Chương 20
Lúc hơn ba giờ chiều, Abigail nhìn màn hình khi một chiếc Mercedes sẫm màu tiến về phía nhà cô. Nhìn thấy nó khiến sống lưng cô râm ran. Cô không nhận ra chiếc xe, người lái xe - ngót nghét bốn mươi, vai rộng, tóc đen cắt ngắn - hay người ngồi bên cạnh - ngoài năm mươi, tóc muối tiêu, mặt lớn.
Cô nhập biển số xe vào hệ thống của mình, tự nhủ mình cần chuẩn bị sẵn sàng - cho bất kỳ chuyện gì. Tìm kiếm nhanh qua hồ sơ đăng kiểm cho biết chủ xe là Lincoln Blake, và hai vai cô thấy nhẹ hẳn. Một tình huống xen ngang phiền phức nhưng không phải là mối đe dọa.
Blake trông rất thành dạt, cô nhận ra như vậy, lúc gã bước ra từ phía ghế phụ. Cô có ấn tượng rằng gã trông thành đạt nhờ bộ complet may đo rất khéo và đôi giày bóng lộn. Người thứ hai cũng mặc complet, và xách theo một chiếc cặp.
Cô tin mình nhìn thấy một chỗ hơi phồng lên ở hông bên phải của người này khiến cho áo của gã không được đẹp. Gã có mang theo súng.
Được thôi, cô nghĩ thầm, vậy cô cũng vậy.
Cô tính chuyện mặc kệ tiếng gõ cửa. Cô không có nghĩa vụ phải trả lời, phải nói chuyện với bố đẻ của một thằng ranh tìm cách giết Brooks. Nhưng cô cũng nghĩ đến thực tế rằng một người như Blake, căn cứ từ tất cả những gì cô được nghe và trực cảm về gã, sẽ không dễ dàng bỏ đi. Dù sao cô cũng thấy tò mò một chút.
Có Bert sát bên cạnh, cô mở cửa trước.
“Cô Lowery.” Blake cười tươi và chìa tay ra. “Xin thứ lỗi vì không mời mà đến. Tôi là Lincoln Blake, một hàng xóm của cô.”
“Nhà ông cách đây vài dặm, ở mé bên kia Bickford. Do đó, ông đâu có sống gần nhà tôi để có thể làm hàng xóm.”
“Ở đây tất cả chúng ta đều là xóm giềng cả thôi,” Blake nói rất vui vẻ. “Đây và trợ lý riêng của tôi, Mark. Tôi muốn xin lỗi vì việc con trai tôi vô tình xâm nhập trái phép vào nhà cô tối qua. Chúng tôi xin phép vào trong và bàn chuyện này được chứ?”
“Không.”
Cô luôn thấy khó hiểu và tại sao mọi người lại có vẻ ngạc nhiên, thậm chí khó chịu, khi hỏi một câu hỏi và nhận được câu trả lời phủ định như vậy.
“Nào, cô Lowery, tôi đến đây để có lời xin lỗi, vì tôi hiểu con trai mình đã gây cho cô chút khó chịu, và để thu xếp tất cả những việc này. Sẽ hữu ích hơn nếu chúng ta có thể thoải mái khi nói về chuyện này.”
“Tôi rất thoải mái. Cảm ơn vì lời xin lỗi của ông, ông Blake, mặc dù không phù hợp lắm, vì chính con trai ông mới là kẻ mò vào nhà tôi mà không được phép vào lúc nửa đêm, và định đâm cảnh sát trưởng Gleason. Tôi tin cảnh sát đang giải quyết chuyện này, và chúng ta chẳng có gì để thảo luận vào lúc này cả.”
“Thế thì tôi mới phải ghé tới. Tôi không thích việc phải cố trò chuyện qua khuôn cửa thế này.”
“Tôi thì không thích tiếp người lạ trong nhà. Tôi muốn các vị ra về ngay. Ông có thể thảo luận chuyện này với cảnh sát.”
“Tôi chưa xong mà.” Gã chìa ra một ngón tay. “Tôi hiểu cô rất thân với Brooks Gleason, vậy nên...”
“Vâng, chúng tôi rất thân nhau. Nếu không thân thì anh ấy đã không ở đây lúc hai giờ sáng khi con trai ông và bạn của nó xâm nhập bất hợp pháp vào khu đất của tôi với ý định phá phách chiếc xe tuần tra của cảnh sát trưởng Gleason. Tuy nhiên, mối quan hệ của tôi với cảnh sát trưởng Gleason không thay đổi được thực tế.”
