len qua đám đông. “Anh muốn ở bên em. Và em có thể kể thêm cho anh nghe về em. Anh muốn biết mọi thứ về em.”

“Julie nói đám con trai - à quên đám đàn ông - chỉ muốn nói về bản thân họ thôi.”

Gã cười, vòng tay ôm lấy eo cô. “Vậy làm sao họ biết được về những người phụ nữ quyến rũ chứ?”

Khi họ ra đến cửa, một người đàn ông mặc complet tiến đến, vỗ vào vai Ilya.

“Chờ anh một phút thôi,” Ilya nói với Liz rồi bước sang bên.

Cô không nghe được gì nhiều, và lại bằng tiếng Nga. Nhưng nhìn nghiêng Ilya, cô vẫn thấy anh ta không hài lòng với những gì nghe được.

Tuy vậy cô biết chắc rằng cái cụm từ chyort vozmi[6] mà anh ta bật ra là một câu chửi thề. Anh ta ra hiệu cho người kia đợi, sau đó dẫn Liz ra ngoài, nơi Alex và Julie đợi sẵn.

“Anh có việc phải giải quyết. Anh xin lỗi.”

“Không sao. Em hiểu mà.”

“Vớ vẩn quá, Ilya, để người khác giải quyết đi.”

“Chuyện làm ăn,” Ilya nói nhanh. “Không lâu đâu - không quá một tiếng đâu. Em đi cùng với Alexi và bạn em đi. Anh sẽ đến ngay khi xong việc.”

“Ôi, nhưng...”

“Nào, Liz, sẽ ổn thôi mà. Cậu có thể đợi anh Ilya ở nhà Alex. Anh ấy có mọi loại nhạc - và một cái TV màn hình phẳng.”

“Em đợi nhé.” Ilya cúi xuống, hôn Elizabeth thật lâu và nồng nàn. “Anh sẽ đến sớm. Lái xe cẩn thận đấy, Alexi. Anh có chuyến hàng rất quý giá.”

“Giờ anh có hai người phụ nữ xinh đẹp.” Không muốn bỏ mất động lực, Alex nắm lấy tay cả hai cô gái. “Ilya cứ quan trọng hóa mọi việc. Anh thích tiệc tùng. Chúng ta còn trẻ việc gì phải nghiêm trọng hóa.”

Một chiếc SUV màu đen trờ tới lề đường. Alex ra hiệu, rồi bắt lấy chìa khóa người phục vụ vừa thảy cho. Anh ta mở cửa xe. Theo phép lịch sự, Liz leo lên ghế sau. Cô đăm đăm nhìn khuôn cửa vũ trường, nghển cổ nhìn nó mãi kể cả khi Alex đã phóng đi, trong khi Julie hát theo tiếng nhạc trên xe.

Mọi việc không ổn nữa. Không có Ilya, cảm giác phấn khích giảm dần, khiến mọi thứ trở nên nhạt nhẽo và u ám. Kết hợp với rượu, ngồi ở ghế sau ô tô khiến cô thấy mệt. Nôn nao, và bỗng nhiên vô cùng mệt mỏi, cô tựa đầu vào cửa sổ bên.

Họ không cần đến cô, Elizabeth nghĩ thầm. Cả Julie và Alex đều hát và cười cợt. Anh ta lái xe quá nhanh, mỗi lần rẽ lại khiến ruột gan cô muốn vọt ra. Cô sẽ không bị say. Ngay cả khi khắp người cô nóng bừng bừng, cô vẫn cố bắt mình phải thở, chậm và đều. Cô sẽ không tự làm bẽ mặt mình vì bị say ở ghế sau chiếc SUV của Alex.

Cô hạ bớt cửa kính xuống vài phân, để cho không khí ùa lên mặt. Cô muốn nằm xuống, muốn ngủ. Chắc cô đã uống quá nhiều, và đây lại là một phản ứng hóa học khác. Và không hề dễ chịu như một nụ hôn.

Cô tập trung vào việc hít thở, vào không khí lùa qua mặt, vào những căn nhà, chiếc xe, đường phố. Bất kỳ thứ gì trừ đầu óc và bụng dạ đang quay cuồng của cô.

Khi anh ta cho xe vòng vào đường Lake Shore, cô nghĩ họ khá gần, một cách tương đối, nhà cô ở công viên Lincoln. Nếu cô về được nhà, cô có thể nằm nghỉ trong yên tĩnh, ngủ để quên cơn buồn nôn và cái đầu quay cuồng. Nhưng khi Alex chạy đến một căn nhà hai tầng cũ, cô nghĩ ít nhất cô cũng có thể ra khỏi xe, đứng trên mặt đất vững chãi.

