- 3 -
Da trời mùa thu xanh ngắt. Ánh nắng dìu dịu trôi trên dòng sông Luộc. Đôi bướm trắng nhẹ nhàng lướt qua đầu Tý và Tuấn lẩn vào hàng rào râm bụt. Một bông hoa sắc đỏ tươi lả xuống vừa chấm khổ vai tròn trĩnh của người con gái. Nghe tiếng chim hót, Tý ngước mắt nhìn lên. Một con chim mào đỏ chót ở đâu bay đến nghiêng nghiêng đầu xòa cành hót líu lô. Những chùm nhãn đầu mùa trĩu quả soi bóng dưới mặt nước ao trong vắt. Dưới ánh nắng, màu đỏ nhãn trông tươi hẳn lên. Mẹ Tý đã tính đến chuyện đầu tháng sau hái đem ra chợ bán. Tý nhất định sẽ chọn dành cho Tuấn những chùm nhãn to quả ngon nhất. Ánh nắng lấm tấm điểm sáng trên giải khăn mỏ quạ và trên gò má ửng hồng. Càng thấy Tý đẹp, Tuấn càng đo đắn về việc mình sắp làm. Giọng Tuấn ngập ngừng khác hẳn giọng sôi nổi cương quyết khi anh nói với anh chính trị viên xã đội:
– Tôi định xin vào du kích Tý ạ!
Tuấn nói nhỏ như cố nén bớt xúc động. Anh nhìn di phía khác, vẻ mặt suy nghĩ. Đôi mắt đen láy thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Thật Tý không ngờ. Chị hơi bàng hoàng trước cái tin đột ngột. Câu chuyện rất thông thường của những thanh niên vùng địch hậu – Khi nhỏ ở thiếu nhi, lớn lên vào du kích, chủ lực – lúc này làm cả hai cùng bận tâm, day dứt. Đầu Tý hơi cúi xuống, nét mặt thẫn thờ. Hai người cùng trong đơn vị công tác sát cánh bên nhau, quấn quít như đôi chim cùng tổ. Mối tình đầu trong sáng đã chớm nở dưới vòm lá nhãn quen thuộc. Tuy chưa nói ra nhưng cả hai đinh ninh về cái ngày không xa ấy, ngày mà họ mơ ước sẽ đến: Có thuốc lá, cau tươi, những chùm nhãn ngon lành; bà con thôn xóm quây quần vui vẻ.
Giờ Tuấn vào du kích, rời tổ liên lạc, có nghĩa là họ không còn được gần nhau như trước. Không còn những giờ phút lẩn người vào ven đê, sát bốt giặc, trong cơn nguy hiểm mà họ vẫn vui thích. Hết cả những đêm lộng gió, tiếng súng giặc ì ầm phía xa, hai mái đầu sát vào nhau trao đổi thân mật, thì thầm bên gốc nhãn.
Tý không bao giờ quên đêm liên lạc điều tra bốt Triều Dương chị bị ngất được Tuấn đưa về.
Trong công tác, những phút gặp khó khăn nguy hiểm, sát bên Tuấn. Tý cảm thấy yên tâm. Bây giờ mọi việc đều thay đổi. Tuấn sẽ cùng các đơn vị du kích tác chiến tiêu diệt địch. Hai người sẽ ít gặp gỡ nhau. Tuy có Na bạn thân ở cạnh, nhưng thiếu Tuấn như thiếu hẳn cái gì thân thiết trong đời. Ai là người sẽ chỉ bảo Tý tận tình, uốn nắn những ý nghĩ hành động bồng bột, sôi nổi trong công tác của Tý.
