← Quay lại trang sách

- 2 -

Cả quãng thời gian ngắn ngủi sát ngày cưới trôi đi lững lờ với một nhịp điệu kỳ lạ. Có lúc Tý có cảm giác nhanh quá và có khi thấy quá nhậm. Chị du kích anh dũng nổi tiếng một vùng bao nhiêu lần xông xáo qua lửa đạn, lúc này vẫn cảm thấy bồi hồi xao xuyến. Đôi lúc, cặp mắt đen láy ngỡ ngàng mở to, Tý ngồi nhìn cánh đồng lúa xanh rờn trải dài bát ngát.

Mấy ngày liền, Tý không gặp Tuấn và chưa bao giờ chị cảm thấy thương nhớ Tuấn da diết như lúc này. Người chồng chưa cưới, anh du kích gan dạ ngoan cường hiện ra với đức tính cao đẹp, nhưng xiết bao gần gũi. Tý không còn ao ước gì hơn có người chồng như thế! Tương lai của đôi vợ chồng trẻ mở rộng, giản dị như ng vô cùng tươi sáng, hạnh phúc. Sau ngày cưới, họ sẽ chung sống dưới mái nhà tranh ấm cúng. Bà Cần thực tình thương Tuấn như con đẻ. Lâu nay, gặp ai bà Cần cũng khen Tuấn không hết lời. Bà săn sóc Tuấn chu đáo. Mỗi lần đi chợ, bà thường mua quà về cho anh.

Tý đã tính đến chuyện nuôi thêm mấy đàn gà và mấy con lợn nái. Trong du kích, cả hai người đều có tiếng làm giỏi, làm khỏe. Các loại rau và hoa màu quanh năm nảy nở xanh tốt trên h ai sào vườn của họ. Tý nhất định sẽ trồng mấy bụi mía đường phèn và chị đã cất công xuống tận xã dưới xin cho được giống ớt chỉ thiên. Tuấn thích mía đường phèn và thích ăn cay. Nhiều lần, Mơ đã trêu chọc, dọa Tý:

– Này! Coi chừng, cái tạng con trai thích ăn cay là hay ghen lắm! Mày cứ liệu…

Nghe Mơ nói, Tý lườm bạn, rũ ra cười. Điều ấy Mơ nói đúng. Chị nhớ lại chuyện Quyền và chị hiểu sâu sắc Tuấn ghen với Quyền cũng chỉ vì quá yêu chị. Thật ra, Tý ít nghĩ đến chuyện ghen tuông. Điều lo lắng nhất làm sao công tác hai người cùng tiến bộ, không bỏ dở dang. Mơ đã bảo thẳng Tý:

– Cái ngữ mày mà cứ sòn sòn năm một thì đừng có hòng mà công tác.

Tý biết Mơ không nói đùa và chị đã suy nghĩ mọi cách để có thể công tác liên tục.

Càng này, Tý càng cảm thấy gắn bó tha thiết với cuộc sống mới, với chị em, với đoàn thể. Chị biết ơn sâu sắc đoàn thể, những anh Thân, chị Hiền và bao nhiêu đồng chí. Cuộc sống mới, xã hội, đem lại cho chị bao nhiêu điều may mắn, tươi vui, hạnh phúc. Và không một sức mạnh nào trên đời này có thể bắt chị xa rời được.

…Còn một ngày nữa cưới.

Đêm nay, Tý không sao ngủ được. Chị nhớ lại đêm đầu tiên trong trận chống càn, chị đã âu yếm ngả vào vai Tuấn. Họ đã thổ lộ tình yêu dưới vòm lá nhãn, trên mảnh đất quê hương nóng bỏng. Mới đấy mà đã hơn hai năm rồi! Bao nhiêu chuyện ngang trái, trắc trở đã len vào mối tình đầu, nhưng họ đã vượt qua tất cả.

