Chương 10 Tháng hai
61
Hơn 2 giờ chiều thứ Hai, ngày mùng 1 tháng Hai, trong quán Lai Mộng chỉ có hai người khách.
Kisako và Kakeba Hisashige ngồi đối diện nhau. Kisako sốt ruột muốn biết tình hình cụ thể nên cố nài Kakeba rời phòng nghiên cứu rồi ra quán này.
“Vết thương không vấn đề gì chứ?” Kakeba hỏi.
Kisako khẽ gật đầu, “Vẫn hơi đau, nhưng không có gì đáng ngại nữa. Họ nói xương cốt vẫn bình thường, cũng không lưu lại dấu vết bị đánh nào cả.”
Tuy nhiên, vết thương lòng thì vẫn chưa lành hẳn. Tự Kisako cũng cảm thấy giọng mình không còn tràn đầy sức sống như bình thường nữa.
“Lẽ ra nên sớm có biện pháp gì đó. Nhưng vì anh chưa dám khẳng định, và cũng không ngờ cô lại gặp chuyện không may như vậy.”
“Không sao ạ! Cũng chẳng còn cách nào khác mà. Đến em cũng hoàn toàn bất ngờ…”
“Không, tại anh đêm hôm đó đã để cô ra về một mình, anh rất xin lỗi.”
“Không sao đâu ạ.”
Bấy giờ, Kisako đã nghĩ mình chết là cái chắc. Cánh tay ma nơ canh nhồi đầy cát bên trong giáng xuống vai và lưng cô.
Vào thời khắc hoàn toàn tuyệt vọng, Kisako nghe thấy tiếng thầm thì ‘Tao phải giết mày’. Một giọng trầm không lên không xuống. Cô không còn sức để nhận diện người đó nhưng đây đúng là giọng của Hiryu Soichi.
Ngay sau đó, tiếng quát “Dừng tay!” cũng là…
Những tiếng bước chân hỗn loạn, những tiếng thở gấp, rồi không hiểu sao, Kisako bỗng được đỡ đứng dậy. Trời rất tối, ánh đèn đường hắt ngược sáng, nên cô không nhìn rõ mặt người nọ. Tuy nhiên…
Mặc dù cách nói chuyện cứ như một người hoàn toàn khác, nhưng giọng của người đàn ông tự xưng là Shimada Kiyoshi ấy đúng là giọng anh ta, Hiryu Soichi.
“Về phương diện này, anh cũng không phải chuyên gia gì nên không thể giải thích rõ được, nhưng…” Kakeba lồng hai bàn tay vào nhau, hai đầu ngón cái vừa gõ xuống mặt bàn vừa nói.
“Ngay từ đầu đã có những sự việc đáng chú ý.
“Ví dụ như chuyện kỳ quái xảy ra trong xưởng vẽ nơi chỉ mình Hiryu mới có thể ra vào, rồi cả thái độ và lời nói kiểu buông xuôi hơn mức cần thiết. Mức độ kỳ quái càng rõ rệt sau khi bà mẹ nuôi chết. Ngoài ra, Kisako này, về mấy bức tranh cậu ta vẽ mà cô từng thấy và bị sốc lúc ghé thăm xưởng vẽ ấy…
“Anh cũng từng vào căn phòng đó một lần rồi nhưng chưa xem kĩ các bức tranh. Bởi thế, khi nghe cô nói anh mới biết chuyện này. Toàn bộ tranh của Hiryu đều mang chủ đề liên quan tới chết chóc. Hơn nữa, khuôn mặt những người bị Thần Chết ghé thăm trong tranh, bất kể già trẻ lớn bé, trông đều giống Hiryu, đúng không?”
“Vâng. ít ra, đó là cảm nhận của cá nhân em.”
“Anh nghĩ trong tranh, cậu ta đang không ngừng tự giết chính mình. Dù anh e rằng, chính Hiryu cũng không nhận ra sự thật này.
“Trong các bức tranh, cậu ta đã vô thức tự ban cái chết cho mình. Nói một cách dễ hiểu là cậu ta có nguyện vọng tự sát mãnh liệt.
