Chương 83 Phủ Quảng Nguyên
Sáng sớm, trong ánh nắng sớm, một đám sương mù đỏ đáp xuống Hạ Viện.
Triệu Phụ Vân tìm đến Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm nhưng không gặp được bọn họ. Người bên Hạ Viện nói với hắn hai người Văn Bách, Văn Tầm đi Vụ Trạch đảm nhiệm giáo dụ và Tế Tự miếu Xích Quân rồi.
Còn Dương Liễu Thanh thì được thuyên chuyển qua Tuần Sát viện rồi.
Triệu Phụ Vân lại một lần nữa cưỡi mây mà đi.
Đằng Vân pháp này của hắn chẳng qua chỉ là biểu tượng, pháp môn chân chính thật ra là hỏa độn thuật.
Hỏa độn tầng thứ nhất là ngự hỏa, tầng thứ hai là độn hỏa, tầng thứ ba là hóa hỏa.
Chỉ đến cảnh giới hóa hỏa mới là hỏa độn chân chính.
Mà độn hỏa là chỉ có thể ẩn độn trong hỏa khí, không sợ ngọn lửa bình thường đốt cháy.
Hắn đi vào trong thành Đô Hạ, tìm Hạc Liên Bích, mới biết y cũng đi xa rồi, hỏi hàng xóm lại không người nào biết y đi đâu.
Hắn vốn định mua một cỗ xe ngựa nhưng vừa hay bên đánh xe có người nói với hắn có một cặp cha con gái đang muốn đi tới phủ Quảng Nguyên, hỏi hắn có muốn đồng hành hay không.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được. Hắn không muốn một đường phi hành mà đi, như vậy quá mệt mỏi, không cần thiết, ngồi xe ngựa từ từ mà đi cũng có thể tiện đường đọc sách tu pháp.
Hai cha con này nhìn qua cũng là tu sĩ, trong thành Đô Hạ có ít người không phải là tu sĩ lắm. Chỉ là Huyền Quang trên người bọn họ hỗn tạp, hiển nhiên là tu vi không tinh thuần.
Hai cỗ xe này đều do ngựa lùn kéo, loại ngựa này chạy chậm nhưng sức bền tốt.
Người cha tên là Chương Chấn Nghiệp, con gái tên là Chương Hạnh Phương. Triệu Phụ Vân còn chưa hỏi thì nàng đã giới thiệu tên mình, là vì lúc mới sinh hoa hạnh đua nở nên mới có tên là Hạnh Phương. Nhìn sơ qua thì nàng là một nữ hài sáng sủa, cha nàng để nàng đánh xe cho Triệu Phụ Vân.
Đại khái ông ta nhìn ra Triệu Phụ Vân ý vị bất phàm, tuy rằng không đoán ra được Triệu Phụ Vân đến tột cùng là cảnh giới gì nhưng có thể đoán đại khái. Dù sao trong thành Đô Hạ này, tu sĩ Trúc Cơ ra ra vào vào không ít.
Ông ta để con gái mình đánh xe cho Triệu Phụ Vân hiển nhiên ôm hi vọng nữ nhi mình có thể tiếp xúc thêm với Triệu Phụ Vân, không nói điều gì khác, chỉ riêng chuyện trên đường thuận miệng chỉ điểm vài câu cũng đã là vô cùng tốt rồi.
Triệu Phụ Vân ngồi trong xe ngựa, cầm quyển sách mua được từ chỗ Hoàng Anh đọc.
Xe ngựa một đường ngày đi đêm nghỉ, không nhanh không chậm mà đi.
Bởi vì buổi tối không chạy trên đường nên cũng không gặp phải chuyện gì phiền phức cả.
Trên đường đi, chuyện ăn ngủ đều do cha con Chương thị an bài cả.
Dù đại đa số thời điểm đều là Triệu Phụ Vân yên tĩnh tu hành trong xe ngựa, hoặc ở trong phòng, nhìn qua thần bí mà an tĩnh nhưng Chương Hạnh Phương không phải là không có cơ hội nói chuyện với hắn.
