Chương 19 (tt)
Khi hai tù nhân đã bị nhốt kỹ đằng sau xe tuần tra của sĩ quan cảnh sát đầu tiên, Brooks nói chuyện với người của mình một lúc nữa, rồi nói gì đó khiến họ cười to.
Làm dịu căng thẳng, cô suy đoán. Phải, đó là dấu hiệu của một lãnh đạo giỏi. Cô đứng lên và mở khóa cửa trước, nhưng thấy Brooks đi về phía sau giống mình vừa nãy. Cô bèn bước tới và rót cà phê sẵn cho anh, cho thêm đường đúng kiểu anh thích.
Anh bước vào, nhìn đĩa bánh. “Bánh quy à?”
“Em nghĩ có thể anh muốn ăn gì đó.”
“Đúng vậy. Anh sẽ phải đi để xử lý vụ này.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Anh nhấc cốc cà phê của mình lên, lấy một chiếc bánh. “Chắc anh không phải hỏi xem em có ổn không. Em rất vững vàng, và hành xử đúng mực.”
“Nó đúng là một thằng đần độn, hung hăng, nhưng chúng ta đừng để bị nguy hiểm thực sự. Anh có thể bị đâm, như thế sẽ rất tệ hại. Nó nói đúng à?”
“Ai, và về chuyện gì?”
“Thằng Justin Blake, lúc nó nói anh sẽ không bắn nó.”
Cắn chiếc bánh, Brooks ngả người ra sau thật thoải mái như thói quen của anh. “Chắc vậy. Nếu anh buộc phải làm, ừ, nhưng anh đã không phải làm. Như thế tốt hơn. Thế em có định bắn nó không?”
“Có.” Cô đáp không chút ngập ngừng. “Em sẽ cân nhắc xem mình có thể hay nên làm vậy, vì nó còn ít tuổi và ngu, nhưng có. Nếu nó đâm anh, em sẽ bắn. Nhưng phản xạ của anh rất tốt, mà nó còn để lộ động tác của mình, và chậm chạp, em đoán là do thuốc hoặc rượu. Anh chẳng hề sợ.”
“Ban đầu em nên để kệ anh. Anh đã bảo em ở trong cơ mà.”
“Và em cũng nói với anh là em không cần hay muốn được bảo vệ. Đây là nhà của em, và em có vũ khí.”
“Lúc nào cũng vậy.” Anh cắn một miếng bánh nữa.
“Thêm vào đó, mặc dù không thấy gì xuất hiện trên màn hình nhưng em muốn chắc rằng không còn người thứ ba có thể kẹp sườn anh.”
“Cảm ơn em.”
“Anh cần ngâm áo trước khi vết bẩn ngấm vào.”
“Anh có áo dự phòng ở đồn rồi. Abigail, anh sẽ cần có em cung cấp lời khai đấy. Em có thể đến đồn, hoặc anh có thể gửi một người của mình tới đây lấy lời khai.”
“Ồ, Vâng, dĩ nhiên rồi. Em không thể cung cấp lời khai cho anh trong hoàn cảnh này.”
“Phải.”
“Em nghĩ em nên đến đồn. Em có thể đi luôn bây giờ.”
“Sáng mai cũng được mà.”
“Nếu em đi luôn, mọi việc sẽ xong xuôi. Em muốn xong việc. Em sẽ thay đồ và lái xe đi.”
“Anh có thể đợi em.”
“Thế cũng được. Anh nên đi luôn, làm những việc anh cần làm.”
“Ừ. Cách em giải quyết vụ này khiến anh nghĩ em đã từng giải quyết rắc rối trước đây rồi. Anh hy vọng em sẽ đủ tin tưởng anh để kể lại vào một ngày nào đó không xa.”
Mong muốn có sự kết nối, những ngón tay cô nắm lấy cổ tay anh một lúc. “Nếu em có thể nói với ai đó, thì đó sẽ là anh.”