“Bởi vậy, anh mới bất giác nghi ngờ, cái gọi là ‘có kẻ nào đó’ đang định sát hại cậu ta phải chăng không phải ai khác mà chính là bản thân cậu ta. Nhưng một suy nghĩ mơ hồ như vậy, anh không thể bất cẩn mà nói ra được…
“Đến khoảng nửa cuối tháng Giêng, anh mới khẳng định được ý nghĩ của mình là đúng. Chính là lúc tên sát nhân Tsujii Yukihito chết trong nhà trọ, Hiryu nhận được bức thư nói rằng không phải hắn ta tự sát mà là bị giết. Ban đầu nghe cô kể lại, anh cũng cho rằng không có cách giải thích nào khác ngoài tự sát cả, bởi không có dấu vết đột nhập. Dẫu vậy, nếu đây là án mạng thì chỉ có thể kết luận Hiryu Soichi chính là hung thủ mà thôi. Vì cậu ta là chủ nhà nên sẽ có đủ chìa khóa các phòng.
“Tất nhiên, đây chỉ là những suy luận không có bằng chứng… Bởi vậy, thứ Tư tuần trước anh đã nghỉ lên lớp để điều tra một vài chi tiết.”
“Chính là hôm anh nói phải đi xa một chuyến?”
“Đúng. Bên công ty thúc ép kha khá nên anh cũng phân vân không biết làm sao, nhưng rồi, thấy cần sớm làm sáng tỏ vụ việc nên anh vẫn quyết định lên đường.”
“Anh đi tận đâu?”
“Shizuoka.” Nói đến đây, Kakeba ngừng lại, ngậm một điếu thuốc lên miệng, “Trước tiên, anh thử đi loanh quanh khu vực lân cận căn nhà Hiryu từng sống. Chuyện này anh cũng không thạo lắm đâu. Nói chung là đi hỏi dò đó.”
“Hỏi dò?”
“Phải! Vì không thạo nên khá vất vả, nhưng cũng bõ công. Một phụ nữ đứng tuổi đã kể cho anh nghe vài chuyện, về căn bệnh buộc Hiryu phải nằm viện dài ngày mùa hè năm kia và địa chỉ nơi cậu ta nhập viện.
“Quả đúng như anh dự đoán. Cậu ta từng nói sơ qua cho chúng ta biết về việc đau ốm, nhưng thật ra cậu ta không ốm về thể xác mà là tâm bệnh.
“Nghe người phụ nữ này nói thì hạ tuần tháng Sáu năm kia Hiryu định tự sát. Cậu ta đã buộc sợi dây thừng lên rầm đỡ ở xưởng vẽ, đang tính treo cổ thì bà Sawako phát hiện ra. Hồi đó Hiryu gần như loạn óc, bà Sawako phải tìm mọi cách dỗ dành an ủi cậu ta, rồi đưa cậu ta đi viện tâm thần trong thành phố.
“Anh liền đến ngay bệnh viện đó tìm gặp bác sĩ điều trị cho Hiryu trong khoảng một năm nhập viện. Bác sĩ thường kiên quyết giữ bí mật bệnh nhân nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần là không thu hoạch được gì. Nhưng sau khi nghe kể lại chi tiết những sự việc xảy ra ở đây, ông ta bất ngờ hé lộ cho anh biết tất cả và khuyên rằng nên sớm đưa cậu ta nhập viện điều trị.
“Nói đơn giản thì Hiryu mắc bệnh thần kinh tương đối nghiêm trọng. Bác sĩ nói cậu ta có ý đồ tự sát rất gay gắt, cho rằng mình nhất định phải chết. Nguyên nhân bắt nguồn từ những tội lỗi cậu ta gây ra hồi còn bé, vì tự trách mình quá nhiều nên trở thành một vết thương tinh thần. Vết thương đó cụ thể là vụ tai nạn tàu hỏa hai mươi tám năm trước khiến mẹ đẻ và nhiều người tử nạn, sau đó là ‘vụ giết hại trẻ em’.
