- 3 -
Trong làng, tiếng súng chủ lực phối hợp với du kích đã bắt đầu nổ, bám sát những thằng lê-dương. Tiểu đội chủ lực tỉnh chia làm ba tổ, theo du kích dẫn đường luồn vào các xóm. Tý ở tổ một. Chị dẫn đầu các chiến sĩ len lỏi qua những ngõ hẻm, đường tắt quen thuộc. Những cảnh chết chóc, tàn phá diễn ra đập vào mắt Tý nhức nhối. Tý mím chặt mối căm giận, đau xót. Chị uất ức vì vẫn chưa được lệnh nổ súng.
Về phía cuối làng, các chiến sĩ vượt tắt qua vườn bà Hai, có con đi du kích. Một cây nhãn đứng sát bờ rào trĩu quả. Tý chạy trước, cúi người định lách qua kẽ hở kín đáo chui vào, nhưng chị bỗng vẫy tay ra hiệu những đồng chí đi sau dừng lại.
Hàng tre cao rậm rạp bên ngoài nhìn vào không thể thấy gì. Ngoài Tý run lên như đang trong cơn sốt dữ dội. Cặp mắt đen láy ngời sáng những tia lửa giận dữ. Cả thân hình thon lẫn bó sát trong chiếc áo nâu non như muốn bật lên. Dưới gốc cây, một thằng lê-dương cao lớn tay nắm chùm nhãn đang ăn ngon lành, cạnh đôi ủng to của thằng giặc, xác một em bé nằm sấp, má ấp vào gốc cây. Chung quanh em, những quả nhãn, bó nhãn rơi lung tung. Chắc em bé bị bắn chết trong khi chạy trốn giặc.
Tý rít lên khe khẽ, hai môi mím chặt, để khỏi bật lên tiếng khóc nức nở:
– Trời ơi! Em Đa!
Tý đã nhận ra chú bé mới năm tuổi con bà Hai, ngoan ngoãn, dễ thương, thỉnh thoảng chị đi qua thường túm lại vòi quà. Bây giờ em bé đáng yêu ấy gục xuống cứng đờ như thanh gỗ nhỏ bên cạnh thằng lê-dương nét mặt man rợ thản nhiên ăn nhãn. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Một cái gì uất ức trào lên họng làm Tý nghẹt thở. Bóng dáng thằng giặc độc ác và những chùm nhãn ngon lành gợi lên trong đầu óc Tý rất nhanh hình ảnh ngang trái, ngày cưới tươi vui phải hoãn lại. Chùm nhãn… vẫn chùm nhãn Hưng Yên ngon lành, mọng nước, hạt đen láy... Không biết những chùm nhãn cưới ở nhà Tý có còn không, hay đã tơi tả khi rơi vào tay giặc?
Bóng dáng thằng lê-dương nghênh ngang như cái gai nhọn, nhức nhối đâm vào mắt Tý không sao chịu được nữa. Nhanh như cắt, Tý quỳ gối, giơ súng ngang i lên đạn. Chị du kích nheo mắt, mím môi, bóp cò. Tiếng súng dữ dội. Chùm nhãn rời khỏi tay thằng giặc rơi xuống đất. Hai bàn tay lông lá ôm lấy ngực, máu ồng ộc chảy. Thằng giặc hồng hộc rú lên như con lơn bị cắt tiêt. Một phát đạn thứ hai quật ngã thằng giặc nằm sóng sượt bên gốc nhãn. Trong làng Thiện Phiến, Tý đã nổ phát súng đầu tiên của trận đánh kết liễu đời tên giặc đầu tiên của trung đội địch.
Đồng chí tổ trưởng sửng sốt bất ngờ, không còn kịp có ý kiến. Anh em theo Tý chạy vào vườn. Một người tước lấy khẩu súng của thằng giặc đeo lên i. Tý khóc nức nở bế chú bé lên. Xác em còn nóng, mắt nhắm nghiền như ngủ say. Những ngón tay nhỏ nhắn của chú bé vẫn còn nắm chặt quả nhãn. Tý không nỡ để em ngoài vườn. Chị bế em vào nhà đặt lên chõng, lấy chiếu phủ lên. Nước mắt chảy ròng ròng trên gò má. Tý vác súng trở ra ngay. Người chị như bốc lửa. Chị cầm súng lao vụt theo tổ chiến đấu.
