Chương 9 (tt)
59
Kakeba Hisashige loạng choạng bước vào xưởng vẽ, sợ hãi nhìn tôi và Hiryu, người đang ngồi trên ghế bập bênh, rồi nhìn khắp lượt quang cảnh tan hoang do chính tay chủ nhân xưởng vẽ gây ra.
“Còn gì để nói không, Kakeba?” Tôi nói, “Lát nữa Michizawa Kisako cũng sẽ đến đây.”
Nghe thế, Kakeba lại nhìn tôi.
“Cô ấy sẽ không đến đây.” Cậu ta nói, “Cô ấy sẽ không đến.”
“Sao?” Tôi kinh ngạc kêu lên, “Chẳng lẽ đêm qua, sau lúc đó cậu đã…”
“Sau lúc đó? Anh định nói là sau lúc đó tôi lại tấn công cô ấy chứ gì?” Kakeba Hisashige vừa thò tay vào túi áo khoác màu ghi, vừa chậm rãi nói, “Sai rồi. Cô ấy vào viện để kiểm tra vết thương tối qua nên không tới đâu.”
“Bệnh viện à?”
“Sáng nay, anh gọi điện bảo tôi đến đây lúc 12 giờ, đúng chưa? Anh cũng nói thế với Kisako. Cho nên, tôi đã cơ bản đoán ra ở đây có chuyện gì và tôi đến để xác nhận điều này.”
“Hừ!” Tôi phì cười, “Đến để xác nhận kế hoạch trả thù của mình thất bại thảm hại chứ gì?”
Kakeba không trả lời tôi, mà từ từ ngoảnh ra phía cửa.
“Mời vào!” Cậu ta nói. Sau đó…
Có hai người xuất hiện ở cửa.
Một là Kuratani Makoto, lúc nãy tôi gặp ở đại sảnh, tôi còn nhờ cậu ta nhắn một câu với Kakeba. Hai là một người đàn ông trung niên tôi chưa từng gặp, mặc âu phục màu đen, dáng vóc cao lớn, tay xách cái túi màu nâu đậm.
“Anh nói rằng trong xưởng vẽ này có lối đi bí mật do Nakamura Seiji thiết kế, lối đi bí mật đâu?” Kakeba hỏi tôi.
“Còn giả vờ làm gì nữa?” Tôi ngạc nhiên đáp, “Mấy cái đấy cậu là người biết rõ nhất còn gì. Nhìn đi, ở đây! Nhìn cái hốc trên sàn thì biết.”
Kakeba im lặng gật đầu rồi đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên mặc âu phục, cả hai cùng bước đến chỗ sàn bị đào bới mà tôi chỉ.
“Kuratani, cậu cũng vào đây xem đi!” Kakeba gọi nam thanh niên đang đứng ngây ra ở cửa.
“Được, được!” Kuratani vừa hoang mang nhìn cảnh bừa bãi trong phòng vừa bước theo hai người kia.
“Anh nói là cái hốc này à?” Kakeba bước lại gần cái hốc trên sàn rồi cúi xuống nhìn, hệt như tôi ban nãy.
“Hừm.” Cậu ta hừ mũi, rồi quay sang người đàn ông mặc âu phục đang đứng bên cạnh, “Anh Kawazoe cảm thấy thế nào?”
“Tôi không…” Người đàn ông tên là Kawazoe nhếch đôi môi dày bự, chầm chậm lắc đầu.
Kakeba tiếp tục nhìn về phía Kuratani, “Cậu thì sao?”
“Tôi… tôi chịu không biết.”
Thế là sao, mấy tên này đang nói gì vậy?
Đầu óc hơi rối loạn, tôi rất bức xúc trước sự trơ trẽn của Kakeba. Tôi ngoảnh nhìn Hiryu, người vẫn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh, “Này Hiryu, cậu nói gì đi chứ?”
“Chính anh cũng nên nhìn kỹ lại lần nữa xem.” Kakeba nói với tôi, giọng thờ ơ, “Dưới cái hốc này có lối đi bí mật ở đâu vậy? Chúng tôi chỉ nhìn thấy dấu vết ván sàn bị nạy lên mà thôi.”
“Nói gì cơ? Đến lúc này mà cậu vẫn nói những câu ngớ ngẩn!” Tôi hét lên tức giận rồi bước về phía họ.
“Ở đây…” Tôi vừa chỉ tay vừa nhìn xuống cái hốc, “Chẳng phải có cái thang đen sì à?”
Nhưng…
“Hả?” Tôi ngờ mình bị hoa mắt, “Đây là… Tại sao…”
“Lối đi bí mật đâu?” Kakeba lại hỏi tôi.
“Sao lại…” Tôi bối rối, cứng họng không trả lời được. Trong hốc hoàn toàn không có cái thang nào chạy xuống cả, đúng như Kakeba nói.
Quá vô lý! Lúc nãy chính mắt tôi nhìn thấy, sao bây giờ lại…
Một làn gió mạnh từ những ô thoáng trên tường tạt vào mặt tôi, khiến tóc tai dựng ngược, hai má tê tê.