Lúc sắp đến phủ Quảng Nguyên, nàng mới tìm được cơ hội hỏi Triệu Phụ Vân làm thế nào có thể thuần hóa huyền quang của chính mình. Nàng nói nàng đã dùng rất nhiều cách đều không thể nào ngưng luyện huyền quang thêm thuần túy được.
Người ở thành Đô Hạ, dù cho xuất thân cấp thấp thì căn bản cũng không thiếu phương thức phương pháp, Triệu Phụ Vân biết thì bọn họ cũng biết hết cả, bởi đây cũng không phải là bí mật gì. Nhưng mà vẫn có rất nhiều người bị kẹt ở giai đoạn này.
Triệu Phụ Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng cho nàng một đáp án, đó chính là Luyện.
Luyện ngự pháp.
Không ngừng luyện ngày luyện đêm, luyện ngự pháp chỉ là một loại phương thức rèn luyện cường độ pháp lực thuần túy, cũng không khác gì việc một người ngày ngày luyện nâng tạ đứng cọc gỗ cả.
Triệu Phụ Vân cảm thấy nàng đọc lý luận quá nhiều, biết quá nhiều thứ, đọc quá nhiều đạo lý thế nhưng lại không để ý đến tự bản thân thử nghiệm.
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, hắn cũng biết hai cha con này đến phủ Quảng Nguyên sẽ tìm tới thế gia tu hành làm linh thực phu. Bọn họ giỏi gieo trồng linh đạo, tuy rằng tu vi không cao nhưng tốt xấu gì cũng là người đi ra từ thành Đô Hạ, vẫn lợi hại hơn một số linh thực phu thông thường nhiều.
Chúng sinh muôn màu, tu hành trường thọ hay cầu trường sinh chẳng qua cũng chỉ là mộng tưởng của một số ít người mà thôi. Đa phần khác chỉ là muốn học tập pháp thuật để sinh tồn là được.
Bọn hắn tới ngoài thành phủ Quảng Nguyên thì tách ra, Triệu Phụ Vân một mình đi vào thành phủ.
Lúc chiều, hắn tìm được Tri Phủ thành phủ Quảng Nguyên, bày thân phận, đưa văn thư, sau đó xem như đã nhập chức rồi.
Tri Phủ phủ Quảng Nguyên là một lão nhân có tuổi, tu vi Trúc Cơ. Nhìn thấy Triệu Phụ Vân, ông ta nở nụ cười tươi, ban đêm còn mời Triệu Phụ Vân đến làm khách dự một buổi tiệc tẩy trần.
Triệu Phụ Vân không từ chối. Ông ta cũng giới thiệu Triệu Phụ Vân với không ít người trong phủ nha như Thông Phán, Bắt Trộm, Văn Thư... thiện thể còn nói thêm Tuần Kiểm mới nhậm chức đã đi ra ngoài tuần tra chưa trở về, hơn nữa còn có rất có thể hắn quen biết với Tuần Kiểm kia, bởi y cũng từ núi Thiên Đô tới, tên là Chu Thuần.
Triệu Phụ Vân cũng đoán là y.
Mặt khác có Điền Chính quan lại không tới, nói là mùa mưa sắp đến nên ông ta còn phải đi khắp nơi kiểm tra tình hình linh điền gieo hạt thế nào.
Ngoài ra chủ quan của Thủy Đạo bộ cũng bận bịu đến cửa sông Tam Xuyên điều đình tranh chấp giữa các thủy tộc.
Tuy rằng Triệu Phụ Vân đã ở nơi này gần được hai mươi năm, nhưng lần đầu tiên nghe nói kỹ càng tình hình của một phủ, chuyện bận bịu của các bộ phận chủ quan trong một phủ thế này.
Triệu Phụ Vân mới đến, lại khá trẻ tuổi, xuất thân từ núi Thiên Đô, cho nên hắn được khích lệ một trận cũng chỉ có thể khiêm tốn ứng đối với cả đám mà thôi.