Tâm hồn cô gái xinh đẹp xóm Đoài xáo động, chập chơn bao nhiêu hình ảnh, ý nghĩ tươi sáng. Một lúc sau, giấc ngủ ngon lành nhẹ nhàng đến với chị.

Ngoài vườn, mùi thơm hoa nhài, hoa chanh theo gió thoáng nhẹ bay vào. Trời trong cao lồng lộng, đính những vì sao biêng biếc xanh. Trăng non đầu tháng óng ánh như chiếc thuyền con bằng bạc đậu bồng bềnh giữa những ngọn tre mềm mại rì rào trước gió.

Ánh trăng trôi qua song cửa, mơn man khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Những giọt trăng tròn, sáng như những hạt thủy ngân ai vừa ném xuống những chùm nhãn đầu mùa. Hình như Tý đang mỉm cười, khóe môi động nhẹ. Chị nằm mơ thấy cùng đi công tác với Tuấn. Sau ngày cưới, họ nhận một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, phải vượt sông Luộc vào quãng nửa đêm. Ven sông, hàng nhãn chạy dài ngủ thiếp trong ánh trăng mênh mông. Tuấn cầm sào đẩy nhẹ. Con thuyền nhỏ rời bến bồng bềnh sang ngang. Sóng vỗ nhè nhẹ. Những chùm sao biêng biếc, nhấp nhánh, run rẩy trên mặt nước trong vắt. Dòng sông mềm mại thêu đầy hoa kim tuyến như một dải lụa vắt ngang đồng lúa.

Tuấn mới chèo một lúc, Tý đã tranh lấy chèo thay. Lúc đầu Tuấn không nghe, nhưng sau anh đành nhượng bộ. Anh ngồi sang bên. Hai khẩu súng để bên nhau, đặt dưới chân họ. Ánh trăng mát rượi chảy theo mái tóc đen huyền, xoay tròn đôi vai chị du kích, tràn ngập lòng thuyền. Hình như Tuấn vừa nói câu gì, Tý nghe không rõ. Cả những chùm sao biêng biếc và mảnh trăng lưỡi liềm sáng bạc cùng nhịp nhàng trôi theo con thuyền hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ mới cưới.

… Khi họ trở về, trời đã sáng. Không kịp nghỉ ngơi, họ đã vác cuốc ra vườn. Ánh nắng lộng lẫy trải một lớp phấn mỏng hồng tươi trên những luống rau xanh mơn mởn. Góc vườn, những chùm hoa chanh nở rộ, ẩn hiện dưới những cành lá như những vì sao khuya quên lăn.

Hai người xới đất, vun luống. Đàn gà con chiêm chiếp lách qua những cây rau, quẩn quanh chỗ hai người kiếm mồi. Hai chú lợn sữa bé tý tẹo, lông trắng, mõm hồng, nghịch ngợm đuổi nhau chui qua bụi mía. Những chùm ớt chỉ thiên chi chít, màu đỏ trông xa tựa như bông hoa mẫu đơn…

Một mảnh trời xanh ngắt hiện trong khung cửa sổ. Tý thức giấc, ngồi dậy, mỉm cười thèn thẹn nhớ lại giấc mơ. Chị thấy hơi tiếc, sao không ngủ thêm lúc nữa. Tý nhớ đến người chồng chưa cưới. Không hiểu đêm qua, anh Tuấn có nằm mê như mình không? Nếu đúng thế, chắc Tuấn cũng vui sướng như mình. Khi nào gặp, mình sẽ hỏi Tuấn. Chắc hai tai anh chàng sẽ đỏ tía cho mà xem.

Cặp mắt chị du kích dịu dàng đặt lên những chùm nhãn trên bàn. Qua đêm thu mát dịu, những lá nhãn vẫn tươi, chùm quả ngon lành mọng nước như vừa mới hái.