“Mùa hè năm ngoái, bác sĩ cho Hiryu ra viện, vì tình trạng thần kinh của cậu ta đã có phần ổn định, nhưng chủ yếu là vì bà mẹ nuôi Sawako! Bà ấy, nói sao nhỉ, yêu thương cậu ta một cách gần như mù quáng. Anh cũng nghĩ bà ấy sống là vì Hiryu, vì để cậu ta tiếp tục sống. Dường như cậu ta cũng hiểu rằng nếu mình chết thì bà ấy cũng không sống nổi nên cho rằng bà mẹ này là vật cản khiến mình không tự làm tổn thương bản thân được. Bác sĩ cũng nghĩ như vậy nên ông đã cho cậu ta ra viện.
“Khi ra viện, ông ta đặc biệt nhấn mạnh hai mẹ con nên chuyển đến vùng khác mà ở. Ông ta cho rằng cần loại bỏ hết những nguyên nhân liên quan đến môi trường có thể kích thích đến ký ức về tội lỗi hồi nhỏ của cậu ta.
“Vì lẽ đó, và cả nguyên nhân do cha ruột cậu ta là ông Hiryu Koyo qua đời vào nửa năm trước nên bà mẹ nuôi mới quyết định chuyển đến sống ở Kyoto. Nhất định một phần nguyên nhân là muốn tránh ánh mắt của những người hàng xóm ở Shizuoka.”
“Nếu em nhớ không nhầm thì…” Kisako bỗng nghĩ đến một sự việc, “Em từng nghe nói nếu để bệnh nhân tâm thần phân liệt vẽ tranh, họ thường ít dùng màu pha mà hay dùng màu nguyên bản. Tranh của anh Hiryu dường như đều thế cả.”
“Ừm.” Kakeba khẽ gật đầu, “Danh họa Van Gogh là một trường hợp khá nổi tiếng. Bệnh thần kinh và tâm thần phân liệt là hai chuyện khác nhau, nhưng dù sao, cũng không thể nói ông ấy không có khuynh hướng bị tâm thần phân liệt.”
“Mà anh Kakeba này, rốt cuộc, tại sao vết thương tinh thần cách đây hai mươi tám năm lại bỗng nhiên tái phát vậy? Một tổn thương sâu sắc như thế lẽ ra phải sớm biểu hiện ra ngoài rồi chứ, nhưng anh Hiryu…”
Kakeba hơi nhíu mày trước câu hỏi của Kisako.
“Anh cũng chỉ biết rất mơ hồ thôi. Nói cho cùng, nguyên nhân của căn bệnh này vẫn là một điều bí ẩn. Nhưng có một điều dường như đã được khẳng định, di truyền cũng là một nguyên nhân.
“Không thể phủ định việc có nhân tố tiềm ẩn bên trong cậu ta. Cứ xem cái chết của người cha là ông Hiryu Koyo và vụ việc của người em họ đằng nội Tsujii Yukihito thì rõ. Tất nhiên, những trải nghiệm dị thường hồi nhỏ cũng là nguyên nhân đáng kể. Nhưng nếu cho rằng các yếu tố đó quan hệ trực tiếp đến việc phát bệnh thì e là thiếu cơ sở khoa học.”
Rakeba cau mày chặt hơn.
“Anh cho rảng vấn đề này rất khó giải thích.” Anh nói tiếp, “Gần đây, thay vì lối tiếp cận phân tích tâm thần như từ trước tới nay, anh nghe nói những nghiên cứu trong lĩnh vực gọi là Sinh lý Não bộ đang đến gần câu trả lời hơn. Học thuyết của bác sĩ Sigmund Freud gần như đã trở thành một loại tín ngưỡng, nói thế có phần cực đoan, vì nhiều sự việc hễ có sự tham gia của con người thì dễ bị coi là hiện tượng tôn giáo. Nhưng thôi, chúng ta không bàn đến chuyện đó. Một kẻ ngoại đạo như anh khó mà giải thích rõ ràng chân tướng của vụ việc lần này. Cho nên, anh mong cô coi những điều mà anh nói thêm sau đây chỉ là suy đoán chủ quan để nghe biết mà tham khảo vậy thôi.”
Tường trắng tinh. Trần nhà trắng tinh.
