Chương 18
Công việc buổi sáng tiến triển đúng như Brooks phán đoán, thêm vài điểm cho phe người tốt.
Anh cứ đinh ninh Justin và đám bạn đần độn của nó nộp tiền tại ngoại, và đã tính rằng quan tòa sẽ quy định mức tiền đủ cao để trừng phạt một chút. Nhưng ông ấy quy định cao để trừng phạt rất nặng.
Harry phản đối, dĩ nhiên là vậy - ông ta phải làm công việc của mình - nhưng quan tòa vẫn kiên quyết. Nhà Conroy có thể không giàu có bằng nhà Blake, nhưng họ rất được kính trọng, và được quý mến hơn hẳn.
Lần này Justin đã chọc nhằm tổ ong vò vẽ, Brooks nghĩ bụng.
Từ vị trí của mình trong phòng xét xử, anh quan sát Blake cáu kỉnh, Justin khinh khỉnh, còn hai đứa đang bị phán xét kia thì gục đầu cúi mặt trong khi cha mẹ chúng ngồi với bộ mặt trơ trơ như đá.
Anh đã phải cố kìm nụ cười ngoác đến tận mang tai khi quan tòa tán thành yêu cầu của công tố viên rằng cả ba đã bị quản chế và phải giao nộp hộ chiếu.
“Đây là sự xúc phạm,” Blake chồm lên trước quyết định của quan tòa, và lần này Brooks nhảy múa sung sướng trong đầu. “Tôi sẽ không bỏ qua việc ám chỉ rằng con trai tôi sẽ bỏ trốn vì những lời buộc tội vô lý này. Chúng tôi sẽ chờ vụ xử chính thức!”
“Các vị cứ việc làm vậy.” Quan tòa Reingold, người vẫn chơi golf với Blake vào các Chủ nhật, nện búa. “Và ông phải đúng mực trong phòng xét xử này, ông Lincoln. Ông ngồi xuống và giữ trật tự ở đây hoặc tôi sẽ đuổi ông ra.”
“Đừng nghĩ ông có thể ngồi đó và dọa dẫm tôi. Tôi đã giúp ông có được cái ghế này đấy.”
Sau cặp kính gọng thép của mình, đôi mắt Reingold lóe lên. “Và chừng nào tôi còn ngồi đây, ông phải tỏ ra tôn trọng. Ngồi xuống, im lặng, nếu không thì xin cam đoan rằng tôi sẽ bắt giữ ông vì tội khinh rẻ tòa án.”
Blake xô Harry sang bên khi tay luật sư tìm cách xen vào. “Tôi sẽ cho ông thấy thế nào là khinh bỉ.”
“Ông đã làm vậy rồi.” Reingold lại nện mạnh búa. “Năm trăm đô la. Chấp hành viên, dẫn ông Blake ra khỏi phòng xét xử trước khi ông ấy bị phạt một nghìn.”
Mặt đỏ gay, răng nghiến lại, Blake đứng lên và khệnh khạng đi ra ngoài. Gã dừng lại một lúc, ném cho Brooks một ánh nhìn rát bỏng.
Brooks ngồi dự hết phần còn lại của buổi đấu lý, những lời hướng dẫn, cảnh báo, kế hoạch hầu tòa. Anh đợi tới khi Justin và bạn của nó bị dẫn trở lại buồng giam để chờ người nhà nộp đủ khoản tiền bảo lãnh cho chúng.
Quá hài lòng Brooks phải kìm không nhảy cẫng lên khi anh tiến đến nói chuyện với Russ và gia đình anh ta. Rõ ràng trong đầu anh, chứng cứ của cả gia đình Conroy - cái môi rách của Russ, những giọt nước mắt uất nghẹn của bà Conroy - đã tác động đến phán quyết của Reingold.
“Cái tay Blake hung hăng tự cao tự đại ấy tự làm khó mình và mấy thằng mất dạy.” Seline, đôi mắt đen sáng ngời khác hẳn tính khí mềm mỏng thông thường của cô, choàng cánh tay quanh vai mẹ chồng đầy bao bọc. “Con thấy rất hài lòng. Con chỉ muốn gã mở mồm ra lần nữa để bị phạt nặng thêm.”
“Bố không chắc Stan dám ra mặt chống Lincoln.” Ông Mick Conroy gật gật đầu về phía băng ghế. “Bố cảm thấy đỡ hơn rồi. Bố sẽ đưa mẹ con về nhà,” ông nói với Russ.
“Có cần con ghé qua không?”
Bà Hilly lắc đầu, đôi mắt vẫn còn u ám, mái tóc sáng màu mà bà truyền lại cho con trai mình được vấn thành một túm đuôi ngựa. Bà hôn lên má Russ. “Bố mẹ sẽ ổn thôi. Russ.” Đến lượt bà hôn lên má Brooks. “Nhà bác rất biết ơn con.”
“Bác không cần phải nói thế.”
