← Quay lại trang sách

- 2 -

Bà hàng bánh đa đặt chiếc quạt nan rách hấp háy đôi mắt kèm nhèm nhìn ba chị em trẻ tuổi. Trên đường đến chợ, bà vị thằng dõng bắt gặp kéo vào bán bánh trong chùa An Tảo. Bà đã ngoài năm mươi, ăn mặc lôi thôi rách rưới nên bọn chúng cũng chẳng thèm để ý. Bà thương hại lo lắng cho mấy người con gái số không may.

– Các chị ở đâu ta?

Nụ nói dối ở huyện khác, đi qua vùng này mua dâu. Bọn dõng xô vào cướp những chiếc bánh đa mới quạt xong. Chúng chửi nhau chí choé. Bà hàng cũng biết trước đừng có hòng gì đòi tiền bọn này. Một thằng lính vẻ mặt đểu cáng cứ ngồi sát vào người Na. chị bực mình ngồi lấn sau Mơ.

– Các cô em trông kháu tệ!

– Thôi! Cô mình, sắm sửa khăn gói rồi về với anh.

Tiếng cười nổi lên khả ố. Mấy cái mặt vênh vác, lắc lư trông càng đáng ghét. Một cái miệng ngoác ra để lộ mấy cái răng vàng:

– Mẹ kiếp! Lấy chồng lính bốt là tiên. Lấy chồng cày cuốc là duyên con bò… Hì… hì.

Mấy thằng lính dõng đấm lưng nhau thích chí cười nghiêng ngả. Chúng thứ nhất thấy Na, cô gái xinh nhất bọn hai má ửng đỏ thẹn thùng nhìn xuống đất. Nét mặt Mơ vẫn thản nhiên như không. Nụ bực tức, lầm lì quay ra phía khác.

Thằng cai đang ngồi hút thuốc ở hậu cung. Nó chẳng thèm để ý đến vhuyeenj bọn dõng đang xúm quanh trêu ghẹo phụ nữ. Ở đây, cảnh ấy là thường, với lại cũng chẳng ăn thua gì. Nó chỉ mong chóng tối.

Bọn dõng được dịp lăn xả vào. Hai thằng len nhau ngồi sát Mơ. Khác hẳn Na, nét mặt Mơ vẫn bình tĩnh như thường. Chị cũng chả thèm tránh. Mơ có tiếng bạo dạn. Ngày thường đi đường, gặp anh chàng nào có vẻ đưa mắt nhìn lấm lét, không đứng đắn, Mơ mở to mắt nhìn lại, kỳ đến khi cậu ta phải đỏ tai, lảng đi mới thôi. Riêng với bọn dõng. Mơ không thèm chấp, chỉ đợi dịp quật vào mặt. Thấy mơ trẻ nhất bọn, thằng dõng cúi sáp nhấp nháy:

– Cô này ít tuổi. Chắc hẳn chưa có gì? Thôi ở lại đây với anh quách!

Mơ chưa kịp trả lời, một thằng khác giơ tay cắt ngang:

– Ô hay cái anh chàng này lạ thật? Anh trông gà hoá cuốc. Rõ chán! Sao vợ tôi anh lại nhầm ăn người? Vợ anh ngồi đây kia mà! Rõ bêu!

Nó giơ tay chỉ Na đang cúi mặt xuống đất, mặt đỏ ửng. Cả bọn cười sằng sặc đấm vai nhau:

– Đây là vợ tao.

– Láo! Vợ tao.

– Không phải! Vợ mày kia! Vợ mày đang quạt bánh đa. Ha! Ha! Ha!

Một thằng dõng giơ hai tay lên trời, cười rộ lên:

– Chả phải của thằng nào cả.Thằng nào đụng vào ông đánh què chân. Vợ tao tất! Vợ tao tất!

Tiếng phản đối nhộn nhạo như một lũ điên:

– Thằng này láo! Đồ tham ăn! Đòi vợ tất!

– Thằng nào ăn một mình giã bỏ mẹ!

– Hì! Hì! Vợ ông, ông nhận. Không được đụng vào.

Chúng bỡn cợt xô đẩy nhau. Bàn tay tên ngụy binh chớt nhả nắm vào vai Mơ. Không nể nang gì, chị hất ra ngay. Lợi dụng lúc bị bạn xô nghiêng ngả, một thằng thò tay véo Na một cái thật đau. Na kêu “Ái” vùng đứng dậy. Chị vừa lo lắng, vừa bực mình. Cứ cái đà này, giặc đưa về bốt chùa Bản là chết cả. Na ngong ngóng trông ra phía trước. Chị mong sao các tổ đến kịp mở trận đánh cứu chị em ra.

