- II - Cuộc du ngoạn kỳ thú
Trời vừa bình minh, Công chúa vào từ biệt Hoàng đế và Mẫu hậu, rồi cùng đoàn tì nữ lên đường.
Công chúa tung tăng rẽ nước, một niềm vui rộn rã tràn ngập lòng nàng. Vì đây là lần đầu tiên nàng tự do, không phải khép mình trong lễ nghi phiền phức. Thật là thảnh thơi! Thật là sung sướng! Cuộc đời bên ngoài thật là đẹp đẽ biết bao nhiêu!
Lên đến mặt bể, nàng được trông thấy cảnh trời quang tươi đẹp, những bóng mây ngũ sắc, những cánh chim bay vút tận chân trời. Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, màn đêm sắp bao phủ mặt bể mênh mông, nàng và đoàn cung nga mới bơi đến gần bờ.
Một cung nga nói:
- Chúng ta gần đến biên giới của loài người.
Công chúa lộ vẻ lo lắng:
- Phụ hoàng và Mẫu hậu bảo loài người rất độc ác. Chúng ta phải coi chừng.
Một tì nữ dõi mắt nhìn vào phía bờ:
- Thưa Công chúa, bờ bể thật là phẳng lặng, con chỉ thấy những hòn đá lỏm chỏm và xa xa những rặng cây xanh.
Công chúa vui vẻ bảo:
- Như vậy chắc không có gì nguy hiểm, ta cứ tiến vào xem.
Hai cung nữ vội rẽ nước lên trước dẫn đường. Công chúa tung tăng lội theo, mỗi bên có hai cung nữ hộ vệ. Phía sau cùng có bốn cung nữ chầm chậm bơi theo, cẩn thận đề phòng mọi bất trắc cho Công chúa.
Cung nữ dẫn đạo báo tin:
- Thưa Công chúa, có một chiếc thuyền gần bờ biển.
Cung nữ khác tiếp:
- Trên thuyền có người.
Công chúa lập tức ra lệnh:
- Lặn xuống mau và tiến về phía những mỏm đá.
Đoàn tì nữ thi hành đúng lệnh Công chúa và một lát sau đoàn Nhân ngư đã ung dung nấp sau những mỏm đá sừng sững như những bức tường thành. Công chúa nhìn hai người trên thuyền. Lần đầu tiên nàng biết hình dáng con người. Họ giống dân chúng dưới Thủy Tinh cung, chỉ khác ở cặp chân có thể xê dịch dễ dàng trên mặt đất.
Nàng hỏi tì nữ bên cạnh:
- Họ đang làm gì vậy?
Tì nữ lễ phép thưa:
- Thưa Công chúa, họ đang giăng lưới.
- Họ giăng lưới để làm gì?
- Để bắt những giống thủy tộc như chúng ta.
Công chúa biến sắc:
- Chúng bắt hải sinh vật để làm gì?
- Để làm thịt hoặc đem bán.
- Họ ăn thịt chúng ta à?
- Đúng như thế đó, thưa Công chúa.
Công chúa lo sợ:
- Quả như lời Phụ hoàng và Mẫu hậu nói, loài người thật độc ác. Ta nên lánh đi chỗ khác là hơn.
Dứt lời, nàng và đoàn tì nữ vội lặn ra giữa dòng. Cả đoàn phăng phăng chạy trốn. Được một quãng xa, Công chúa mới dừng lại thở hào hển:
- Thật hú hồn! Lần sau đừng nên bén mảng đến chỗ có loài người.
Đoàn Nhân ngư tiếp tục cuộc du ngoạn, nhưng vẻ mặt Công chúa tư lự, kém vui. Cảnh sắc dưới đáy biển đổi theo thời gian thành muôn hình vạn trạng. Từng đoàn cá nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, nhởn nhơ vui vẻ. Những con bạch tuộc vươn tám cánh tay dài thành những giác tu. Những con mực Anh Vũ di chuyển lẹ làng để bắt những con cua, con cá. Những con mực Ma được gọi là Hải tiễn vì chúng vừa phun nước vừa phóng đi nhanh như mũi tên. Dưới đáy biển, giống mực tỏa ra muôn màu rực rỡ, thân thể chúng như nạm nhiều ngọc quý, nào màu xanh của ngọc bích, nào màu đỏ của hồng ngọc, nào màu vân của sa cừ.