“Bà vẫn còn buồn,” Seline thì thào, khi gia đình chồng cô đi ra ngoài. “Bà không sao nổi khùng lên được. Em lại muốn bà nổi khùng lên. Làm được thế bà sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
“Em nổi khùng cũng đủ cho tất cả chúng ta rồi.”
Seline hơi mỉm cười. “Chúa mới biết. Em phải đến trường. Có lẽ giờ bọn trẻ nhốn nháo vì tiết học thay thế sáng nay rồi.”
Cô ôm chặt Brooks, rồi quay sang Russ, ôm lấy chồng một lúc lâu. “Đừng bực dọc quá, anh yêu,” cô nói với chồng.
“Để tớ mời cậu một cốc cà phê,” Brooks nói với Russ khi chỉ còn lại họ.
“Tớ cần về chỗ khách sạn.”
“Vài phút thôi, giảm bớt áp lực ấy mà.”
“Thế cũng được. Tớ sẽ gặp cậu ở quán.”
Lúc Brooks đi vào quán, Kim cầm lấy ấm cà phê và đi dần về phía anh. Cô ấy chỉ một quầy, lật ngửa chiếc cốc trên mặt bàn, rót ra.
“Sao?” cô nói.
“Chỉ cà phê thôi, cảm ơn chị.”
Cô ta huých vào vai anh. “Làm sao tôi còn giữ được vị trí là Nữ hoàng Tin tức nữa nếu cậu không chiếu cố cho tôi? Cậu muốn tôi bị hạ cấp à?”
“Đâu có. Chúng ta chưa nói được. Chúng phải nộp tiền bảo lãnh đã.”
Miệng cô ấy trề ra, thảng thốt. “Tôi lại cứ đinh ninh Stan Reingold sẽ né Lincoln Blake cơ.”
“Giờ thì tôi sẽ không nói vậy đâu, Kim. Tôi đã đoán chúng phải nộp tiền bảo lãnh, nhưng không ngờ quan tòa phạt cao như vậy và tôi có thể đảm bảo với chị rằng Blake cũng không nghĩ vậy.”
“Thú vị đấy.”
“Và ông ấy còn tịch thu hộ chiếu của chúng cho tới sau khi kết thúc phiên xử.”
“Hay quá.” Môi chu ra, Kim gật đầu hài lòng. “Tôi xin rút lại nhận định. Vụ đó chắc khiến Blake nóng đít lắm đây.”
“Ôi, gã đã nếm mùi rồi. Gã lỡ mồm, và quan tòa phạt gã năm trăm vì tội vô lễ với tòa.”
Lần này thì cô ấy đập mạnh vào vai Brooks. “Cậu lại định lừa tôi đây mà.”
“Thề có Chúa.”
“Tôi rút lại lần hai. Lần tới Stan Reingold đến, tôi sẽ mời ông ấy ăn bánh. Nghe thấy không, Lindy?” cô ấy gọi về phía người đàn ông đứng bên bếp nướng. “Stan Reingold phạt Lincoln Blake năm trăm đô tội vô lễ với tòa.”
Nắm chặt chiếc bay rán bên hông, Lindy quay lại. “Sắp tới lúc thái độ vô lễ báo hại gã, bởi vì gã khốn đó sẵn như vậy mà. Chỗ cà phê đó tôi mời, Brooks.” Lindy hất cằm về phía cửa. “Và cậu ấy nữa.”
Kim nhận ra Russ bước vào, liền lật chiếc cốc thứ hai lên. “Cậu ngồi luôn xuống đây đi.” Cô kiễng chân để hôn lên má anh ta. “Và không phải trả tiền cà phê hay bất kỳ món gì cậu muốn đâu. Cậu cần nói cho bàn dân thiên hạ biết rằng bất kỳ kẻ khốn nào ở cái thị trấn này cũng đều phải hối hận về những gì đã xảy ra, và biết điều một trăm phần trăm.”
“Tôi sẽ làm thế. Cảm ơn chị. Rất ý nghĩa.”
“Nhìn cậu mệt mỏi rồi. Làm một miếng bánh táo Pháp mà cậu vẫn thích để ấy lại sinh lực được không?”
“Giờ thì tôi chịu. Có lẽ để lần sau.”
“Vậy thì tôi sẽ để các cậu nói chuyện, cần gì thì cứ gọi tự nhiên nhé.”
Brooks vờ dỗi. “Chị ấy không thèm mời tớ một mẩu bánh nào.”
Russ gượng cười. “Chị ấy cảm thông với cậu đầu tiên còn gì. Cậu đã biết vụ hộ chiếu chưa?”
“Tớ biết chúng ta định đề nghị việc đó, nhưng tớ không ngờ Reingold lại phán quyết cho phe ta. Ông ấy làm tớ ngạc nhiên, và có lẽ đó là do tớ.”
“Trước ngày hôm nay, ông ấy đã bỏ qua cho thằng ôn nhà Blake nhiều rồi.”
