← Quay lại trang sách

Chương 122 Mỹ hảo trong rương

Tiếng đàn trong gió, tiếng sàn sạt của rừng trúc, tiếng róc rách của suối nước.

Ánh trăng bán nguyệt trong trẻo rơi vãi xuống, nơi góc phòng không xa là những chiếc đèn lồng đỏ treo cao.

Trong đình không có đèn nhưng không bị tối mờ, bởi nhờ có ánh trăng phản chiếu từ dòng nước suối bên cạnh tới mà mọi thứ đặc biệt rõ ràng, sáng tỏ như ánh trăng tròn tháng hất ngược từ dưới mặt đất vào bên trong đình.

Đèn lồng đỏ nơi góc phòng phía xa có tỏa ánh sáng đến, rơi vào trong đình đã không còn bao nhiêu ánh sáng. Chỉ là mọi thứ có thể phản quang trong đình này đều như ngọn đèn được thắp sáng, từng cụm lấp lánh. Mà ánh đèn mờ mờ chiếu lên trên như ngưng tụ thành ngọn đèn bên trong, khiến cho trong đình sáng ngời.

Trong đó bóng trăng dưới nước chiếu sáng, là tới từ pháp thuật của Tạ An Lan. Mà những thứ đồ phản quang uẩn kết ánh lửa lại là pháp thuật của Chúc Khác. Còn Triệu Phụ Vân là khách, tất nhiên không cần phải động, không cần hiển lộ pháp thuật gì cả.

"Nhắc tới thật hổ thẹn, đời ta làm tu sĩ, vốn nên lấy tu hành làm trọng, dù gặp phải loại chuyện nào cũng chỉ cần coi như đá mài mà tiến về phía trước, không nên để quá nhiều tục sự ràng buộc. Nhưng mà Tạ An Lan ta tự nhận tâm cảnh không tệ, lại đối mặt với các đại phái như núi Thiên Đô chỗ Phụ Vân đạo trưởng vẫn sinh lòng sầu lo."

"Không chỉ có ta, toàn bộ phủ Quảng Nguyên đều như thế. Ta biết núi Thiên Đô chính là Huyền Môn chính tông, sẽ không làm những chuyện quá khích, nhưng mà chuyện này như thể rút dây động rừng, bên này có Trấn Nam Vương, bên kia có triều đình, đều là quái vật khổng lồ. Như thể cự thú đấu nhau, chúng ta chỉ là tiểu gia tiểu hộ, thân ở trong đó, ngẩng đầu chỉ thấy đầy trời mịt mù, cúi đầu cũng chỉ nhìn thấy được một tấc vuông dưới chân, thật sự không biết phải tự xử ra sao, mong rằng Phụ Vân đạo trưởng dạy ta."

Y nói rất khéo léo, cũng rất có ý tứ, không hỏi trực tiếp vấn đề mà chỉ nói đến tình trạng tiểu gia tiểu hộ mình, khiến người ta cảm thấy tiểu gia tộc thật khó khăn, sau đó lại thỉnh giáo nên làm gì bây giờ. Mà không phải hỏi Triệu Phụ Vân rốt cuộc núi Thiên Đô muốn làm gì, không hỏi núi Thiên Đô cùng vương thất hợp tác đến mức nào, cũng không hỏi núi Thiên Đô muốn làm gì Trấn Nam Vương phủ.

Không chỉ có Tạ An Lan đang nhìn hắn, mà Chúc Khác bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Triệu Phụ Vân.

Tiếng đàn vẫn luôn quanh quẩn trong gió chẳng biết ngừng từ lúc nào, ngọn gió vương trên cành trúc cũng chỉ lay động lá trúc mà không phát ra tiếng động.

Trong đình không lên tiếng, âm thanh cũng không lọt ra ngoài.