Ngoài đồng trời vẫn đổ mưa trắng xóa. Na thất vọng. Cho đến giờ vẫn chưa thấy bóng ai.

Mơ thấy rậm rật trong người như đang ngồi trên đống lửa. Chị điên tiết, nóng nảy muốn cầm đòn gánh phang ngay, rồi muốn ra sao thì ra, nhưng chị còn ngại cái Nụ ở đây. Nụ là tổ trưởng. Dù sao cũng phải chờ lệnh Nụ.

Trong ba người, Nụ bình tĩnh hơn cả. Không phải chị không căm ghét trò chơi đểu giả của bọn lính, nhưng Nụ cầm chắc làm ầu bây giờ chỉ có đâm đầu vào chỗ chết. Chị tin tưởng Thân không thể bỏ rơi chị em. Mặc kệ bọn lính trêu ghẹo, chị đưa mắt nhìn quanh, nắm địa hình trong chùa, trong óc phát họa trước cả trận đánh, sẽ bố trí phối hợp thế nào với các tổ bên ngoài. Ba chị du kích mỗi người một tâm trạng, cũng đều nóng lòng chờ đợi các tổ đến sau. Nhưng có một không ngờ ở ngay sát họ, trong đám đồng bào làm phu, có những người cũng nôn nóng, sốt ruột không kém. Đấy là tổ ba người du kịch địa phương. Chuyện phối hợp chỉ riêng Thân biết. Phải giữ bí mật trước khi đánh và cả sau lúc kết thúc để về địa phương họ khỏi bị giặc ở bốt chùa Bản khủng bố. Theo kế hoạch, chờ lệnh phát hỏa họ sẽ tiến đánh sau lưng giặc. Hành động này còn có tác dụng lôi kéo nhân dân cùng tham gia chiến đấu. Lúc rút lui họ trà trộn cùng đồng bào chạy tản về các làng không ai biết. Anh tổ trưởng vô cùng băn khoăn trước cảnh ba người con gái bị bắt. Tuy chưa gặp mặt lần nào, nhưng chỉ nhìn qua dáng điệu, anh cũng đoán biết ngay là các chị nữ du kích Hoàng Ngân. Anh thắc măc không hiểu tại sao họ lại bị bắt sớm như thế? Không có cách gì hơn, anh đành cứ đợi.

Mưa vẫn ào ào đổ xuống từng đợt.

Thằng cai vẫn vung vẩy roi cà vạt đi lại trong hậu cung. Nó cũng chẳng thiết gì đốc thúc công việc. Trong đầu thằng giặc đang hiện lên những cảnh khoái lạc đêm nay.

Trên thềm nhà trai vẫn tiếp tục diễn ra cuộc bỡn cợt đểu giả của bọn lính. Thằng gác ngoài tam quan thèm khát nhìn vào bên trong. Nó mong chóng đến giờ đổi gác để vào gỡ gạc đôi chút.

Nụ vẫn lầm lì, gan góc. Na lo lắng, e thẹn. Riêng Mơ vẫn cứ đối đáp chan chát chẳng chịu câu nào. Mơ bực tức quá nên quên cả gìn giữ. Đã nhiều lần, Nụ sợ bọn dõng tự ái phát khùng không có lợi, ra hiệu can ngăn, nhưng Mơ không nghe. Mơ cho đằng nào cũng bị bắt rồi, chửi được câu nào cứ chửi, sau muốn ra sao thì ra? Bọn lính quá quen những cảnh này, không lấy thế làm tức. Trái lại, khi một thằng bị sỏ ngọt chúng lại cho thú vị, cười rộ lên vơi nhau.

– Thôi sửa soạn khăn gói về với tôi đi mình!

Thằng dõng có răng vàng chớt nhả quyện ngang má Mơ. Chị lấy tay gặt phắt:

– Bác cứ nói thế! Em được hai cháu rồi! Ngây sau em cũng định cho cháu đi lính bốt đấy bác ạ

Tiếng cười rộ bật lên. Tiếng vỗ tay bôm bốp.

– A! Ghê chửa! Ghê chửa!

– Nó chửi xỏ anh ẹm ạ!