“Một thực tế là cô chưa sống ở đây lâu. Cô chưa hiểu hết vị trí của tôi trong cộng đồng này, hay lịch sử của nó.”
Cô thực lòng thắc mắc tại sao gã lại nghĩ chuyện đó có liên quan, nhưng cô chẳng buồn hỏi.
“Tôi biết, và vị trí cùng lịch sử của ông chẳng thay đổi được thực tế những gì diễn ra ở đây sáng sớm nay. Rất khó chịu khi bị đánh thức theo kiểu như vậy, và phải chứng kiến con trai ông tấn công cảnh sát trưởng Gleason bằng dao.”
“Thực tế,” Blake đập đập ngón trỏ vào bàn tay xòe rộng của gã. “Lúc đó là nửa đêm, và do đó trời rất tối. Tôi ngờ rằng tay Brooks Gleason khiêu khích thằng nhà tôi, dọa dẫm nó. Justin chỉ đơn giản là tự vệ thôi.”
“Không đúng,” Abigail bình tĩnh nói. “Đèn cảnh giới của tôi bật sáng quắc. Tôi có thị lực rất tốt và chỉ dừng cách chưa đầy ba mét lúc diễn ra hành động tấn công. Cảnh sát trưởng Gleason rõ ràng đã yêu cầu con trai ông đưa tay ra, và phản ứng của con trai ông đầu tiên là đâm thủng lốp chiếc xe tuần tra và thứ hai, đe dọa Brooks bằng dao.”
“Con trai tôi...”
“Tôi chưa đính chính xong những chi tiết không chính xác của ông,” cô thẳng thừng, và khiến cho Blake im bặt. “Chỉ khi đó, khi con trai ông mở mồm và có cả hành động de dọa anh ấy thì Brooks mới rút súng. Và con ông vẫn không chịu buông dao xuống. Thay vào đó, thậm chí khi tôi đã bước ra cùng với súng của tôi, con trai ông vẫn cầm dao lao vào Brooks. Theo ý tôi, đáng ra Brooks đã có cớ để bắn con trai ông ngay lúc ấy, nhưng anh ấy chọn cách tay không tước vũ khí của nó bất chấp sự an toàn của bản thân.”
“Quanh đây chẳng ai quen biết cô cả. Cô là một phụ nữ kỳ lạ sống một mình, không hề có tiểu sử hay lịch sử gì ở cộng đồng này. Dù cô có nói câu chuyện ngớ ngẩn đó trước tòa, luật sư của tôi sẽ xé vụn lời khai của cô và làm cô mất mặt đấy.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu, nhưng tôi tin chắc luật sư của ông sẽ phải làm công việc của họ. Nếu mọi chuyện đã xong, tôi rất muốn các ông về đi.”
“Cô chờ một phút thôi.” Blake bước tới, và Bert xù lên, gầm gừ.
“Ông đang làm chó của tôi khó chịu đấy,” Abigail nói lạnh tanh. “Và nếu trợ lý của ông định rút súng, tôi sẽ thả chó. Tôi có thể quả quyết với ông là nó di chuyển nhanh hơn anh ta kịp rút súng đấy. Và tôi cũng có súng, như ông có thể thấy rất rõ. Tôi bắn không tệ đâu. Tôi không thích người lạ đến nhà tôi, tìm cách hăm dọa và đe nẹt tôi. Tôi không thích những bậc phụ huynh nuôi dạy những thằng con hung hăng, ngỗ ngược.”
Giống Sergei Volkov, cô nghĩ thầm.
“Tôi không thích ông, ông Blake, và tôi đề nghị ông về lần cuối cùng.”
“Tôi đến đây để giải quyết việc này với cô, để xin lỗi và thỏa thuận chuyện đền bù vì đã gây khó chịu.”
“Đền bù?”
“Mười nghìn đô la. Một lời xin lỗi hào phóng về một tai nạn, một sự hiểu nhầm.”
“Chắc chắn là vậy rồi,” Abigail đồng ý.
“Tiền là của cô, tiền mặt luôn, nếu cô đồng ý rằng thực ra đó chỉ là chuyện hiểu nhầm.”
“Đề xuất của ông là tôi nhận mười nghìn đô la tiền mặt từ ông để nói dối về những gì xảy ra ở đây đêm qua à?”
“Đừng cố chấp vậy. Đề xuất của tôi là cô nhận tiền trong chiếc cặp mà trợ lý của tôi mang theo đây như một lời xin lỗi, và cô chỉ việc đồng ý rằng những gì xảy ra ở đây là một sự hiểu nhầm. Tôi hứa với cô thằng con trai tôi sẽ không bao giờ đặt chân lên đất của cô nữa.”