Có thể nói trong lòng Triệu Phụ Vân không có đáp án, cũng có thể có đáp án. Chẳng qua đứng ở góc nhìn của hắn mà nói thì đáp án đấy có lợi cho núi Thiên Đô, trong lòng hắn cũng đã nghĩ thành lời nhưng vẫn trầm ngâm một chút, bưng chén trà lài trước mặt lên nhẹ hớp một ngụm, mới nói:

"Chúng ta là người tu hành, cũng là một phần tử của gia tộc hay sơn môn, dù làm gì thì cũng phải xem thử có lợi cho gia tộc hoặc sơn môn mình trước đã. Nếu chỉ vẻn vẹn có lợi cho mình mà bất lợi với gia tộc hoặc là sơn môn sau lưng mình, thì dù có muôn vàn chỗ tốt cũng không thể làm, các ngươi có cảm thấy vậy không?"

Triệu Phụ Vân hỏi ngược lại một câu, hiển nhiên là đang xác nhận xem quan niệm hai bên có nhất trí hay không. Đương nhiên đây cũng là muốn nói rõ trước với hai người, mọi người ở đây nói chuyện, không thể chỉ đại biểu vẻn vẹn cho cá nhân mà còn lo lắng đến gia tộc cùng môn phái phía sau nữa.

Dù là Triệu Phụ Vân hay Tạ An Lan thì lúc này khó mà nói chỉ là ý kiến cá nhân các loại. Dù là nói ý kiến cá nhân thì người khác cũng chỉ cho là ý kiến của sơn môn hoặc gia tộc ngươi mà thôi.

"Phụ Vân đạo trưởng nói rất đúng, ta xuất thân từ gia tộc và môn phái, trong mắt người khác thì nhất cử nhất động của ta đều đại biểu ý chí gia tộc và sơn môn. Nếu ngày nào đó gia tộc suy tàn mà sơn môn bị diệt, trong khi bản thân mình lại thu được chỗ tốt thì khó mà tránh được sẽ bị người nói bán nhà bán sơn môn." Tạ An Lan trả lời.

"Ta tu vi nông cạn, trong Tổ Sư đường cũng không được điểm hồn đăng, chỉ có thể nói chút ít điều mình nghĩ và biết. Núi Thiên Đô chúng ta chưa từng muốn chiếm lấy hay cướp đoạt bất kỳ nơi nào."

"Chẳng qua chỉ trợ giúp vương thất Đại Chu xây dựng Đạo Tử viện ở nơi này mà thôi." Quả thật Triệu Phụ Vân không nói sai, ít nhất hắn biết rõ núi Thiên Đô hợp tác với Đại Chu, thực hiện chính sách Đạo Tử tân chính.

Đương nhiên với triều đình Đại Chu mà nói, tán tu thiên hạ đều là một lực lượng cường đại, nếu có thể thu nạp thì lực lượng triều đình lại lần nữa được củng cố bền chắc hơn một tầng, về mặt trị quốc mà nói thì là một quốc sách rất tốt.

"Mà gia tộc chư vị, đã cắm rễ trên mảnh đất này, lập linh điền, linh sơn, nuôi dưỡng linh thú, gieo trồng linh dược, nên giữ ổn định, không nên di dời. Nếu thiên hạ rung chuyển, chỉ sợ những thế gia an ổn hành thương trồng dược như chư vị sẽ bị thương tổn."

"Mà những hung đồ đạo phỉ cướp bóc kia lại cao hứng. Đến lúc đó bọn chúng sẽ thừa cơ chiếm lấy linh điền, cướp đoạt linh sơn phúc địa, chỉ sợ các tiểu thư vốn ở trong khuê phòng cũng phải bất đắc dĩ xuất đầu lộ diện tranh giành một phần tài nguyên tu hành, hoặc phải lấy lòng mấy kẻ ti tiện kia."

Triệu Phụ Vân nói như vậy khiến Tạ An Lan nảy sinh rất nhiều liên tưởng. Y sợ nhất điều này. Thời cuộc rung chuyển không an ổn, một gia tộc và một cá nhân cùng đối mặt với sóng gió, đôi khi cá nhân có thể tùy thời ly khai nhưng gia tộc lại như một cây đại thụ cắm rễ trên mặt đất, chỉ có thể chịu gãy cành hoặc có khi bị nhổ tận gốc trong gió bão kia mà thôi.