Thằng beo như lợn ỉ lè nhè, nói nửa đùa, nửa thật:

– Nó bảo như thế hóa thằng Độ là con nó rồi còn gì? Bêu! Bếu! Xấu cả mặt!

Bọn dõng đấm vai nhau cười to hơn. Có thằng khoa chân múa tay như sắp hóa dại. Thằng Độ bực tức mặt đỏ gay, định gây sự. Bỗng nhiên cả bọn giật mình nhìn ra phía trước.

Tiếng súng lên đạn lách cách, tiếp theo tiếng hô giật giọng:

– Đứng lại! Quay đằng sau. Quay!

Bọn dõng ngơ ngác nhìn nhau, đoán sắp xảy ra việc gì quan trọng.

– Quay đằng sau. Tất cả lên đây!

Bọn lính bỏ mấy chị du kích Hoàng Ngân ùa ra xem. Thằng cai lê-dương cũng lộp cộp bước ra. Nó không hiểu chuyện gì. Ngoài tam quan, mũi súng trường của tên lính gác chĩa hẳn xuống dọa nạt mấy nếp nhăn mỏ quạ đen sẫm đang chuyển động ngay trước chân gò. Đang đứng gác thằng dõng chợt thấy mấy người con gái từ phía sau định đi vòng qua trước cửa chùa. Hình như họ đi đâu có việc qua đây, gặp mưa nên định vào chùa trú nhờ dưới mái tam quan. Thoáng thấy bóng tên lính gác, mấy chị định lẩn trốn:

– Lên đây khám giấy! Không ông cho một phát bây giờ?

Tiếng thằng dõng quát to át cả tiếng mưa đang ào ào đổ xuống. Mấy người con gái dùng dằng không muốn lên. Một chị quẩy ganh định trốn ra phía sau. Đến lượt thằng cai lê-dương lên tiếng. Nó vui sướng điên người, không hiểu sao hôm nay, vớ được nhiều món bở thế? Đến đêm, bọn giặc ở bốt chùa Bản tha hồ ma phè phỡn.

– Bắt chúng nó lên đây!

Thằng cai lê-dương ra lệnh. Mồi đã đến tay, đời nào chịu nhả! Hai thằng dõng xộc xuống. Nhưng toán phụ nữ đã thong thả đi lên, dáng điệu sợ sệt. Hình như họ biết tình hế có trốn cũng không được. Cả bọn là bốn người con gai trẻ tuổi.

Trong nhà trai, khi nghe tiếng quát tháo bên ngoài, các chị du kích Hoàng Ngân biết là tổ bạn đã đến. Một niềm hy vọng phấn khởi sáng lên trong ánh mắt mọi người.

Nụ thở dài như người cất được gánh nặng trên vai. Chị biết thời cơ đã đến. Na đăm đăm nhìn ra phía trước. Cô gái nhu mì, xinh cắn nhất bọn như người vừa được sống lại. Chị tin có thể thoát khỏi tay bọn giặc, và lại mở cuộc tấn công. Mơ mở to mắt giận gữ nhìn ra ngoài. Chị đã nắm chắc đòn gánh trong tay. Sự căm ghét cuồn cuộn trong lòng. Chưa bao giờ, chị phải chịu tròng ghẹo, ức như hôm nay. Mơ biết chắc nếu đánh bây giờ, sức khỏe chị sẽ tăng lên gấp bội.

Giọng con gái trong trẻo, thanh thanh đã cất lên ở phía ngoài tam quan. Rõ ràng là tiếng Tý. Bọn dõng đã kéo cả ra ngoài. Đồng bào làm phu cũng xôn xao nhìn ra. Tổ du kích địa phương cầm chắc cuốc, xẻng trong tay. Họ đang ở thế dự bị chiến đấu.

Nụ kín đáo ra hiệu. Cả bọn ra sát bức tường tam quan làm như tò mò xem có chuyện gì? Mơ đã nhìn thấy Tý. Cả bốn chị quần áo đều ướt đẫm, mặt tái mét run lên vì rét. Tý đứng ngay trước thằng cai lê-dương. Chị đưa mắt kín đáo nhìn nhanh vào trong chùa xem tình hình. Những tia vui hiện lên trong đôi mắt đen láy, khi nhận ra ba người bạn gái đang đứng sát cửa tam quan. Tý bắt gặp cặp mắt ranh mãnh của Mơ hiện ra trong khoảng tường trống. Chị mừng nhất là các bạn chưa bị giải tán đi. Thằng cai lê-dương ngây người nhìn khuôn mặt trái xoan của Tý. Mưa, rét không làm giảm bớt vẻ tươi tắn, xinh đẹp của người con gái dậy thì. Chiếc áo cánh nâu ướt sát vào người làm nổi lên bộ ngực cao đầy đặn.

