← Quay lại trang sách

- III - Người ân của Công chúa

Công chúa cùng đoàn cung nga vẫn tiếp tục cuộc nhàn du.

Tuy nhiên, Công chúa không còn hí hởn vui vẻ như xưa. Từ lúc trông thấy vị Hoàng tử phương phi đắm đuối nhìn mình, nàng cảm thấy quả tim hồi hộp và tâm hồn như bị thu hút bởi cái nhìn kỳ lạ. Nàng bỗng sinh ra trầm tư, thích tìm những chỗ vắng, gởi ngọn trào lòng trong một niềm nhung nhớ không nguôi.

Bọn cung nga lấy làm lạ, xúm quanh han hỏi. Nàng mỉm cười nói:

- Loài người đâu phải đều hung dữ cả.

Một cung nga nói:

- Công chúa nói đúng. Loài người cũng có kẻ dữ người hiền.

Công chúa có vẻ bằng lòng:

- Ta đã gặp một người hiền.

Một cung nga khác dè dặt hơn:

- Làm sao biết được là người hiền, thưa Công chúa? Có người bề ngoài trông rất hiền lành nhưng lòng họ rất độc ác.

Một cung nữ tiếp:

- Vì vậy chính loài người thường bảo nhau: “Tri nhân, tri diện, bất tri tâm” nghĩa là: Biết người, biết mặt, không thể biết lòng.

Công chúa ngạc nhiên:

- Sao nhà ngươi biết rành về loài người thế?

- Tì nữ chỉ nghe người ta nói.

- Khi chưa thấy tận mắt thì chớ vội tin những lời đồn đãi.

Cung nga bẽn lẽn cúi đầu:

- Xin vâng lời dạy Công chúa.

Công chúa nở nụ cười:

- Loài người có phải thật là kẻ thù chúng ta chăng?

Lần này cung nga khi nãy thận trọng lời nói hơn:

- Đó cũng chỉ là lời đồn đãi, chúng ta chớ vội tin.

Công chúa chợt nhớ đến lần gặp chàng trai tuấn tú bên bờ đại dương. Chàng biết chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Chàng biết thưởng thức giọng hát của nàng. Chàng lại có vẻ muốn làm quen với nàng nữa. Chàng đâu có cử chỉ, hành động gì chứng tỏ là một kẻ thù hung hãn của loài thủy tộc.

Nghĩ đến đây, Công chúa sung sướng như vừa khám phá được điều gì mới lạ. Nàng nói thật khẽ như nói với chính lòng mình:

- Loài người rất giống loài Nhân ngư chúng ta, chỉ khác loài người có chân để di chuyển trên mặt đất, còn chúng ta có đuôi để xê dịch dưới bể cả.

Một cung nga nghe lời nàng nói, thấy cần góp ý để làm vui lòng chủ nhân:

- Nếu chúng ta có chân, chúng ta có thể sống chung với loài người.

Công chúa nhoẻn cười, lặng im tư lự. Một lát sau, nàng ngẩng lên nhìn nàng cung nga vừa phát biểu:

- Có lần người bảo là loài người thông minh và tài giỏi lắm phải không?

Cung nga không ngần ngại:

- Điều này thì chắc chắn là đúng. Loài người chẳng những di chuyển trên bộ mà còn có thể xê dịch dưới nước như chúng ta. Trên bộ, loài người làm bá chủ vạn vật; dưới nước, loài người có thể chinh phục tất cả các loài thủy tộc, kể cả những thủy quái vật hung mãnh nhất.

Mắt Công chúa rực sáng lên:

- Hoàng đế và Mẫu hậu căn dặn ta phải tránh xa loài người, nhưng ta muốn trông thấy tận mắt tài giỏi của loài người, xem họ có hơn gì chúng ta không?

Một cung nga nói:

- Một ngày gần đây, chắc chắn Công chúa sẽ chứng kiến tài ba của họ. Tuy nhiên, chúng ta cũng cần nên thận trọng.

Công chúa nghĩ thầm: “Nhất là tài ba của chàng”. Rồi nàng im lặng mơ mộng đến những viễn ảnh ngày mai...

Đêm đến, khi vầng trăng khuyết vạch mây đen lơ lửng trên lưng trời, Công chúa dẫn đoàn cung nga tiến vào gần bờ đâu mặt với tòa lâu đài của chàng trai hôm nọ. Tòa lâu đài im lìm trong đêm tối. Không một tiếng hát, không một điệu đàn. Từng cơn gió làm xào xạc hàng cây. Vài cánh chim tung gió nghiêng nghiêng chập chờn trên khoảng vắng.