Sạch sẽ nhưng giá lạnh. Căn phòng như một cái lồng hình hộp. Tôi ngồi ở một góc phòng, hai tay bó gối.
Đúng là thế.
Mắt tôi cứ chằm chằm dõi nhìn vào vực sâu tối tăm của chết chóc.
Mày phải chết!
62
“Đầu óc Hiryu Soichi luôn tồn tại cảm xúc nôn nóng tìm đến sự hủy diệt. Cậu ta có động lực để đẩy mình đến cái chết. Sigmund Freud từng đưa ra khái niệm ‘Bản năng chết Thanatos’, cho nên, nếu nói Hiryu có ‘bản năng chết’ cũng không quá lời. Tội lỗi của Hiryu hồi nhỏ là một bằng chứng rõ ràng về khuynh hướng này.
“Từ rất lâu, suốt những năm tháng học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, Hiryu luôn là một thiếu niên trầm lắng, thậm chí còn có khuynh hướng tự kỷ. Nhưng nhờ xung quanh cậu ta có giáo viên, bạn bè, hay ít nhất là những đối tượng có ý thức khác nên có thể nói đời sống tinh thần của cậu ta không có vấn dề gì.
“Ví dụ như khi vẽ tranh. Cho dù không tự ý thức được điều này nhưng cậu ta đã phản ánh tội lỗi mà mình gây ra vào các tác phẩm, và việc cho người khác xem tranh mình vẽ đồng nghĩa với hành động liên tục tự thú. Tựa như một dạng thanh lọc cảm giác tội lỗi nhờ việc thực hiện các hoạt động có tính sám hối vậy, nhưng nó đã cứu lấy tinh thần luôn hướng đến cái chết của cậu ta. Anh nghĩ thời cậu ta học đại học cũng vậy.
“Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta không đi làm mà trở về quê, phần lớn thời gian đều nhốt mình trong phòng. Lúc ấy, cậu ta còn lại gì đây?
“Ngoài tiếp xúc với bà mẹ nuôi ra chỉ còn những cuộc độc thoại với chính mình. Cậu ta không nghĩ đến việc cho người khác xem tranh nữa mà bắt đầu chỉ vẽ cho bản thân, và vẽ liên tục. Những bức tranh tràn ngập ý thức tội lỗi không còn hướng đến việc tự thú mà để đầu độc chính mình…
“Thế rồi, cậu ta đi đến quyết định tự sát, nhưng thất bại, vì bị bà mẹ phát hiện ra. Nhìn thấy bà khóc lóc đau buồn, Hiryu bèn nghĩ lại rằng mình phải sống vì bà.”
Chẳng biết từ lúc nào, giọng Kakeba bỗng thản nhiên cứ như chỉ đang đơn thuần kể một câu chuyện không liên quan.
“Tròn một năm nằm viện đã khiến trạng thái tinh thần của Hiryu có vẻ ổn định trở lại. Có lẽ cậu ta đã quên luôn cả việc một năm trước đó từng lăm le tự sát.
“Nhưng anh cho rằng, có thể thời gian này cậu ta luôn gắng sức chế ngự sự xao động hướng tới cái chết nằm sâu trong cõi lòng mình. Cậu ta đã sống một cuộc sống nghiêng về cái chết trong lúc tự nhắc nhở bản thân phải sống vì má. Dường như thời điểm sau khi được ra viện, chuyển nhà về Kyoto, tâm trạng của cậu ta đã bị dồn ép đến chân tường.
“Tháng Tám, khi đọc bài báo về vụ lật tàu và vụ sát hại trẻ em, tâm lý Hiryu chỉ hơi xao động thôi, anh nghĩ thế. Nguyên nhân khiến cậu ta hoàn toàn mất thăng bằng có lẽ bởi cuộc hội ngộ với anh ở quán Lai Mộng hồi tháng Chín.
“Cậu ta đã nhìn thấy thứ gì đó từ khuôn mặt anh, sau mười năm đằng đẵng không gặp nhau. Đó là hình bóng đứa trẻ ‘Masashige’ cậu ta giết trên sông cách đây hai mươi tám năm, thứ đã chìm sâu trong ký ức cậu ta một thời gian dài. Kể từ đó, cậu ta thường xuyên bị ‘ký ức cắn rứt’ giày vò.