Bà Cần đi chợ sớm. Những vết nắng hình tròn, hình bầu dục điểm lấm tấm từ cửa vào đến chân giường. Ngày hôm kia, Mơ, Na mất cả buổi đến quét dọn giúp Tý. Vừa lau chùi bàn ghế, Mơ vừa trêu chọc:

– Sang năm, cái Tý đẻ con trai, phải nhớ ơn chúng tớ đấy nehs! Phải làm gà ăn khao mời các chị lại…

Tý cười giòn tan, trả miếng không chịu kém:

– Cô không lo. Đến lượt cô, tôi sẽ làm gấp mười lần thế này. Cũng chỉ nay mai thôi! Đừng có lấy vải thưa che mắt thánh. Hân thú thật với tớ cả rồi.

Mơ cười sằng sặc phát vai Tý, giọng giận dỗi:

– Cái quái! Chỉ bịa chuyện. Tao bỏ về đây này!

Na cười không ra tiếng. Vẻ gượng gạo hiện rõ trên khuôn mặt hiền hậu. Một nét buồn thoáng gợn rất nhanh trong đôi mắt lá răm. Tính Na, từ xưa vẫn ít nói. Buổi sáng, chị còn đến trước Mơ và bắt tay ngay vào việc. Chị giúp đỡ Tý hết sức tận tình.

Mơ bàn với Na và một số chị em góp tiền mua quà mừng theo ý họ, nhưng anh Thân, chị Hiền gợi ý không nên. Chị Hiền nhắc chị em đừng mua những hàng ngoại xa xỉ phẩm đắt tiền, nhố nhăng. Du kích phải đi đầu trong phong trào đánh giặc, giữ làng và xây dựng nếp sống mới lành mạnh.

Tý chống liếp bước ra sân. Ánh nắng trong trẻo ùa vào. Những giọt sương lung linh đeo trên những đầu ngọn lá như những đôi hoa tai xinh đẹp. Tý hái hoa nhài để mẹ ướp chè ngày cưới. Trong không khí tinh khiết buổi ban mai, mùi thơm hoa nhài thoảng nhẹ.

Một đàn chim sẻ ríu rít chuyền trên cành tre, bay sà xuống vườn cải. Tý trở vào nhà đặt hoa nhài vào đĩa. Theo ý chị Hiền, ngày mai các cô bạn trong đội du kích sẽ đem nhiều hoa đến tặng đám cưới.

Ngày thường vào khoảng này, nếu không đi làm đồng, thế nào chị cũng xới cỏ vườn hay làm việc vặt trong nhà không chịu ngơi tay. Hôm nay, Tý không thiết gì đến những công việc ấy. Trong tâm hồn cô gái chớm tuổi đôi mươi, xáo trộn những cảm giác rạo rực khó tả, vừa vui vẻ, vừa bồn chồn. Tý lấy kim chỉ đơm khuy áo cho mẹ, nhưng mới được vài khuy, chưa xong chị lại thôi. Kể cả những giờ phút sắp sửa bước vào trận đánh ác liệt, chưa bao giờ, Tý phải trải qua tâm trạng kỳ lạ như thế!

Chị quanh quẩn ra vào, đứng bên những tặng phẩm ngày cưới đặt trên bàn. Nhà Tuấn nghèo, tất cả lễ vật chỉ có thế: chiếc áo cánh trắng, chiếc âu nâu non, đôi quần đen, mảnh khăn vuông, cái gương tròn, và chiếc lược ngà. Anh chị em đều thống nhất tổ chức đám cưới giản dị, hợp với hoàn cảnh chiến tranh. Cánh nhà trai tuyên bố sẽ tặng nhà gái hơn chục lựu đạn Mỹ. Hai khẩu “tuyn” - chiến lợi phẩm trong những trận đánh giặc. Hân thay mặt nhà trai, cười tít mắt, huênh hoang “Để các cô lập công hơn nữa”. Nhưng Hân đã phải im ngay vì bị Mơ trả đũa: “Nhà gái sẽ tặng lại nhà trai đủ bằng ấy thứ, không kém. Ngoài ra còn có khẩu súng “Côn 12” tặng riêng chú rể. Cả Tý cũng ngạc nhiên khi nghe Mơ nói. Lựu đạn và “tuyn” thì có, nhưng “Côn 12” thì đào đâu ra. Có thể trong những trận đánh, Mơ đã tước được của giặc mà giấu cả xã đội. Tính Mơ thường hay thế!