Công chúa lại phơi nửa thân mình trên mặt nước và cất tiếng hát thanh thanh lảnh lót giữa đêm trường. Tiếng hát của nàng vời vợi âm vang, như nức nở ân tình, như luyến lưu muôn thuở...

Tiếng hát đánh thức chàng trai trong cung điện. Hoàng tử thấy lòng xao xuyến, và chàng lần bước tìm ra.

Bên bờ đại dương, Công chúa vẫn say sưa hát.

Hoàng tử núp sau một tảng đá, say sưa lắng tai nghe. Rồi như bị thu hút bởi âm thanh quyến rũ, Hoàng tử rời khỏi tảng đá tiến đến gần chỗ Công chúa phơi mình dưới ánh trăng.

Nghe tiếng động, Công chúa giật mình ngẩng lên và bắt gặp đôi mắt đắm đuối của chàng trai. Nàng bẽn lẽn cúi đầu, hai má ửng đỏ như hai quả đào tiên. Nhưng lần này nàng không lặn trốn xuống nước. Nàng chỉ ngưng tiếng hát. Nàng im lặng, chờ đợi.

Hoàng tử dịu dàng hỏi:

- Nàng là ai mà thích hát giữa đêm khuya?

Công chúa đáp khẽ:

- Tôi là Công chúa Thủy Tinh cung.

- Thủy Tinh cung ở nơi nào?

- Ở tận đáy đại dương.

Hoàng tử ngạc nhiên:

- Dưới đại dương cũng có loài người hay sao?

- Không, tôi không phải loài người.

- Sao nàng giống hệt loài người, cũng biết nói, biết hát...

- Tôi thuộc loài Nhân ngư. Tôi cũng ở trong cung điện lộng lẫy như tòa lâu đài của ngài, và còn đẹp hơn nữa...

- Thì ra Nhân ngư có thật hay sao? Tôi có nghe nói và cứ tưởng là chuyện thần thoại, hoang đường.

Công chúa nhoẻn cười, nụ cười thật ngây thơ duyên dáng. Một lúc sau, nàng cất giọng thật êm đềm:

- Còn ngài là ai?

- Tôi là Hoàng tử Vĩnh Khang.

- Người ta đồn loài người rất hung dữ. Ngài có hung dữ hay không?

Hoàng tử mỉm cười:

- Tôi chẳng hung dữ bao giờ, nhất là với nàng.

- Người ta lại bảo loài người là kẻ thù truyền kiếp của loài thủy tộc, phải vậy không?

- Không phải vậy đâu.

Nàng lặng im, có vẻ nghĩ ngợi. Gương mặt nàng ánh lên một niềm vui. Hoàng tử niềm nở nói:

- Tôi muốn làm bạn với Công chúa. Công chúa có vui lòng chăng?

Công chúa thở dài:

- Tôi không thể xê dịch trên bờ được như loài người.

Hoàng tử tha thiết:

- Tôi chỉ mong được gặp nàng thường, được nói chuyện với nàng, được nghe nàng hát.

- Nhưng Hoàng tử phải chứng tỏ rằng mình không hung dữ.

- Điều đó tôi có thể đoan chắc với nàng.

- Hoàng tử phải chứng tỏ mình là người thông minh và tài giỏi.

- Tôi sẽ cố gắng làm vừa lòng nàng.

- Trong khi chờ đợi Hoàng tử thực hiện những điều đó, tôi xin từ biệt Hoàng tử.

Dứt lời, Công chúa nở nụ cười tin tưởng rồi lặn xuống nước mất dạng. Hoàng tử Vĩnh Khang ngơ ngẩn nhìn theo làn nước xoáy trên mặt biển xanh.

Vài hôm sau, Công chúa và đoàn cung nga bơi đùa thích thú trong một vùng biển lặng.

Trời quang đãng. Mặt trời mới mọc nhuộm đỏ cả một vùng nước mênh mông. Nơi đây xa bờ, đoàn cung nga yên lòng đùa giỡn. Hôm nay, Công chúa vui vẻ hơn bao giờ. Nàng vui vẻ vì nàng tin tưởng, nàng hy vọng... từ sau đêm trò chuyện với Hoàng tử Vĩnh Khang.

