← Quay lại trang sách

Chương 30 (tt)

Như mọi ngày, Abigail đã nói như vậy. Anh ngạc nhiên thấy mình học được rất nhiều để biết trân trọng mỗi ngày.

Anh bước ra khỏi văn phòng. Alma đang làm báo cáo, bút chì giắt trên tai, một chiếc cốc màu hồng đựng trà đường kế bên. Ash ngồi ở bàn, lông mày nhăn tít trong khi mổ cò trên bàn phím, tiếng Boyd lạo xạo trên bộ đàm báo tin một vụ tai nạn giao thông nhẹ chỗ khu Rabbit Run ở Mills Head.

Anh muốn điều này, Brooks thừa nhận. Phải, anh muốn thế này. Mỗi ngày.

Abigail bước vào.

Anh hiểu cô, vì anh nhìn thấy vẻ căng thẳng, mặc dù cô cố giữ vẻ mặt bình thản.

Alma nhận ra cô. “Chà chà, đây rồi. Tôi nghe tin rồi. Tôi muốn chúc mừng cô, Abigail, vì giờ cô là người nhà rồi. Cô tìm được một trang nam tử đấy.”

“Cảm ơn chị. Vâng, đúng vậy. Một người đàn ông rất tốt. Chào anh, Hyderman.”

“Ồ, là Ash, thưa quý cô. Rất vui được gặp cô.”

“Là Abigail. Cứ gọi tôi là Abigail. Em xin lỗi vì làm phiền, nhưng anh rảnh không?” cô hỏi Brooks.

“Rất rảnh. Em vào đi.”

Anh cầm lấy tay cô, vẫn giữ nguyên sau khi khép cửa phòng mình. “Có chuyện gì vậy?”

“Vui lắm, những gì xảy ra ấy.” Tin vui làm cô hơi ngộp thở.

Garrison liên hệ với em. Báo cáo của chị ấy rất ngắn gọn, có cân nhắc, nhưng đầy đủ.”

“Abigail, kể đi.”

“Em - ôi. Vâng. Họ đã bắt được Cosgrove và Keegan. Họ đang thẩm vấn, và chuyện đó có thể mất chút thời gian. Chị ấy không nói gì đến thư tống tiền, nhưng em lần theo một số thông tin liên lạc nội bộ nên biết vậy. Đương nhiên, họ tin Keegan tống tiền Cosgrove, và họ sẽ dùng điều đó để ép từng tên một. Hơn thế. Quan trọng hơn thế. Họ đã bắt Korotkii và Ilya Volkov. Họ bắt Korotkii vì tội giết Julie và Alexi, còn Ilya vì đồng lõa.”

“Ngồi xuống đi cưng.”

“Em không ngồi được. Mọi việc đang diễn ra. Thực tế đang diễn ra. Họ đề nghị em gặp công tố liên bang cùng nhóm của ông ấy để chuẩn bị cho em ra làm chứng.”

“Khi nào?”

“Sắp rồi. Em có một kế hoạch.” Cô cầm lấy cả hai tay anh, siết chặt. “Em cần anh tin em.”

“Nói anh nghe đi.”

*

Một sáng tháng Bảy rạng rỡ, một tháng mười hai năm kể từ ngày cô chứng kiến các vụ giết người, Elizabeth Fitch bước vào phòng xét xử. Cô mặc bộ đồ đen đơn giản và áo sơ mi trắng, với nét trang điểm tối giản. Một đôi khuyên tai xinh xắn là thứ trang sức duy nhất của cô.

Cô về chỗ, tuyên thệ nói sự thật. Và nhìn thẳng vào mắt Ilya Volkov.

Gã chẳng thay đổi mấy, thực sự vậy, Cô nghĩ thầm. Mặt và cơ thể đầy đặn hơn một chút, tóc tạo kiểu chuyên nghiệp hơn. Nhưng vẫn điển trai, vẫn lịch lãm.

Và một sự lạnh lùng dưới tất cả những vỏ bọc ấy. Giờ cô có thể nhìn thấy điều đó, thứ mà cô gái trẻ không thấy được. Cái lạnh lẽo như băng bên dưới vẻ hào nhoáng.