Tý thích màu áo nâu non còn hơn cả những chiếc áo cánh trắng tinh. Màu áo non gợi lên hình ảnh đậm đà, duyên dáng của quê hương, màu sắc trẻ trung tươi mát của đồng bằng.

Tý cầm áo lên, ướm thử, mùi vải mới thơm thơm dễ chịu. Một ý nghĩ tinh nghịch, vui vui thoáng hiện trong đôi mắt đen láy. Chỉ sau mấy phút trông chị đẹp hẳn lên trong bộ quần áo cưới. Chiếc áo nâu non bó sát, làm lộ rõ thân hình thon lẳn của cô gái dậy thì. Mái tóc đen huyền không xõa bao quanh khuôn mặt trái xoan, có cặp mắt đen, chiếc mũi thanh tú và vành môi cắn chỉ.

Chị rạo rực, thèn thẹn khi nghĩ đến tối mai sẽ đứng bên Tuấn trước hàng trăm cặp mắt anh chị em du kích và dân làng. Thế nào bọn cái Mơ, cái Na, cái Thế, cái Mận cũng trêu đùa châm chọc cho mà xem. Tý không sợ. Chỉ thương hại anh Tuấn. Sao lúc đánh giặc anh ấy xông xáo như hổ dữ, ngày thường lại dát đến thế.

Tý mỉm cười giắt bông hoa nhài trắng muốt lên mái tóc và cầm gương soi. Chị bước nhẹ nhàng ra gần cửa sổ. Ánh sáng hắt lên những ánh mát dịu trên gò má gợn hồng. Tý tự bảo: Tối mai mình cứ giắt hoa cho đẹp. Chị hơi nghiêng mặt, trong một cử chỉ hồn nhiên, duyên dáng. Nhưng chị giật mình vì một loạt những tiếng đại bác nổ dữ dội ngay đầu xóm. Tiếng máy bay gầm thét rít qua làng. Cây cối nhà cửa ào ào nghiêng ngả nhưng đang trong cơn bão hung dữ tràn qua. Những quả bom nặng nổ sát rìa làng làm lay chuyển cả đất. Hơi bom giật tung những mái lá gồi, vặn gẫy những khóm tre, thổi thốc vào nhà.

Vẻ mặt Tý sững sờ. Cặp mắt đen láy bỗng mở to ngỡ ngàng. Chiếc gương tròn buột khỏi tay lăn trên mặt đất theo những vòng cung, dừng lại và lật ngửa. Tý đứng sững. Hơi bom thổi tung bay mái tóc dài ra phía sau.

Khắp vùng tiếng bom đạn mỗi lúc nổ dữ dội, ác liệt hơn. Những tràng đại liên rú lên hồng hộc ở phía đường 39. Tiếng ca nô giặc rẽ sóng ầm ầm trên sông Luộc. Tiếng trẻ con khóc, tiếng dân làng gọi nhau hỗn độn, tiếng bước chân du kích tập hợp chạy rầm rập trên các đường xóm. Chị du kích trẻ tuổi chưa bao giờ chịu lùi bước trước mũi súng kẻ thù, lặng người trước sự việc đột ngột xảy đến. Những dấu hiệu đầu tiên chứng tỏ giặc mở đầu trận càn dài ngày và ác liệt. Tý không biết sợ là gì và sẵn sàng hy sinh tất cả, nhưng hoàn cảnh lúc này thật éo le. Những họng súng và gót giày đinh man rợ của lũ giặc phũ phàng cắt ngang, giẫm nát hình ảnh tươi vui ngày cưới, ngày quan trọng và hạnh phúc nhất đời người con gái. Theo sau những vết chân của lũ quỷ hung dữ ấy, chỉ còn những vết tích tàn phá, chết chóc.