Trong các xóm trận đánh diễn ra ngay từng căn nhà, từng ngõ ngách ngoắt ngéo. Tiếng súng trường nổ cắt nhịp, tỉa dần bọn giặc ngay trên bờ ao, luống đất. Du kích, chủ lực ẩn hiện như những cái bóng. Tiếng súng nổ đột ngột khắp nơi từ bụi tre, bờ ao, đường làng, gốc nhãn. Giặc lúng túng hoang mang không biết lực lượng Việt Minh bao nhiêu. Hình như ở đâu cũng có Việt Minh mai phục.
Làng Thiện Phiến dài rộng, nhiều bụi cây, nhiều con đường nhỏ, có hàng trăm ngõ ngách. Tý, Tuấn thông thuộc đường làng như trong lòng bàn tay. Hai người dẫn đầu tổ, ment theo các ngõ hẻm kín đáo, bất ngờ bắn vào đầu bọn giặc, lại rút lui nhanh.
Trên đường, bên gốc nhãn, xác những thằng giặc gục chết mỗi lúc một nhiều.
Tý say mê lao vào trận đánh không biết mệt. Trong đầu óc chị du kích Hoàng Ngân in đạm hình ảnh bé Đa co quắp bên gốc nhãn và những chùm nhãn đầu mua ngày cưới gợi lên niềm chua xót.
Tý luôn nhớ lời khuyên bảo của chị Hiền với tất cả anh chị em du kích. Chị nói: chúng ta chiến đấu bảo vệ xóm làng, vì hạnh phúc của nhân dân, của dân tộc. Tội ác của giặc cực kỳ man rợ, không sao tính được. Gần như gia đình nào cũng có nợ máu. Lòng căm thù giặc của chúng ta là chính đáng. Không có lòng căm thù giặc sâu sắc, lòng yêu nước nồng nàn, không thể cầm súng đánh giặc. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất với người chiến sĩ, người du kích khi cầm súng giơ lên bóp cò phải nghĩ không chỉ trả thù cho riêng mình mà là trả thù chung cho tất cả dân làng, những em bé và đồng bào vô tội, những thôn xóm bị tàn phá.
Tý hiểu sâu sắc điều đó và lòng căm thù của chị với bọn giặc càng sâu nặng hơn. Chị cầm súng không phải chỉ để bảo vệ hạnh phúc, đời sống của chị mà của cả dân làng. Sáng hôm nay khẩu súng trường trong tay Tý đã bao nhiêu lần giơ lên, hạ xuống, và những lúc tạm ngừng tiếng súng, di chuyển qua những khu vườn, chạy dưới những bóng mát rặng nhãn, Tý lại da diết nhớ đến Tuấn, Tý để ý nghe tiếng súng bắn tỉa giặc, để đoán lúc này tổ Tuấn hoạt động ở hướng nào. Tiếng súng đanh gọn của Tuấn, chị không sao nhầm lẫn được. Không bao giờ anh bắn phí đạn. Và thường một viên đạn đổi lấy mạng một thằng giặc. Anh nổi tiếng bắn giỏi. Tuy biết Tuấn không bao giờ liều lĩnh, phiêu lưu, Tý vẫn lo cho Tuấn. Nhiều lúc, lòng chị như thắt lại. Những điều ấy, không làm chị run tay súng.
Trong khoảng thời gian nửa buổi sáng, cả tổ của Tý bắn tỉa được mười sáu thằng tây mũ đỏ. Riêng Tý hạ được tám thằng. Hai anh chiến sĩ bộ đội chủ lực cũng phải kêu lên:
– Cô Tý bắn giỏi quá!
Ngay cả trong những đơn vị chủ lực, không phải ai cũng bắn giỏi như thế! Khi mới đến, lần đầu tiên gặp Tý, nhìn khuôn mặt xinh xắn của chị du kích trẻ, họ chỉ nghĩ đến chuyện sẽ có một cô gái địa phương thông thạo đường lối xóm ngõ. Sẽ hướng dẫn họ bước vào một trận đánh, trên địa bàn rất phức tạp của làng Thiện Phiến. Thực tế về khả năng chiến đấu linh hoạt, nổi bật của chị du kích Hoàng Ngân làm họ phải sửng sốt.