Bản tánh hồn nhiên, Công chúa mau quên đi những phút giây sợ hãi. Nàng nhìn cảnh đẹp quanh mình và hí hởn hỏi một cung nga:
- Ở đây, hải sinh vật nhởn nhơ vui thú. Cuộc đời thật là tự do.
Cung nga ấy vội thưa:
- Thưa Công chúa, tự do thì có nhưng nguy hiểm vẫn bao quanh.
Cung nữ vừa dứt lời thì làn nước bỗng xoáy tròn rồi một con cá Mập to tướng lướt tới. Nó hả họng đớp tất cả những hải sinh vật nhỏ trên đường di chuyển như tôm, cá ngừ, cá thu... Cũng may đoàn Nhân ngư nhanh nhẹn tránh thoát, không thì một trận chiến ác liệt ắt phải xảy ra.
Khi con cá Mập đi xa rồi, Công chúa mới lấy lại bình tĩnh. Nàng thở dài:
- Tự do kề bên nguy hiểm.
Một cung nữ nói:
- Thưa Công chúa, đó là luật sinh tồn.
Công chúa gật đầu:
- Phải rồi, luật sinh tồn. Loài cá còn ăn cá vì luật sinh tồn, thì loài người ăn hải sinh vật cũng vì luật sinh tồn. Vậy thì họ đâu phải ác hơn chúng ta.
- Nhưng loài người rất thông minh và tài giỏi.
Công chúa mỉm cười:
- Họ nhỏ nhắn như chúng ta thì tài giỏi đến bực nào?
- Họ nhỏ nhắn thật, nhưng những hải thú khổng lồ nguy hiểm bật nhất ở biển như cá Voi, cá Nhà Táng, cá He, Sói biển đều sợ họ.
Công chúa ngạc nhiên:
- Thậy vậy à? Ta ao ước có dịp chứng kiến tài năng của họ.
Công chúa vừa dứt lời, bỗng làn nước đang phẳng lặng đột nhiên nổi sóng. Những đoàn cá nhỏ hoảng sợ kéo nhau chạy trốn, báo trước có loài cá khổng lồ sắp đến. Một tì nữ vội nói:
- Thưa Công chúa, chúng ta nên tìm nơi lẩn tránh.
Công chúa lo lắng:
- Biết tránh nơi đâu bây giờ?
- Ta cứ lặn sâu xuống đáy biển, rồi tùy cơ ứng biến.
Tức thời đoàn Nhân Ngư lặn xuống thật sâu. Vừa lúc đó, từ xa tiến đến một con cá Nhà Táng to lớn, rẽ nước phăng phăng đi tìm mồi.
Một tì nữ nói:
- Loài quái vật này thường đi từng đoàn hàng trăm con, do một con đực đầu đàn dẫn đầu. Chúng hung dữ vô cùng. Đây có lẽ là một con vừa trưởng thành lìa đàn đi tìm mồi. Nó có thính giác rất tinh vi.
Tì nữ khác nói:
- Hình như nó đã đánh hơi biết có loại thực phẩm thích khẩu.
Công chúa tái mặt:
- Phải nó biết chúng ta ẩn núp nơi đây?
Tì nữ vội thưa:
- Thực phẩm nó thích nhứt là loài Mực và Bạch tuộc. Thế nào một trận ác chiến cũng xảy ra.
