Chương 17 (tt)
Sáng ra, cô xuống nhà trước và chỉ biết dừng lại sững nhìn. Cô đã để nguyên đèn đóm, một sự bất cẩn gây lãng phí điện. Nhưng dường như cô không thể tỏ thái độ quá về chuyện đó. Quần áo vương vãi khắp nền nhà, của cô và của anh.
Cô xem xét quầy bếp với vẻ ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ biết đến khoái cảm tình dục ở những nơi kỳ cục hoặc khác thường cả. Sao phải thế khi mà một chiếc giường, thậm chí một chiếc đi văng lại thoải mái và thuận tiện hơn nhỉ?
Dù đôi khi cô thực sự thích ân ái trong phòng tắm.
Rõ ràng quan điểm của cô còn quá hạn hẹp, mặc dù cô thắc mắc không biết phải mất bao lâu cô mới có thể làm các công việc bếp núc bình thường với tâm trạng bình thản được.
Còn lúc này, cô chuẩn bị cà phê, sau đó thu gom tất cả quần áo, gấp lại thật gọn gàng. Lúc Brooks xuống - trần như nhộng thì cô đã thu dọn xong gian bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
“Hình như anh để quần áo dưới này.” Thích thú thấy rõ, anh nhặt chiếc quần bò cô đã gấp gọn, mặc vào người. “Em không cần phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng thế này.”
“Em thích dậy sớm, và đừng ngại chuyện chuẩn bị bữa sáng. Anh sắp có một ngày vất vả đấy. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh có được một bữa ăn. Cũng chỉ là một suất trứng ốp lết và vài lát bánh mì thôi mà.”
Khi cô quay lại, anh đã mặc xong áo sơ mi và đang nhìn cô, chỉ nhìn cô, bằng đôi mắt linh động, láu lỉnh kia.
“Em ước gì anh đừng nhìn em như thế.”
“Như thế nào?”
“Em...” Cô quay đi để rót cà phê. “Em không biết.”
Anh đến sau lưng cô, vòng tay quanh eo cô, gắn một nụ hôn lên gáy cô. “Vòng qua gôn số ba rồi chạy về gôn nhà ăn điểm,” anh thì thầm.
“Đó là một thuật ngữ bóng chày. Chúng ta có chơi bóng chày đâu. Em không biết thế nghĩa là sao.”
Anh xoay người cô lại, hôn nhẹ lên môi cô. “Có, em biết. Chẳng có gì phải hoảng hốt cả.” Anh xoa xoa trạng thái căng cứng trên vai cô. “Chúng ta cứ đơn giản thôi. Ốp lết kiểu gì vậy em?”
“Ba lát pho mát với rau chân vịt và tiêu.”
“Ngon thế. Anh sẽ lấy bánh mì.”
Anh vòng qua bếp rất nhanh nhẹn, như thể anh thuộc về nơi này vậy. Cảm giác hốt hoảng lại râm ran trong cổ họng cô. “Em không...” Người ta nói thế nào nhỉ “Em không hợp với việc này.”
“Việc gì?”
“Bất kỳ việc gì như thế này.”
“Anh thì có.” Anh bỏ bánh mì vào lò nướng, tựa vào quầy bếp. “Anh không dám chắc về chuyện đó, cho tới khi gặp em. Nhưng anh hợp với tất cả chuyện này. Anh thấy vậy đấy, cả em cũng thế. Cho nên chúng ta cứ để tự nhiên đi.”
“Em không phải là người như anh nghĩ đâu.”
Anh chăm chú nhìn cô, từ từ gật đầu. “Có lẽ không đúng đến từng chi tiết. Có lẽ không hẳn. Nhưng anh đang ngắm em, Abigail, anh đang nghe em, và em đúng là người như anh nghĩ.”
“Đó không...” Cô suýt nói với anh rằng đó không phải là tên thật của cô. Làm sao cô lại trở nên rắc rối, khinh suất thế này chứ? “Đó không phải thứ anh nắm rõ được.”
“Anh biết đó không phải là những gì em định nói. Anh rất giỏi đọc ý nghĩ người khác. Người vùng này có biệt tài như vậy. Anh biết em sợ gì đó, hay ai đó. Em đã một hai lần va vấp, và phải làm những gì em có thể để tự vệ. Đừng trách mình vì chuyện đó.”
Ánh sáng ùa vào cửa sổ phía lưng anh, tỏa một vầng hào quang quanh mái tóc anh. Mái tóc sẫm màu, vẫn rối bù sau giấc ngủ đêm và cả do hai bàn tay cô.