Cũng sáng hôm nay, giữa những trận đánh tỉa dai dẳng, kéo dài liên miên, sau khi quật ngã tên giặc thứ tám và lẩn tránh cuộc chạm trán với một tiểu đội lê dương tinh nhuệ, lúc này chạy qua một vườn táo rậm rạp, Tý bất ngờ gặp Tuấn. Bóng anh du kích hiện ra thấp thoáng giữa hai cây táo thấp, Tý nhận ra ngay. Hình như tổ của Tuấn cũng di chuyển rất nhanh, tránh mũi phản kích mạnh mẽ của giặc. Tý vui sướng gọi Tuấn, cả người chị như muốn bay bổng đến với người yêu.
– Anh Tuấn! Anh Tuấn!
Tuấn đang chạy, quay ngoắt lại trong một giây, động tác nhanh nhẹn và đẹp mắt. Vẻ mặt anh rạng rỡ hẳn lên. Anh giơ tay vẫy Tý và cười rất tươi. Cả đời mình chưa bao giờ Tý thấy anh cười tươi như thế! Anh giơ tay vẫn lần nữa, gật đầu ra hiệu chào, rồi chạy theo đồng đội. Qua những cành táo dày, anh còn ngoái lại nhìn Tý.
Cả người Tý ngây ngất như vừa uống một ly rượu mạnh. Niềm vui quý giá đến với chị trong một khoảng khắc của trận đánh. Bom đạn kẻ thù chưa động đến Tuấn. Tý yên tâm, phấn khởi. Chị như vừa được tiếp thêm nguồn sinh lực mới.
Đến gần chưa, cả tổ tý nữa rơi vào tay giặc. Thằng quan hai phát hiện tổ bắn tỉa có những tay súng giỏi, đã làm sứt mẻ đơn vị thiện chiến nổi tiếng của nó. Thằng đội thân mật có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đã từng theo nó nhiều năm, cũng bị mất mạng. Bọn chỉ điểm cho biết trong tổ bắn tỉa có một cô gái trẻ, đẹp bắn giỏi nổi tiếng một vùng. Thằng quan hai ra lệnh bay vây bắt sống bằng được để trả thù cho đồng bọn:
– Sẽ tẩm ét-xăng thiêu sống chúng nó. Còn đứa con gái sẽ cho chúng mày…
Nó đích thân chỉ huy hai tiểu đội lê-dương gồm toàn những tay súng giỏi đi lùng bắt.
Cả tổ lâm vào tình thế nguy hiểm. Một anh bộ đội bị thương tay trái nhất định không chịu rời bỏ đơn vị. Sau khi nhờ Tý băng bó tạm, anh vẫn một tay cầm súng chiến đấu. Nhờ địa hình hết sức phức tạp, hiểm trở, nhiều bụi tre, bụi cây ken nhau rất dày, những hào giao thông chạy luồn dưới những bụi cây rậm rạp, những hầm bí mật, những mô đất nhấp nhô, những lạch nước sâu phủ đầy bèo Nhật Bản, Tý khôn khéo dẫn đầu đơn vị, chiếm những địa hình lợi thế. Nhưng cả bản thân chị cũng nhiều lần xuýt chết. Cả một băng tiểu liên cực nhanh kêu rít qua đầu, cách nửa gang tay, bắn lỗ chỗ vào thân cây nhãn. Một lần, bằng một động tác thuần thục, khéo léo, chị ôm súng lăn tròn người như con rắn. Những viên đạn cầy một vệt dài đám cỏ chị vừa nằm… Lần khác, chị nhoài người xuống giao thông hào, vừa lúc quả lựu đạn nổ dữ dội phía trên. Tý chỉ bị lớp đất mỏng phủ hai i.
Những lần chạm trán với cái chết như thế, không làm chị run sợ. Trái lại, chỉ làm sôi động thêm nỗi căm giận bốc lửa trong người chị. Tý chiến đấu quyết liệt hơn, dẻo dai hơn.
Tình thế ngày càng khó khăn. Họ chỉ còn vài quả lựu đạn và những viên đạn cuối cùng. Không thể nào tìm cách bắt liên lạc với các tổ bạn. Những viên đạn kẻ thù xé không khí săn đuổi họ. Tiếng thằng quan hai chỉ huy bọn lê-dương cách đấy không xa từng lúc một lại vang lên rất rõ, Tý căm tức không sao chịu nổi. Hình như có bàn tay hung dữ nào cầm con dao sắc, lách sâu vào tim chị. Phải bắt chúng nó câm họng, cái bọn quỷ dữ ấy!