“Khung cảnh rất tuyệt,” Alex nói khi cùng Julie ra khỏi xe. “Anh đã nghĩ đến chuyện mua một phần đất còn lại chung[7], nhưng anh thích riêng tư. Có không gian rộng rãi để tiệc tùng ở đây, và không ai phàn nàn chuyện nhạc nhẽo quá to.”

Julie loạng choạng, cười ha hả trong khi Alex tóm lấy cô ta và đưa tay bóp mạnh mông cô.

Elizabeth lẽo đẽo theo sau như một kẻ thừa nôn nao khổ sở.

“Anh sống một mình ở đây,” cô gắng gượng.

“Đủ không gian cho cả một đại đội.” Anh ta mở cửa trước, làm hiệu. “Ưu tiên phụ nữ.”

Và anh ta chớt nhả vỗ vào mông Elizabeth khi cô bước vào.

Cô muốn nói với anh ta rằng anh ta có một căn nhà đẹp, nhưng thực tế và mọi thứ quá rực rỡ, quá mới, quá hiện đại. Tất cả đều có cạnh sắc, bề mặt sáng bóng và bọc da hào nhoáng. Một quầy rượu đỏ rực, một cái sofa bọc da đen to tướng và một cái TV treo tường vật vã choán hết cả phòng khách, trong khi những khuôn cửa và cửa sổ lắp kính dẫn tới một hiên trời mới là điểm nhấn chính yếu.

“Ôi trời, em mê nơi này rồi.” Julie lập tức nhảy chồm lên, dang rộng chân tay. “Ăn chơi quá.”

“Ý tưởng là vậy đấy, cưng.” Anh ta nhặt một thiết bị điều khiển từ xa, bấm nút và cả căn phòng tràn ngập tiếng nhạc ầm ĩ. “Anh đi chuẩn bị đồ uống cho em.”

“Anh biết pha Cosmos không?” Julie hỏi anh ta. “Em chỉ thích Cosmos thôi.”

“Anh sẽ chiều em.”

“Cho em một ít nước được không?” Elizabeth đề nghị.

“Ôi, Liz, đừng phá đám thế chứ.”

“Tớ thấy khát nước.” Và cô đang cần thêm không khí nữa. “Em ngắm nghía bên ngoài có được không?” Cô bước lại phía cánh cửa ra hiên trời.

“Cứ tự nhiên. Mi casa es suca.”[8]

“Em muốn nhảy!”

Trong khi Julie lảo đảo ngồi dậy, bắt đầu nhún nhảy và quay cuồng thì Elizabeth kéo cửa mở và thoát ra ngoài. Cô hình dung khung cảnh sẽ rất tuyệt nhưng hóa ra mọi thứ đều nhòe nhoẹt khi cô lê bước đến bên lan can, tựa vào đó.

Họ đã làm gì không biết? Họ đã uống gì không biết? Đây đúng là một sai lầm. Một sai lầm hấp tấp và ngu ngốc. Họ phải về. Cô phải thuyết phục Julie ra về.

Nhưng thậm chí trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô vẫn có thể nghe thay tiếng cười lạc đi vì Cosmos của Julie.

Có lẽ cô nên ngồi nghỉ ở ngoài này vài phút, đợi cho đầu óc tỉnh táo lại, dạ dày ổn định. Sau đó cô có thể nói rằng mẹ cô gọi về. Thêm một lời nói dối nữa trong cả buổi tối hôm nay thì có sao? Cô sẽ cáo lỗi - một lý do thật hợp lý và ổn thỏa để ra về. Một khi đầu óc cô đã tỉnh táo lại.

“Em đây rồi.”

Cô quay lại trong khi Alex bước ra ngoài.

“Một ly nào.” Lấp loáng trong ánh sáng nhờ nhờ, một tay anh ta cầm ly nước có đá còn tay kia là một ly martini màu hồng rất đẹp - thứ đó khiến cho dạ dày cô muốn lộn ngược.

“Cảm ơn anh. Nhưng chỉ nước thôi, em nghĩ vậy.”

“Tuyệt lắm đấy, cưng.” Nhưng anh ta đặt đồ uống sang bên. “Em không cần phải ra ngoài này một mình.” Anh ta xoay người, ấn cô tựa vào lan can. “Cả ba bọn mình sẽ mở tiệc. Anh có thể chăm sóc cả hai em.”