Gã mỉm cười với cô, và bấy nhiêu năm tháng trôi qua hết.

Gã nghĩ nụ cười kia đáng sợ, cô khẳng định. Thay vào đó, nó khiến cô nhớ, và giúp cô tha thứ cho mình vì đã lóa mắt vào cái đêm đó, vì đã hôn một kẻ đồng lõa giết hại bạn của cô.

“Xin hãy nói tên cô.”

“Tên tôi là Elizabeth Fitch.”

Cô kể lại câu chuyện mà đến giờ cô đã phải thuật lại quá nhiều lần. Cô không bỏ sót chi tiết nào và, theo hướng dẫn, cho phép mình thể hiện tình cảm.

“Những sự kiện này xảy ra mười hai năm trước,” công tố liên bang nhắc cô. “Tại sao cô phải mất lâu đến vậy mới xuất hiện?”

“Tôi đã xuất hiện ngay tối hôm đó. Tôi đã thuật lại với các thanh tra Brenda Griffith và Sean Riley tại Sở cảnh sát Chicago.”

Họ đều có mặt trong phòng xử. Cô nhìn họ, cả hai người, thấy những cái gật đầu xác nhận.

“Tôi được đưa tới một nhà an toàn, sau đó chuyển sang chế độ bảo vệ của Cục Cảnh sát Tư pháp và chuyển đến một địa điểm khác, nơi tôi vẫn được các sĩ quan cảnh sát Tư pháp John Barrow, Theresa Norton, William Cosgrove và Lynda Peski bảo vệ suốt ba tháng vì có những trì hoãn trong việc xét xử. Cho tới buổi tối sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi.”

“Chuyện gì xảy ra hôm đó?”

“Sĩ quan Barrow và Norton bị giết vì cố bảo vệ tôi khi sĩ quan Cosgrove, và sĩ quan Keegan, người đã dàn xếp để thay chân sĩ quan Peski, tìm cách giết tôi.”

Hai bàn tay siết chặt trên đùi, cô ngồi vững bất chấp những lời phản đối.

“Làm sao cô biết việc này?” công tố hỏi.

Cô nói, và tiếp tục nói, về chiếc áo len và cặp khuyên tai, về chiếc bánh sinh nhật. Về những tiếng hét và tiếng súng, về khoảnh khắc cuối cùng cô ở bên John Barrow và những lời cuối cùng của ông ấy với cô.

“Ông ấy có một vợ và hai con trai mà ông ấy rất mực yêu thương. Ông ấy là một người tốt, nhân hậu và can đảm. Ông ấy đã bỏ mạng để cứu tôi. Và khi ông ấy biết mình sắp chết, khi ông ấy biết không thể bảo vệ tôi, ông ấy bảo tôi chạy, bởi vì hai con người ông ấy tin tưởng, hai con người đã tuyên thệ những lời như ông ấy, đã phản bội lời thề. Ông ấy không thể biết còn những kẻ khác không, hay tôi có thể tin ai khác ngoài chính mình. Ông ấy dành những giây phút cuối cùng của mình để làm tất cả những gì ông ấy có thể nhằm giúp tôi an toàn. Cho nên tôi bỏ chạy.”

“Và suốt mười hai năm cô sống dưới một cái tên khác và vẫn ẩn náu trước các cơ quan chức năng.”

“Đúng vậy, và trước nhà Volkov nữa, trước những kẻ trong các cơ quan chức năng nhưng làm việc cho nhà Volkov.”

“Điều gì thay đổi, cô Fitch? Tại sao giờ cô lại ra làm chứng ở đây?”

“Tôi còn trốn chạy được thì mạng sống mà cả John và Terry đã hy sinh để gìn giữ còn được an toàn. Nhưng chừng nào tôi còn trốn chạy thì không thể có công lý cho họ, hay cho Julie Masters. Và mạng sống mà họ cứu được chỉ còn có một nửa. Tôi muốn mọi người biết những gì đã xảy ra, và tôi muốn làm cho mạng sống họ cứu được trở nên đáng giá. Tôi thôi trốn chạy.”