“Trước khi sang đây, chúng tôi đã lên tầng hai của Lục Ảnh Trang.” Giọng Kakeba vẻ ái ngại thay cho tôi, “Và xem qua phòng 2-C. Giống như bên này, tường và sàn cũng bị phá. Anh cho rằng đó là kết quả tìm lối đi bí mật à?”
“Đúng thế!”
Xen lẫn trong tiếng gió rít, từ đâu đó…
… Vu u u u…
Âm thanh chói tai nghe như tiếng đập cánh của lũ cộn trùng.
Dù là thế, tôi vẫn giữ tâm trạng rất bình tĩnh.
“Quả nhiên dưới sàn bên đó cũng…”
“Không hề có lối đi bí mật nào hết.”
“…”
“Căn phòng đó cũng không có lối đi bí mật nào cả!” Giọng Kakeba bỗng gay gắt khó chịu, “Vừa rồi, anh nói tôi là hung thủ giết hại Tsujii Yukihito chứ gì? Có đúng thế không? Căn phòng hiện trường không có lối đi bí mật để đột nhập vào từ bên ngoài. Buồng cầu thang cũng vậy. Xin hỏi, tôi đột nhập bằng cách nào để giết Tsujii Yukihito?”
“…”
“Nếu Tsujii không phải tự sát mà bị người khác giết… Nếu anh vẫn muốn kiên trì với giả thuyết cậu ta bị sát hại, thì tôi rất lấy làm tiếc, tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng. Và nó có vẻ chính xác, đó là…”
“Đừng quá quắt nữa!” Tôi không nén nổi quát lên. Kakeba giật mình, im bặt.
"..."
“Vẫn chưa muốn nhận tội chứ gì? Hiryu, bạn thuở nhỏ của cậu đúng là kẻ chẳng ra gì! Hắn đã giết má cậu và Tsujii, mà bây giờ vẫn…”
“Anh Kawazoe, đưa tôi cái đó!” Kakeba nói với người đàn ông mặc âu phục.
Người ấy gật đầu, rồi mở túi xách lấy ra một thứ dài dài để trong túi nhựa trong suốt.
“Thứ này rơi tại hiện trường Kisako bị tấn công đêm qua. Cô ấy hoảng sợ, và không đủ can đảm cầm đi giao cho cảnh sát. Cho nên, cô ấy chạy về nhà rồi lập tức gọi điện cho tôi đang ở phòng nghiên cứu. Lúc đó, cô ấy đã cầm về thứ này.”
Trong túi nhựa trong suốt là một cánh tay trăng trắng.
Cánh tay người màu trắng, dường như bị chặt ra từ bả vai… À, không phải cánh tay người thật, mà là cánh tay của ma nơ canh.
“Tôi cho rằng nó được tháo ra từ một ma nơ canh trong xưởng vẽ này. Bên trong chứa đầy cát. Đêm qua, hung thủ đã dùng nó làm hung khí tấn công cô Kisako.”
“A… Đủ rồi đấy!”
… Vu u u u…
Những âm thanh chói tai ngày càng tiến lại gần. Tôi rối, đứng như trời trồng.
… U u u u… u u u u…
Chúng chui vào trong tai, trong não tôi.
Toàn thân tôi tê lạnh, đầu nhức như búa bổ. Tôi vận hết sức lực, liên tục kêu gào, “Đủ rồi! Kakeba!”
“Dù nói nữa cũng không giải quyết được chuyện gì. Được rồi. Đến nước này thì chỉ còn cách đến nơi căn đến để kết thúc vấn đề!” Nói xong, tôi bước đến chiếc máy điện thoại màu đen đặt trên bàn làm việc phía trong, “Tôi gọi cho cảnh sát, thế là gọn chuyện!”
Kakeba không nói gì, chỉ buồn bã chớp đôi mắt nhỏ xíu.
Tôi nhấc ống nghe áp vào tai rồi đặt ngón trỏ lên hộp quay số.
1… 1… 0
Nhưng…
“Sao lại thế này?” Tôi kêu lên.
Điện thoại không một phản ứng gì, dù quay số hay ấn nút thì ống nghe vẫn lặng như tờ, chẳng có một âm thanh nào.
“Vô ích thôi!” Kakeba nói, “Nó được nối với máy ở nhà chính. Dây đã cháy sau vụ hỏa hoạn năm ngoái nên không thể sử dụng.”
… Vu u u u…
… U u u u…
Tiếng vọng đã áp sát tôi.
“Hiryu!” Kakeba tiếp tục nói, “Tất cả chỉ là tưởng tượng trong đầu cậu thôi. Cả chuyện lối đi bí mật lẫn cuộc nói chuyện qua điện thoại với Shimada Kiyoshi.”
“Không thể nào!”
“Đúng thế đấy!”
“Nói láo!”
“Là thật đấy!”
“Dối trá!” Tôi ra sức hét lên để xóa tan đi những lời điên khùng của Kakeba cùng thứ âm thanh đang ong ong trong đầu, “Cậu toàn nói láo!”
“Cậu không phải Shimada Kiyoshi. Cậu chưa hiểu sao? Cậu không phải là Shimada Kiyoshi, Hiryu!”