“Em không nghĩ...”

“Ai mà biết Ilya có đến không? Công việc, công việc, công việc, lúc nào cậu ta chẳng vậy. Cho dù em lọt vào mắt cậu ta rồi. Cả anh nữa. Vào trong nhà thôi. Chúng ta sẽ cùng vui vẻ.”

“Em nghĩ... Em sẽ đợi Ilya. Em cần vào nhà tắm của anh.”

“Thiệt cho cưng thôi.” Mặc dù anh ta chỉ nhún vai, nhưng cô tin mình đã nhìn thấy gì đó ánh lên trong mắt anh ta. “Bên trái. Ngay kế bếp.”

“Cảm ơn anh.”

“Mà nếu em có đổi ý,” anh ta gọi với theo khi cô chạy tới cửa.

“Julie.” Cô nắm lấy tay Julie khi cô nàng đang cố thực hiện một điệu xoay trên sàn nhảy không lấy gì làm vững.

“Tớ đang rất vui vẻ. Hôm nay đúng là buổi tối tuyệt vời nhất.”

“Julie, cậu uống quá nhiều rồi.”

Sau tiếng phun phì phì, Julie hất tay Elizabeth ra. “Làm gì có chuyện.”

“Bọn mình phải đi thôi.”

“Bọn mình phải ở lại và mở tiệc!”

“Alex nói cả hai bọn mình lên giường ngủ với anh ta.”

“Ồ.” Phá lên cười, Julie lại quay cuồng. “Anh ấy chỉ tào lao cho vui thôi mà, Liz. Đừng có trút hết cả lên tớ đấy. Anh chàng của cậu sẽ đến đây mấy phút nữa thôi. Cứ thêm ly nữa đi.”

“Tớ không muốn uống thêm gì nữa. Tớ thấy mệt. Tớ muốn về nhà.”

“Đừng về nhà. Ở đấy làm quái gì có ai bận tâm. Thôi nào, Lizzy! Nhảy với tớ đi.”

“Tớ chịu.” Liz ấn một tay lên bụng trong khi da cô rịn mồ hôi. “Tớ cần...” Không cưỡng lại nổi, cô chạy vội sang trái, thoáng nhìn thấy Alex đang dựa vào những ô cửa ra khu vực hiên trời, nhìn cô cười nhăn nhở.

Nấc lên, cô loạng choạng đi qua bếp và gần như ngã nhào xuống nền khi cài được chốt cửa phòng tắm.

Cô vẫn không bỏ lỡ nửa giây để cài chặt cánh cửa phía sau mình, sau đó mới khuỵu gối xuống ngay trước bồn vệ sinh. Cô nôn thốc tháo thứ chất lỏng màu hồng, nhầy nhớp, và khó khăn lắm mới kiểm soát được hơi thở rồi lại nôn tiếp. Nước mắt giàn giụa chảy ra khi cô gắng đứng lên, bíu lấy bồn rửa mặt để lấy đà. Chẳng nhìn được rõ, cô xả nước lạnh, vục một ít vào miệng và tạt lên mặt.

Rùng mình, cô ngước lên, nhìn bóng mình trong gương - bệch bạc như sáp, màu mi mắt và mỹ phẩm trang điểm mắt nhòe nhoẹt bên dưới mắt cô chẳng khác gì những vệt bầm tím. Một ít còn chảy xuống hai gò má như những dòng nước mắt đen kịt.

Cô cảm thấy rất xấu hổ mặc dù một cơn buồn nôn mới khiến cô lại phải khuỵu gối lần nữa. Kiệt sức, cảm giác cả căn phòng quay cuồng quanh mình, cô co mình trên nền gạch và khóc. Cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mình trong tình trạng thế này.

Cô muốn về nhà.

Cô muốn chết.

Cô nằm run rẩy, má cô áp xuống nền gạch lát lạnh lẽo cho tới khi cô nghĩ mình có thể đánh bạo ngồi dậy. Gian buồng nồng nặc mùi chất nôn và mồ hôi, nhưng cô không thể bước ra ngoài cho tới khi rửa ráy sạch sẽ đã.

Cô cố hết sức dùng xà phòng và nước, tẩy rửa mặt cho tới khi chỉ còn da “mộc”, cứ vài phút lại nghỉ để dựa người, cố chống chọi với một cơn buồn nôn khác.