“Phải, chính thế, và tớ nghĩ ông ấy cảm thấy áp lực của việc đó. Ông ấy có thể là bạn chơi golf với Blake, nhưng ông ấy không thể - và tớ nghĩ là sẽ không - phớt lờ chuyện kiểu này được. Tớ tin sáng nay Ngài rất thấm rồi. Và tớ tin Blake sẽ không để Harry bảo với thằng ôn nhà hắn thỏa thuận nhận tội vụ này đâu. Hắn muốn xét xử bởi vì hắn rất tin tưởng mình và người của mình thừa quan trọng để lèo lái pháp luật. Thằng ôn đó rất suy sụp, Russ, và có khi nó còn suy sụp hơn tớ tưởng. Tớ chẳng động lòng chuyện đó.”
“Tớ cũng vậy.”
Brooks nhổm về phía trước. “Tớ muốn nói với cậu vài phút bởi vì tớ chắc như đinh đóng cột rằng Blake sẽ làm bất kỳ việc gì có thể để mua chuộc cậu hoặc gây sức ép buộc cậu rút những cáo buộc tấn công người khác. Gã muốn theo hướng đó, gã sẽ nghĩ mọi việc chủ yếu liên quan đến tiền bạc. Đại loại là bồi thường xong xuôi, tìm cách thao túng dịch vụ cộng đồng và một số trung tâm cai nghiện, một bản án treo cho thằng bé.”
Cái miệng bầm giập của Russ trơ như đá. “Không có chuyện đó đâu, Brooks. Cậu có thấy bố tớ sáng nay không? Trông cụ già hơn đến chục tuổi. Tớ chẳng quan tâm đếch gì chuyện bị đấm, và nếu không phải vì vấn đề còn lại, tớ đã cho qua rồi. Nhưng tớ sẽ không phớt lờ chuyện này để thằng ranh mất dạy đó thoát đâu.”
“Tốt lắm. Nếu Blake tìm cách bức bách cậu, cứ cho tớ biết. Tớ sẽ quy tội quấy rối và xin lệnh cách ly.”
Russ ngồi xuống, và nụ cười của anh ta dễ dàng hơn. “Thực ra cậu muốn trừng phạt gã bố?”
“Theo tớ là hai trong một. Cả hai đều cần một bài học nhanh và nhớ đời. Tớ không biết liệu có phải Justin sinh ra đã là đồ bỏ đi không, nhưng bố nó chắc chắn góp phần biến nó tệ hơn.” Anh khuấy cốc cà phê của mình nhưng nhận ra chẳng còn hứng mà uống. “Ở tòa tớ không trông thấy mẹ nó.”
“Nghe nói bà Blake xấu hổ và mệt mỏi về chuyện phải giải quyết việc này. Và tay Blake bắt bà ấy im tiếng. Gã toàn quyền trong nhà mà.”
“Có thể như vậy, nhưng gã không phải là chủ thị trấn này.”
“Là cậu hả cảnh sát trưởng?”
“Tớ vì nước vì dân mà,” Brooks nói, mắt nhìn ra cửa sổ. “Nhà Blake sẽ được biết như thế nghĩa là sao. Còn ngài thị trưởng đây thì sao nhỉ?”
“Có thể sẽ khó thắng tranh cử hơn khi tay Blake hậu thuẫn cho bất kỳ ứng viên nào chạy đua với tớ, nhưng tớ vẫn làm thôi.”
“Vì nhiệm kỳ mới.” Brooks nâng cốc. “Chúc mừng.”
“Sáng nay cậu rất bảnh đấy, chàng trai. Là nhờ phán quyết của Reingold à?”
“Chuyện đó không đáng kể, mà là nhờ tớ đã có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời mà tớ phải lòng. Phải lòng ác liệt luôn.”
“Tốc hành nhỉ.”
“Do di truyền đấy. Bố mẹ tớ chẳng yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy là gì. Cô ấy chiếm được tớ rồi, Russ ạ. Ngay ở đây.” Anh đập đập nắm tay lên tim mình.
“Không phải cả vì cái chuyện kia nữa sao?”
“Thì cả chuyện ấy nữa. Nhưng trời đất, Russ ạ, cô ấy làm việc đó vì tớ. Tớ cứ nghĩ tới khi cô ấy và tớ ở bên nhau. Tớ ngắm cô ấy, và tớ thề tớ có thể ngắm cô ấy hàng giờ. Cả ngày trời.” Brooks bật cười, có phần ngạc nhiên. “Tớ xong rồi. Tớ bị chinh phục rồi.”
“Nếu cậu không đưa cô ấy tới ăn tối, Seline sẽ xem như đời tớ chẳng đáng sống nữa đấy.”
“Tớ sẽ thu xếp việc đó. Tớ nghĩ tớ sắp bị mấy người phụ nữ trong nhà đề nghị đúng như thế đấy. Abigail là mẫu người cần từ từ. Có gì đó bên trong,” anh nói thêm. “Có gì đó từ trước. Cô ấy chưa sẵn sàng đón nhận tớ đâu. Tớ đang thuyết phục dần.”
