Hồi Kết
Anh muốn mang rượu champagne tới chỗ cô thích ngắm cảnh núi đồi.
“Như đi dã ngoại nhỉ? Em có cần mang theo ít đồ ăn không?”
“Champagne là đủ rồi. Đi nào, Bert.”
“Nó nghe lời anh, theo anh. Em nghĩ nó thích vậy bởi vì anh tuồn đồ ăn từ trên bàn cho nó lúc anh nghĩ em không nhìn thấy.”
“Thôi chết.”
Cô bật cười và cầm lấy tay anh. “Em thích cầm tay anh khi chúng ta đi. Em thích rất nhiều thứ. Em thích được tự do. Em tự do nhờ có anh.”
“Không, không phải nhờ có anh.”
“Anh nói đúng, như thế không chính xác. Em tự do nhờ chúng ta. Như thế hay hơn.”
“Em vẫn mang theo súng?”
“Có thể phải mất thêm chút thời gian.”
“Có thể anh phải mất một lúc để ngắm bắn lần nữa.”
“Brooks.”
“Xong rồi. Được rồi, cho nên anh có thể nói với em, đưa em vào kính ngắm là việc khó khăn nhất anh từng làm. Cho dù biết rõ lý do, cách làm, nhưng vẫn cứ như sắp đi vào chỗ chết.”
“Anh làm việc khó khăn nhất bởi vì anh yêu em.”
“Đúng vậy.” Anh đặt tay cô lên môi mình lần nữa. “Em cần biết rằng anh sẽ yêu thương Elizabeth hay Liz hay bất kỳ danh tính nào của em.”
“Em biết mà. Đó là điều tuyệt nhất em biết, và em biết rất nhiều.”
“Khôn có sỏi.”
Cô bật cười, nhận ra mình có thể cười hàng giờ liền. “Em đang nghĩ...”
“Những người đầu có sỏi đều vậy.”
“Global Network sắp đóng cửa - người đứng đầu công ty sẽ ẩn dật. Em muốn bắt đầu lại.”
“Làm việc?”
“Em muốn quay lại phát triển phần mềm. Và trò chơi. Em thực sự thích việc đó. Em không muốn toàn bộ thế giới của em chỉ xoay quanh an ninh và an toàn hệ thống.” Cô cười rạng rỡ, và lần này đặt tay anh lên môi cô. “Em có anh làm việc đó rồi.”
“Đương nhiên rồi. Anh là cảnh sát trưởng cơ mà.”
“Và có lẽ, một ngày nào đó, sở cảnh sát Bickford sẽ cần hay muốn một đơn vị chuyên về tội phạm mạng. Em thừa năng lực, và em có thể làm giả tất cả những giấy tờ và bằng cấp cần thiết. Em nói đùa về phần sau thôi,” cô nói, khi anh nhìn cô thật lâu.
“Không giả mạo nữa đâu nhé.”
“Không đâu.”
“Không thâm nhập hệ thống.”
Mắt cô mở to. “Hoàn toàn hả? Tuyệt đối hả? Em nói rõ được không? Em muốn biết virus hoạt động như thế nào trong vài ngày tới, và sau đó... không đột nhập hệ thống nữa trừ phi chúng ta thảo luận và nhất trí.”
“Chúng ta có thể nói về việc đó.”
“Thế là thỏa hiệp. Các đôi đều thảo luận và thỏa hiệp. Em muốn thảo luận việc mời bạn bè và gia đình anh tới ăn tối, và kế hoạch cưới xin, rồi học cách...”
Cô ngừng lại. “Có cái ghế,” cô lẩm bẩm. “Có một cái ghế rất đẹp đúng chỗ em muốn có.”
“Ngạc nhiên cho em đấy. Chào mừng em về nhà, Abigail.”
Mắt cô nhòa đi khi cô bước tới để đưa hai bàn tay lướt trên đường cong mịn màng của lưng ghế, tay vịn. Trông nó như một khúc gỗ, được khoét ra, đánh bóng sáng lên, và ở giữa lưng ghế là một trái tim khắc với những chữ cái viết tắt A.L và B.G ở trung tâm.
“Ôi, Brooks.”
“Hơi ủy mị, anh biết, nhưng...”
“Không, không hề! Ai lại nói thế. Em vốn thích lãng mạn.”
“Anh cũng vậy.”
“Một sự ngạc nhiên tuyệt vời. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh.” Cô choàng tay quanh anh.
“Cho em mà, nhưng anh cũng muốn ngồi lên đó.”
Cô ngồi xuống, kéo anh ngồi theo. “Nhìn khu đồi kìa, xanh mướt lúc mặt trời xuống thấp, còn bầu trời bắt đầu có sắc đỏ và vàng. Ôi, em thích nơi này. Mình cưới ở đây được không? Ngay đây?”
“Anh chẳng nghĩ được nơi nào tốt hơn. Vì anh không thể,” anh móc một chiếc hộp đựng nhẫn từ trong túi, “xin được chính thức cầu hôn em.”
“Anh mua nhẫn cho em!”
“Dĩ nhiên anh mua nhẫn cho em rồi.” Anh bật cho nắp mở ra. “Em thích không?”
Nó lóng lánh trong ánh sáng dìu dịu, như sự sống, cô nghĩ thầm, như lời ca tụng tất cả những gì thực tế và đúng đắn. “Em rất thích.” Cô ngước đôi mắt, giờ đã ướt đẫm, nhìn anh. “Anh đợi cho đến tận lúc này để đưa nhẫn cho em bởi vì anh biết sẽ có ý nghĩa hơn. Chẳng ai từng hiểu em như anh. Em không tin vào số phận, hay vào những điều kiểu đó. Nhưng em tin anh.”
“Anh tin vào số phận, và những điều như thế. Và anh tin em.” Anh lồng nhẫn vào ngón tay cô.
Anh hôn cô, rồi mở chai champagne với một tiếng nổ nhanh, hân hoan.
Cô cầm lấy cốc anh rót cho cô, đợi trong lúc anh rót chiếc cốc nhựa thứ hai. Rồi cau mày khi anh thêm một chút vào chiếc thứ ba, và đặt nó xuống đất cho Bert.
“Nó không uống được đâu. Anh đừng cho chó uống champagne.”
“Sao lại không nào?”
“Bởi vì...” Cô sững nhìn Bert khi nó nghếch đầu, nhìn cô với đôi mắt màu nâu đỏ. “Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy.”
Cô chạm cốc với Brooks.
“Chẳng mấy nữa, và cho quãng đời còn lại của em, em sẽ là Abigail Gleason.”
Và trong lúc chú chó vui vẻ liếm hết phần rượu champagne của mình, cô ngả đầu vào vai Brooks và ngắm mặt trời xuống dần phía trên những ngọn đồi. Ngôi nhà thân thương.
HẾT