Cô không hề nao núng. Cô cứ ngỡ cô sẽ rất đau khi bị gọi là kẻ dối trá, đồ nhát gan, đã để cho tính trung thực, động lực và hành động của mình bị bóp méo.

Nhưng không hề. Nó chỉ khiến cô đi sâu thêm, nói chính xác hơn. Cô giữ được đôi mắt bình thản, giọng nói mạnh mẽ.

Buổi làm chứng trước tòa kết thúc, cô bước ra có người hộ tống và đi vào một phòng họp.

“Cô cừ lắm,” Garrison nói với cô.

“Tôi hy vọng thế.”

“Cô rất vững vàng, trả lời rõ ràng. Bồi thẩm đoàn tin cô. Họ hiểu cô lúc mười sáu, Liz, và lúc mười bảy, đúng như họ hiểu cô lúc này. Cô làm cho họ hiểu cô.”

“Nếu đúng vậy, họ sẽ kết án. Tôi tin họ sẽ làm vậy.”

“Tin tôi đi, cô đã khởi động mọi việc. Cô sẵn sàng phần còn lại chưa?”

“Hy vọng vậy.”

Garrison nắm lấy tay cô một lúc, nói khẽ. “Chắc chắn nhé. Chúng tôi sẽ đưa cô ra an toàn. Chúng tôi có thể bảo vệ cô.”

“Cảm ơn chị.” Cô chìa một tay cho Garrison. “Vì mọi thứ. Tôi sẵn sàng đi rồi.”

Garrison gật đầu, quay đi, ra hiệu xuất phát. Cô ta nhét chiếc USB Abigail tuồn vào tay mình vào túi, tự hỏi sẽ tìm được gì trên đó.

Họ vây lấy cô, hối hả đưa cô qua tòa nhà, về lối cửa sau nơi một chiếc xe đợi sẵn. Họ vô cùng thận trọng. Chỉ một nhóm đặc vụ được chọn lựa biết rõ lộ trình của cô, thời gian cô đi ra.

Đầu gối cô hơn run run, và một bàn tay nắm lấy cánh tay cô khi cô vấp chân.

“Giờ cứ bình thường thôi, thưa cô. Chúng tôi bảo vệ cô.”

Cô quay đầu. “Cảm ơn. Đặc vụ Pickto, phải không nhỉ?”

“Đúng rồi.” Gã siết tay cô trấn an. “Chúng tôi sẽ bảo vệ cô an toàn.”

Cô bước ra ngoài, có hộ tống, di chuyển nhanh về phía chiếc xe đang đợi.

Brooks, cô nghĩ thầm.

Tiếng súng vang lên như búa nện vào đá. Cơ thể cô nảy lên, và máu loang trên chiếc áo sơ mi trắng của cô. Trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy máu loang ra. Màu đỏ trên nền vải trắng, màu đỏ át màu trắng.

Cô gục xuống dưới thân mình che chắn của Garrison, nghe rõ những tiếng hô, cảm thấy mình được nâng lên, ấn vào ngực.

Cô lại nghĩ, Brooks, rồi mặc cho mọi việc trôi đi.

Garrison đẩy Abigail vào ghế sau. “Đi! Đi! Đi!” cô ấy hét to với lái xe. “Đưa cô ấy ra khỏi đây. Tôi không thấy mạch đập, không bắt được mạch. Nào, Liz. Lạy Chúa tôi!”

Brooks, cô lại nghĩ. Brooks. Bert. Mảnh vườn xinh xắn của cô, cái nơi thế giới mở ra vùng đồi núi.

Cuộc sống của cô.

Cô nhắm mắt và để mặc mọi việc.

Người ta công bố Elizabeth Fitch đã chết vào lúc ba giờ mười sáu phút chiều.

*

Đúng năm giờ chiều, Abigail Lowery lên một chiếc máy bay riêng bay về Little Rock.

“Trời đất ơi.” Brooks ôm lấy mặt cô, hôn cô. “Em đây rồi.”

“Anh cứ nói thế.”

Tì trán vào trán cô, anh ôm chặt cô đến mức cô không thở nổi. “Em đây rồi,” anh lặp lại. “Anh có thể nói vậy suốt quãng đời còn lại của mình.”