“Em không biết nói gì với anh nữa.”
“Em có rất nhiều bí mật ẩn sau đôi mắt em, và rất nhiều gánh nặng đè lên vai. Anh vẫn tin rằng một ngày nào đó em sẽ chia sẻ những bí mật ấy và gánh nặng ấy với anh, và chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chúng.”
Cô chỉ lắc đầu, quay đi để xúc trứng ốp lết ra đĩa. “Chúng ta không nên nói về chuyện này, đặc biệt là bây giờ. Anh sẽ bị muộn phiên tòa đấy, còn em có hai hợp đồng nữa phải thực hiện.”
“Chúc mừng em. Tối nay em có muốn anh đem món nào đó tới không?”
“Em có lasagna rồi.”
“Càng tốt.”
Cô đặt đĩa xuống vừa lúc bánh mì nướng xong, rồi ngồi xuống với vẻ. “Em có mời anh đâu.”
“Chúng ta qua giai đoạn đó rồi.”
“Em không biết thế nào là qua giai đoạn đó.”
Anh mang bánh mì nướng lại, đặt một lát lên đĩa của cô rồi ngồi xuống.
“Trông ngon đấy.”
“Anh lại đổi chủ đề, hay anh đồng ý chứ không tranh cãi. Vì anh biết chắc rằng cuối cùng anh sẽ lại được theo ý mình.”
“Em cũng giỏi đọc vị người khác đấy.” Anh cắn một miếng trứng. “Rất ngon. Em có thể thành đầu bếp đấy.”
“Anh thật nhiễu sự.”
“Anh biết, nhưng bù lại anh khá ưa nhìn.”
Cô không muốn cười nhưng chẳng thể nén được. “Anh không ưa nhìn lắm đâu.”
Anh bật cười và ăn bữa sáng của mình.
Lúc anh ăn xong, cô ngẫm nghĩ về những lựa chọn của mình. Cô không thể kể cho anh, dĩ nhiên rồi, nhưng giả sử nếu cô làm vậy thì kết quả có thể là gì nhỉ?
Cô vẫn đang bị truy nã về việc sát hại hai cảnh sát Tư pháp. Là một sĩ quan hành pháp, anh có nghĩa vụ giao nộp cô. Việc cô sống được để ra làm chứng là rất không chắc chắn. Nhà Volkov sẽ tìm cách lần ra và loại bỏ cô, bằng cách thông qua một trong những tên sĩ quan tay sai của chúng.
Nhưng, vẫn về mặt giả thuyết, nếu Brooks tin cô, và tin cuộc sống của cô sẽ bị tước đoạt nếu anh thực thi nhiệm vụ của mình thì anh sẽ không ham hố hoàn thành nhiệm vụ đó nữa.
Cô thử hình dung việc có thể nói với anh về John và Terry, về Julie, và mọi chuyện đã xảy ra sau những buổi tối hãi hùng ấy. Đơn giản là cô không thể hình dung nổi, không thể khái quát được sẽ cảm thấy như thế nào khi có thể nói chuyện với anh, với bất kỳ ai, để chia sẻ gánh nặng.
Anh là người tử tế, cô nghĩ bụng, và hết lòng vì công lý, làm điều đúng đắn vì những lý do đúng đắn. Bằng nhiều cách, bằng những cách cơ bản và sinh động, anh gợi cho cô nhớ đến John.
Nếu cô kể với anh, nếu anh tin cô, anh có thể hết lòng bảo vệ cô, giúp đỡ cô, giống như John. Chẳng phải như vậy sẽ khiến cuộc sống của anh rủi ro sao?
Lại thêm một lý do nữa khiến cô giữ bí mật của mình, tiếp tục như cô vẫn làm suốt nhiều năm qua.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi, cô tự nhủ. Mọi thứ không còn như cũ. Anh đã làm được điều đó; cô đã cho phép điều đó xảy ra.
Cho nên nếu kể hết với anh, vì trạng thái cân bằng đã thay đổi cô sẽ phải chuẩn bị ra đi, bỏ chạy lần nữa, thay tên đổi họ lần nữa - cho dù anh có tin cô hay không.
Do đó, theo lý trí, cô không thể kể với anh. Mối quan hệ của họ sẽ dần dần giảm bớt cho tới khi trạng thái cân bằng trở lại như cũ. Cho tới khi nào cuộc sống của cô trở lại như trước kia.
Lẽ ra những kết luận của cô sẽ làm cho cô cảm thấy tự tin hơn, bình tĩnh và chắc chắn hơn. Thay vào đó, chúng lại khiến cô không vui và rối bời.