Giờ trông cô nhợt nhạt và nhem nhuốc, mắt cô đờ đẫn và quầng đỏ. Nhưng hai tay cô run bắn, cho nên khi cố gắng chỉnh trang lại, cô chỉ càng làm cho tình hình tệ hại thêm chứ chẳng có tác dụng gì.

Cô cần phải gắng chịu nỗi bẽ bàng. Cô sẽ bước ra khu vực hiên trời, ra chỗ không khí trong lành, và đợi Ilya đến. Cô sẽ đề nghị anh ấy đưa mình về nhà, và hy vọng anh ấy hiểu.

Có thể anh ấy sẽ không còn muốn gặp lại cô nữa. Có thể anh ấy sẽ không bao giờ hôn cô nữa.

Gieo gió gặp bão thôi mà, cô tự nhủ. Cô đã nói dối, nói dối và nói dối, và kết quả là nỗi tủi nhục này, tệ hơn nữa, nhìn cảnh tượng này, chỉ càng thấy bẽ bàng thêm.

Hạ nắp bồn cầu xuống, cô ngồi thừ ra, bóp chặm cái ví, cố động viên mình việc cần làm tiếp theo. Mệt mỏi, cô tháo giày. Có sao nào? Chân cô đau nhức, và thời khắc nửa đêm của nàng Lọ Lem đã đến rồi.

Cô cố giữ vẻ đĩnh đạc hết mức khi đi qua gian bếp có những thứ đồ đạc đen sì và những cái bàn trắng đến lóa mắt. Nhưng khi cô vừa ngoặt vào phòng khách, cô nhìn thấy Alex và Julie, cả hai đều trần truồng, đang làm tình ngay trên chiếc sofa bọc da.

Sững sờ, đờ đẫn, cô đứng như trời trồng một lúc, trân trân nhìn hình xăm trên lưng Alex và hai bờ vai lắc lư theo từng cú nhún hông của anh ta. Nằm bên dưới anh ta, Julie đang phát ra những tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.

Cảm thấy xấu hổ trước cảnh tượng ấy, Elizabeth lặng lẽ quay lưng và lần sang hiên trời qua cửa bếp.

Cô sẽ ngồi trong bóng tối, ngoài trời, cho tới khi họ xong việc. Cô không phải là người cả thẹn gì. Nói cho cùng thì cũng chỉ là chuyện nhục dục. Nhưng cô đã nghĩ, rất dứt khoát, rằng họ sẽ làm tình phía sau cánh cửa phòng ngủ khép kín.

Rồi cô ao ước cô có thêm nước cho cái họng bị hành hạ của mình, và một tấm chăn vì cô cảm thấy lạnh - lạnh và trống rỗng và rất, rất yếu đuối.

Rồi cô chợp ngủ, co ro trên chiếc ghế tựa trong một góc tối của hiên trời.

Cô không rõ cái gì khiến cô tỉnh dậy - những giọng nói, tiếng loảng xoảng- nhưng cô tỉnh hẳn, cứng đờ và lạnh ngắt trên ghế. Nhờ đồng hồ cô biết mình mới chỉ ngủ khoảng mười lăm phút, nhưng cô cảm thấy còn tệ hơn cả lúc trước.

Cô cần về nhà. Rất thận trọng, cô rón rén đi tới cửa để xem Julie và Alex đã xong chưa.

Cô không hề thấy Julie, nhưng thấy Alex - chỉ mặc đúng một chiếc quần lót ống rộng màu đen - và hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề.

Cắn chặt môi, cô rón rén lại gần hơn một chút. Có lẽ họ đến để báo cho Alex biết Ilya đến trễ. Ôi trời, cô ước gì anh ấy đến đây, đưa cô về nhà.

Nhớ lại hình ảnh mình lúc nãy, cô cố ẩn trong bóng tối trong lúc lần ra phía cánh cửa Alex vẫn để ngỏ.

“Mẹ kiếp, nói tiếng Anh đi. Tao đẻ ở Chicago mà.” Bực bội thấy rõ, Alex hùng hổ tiến về phía quầy rượu, rót vodka vào một cái ly. “Mày muốn gì, Korotkii, mà không đợi được đến ngày mai hả?”

“Sao phải để đến mai chứ? Như thế mới đủ chất Mỹ cho ông anh phải không?”

Người đàn ông vừa lên tiếng có thân hình chắc nịch như vận động viên. Ống tay áo ngắn của chiếc áo phông đen ôm chặt lấy bắp tay gã. Hai cánh tay gã phủ kín hình xăm. Cũng giống như Alex, gã có mái tóc vàng và khá điển trai. Có họ hàng không nhỉ? Elizabeth tự hỏi. Nét giống nhau chỉ phảng phất nhưng rõ ràng là có.