“Vậy là cô ấy không nghĩ cậu cứ sáp vào, thúc bách và ca cẩm cho tới khi cậu biết được những gì muốn biết hoặc thu được những gì muốn có?”
“Tớ đang làm cô ấy lóa mắt với sự ân cần và quyến rũ.”
“Cậu nghĩ cách đó sẽ kéo dài được bao lâu?”
“Tớ vẫn còn thời gian để cò cưa mà. Cô ấy cần giúp đỡ. Chỉ là cô ấy không hiểu điều đó, hoặc không sẵn sàng đón nhận. Chưa thôi.”
***
Abigail sung sướng dành cả buổi sáng bên máy tính, thiết kế lại hệ thống an ninh riêng cho một công ty luật ở Rochester. Cô vô cùng hài lòng với kết quả, vì cô được giới thiệu công việc đó, và suýt lỡ mất khi đối tác cao cấp gây khó dễ lúc cô từ chối gặp riêng ông ta.
Cô tin ông ta và các đối tác khác sẽ vô cùng hài lòng với hệ thống và những gợi ý của cô. Nếu họ không như vậy ư? Thì đó chính và cái giá cô trả cho việc làm ăn theo nguyên tắc của chính mình.
Để đầu óc thư thái, cô chuyển sang làm vườn.
Cô muốn trồng thêm mấy khóm hoa sặc sỡ dọc góc phía nam gian buồng của mình, và đã đọc cũng như tìm hiểu về cách trồng hiệu quả nhất. Có Bert ở bên cạnh, cô gom dụng cụ, chất lên xe cút kít. Cô thấy vui khi nhìn thấy vườn rau xinh xinh mà cô đã trồng đang phát triển rất tốt, ngửi thấy mùi cỏ cây đẫm trong ánh nắng lúc cô đẩy xe đi qua. Khe suối hẹp của cô róc rách kề bên, và tiếng chim hót hòa theo. Làn gió nô giỡn và mấy cây sơn thù du mọc hoang thấp thoáng hiện ra như những linh hồn hoa.
Cô rất hạnh phúc, cô nhận ra như vậy, khi đánh dấu khoảnh đất của mình bằng cọc và dây. Thực sự hạnh phúc. Với mùa xuân, với công việc, với căn nhà của cô. Với Brooks.
Trước kia đã bao giờ cô thực sự hạnh phúc chưa, chắc chắn đã có những lúc cô thấy hạnh phúc - ít nhất là thời thơ ấu của cô, quãng thời gian ngắn ngủi cô ở Harvard, thậm chí có những lúc sau khi mọi chuyện thay đổi hoàn toàn.
Nhưng cô không nhớ từng có cảm giác thế này. Bồn chồn. Brooks nói đúng về chuyện lo lắng, và không hẳn là cô thấy thích khi anh đúng. Nhưng vượt trên và xuyên suốt cảm giác đó là một sự nhẹ nhàng mà cô không biết phải làm sao.
Lúc cô bật máy xới đất, cô ngâm nga nhịp theo tiếng nghiến của máy, theo tiếng suối rầm rì, theo tiếng chim ca. Không, cô không biết phải làm sao, nhưng nếu được, cô sẽ giữ chặt lấy những khoảnh khắc này, những cảm xúc này - thật chặt - mãi mãi.
Cô đã có công việc rất vừa ý, đã có mảnh vườn của mình, điều cô thích thú còn hơn cả mường tượng. Cô đã có một người đàn ông cô kính trọng và hứng thú - còn hơn cả cô hình dung - người sẽ đến ăn tối, trò chuyện, cười vui, ở bên cô.
Có thể không kéo dài, nhưng cứ làm cho chính cô không vui thì ích gì chứ? Hãy giữ chặt lấy nó, cô tự nhủ lúc trộn thêm phân vào đất. Khoảnh khắc này đây.
Cô đẩy chiếc xe cút kít về nhà kính, ngập trong mùi đất ẩm nồng nồng; những mầm hoa đang đâm chồi; những luống rau khỏe khoắn, lựa chọn những giống cây cô chăm chút cho dự án đặc biệt này.
Lao động chân tay liên tục trong buổi chiều ấm áp. Điều đó cũng làm cô thấy hạnh phúc. Ai biết được cô lại có khả năng hạnh phúc chứ?
Cô đi bốn vòng, khẩu Glock áp vào hông, chú chó chạy lon ton sát gót cô, rồi mới bắt tay vào kế hoạch mà cô đã vạch ra trong những đêm đông giá lạnh.
Hoa chuông đỏ cùng với cúc tía, vòi voi hương thơm phức lẫn với hoa ngũ sắc hăng hăng, cỏ roi ngựa dập dờn, vẻ đẹp của cúc tây New England đua cùng vẻ duyên dáng của loa kèn phương đông chuyên thu hút chim hút mật. Cô đã trồng hướng dương và thục quỳ để làm chỗ dụ lũ côn trùng trưởng thành tới đẻ và làm thức ăn cho con non.