Ba người hội ý ở một góc giao thông hào, đào luồn dưới những lũy tre dày. Tiếng súng, tiếng lựu đạn vẫn nổ ran trên đầu họ. Tý nêu ý kiến hải tìm mọi cách giết cho kỳ được thằng quan hai. Mất chỉ huy, như rắn mất đầu, bọn giặc sẽ hoang mang bỏ chạy. Phải bò vòng ra phía bên, đến một điểm giặc không ngờ, mới có thể hành động được. Ở đây, đường bắn bị nhiều rặng cây che lấp, ngăn cản. Điều đó không phải không nguy hiểm, nếu bọn giặc phát hiện được có du kích.
Hai anh bộ đội lúc đầu do dự, nhưng trước thái độ kiên quyết của Tý, họ đã đi đến nhất trí. Anh bộ đội ném hai quả lựu đạn, bắt đầu nổ súng thu hút hỏa lực và sự chú ý của giặc, Tý nhoài người rất nhanh sau những bụi rậm, ven giao thông hào, lách qua những bụi duối, bụi tre, trèo qua một cành cây to ngả ngang mặt đất. Chị không còn để ý gai góc cào xước chân tay. Phải mất khá nhiều công sức, chị mới tìm được một điểm vừa ý. Ở đây, cách khoảng mấy chục mét, có thể thấy bóng thằng quan hai với một mảng đầu to đội ca-lô và chiếc gáy ụ lên những mỡ. Tất cả chỉ lộ ra bề ngang không quá nửa gang tay, giữa hai thân cây nhãn. Phía dưới, những bụi cây rậm cắt ngang tầm mắt.
Thằng quan hai quát tháo bọn lính điên cuồng vì mãi ãn chưa bắt được du kích. Tý quỳ một chân, đầu mũi súng ngắm đúng cái gáy béo trắng những mỡ của thằng giặc. Phải diệt trừ cho bằng hết bóng dáng ghê tởm của bọn quỷ dữ, không cho chúng làm nhơ bẩn hình ảnh trong sáng những rặng nhãn quê hương. Mắt hơi nheo lại, Tý bóp cò súng. Sau tiếng nổ đanh gọn cái gáy trắng những mỡ của giặc biến mất giữa hai thân cây nhãn. Những tiếng quát tháo man rợ bị bóp nghẹt, tắt hẳn. Viên đạn của Tý xuyên thủng gáy. Thằng giặc đổ vật xuống đất, không kịp kêu thêm một tiếng. Bọn lê-dương nhốn nháo hoảng sợ. Cùng lúc các tổ bạn đánh tạt ngang sườn. Bọn giặc bỏ chạy. Nhưng lần này Tuấn không gặp Tý. Anh còn vác súng truy kích địch.
Đến trưa Tý được lệnh chuyển sang đơn vị súng cối, gánh đạn tiếp tế cho bộ đội chủ lực, Tý mở to đôi mắt ngạc nhiên hỏi lại chị du kích trắng trẻo đứng trước mặt:
– Sao lại về. Ai bảo về chị Thế!
– Chị Hiền bảo về ngay. Thế nào cũng phải về…
Tý tỏ vẻ không bằng lòng. Chị muốn cầm súng trực tiếp cùng các đồng chị quét bằng hết bọn giặc khỏi làng Thiện Phiến. Lúc này, chị không muốn làm việc gì khác. Thế đặt tay lên vai bạn thân mật:
– Chị Hiền bảo về gấp lắm! Bộ đội đang chờ người gánh đạn… Cái Na cũng đang ở đấy!
Thế cười rất tươi, nắm tay Tý lôi đi.
– Lâu nay, cậu cứ ao ước được bắn “moóc” cơ mà. Thế nào các anh ấy chả cho bắn…
Thế đã gợi lên niềm mong ước thiết tha của Tý. Đã bao nhiêu lần, Tý tâm sự với chị em, ao ước một ngày kia du kích cũng sẽ có những khẩu đại liên, súng cối, chiến đấu giết giặc. Tý đã ngắm nghía không chán mắt những khẩu súng cối màu thép xanh xám của tiểu đoàn chủ lực huyện. Mỗi lần có việc về huyện đội, Tý lại tìm mọi cách hỏi cặn kẽ về những yếu lĩnh cơ bản khi sử dụng súng cối, chị nắm rất nhanh và đã được bắn tập vài lần.