Người đàn ông đi cùng gã to con hơn, già hơn và đứng sững như một người lính.

“Ờ, mày đúng là một thằng Mỹ thộn ăn hại.” Alex thảy chai vodka trở lại. “Giờ làm việc hết rồi nhé.”

“Ông anh làm việc tích cực quá.” Giọng nói trơn tuột của Korotkii như lướt đi. Nhưng ẩn dưới cái chất giọng trơn tru đầy kích thích ấy là tiếng rít ken két của một khối đá xù xì, thô nhám. “Tích cực cũng phải, ăn cắp của ông chú cơ mà.”

Alex sững lại khi đang trút thứ bột trắng từ một cái túi trong vào một tấm gương hình vuông nho nhỏ trên quầy rượu. “Mày nói gì thế? Tao đâu có ăn cắp của chú Sergei.”

“Anh ăn cắp của các vũ trường, của nhà hàng; anh hớt tay trên từ các vụ trên Internet, từ lợi nhuận nhà chứa. Từ tất cả những gì anh đụng tới được. Anh nghĩ thế này không phải là ăn cắp của chú anh à? Anh nghĩ ông ấy là gã ngốc sao?”

Nhếch mép cười, Alexi nhặt một dụng cụ bằng kim loại rất mảnh và bắt đầu đập đập lên chỗ bột.

Cocaine, Elizabeth nhận ra ngay. Ôi, Chúa ơi, cô đến đây làm gì cơ chứ?

“Tao luôn trung thành với chú Sergei,” Alexi nói khi gã chia chỗ bột, “và sáng mai tao sẽ nói với chú ấy về chuyện vớ vẩn này.”

“Anh nghĩ ông ấy không biết làm thế nào anh trang trải được những Rolex, Armani, Versace, căn nhà này, tất cả những thứ đồ chơi khác - và cả ma túy của anh hay sao, Alexi? Anh nghĩ ông ấy không biết anh thỏa thuận với cớm à?”

Cái dụng cụ nhỏ bé kêu lanh canh khi Alex buông rơi nó. “Tao không bắt tay với cớm.”

Anh ta nói dối, Elizabeth nghĩ. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh ta, nghe thấy nó trong giọng nói của anh ta.

“Chúng đã tóm mày hai hôm trước, vì lý do tàng trữ.” Korotkii làm hiệu về chỗ cocaine, đầy vẻ ghê tởm. “Và mày đã thỏa thuận với chúng, mudak[9]. Phản bội gia đình mày để đổi lấy tự do, đổi lấy cuộc sống sung sướng của mày. Mày có biết chuyện gì xảy ra với những thằng ăn cắp và phản bội không, Alexi?”

“Tao sẽ nói với chú Sergei. Tao sẽ giải thích. Tao phải cung cấp cho bọn nó gì đó chứ, nhưng chỉ là những chuyện vớ vẩn thôi. Rất vớ vẩn. Tao chơi bọn chúng.”

“Không, Alexi, họ chơi mày đấy. Và mày thua rồi.”

“Tao sẽ nói với chú Sergei.” Khi gã lùi lại, gã đàn ông thứ hai di chuyển - rất nhanh nhẹn - bẻ quặt hai tay Alexi ra sau lưng.

Nỗi sợ hãi hiện rõ trên mặt gã, và cả trong giọng nói bằng tiếng Nga của gã.

“Đừng làm thế. Yakov, chúng ta là anh em họ kia mà. Mẹ chúng ta là chị em ruột. Chúng ta cùng chung máu mủ.”

“Mày là nỗi ô nhục của mẹ mày, của dòng máu mày. Quỳ xuống.”

“Đừng. Xin đừng.”

Gã đàn ông thứ hai đạp Alexi xuống đất.

“Đừng. Làm ơn. Chúng ta là họ hàng. Hãy cho anh một cơ hội.”

“Phải, cầu xin đi. Hãy cầu xin giữ lại cái mạng vứt đi của mày đi. Lẽ ra tao để Yegor bẻ vụn mày ra, nhưng chú của chúng ta nói rằng phải biết khoan dung vì bà chị của ông.”

“Làm ơn. Tha cho anh.”

“Đây là sự khoan dung của mày.” Korotkii rút ra một khẩu súng giắt ở thắt lưng, ấn nòng vào trán Alexi và bóp cò.