“Thứ nhất, lời nói của ông chẳng kiểm soát được cách ứng xử của con trai ông. Thứ hai, sẽ phải là con trai ông, không phải ông, nợ tôi một lời xin lỗi về việc sáng nay. Và cuối cùng, đề xuất của ông cũng là lời mua chuộc, một kiểu dùng tiền đổi lấy việc tôi khai gian. Tôi tin việc tìm cách mua chuộc nhân chứng trong một vụ điều tra hình sự là hành vi có tội. Giải pháp đơn giản nhất, và chắc chắn và kết quả tốt nhất cho ông, là cho tôi được nói không, xin cảm ơn. Và tạm biệt.”
Cô bước lùi lại, đóng cửa, vặn ổ khóa.
Gã giơ nắm tay đập đập cửa. Chuyện đó không làm cô ngạc nhiên, Abigail nhận ra vậy. Con trai gã thừa hưởng đúng cái tính khí đồng bóng và ảo tưởng quyền lực ấy. Tay đặt nhẹ lên báng súng, cô đi về phía màn hình trong bếp, quan sát tay trợ lý cố gắng làm cho ông chủ của mình bình tĩnh lại.
Cô không muốn gọi cho cảnh sát. Càng rắc rối, càng bị làm phiền, càng hành xử kém.
Cô cũng hơi chấn động một chút, chẳng có gì phải xấu hổ khi thừa nhận điều đó. Nhưng cô đã đương đầu với thái độ hăm dọa, những lời dọa dẫm. Không hoảng loạn, cô tự nhủ, không mảy may muốn trốn chạy.
Cô không tin vào số phận, không tin vào bất kỳ điều gì được cho là đã định sẵn, nhưng nếu cô tin thì có lẽ - về mặt lý thuyết - cô đã vượt qua được hai trải nghiệm, những gì gợi nhớ lại gã Ilya, và bây giờ là nhớ về bố gã, để chứng tỏ với chính mình rằng cô có thể và sẽ vững vàng.
Cô sẽ không trốn chạy nữa. Nếu cô tin vào số phận.
“Chúng ta sẽ cho hắn hai phút, tính từ bây giờ, để lấy lại chút bình tĩnh và ra về. Nếu hắn không chịu, chúng ta sẽ lại ra đó.”
Nhưng lần này, cô quyết định cô sẽ cầm súng, chứ không phải để trong bao.
Quyết ý như vậy, cô liền đặt hẹn giờ trên đồng hồ, và tiếp tục theo dõi gã trên màn hình.
Huyết áp của gã chắc chắn ở cấp độ nguy hiểm, cô nghĩ, vì mặt gã tím bầm, mắt gã lồi ra. Cô có thể nhìn rõ bộ ngực kềnh càng của gã phập phồng khi gã quát trợ lý của mình.
Cô hy vọng mình sẽ không phải gọi trợ giúp y tế hay nhà chức trách.
Những gì cô muốn làm là kết thúc công việc của mình và dành chút thời gian làm việc ngoài vườn. Những khó khăn của gã đàn ông này không phải là của cô.
Lúc thời gian được một phút bốn mươi hai giây, Blake hậm hực trở ra xe.
Abigail thở phào nhẹ nhõm khi gã trợ lý đánh tay lái một vòng ba phần tư và phóng đi.
Họa vô đơn chí, cô nghĩ thầm. Liệu có buồn cười khi cô lại trở thành nhân chứng của một vụ phạm tội, và một lần nữa là đối tượng của những lời dọa dẫm và đe dọa?
Không, cô không tin vào số phận, và... dường như mặc dù vậy nhưng số phận đã định sẵn là giày vò cuộc sống của cô, và dẫn dắt cô vòng trở lại vị trí khởi đầu.
Đó là một điều cần suy nghĩ.
Cô nhìn vào công việc của mình và lại thở dài.
“Chị nghĩ chúng ta sẽ đi bộ một lát,” cô nói với Bert. “Chị cũng chẳng còn bụng dạ nào làm việc giờ này cả.”
Tâm trạng của cô cân bằng lúc ra ngoài trời, bình tâm lại khi cô đi bộ qua rừng cây, ngắm nhìn sự phát triển của các loài hoa dại, ngẫm nghĩ về chỗ ngồi riêng tư của mình để ngắn cảnh đồi núi. Cô sẽ sớm bắt tay vào tìm kiếm một băng ghế thích hợp.
Cô cảm thấy... hạnh phúc, cô nhận ra như vậy, khi nhận được một tin nhắn từ Brooks.