Chị Hiền nắm chặt tay Tý lắc mạnh:
– Em chiến đấu khá lắm! Xã đội biết tất cả. Giờ em nghỉ một lúc, ăn cơm, rồi hãy bắt tay vào việc.
Một mảnh băng trắng quấn ngang trán chị Hiền. Chị bị thương nhẹ trong lúc chỉ huy khẩu trung liên. Tý bẻ đôi nắm cơm và tự nhiên chị chợt nhớ đến mẹ. Tý lo lắng không hiểu mẹ chị có đi tản cư hay ẩn náu ở đâu. Nhỡ xảy ra chuyện gì không hay…! Tý xót xa nhận mình đã có lỗi với mẹ. Chị hỏi, giọng hơi run:
–Chị có thấy bu em ở đâu không? Bu em đi từ sáng sớm. Em lo quá!
Chị Hiền cười, trìu mến nhìn Tý:
– Em đừng lo, bà cụ đang ở gần đây. Bà cụ cùng các mẹ đang nấu cơm tiếp tế cho chúng ta đấy.
Một niềm vui bất ngờ tràn ngập tâm hồn Tý. Bà Cần không còn như xưa, mỗi khi giặc tràn đến, run sợ, giục con tản cư. Giờ mẹ đã xung phong nấu cơm cho bộ đội, cùng du kích đánh giặc, bảo vệ xóm làng.
Tý uống vội hớp nước. Chị ao ước giá lúc này được gặp mẹ một lúc thì thích quá!
*Tình thế mỗi lúc càng thêm bất lợi cho giặc. Hơn một đại đội Âu Phi từ ca-nô đổ bộ lên bị tiểu đoàn X đón đánh hất trả xuống sông. Mấy ca-nô bốc cháy. Những chiếc sống sót mở máy cố sống cố chết chạy về thị xã. Đại đội Âu Phi tan tác, tơi bời. Trug đoàn X chủ lực Khu khét tiếng về đánh vận động chiến ở đồng bằng khép vòng vây tiêu diệt địch.
Dòng sông Luộc từng khoảng máu đỏ ngầu. Còn sót lại vài thằng bị thương đang ngoi ngóp cố bơi ra giữa sông hòng trốn thoát. Một thằng Ma-rốc sắp chìm cánh tay đen đủi chơi vơi đưa lên. Cả một trung đoàn địch gồm Âu Phi thiện chiến bị cắt ra làm mấy mảng và bị đẩy lùi về phía thị xã. Bọn giặc trong bốt Triều Dương mấy lần định mở mũi nhọn xông ra liên lạc với quân bên ngoài bị đánh bật trở lại, đành rút vào đồn. Bộ chỉ huy bốt Triều Dương vội vã điều súng cối bắn về phía Cao Vân, chỗ giặc đang bị bao vây để cứu nguy. Từng cột khói bốc cao oằn oại giữa đồng lúa xanh, tiếp theo những tiếng nổ lộng óc. Ta bị thương vong một số. Kế hoạch dùng pháo của địch phần nào có kết quả, gây khó khăn cho ta. Lập tức một tổ moóc 60 ly được cấp tốc điều động với nhiệm vụ phải bắt pháo địch câm họng.
Trên không, hai chiếc khu trục đen xám đang lồng lộn bay lượn bắn phá xuống trận địa.
Nhận nhiệm vụ Tý đi gặp Na ngay. Na giao đòn gánh lại cho Tý. Vật kỷ niệm gắn bó chặt chẽ mối tình của đôi trai gái đã trở về với Tý, từ lâu như bóng với hình. Hai chị du kích hăm hở gánh đạn theo tiểu đội moóc vận chuyển về phía bốt Triều Dương. Một niềm vui rào rạt dâng lên trong người Tý. Nhìn mặt Na bừng đỏ, mồ hôi đổ xuống ròng ròng, Tý đổi i hỏi bạn:
– Mệt không?