Nhìn nét mặt buồn bã của Tý, Tuấn thấy bồn chồn trong lòng. Không phải anh không biết trước điều đó. Ngay sau khi Tuấn nói chuyện với anh Thân về, đêm ngủ không yên giấc, anh đã nhiều lần ngồi dậy, dựa lưng vào vách suy nghĩ. Trong công tác liên lạc, Tuấn được xã đội luôn luôn khen ngợi. Tổ liên lạc do Tuấn chỉ huy đã hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang, cung cấp cho xã đội và bộ đội chủ lực nhiều tin tức quí báu. Việc xin chuyển sang đơn vị du kích hoàn toàn do ý muốn của Tuấn. Thực tình, anh không muốn xa Tý chút nào. Giữa hai người có một sự gắn bó thắm thiết, tuy họ chưa thổ lộ với nhau. Đôi lúc anh cũng thấy buồn bã, do dự định cứ ở lại tổ liên lạc với Tý. Nhưng tất cả khung cảnh chiến đấu ác liệt của vùng địch hậu, những cảnh giết người man rợ, những thôn xóm trơ trụi tan hoang, những xác người thân thiết vắt qua bờ ruộng, nhen nhóm trong lòng người con trai mới lớn ngọn lửa căm thù ngùn ngụt. Sức sống tràn trề bồng bột của người con trai cường tráng, đòi hỏi phải gánh vác một công việc gì nặng nề hơn công tác liên lạc đưa tin. Hai bàn tay trai trẻ, rắn chắt như hai gọng kìm, phải xiết chặt lưỡi lê xọc thẳng vào cổ họng quân thù. Đã đến lúc anh phải lao mình vào quật ngã cho giặc những đòn chí tử.
– Anh đã nói chuyện với xã đội chưa?
– Tôi nói với anh Thân và chị Hiền rồi.
– Bao giờ?
Tuấn nói khẽ:
– Mới tối hôm qua.
– Sao anh không nói cho em biết trước?
Đôi mắt đen láy ngước lên trách móc. Tuấn nhìn ra xa. Anh không còn biết trả lời thế nào. Vành khăn mỏ quạ nghiêng nghiêng… một khóe môi động đậy:
– Anh thì thiết gì cho ai biết!
Qua nét mặt và giọng nói của Tý, ẩn náu những ý yêu thương. Tuấn chưa kịp trả lời, Tý đã hỏi:
– Thế ý kiến xã đội thế nào?
- Cả xã đội, cả Ủy ban cũng đồng ý rồi: Tôi sẽ bàn giao trách nhiệm liên lạc cho người khác. Tôi không nói chuyện trước với Tý vì tôi biết thế nào Tý cũng bằng lòng. Bây giờ, ai cũng muốn cho nhau tiến bộ cả. Anh Thân đã nhiều lần bảo chúng mình phải hy sinh tiêu diệt giặc mới hòng sống lâu dài. Nếu ai cũng chỉ lo thân mình thì bao giờ kháng chiến mới thành công, đời sống chúng ta mới được bảo đảm.
Tự nhiên Tý mỉm cười. Anh chàng khéo vẽ, lại cũng rào trước đón sau! Thấy vẻ mặt Tý đã tươi cười, Tuấn nói thân mật:
– Với lại, vẫn cùng ở làng, có đi đâu xa mà ngại…
Tý đỏ mặt nhìn nhanh Tuấn đã nói đúng điều chị đang thắc mắc.
– Ít lâu nữa, có thể Tý cũng xin vào du kích.
Đôi mắt Tý sáng hẳn lên. Chị cười vui sướng:
– Ừ phải… Lúc nào anh hỏi anh Thân hộ em. Được vào du kích cầm súng đánh giặc thì thích quá.
Tý ngập ngừng nói sẽ như sợ ai nghe mất.
– Được đi đánh giặc ở bên nhau, còn sợ gì? Thà cùng nhau vào sống ra chết!
*Sau buổi gặp nhau dưới gốc nhãn, sự ngờ vực của Tuấn về Tý với Quyền đã tan hẳn. Tuấn thấy rõ Tý rất mực thủy chung. Tình yêu và ý chí chiến đấu của đôi trai gái lớn dần. Đôi lứa vẫn sống bên nhau những lúc công tác trinh sát, bố trí gài mìn. Tuấn đã chính thức là đội viên du kích.
Nửa tháng sau giặc mở trận càn lớn suốt một vùng mấy huyện. Chúng chia nhiều cánh quân từ thị xã Hưng Yên đổ về. Tin địch càn bay khắp nơi. Các địa phương rộn rã chuẩn bị chống càn.