Anh mua mấy món Trung Quốc nhé? Đừng nấu nướng. Có lẽ em mệt rồi.
Cô ngẫm nghĩ rồi nhắn lại.
Em không mệt, nhưng em thích đồ ăn Trung Quốc. Cảm ơn anh.
Một lát sau, cô nhận thêm một tin nhắn nữa.
Em không phải khách sáo.
Tin nhắn làm cô bật cười, giúp tâm trạng của cô vui thêm một chút nữa. Vì đã ra khỏi nhà nên cô cho Bert có trọn một tiếng tập luyện, sau đó cô về nhà làm việc với tâm trí không vướng bận gì.
Cô đã lỡ nhịp thời gian, điều hiếm gặp ở cô, và rất sẵn sàng bị làm phiền tiếp khi hệ thống báo động của cô lại kêu. Nếu cái gã đàn ông cắm cảu đó quay lại, cô sẽ không tỏ ra lịch sự nữa, cô quả quyết vậy
Tâm trạng của cô vui trở lại khi trông thấy xe của Brooks. Nhìn đồng hồ, cô mới biết mình đã làm việc qua sáu giờ.
Hôm nay không làm vườn nữa, cô nghĩ bụng, và quy kết việc không có được niềm vui thích đó cho gã đàn ông cắm cảu và tay trợ lý mặt lạnh như tiền của gã.
Cô tắt máy và vui vẻ đi ra cửa - lần nữa - với hình dung rằng sắp được ăn tối cùng Brooks.
Nụ cười chào đón của cô biến thành nỗi lo lắng khi cô nhìn thấy gương mặt anh.
“Anh đã không ngủ?”
“Bọn anh phải làm thêm nhiều thứ.”
“Trông anh rất mỏi mệt. Để em mang giúp đồ cho. Chỉ có hai người mà anh mua nhiều thức ăn quá đấy.”
“Em biết người ta nói gì về món ăn Trung Quốc rồi mà.”
“Không hẳn vậy đâu. Nếu anh ăn uống phù hợp thì một tiếng sau anh cũng chẳng đói. Em thấy anh mua cả pijin đi kèm nữa.”
“Thế à?”
“Bia Trung Quốc,” cô nói lúc dẫn anh đi vào. “Người nông dân Trung Quốc biết nấu bia từ bảy ngàn năm trước Công nguyên.”
“Anh không nghĩ nhãn hiệu Zhujiang anh chọn loại lâu đời thế.”
“Đùa vậy thôi. Nó được sử dụng - không phải thứ bia anh mua nhé - trong các nghi lễ. Nhưng phải đến tận thế kỷ mười bảy thì kỹ thuật nấu bia hiện đại mới được đưa vào Trung Quốc.”
“Thú vị đấy.”
“Nghe chừng anh mệt rồi. Anh nên ngồi nghỉ, uống một cốc bia đi đã. Em đã ngủ thêm được hai tiếng, rồi đi bộ một tiếng. Em thấy rất thư thái. Em sẽ lo liệu đồ ăn cho.”
“Anh cứ bảo họ cho đủ cả. Anh không biết em muốn cụ thể món gì.”
“Em đâu có cầu kỳ.” Cô mở túi đồ ăn. “Rất chia sẻ với anh vì đã có một ngày vất vả. Anh cứ kể cho em nghe nếu anh muốn.”
“Đám luật sư, tranh tụng, kết tội, đe dọa.” Anh mở một lon bia, ngồi lên quầy bếp. “Hồ sơ giấy tờ, họp hành. Em không cần phải cho tất cả ra bát đâu. Cái hay của đồ Trung Quốc là em có thể ăn ngay trong hộp giấy.”
“Ăn như thế vừa vội vừa không thoải mái.” Cô biết anh rất cần được thoải mái. “Em có thể sắp ra đĩa nếu anh đã chọn được món.”
“Gì cũng được. Anh cũng có cầu kỳ đâu.”
“Sau bữa tối chúng ta nên đi dạo, sau đó anh nên tắm nước ấm và cố ngủ đi. Anh có vẻ rất căng thẳng, mà anh ít khi như vậy.”
“Chắc anh bực mình vì phải làm việc với đám luật sư, cái lũ cứ tìm cách gây sức ép và dọa dẫm anh cùng đồng sự.”
“Phải, gã là một kẻ rất khó chịu.” Cô múc cơm ra bát, múc món thịt chua ngọt lên trên, cho thêm một chiếc bánh bao, một ít mì, mấy con tôm. “Em đã phải lên tinh thần cho mình sau khi gã biến đi chiều nay.”