Cô sắp xếp đi sắp xếp lại, nhóm ra nhóm vào, dần dần chệch khỏi bố cục ban đầu có phần rất mang tính toán học của mình, khi cô nhận thấy mắt mình cũng hài lòng với những chi tiết bớt cứng nhắc và chính xác hơn.
Có lúc cô lấy điện thoại ra và chụp vài góc khác nhau rồi mới cầm lấy xẻng để đào cái hố đầu tiên.
Một tiếng sau, cô bước lùi lại và kiểm tra tiến triển của mình rồi mới vào nhà lấy đá lạnh cho thêm vào nước trà mà cô để dưới nắng.
“Sẽ rất đẹp,” cô nói với Bert. “Và chúng ta sẽ được ngồi trước hiên nhà ngắm bướm bay lượn. Chị nghĩ chúng ta sẽ lôi kéo được bọn chim ruồi nữa. Chị rất thích chứng kiến khu vườn này mọc lên và nở hoa, ngắm bướm và chim. Chúng ta ngày càng gắn bó với nơi này đấy Bert à. Càng gắn bó chị càng thấy thích hơn.”
Cô nhắm mắt, ngửa mặt nhìn về phía mặt trời.
Ồ, cô rất thích những âm thanh, mùi vị trong không khí. Cô thích nhịp công việc và niềm vui cô thấy ở đây, những khoảnh khắc yên tĩnh, những lúc bận rộn. Cô thích cái cảm giác chú chó dựa vào chân cô và cái vị trà man mát trong cổ họng.
Cô yêu Brooks.
Cô mở bừng mắt ra.
Không, không, cô chỉ đắm trong những khoảnh khắc hạnh phúc ở đây thôi. Trong tâm trạng hưng phấn vì có được mọi thứ đúng như cô muốn. Và cô cho phép mình hòa trộn cảm xúc đó với những gì anh nói với cô sáng hôm đó, với cái cách anh nhìn cô.
Hành động và phản ứng mà thôi, cô nhủ mình. Không hơn.
Nhưng nếu hơn thế thì sao?
Hệ thống báo động của cô phát tiếng kêu, sống lưng và vai cô cứng đờ khi cô đặt một tay lên báng khẩu Glock.
Cô đâu có đợi kiện hàng nào.
Cô đi nhanh tới màn hình mà cô bố trí trên hiên. Cô nhớ chiếc xe hơi trước cả khi nhận ra người lái. Mẹ của Brooks - ơn Chúa - và hai phụ nữ khác.
Họ vừa nói vừa cười, khi bà Sunny cho xe chạy về phía ngôi nhà.
Cô còn chưa kịp quyết định phải làm gì thì chiếc xe đã vòng ở khúc quanh cuối cùng. Bà Sunny bấm còi kêu tin tin đầy vui vẻ khi nhận ra Abigail.
“Này, đằng kia kìa!” bà Sunny ré lên qua cửa sổ xe rồi ba người bọn họ mới thò đầu ra.
Người phụ nữ ngồi đằng trước hẳn là chị gái Brooks, Abigail nghĩ. Nước da, khổ người, đường nét mắt và miệng quá giống nhau không lẫn đi đâu được. “Trông này! Một vườn hoa đủ màu.”
“Vâng. Thành quả của chiều nay đấy ạ.”
“Ôi, sẽ tuyệt vời lắm đây,” bà Sunny bảo cô. “Có mùi hoa vòi voi! Trong xe bác chở theo Plato đấy. Cháu có nghĩ Bert muốn gặp nó không?”
“Cháu... cháu nghĩ là được.”
“Mẹ chỉ mải lo nghĩ chuyện cho mấy cún con làm quen nhau, chẳng bận tâm gì đến người cả. Chị là Mya, chị gái của Brooks, và đây là cô em xen giữa bọn chị, Sylbie.”
“Rất vui được gặp cả hai chị,” Abigail gắng gượng bắt tay họ.
“Hôm nay bọn chị đang rảnh,” Mya cười tươi, một phụ nữ cao gầy với mái tóc tém toát lên vẻ lanh lợi. “Công việc, con cái, đám đàn ông. Bọn chị tự thưởng cho mình một bữa trưa ngon lành của cánh phụ nữ, và giờ đang tính đi mua sắm một chút.”
“Bọn chị nghĩ có thể em thích đi cùng,” Sybill nói.
“Đi cùng?” E dè, ngạc nhiên, một mắt trông chừng chú chó, Abigail phải cố gắng đứng vững.
“Mua sắm,” Mya nhắc lại. “Sau đó, chúng ta sẽ đi làm vài ly margarita.”
Chú cún con nhảy chồm chồm, lăn lộn, nhảy và nói chung như phát cuồng quanh Bert vẫn ngồi im, run run, ánh mắt nghếch nhìn Abigail.