Na vừa thở, vừa đáp:
– Không còn nói ra hơi. Các anh ấy di chuyển luôn. Còn cậu?
Đôi mắt Tý long lanh. Chị cười tươi tắn:
– Hôm nay, được bắn một bữa sướng tay. Chúng nó bị nhiều, cả thằng quan hai…
Na hớt hải, nhìn Tý:
– Này biết không, thằng Quyền theo giặc rồi.
Tý hơi sửng sốt nhưng hiểu ra ngay:
– Thằng hèn ấy, đánh với đấm gì mà chẳng theo giặc. Sao mày biết?
– Du kích nói ran ra đấy. Chính cái Mơ anh Hân bố trí ở đầu dốc xóm Giếng thấy nó bỏ đi với Tây tạt về ngả ấy.
– Không trách được, mấy hôm nay gặp tao nó cứ lúng túng.
Giọng Na dấm dẳn:
– Anh Thân đã chẳng bảo là gì? Phải coi chứng thằng ấy vì từ ngày ra du kích, thái độ nó khác lắm.
Tý vặn hỏi:
– Thế sao không theo dõi, giữ nó lại?
– Nào ai biết được. Nghe nói đêm qua mẹ con nó bỏ nhà cuốn gói lên bốt, sáng nay thì giặc càn.
Hai xác Tây trắng nằm co quắp trên ruộng lúa. Chiếc mũ đỏ bắn ra một bên, rơi xuống bùn.
Đến khu Hạnh, khẩu đội moóc chiếm lĩnh trận địa, bố trí gần bốt Triều Dương, trong chiếc hầm đã đào từ trước. Các chiến sĩ lấy xẻng sửa sang công sự. Hai chị du kích lùi về phía sau, dưới giao thông hào, chuyển đạn lên ch o bộ đội. Rặng tre xanh sát bên phủ bóng mát xuống i mọi người, Tý vui vẻ hỏi bạn:
– Cậu có biết bu tớ ở đâu không?
– Chị chuyện đạn từ sáng đến giờ, có đi đến đâu mà biết!
Giọng Tý náo nức:
– Bà cụ ở lại nấu cơm tiếp tế cho bộ đội. Thích không?
Na vỗ tay reo lên bất ngờ:
– Bu cậu tiến bộ quá! Bà cụ như thế chúng mình càng yên tâm ra sức đánh giặc.
Nghe bạn khen ngợi, Tý càng thấy sung sướng. Chưa bao giờ chị thấy gần mẹ, thương mẹ như lúc này.
– Việc cưới xin đình lại, chắc bà cụ bực lắm!
Câu nói vô tình của Na làm Tý suy nghĩ. Đôi mắt trong sáng thoáng một bóng mờ. Mím hẳn vành môi, Tý cố nén giận:
– Tổ chức sau cũng được. Đánh giặc đã.
Những chùm nhãn ngon lành đặt trên bàn, chiếc gương nhỏ xinh xinh lại hiện ra trong đầu óc Tý. Hình ảnh ngày cười tươi vui đẹp đẽ như tia nắng ấm đầu xuân bừng lên đã vụt tắt. Tý sực nhớ đến Tuấn. Cả một buổi sáng len lỏi cùng chiến đấu trong làng, học chỉ thoáng thấy bóng nhau một lần. Không hiểu tình hình Tuần giờ ra sao?
– Chuẩn bị. Bắn!
Tiếng hô ngắn gọn của đồng chí khẩu đội trưởng lôi Tý trở lại thực tế. Bắt đầu khai hỏa. Quả đạn vụt lên theo đường cầu vồng bay về phía bốt Triều Dương. Một tiếng nổ tiếp theo. Nhìn qua rặng tre, Tý thấy khói đen oằn oại bốc cao. Hai chị du kích chuyển đạn luôn tay.
Những sợi tóc mai bám vào đôi má bừng đỏ. Tý đã bắt đầu thấm mệt, nhưng chị vẫn không chịu nghỉ. Thực tình, chị vẫn không bằng lòng lắm về quyết định của xã đội. Chị vẫn thích ở tổ bắn tỉa hơn. Tuy thế, bao giờ chị cũng vui lòng làm theo yêu cầu của tổ chức.