“Tiếp đó, bên trong Hiryu Soichi hình thành một nhân cách khác. Nhân cách thứ hai này mới chính là kẻ thực hiện một chuỗi sự kiện kỳ quặc và cũng là kẻ viết thư.
“Nhân cách thứ hai này là kẻ mai phục trong lòng Hiryu, tố giác tội lỗi của cậu ta, và cũng là kẻ hối thúc cậu ta đi về phía cái chết. Gã cho rằng mình và Hiryu Soichi là hai người khác nhau, mình phải giết chết thằng cha Hiryu. Nhưng không chỉ đơn giản là giết, gã còn nghĩ rằng cần khiến cho Hiryu run sợ và nhận thức rõ tội lỗi của mình đã rồi mới kết liễu tính mạng. Thực ra, có lẽ trong đó cũng bao gồm cả ý niệm ‘phục thù’ vì Hiryu gây ra sự cố lật tàu làm bà Miwako thân sinh ra gã đồng thời cũng là thân sinh Hiryu qua đời.
“Thoạt đầu gã gửi thông điệp về tội lỗi của Hiryu đến, lì lợm quấy nhiễu cậu ta. Sau đó gã viết thư ép Hiryu nhớ lại tội lỗi của mình.
“Tuy nhiên, trước khi giết Hiryu với động cơ xét xử và trả thù, gã phải làm một việc. Đó là sát hại bà mẹ nuôi.
“Nói một cách dễ hiểu thì câu chuyện như sau. Gã không thể tha tội chết cho Hiryu, nhưng Hiryu lại phải tiếp tục sống vì bà Sawako. Vì thế gã buộc phải giết bà Sawako trước, tức là phải hủy diệt lý do Hiryu khiến duy trì sự sống.”
“Trời đất!”
“Cho nên gã đã phóng hỏa nhà chính rồi mai táng bà Sawako suôn sẻ. Sau đó, gã lại viết thư lên án rằng đó là tội lỗi của Hiryu hòng làm lập trường ‘kẻ thi hành án’ của mình càng thêm chính đáng. Vốn dĩ gã dự định sau đó sẽ dùng thuốc độc hoặc một thiết bị hẹn giờ để giết chết Hiryu. Như thế tất cả có thể kết thúc.
“Nhưng đúng vào lúc đó thì…”
Michizawa Kisako…
A… Đôi mắt cô ấy luôn tha thiết sinh động, ánh mắt rực sáng lung linh đến thế…
Phải giết cô ta!
63
“Đúng lúc đó, cô đã xuất hiện trước mặt cậu ta,” Kakeba nói.
“Em á?” Kisako không khỏi bất ngờ.
Kakeba chậm rãi gật đầu nói tiếp, “Hiryu và cô gặp nhau ở đây, nói chuyện với nhau, anh cho rằng cậu ta đã bị cô hấp dẫn. Gặp được một người có khuynh hướng hoàn toàn đối lập với mình… Đúng hơn, khi tiếp xúc với nội tâm luôn hướng đến sự sống của cô, cậu ta chắc chắn đã bị cảm hóa, từ đó nảy sinh khát vọng sống.
“Bởi vậy, nhân cách thứ hai, tức gã, cảm nhận được có người vừa xuất hiện thế chỗ bà Sawako, trở thành sức mạnh mới mẻ lôi kéo Hiryu về phía sự sống, nên buộc phải ra tay vùi dập một lần nữa.
“Mặt khác… Lúc này, sự việc trở nên càng thêm phức tạp… Trước và sau khi gặp gỡ cô thì Shimada Kiyoshi, một người bạn học cũ thời đại học xuất hiện. Shimada và Hiryu đã từng ở chung một ký túc xá, có thể nói anh ta là chỗ dựa tâm hồn cho Hiryu ở Tokyo. Hiryu phát hiện ra bức thư mà Shimada gửi đến.
“Bởi tiếp xúc với cô mà Hiryu đang muốn níu giữ sự sống, cậu ta rất hy vọng Shimada xuất hiện để giúp mình lúc này.