“Ami. Jouer.”[24]
Ngay lập tức, nó cúi xuống, đầu hạ thấp, đuôi vểnh lên ngoáy tít, và dúi đùa khiến Plato ngã chổng kềnh.
“Ồ, trông chúng đáng yêu chưa kìa” bà Sunny lên tiếng.
“Nó sẽ không làm đau con cún đâu.”
“Cưng à, bác nhận ra mà. Cậu bé khổng lồ ấy hiền như cừu, và Plato xứng đáng được chạy nhảy một chút. Nó đã ở trên xe hoặc bị cột suốt cả buổi chiều. Cháu đã gặp hai cô gái của bác chưa?”
“Rồi ạ.”
“Bọn con đang cố bảo cô ấy buông xẻng và cùng đi mua sắm rồi thưởng thức margarita.” Sybill nhoẻn một nụ cười ấm áp, thoải mái với Abigail, khơi ra nhưng lúm đồng tiền duyên.
“Cảm ơn các chị đã rủ.” Abigail nghe rõ cả sắc thái cứng nhắc trong giọng mình khi so sánh với thái độ thoải mái của mấy người phụ nữ kia. “Nhưng em thực sự cần trồng cây cho xong. Em đã bắt đầu công việc muộn hơn so với kế hoạch rồi.”
“Ôi dào, trông đẹp rồi mà.” Sybill đi lại gần để nhìn rõ hơn. “Chị không được thừa hưởng khả năng trồng trọt của bố mẹ, cho nên chị rất ghen tị đấy.”
“Các chị thật tốt khi ghé qua mời em.”
“Phải rồi,” Mya tán đồng, “nhưng chủ yếu Syb và chị chỉ muốn được tận mắt ngắm em và biết về người phụ nữ làm cho Brooks mê mẩn thôi.”
“Ồ.”
“Em không phải là kiểu người chị hình dung và sẽ làm nó đổ kềnh như vậy.”
“Ồ” là tất cả những gì Abigail có thể nghĩ ra lần nữa.
“Có gì trong đầu Mya,” bà Sunny lên tiếng, choàng một cánh tay quanh người con gái mình, “thì đều trôi tuột hết ra miệng.”
“Con có thể rất lịch thiệp và ngoại giao mà, nhưng với con như thế chẳng tự nhiên chút nào. Nhân tiện, chị nói thế là có ý khen thôi, một điều tốt.”
“Cảm ơn chị.”
Mya cười to. “Không có gì. Vấn đề là Brooks - hồi trước có xu hướng trọng hình thức mà không nhất thiết cần cơ sở thực chất. Còn em thì xinh đẹp và tự nhiên, thừa mạnh mẽ và thông minh để tự lập sống ở đây, thừa khéo léo để trồng được một khu vườn thiết kế rất tuyệt - chị thì có sẵn gian làm vườn rồi - và em còn có một công việc tự do nữa thì phải. Với khẩu súng to thế kia đeo bên hông, em cũng quá biết cách tự lo cho mình ấy nhỉ?”
“Vâng.”
“Em đã bao giờ bắn ai chưa?”
“Chị Mya. Kệ xác chị ấy,” Sybill nói. “Chị ấy là cả và cũng lắm mồm nhất. Em có chắc là sẽ không đi cùng bọn chị không?”
“Em thực sự cần làm xong mảnh vườn này, đành cáo lỗi vậy.”
“Nhà bác sẽ tổ chức ăn ngoài trời vào chiều Chủ nhật,” bà Sunny nói. “Brooks sẽ đưa cháu đến.”
“Ồ, cảm ơn bác, nhưng...”
“Chẳng có gì ghê gớm đâu. Chỉ là một bữa tiệc nướng barbecue ở ngay sân sau thôi. Và bác còn ít cây diên vĩ vàng cần phân phát bớt nữa này. Bác sẽ đưa cháu một ít. Trông sẽ chẳng khác gì một nơi nhiều nắng bên suối. Bác sẽ xích con cún lại và chúng ta sẽ gặp cháu vào Chủ nhật.”
“Em đã quen Brooks một thời gian rồi nhỉ?” Mya nhận xét.
“Có lẽ vậy.”
“Em có biết nó cứ ân cần chinh phục em từng tí một cho tới khi nó đạt được mục đích không?”
“Em biết chứ.”
Mya nháy mắt và cười. “Nó làm việc đó rất tự nhiên. Sẽ gặp em vào Chủ nhật nhé.”
“Đừng lo.” Sybill khiến Abigail ngạc nhiên bằng việc cầm lấy tay cô khi chị gái mình rời đi để giúp bà mẹ giải quyết chú cún. “Sẽ ổn thôi. Chó của em vẫn ổn với bọn trẻ con xung quanh chứ?”
“Nó sẽ chẳng làm hại ai cả.” Trừ phi mình bảo nó, cô nghĩ thầm.