Quả như lời cung nga vừa nói, chàng thanh niên Nhà Táng đã đụng độ với một con Mực khổng lồ. Chàng ta đâm đầu vào con Mực, nhe hàm răng to tướng ngoạm lấy đối thủ. Núp giữa bụi san hô, Mực vươn tám cánh tay biến thành những giác tu bám chặt mình cá. Cả hai đều lấy hết sức mình chiến đấu. Hàm răng Nhà Táng vẫn nghiến chặt. Con Mực vùng vẫy mãnh liệt cố thoát ra khỏi nanh vuốt của con thủy quái vật tàn bạo, đồng thời dùng cái mỏ cứng cắn sứt một miếng da đen của địch thủ. Nổi giận, chàng thanh niên Nhà Táng ngậm con mồi vung mạnh, cho đến khi con Mực kiệt lực bất động, chàng mới nghiến nát con mồi rồi nuốt chửng.
Chứng kiến đến đây, Công chúa thở dài:
- Lại cũng vì định luật sinh tồn! Chúng ta nên lánh xa để khỏi trông thấy bọn Bạch tuộc, Mực Ma, Mực Anh Vũ sắp là nạn nhân của quái vật. Chúng ta đi thôi...
Lần này, Công chúa dẫn đầu đi tìm một nơi yên tĩnh để nghĩ ngợi vẩn vơ. Nàng không còn vui tươi như lúc mới lên đường. Đoàn cung nữ lặng lẽ theo sau.
Một hôm, Công chúa và đoàn cung nga du ngoạn gần bờ.
Công chúa thấy xa xa những lùm cây chập chùng trong bóng tối của màn đêm vừa buông xuống. Sau rặng cây, ánh sáng từ đâu tỏa rộng cả một vùng. Ánh sáng không đẹp bằng ánh sáng ở Thủy Tinh cung, nhưng lung linh trong màu vàng huyền ảo.
Công chúa lại nghe có tiếng nhạc từ trên bờ vẳng lại. Lời ca, tiếng nhạc không thanh tao bằng ở Thủy Tinh cung, nhưng rộn ràng và quyến rũ vô cùng. Nàng rời đoàn cung nga, rẽ nước lại gần bờ.
Mặt trăng đã lên khỏi lùm cây, treo lơ lửng trên nền trời xanh ngắt. Ánh trăng soi dịu dàng xuống mặt biển, trên tàn cây ngọn cỏ, tỏ rạng như ban ngày. Bây giờ Công chúa mới nhận ra một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ ẩn sau những lùm cây um tùm. Tiếng đàn, tiếng hát từ nơi ấy vang ra.
Công chúa mỉm cười, lắng tai nghe. Quen tánh như khi còn ở Thủy Tinh cung, Công chúa lại ngứa tài, cất cao tiếng hát. Giọng hát của nàng lần này được tiếp xúc với không gian, lảnh lót ngân dài trong gió, thanh tao êm ái lạ thường. Giọng hát có năng lực vô cùng gợi cảm, khiến cho lòng người man mác, bâng khuâng...
Tiếng ca nhạc trong lâu dài bỗng im bặt, nhường cho âm thanh của Công chúa dìu dặt trên cành cây. Cao hứng, Công chúa phơi nửa thân mình trên mặt nước, nhìn trăng miệng hát không ngừng.
Công chúa nào ngờ có một người đang tiến lại phía nàng. Đó là vị Hoàng tử của tòa lâu đài kia, ngạc nhiên vì tiếng hát lảnh lót bên bờ đại dương, dò theo hướng âm thanh mà tìm đến. Chàng bỗng dừng bước, mê mẩn nhìn một nhan sắc diễm lệ tuyệt trần. Mỹ nhân trầm nửa thân mình dưới nước. Mặt hoa rực rỡ dưới ánh trăng, mái tóc xõa trên đôi bờ vai trắng nõn nà. Ngực nàng phập phồng theo hơi thở...
Lần đầu tiên, Hoàng tử được trông thấy một nhan sắc yêu kiều thoát tục. Một nhan sắc thiên tiên. Chàng đê mê ngơ ngẩn, như bị hấp dẫn bởi lời ca êm ái, như bị thôi miên bởi làn sóng mắt long lanh. Khi Công chúa nhìn lên bắt gặp một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang đăm đăm nhìn mình, nàng cả thẹn lặn um xuống bể.
Hoàng tử trông mãi không thấy nàng lên, đành thờ thẩn ra về...