“Đúng là một kế hoạch tuyệt vời. Em đã nói với anh đó là một kế hoạch tuyệt vời mà.”

“Em đâu phải người bóp cò.”

“Em còn tin được ai khác để hạ sát em - hạ sát Elizabeth chứ?”

“Bắn một cái đích, và tay anh vẫn còn run đây này.”

“Em hơi cảm thấy chấn động qua lớp áo vest.”

Và khoảnh khắc ấy vẫn làm cô thấy sốc. Màu đỏ loang trên lớp vải trắng, cô lại nghĩ. Thậm chí còn biết mấy viên nhộng đựng máu đã kích hoạt theo lệnh của cô, nhưng vết máu loang vẫn gây sốc.

“Garrison rất cừ, và trợ lý giám đốc cũng vậy. Ông ấy lái xe như điên.” Cô cười, hơi loạng choạng. “Có mặt Pickto ngay ở đó, tại hiện trường, biết chắc hắn sẽ báo với nhà Volkov rằng Elizabeth đã chết, không có lý do gì nghi ngờ nữa.”

“Và bởi có người muốn bỏ tiền ra mua mạng sống của em, hẳn sẽ có kẻ đứng ra nhận trách nhiệm về vụ ám sát này. Và thậm chí nếu không ai nhận thì vụ việc cũng đã được công bố. Elizabeth Fitch bị bắn và chết trong buổi chiều nay sau khi làm chứng tại tòa án liên bang.”

“Công tố liên bang rất tốt với Elizabeth.” Giờ Elizabeth đã ra đi, cô nghĩ. Cô để cho Elizabeth ra đi. “Em xin lỗi vì ông ấy không biết sự thật.”

“Ông ấy sẽ càng nỗ lực để kết tội.”

“Ngoài anh, chỉ có Đại úy Anson, Garrison và trợ lý giám đốc, và bác sĩ FBI tuyên bố Elizabeth chết là biết mọi việc. Đủ để tin tưởng. Thế còn nhiều hơn mức em đã tin tưởng gần cả đời mình.”

Vì anh cần chạm vào cô, tiếp tục chạm vào cô nên anh đặt tay cô lên môi mình. “Em rất tiếc cô ấy đã ra đi?”

“Không. Cô ấy đã làm những gì cô ấy cần làm, và có thể thanh thản ra đi. Giờ em còn một việc cuối cùng phải làm cho cô ấy.”

Abigail mở laptop. “Em đã chuyển cho Garrison một ổ USB có bản sao mọi thứ về bọn Volkov. Tài chính, mọi thông tin liên lạc, các địa chỉ, danh tính, hoạt động của chúng. Giờ, vì Elizabeth, vì Julie, vì chị Terry, vì chú John, em sẽ lấy hết của bọn chúng.”

Cô gửi email tới cho Ilya, sử dụng địa chỉ ả nhân tình hiện tại của gã, với nội dung ngắn gọn nhưng rất gợi cảm bắt chước những điều Abigail đã truy cập được từ trước.

Nội dung đính kèm không hiện rõ. Đó, cô tự nhủ một cách đầy tự hào, chỉ là một phần vẻ đẹp thôi.

“Mất bao lâu nó sẽ có tác dụng?”

“Nó sẽ bắt đầu ngay khi gã mở email. Em đoán sẽ mất khoảng bảy mươi hai giờ để phá hoại hết mọi thứ, còn quá trình này sẽ bắt đầu ngay tức khắc.”

Cô thở dài. “Anh có biết em thích gì không? Em thích mở một chai champagne khi chúng ta về đến nhà. Em có một chai, và cảm thấy lúc này là rất đúng dịp.”

“Chúng ta sẽ làm vậy, và anh cũng có thứ thêm vào.”

“Gì vậy?”

“Một điều ngạc nhiên.”

“Điều ngạc nhiên gì vậy?”

“Là một điều ngạc nhiên.”

“Em không biết liệu em có thích những điều ngạc nhiên không. Em muốn... Ôi, nhìn kìa. Gã đã mở email rồi.” Hài lòng, cô gập laptop lại. “Vậy là một điều ngạc nhiên.”