Những người phụ thuộc vào gia tộc khi đó sẽ không bằng cả một tán tu, đều biến thành cánh bướm lạc trong gió bão.

Tuy rằng trong gia tộc có thứ y chán ghét, nhưng tương tự cũng có thứ y yêu thích và kính trọng đấy.

Y không lên tiếng, chỉ nghe mà thôi.

Triệu Phụ Vân tiếp tục nói: "Cho nên ta cho rằng, các ngươi cần phải có được nhận thức chung. Đó là ai mang đến tai kiếp cho bản địa, ai là địch nhân của các ngươi. Nếu không thể tránh né được tai kiếp vậy phải sớm chuẩn bị đầy đủ, dù là chuyển chỗ hay chờ đợi thần phục cũng được, ít nhất phải mang mục đích bảo vệ cả gia tộc."

Sau khi hắn nói xong, đã không nói thêm gì nữa, trong đình chỉ còn một mảnh trầm mặc. Mãi sau đó, Chúc Khác mới phá vỡ yên tĩnh, nói: "Mảnh đất Quảng Nguyên này, sắp gió tanh mưa máu."

"Nhưng núi Thiên Đô thật sự muốn mọi người nơi đây an cư, không muốn sinh linh nơi đây đồ thán. Về phần người khác có đặt điều này lên đầu tiên hay không thì còn phải hỏi xem ý kiến của bọn họ thế nào." Triệu Phụ Vân nói.

"Tốt, được Phụ Vân đạo trưởng nói thật lòng như vậy, Tạ An Lan ta vô cùng cảm kích." Tạ An Lan vừa nói vừa đứng dậy, cúi thấp người vái Triệu Phụ Vân.

Hết thảy đến đây là kết thúc. Gió lại thổi qua mái đình, ánh trăng sáng theo gió tản đi, ánh trăng trong khe nước bên cạnh cũng bị cuốn trôi thành một dòng chảy vỡ vụn màu trắng.

Sau khi bọn họ tiễn Triệu Phụ Vân ra khỏi cửa, Chúc Khác cùng Tạ An Lan lại ngồi xuống. Lúc này trong đình đã không còn ngọn đèn nào, chỉ còn ánh trăng bên ngoài rơi xuống mặt đất.

"Ngươi nói, hắn nói thật sao?" Tạ An Lan hỏi.

"Ta cảm thấy thật." Chúc Khác đáp.

"Có căn cứ gì sao?" Tạ An Lan hỏi.

"Không có, chỉ là cảm giác." Chúc Khác nói.

Lại trầm mặc yên tĩnh. Năm nay Tạ An Lan chỉ hơn bốn mươi tuổi, năm tháng cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt y. Với một tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì y vẫn được gọi là trẻ tuổi, chỉ khi nào qua một trăm năm mươi tuổi mà không tấn chức Tử Phủ thì tạng phủ khí quan trong người mới dần dần suy bại đi.

Tu sĩ Trúc Cơ không thiếu một số cách thức kéo dài tuổi thọ, nếu thật sự hết tuổi thọ thì thường cũng phải gần hai trăm tuổi. Đương nhiên nếu bị thương căn bản trong lúc đấu pháp với người thì thọ nguyên sẽ ngắn lại đôi chút.

Trong toàn bộ Quảng Nguyên này, một người Trúc Cơ thường là trụ cột của cả gia tộc. Tuy rằng Tạ An Lan không phải là người nắm quyền gia tộc nhưng cũng được xem là người nối nghiệp, là Trúc Cơ trẻ tuổi nhất của Tạ gia, cho nên lời của y cũng tương đối có trọng lượng trong gia tộc.

Lúc này đây y tiếp xúc với Triệu Phụ Vân hẳn là đã được trong gia tộc đồng ý, mà tin tức đạt được từ Triệu Phụ Vân nơi đây cũng sẽ truyền lời lại cho gia tộc nữa.