“Biến đi? Ở đây à? Blake đã đến đây à?”
“Chiều nay, cùng với trợ lý của gã. Bề ngoài là để xin lỗi vụ ‘vô tình’ xâm nhập trái phép của thằng con trai. Nhưng đó chỉ là trò bịp, che giấu không được khéo cho lắm. Gã bực bội khi em không cho gã vào nhà để thương lượng vụ việc.”
“Bực lắm đấy. Gã không ưa bị từ chối đâu. Em không mở cửa là đúng đấy.”
“Em có mở cửa, nhưng không mời gã vào trong.” Cô quyết định thử uống bia trực tiếp từ lon, giống như Brooks. “Anh có biết trợ lý của gã mang theo súng không?”
“Có. Đừng bảo anh là tay đó rút súng dọa em đấy?”
“Ồ, không. Không, đừng nổi cáu vội anh.” Cô muốn an ủi anh nhưng lại phản tác dụng. “Dĩ nhiên là hắn không làm vậy. Em chỉ nhận ra hắn giấu súng sau lớp áo thôi, rồi điệu bộ của hắn lúc Bert gầm gừ nữa.”
Brooks tợp một ngụm bia to. “Sao em không kể nốt đi.”
“Anh khó chịu rồi,” cô lầm bầm. “Lẽ ra em không nên nhắc đến.”
“Không, em nên nói chứ.”
“Cũng chẳng có gì quan trọng đâu, thật đấy. Gã nói gã đến để xin lỗi, sau đó lật bài ngửa khi em từ chối mời vào nhà. Gã gọi những gì xảy ra là hiểu nhầm, và ý nói rằng đó là do anh. Em lên lớp cho gã chuyện đó, vì em là nhân chứng. Gã ngụ ý rằng em không hiểu vị thế của gã trong cộng đồng, và rằng quan hệ giữa em với anh khiến việc em ra làm nhân chứng sẽ bị nghi ngờ. Gã không nói y chang nhưng đại ý là vậy. Anh có muốn em nói lại chính xác nội dung cuộc nói chuyện không?”
“Không cần thiết. Ý chính là ổn rồi.”
“Ý chính. Được rồi. Gã khó chịu và cáu kỉnh khi em bảo gã biến. Em còn cảnh cáo rằng nếu trợ lý của gã rút súng nhắm vào Bert, em sẽ thả Bert để nó tước vũ khí của hắn rất nhanh chóng. Và nhắc cho cả hai biết em cũng có súng.”
“Không thể tin được.”
“Đúng như vậy - rất rõ ràng. Có lẽ tốt nhất là cứ nói thẳng nói thật. Tay Blake lặp lại rằng gã đến để xin lỗi, và nói thêm gã đến để đề xuất đền bù. Số tiền là mười nghìn đô la nếu em chấp nhận và đồng ý rằng những gì xảy ra chỉ là sự hiểu nhầm. Vụ đó làm em điên tiết.”
“Em bảo chúng ra về bao nhiêu lần?”
“Ba. Em chẳng buồn nói lần nữa, chỉ việc nói tạm biệt và đóng cửa lại. Gã có đập cửa đến gần hai phút sau đó. Gã rất thô lỗ. Sau đó tay trợ lý thuyết phục gã quay vào trong xe.”
Brooks rời khỏi quầy bếp, đi lại trong bếp. “Sao em không gọi cho anh?”
“Đâu cần phải vậy. Chuyện đó giải quyết cũng tương đối đơn giản mà. Có bực mình, nhưng đơn giản thôi. Em...”
Cô im bặt bởi vì lúc anh xoay lại phía cô, cơn giận dữ cố kiềm chế trên mặt anh khiến cổ họng cô như nghẹn lại.
“Nghe anh nói này. Hai gã em không hề biết đã đến tận cửa nhà em, một trong số chúng có súng. Chúng không chịu bỏ đi khi em yêu cầu, nhiều lần liền. Điều nên làm sau đó là gì?”
“Đóng cửa lại. Em đã làm vậy.”
“Không, Abigail. Điều nên làm là đóng cửa, sau đó gọi cho cảnh sát.”
“Em không đồng ý. Em xin lỗi nếu chuyện đó làm anh giận, nhưng em không đồng ý. Chúng đã bỏ đi.” Cô quyết định tránh làm anh giận dữ thêm bằng cách thôi không nhắc đến việc cô định ra ngoài lần nữa, mang theo súng, sau hai phút.
Sau đó, cô tự hỏi không biết việc né tránh đó có phải và một rắc rối trong quan hệ giữa hai người không.