Đôi mắt chị du kích ngỡ ngang, luyến tiếc đặt lên những chùm nhãn đầu mùa. Những tặng phẩm thân yêu. Hơi bom thổi bật những nếp quần áo cưới. Những bông nhài trắng muốt rời mặt bàn như những ngôi sao đậu rải rác trên mặt đất. Ngày mai, ngày cưới tưng bừng… và bây giờ, tất cả đều ngừng lại.

Một cảm giác đau xót, giận dữ choán lấy tâm hồn Tý, bóp nghẹt trái tim cô. Chị biết bao giờ traanjc àn cũng kéo dài vài ngày và có khi còn hơn nữa. Và trong khoảng thời gian ấy, bao nhiêu chuyện bất ngờ, ngang trái xảy ra. Tý nhớ như in, câu chuyện của đôi trai gái sắp cưới ở xã bên, vào đầu năm kia. Tiến là tiểu đội trưởng du kích. Hạnh, người yêu của anh làm cứu thương. Cuối tháng họ sẽ tổ chức lẽ cưới. Đầu tháng giặc càn. Cùng với các đồng chí, Tiến sát cánh chiến đấu và hy sinh anh dũng. Hạnh nghe tin khóc ngất người. Chưa đến ngày cưới, trên mái tóc xanh của người con gái, mảnh khăn tang trắng não nuột vắt qua.

Chưa bao giờ, bộ mặt của bọn giặc lại lọ hết cả vẻ độc ác xấu xa, man rợ như lúc này. Khi bọn giặc tràn qua, cả gian nhà tranh ấm cúng và những tặng phẩm thân yêu sẽ biến thành tro bụi.

Tý chợt nhớ đến Tuấn. Không biết lúc này, Tuấn ở đâu. Tuấn sẽ nghĩ gì trước việc xảy ra. Cái bọn giặc trời đánh, thánh vật ấy, phải tiêu diệt chúng, không để sót một tháng.

Ngoài đường, tiếng súng các cô vẫn thi nhau nhả đạn giòn giã ở tất cả các hướng. Những cột khói đại bác oằn oại bốc cao trùm lên các lũy tre xanh. Tiếng kẻng báo động rồn rập xen lẫn tiếng súng. Và bên trên tất cả những âm thanh phức tạp, hỗn độn ấy vang lên lanh lảnh tiếng chị xã đội trưởng ra lệnh cho du kích:

– Du kích tập hợp ở đình Ba Xã.

– Du kích tập hợp ở đình Ba Xã.

Những tiếng hô tiếp theo, truyền đi mệnh lệnh xã đội, tiếng chân chạy rầm rập, kéo theo những tiếng thét ầm ĩ.

– Mau lên! Anh chị em ơi!

– Mau lên! Chúng nó đã đến đường 39 rồi.

Đôi mày thanh thanh nhíu lại, lại ở đầu sống mũi, cặp mắt chị du kích nheo lại trong ánh thép sắc lạnh, vành môi cắn chỉ mím chặt. Trong người chị du kích Hoàng Ngân những nôi đau xót, tê tái đã chìm mất, chỉ còn lại nỗi căm giận ghê gớm bùng lên mỗi lúc thêm dữ dội. Tý bừng bừng sống trong cảm giác nóng bỏng của những giờ phút sôi nổi bước vào những trận đánh. Phải tiêu diệt chúng nó, không còn đường nào khác. Và sau đấy sẽ tổ chức lại ngày vui. Tý bình tĩnh nhặt chiếc gương đặt lên bàn, rồi vào buồng lấy súng.

– Tý! Tý ơi!