♣ ♣ ♣

Trước một gian nhà mái thấp, có một người mặc đạo bào màu xanh da trời đứng trong bóng tối.

Ánh trăng trước mặt chiếu lên cửa phòng gian nhà, xuyên qua khe cửa vào bên trong.

Đào Tuyên Chi ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Y không khỏi nhớ tới gia hương bên kia. Mỗi lần trăng tròn, hắn thường cầu khấn Nguyệt Thần trên trời cầu cho gia trạch an khang, tháng sau lại được đoàn viên.

Y đứng trong bóng tối, nhìn trăng tròn, lại lặng lẽ cầu khấn hi vọng Nguyệt Thần phù hộ cho mình chuyến này được thuận lợi.

Mới vừa rồi y đi tuần tra phát hiện có một cái bóng đen, bèn một mực chạy theo đến nơi này.

Y tới trước cửa, thò tay đẩy cửa. Cửa kia chỉ khép hờ. Két.... tiếng cửa khô khốc vang lên, cửa phòng mở ra, ánh trăng bên ngoài trải lên mặt sàn, hình thành nên từng mảng sáng lốm đốm.

Trên tay của y xuất hiện một tấm gương. Gương này tên là Nguyệt Thần kính, là một kiện pháp khí mà tự thân y dùng Thần tế chi pháp luyện ra, cũng có điểm giống với tượng thần Xích Viêm Thần Quân mà Triệu Phụ Vân tế luyện ra.

Mặt sau tấm gương khắc một bài cầu tế, chính giữa là tên Nguyệt Thần. Lúc này dưới ánh trăng kia, nguyên bản mặt kính tối tăm của tấm gương trong tay y cũng bắt đầu tản ra ánh trăng sáng len vào gian nhà. Tấm gương chiếu rọi tới hình thành nên từng đốm trắng sáng.

Đây là một nhà nghèo khó, từ những thứ đồ ăn khô treo trong nhà khiến y cảm thấy hẳn là chỗ ở của lão nhân.

Không nhìn thấy gì cả.

Y bước từng bước tới. Lúc tiến vào phòng, ánh trăng cũng theo y vào theo. Cả người y tản ra một tầng ánh trăng mông lung nhàn nhạt. Y tiến vào, bên trong không tối thui như trước nữa.

Y tiến về phía phòng ngủ. Ánh gương từ Nguyệt Thần bảo kính trong tay không vì thoát khỏi ánh trăng mà biến mất, ngược lại còn tản ra ánh sáng trắng thánh khiết như một ngọn đèn chiếu sáng cả một vùng.

Phòng ngủ không có cửa, chỉ có một tấm rèm. Rèm vải dùng đã lâu, đã không còn màu sắc ban đầu, chỉ còn là một màu nâu xám dưới ánh trăng, dường như ban đầu còn có hoa văn nữa đấy.

Lúc pháp lực y thổi tung mảnh rèm vải kia lên. Có thể nhìn thấy một phần ba phòng ngủ không có gì cả.

Y đến gần, đưa tay xốc lên, ánh gương sáng đã tản tới một nửa nơi khác.

Hết thảy đều nằm trọn trong mắt y.

Lần đầu nhìn, không có gì cả. Nhưng lần thứ hai nhìn lại, y thấy có có một người quỳ trên mặt đất. Trong lòng y thoáng lộp bộp. Tâm niệm xiết chặt, pháp lực súc áp, tay trái rút một lá phù từ trong ngực ra, là Xích Viêm Thần phù mà Triệu Phụ Vân đã vẽ, đưa cho mỗi người.

Phù kia vừa xuất hiện đã dẫn phát một luồng ý vị phá tà vô cấu, đốt cháy hết thảy, khiến trong lòng y yên tâm thêm vài phần. Y nghiêm túc nhìn lại, là một lão nhân.