“Em có súng, Brooks, và Bert rất cảnh giác. Em không gặp nguy hiểm gì. Thực tế, Blake rất kích động, em sẽ gọi cho cả anh và nhân viên y tế nếu gã không chịu ra về.”
“Em có muốn khởi kiện không?”
“Không. Anh lại nổi cáu rồi. Em không muốn anh giận em. Em đã làm đúng những gì em cảm thấy là tốt nhất ở thời điểm đó, trong hoàn cảnh đó. Nếu cái tôi của anh bị tổn thương chỉ vì em đã không gọi trợ giúp...”
“Có lẽ một chút. Phải, anh thừa nhận điều đó. Và anh không định nói anh thấy mừng khi biết mình đang ở bên một người phụ nữ có thể tự xoay xở. Nhưng anh biết rõ Blake. Gã đã tìm cách trấn áp và hăm dọa em.”
“Vâng, gã làm vậy. Nhưng không được.”
“Tìm cách cũng là đủ rồi. Và gã đã cố mua chuộc em.”
“Em bảo gã việc gã cố tìm cách mua chuộc nhân chứng khi có vụ việc hình sự là phi pháp.”
“Anh cũng đoán em sẽ làm vậy.” Brooks thọc một tay vào tóc, ngồi xuống. “Em chưa hiểu gã đâu. Em không biết về loại kẻ thù mà hôm nay em đã gặp, và tin anh đi, em có kẻ thù rồi đấy.”
“Em nghĩ em biết điều đó rồi,” cô nói khẽ. “Em nghĩ em biết rất rõ. Nhưng gây thù chuốc oán với gã đâu phải là lỗi của em, hay anh.”
“Có lẽ không. Nhưng chuyện vẫn cứ là như vậy.”
“Anh sẽ đến gặp thẳng gã?”
“Chắc chắn anh sẽ làm vậy.”
“Chuyện đó sẽ không làm hận thù tăng thêm chứ?”
“Có thể. Nhưng nếu anh không giải quyết, gã sẽ coi đó như một điểm yếu. Gã có thể quay lại, thử lần nữa, coi như em chưa nói gì, gợi ý một khoản đền bù lớn hơn.”
“Em đã nói rất rõ quan điểm của mình.”
“Nếu em hiểu loại người em đang phải xử lý, em sẽ nhận ra rằng chuyện đó không có ý nghĩa đếch gì.”
Mười hai năm đã trôi qua, cô nghĩ. Đúng, cô hiểu. “Anh nói đúng, nhưng ở mức độ cá nhân, em đã nêu rất rõ quan điểm của mình rồi.”
“Được rồi, như vậy đã. Giờ anh cho em biết, nếu hắn quay lại đừng mở cửa cho hắn. Hãy gọi cho anh.”
“Để cái tôi của anh thắng của em à?”
“Không. Có lẽ vậy. Chết tiệt, anh chẳng rõ nữa, mà cũng chẳng bận tâm.”
Cô hơi mỉm cười. “Chuyện đó để tranh luận sau vậy.”
Cái cách anh hít một hơi cho cô thấy rằng anh đang cố gắng bình tĩnh lại.
“Anh khuyên em như vậy là vì gã sẽ còn hăm dọa và đe nẹt khi quay lại. Là vì anh muốn gã hiểu anh có thể làm những gì nếu gã tìm cách quấy rầy em, hoặc bất kỳ ai khác. Anh nói tương tự với Russ, vợ cậu ấy, bố mẹ cậu ấy, bảo các cấp dưới của anh về nói cho gia đình họ được yên tâm.”
Cô gật đầu, cảm thấy bớt bực bội hơn. “Em hiểu.”
“Gã đã nổi khùng, Abigail. Tiền bạc và địa vị, như gã đang được chứng kiến, không làm chuyện này êm xuôi được. Con trai gã vẫn ngồi trong tù, và chắc chắn sẽ ngồi tù một thời gian dài.”
“Gã yêu quý thằng con trai.”
“Anh không biết chuyện đó, thề luôn. Nhưng anh biết cái tôi của gã đang sôi sùng sục. Không ai được bỏ tù thằng con quý tử của gã. Không ai được làm hoen ố cái tên Blake. Gã sẽ chơi đến cùng, và nếu điều đó có nghĩa là phải loại bỏ em, gã cũng sẽ làm.”
“Em không sợ gã. Với em chuyện không sợ gì gã cũng là đủ rồi.”