– Ở đâu đến đây?

– Chúng tôi ở Đồng Thiện. Lê Bãi lên trên này mua dâu.

Thằng dõng có tuổi đứng lên nạt nộ:

– Chỉ nói láo! Ờ mãi Lê Bãi, Đồng Thiện mà lên tận đây mua dâu. Nói có chó nó nghe được?

– Tôi ở Lê Bãi thật mà!

Nét mặt Tý vẫn giữ vẻ ngây thơ, hồn nhiên trước đôi mắt sâu hoắm của thằng cai lê-dương. Tâm, Ngọ đứng đằng sau đã tham gia nhiều trận đánh nên bình tĩnh. Các chị không lạ gì cách đối đáp khéo léo của Tý. Vấn đề bây giờ là làm sao kéo dài thời gian đề chờ tổ cuối cùng đến, phối hợp mở trận đánh.

Trong toán chỉ có Lam là lo sợ hơn cả. Tim chị đập thình thịch như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực. Lam đứng sát Tý như để có chỗ dựa chắc chắn, bớt lo ngại.

– Đưa giấy đây xem nào?

Tý thong thả móc túi lấy giấy đưa thẳng cho thằng cai lê-dương. Tên giặc loay hoay xem qua rồi đưa cho thằng dõng. Thằng lê-dương mù chữ, nhưng tên dõng cũng không hơn gì? Tý cười thầm khi thấy thằng dõng lúng túng cầm ngược tờ giấy. Tý giật ngay cái thẻ lại:

– Thôi! Để tôi đọc cho.

Hai tai đỏ gay, tên lính ngượng nghịu chống chế một cách ngây ngô:

– Đàn bà con gái mà cũng biết chữ?

Tý cố ý để khỏi bật lên tiếng cười. Chị làm ra vẻ nghiêm trang cất giọng đọc:

– Lê Thị Mận, mười tám tuổi, ở Đồng Thiện.

Sau bức tường tam quan, Mơ lấy vạt áo che miệng cười khi nghe Tý xưng tên là Mận, Nụ im lặng theo dõi cả bọn lính đứng ngớ mặt ra nghe. Một thằng mặt mũi non choẹt hòi ngớ ngẩn:

– Sao lại Mận nhỉ? Nghe hay nhỉ?

Tý cười:

– Vườn nhà tôi khối mận. Với lại tính tôi thích ăn mận.

Thằng cai lê-dương nghe chừng bàng hoàng vì đôi môi tươi và hàm răng trắng đều đặn của chị du kích. Hai mắt xanh lè hau háu, nó cất tiếng ồ ồ:

– Lên đây làm gì?

– Tôi mua dâu. Nhân tiện đi Cao Cương mua thuốc. – Tý giơ cao cái chai trước mặt thằng giặc.

– Mua thuốc gì?

– Thuốc tê thấp.

– Mua cho chồng phải không?

Thằng cai lê-dương cười hềnh hệch, đểu cáng. Nét mặt Tý vẫn hồn nhiên, Tý lắc đầu nũng nịu:

– Không, mua cho mẹ tôi. Tôi chưa có chồng. Tôi còn bé.

Mắt thằng giặc nheo lại dâm đãng:

– Còn bé gì? Tốt! Tốt rồi!

Bọn dõng, thằng nào cũng ngây người trước vẻ mặt hồn nhiên tươi trẻ của Tý. Thằng lê-dương hất hàm hỏi mấy chị đứng sau:

– Còn mấy đứa kia ở đâu?

– Chúng tôi ở cùng làng với chị này!

– Đi đâu?

– Cũng đi mua dâu.

Thằng cai lê-dương định ra lệnh bắt tất cả bốn người giam vào chùa, tối đem về bốt luôn thể, nhưng tên dõng đã giơ tay chỉ xuống cánh đồng. Trong làn mưa lúc này đã thưa dần ngay phía trước mặt trông ra, có bóng mấy người con gái đang đi về phía cửa chùa. Họ đi cách nhau một quãng ngắn. Tất cả có bốn người. Một thằng đứng bên buộc miệng thốt lên nguyền rủa:

– Lại mấy con đĩ con nữa. Cha mẹ nó hôm nay vỡ tổ hay sao mà lắm thế?