“Vậy em cứ dắt nó theo. Em sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi có chó đi cùng. Nhà chị toàn người dễ chịu thôi, và đều có xu hướng quý mến bất kỳ ai làm cho Brooks hạnh phúc. Em sẽ ổn,” cô nói, siết mạnh tay Abigail rồi mới chịu buông ra và đi về phía xe.
Rất nhiều tiếng cười nói, rất nhiều cái vẫy tay và còi xe vui vẻ quá bất ngờ, Abigail cứ đứng thừ ra, chú chó đầy phấn khởi của cô ở bên cạnh, cô lịch sự giơ một tay lên vẫy khi những người phụ nữ nhà O’Hara-Gleason phóng xe đi khỏi.
Chẳng khác gì bị nghiền nát bởi một chiếc xe lu làm bằng hoa, Abigail nghĩ thầm. Thực sự không hề đau đớn, mà rất tuyệt vời và ngọt ngào. Nhưng bạn vẫn bị là phẳng lì.
Cô sẽ không đến, dĩ nhiên rồi. Xét kiểu gì thì việc đó cũng khó xảy ra. Có lẽ cô sẽ viết một lời nhắn từ chối thật lịch sự cho mẹ của Brooks.
Cô đeo găng tay làm vườn lên. Cô muốn làm cho xong mảnh vườn; thêm nữa, chính cô đã viện ra cái cớ này nên cô càng phải làm cho xong.
Cô chưa bao giờ được rủ đi mua sắm và uống margarita, nên cứ thắc mắc lúc cô đào đất. Cô biết mọi người đi mua sắm ngay cả khi họ chẳng cần gì cả. Cô chẳng hiểu thế thì có gì hấp dẫn, nhưng cô biết những người khác thì hiểu.
Cô nghĩ tới cái ngày, rất lâu rồi, ở khu mua sắm cùng với Julie. Thật vui làm sao, thật háo hức và tự do làm sao lúc thử quần áo và giày cùng một người bạn. Dĩ nhiên, họ không hề là bạn. Không thực sự là bạn. Tất cả chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi mà thôi. Và mối quan hệ ấy đã dẫn tới tai họa và thảm kịch.
Cô biết, theo logic, hành động nổi loạn vô hại là đi mua sắm quần áo cùng giày dép không hề gây ra thảm kịch. Thậm chí cả sự ngu ngốc bất cẩn của cô khi làm giả căn cước, đồng ý đến vũ trường cũng không hề gây ra những sự kiện tiếp theo.
Nhà Volkov và gã Yakov Korotkii chịu trách nhiệm đó.
Thế nhưng, làm sao cô có thể không liên hệ chúng với nhau, không cảm thấy sức nặng và tội lỗi sau tất cả những việc ấy? Cuộc tranh đấu với mẹ cô đã làm khởi phát cả chuỗi phản ứng kết thúc bằng căn nhà bảo vệ nhân chứng bị nổ tung. Nếu không chịu hết trách nhiệm thì cô cũng là một trong những mắt xích của cả chuỗi đó.
Và khi cô trồng cây, cô băn khoăn không biết sẽ như thế nào khi ngồi cùng xe với những người phụ nữ cười đùa vui vẻ, khi mua sắm những thứ không cần thiết, khi uống margarita và buôn chuyện tào lao.
Cũng như thắc mắc chuyện liệu có nên bỏ bớt những năm tháng tuổi trẻ ra khỏi thú vui thưởng thức âm thanh và mùi vị của trạng thái cô độc.
Cô trồng cho hết, bổ sung thêm, làm việc cho hết cả buổi chiều sang tận lúc chập tối chỉ để chở những túi đất bồi tới khoảnh vườn. Lấm lem, mồ hôi mồ kê, hài lòng, cô vừa dựng hai bình tưới lên thì hệ thống báo động của cô lại phát tín hiệu.
Lần này cô trông thấy Brooks lái xe về phía nhà.
Cô nhớ ra mình đã không hề để ý đến thời gian. Cô đã định đi vào, cho món lasagna vào lò hâm nóng lại trước khi anh đến. Và chắc chắn là còn muốn rửa ráy sạch sẽ một chút.
“Chà, nhìn kìa.” Anh bước ra, một bó diên vĩ tím cầm trên tay. “Giờ trông chúng hơi héo rồi.”
“Rất đẹp mà. Đây là lần thứ hai anh mua hoa cho em. Anh là người duy nhất làm vậy.”
Anh thầm nhủ sẽ thường xuyên mang tới nữa. Anh trao hoa cho cô, rút một miếng da thô cho Bert. “Không hề quên chú mày đâu, anh chàng khổng lồ ạ. Chắc chắn chú mày đã phải lao động nửa ngày trời trong khoảnh vườn kia rồi.”
“Không lâu đến thế, nhưng cũng mất chút thời gian. Em muốn thấy lũ bướm.”