Bà Căn nghe tin hớt hải chạy về. Bà cuống quít giục Tý thu xếp đồ đạc tản cư. Những cảnh chém giết, đốt phá ở nơi giặc tràn đến làm bà khủng khiếp. Tý đang phơi lá mía ngoài sân, thấy mẹ vào nét mặt kinh hoảng. Tý đã biết ngay là chuyện gì rồi. Tình hình đêm qua Tý đã rõ đầu đuôi. Tý nhìn thấy bao nhiêu xe địch chở về thị xã, quân lính đủ các loại có bọn quái gở mặt đen như trên chảo, rạch ngang rạch dọc. Đủ các cỡ súng, có thứ dài bọc vải kín mít, những tiếng xì xào leng keng, những bóng người qua lại từ bến phà như những bóng ma. Ngay đêm ấy Tý đã gặp anh Thân để báo cáo. Ngay hôm sau có tin địch càn và lệnh chống càn, tản cư gấp rút. Vì thế nét mặt bà Cần hôm nay không làm Tý ngạc nhiên. Tý cũng biết tính mẹ nhút nhát, thường nghe địch càn, đi “pa tui” là cứ hoảng lên. Những lúc đó Tý thấy thương mẹ và thường không dám làm trái ý mẹ.
– Tý ơi! Vào đây mẹ bảo.
Vừa nói bà Cần vừa vơ mấy chiếc áo nhét vào bị. Tý nghe mẹ gọi vội đứng lên. Na đã vụt chạy vào. Na kéo tay bạn ra góc vườn thì thầm sợ bà Cần nghe tiếng:
– Ở lại chứ! Liên lạc cho bộ đội, du kích.
– Nhất định rồi, liên lạc gì mà có giặc lại bỏ chạy, người ta chửi chết.
Na phủi bụi trên vai áo bạn:
– Không hiểu bu cậu có cho cậu ở lại không?
– Không cho mình cũng cứ ở lại.
– Chốc nữa đến mình, rồi ra trụ sở xã đội gặp chị Hiền, anh Thân nhé!
Na đi tắt về đằng sau phía gốc nhãn. Tý vào nhà. Bà Cần giao cho con gái chiếc tay nải căng phồng. Bà cau có gắt:
– Đeo vào rồi sửa soạn đi. Cái gì mà hai đứa cứ thì thào mãi. Không sợ chết cả nút à?
Tý đặt tay nải xuống chõng, nằn nì:
– Bu ạ! Bu đi thôi! Con ở lại.
Bà Cần giật nảy người:
– Ở lại làm gì? Lại nghe lời cái Na phỏng? Ở lại để mẹ đi một mình à?
Không ai thương con bằng bà Cần. Nhưng chiều con cái gì chứ chuyện này thì không được. Cứ nghe chuyện lính lê dương hiếp dâm phụ nữ mà bà rùng mình. Lần trước ở Nhật Tân, cái Én mười bốn tuổi bị một tên giặc to như con bò mộng hiếp đến chết. Rùng rợn nhất là chuyện bà cụ Lỡ đã già còn bị bốn tên lê dương cao to, lực lượng thay phiên nhau hiếp đến lúc chết vẫn không buông. Những chuyện ấy còn sờ sờ ra đấy! Con gái bà ở lại làm sao mà thoát khỏi tay chúng?
– Bu cho con ở lại.
Nước mắt Tý chảy vòng quanh. Bà Cần gắt:
– Ruột gan tao đã rối bời lên đây này.
Tý khóc thút thít. Tý nghĩ đến du kích, đến Tuấn, đến Na và Nụ ở lại chống càn. Thấy Tý ngần ngừ, bà Cần giẫm chân dài giọng:
– Thôi, tôi xin cô. Tôi không sung sướng gì đâu. Cô thương tôi với.
Mặc cho mẹ nói, Tý vẫn ngồi im. Chị bực lắm. Ai lại chuẩn bị vào du kích mà giặc đến lại cắp gói đi tản cư, rúc vào nách mẹ để yên thân lấy một mình? Tuấn sẽ nghĩ về Tý ra sao? Tý mím môi lại cương quyết:
– Nhất định con không đi đâu. Bu đi một mình cũng được.
Một tiếng đại bác nổ gần bẻ gẫy những cành cây răng rắc. Tiếng gọi nhau gào thét vang rộn cả xóm làng:
– Nhanh lên, địch sắp tới rồi!
– Sao lại rối rít thế kia? Có du kích bố trí ở xóm Giếng rồi!