Na chạy theo Mơ xộc vào nhà như một trận gió. Cả hai cầm súng. Mơ sững sờ, cặp mắt tròn xoe khi gặp Tý. Chưa bao giờ chị thấy Tý đẹp đến thế! Những sợi tóc mai buông lơi chấm xuống cặp mày thanh và đôi gò má ửng hổng. Chị đeo mấy quả lựu đạn bên hông. Tý mặc nguyên bộ quần áo cưới, và Mơ thầm nghĩ đúng là cô dâu ra trận.

– Tý…

Mơ nhìn mặt bạn xót xa. Giọng chị nghẹn lại. Mơ thương Tý quá! Số chúng nó long đong thật!

Tý hiểu tất cả và thầm cám ơn Mơ. Chị nói khẽ, giọng rành rọt, cương quyết:

– Thôi! Chúng ta đi!

Tý chạy vút ra ngõ. Mơ, Na theo sau. Trong khói súng mờ mờ phủ lên các lũy tre, thấp thoáng bóng chị du kích Hoàng Ngân trẻ tuổi, mặc áo nâu non ngày cưới cầm ngang khẩu súng, dẫn đầu cả tổ, lao nhanh về phía đình Ba Xã.

*

Du kích tập hợp nhanh chóng không thiếu một ai. Ban chỉ huy xã đội làm việc hết sức khẩn trương, vạch kế hoạch tác chiến phối hợp với chủ lực, chặn đánh các mũi tấn công của giặc. Mấymái đầu chụm vào nhau ở góc đình. Tiếng nói nhanh gọn, dứt khoát, ngón tay chị Hiền lướt nhanh trên bản đồ tác chiến.

Một số các chị du kích đã được điều động cấp tốc đi hướng dẫn, bảo vệ đồng bào tản cư. Xong việc, họ sẽ trở về ngay theo đơn vị chiến đấu. Trong đám du kích đứng đợi lệnh chỉ huy giữa sân đình, nhiều câu hỏi hấp tấp các lên:

– Quyền đâu?

– Quyền đâu?

– Chả thấy nó đâu cả!

Hân cau có gạt đi:

– Mặc xác nó. Hỏi làm gì!

Người ta có linh tính sẽ có chuyện không hay xảy ra về Quyền. Thật ra, từ lâu, anh chị em đều xem như không có Quyền trong hàng ngũ du kích. Nó đã bị khai trừ không tuyên bố.

Mọi người vây quanh ba chị du kích vừa đến. Không ai ngạc nhiên trước bộ quần áo mới của Tý. Và tất cả đều ái ngại, muốn tìm mọi cách an ủi, chia sẻ nỗi buồn bực không may với người bạn gái vô cùng thân yêu. Nhưng không ai tìm được câu nói gì và ai cũng dè dặt không dám nói.

Sau một quãng chạy dài, hai má Tý bừng đỏ. Đôi mắt Tý lướt nhanh như muốn tìm ai? Thái độ Tý khác hẳn trước. Bao giờ, trước khi vào trận đánh, Tý cũng hồn nhiên, thoải mái, tươi như hoa. Tý cười nói luôn miệng. Chỉ khi thật sự nổ súng, chị mới có những động tác nhanh gọn, quyết liệt, quật ngã kẻ thù.

Hôm nay, vẻ mặt Tý nghiêm nghị. Mơ hỏi Hân:

– Anh Tuấn đâu?

– Anh Tuấn đang hội ý ban chỉ huy xã đội.

Thật ra, Tý muốn gặp Tuấn ngay. Chị rất xúc động trước sự chăm sóc, chia bùi xẻ ngọt của toàn thể anh chị em. Dù ở hoàn cảnh nào, chị cũng không cảm thấy lẻ loi, cô độc. Mọi người luôn luôn ở bên chị, rất thông cảm, thương yêu Tý còn hơn cả những người ruột thịt.

– Các tiểu đội tập hợp. Nghiêm!