Hai chân Elizabeth nhũn xuống. Cô khuỵu xuống, tay cô bịt chặt miệng để ngăn tiếng thét phát ra.

Korotkii nói rất khẽ trong lúc kê súng vào thái dương Alexi, bắn thêm hai phát nữa.

Nét mặt gã chẳng hề thay đổi, giữ nguyên như một cái mặt nạ khi gã giết người. Sau đó nét mặt ấy đanh lại khi gã ngước lên và nhìn về phía bếp.

“Em cảm thấy không khỏe, anh Alex. Em cần nằm xuống, hoặc có lẽ chúng ta nên làm vậy... Các anh là ai?”

“A, mẹ kiếp,” gã lầm bầm, và bắn Julie hai lần, đúng chỗ cô ta đứng. “Sao bọn mình lại không biết thằng này đi cùng với điếm nhỉ?”

Gã đàn ông thứ hai bước qua người Julie, lắc đầu. “Con này mới. Trẻ lắm.”

“Trẻ mãi không già nhé.”

Mắt mũi Elizabeth tối sầm. Đúng là một giấc mơ. Một cơn ác mộng. Do uống rượu và bị mệt mà thôi. Cô sẽ tỉnh lại bất kỳ lúc nào. Co rúm người trong bóng tối, cô đăm đăm nhìn Alex. Chẳng còn thấy máu chảy nữa, cô nhận ra như vậy. Nếu mọi việc là thật tại sao không còn thấy máu chảy nữa?

Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy nào.

Nhưng nỗi kinh hoàng chỉ càng tăng lên khi cô nhìn thấy Ilya bước vào.

Bọn kia cũng sẽ giết anh ấy mất. Gã đàn ông sẽ bắn anh ấy.

Cô phải giúp. Cô phải...

“Mẹ kiếp, anh đã làm gì thế này?”

“Những gì tôi được lệnh làm.”

“Mệnh lệnh của anh là bẻ gãy tay nó và đến tối mai mới được làm việc ấy cơ mà.”

“Lệnh thay đổi rồi. Tay trong của chúng ta đã thông báo. Alexi bắt tay với bọn cớm.”

“Trời ạ. Thằng chó đẻ.”

Elizabeth kinh hãi quan sát trong khi Ilya đá vào cái xác Alex, một lần, hai lần, ba lần.

Một người trong bọn chúng, cô nghĩ thầm. Gã cũng là một người trong bọn chúng.

Ilya ngừng lại, vò đầu, rồi nhìn cái xác của Julie. “Khốn kiếp. Có cần phải thế không?”

“Ả nhìn thấy bọn tôi rồi. Bọn tôi được thông báo con điếm của hắn đã bỏ đi với một đứa khác.”

“Thằng này đúng là vận đen mới đi tìm thịt tươi. Thế còn con kia đâu?”

“Con kia à?”

Đôi mắt đen tuyệt đẹp vụt lạnh như băng. “Có hai đứa. Con này và một con nữa - tóc ngắn, màu đen, váy đỏ.”

“Yegor.”

Gật đầu, gã đàn ông cao lớn rút ra một con dao và bắt đầu lao lên gác. Ilya ra hiệu, và theo mệnh lệnh, Korotkii tiến về phía bếp trong khi Ilya lần ra phía cửa.

“Liz,” gã lầm bầm. “Được rồi, Liz. Tôi sẽ chăm sóc cô.” Gã móc một con dao từ trong giày ra, thủ sẵn đằng sau lưng, với tay bật những ngọn đèn phía bên ngoài. Gã nhìn thấy giày của cô, mắt quét nhìn một lượt, chạy bổ tới lan can.

“Ở đây không có ai cả,” Korotkii nói với gã từ phía cửa. “Không thấy. Tìm con bé đi.”

Chú thích:

[6] Chyort vozmi: Ôi, cái ****!

[7] Nguyên văn condo hoặc condominium, là một hình thức sở hữu nhà và bất động sản trong đó một phần nhà đất (thường là căn hộ) thuộc sở hữu cá nhân. Còn việc sử dụng đất những hạng mục chung trong khuôn viên như hành lang, hệ thống sưởi, thang máy, không gian ngoài trời tuân theo các quyền hợp pháp gần với quyền sở hữu cá nhân. Các quyền này do nhóm các chủ sở hữu cùng đại diện cho quyền sở hữu của cả mảnh đất nắm giữ.

[8] Tiếng Tây Ban Nha: Cô cứ tự nhiên như ở nhà!

[9] Tiếng Nga: Thằng khốn.