“Sau Tết, Shimada gọi điện đến, Hiryu đã kể tất cả cho Shimada biết. Đúng như Hiryu mong mỏi, Shimada biết bạn mình đã rơi vào tình trạng bế tắc bèn phân tích câu chuyện từ rất nhiều góc độ.
“Một trong số đó là ‘các vị khách trọ Lục Ảnh Trang đều có thể là hung thủ’. Shimada nói mình đã xem xét bài báo viết về vụ tai nạn tàu hỏa hai mươi tám năm trước và chỉ ra có nạn nhân trùng họ với khách trọ ở Lục Ảnh Trang. Hiryu ngay lập tức tin là thật.
“Khi nghe Hiryu kể lại điều này, anh lấy làm lạ. Nếu có cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Cứ cho là vợ chồng bác Mizujiri tập hợp người nhà các nạn nhân lại đi nữa thì vẫn quá khiên cưỡng đúng không? Hoang đường hết sức, gần như không có chút thực tế nào cả.
“Cho nên tuần trước đi Shizuoka, anh đã nhờ người bạn làm ở tòa báo địa phương điều tra hộ, và có kết quả ngay. Đó là…
“Những hành khách đã mất trong vụ lật tàu hỏa hai mươi tám năm trước, ngoài bà Hiryu Miwako ra đích thực còn có bốn người nữa. Song tên họ của bốn người ngày không hề trùng với các vị khách đang ở Lục Ảnh Trang.
“Lúc đó, anh không thể không nghi ngờ sự tồn tại của cái người gọi là Shimada Kiyoshi thỉnh thoảng vẫn nói chuyện điện thoại với Hiryu này.”
Shimada Kiyoshi…
Từ khi đến đây tôi vẫn chưa liên lạc với anh ấy lấy một lần.
Gần đây anh ấy thế nào rồi nhỉ?
Có phải đang lo lắng cho tôi không?
64
“Nhưng…”
Giọng Kisako run rẩy vì kinh ngạc.
“Anh Kakeba, đâu thể có chuyện như thế?!”
“Không. Người bạn thời đại học của Hiryu Soichi tên là Shimada Kiyoshi, là người có thật. Hiện tại, anh ta chủ yếu sống ở quê. Việc anh ta từng liên quan đến mấy sự vụ xảy ra ở các công trình xây dựng do ông Nakamura Seiji thiết kế cũng là có thật. Bức thư mùa hè năm ngoái gửi cho Hiryu từ Shizuoka vẫn còn trong xưởng vẽ của cậu ta. Từ con dấu cho đến bút tích, anh nghĩ, bức thư này đúng là do chính Shimada Kiyoshi tự tay viết.
“Những gì anh vừa nói, chắc cô hiểu rồi chứ? ‘Shimada Kiyoshi’ mà Hiryu liên lạc từ tháng Giêng năm nay trở đi… Mà chắc anh không cần dài dòng làm gì, thực tế cô cũng từng gặp anh ta rồi.”
“…”
“Tức là…”
Kakeba Hisashige yên lặng chớp mắt, tiếp tục nói, “Anh chàng ‘Shimada Kiyoshi’ này không phải Shimada Kiyoshi thật. Các tình tiết Shimada gọi điện đến, đối thoại với Shimada… đều là do Hiryu tưởng tượng ra. Nói cách khác, anh chàng ‘Shimada Kiyoshi’ này chính là nhân cách thứ ba của Hiryu Soichi!”
“Nhân cách thứ ba…”
“Đúng vậy.”
Kakeba nghiêm trang gật đầu, “Thần kinh học dường như cho rằng, rối loạn nhân cách phân hệt là chứng bệnh thuộc nhóm tâm thần phân liệt. Người ta thường gặp bệnh nhân hai nhân cách nhưng thực tế cũng đã có những báo cáo về nhiều trường hợp đặc biệt hơn.