Chị rất biết ơn chị Hiền vì khi đi đường Thế đã cho Tý rõ ý chị Hiền muốn để Tý tránh bớt nguy hiểm, vì sắp đến ngày cưới. Tý xúc động trào nước mắt trước tình thương yêu đùm bọc của mọi người. Ai cũng thương yêu Tý như ruột thịt.
Tý nhìn đồng chí khẩu đội trưởng. Anh ta còn trẻ, vẻ mặt linh lợi, sáng sủa dưới vành mũ lưới. Chị đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng tha thiết nhưng thái độ vẫn tự nhiên:
– Đề nghị anh cho em bắn với... Em muốn tự tay bắn...
Anh cán bộ mỉm cười, vẻ mặt đầy thiện cảm. Trong các đơn vị chủ lực, nhiều người đã được nghe nói về chị du kích Hoàng Ngân xinh đẹp nổi tiếng một vùng. Hôm nay chị mặc áo nấu non ngày cưới, vác súng ra trận và chiến đấu rất giỏi. Câu chuyện lãng mạn, đẹp như thơ ấy đã được các chú bé liên lạc, các chị y ta, các cán bộ tuyên huấn kể lại, với giọng nói hấp dẫn của người kể truyện cổ tích. Anh vui sướng khi đơn vị mình may mắn được nhận chị du kích Hoàng Ngân.
– Trước em đã có tập bắn “moóc” ở huyện đội.
Nụ cười anh khẩu đội trưởng mở rộng thêm. Câu nói của Tý làm vợi bớt nỗi lo lắng của anh. Qua nhiều trận đánh ác liệt, khẩu đội bị sứt mẻ mới tạm bổ sung các chiến sĩ mới. Ở hoàn cảnh này cũng cần có những người thành thạo, chờ thay thế.
Với một động tác thuần thục, khéo léo, Tý bỏ liên tiếp năm quả đạn. Chị nheo mắt nhìn theo những quả đạn màu xám, có cánh, bay vút qua những rặng nhãn, những lũy tre cao, lao về phía bốt Triều Dương. Những tiếng nổ lộng óc tiếp theo. Những cột khói oằn oại bốc cao mù mịt. Năm quả đạn của chị du kích Hoàng Ngân đã sát hại gần một tiểu đội lê-dương và làm sập một góc lô cốt.
Tý trở lại vị trí chuyển đạn. Nhưng chỉ năm phút sau, những quả đạn đại bác xé gió, vạch một đường dài, rơi gần đơn vị. Khẩu đội trưởng bị thương nhẹ, hai pháo thủ bỏ đạn và lắp ngòi nổ bị loại khỏi vòng chiến đấu phải đưa về trạm xá quân y.
Khẩu đội di chuyển cấp tốc đến một địa điểm khác và vẫn tiếp tục tác chiến. Tý làm công việc của hai pháo thủ. Chị lắp ngòi nổ, và bỏ đạn. Trong dáng điệu, cử chị nhanh gọn, người ta có cảm tưởng chị ở đơn vị đã lâu.
Khẩu đội 60 ly đã làm tròn phần nào nhiệm vụ chính. Pháo địch bị câm họng, không yểm trợ được cho quân chúng đang bị bao vây. Địch vội vã điều thêm hỏa lực đối phó. Quả đạn phản pháo đầu tiên của địch bay vút qua hàng tre, rơi các khẩu đội vài chục mét. Trong khói súng mù mịt, đất cát đổ rào rào xuống các bụi cây, tiếng khẩu đội trưởng thét lên, giật giọng:
– Cấp tốc di chuyển pháo...
Tý chớp chớp mắt cố nhìn qua làn khói. Đầu óc chỉ choáng váng vì tiếng nổ gần quá. Hơi gió mát lạnh xô chị ngã nghiêng, nhưng Tý đã vùng dậy ngay. Chị phải bảo vệ và đem đi kỳ được nòng súng cối.
Quả đạn tiếp theo rơi sát khẩu đội. Một anh chiến sĩ hy sinh ngay tại chỗ. Na chúi vào góc hào. Chị giật mình sững sờ khi nghe tiếng Tý cất lên đau đớn và tha thiết:
– Anh Tuấn... Anh Tuấn...
Tiếng Tý im bặt. Na vội vã trèo lên, trườn về phía Tý, Na gọi liên tiếp, giọng đầy nước mắt:
– Tý... Tý...