Tiếng Tuấn hô giật giọng, âm vang, khắc khổ. Bóng dáng Tuấn rắn chắc, vạm vỡ đứng bên chị Hiền. Nét mặt Tuấn như lầm lì hơn, sắt hẳn lại. Cằm Tuấn như bạnh hẳn ra, một đường gân giật mạnh ở thái dương. Trong đôi mắt hieenfh lành thường ngày, lóe lên những tia sáng giận dữ. Hình như Tuấn không nhìn ai, không nhìn cả Tý. Nắng sớm nhuộm hồng khuôn mặt anh du kích và nhóm lửa lập lòe đầu ngọn lưỡi lê sáng loáng.

Chị Hiền báo cáo vắn tắt kế hoạch tác chiến, điều động các đơn vị. Các tiểu đội, các tổ xé lẻ triên khai nhanh chóng. Hân hét to dần đầu tổ trung liên, chạy như bay:

– Tổ tớ ít ra phải diệt hai tiểu đội thằng lõ. Ai dám nhận thi đua không?

– Phải diệt hết chúng nó. Đồ quỷ dữ…

Mơ chạy cạnh Hân cất tiếng nguyền rủa:

– Cha đời cái bọn trời đánh thánh vật. Như thế là nhỡ hết. Tội nghiệp cái Tý.

Na nhận đòn gánh vào tổ súng cối, gánh đạn cho bộ đội chủ lực. Chị muốn được vào tổ Tý, nhưng rất ngại chị Hiền không dám đề nghị Na thân mật bảo Tý:

– Tớ đi, Tý nhé!

Chị Hiền nắm tay Tý, nhìn thẳng vào cặp mắt có em gái thân yêu. Chị biết trong lúc này Tý đang có nhiều điều dằn vặt, suy nghĩ:

– Em cứ yên tâm. Đánh thắng địch, ta sẽ lo liệu…

Và chị cũng vội vã đi ngay. Chị muốn để dành cho hai người vài phút tâm sự ngắn ngủi, quý báu trước trận đánh. Chị rất tin Tý. Dù trong hoàn cảnh nào, Tý vẫn hành động chín chắn, không làm liều, làm ẩu. Chị phân công hai người vào đơn vị chủ lực, xuống các tổ chuyên đánh thọc vào các xóm, lùng tỉa địch. Cả hai bắn giỏi, chiến đấu linh hoạt, thuộc địa hình như trong lòng bàn tay. Và sau cùng, kể cả trong những giây phút chiến đấu căng thẳng nhất, họ vẫn có lúc được ở gần nhau. Điều ấy, lúc này thật cần thiết.

Cả gian đình rộng mênh mộng chỉ còn lại hai người. Một tràng đại liên nổ rất xa phía bờ sông Luộc. Tý đứng sát bên Tuấn và dịu dàng nắm lấy tay anh. Cử chỉ của Tý gửi gắm bao nhiêu tình cảm, thắm thiết, sâu sắc, đẹp hơn cả những câu nói hay nhất. Tuấn hỏi nhỏ:

– Bu đâu?

– Bu đi chợ từ sáng.

Tý hỏi lại, giọng âu yếm, tha thiết như đôi vợ chồng trẻ mới cưới:

– Đêm qua, anh có ngủ được không?

– Anh ngủ được.

Lần đầu tiên trong đời, Tuấn xưng anh với Tý. Chỉ mới cách có mấy ngày, trông Tuấn khác hẳn đi. Người anh sút hẳn, má nhô cao vẻ mặt nghiêm nghị. Tý biết mấy đêm qua dù đã sát ngày cưới, Tuấn vẫn cùng các đồng chí quân báo bộ đội chủ lực, đến sát các đồn bốt nghiên cứu, nắm vững địch tình, chuẩn bị cho những trận đánh lớn, nay mai. Có những đêm anh thức trắng.