“Vậy được rồi.” Anh đặt cốc cà phê xuống, hai tay ôm lấy mặt cô và hôn cô. “Cảm ơn em đã hỗ trợ. Và cả món bánh quy nữa.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Ba mươi phút sau khi Brooks tới, Abigail đi vào đồn cảnh sát. Viên sĩ quan lớn tuổi hơn - Boyd Fitzwater, cô nhớ như vậy lập tức đứng dậy khỏi bàn và bước lại đón cô.
“Cô Lowery, chúng tôi đánh giá cao việc cô đến đây như thế này. Sếp đang ở trong văn phòng nói chuyện với công tố viên và mọi người. Tôi lấy lời khai của cô nhé.”
“Vâng.”
“Cô muốn chút cà phê hay gì đó lạnh không?”
“Không, cảm ơn anh.”
“Chúng ta có thể ngồi ngay tại đây. Sẽ yên tĩnh. Ash đang ở phía sau với nhân viên y tế chúng tôi mời đến để xử lý cái mũi cho thằng ôn nhà Blake.” Anh ta mỉm cười nói. “Nó bị nặng đấy.”
“Tôi dám chắc mũi bị gãy vẫn còn hơn ăn một viên đạn. Tôi tin cảnh sát trưởng Gleason có lý do chính đáng để nổ súng khi thằng Justin cầm dao nhảy xổ vào anh ấy.”
“Tôi sẽ không bàn luận chuyện đó. Mà chúng ta bắt đầu luôn nhé. Tôi sẽ ghi âm lại cho nên chúng ta cứ việc thẳng thắn nhé. Tôi cũng sẽ ghi chép nữa. Cô thấy ổn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy thì được rồi.” Boyd bật máy ghi âm, đọc rõ ngày tháng, thời gian, và tất cả những cái tên liên quan. “Thưa cô Lowery, xin cô hãy kể cho tôi biết những chuyện xảy ra tối nay?”
“Lúc hai giờ bảy phút sáng, hệ thống báo động quanh nhà tôi báo hiệu có đột nhập.”
Cô nói rõ ràng, chuẩn xác.
“Như cảnh sát trưởng Gleason đã cho biết, Justin Blake thường đi với hai tên nữa. Tôi muốn chắc chắn không còn kẻ thứ ba vòng ra sau nhà. Tôi không thấy có báo động nhưng cảm thấy tốt nhất là phải biết chắc. Sau khi tôi thông báo cho sĩ quan Hyderman trên điện thoại, tôi dắt chó và đi ra phía sau nhà. Con chó không có biểu hiện gì cho thấy có người ở quanh đó, cho nên tôi tiếp tục vòng ra phía trước, nơi tôi thấy Gleason đối đầu với hai kẻ xâm nhập. Một thằng, chính là Doyle Parsins, thì đã quỳ trên đất, còn thằng Justin Blake tiếp tục lom khom bên lốp trái phía sau xe tuần tra của cảnh sát trưởng Gleason.”
“Cô có nghe thấy ai đó nói gì không?”
“Ồ, có, rất rõ luôn. Buổi tối rất yên tĩnh mà. Cảnh sát trưởng Gleason nói với Justin, ‘Hãy giơ tay ra cho tôi thấy’. Tôi cần phải nói thêm ngay rằng lúc đó, súng của cảnh sát trưởng Gleason vẫn để nguyên trong bao. Justin đáp lại, ‘Mày muốn thấy tay tao à’, và xỉa thẳng con dao nó cầm bên tay phải vào lốp sau bên trái.”
Cô tiếp tục kể, cung cấp cho Boyd bản tường trình chi tiết từng từ, từng hành động. Boyd chỉ ngắt lời một hai lần để hỏi cho rõ.
“Thực sự rất chi tiết.”
“Tôi có trí nhớ thị giác tốt mà - anh có thể gọi đó là chụp ảnh cũng được,” cô nói thêm, mặc dù cô luôn thấy không thoải mái khi phải giải thích với cái cách không lấy gì làm chính xác đó.
“Thực sự rất hữu ích, thưa cô Lowery.”
“Tôi hy vọng như thế. Chắc nó sẽ giết Brooks nếu có cơ hội.”
Mặc dù đã với tay định tắt máy ghi âm, nhưng Boyd vội nhấc tay ra ngay, ngồi xuống. “Sao cơ?”