“Mày nói láo! Tao chính là Shimada Kiyoshi! Nhìn đi, không phải Hiryu đang…”
Tay tôi run run chỉ vào Hiryu đang ngồi trên ghế bập bênh, tôi chợt nhận ra…
“A…”
Cùng với tiếng thở não nề, sự tồn tại của ‘tôi’ như bị đẩy ra khỏi thể xác và tâm hồn mình!
Vì người đang ngồi trên ghế không phải Hiryu Soichi!
Tôi đang nhìn…
Một hình nhân không có sự sống, khỏa thân trong hình dáng phụ nữ với mái tóc dài cùng làn da trắng, trơn nhẵn, chỉ riêng khuôn mặt có đôi nét nào đấy giông giống Hiryu.
60
“Không sao đâu. Tôi cho rằng không còn nguy hiểm gì nữa.” Kakeba nói với người đàn ông mặc âu phục. Sau đó, cậu ta bước đến bên tôi đang ngồi trên sàn nhà.
“Kawazoe, anh nhìn thấy rồi đấy. Tôi mời anh đến thật, nhưng hiện giờ, cậu ta cần bác sĩ chứ không phải là cảnh sát. Đương nhiên sớm muộn gì cũng cần đến sự điều tra của cảnh sát các anh.”
“Thật đáng kinh ngạc!” Người đàn ông vừa nói vừa nhét cánh tay ma nơ canh vào túi, “Vậy chúng ta nên xử lý thế nào?”
“Hiryu, cậu không sao chứ?” Kakeba đặt tay lên vai tôi.
“Hả? Kakeba…”
Vừa nãy tôi đã làm những gì?
Tại sao tôi lại ngồi đây thế này?
“Tôi…”
“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện.”
Đôi mắt nhỏ màu hạt dẻ của Kakeba nhìn tôi đang lảo đảo đứng lên.
“Cậu đã giết Tsujii Yukihito phải không?”
“Hả?”
Tôi đã giết Tsujii? Là tôi ư, tôi giết ư?
“Tại sao tôi…”
Trong gian phòng mà Tsujii bị giết, không có lối đi bí mật nào cả. Tôi và thanh tra Kawazoe đã xác định rõ rồi. Nếu nhận định cậu ta bị giết, thì chuyện đã xảy ra thế nào?”
“Tại sao cậu lại hỏi tôi…”
Là tôi ư?
“Cậu nói rằng trong khoảng thời gian Tsujii trở về phòng cho đến lúc bác gái Mizujiri đến, không có ai đi ngang qua phòng cậu cả. Điều này không có gì sai. Nhưng, lời khai của cậu, hay nói chính xác hơn là ý thức, ký ức của cậu có chỗ khuyết. Đó chính là những hành động của bản thân cậu.”
“Tôi không hiểu.” Tôi từ từ lắc đầu, “Tôi đâu thể…”
“Tôi không nghĩ đây là trách nhiệm của cậu. Hoặc ít ra… đây không phải là trách nhiệm của nhân cách ‘Hiryu Soichi’ hiện tại. Cậu cho rằng mình luôn xem ti vi trong phòng khách nhỉ? Đó đúng là hiện thực đối với ‘Hiryu Soichi’, nhưng…”
“Tôi… Tôi… A…”
Lúc đó, tôi đang ở phòng khách, mặc áo len cài khuy giữa, ngồi trên sofa, một mình và lơ đãng, xem ti vi…
Bác Kine đi tìm Tsujii Yukihito, tôi đưa cho bác ấy chùm chìa khóa. Bác Kine đứng trước cửa phòng 2-C gọi cậu ta, còn tôi, hai tay đút túi áo ngủ, đứng tựa cửa chỗ buồng cầu thang.
Áo ngủ?
Sao lại là áo ngủ?
“Tôi…”
Tôi đã cởi áo len rồi mặc áo ngủ khi nào nhỉ? Ký ức ấy tôi không có. Hoàn toàn không có.
Tôi đã giết Tsujii à?
Lúc vô thức sao?
Lúc bản thân tôi không hề biết gì cả ư?
Thế thì… nếu là thế thì… khi đó, tôi thay áo ngủ là vì khi giết Tsujii, máu đã bắn vào áo len ư?
Sao lại thế được!
Sau đó, đúng vậy. Lúc đó, khi bác Kine đến thì trán tôi lấm tấm mồ hôi…
Tại sao trán tôi lại có mồ hôi? Đã thông gió suốt nửa giờ, không khí trong phòng lạnh hẳn đi cơ mà, tại sao tôi lại toát mồ hôi?
“A… tôi…” Tôi đưa tay bưng mặt, hai vai run run.
“Tôi hiểu. Tôi hiểu mà, Hiryu. Không sao nữa rồi. Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Tôi xin lỗi.” Kakeba đặt tay lên vai tôi, “Được rồi! Chúng ta đi nào!”
“Đi?” Tôi hỏi, giọng yếu ớt, “Đi đâu?”
“Cậu mệt rồi, phải nghỉ ngơi đi!” Kakeba cười buồn, đáp lại lời tôi.