“Anh hiểu điều đó. Anh không muốn em sợ sệt, nhưng anh muốn em gọi cho anh nếu gã quay lại đây, nếu gã tìm cách nói chuyện với em trên phố, nếu gã hay bất kỳ kẻ nào liên quan tìm cách liên hệ với em bằng bất kỳ cách nào. Em là một nhân chứng, và anh có trách nhiệm bảo vệ em.”
“Đừng nói vậy.” Tim cô như lỡ một nhịp. “Em không muốn có ai bảo vệ cả.”
“Thì phải vậy thôi.”
“Không. Không, không.” Giờ thì tâm trạng hoảng hốt bùng lên, nhanh và dữ dội. “Em sẽ liên hệ với anh nếu gã quay lại đây, thật chẳng còn coi trời đất ra gì khi gã tìm cách ép em nói dối, lại còn phi pháp khi giở trò hòng mua chuộc em. Nhưng em không muốn hay cần được bảo vệ.”
“Bình tĩnh đi nào.”
“Em chịu trách nhiệm với chính mình. Em không thể ở bên anh nếu anh không hiểu và không đồng ý rằng em tự chịu trách nhiệm với chính mình.” Cô bước lùi lại vài bước, và chú chó đã xen vào chắn trước cô.
“Abigail, có thể em đủ khả năng - em thừa sức, anh nói thế mới đúng - giải quyết bất kỳ chuyện gì xảy đến với em. Nhưng anh có nhiệm vụ phải bảo vệ tất cả mọi người sống trong khu vực thuộc thẩm quyền của anh. Bao gồm cả em. Và anh không thích em lợi dụng tình cảm của anh với em như một vũ khí để tự làm theo ý mình.”
“Em không hề làm thế.”
“Em đang làm thế đấy.”
“Không hề.” Cô ngừng lại, cố gắng bình tĩnh. “Em không hề có ý định làm vậy. Em xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi. Đừng dùng những chuyện khiến anh phải đau đầu làm vũ khí.”
“Anh rất giận dữ với em. Em không hề có ý lợi dụng tình cảm của anh. Em rất vụng về trong tình huống kiểu này. Em chưa bao giờ rơi vào tình cảnh này. Em không biết làm sao, nói gì hay nói như thế nào. Em chỉ không muốn anh cảm thấy phải có trách nhiệm riêng với em. Em không biết phải giải thích mình sẽ cảm thấy khó chịu thế nào nếu anh làm như vậy.”
“Tại sao em lại không thử xem?”
“Anh rất giận dữ và mỏi mệt, và bữa tối của anh cũng nguội ngắt rồi.” Cô hoảng hốt khi cảm thấy nước mắt đang chảy tràn xuống má. “Em chưa bao giờ có ý để bất kỳ điều gì như thế này xảy ra. Em chưa hề nghĩ anh lại bực đến vậy với gã Blake. Em đã sai rồi, nhưng em không biết mình sai ở đâu. Em không định khóc lóc. Em biết nước mắt là một thứ vũ khí khác, và em không có ý sử dụng nó.”
“Anh biết em không hề biết.”
“Em sẽ... đi hâm lại đồ ăn.”
“Không cần đâu.” Anh đứng dậy, lấy một cái dĩa trong ngăn kéo, sau đó ngồi xuống. “Vẫn ngon,” anh nhắc lại sau khi múc một ít thức ăn, nếm thử.
“Anh nên dùng đũa.”
“Anh không biết cầm.”
“Em có thể dạy anh.”
“Anh sẽ nhờ em việc đó vào lúc khác. Em ngồi xuống và ăn đi.”
“Em - Anh vẫn còn giận. Anh cố nén xuống bởi vì em khóc. Như vậy nước mắt cũng là vũ khí.”
“Đúng, anh giận, và nén xuống bởi vì em khóc và thấy khó chịu về những gì em không định nói với anh, hoặc cảm thấy không thể nói. Anh nén xuống bởi vì anh yêu em.”
Những giọt nước mắt cô gần như đã kiểm soát được lại trào ra, nóng bỏng và nhanh như tâm trạng hoảng hốt của cô. Cô nức nở lại về phía cửa, mở khóa, chạy ra ngoài.
“Abigail.”
“Đừng anh. Đừng. Em không biết phải làm gì. Em cần suy nghĩ, cần bình tĩnh lại. Anh nên tránh đi cho tới khi em có thể nói năng bình thường được.”
“Em nghĩ anh nên để em một mình khi em bối rối thế này ư? Anh yêu em mà như thể anh khiến em đau lòng vậy.”