Đoàn Nhân ngư đang nô đùa, bỗng trông thấy một đàn chim biển ào ào bay đến. Đàn chim có đến hàng ngàn con. Chúng vượt qua đầu Công chúa, cất tiếng ríu rít gọi nhau. Mặt dầu chúng kêu ríu rít nhưng cả ngàn con đồng kêu một lượt tạo thành một âm thanh vang động điếc tai. Chúng vừa kêu vừa đập cánh, vừa tung ra tứ phía, vừa lượn là là trên mặt biển. Có khi chúng đụng nhau, mổ nhau, lông đen bay tơi tả.

Công chúa ngạc nhiên hỏi:

- Hiện tượng gì kỳ lạ vậy?

Một cung nữ thưa:

- Hình như vùng biển này có nhiều tôm nên đàn chim biển bay đến tranh mồi.

Công chúa dõi mắt nhìn đàn chim tranh mồi, cấu xé nhau, nhiều con rớt xuống biển. Công chúa chau mày:

- Ngày ngày cứ phải chứng kiến cảnh xâu xé nhau để sinh tồn thật là chán quá.

Công chúa nghĩ đến đây bỗng thấy đàn chim tự nhiên ào ào bỏ đi. Chúng bay vụt lên cao rồi vầy đoàn tiến về phương Bắc.

Đàn chim vừa khuất dạng, một luồng gió mạnh thổi đến, sóng cuồn cuồn nổi lên. Biển đổi màu, đen như mực. Vài tia nước vọt cao phía xa xa.

Một cung nữ sợ hãi kêu to:

- Cá Voi.

Nhiều tiếng thét lên:

- Thưa Công chúa, cá Voi đang tiến về phía chúng ta.

Công chúa tái mặt:

- Biết tránh đâu bây giờ?

Đoàn cung nga bao quanh Công chúa, chuẩn bị bảo vệ cho nàng. Công chúa ra lệnh:

- Rút khí giới ra. Nếu bị tấn công, ta phải tự vệ. Nếu chống không lại, ta phải lặn thật sâu trở về Thủy Tinh cung.

Đoàn cung nga lập tức rút ra những thanh đoản kiếm. Mọi người theo dõi bước tiến của cá Voi. Những khối lưng đen sẫm nổi lên mặt nước. Đàn cá Voi độ chục con hùng dũng tiến đến. Chúng đi đến đâu, sóng cuộn lên dữ dội như phong ba bão táp.

Đàn cá Voi phóng mình vào đám Nhân ngư. Những thanh đoản kiếm vung lên, đâm sâu vào những thớt lưng đen. Những tia máu bắn vọt lên nhuộm đỏ cả một vùng. Những cánh tay ẻo lả bỗng trở nên hùng dũng lạ thường. Đàn quái vật rú lên những âm thanh man rợ. Miệng chúng há to, phô những hàm răng kinh khủng.

Một cung nữ thét lên. Thế là một mạng đã làm mồi ngon cho quái vật. Đoàn cung nga còn lại rán sức tranh đấu, mặc dầu chúng đã thấy mệt lả, chắc không cầm cự được bao lâu nữa. Công chúa cũng vung gươm loang loáng, mong vạch một đường máu thoát thân. Bây giờ nàng muốn lặn trốn cũng không thi hành được, vì đoàn Nhân ngư đang bị bao vây bởi những con vật khổng lồ.

Giữa lúc Công chúa và đoàn cung nga đang tuyệt vọng thì một chiếc thuyền từ xa nhanh nhẹn lướt tới. Người đứng giữa thuyền là Hoàng tử Vĩnh Khang. Chàng oai dũng như một Thiên Thần. Trước thuyền và sau thuyền là đoàn dũng sĩ, tay cầm lao nhọn.

Vừa trông thấy Công chúa đang chiến đấu với chúa tể đại dương, Hoàng tử thét to lên:

- Công chúa đừng sợ, có bạn của nàng đã đến.

Công chúa đã nhận ra Hoàng tử đang đứng dưới cột buồm căng gió, nét mặt chàng cương quyết và uy nghi. Nàng mừng rỡ và vô cùng phấn khởi. Thật ra, nàng nhờ nhanh nhẹn tránh né, khi trồi khi lặn, không thì đã sa vào móng vuốt quái vật từ lâu.

Hoàng tử lại kêu to:

- Tôi sẽ phá vòng vây cho Công chúa. Khi vòng vây bị phá vỡ, Công chúa và đoàn cung nga lập tức thoát ra khỏi vòng chiến.