Bà Cần không còn hồn vía nào nữa. Bà xách tay nải kéo Tý đi. Tý biết điệu này là không xong rồi. Chị quệt ngang nước mắt bước theo mẹ. Hai mẹ con đi lẫn vào đám người tản cư về Đồng Thiện. Bóng ba bốn người cầm súng chạy vụt qua phía đầu làng. Tý nhận ra có Tuấn, chị ngừng bước trông theo. Bà Cần ngọt ngào dỗ:
– Thôi! Đi đi con.
Trên đường thỉnh thoảng Tý quang nhìn về những bãi mía xanh xanh của làng Thiện Phiến nơi du kích khu Hạnh đang bố trí chống càn. Từng bụi cây bờ ruộng, bóng những người du kích nhấp nhô, ẩn hiện.
Đến sẩm tối, mấy tràng đại bác lộng óc nổ tiếp nhau ven đê sông Luộc phía gần thị xã Hưng Yên. Mẹ con Tý cùng một số đồng bào Thiện Phiến tản cư đến một làng công giáo Đồng Thiện. Bà Cần nghĩ tiếc mãi đàn gà chưa kịp nhốt, những chùm nhãn sai quả chắc sẽ không lọt khỏi tay bọn cướp nước.
Tý loanh quanh hết vào nhà lại ra ngõ. Bữa cơm đến cũng chẳng thiết ăn. Tin tức truyền đến càng làm chị nóng ruột. Nghe nói một anh du kích bị thương nặng, mấy người chết. Tý lo ngại chưa hết buồn lại bực vì một chuyện khác. Có người kể lại một thanh niên trong lúc du kích đang bám sát giặc lại lủi trốn. Cậu cả vội quá không kịp xuống hầm bem, rúc ngay vào bụi. Du kích tưởng địch định lia một băng đạn. Sợ quá cậu vội vàng bò ra, mồm kêu xin tha chết. Hóa ra “người nhà” cả. Mấy cô gái Đồng Thiện đeo thánh giá cười khúc khích. Họ kháo nhau anh chàng ấy cũng mới vào tổ văn nghệ du kích, dát như cáy nhưng lại hát hay. Nghe qua Tý biết là Quyền, Tý không lấy làm lạ vì Quyền vốn tay ăn chơi, tính nhút nhát vào văn nghệ du kích cũng chỉ vì muốn chạy theo các cô gái. Ngữ ấy thì biết đánh chác gì? Tý phải lo lắng nhiều nhất là tin mấy du kích bị thương và hi sinh. Nếu trong ấy có Tuấn thì làm thế nào? Ruột Tý như lửa đốt. Chị oán trách mẹ bắt phải tản cư và tự tránh cả mình hèn yếu nghe theo mẹ. Tý thấy xấu hổ. Trong phút nguy hiểm nhất chị đã bỏ anh Thân, chị Hiền, bỏ Na, Nụ bỏ các bạn đang chiến đấu, bỏ Tuấn để giữ lấy thân mình! Bây giờ Tý mới hiểu cứ cúi đầu theo mẹ là không đúng.
Trời tối hẳn. Tiếng súng nổ thưa thớt hơn. Có tin địch tập trung lẻ tẻ từng chặng đường 39 để rút về Thái Bình. Chúng bị bộ đội mạn Phủ Cừ, Kim Động đánh gẫy một mũi càn. Các cánh quân khác bị du kích quấy rối tiêu hao. Địch bỏ lại nhiều đồ đạc dọc đường. Xe kín mui chở lính bị thương, chạy sau những toán quân lếch nhếch, mệt mỏi. Tuy thế về mạn đằng đông, pháo sáng của địch vẫn đan lửa trong khoảng tối. Súng nổ ran.
Tin tức về giặc càn, du kích chặn đánh, tin địch rút lui… cứ tới tấp bay về chưa biết hư thực làm cho Tý không yên lòng. Chị nảy ra ý nghĩ đi theo mẹ đến nơi tạm trú cho mẹ yên trí rồi tìm cách trốn về. Chị biết nguy hiểm, nhưng tự tin ở kinh nghiệm đi liên lạc trong đêm tối và những chỗ cần phải tránh như cây đa Năm Thân, dốc Cao Vân, chợ Ba Hàng… Tý sẽ vòng đồng ruộng thôn Đoài rồi đi thẳng lên. Chị chỉ sợ mẹ biết chạy theo giữ lại.