“Trong một tài liệu nổi tiếng do bác sĩ người Mỹ Morton Prince để lại, có một nữ bệnh nhân mười tám tuổi có ba nhân cách. Ông gọi bệnh nhân này bằng biệt hiệu ‘thánh nữ’ ‘thiếu phụ’ hoặc ‘ác ma’, tương ứng với ba nhân cách khác xa nhau. Nghe nói, còn có một bệnh nhân người Pháp được quan sát có tới sáu nhân cách. Khủng khiếp hơn nữa là Mười sáu nhân cách của Sybil* từng một thời xôn xao Nhật Bản. Cô chưa nghe nói bao giờ à?
“Trường hợp của Hiryu lần này với một nhân cách cơ bản và thêm hai nhân cách thỉnh thoảng xuất hiện thay nhau sắm vai trong một thời gian ngắn là một trường hợp cực kỳ đặc biệt và hiếm thấy.
“Lúc nãy anh cũng đã nói rồi, bởi cậu ta gặp cô mà xuất hiện những xao xuyến hướng đến sự sống. Tuy nhiên cậu ta lại coi đó là khuynh hướng không phù hợp với mình, nhất định không chịu dung nạp.
“Cậu ta cho rằng chỉ với sức của bản thân thì dù làm thế nào cậu ta cũng không thể sống như cô được. Thế nhưng, lại đang có ai đó uy hiếp mạng sống của cậu ta…
“Đến đây, cậu ta điên cuồng khao khát theo đúng nghĩa đen một người có thể tin cậy để cổ vũ mình, cho mình sức mạnh. Điều này dẫn đến sự hình thành nhân cách thứ ba là ‘Shimada Kiyoshi’.
“Trái ngược lại với nhân cách thứ hai là ‘gã’, nhân cách thứ ba ‘Shimada’ trợ giúp Hiryu và gánh vác trách nhiệm giúp Hiryu tiến bước về phía sự sống, theo cách trước đây Shimada Kiyoshi thật đã làm.
“Điểm then chốt là ‘Shimada’ này không hề hay biết ‘gã’, người đang ép Hiryu phải chết, là ai. Chiều ngược lại cũng vậy, có lẽ ‘gã’ cũng không biết ‘Shimada’ thực ra là ai.
“Bởi thế, khi Hiryu bàn bạc với ‘Shimada’ thì ‘Shimada’ lập tức tiến hành phân tích theo quan điểm của anh ta và nỗ lực giúp đỡ Hiryu. Những việc như điều tra bài báo về tai nạn tàu hỏa trật đường ray, hay chỉ ra sự tồn tại của lối đi bí mật trong khu nhà… Nếu nhìn với tư cách ‘Shimada’ thì anh ta tuyệt đối không hề có ý định lừa dối Hiryu hay làm Hiryu rối loạn. Anh cho rằng anh ta đã làm tận lực vai trò ‘thám tử nổi tiếng’ trợ giúp Hiryu với tư cách Shimada Kiyoshi, một người bạn.
“Mặt khác, vì sự xuất hiện của cô và ‘Shimada’ mà nhân cách thứ hai là ‘gã’ tạm thời lui về hậu trường, rồi vì một cơ duyên nào đó, có lẽ là ngẫu nhiên, gã biết được một người khách trọ trong Lục Ảnh Trang chính là hung thủ sát hại trẻ em hàng loạt. Gã đánh đồng tội lỗi của Hiryu hai mươi tám năm về trước với tội ác của Tsujii nên không thể không giết Tsujii tức ‘Hiryu thứ hai’.
“Giết Tsujii trót lọt, gã nhân đà tiếp tục hành động, vì gã cần phải chặt đứt một lần nữa mối liên kết giữa Hiryu và khát vọng sống. Để có thể dẫn dụ Hiryu đi đến cái chết, cần phải phá hủy mối liên kết, chính là cô, Michizawa ạ. Phần tiếp theo thì cô là người rõ nhất rồi, đúng không?”
Kakeba tiếp tục, “Thứ Năm tuần trước, gã chuẩn bị ra tay. Gã mai phục chờ cô đến nửa đêm, bám theo cô và tấn công bằng cánh tay ma nơ canh nhồi đầy cát hòng giết chết cô. Nhưng đến phút cuối thì ‘Shimada’ lại hiện thân cố cứu cô theo ước muốn của Hiryu, ngăn chặn hành động của gã. Từ đầu cho đến lúc đó, ‘Shimada’ chỉ xuất hiện đứt quãng thông qua các cuộc điện thoại và thư từ, nhưng vì mong muốn tha thiết của Hiryu, anh ta đã xuất hiện bằng xương bằng thịt.