Ngày hôm sau lại có người mời đi dự tiệc nhưng hắn từ chối.
Hắn thừa hiểu ngày đầu tiên Tri Phủ mời hắn làm khách dự tiệc tẩy trần, là tiệc chính thức, sau đó dù là ai mời mình thì cũng chỉ là mang tư cách cá nhân.
Tuy rằng ngoài mặt hắn không muốn đắc tội với người nhưng cũng không muốn ngày ngày dốc hết tinh lực cùng người vui chơi giải trí.
Tửu sắc tha mài tâm trí người. Hắn từng đọc qua một quyển nhật ký của một người, là một tu sĩ Trúc Cơ ghi chép lại. Người đó có nói y vốn là một nhân vật thiên tài trong nhóm các tu sĩ Trúc Cơ, học pháp học đạo, một điểm liền thông suốt, vừa học đã hiểu. Sau đó y được rất nhiều người xuy phủng, cứ lâng lâng thoải mái, thường xuyên tham gia vào các buổi tiệc rượu chiêu đãi. Bất tri bất giác, tính tình của y bị biến đổi, sau này muốn cố gắng tĩnh tâm tu hành đã không cách nào làm được, mà những người vốn bị mình xem thường lại có thể tự mình sáng lập Tử Phủ sau nhiều năm.
Mà chính y chỉ có thể ai thán trước tấm gương, nhìn hình ảnh lão nhân tóc bạc trong gương bi khóc. Người tu sĩ thiếu niên Trúc Cơ phong độ nhẹ nhàng, phong thần tuấn lãng trong lòng y đã dần dần già yếu đi.
Triệu Phụ Vân không muốn mình trở nên như vậy. Hắn không cảm thấy mình giống kiểu tu sĩ thiên tài nhưng tự nhận bản thân cũng không tệ, có lẽ năng lực lý giải của hắn tương tối xuất sắc, nhưng cũng không xuất sắc đến mức không người sánh được. Cho nên hắn hiểu rõ tu hành ngàn vạn lần không thể lười biếng, dù là một ngày cũng không thể. Hôm nay nghỉ ngơi vui đùa một ngày, trong lòng cảm thấy không có gì, ngày hôm sau chơi thêm một ngày nữa, cứ thế thời gian dần qua, tâm cũng trở nên mờ mịt đi rồi.
Hồng trần nhiều hỉ nhạc, lại đan xen như mạng lưới, dần dần trói chặt ngươi lại. Chỉ có rèn luyện qua được hồng trần, mới có thể như như hoa sen, trong bùn mà không tanh mùi bùn, mới có thể là một tu sĩ chân chính.
Nghĩ tới đây, hắn mới hiểu ra được vì sao trong núi sẽ đồng ý thi hành hiệp nghị với nước Đại Chu. Có lẽ còn mang mục đích khác nữa, nhưng đại để là muốn đệ tử trong môn có thể được rèn luyện, điểm này chắc chắn không thể sai lệch.
Ban đêm, một chiếc đèn hoa sen với ánh sáng xanh đen đan xen với ánh sáng màu lam được bày trên bàn, một người ngồi ở trên giường nhập định.
Đèn trong bóng đêm còn tản ra một quầng sáng màu đỏ, hình thành nên một màn sáng, ngọn lửa đèn như thể còn đang hô hấp, hòa cùng một thể với hô hấp của người ngồi trên giường.
Chẳng biết lúc nào, dưới mái hiên, lại có một người trèo lên tường, đầu duỗi dài thò vào bên trong. Đầu gã có thể thu nhỏ, duỗi dài ra được, dòm ngó thăm dò bên trong gian phòng.
Nhưng khi ánh mắt gã nhìn thấy ngọn đèn trên bàn, chỉ thấy ngọn lửa đèn lóe lên. Gã lập tức rụt trở về, sau đó che lấy con mắt, hóa thành một luồng khói đen chui vào trong bóng tối.