Tý đưa mắt nhìn Lam. Chị biết ngay tổ Thân. Anh chính trị viên chỉ huy tổ cuối cùng. Thân, Tuấn, Hân ăn mặc giả làm con gái. Hân người nhỏ nhắn ăn mặc dễ coi hơn. Tuấn lực lưỡng mặc vào chật chội tưởng chỉ khẽ cựa mình là nứt tung áo. Thân cao lêu đêu như cây sào. Hiếm có chị nào cao như thế đề mượn quần áo mặc cho vừa vặn. Anh mặc ngắn cũn cỡn trông đến hay. Hân đang sốt ruột về Mơ cũng phải lăn ra cười. Thứ nhất, mấy cái khăn vuông quấn vụng về trên đầu không ra lối khăn mỏ quạ, mà lại giống đặc nhà sư. Khẩu tiểu liên của anh em đem theo kín đáo giấu sát nách, tà áo phủ lên trên. Khi tổ anh đến gần cửa chùa, thằng cai lê-dương thoáng chút ngờ vực. Cái hiện tượng ba toán con gái cùng một buổi sáng xuất hiện đều đi về phía chùa một cách không bình thường, làm nó phải suy nghĩ. Tên cai lê-dương dược nghe nhiều chuyện về những sang kiến kỳ lạ táo bạo của du kích trong các trận đánh. Một số bạn của nó đã chết hoặc chết hụt vào tay du kích. Hiện tượng đáng ngờ này phải coi chừng. Nó cau mặt suy nghĩ. Bất thình lình, nó cướp giật ngay khẩu súng trường của thằng gác lên đạn, nhằm thẳng toán con gái đi giữa đồng bóp cò. Tý tái mặt lo sợ cho các đồng chí. Chị cũng lúng túng không biêt xử trí cách nào. Có nên giật súng ngay hay để tổ Thân đến sát mới phối hợp chiến đấu. Tổ của Nụ trong sân cũng giật mình chưa biết nên đối phó cách nào? Thằng lê-dương đã bắn phát thứ hai. Hai viên đan xé không khí, xuyên qua màn mưa, bay rít trên đầu mọi người. Thân lo lắng. Cũng may không trúng ai. Anh không ngờ đã bị lộ sớm, giặc đã băn phủ đầu. Thân sa vào tình thế lúng túng bị động. Tiến hay lùi đều dở cả. Cư liều lĩnh xông lên trong một địa hình bất lợi không có chỗ ẩn nấp, có khác gì đưa thân mình ra làm bia đỡ đạn. Nhưng lùi cũng không kịp nữa vì đang trong tầm súng, chúng bắn theo sẽ trúng. Điều quan trọng hơn hết là nếu rút lui nhất định thêm tổ Tý bị bắt gọn. Và như thế kế hoạch sẽ hoàn toàn thất bại. Thân mím môi nhìn lên. Chưa bao giờ anh bị xô đẩy vào tình huống éo le như bây giờ.

Trên tam quan, sự việc diễn ra nhanh chóng. Tý liếc nhanh. Tình thế không thể lùi được nữa. Nhanh như cắt, Tý vươn người quật chiếc chai vào mặt tên giặc. Một tiếng “đốp” nổi lên, tiếp theo tiếng thét rùng rợn. Chiếc chai vỡ tan tành, nhựng mảnh vụn cắm vào mặt thằng giặc. Như người say sóng, nó đánh rơi súng, lảo đảo lấy tay ôm mặt. Máu trào ra đầy mặt, trông gớm ghiếc như mặt tên hung thần. Tý đã liều mình đối phó với tên cai lê-dương để toàn đội giành thế chủ động.

Được dịp, tổ Thân cấp tốc vòng ra sau chùa đánh tập hậu. Tý nhanh nhẹn rút từ trong túi ra một gói tro bếp lẫn bột ớt tán nhỏ. Thằng lê-dương bị Tý đánh gào lên dữ tợn như con hổ bị đạn. Mắt nó quắc to, tráng qua lần máu, hai tay lông lá cũng đỏ lòm máu, nó nhảy xổ vào định bóp cổ Tý.