“Từ sự tồn tại của lối đi bí mật, ‘Shimada’ suy luận rằng hung thủ là người bên ngoài, hơn nữa, với tư cách là mảnh ghép cuối cùng lấp đầy khoảng trống trong ký ức của Hiryu, anh ta đã nhớ ra cái tên ‘Masashige’ của đứa bé ngày đó. Anh ta rút ra kết luận rằng anh chính là em trai của Masashige và đang nhắm đến Hiryu bởi lý do trả thù…
“Cuối cùng, Shimada, người tự cho rằng mình đã cứu cô thoát khỏi bàn tay của hung thủ, quyết định tự giải quyết vụ án và yêu cầu cô tới Lục Ảnh Trang vào giữa trưa thứ Sáu. Sáng hôm sau, anh ta gọi điện thoại cho anh, người anh ta tin là hung thủ thực sự.”
Kakeba thở nhẹ, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Kisako. Cô cảm thấy hình như anh đang chờ cô trả lời. Tuy có vô số điều muốn nói nhưng cuối cùng Kisako lại im lặng.
“Sau đó thì, không còn vấn đề gì phức tạp nữa…” Kakeba nói. “Anh Kawazoe thanh tra của Sở Cảnh sát Kyoto hôm nọ cũng gọi cô để lấy thông tin phải không? Nghe nói sau đó, họ đã khám nơi ở của Hiryu, thấy trong ngăn kéo bàn ở xưởng vẽ của cậu ta có giấy viết thư cùng loại với các bức thư kia. Và trong góc tủ áo ở phòng ngủ nhà trọ có giấu chiếc áo len dính máu. Cảnh sát đã xét nghiệm và khẳng định vết máu đó trùng với nhóm máu của Tsujii Yukihito.”
“…”
“Như đã nói ngay từ đầu, đa phần những điều trên đều chỉ là cách giải thích của riêng anh dựa trên các biểu hiện bên ngoài mà thôi.”
Kakeba nói, khóe mắt thoáng nét cười tự giễu.
“Sớm muộn gì, các chuyên gia sẽ đưa ra kết luận của họ. Có lẽ chính bản thân Hiryu giờ này cũng đang đau đầu suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.”
“Sao anh lại nói thế?… Tuy nhiên…” Kisako khổ sở tiếp lời, “Tuy nhiên, rốt cuộc… sự thật là thế nào?”
“Sự thật à?” Kakeba Hisashige lẩm bẩm, ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn né tránh điều gì, “Chuyện này…”
“Anh Kakeba.” Kisako dứt khoát hỏi, “Em rất thắc mắc về người anh trai đã mất vì nguyên nhân gì đó của anh. Tên anh ấy không phải Masashige đúng không?”
Kisako cảm thấy không thể trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy.
“Sự thực, đứa trẻ bị anh Hiryu làm hại là đứa trẻ khác đúng không?”
Kisako đồng thời cũng cảm thấy ngờ ngợ.
Tại sao Kakeba lại không hành động một cách nhiệt thành và kịp thời hơn?
Anh ta nói vì mình không dám chắc, nhưng đây là vấn đề liên quan tới việc sống chết của con người cơ mà? Chẳng phải nên sớm xử lý hay sao, ví dụ như bàn bạc với viên cảnh sát hình sự Kawazoe hôm trước ấy? Đã là bạn, thì mình nên tích cực hành động mới đúng.
“Rốt cuộc là thế nào, anh Kakeba Hisashige?”
“Chuyện đó…” Trước ánh nhìn nghiêm trang của Kisako, Rakeba nheo đôi mắt nhỏ và hỏi lại, “Cô thử nói xem?”
Ẩn sâu trong tâm khảm là một hình ảnh rất xa, quá xa rồi. Điều này tuyệt đối không thể kể cho bất cứ ai.