“Justin Blake. Nó sẽ đâm cảnh sát trưởng Gleason, và nó sẽ giết anh ấy nếu có cơ hội. Ý định của nó rất rõ ràng, thái độ giận dữ và cả vẻ sợ hãi của nó cũng vậy. Nó sẽ chẳng ngần ngại ra tay, anh hiểu chứ, phá hoặc loại bỏ những gì cản trở nó, những gì ngáng đường. Có những loại người tin rằng chỉ có ý muốn và nguyện vọng của họ là hơn tất cả mọi thứ và mọi người khác.”
Cô đã chứng kiến cảnh giết người, cô nghĩ thầm. Thằng kia không gợi cho cô nhớ lại gã Korotkii lạnh lùng vô cảm. Nó thiếu cái vẻ lãnh đạm và khả năng ấy. Nhưng nó làm cho cô nghĩ tới Ilya, vẻ giận dữ trên mặt Ilya khi gã chửi bới và đá vào xác gã anh họ của mình.
“Có lẽ nó chưa từng giết người hay gây thương tích nghiêm trọng trước buổi tối nay. Tôi nghĩ nếu nó đã từng làm vậy rồi, nó đã không kém cỏi trong việc đó như vậy. Nhưng nếu tối nay không xảy ra chuyện này thì sẽ là một ai đó khác, vào một tối khác, một người không có những khả năng, phản xạ và sự trầm tĩnh như cảnh sát trưởng. Sẽ có nhiều thứ phải giải quyết hơn là một cái mũi bị gãy đấy.”
“Vâng, thưa cô.”
“Tôi xin lỗi. Thật khó chịu. Còn hơn cả tôi tưởng. Ý kiến của tôi không thích hợp cho lắm. Nếu đó là tất cả những gì các anh cần, thì tôi xin phép về nhà.”
“Tôi có thể bảo ai đó lái xe chở cô về.”
“Không, tôi tự lái xe được. Cảm ơn anh, anh rất chu đáo.”
Cô bắt đầu đi ra cửa, dừng lại khi nghe Brooks gọi tên cô. Anh bước tới, đặt một tay lên cánh tay cô. “Một phút thôi,” anh nói với Boyd, sau đó dẫn cô ra ngoài.
“Em ổn chứ?”
“Vâng. Em đã nói với anh rồi mà.”
“Và em vừa nói với Boyd rằng chuyện này khó chịu hơn em tưởng.”
“Đúng thế mà, nhưng đâu có nghĩa là em không ổn. Nhưng mà em mệt. Em nghĩ em sẽ về nhà và ngủ một chút.”
“Tốt rồi. Anh sẽ gọi hoặc ghé qua sau, để xem em sao rồi.”
“Anh không cần phải bận tâm tới em. Em không cần vậy.” Cô không muốn thế, không muốn Justin Blake gợi cho cô nhớ tới gã Ilya Volkov. “Anh đã ngâm áo chưa, nước lạnh với muối ấy?”
“Anh bỏ đi rồi. Anh sẽ cứ nhìn thấy máu của nó trên áo cho dù vết máu có còn đó hay không. Anh không cần cái áo đó nữa.”
Cô nghĩ đến một chiếc áo len rất đẹp, loang đầy vết máu. “Em hiểu. Anh cũng mệt rồi đấy.” Cô chạm tay vào mặt anh. “Em hy vọng anh có thể ngủ một chút.”
“Anh chẳng sao đâu. Em lái xe cẩn thận nhé, Abigail.” Anh hôn lên trán cô, rồi môi cô, rồi mới bước tới mở cửa xe cho cô.
“Em nói đúng, những gì em đã nói trong kia ấy. Chuyện nó sẽ rút dao hay súng, vớ lấy một cây gậy để làm hại ai đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Em biết.”
“Em sẽ không còn phải lo ngại về nó nữa đâu.”
“Vậy thì em sẽ không lo nữa.” Đầy tình cảm, cô vòng hai tay quanh người anh, ôm thật chặt. “Em rất mừng vì anh có phản xạ tốt.”
Cô leo lên xe và phóng đi.