Công chúa muốn lên tiếng đáp, nhưng nàng mệt quá không thốt nên lời. Hoàng tử ra lệnh cho đoàn dũng sĩ:

- Tấn công ngay đoàn cá Voi bao quanh. Phải phóng lao thật chính xác trên lưng bọn quái vật. Thận trọng bảo bệ đoàn Nhân ngư.

Hoàng tử vừa dứt lời, những ngọn lao đồng loạt phóng xuống lưng đoàn cá khổng lồ. Đoàn cá Voi rú lên những âm thanh ghê rợn rồi mang theo những ngon lao tẩm thuốc độc lặn xuống biển sâu. Công chúa và bọn cung nga vội phăng phăng vượt khỏi vòng nguy hiểm.

Hai con cá Voi còn lại chưa chịu rút lui, quay lại tấn công vào thuyền của Hoàng tử. Nhanh như chớp, Hoàng tử phóng một ngọn lao trúng vào khối lưng đen của con cá phóng mình tới trước. Con thủy quái vội lặn xuống nước. Một dũng sĩ phóng tiếp một ngọn lao vào con thứ nhì. Ngọn lao bay quá đà chỉ ghim vào đuôi thủy quái. Nó vùng vẫy và quất mạnh vào thuyền. Chiếc thuyền tung lên khỏi đợt sóng rồi rơi xuống mặt nước, làm đoàn dũng sĩ ngã chúi vào nhau. Hoàng tử nhặt ngọn lao khác rồi phóng nhanh vào con thủy quái đang đuổi theo. Ngọn lao trúng ngay đầu thủy quái làm con vật chìm xuống nước xoáy mạnh làm chiếc thuyền chòng chành muốn lật úp.

Thoát cơn nguy hiểm, Hoàng tử vẫn dõi mắt nhìn tứ phía, đề phòng bất trắc. Có thể đoàn quái vật sẽ quay lại trả thù. Giữa lúc đó, Nhân Ngư công chúa bỗng hiện ra cách thuyền vài chục thước. Chín cung nga sống sót cũng hiện ra phía sau nàng. Công chúa cất giọng thanh tao:

- Đội ơn Hoàng tử cứu mạng.

Hoàng tử vẫn còn lo ngại:

- Công chúa coi chừng đoàn thủy quái quay lại trả thù.

Công chúa bình tĩnh nói:

- Bọn chúng trốn chạy xa rồi. Nếu ta bắt một con, chúng mới quay lại tìm cách giải thoát. Cũng may, đây chỉ là những con cá Voi đen lìa đàn tìm mồi, nếu gặp cả đoàn hàng trăm con có con cá Voi xanh đầu đàn thì cuộc chiến đâu hẳn còn nhiều gay go.

Hoàng tử hơi an lòng:

- Công chúa có bị thương không?

Công chúa buồn rầu:

- Tôi không sao cả, nhưng một cung nga đã làm mồi cho thúy quái và vài cung nga khác bị thương.

Trong lúc đoàn dũng sĩ trên thuyền ngạc nhiên ngơ ngẩn nhìn đám Nhân ngư, Công chúa dịu dàng nói:

- Lần này Hoàng tử đã chứng tỏ thông minh và tài giỏi rồi đó.

- Vậy Công chúa bằng lòng kết bạn với kẻ hèn này rồi chứ?

- Ngày nào tôi có được đôi chân như Hoàng tử.

- Ước gì có phép nhiệm mầu nào ban cho Công chúa đôi chân.

Công chúa nhoẻn cười:

- Hoàng tử cứ cầu nguyện cho tôi đi. Thôi, bây giờ tôi phải trở về Thủy Tinh cung tâu cho Hoàng đế và Mẫu hậu rõ.

Hoàng tử tỏ vẻ lưu luyến:

- Biết ngày nào mới gặp lại Công chúa?

Công chúa mỉm cười, lập lại:

- Hoàng tử cứ cầu nguyện cho tôi đi. Thôi, giã biệt Hoàng tử. Mong sẽ có dịp đáp ơn Hoàng tử.

Dứt lời, Công chúa và đoàn cung nga rẽ nước bơi đi. Lần này nàng không lặn mà lại bơi nhởn nhơ trên mặt nước, phải chăng nàng biết có người đang dõi mắt trông theo?

Mà thật vậy, Hoàng tử đang dõi mắt trông theo cho đến khi đoàn Nhân ngư khuất bóng sau làn sương mù xa xa...