← Quay lại trang sách

Chương 82 Bốn viện núi Thiên Đô

Đời người giữa trời đất, dù ở cấp độ nào đi nữa vẫn có những chuyện không thể không làm.

Ví dụ như Hi Di tổ sư khai phái, tất cả mọi người cho rằng ông ta còn ở trên thế gian này nhưng hầu như không có đệ tử núi Thiên Đô nào từng gặp qua. Có người nói nhân vật như vậy cũng có những chuyện chính mình không cách nào cự tuyệt được sao?

Có người nói không, có người nói có.

Nhưng người trả lời có rồi, cũng sẽ không nói tiếp vế sau nữa.

Bởi vì mọi người không ở tầng cấp đó, không nhìn tới được sóng gió của tầng cấp đó.

Triệu Phụ Vân bị phái đến phủ Quảng Nguyên, khó mà từ chối được. Bởi vì hắn vào núi Thiên Đô tu tập không giống với người khác.

Người khác vào Hạ Viện là phải giao nộp học phí đắt đỏ, còn hắn thì miễn phí.

Cho nên hắn chắc chắn dù là Tuân sư có gặp mình, cũng chỉ bảo mình nghe theo mệnh lệnh sơn môn.

Triệu Phụ Vân rất thích một câu, đó là tự do trong khuôn khổ.

Những lời này bản ý là dốc lòng hiểu đạo, sau đó hành động theo đúng quy củ.

Nhưng mà Triệu Phụ Vân xem ra, bản thân đủ khả năng hiểu rõ được quy tắc trật tự trong đó, có thể tự do cũng là một loại tự tại rồi.

Lúc ngươi thấy được quy củ cùng trật tự trong đó, không có năng lực vượt qua nhưng lại muốn vượt qua, cuộc sống như vậy hẳn phải rất phiền muộn khổ sở.

Nếu có thể khiến bản thân có thể vượt ra khỏi những quy củ trật tự hiện hữu, cách tốt nhất là có thể khiến những quy củ trật tự vây khốn lấy mình mở rộng ra thêm.

Có lẽ có người nói biên giới những quy tắc trật tự này mở rộng ra hơn thì ngươi vẫn ở bên trong như cũ vậy. Hắn mong muốn là một nơi không có rào cản, có thể được đại tự tại vô tận.

Chỉ là nơi như vậy không thể nào tồn tại. Nếu ngươi cảm thấy có nơi như vậy hẳn là vì ngươi không tiếp xúc tới rào cản đó, hoặc là tầm nhìn có hạn, gặp mà không biết, hoặc là thân phận có hạn, không có tư cách chạm đến.

Bên trong thế giới tu hành, rào cản quy củ cùng trật tự trói buộc một người sẽ không ngừng mở rộng theo tu vi gia tăng lên của người đó.

Triệu Phụ Vân tiếp một đạo văn thư từ Vô Lượng viện, là một đạo văn thư bổ nhiệm hắn làm giáo dụ phủ Quảng Nguyên.

Phó viện chủ Vô Lượng viện Phí Vu đích thân gặp hắn. Triệu Phụ Vân cảm thấy trong ánh mắt ông ta có vài phần nhìn kỹ và dò xét mình nhưng ông ta không hề đề cập đến chuyện gì ngoài nhiệm vụ cả.

Ông ta bảo sở dĩ để Triệu Phụ Vân đi vào đó là vì trước kia Triệu Phụ Vân đã từng làm giáo dụ phủ Nam Lăng, hiện tại trong núi quyết định phái một số Trúc Cơ đi làm giáo dụ nên mới tiếp tục để hắn đi tới phủ Quảng Nguyên.

Phó viện chủ Phí Vu bàn giao cho hắn, ngoài việc nhậm chức giáo dụ thì còn phải chỉnh lý qua quan hệ giữa các thế lực trong phủ Quảng Nguyên, ghi chép một phần tài liệu điều tra trở về.

Triệu Phụ Vân thầm suy nghĩ, không khỏi nảy sinh một số suy nghĩ.

Hiển nhiên phó viện chủ Vô Lượng viện cũng biết hắn nhận nhiệm vụ này, đề điểm hắn một vài ý tưởng, mới nói: "Núi Thiên Đô chúng ta lập phái đã một ngàn năm, lý niệm lúc bắt đầu chỉ là tạo một nơi truyền đạo truyền pháp, không lội vào hồng trần, không tham dự vào tranh đấu thế gian, thế nhưng thời thế biến đổi, có đôi khi vì đại thế trời đất thay đổi mà chúng ta không thể không điều chỉnh chút ít."

"Ngươi tu hành trong núi đã hơn mười năm, xem như là lớn lên ở trong núi, có một số việc nói cho ngươi cũng không sao. Ngươi nên biết trong khoảng thời gian ngàn năm đó, dù là ở nơi nào cũng đều cũng có những tranh đấu giữa các phe phái với nhau."

"Năm đó tổ sư định ra quy củ, trong núi không được thu đệ tử thân truyền, nguyên nhân chính trong số đó là do đệ tử thân truyền như con cái, được dành hết tâm huyết đào tạo, nếu rơi vào kiếp nạn thì người làm sư phụ có mấy ai nhẫn nhịn không trợ giúp chứ? Như thế sẽ dễ dàng kéo cả bản thân vào trong kiếp nạn, từ đó kéo cả sơn môn vào. Cho nên tổ sư mới có huấn giới không được thu đệ tử thân truyền."