Tý biết chắc trong người Tuấn cũng có nhiều nỗi suy nghĩ dằn vặt như chị có khi còn dữ dội, nặng nề hơn. Tuấn ít nói, điềm đạm, không sôi nổi, hồn nhiên như Tý.

Những ngón tay người con gái âm ấm mỗi lúc siết chặt bàn tay gân guốc, ram ráp của chàng trai du kích. Tý lo lắng nhìn Tuấn. Tự nhiên, chị nhớ lại câu chuyện Tiến và Hạnh ở xã bên. Có thể nào, những viên đạn của lũ giặc man rợ sẽ cướp mất người chồng chưa cưới yêu quý của chị. Và như thế chị sẽ sống ra sao?

Tiếng súng nhỏ dần, thưa thớt, im ắng trong chốc lát, rồi lại gầm lên dữ dội. Hai chiếc máy bay cổ ngống bay rất thấp xé gió, vụt qua mái đình.

– Thôi! Chúng ta đi.

Tuấn nói khẽ, ngập ngừng luyến tiếc. Họ đứng bên nhau tất còn quý giá và dài hơn cả một đời người.

Hai người vác sugns chạy bên nhau. Đến ngã ba họ chia tay. Gần chỗ ngoặt, Tý còn quay lại nhìn theo bóng người yêu lần cuối.

Trong các xóm, lửa bốc cháy ngùn ngụt. Tiếng tre nổ lốp đốp, tiếng hú man rợ của bọn lê-dương hòa lẫn tiếng liên thanh hồng hộc rít lên từng tràng dài. Các đơn vị chủ lực xuất hiện chặn đứng bước tiến của giặc ở khắp nơi. Ven đường 39, trận đánh diễn ra ác liệt. Giặc cố chống cự, nhiều lần phản xung phong để khỏi bị hất xuống sông. Một mũi dùi mở về bốt Triều Dương bị oằn oại. Dòng sông Luộc đục ngầu cuồn cuộn chảy. Những tràng đạn rít lên, xoáy xuống mặt sông tung tóe nước. Một chiếc ca-nô trúng đạn, bốc cháy, khói mù mịt, chóng chành sắp đắm. Hai xác giặc lập lờ trôi từ phía thị xã về như hai mẩu gỗ con. Mấy chục thằng lê dương mặt đỏ gay, hùng hổ kéo về làng Thiện Phiến. Trong đó có Quyền. Hắn lẩn vào giữa bọn lính, ngấp nghé nhìn, lấy tay ra hiệu chỉ trỏ đường về các xóm.

Quyền đã thực sự theo bọn giặc. Hắn đã rắp tâm từ lâu và ngày càng tỏ ra bực bội bất mãn, nhất là khi Tý ra mặt từ chối hắn và hắn thấy không còn dựa vào bà Cần để thúc ép Tý lấy hắn được nữa. Hắn bỏ sinh hoạt du kích, tung tiền ăn chơi và thường phao những lời dèm pha để phá cuộc tình duyên của Tý và Tuấn. Đã một vài lần Quyền ngầm nhận hàng ngoại của người anh họ trên tỉnh gửi. Nhân dân phát hiện và xã đội đã gọi hắn lên để giáo dục, nhưng Quyền vẫn phá ngang. Nghe lời xui giục của mụ Xã Vang, hắn xin ra khỏi đọi văn nghệ của du kích xã. Đêm qua hắn lẻn lên bốt Triều Dương, liên lạc với địch và dẫn chúng về càn.

Theo chỉ dẫn của Quyền, bọn giặc chia nhau sục sạo các xóm. Trên mặt các con đường nhỏ tỏa về cuối thôn, đất mát bàn chân, lỗ chỗ những dấu giày đinh của bọn cướp nước. Những lưỡi lửa lem lém cháy dọc ngang xóm Giếng. Gió sông thổi, lửa reo phù phù. Xác một người đàn bà chạy không kịp bị bắn chết, vắt ngang trên bụi duối thấp.