Lão nhân này có mái tóc muối tiêu, nhìn từ bóng lưng đến mái tóc thì hẳn là một bà lão. Trước mặt bà là một cái rương. Cái rương kia nhìn qua có vẻ cũ kỹ, có lẽ là rương cưới mang theo, lớp sơn hồng bên trên đã tróc một chút, cũng đã đổi màu, liếc mắt nhìn qua như thể một cái rương đen lớn.

Bà quỳ gối trước cái rương đen kia, mang đầy vẻ thành kính.

Y đã được bộ đầu cho biết trong án kiện Tà Thần giết người mấy ngày này, có rất nhiều người tế bái một cái rương quỷ dị. Trong rương, đều chứa vô số tử thi.

Mà nhìn những tử thi kia căn bản không giống như bị người cố ép nhét vào, như cam tâm tự chui vào.

Lúc trước Đào Tuyên Chi nghe bộ đầu nói vậy, hiện tại xem như mới thấy tận mắt.

Trước mặt bà lão là ba cái chén, trong đó có tro giấy bị đốt, mùi hóa vàng mã thoang thoảng chưa tản đi hết.

"Đã chết rồi sao?" Đào Tuyên Chi thầm hỏi. Trực giác trả lời y rằng bà lão kia đã không có sinh cơ.

Y không chút lơi lỏng, chậm rãi đi tới trước cái rương. Y muốn mở ra nhìn xem bên trong rương này có chứa thi thể hay không. Nếu y không đoán sai, rất có thể trong rương sẽ là nam chủ nhà, bởi ở đây chỉ có một mình bà lão này.

Y đi tới, đã nhìn rõ ràng hơn. Sống lưng của bà lão hiện ra rõ mồn một, đủ hiểu bà rất gầy gò. Bà ta đầy thành kính nằm rạp trên mặt đất, đầu đặt sát đất, một đôi tay lộ ra bên ngoài cũng khô gây. Chân mang đôi giày đã rách một lỗ, ống quần chỗ mắt cá chân cũng có mảnh vá.

Y lại bước tới trước vài bước, tới trước cái rương, nhìn kỹ cái gương đỏ thẫm này, bên trên không có bất kỳ phù văn nào cả.

Y ngậm Nguyệt Thần bảo kính bên miệng, sau đó đưa tay phải mở nắp rương.

Tay vừa sờ đến góc rương, một mảnh hắc ám ập tới. Lúc này y như cảm thấy mình đã chui vào trong rương, tối thui một mảnh, như thể nắp rương đã đóng lại.

Lúc này, bên tai y nghe thấy có tiếng nói.

Như thể tiếng cầu khấn của một bà lão.

Chẳng qua tiếng cầu này không mang tà ác gì, chỉ cầu những điều tốt đẹp tới, chỉ cầu khẩn có thể tiến vào trong rương, sẽ không còn cực khổ nữa, sẽ tới được một thế giới tốt đẹp khác.

Y không phát hiện trong lòng mình cũng có một tia mong mỏi xuất hiện, mong cho thế giới này không còn cực khổ nữa.

Đúng lúc này, y cảm thấy có cơn gió, sau đó thấy được ánh sáng.

Ánh lửa xuất hiện khiến y mừng rỡ, là Xích Viêm thần phù mà Triệu sư huynh tặng. Cho dù y không khu động nhưng đã tự tản ra ánh lửa. Ánh lửa kia như một đạo kiếm quang màu vàng xuất hiện trong bóng tối đen kịt, rồi đập vỡ nát bóng đen kia đi.

Mắt y lại nhìn rõ ràng, y vẫn đứng ở một chỗ, tay phải mới chạm vào một góc rương, không khỏi sợ hãi rút tay, lui về phía sau. Ánh mắt y xẹt qua bà lão trên mặt đất, phát hiện bà lão vốn đang ở tư thế ngũ thể đầu địa: đầu, hai tay và hai chân đặt sát đất, chẳng biết lúc nào đã nghiêng mặt qua một bên, đầu nhìn về phía bên trên, dùng đôi mắt trợn trắng nhìn nhìn mình.

Trong ánh mắt âm u mang vẻ phẫn nộ dữ dội.