“Em sẽ thấy chúng thôi. Đẹp hết mức rồi đấy, Abigail. Em cũng vậy.”
“Em lấm lem tùm lum đây này,” cô nói, bước lùi lại khi anh cúi xuống hôn cô.
“Anh chẳng quan tâm. Em biết anh sẵn sàng cùng em trồng cây rồi mà. Anh rất giỏi việc đó.”
“Em bắt tay vào làm, rồi cứ thế mải miết.”
“Sao anh lại không lấy ít vang cho cả hai nhỉ? Chúng ta có thể ngồi ngoài này và ngắm công trình của em.”
“Em cần tắm và hâm nóng lại món lasagna.”
“Thế thì em đi tắm đi. Anh có thể cho đồ ăn vào lò, và lấy rượu vang. Theo những gì nhìn thấy thì hôm nay em làm việc chăm chỉ hơn anh rồi. Đây.” Anh cầm lại bó hoa. “Anh sẽ cắm vào nước cho em. Gì vậy em?” anh nói khi cô chỉ đăm đăm nhìn anh.
“Không sao. Em... em xong ngay đây.”
Cô không biết chắc phải làm gì, anh kết luận, khi nghe anh đề nghị giúp đỡ ở mức tối thiểu và cơ bản nhất. Nhưng cô đã chấp thuận, anh nghĩ bụng lúc đi vào trong đổ nước vào bình. Mà chẳng hề tranh cãi hay viện cớ gì. Đó là một bước tiến mới.
Anh đặt hoa lên quầy bếp, hy vọng cô sẽ bài trí lại sau, và chắc chắn là khi anh không ở bên. Anh bật lò nướng, đặt ở chế độ thấp, cho món thịt hầm vào.
Anh lấy rượu vang và hai chiếc ly mang ra hiên trước, và sau khi rót ra, anh cầm riêng ly của mình đứng tựa vào cột, ngắm hoa của cô.
Anh thừa hiểu về chuyện làm vườn để thấy rằng công việc ấy chiếm của cô hàng tiếng. Anh cũng thừa hiểu về chuyện làm vườn để nhận ra cô rất có sở trường về màu sắc, phối cảnh và mạch ý tưởng.
Và anh thừa hiểu về con người để quả quyết rằng việc trồng mảnh vườn ấy là một tín hiệu sở hữu và ổn định cuộc sống nữa. Đất của cô, vườn của cô.
Một tín hiệu tốt.
Lúc cô bước ra, anh ngoảnh nhìn cô. Mái tóc còn ướt hơi ôm lấy khuôn mặt, và từ cô tỏa ra mùi thơm như chính mùa xuân vậy.
“Đây là mùa xuân đầu tiên của anh từ khi trở lại Ozark,” anh nói và đưa cho cô một ly vang. “Anh đang ngắm mùa xuân trở lại. Đồi núi dần phủ sắc xanh, hoa dại bung nở, sông suối đều có nước chảy róc rách. Ánh sáng, khoảng tối, ánh nắng trên những cánh đồng hoa màu mới trồng. Tất cả lại bắt đầu một mùa mới. Và anh biết mình chẳng muốn sống ở đâu khác. Từ giờ trở đi, nơi đây lại là nhà.”
“Em cũng cảm thấy thế. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy như vậy. Em rất thích thế.”
“Mừng cho em. Anh ngắm em, Abigail, ngửi hương xuân, hoa của em đang bừng nở hay chúm chím chờ nở, mắt của em rất sành, đẹp chết đi được, một cảm giác gắn bó. Không còn nơi nào khác. Không còn ai khác.”
“Em chẳng biết phải làm sao với cảm xúc bắt nguồn từ anh. Em sợ rằng cuộc đời sẽ đổi thay và em sẽ chẳng còn có được cái cảm xúc này lần nữa.”
“Anh làm em cảm thấy như thế nào?”
“Hạnh phúc. Rất hạnh phúc. Rồi sợ hãi và bối rối nữa.”
“Chúng ta hãy tạo dựng hạnh phúc cho tới khi em cảm thấy thoải mái và an tâm.”
Cô đặt ly rượu của mình xuống, đi tới chỗ anh, nắm lấy tay anh. “Có thể em chẳng bao giờ được vậy.”
“Em đã ra ngoài mà không mang theo súng đấy thôi.”
“Thì anh cũng mang súng rồi mà.”
Anh mỉm cười hôn tóc cô. “Đó cũng còn ý nghĩa khác đấy. Đó là sự tin tưởng, một khởi đầu rất tốt.”
Cô không biết, không nhận ra tất cả những cảm xúc đó. “Chúng ta có thể ngồi trên bậc cấp, và anh có thể kể cho em biết chuyện gì xảy ra sáng nay.”
“Chúng ta có thể làm vậy.” Anh hơi nghiêng đầu cô ra sau, hôn nhẹ cô. “Bởi vì anh đang cảm thấy rất vui với chuyện đó.”
Chú thích:
[24] Bạn. Chơi.