"Về sau, núi Thiên Đô cũng chầm chậm phát triển thành một môn phái chỉ lấy truyền đạo truyền pháp làm chủ, đệ tử sơn môn nếu không thể thanh tu cũng có thể xuống núi làm cung phụng, hoặc quay về trong gia tộc, hoặc lấy vợ sinh con truyền thừa gia tộc của mình."

"Dần dà lại có người rèn luyện trong hồng trần trở lại núi thanh tu. Chỉ là bọn họ ở ngoài kia đã có hậu nhân, thường thường lại tìm đến, rồi vào trong núi học pháp. Một đời hai đời cứ như vậy, sau này dần dần tạo thành một phái thế gia có quan hệ huyết thống với nhau."

"Mà người không có thế gia, dù không có môn phái riêng được gọi là môn phái thân truyền lại có mấy đệ tử thân cận. Ví dụ như quan hệ giữa ngươi và Tuân sư muội, trong núi đều biết."

"Cho nên dần dà liền tạo thành phe phái, hiện tại toàn bộ núi Thiên Đô chia thành Vô Lượng viện, Tuần Sát viện, Lôi Đình viện, Chưởng Giáo viện."

"Vô Lượng viện chủ quản tục sự hồng trần, Tuần Sát viện tuần tra xem xét đệ tử trong môn có vi phạm pháp lệnh hay không, có tu hành tà pháp hay không. Lôi Đình viện là nơi bảo vệ uy nghi của sơn môn, đương nhiên nếu có người tu vi cao thâm, Tuần Sát viện không đủ sức mạnh để bắt giữ được thì sẽ để cho người của Lôi Đình viện đi chấp hành."

"Đương nhiên mỗi nội viện lại được chia làm nhiều phòng, mà mỗi chủ phòng trong đó đều do toàn bộ núi Thiên Đô chứ không do một cá nhân nào tự định đoạt được. Trong núi Thiên Đô này, thế gia nhất phái cùng sư đồ thanh tịnh nhất phái đã sớm trong ta có ngươi, trong ngươi có ta rồi."

"Lúc này, không phải chỉ có một mình ngươi đi mà Chu Thuần cũng đi. Ngươi làm giáo dụ, còn hắn làm việc trong nha môn Quảng phủ, hai người các ngươi cố gắng phối hợp cho tốt."

"Sở dĩ nói những chuyện này là để cho ngươi biết chuyện ngươi đi phủ Quảng Nguyên đã được quyết định xong, cũng đại biểu cả Vô Lượng viện quyết định ra. Đầu tiên ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, về những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều. Đương nhiên nếu có phiền toái thì phải nói trong núi biết, sơn quy hiển hách, không dung khinh thường, ngươi nhớ cho kỹ?"

Một câu cuối cùng, Triệu Phụ Vân cũng không biết là ông ta thể hiện thiện ý hay cảnh cáo.

Có lẽ đều có, trong lòng của hắn chợt nghĩ ngợi, lại nghe phó viện chủ Phí Vu nói: "Ngươi cầm theo văn thư nhiệm vụ, có thể đi Công Đức phòng ứng một phần lộ phí. Nếu cần chuẩn bị gì thêm thì tranh thủ chuẩn bị, tốt nhất trong vòng năm ngày phải xuất phát."

Triệu Phụ Vân rời khỏi Vô Lượng viện mà đi, vẫn không phân rõ được phó viện chủ đến tột cùng là thuộc thế gia nhất phái hay là thanh tĩnh phái nữa.

Hắn đi tới Công Đức phòng, nhận lấy một phần lộ phí là ba mươi linh thạch, cùng hai bình Tịch Cốc đan.

Sau đó hắn đi tới chỗ Hoàng Anh. Nàng không chỉ làm nhiệm vụ phân phối động phủ mà còn bắt đầu làm ăn, thu nhận rất nhiều thư tịch bí pháp sao chép của người khác, có một số là nàng tự sao chép nữa.

Có rất nhiều người không muốn sao chép sách sẽ đến gặp nàng dùng linh thạch mua lại, đương nhiên cũng có thể trao đổi.

"Ồ Triệu sư đệ, ngươi không ở trên núi tu hành, chạy tới đây làm gì?" Hoàng Anh tò mò hỏi.

Trong bốn năm này, nàng cũng từng ra mặt mời Triệu Phụ Vân tới tham gia Liên Hoa pháp hội mấy lần nhưng hắn đều từ chối.

"Nghe nói chỗ sư tỷ có rất nhiều bí tịch pháp thuật do người khác sao chép lại, mấy ngày sau ta phải rời núi, muốn chọn một số." Triệu Phụ Vân nói.

"Muốn bí tịch pháp thuật a, có đây, ta có rất nhiều. Một khối linh thạch ba quyển, ngươi muốn bao nhiêu." Hoàng Anh vừa nói, vừa cao hứng lấy từng chồng từng chồng sách bí tịch pháp thuật ra.

Triệu Phụ Vân chọn được sáu quyển trong đó.

Ba ngày sau, hắn xuất phát.

Lúc này tiến về phía phủ Quảng Nguyên, tu vi của hắn đã khác biệt hẳn so với lúc đi Vụ Trạch như ngày với đêm.

Phủ Quảng Nguyên liền kề phủ Nam Lăng, khiến cho hắn chợt nhớ tới một số chuyện.