Nền trời sáng hơn vì những chòm sao chi chít. Bàn chân Tý băng băng vượt qua bờ ruộng, giẫm bừa lên những gai góc và những bụi cỏ rậm bên đường đi. Đầu Tý nóng bừng. Chị đi một hơi đến gần khuya không nghỉ. Tý sắp sẵn những việc sẽ làm: Gặp chị Hiền, anh Thân yêu cầu được đi cứu thương. Sau đó chị sẽ tìm gặp Tuấn và chắc Tuấn sẽ ngạc nhiên vui sướng thấy người yêu đột ngột trở về. Ý nghĩ trên đã tăng thêm sức mạnh khiến Tý quên cả nỗi mệt mỏi, gian nguy. Chị qua đường cái men theo bờ ruộng. Một phát đại bác nổ gần làm tung đất. Tý vội nằm xuống nghe ngóng chung quanh. Một lát sau Tý bò dậy bước mau. Khoảng đồng mênh mông vắng lặng. Phía xóm không một tiếng động. Hàng tre cao vươn mình thành những vệt đen sẫm trong bóng tối.
Tý cẩn thận leo lên thân đê. Trước mặt chị hiện rõ lũy tre của làng Thiện Phiến. Những vệt lửa cháy chỉ còn thoi thóp. Gió sông Luộc thổi mạnh, một cây luồng đang cháy bỗng rực lên và vụt tắt rất nhanh. Tiếng súng nổ rời rạc phía xa, Tý đoán giặc đã rút lui nhưng dân làng vẫn chưa về, sợ giặc phục kích. Ở một vài địa phương đã xảy ra chuyện đáng tiếc đưa đến những tổn thất nặng nề.
Tý băng qua mặt đường, men theo mấy gốc nhãn và bắt đầu đi trên những con đường nhỏ của cánh đồng Thiện Phiến. Đất mát dưới bàn chân. Đột nhiên một nỗi lo sợ ghê gớm vò xé tim Tý. Nước mắt vòng quanh, Tý lo lắng nghĩ đến Tuấn. Không hiểu trong cuộc chống càn ác liệt vừa qua, Tuấn có làm sao không? Tý hiểu Tuấn gan dạ, xông xáo, đánh giặc giỏi. Rất có thể anh bị thương, hay… biết đâu anh đã hy sinh? Điều làm chị xấu hổ, ân hận nhất là chị đã không ở lại chia sẻ nỗi nguy hiểm với đồng đội và người yêu. Không có gì đẹp đẽ và cao quí bằng hình ảnh đôi lứa cùng kề vai chiến đấu bảo vệ xóm làng. Tý sẽ yểm hộ cho Tuấn, cùng Tuấn di chuyển trận địa và nổ súng quật ngã quân thù. Tý sẽ đem những mệnh lệnh chiến đấu xuống các tổ du kích và báo những tin tức nóng hổi lên ban chỉ huy. Sự việc đáng lý phải diễn ra như thế nhưng vì hèn yếu nghe theo mẹ, Tý đã rời bỏ hàng ngũ của mình.
Một quả bom mới nổ hồi tối đào thành hố sâu cắt ngang quãng đường. Tý phải đi vòng ra phía ruộng. Không khí vẫn còn khét lẹt mùi thuốc súng, mùi rơm rạ, tre pheo bị cháy. Hình như có bóng người thấp thoáng ở lũy tre ven làng và biến nhanh vào trong đêm tối. Hoang vắng, yên lặng đến rợn người. Tý không dám đi thẳng vào xóm Giếng. Chị cẩn thận đi vòng về phía sau, nơi có nhiều bụi cây rậm và những rặng nhãn xum xuê. Khi Tý cúi mình tránh một cành nhãn thấp, chị giật mình đứng lại vì chợt nghe tiếng rên rỉ khe khẽ từ trong bóng tối vẳng ra. Tý đúng sát vào cây nhãn đề phòng nghe ngóng. Tiếng rên có lúc cắt quãng, lịm hẳn đi, rồi lại nổi lên. Một giọng nói yếu đuối thoảng qua như hơi thở:
– Khát quá! Khát quá!