Tý nhảy tránh sang một bên, ném gói tro vào thẳng mặt tên giặc. Bụi tro với ớt bay mù mịt, xộc cả vào mắt mũi, mồm nó. Nó cảm thấy như tắc thở, hai mắt mù tịt, sót, nhức nhối buốt đế tận xương tủy, không còn trông ra cái gì. Tro sộc vào cổ họng làm nó sặc sụa không kêu thành tiếng.

Một trận mưa đòn gánh quật vào người tên giặc. Thằng lê-dương mắt nhắm nghiền, hai tay quờ quạng giữa khoảng không, rống lên như con bò bị cắt tiết. Những mảnh chai vụn cắm lổ chỗ đầy trên mặt. Bọn dõng bị đánh bất ngờ không còn kịp nghĩ đến chuyện cứu thằng lê-dương. Chúng cho chùa An Tảo sát bốt Bản là khu an toàn, Việt Minh không bao giờ dám bén mảng đến, nên trong giờ nghỉ, bọn dõng dựng súng trong chùa. Trận đánh quá đột ngột trong tay không khí giới, chúng đâm hoang mang, chạy đổ xô vào trong chùa định lấy súng.

Nhưng chỉ mới vượt qua được bậc tam quan, bọn dõng đã bị tổ một phối hợp với tổ du kích địa phương đón đánh. Mơ quật ngay đòn gánh vào xương ống chân thằng Độ, hậm hực nguyền rủa:

– Này mình! Này mình!

Thằng dõng kêu oai oái ngã lăn người một vòng trên sân chùa. Mơ nhảy đến bồi thêm một gậy nữa, nhưng nó đã lăn người tránh được. Chiếc đòn gánh giáng xuông nền gạch bật lên. Tay Mơ tê dại.

Sáu, bảy thằng chịu đòn liều lĩnh ùa vào cướp súng chống cự. Cũng vì không chuẩn bị trước, tổ Nụ kéo hết ra tam quan, bị lật đánh bất ngờ, không tính đến chuyện tước súng ngay bọn dõng. Tổ một vác đòn gánh hăm hở đuổi theo.

Phía ngoài, Tý tìm hết cách hạ mau tên giặc để kéo vào tiếp viện bên trong. Thằng lê-dương hăng tiết như một con trâu điên. Tính chuyện hạ nó nhanh chóng không phải dễ. Hai mắt không trông thấy gì, thằng giặc vẫn chưa chịu bó tay, nó gầm thét, quờ hai tay chực tóm lấy mấy chị du kích để bóp cổ. Trước lúc giãy chết, sức khỏe tên giặc tăng lên khủng khiếp. Những chiếc đòn gánh quật vào người nó như đập vào bị bông. Lam bị tuột đòn gánh tái mặt lùi xa ra. Hai tay Tý rã rời không còn muốn nhấc lên nữa. Chị suýt bị hai bàn tay hộ pháp của nó nắm được. Tý phải luồn người tránh. Mải đánh, Tý quên mất khẩu súng trường tên giặc hốt hoảng ném ra xa lúc bị đập cái chai vào mặt. Cho đến giờ, chạy đi nhặt chiếc đòn gánh Tý mới để ý đến. Chị vội vã nhặt, lên đạn. Tâm, Ngọ đang quần nhau với tên giặc vẫn không biết gì cả.

– Các chị lùi ra xa.

Tý nói to. Nòng súng trường đã chĩa thẳng vào ngực tên lê-dương. Hai chị du kích tránh rạt sang hai bên. Tý mím môi bóp cò. Giải khăn mỏ quạ phủ lên báng súng. Hai tiếng nổ liên tiếp bật dậy. Thằng giặc thét rùng rợn, hai tay ôm lấy ngực, lảo đảo như người say rượu. Máu tươi ồng ộc trào ra. Tý bình tĩnh bồi thêm phát nữa. Phải đến phát thứ ba, thằng lê-dương to như cont trâu mộng mới gục xuống như thân cây bật gốc.

Đôi mắt chị du kích long lanh vui sướng. Ngọ phấn khởi reo lên. Tý đang hăng sức quên cả mệt định đem cả tổ vào tiếp viện bên trong. Nhưng tiếng đạn xé không khí rít bên tai làm chị giật mình, liền theo tiếng súng trường nổ trong chùa. Tiếng Tuấn thét:

– Tý! Nằm xuống!

Chị du kích lăn người trên bãi cỏ nhanh như con rắn để tránh đạn. Chị biết có tên dõng đang nấp trong sân chùa bắn mình.