Cô quay lại, bàn tay cô nắm chặt phía trên lồng ngực, mắt cô đẫm lệ và cảm xúc. “Chưa hề có ai nói điều đó với em. Trong đời em, chưa ai từng nói những lời như thế với em cả.”
“Anh xin hứa luôn với em rằng em sẽ nghe những lời ấy từ anh hằng ngày.”
“Đừng - đừng, đừng hứa hẹn. Đừng anh. Em không biết mình đang cảm thấy gì. Làm sao em biết được rằng đó không chỉ là những lời nói suông. Mọi thứ quá xúc động khi được nghe những lời ấy, được nhìn anh, và được thấy anh thể hiện. Hoặc dường như là thế. Làm sao em biết được?”
“Em không thể biết mọi thứ. Đôi khi em phải tin tưởng. Đôi khi em chỉ cần cảm nhận.”
“Em muốn vậy.” Một tay cô ôm chặt lấy ngực, như thể nếu cô xòe các ngón tay ra thì quả tim sẽ bay đi mất. “Em luôn muốn vậy hơn bao giờ hết.”
“Vậy hãy đón nhận đi. Điều đó ở ngay đây thôi.”
“Không đúng. Như thế không công bằng với anh. Anh không hiểu đâu, anh không thể hiểu.”
“Abigail.”
“Đó còn chẳng phải là tên em.”
Cô đưa tay bưng miệng, thổn thức. Anh chỉ bước lại gần cô gạt đi nước mắt trên má cô.
“Anh biết.”
Cô loạng choạng lùi lại, bấu chặt lấy lan can hiên. “Làm sao anh biết được?”
“Em đang trốn chạy hoặc ẩn náu trước điều gì đó, hay ai đó. Có lẽ cả hai. Em thừa thông minh để không trốn chạy và ẩn náu bằng chính tên mình. Anh thích nàng Abigail, nhưng anh biết đó không phải là con người thật của em. Tên gọi không phải vấn đề. Em đủ tin tưởng anh để nói cho anh biết tất cả. Và chúng ta đang tiến dần đến điều ấy.”
“Liệu còn ai khác biết không?”
“Lúc này em cũng sợ sệt vậy. Anh không thích điều đó. Anh không hiểu tại sao có ai đó khác lại biết, hay để tâm. Em đã để ai khác tiếp cận em gần như em với anh chưa?”
“Chưa. Chưa bao giờ.”
“Giờ hãy nhìn anh này.” Anh nói thật khẽ khi nhích lại gần cô. “Nghe anh này.”
“Vâng.”
“Anh muốn nói với em rằng anh sẽ không bỏ rơi em. Rồi em sẽ tin điều đó, và chúng ta sẽ đi tiếp từ đó. Hãy bắt đầu lại từ đầu. Anh yêu em.” Anh trấn an cô bằng một nụ hôn, thật nhẹ nhàng cho tới khi cô không còn run rẩy nữa. “Đấy, đâu có khó khăn quá. Em yêu anh mà. Anh có thể nhận ra điều đó, và anh có thể cảm nhận điều đó. Sao em không thử nói vậy nhỉ?”
“Em không biết. Em rất muốn biết.”
“Vậy cứ thử nói ra thôi, để xem cảm thấy như thế nào. Anh sẽ không ràng buộc em điều đó đâu.”
“Em... Em yêu anh. Ôi, Chúa ơi.” Cô nhắm mắt lại. “Cảm giác quá thật.”
“Nói lại đi, và hôn anh nữa.”
“Em yêu anh.” Cô không tiếp cận từ từ, mà lao bổ vào. Khao khát hiểu biết điều đó, quà tặng, ánh sáng của nó. Tình yêu. Được yêu, trao gửi tình yêu.
Cô chưa hề tin vào tình yêu. Cô chưa hề tin vào phép màu. Nhưng đây là tình yêu. Đây là phép màu của cô.
“Giờ em chẳng biết phải làm gì?”
“Chúng ta đang làm rất tốt mà.”
Cô hít vào, thở ra. Thậm chí việc hít thở đó cũng trở nên rất khác, Tự do hơn. Căng tràn hơn. “Em muốn hâm lại thức ăn. Em muốn dạy anh cách sử dụng đũa, và ăn tối cùng anh. Chúng ta làm vậy được không? Một lát thôi.”
“Được chứ.” Nếu cô cần chút thời gian, anh có thể dành cho cô. “Nhưng anh sẽ không hứa hẹn gì về vụ đũa đâu nhé.”
“Anh làm thay đổi mọi thứ.”
“Tốt hay xấu đi?”
Cô ngập ngừng một lúc. “Em không biết. Nhưng anh đã thay đổi mọi thứ.”