Tý vui mừng. Đúng ta rồi! Giọng nói nghe quen quen nhưng lúc đầu chưa phân biệt ngay được. Chị dè dặt, nhón chân bước lại gần. Trong bóng tối, Tý vẫn chưa thấy gì. Tý mạnh bạo hơn. Điệu này chắc là bộ đội hay du kích bị thương rồi! Chị lên tiếng gọi se sẽ:
– Ai bị thương nằm đây?
Tiếng rên im bặt. Không có tiếng trả lời. Tý nhắc lại lần này to hơn. Có tiếng hỏi lại mệt nhọc:
– Ai?
– Tôi là người làng… Tôi là Tý…
Một giọng nói gắng gượng to lớn, gần như reo lên mừng rỡ:
– A cô Tý! Cô Tý… Tuấn đây!
Tý ngơ ngác như mơ ngủ. Chờ đến khi Tuấn nhắc lần nữa, Tý mới biết là mình không nhầm. Tý nhảy bổ lại chân gò. Tuấn cố ngẩng dậy.
– Anh bị đạn ở đâu?
– Ở chân.
Tý dịu dàng đỡ lấy bàn chân đẫm máu của Tuấn lấy dây lưng buộc chặt lại, rồi nhìn tuấn nghẹn ngào:
– Em định ở lại với các anh chống càn, nhưng bu em cứ bắt đi… Em phải trốn về, chắc anh cũng hiểu…
Tuấn im lặng gật đầu. Anh hiểu Tý đã phải tản cư theo sự cưỡng ép của mẹ. Tuấn kể vắn tắt lại trận đánh vừa qua. Lúc đầu du kích có đánh lẻ tẻ, nhưng sau, thế giặc mạnh quá xã đội cho rút lui. Mỗi người phân tán đi mỗi nơi. Tuấn bất ngờ bị đạn lạc vào chân lúc định vượt tắt đồng. Vết thương không nặng nhưng khó đi đứng được ngay. Anh lê ra đến cồn cỏ nằm náu mình. Máu ra nhiều lại đuối sức vì hai ngày đêm liền quần nhau với giặc. Tuấn mệt quá, lịm thiếp đi. Vừa lúc anh tỉnh dậy thì Tý đến. Tý tỏ ý muốn đưa Tuấn về nhà. Ngoài này sương lạnh, Tuấn đã yếu, nên anh bằng lòng. Hình như lúc tối, giặc đã rút lên đê đóng. Để cẩn thận Tý về thăm dò trước. Nhà Tý giặc đốt phá hết. Nền đất còn nóng đầy những tro bụi. Một chiếc cột nhà leo lét cháy đứng trơ trọi.
Nhà Tuấn không việc gì, Tý quay trở lại để đưa Tuấn về nhà anh. Tuấn quàng tay qua vai Tý. Tý dìu Tuấn khó nhọc lê đi. Gió đồng về khuya hun hút, nhưng Tuấn không thấy lạnh. Tý đỡ Tuấn dựa lưng vào gốc nhãn. Chị dướn cao người với hái những chùm nhãn đầu mùa trĩu quả đưa lại, dịu dàng:
– Anh ăn đi!
Những hỏa pháo vụt sáng ở bên kia bờ sông Luộc. Trông xa những cục lửa đỏ lơ lửng bay lên, lướt qua màn sao óng ánh.
Về đến nhà, Tý thức để trông cho Tuấn ngủ. Một lát sau, chị thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc mơ, Tý thấy mình đang chèo thuyền qua sông Luộc đưa tin cho bộ đội. Giặc bắn đuổi theo. Chiếc thuyền nan chòng chành lật ngược hất tung chị giữa dòng sông nước cuồn cuộn chảy. Tý hoảng hốt, bàn tay chới với đưa lên. Một bóng người thanh niên vạm vỡ lao xuống dòng sông kéo tay đưa chị vào bờ…
Một quả đại bác nổ bên kia sông làm Tý chợt tỉnh. Cặp mắt đen láy từ từ hé mở. Tý mỉm cười thèn thẹn. Bàn tay nhỏ nhắn của chị đang nằm gọn trong bàn tay khỏe mạnh, âm thầm như của anh thanh niên trong giấc mơ. Tuấn đắm đuối nhìn. Một vì sao đổi ngôi chạy dài thành một vệt sáng về hướng bắc. Tý âu yếm ngả đầu vào ngực anh du kích.