← Quay lại trang sách

Chương 121 Tạ An Lan mở tiệc chiêu đãi

Bên trong Bính Hỏa đường. Chư vị đệ tử Huyền Quang nhìn Triệu Phụ Vân, lại thầm suy nghĩ, lúc này lại có người cao giọng nói: "Sư huynh, ta nguyện ý tham dự tuần tra và điều tra lần này."

Người nói là Hà Bệnh Phương.

Sau đó mọi người lần lượt tỏ vẻ đồng ý, toàn bộ dựa theo quyết định của Triệu Phụ Vân, nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Triệu Phụ Vân nhìn mọi người rồi nói: "Tất cả mọi người đều là người tu hành, phải hiểu mọi chuyện đều là tu hành. Tương tự, lịch luyện thế sự đều là duyên kiếp định ra, mọi người phải cẩn thận thận trọng. Thiên hạ hỗn loạn như cuồng phong mưa rào, chúng ta ở trong đó cần phải nỗ lực đứng vững."

Sắc mặt mọi người trở nên thận trọng, Triệu Phụ Vân cũng không nói thêm nữa.

Vì vậy ban đêm này, Triệu Phụ Vân đã an bài xong, không thể chậm trễ dạy học, lại an bài một nhóm người đi.

Triệu Phụ Vân còn có người mời tham dự yến hội, hắn suy nghĩ một chút rồi nhận lời.

Hắn vốn tưởng sẽ gặp phải một yến hội rất náo nhiệt, gặp được nhiều nhân vật thế gia bản địa, nhưng không ngờ chỉ có hai người chờ hắn ở đó. Một người là người coi miếu Chúc Khác gặp ở thần miếu Xích Viêm. Người kia hắn đoán là Tạ An Lan, bởi vì trên thiếp mời có ghi tên này.

Đối với Triệu Phụ Vân mà nói, đã tới tham gia yến hội thì nhiều hay ít người cũng không sao cả, chỉ là nhìn thấy nơi này có hai người cũng khiến hắn hơi bất ngờ.

"Hóa ra Chúc huynh đã đến, thật là lỗi của Phụ Vân. Đáng lẽ ra nên là Phụ Vân thiết yến thiết yến mời Chúc huynh tham gia đấy." Triệu Phụ Vân nói.

Chúc Khác chỉ cười ha hả, nói: "Ta nghe nói tu sĩ núi Thiên Đô có một bộ phận là khổ tu sĩ, chỉ thu thập linh hoa trong trời đất hóa thành pháp lực trong người để tránh cho pháp lực bị hỗn tạp, pha tạp, càng không bao giờ nấu đá thu khói. Ta chưa bao giờ cảm nhận được mùi khói linh thạch trên người ngươi, nếu như ngươi muốn mời một bữa trong phủ Quảng Nguyên thì e là khó có linh thạch mà trả."

Triệu Phụ Vân chỉ cười nói: "Lúc xuống núi, sơn môn cho ba mươi linh thạch đi đường, có thể mời được một hai lần."

"Vậy phải xem quy cách thế nào đã, nếu chỉ tùy tiện ăn uống thì ba khối linh thạch đã đủ, nếu là ca múa ở lầu hoa thì ít nhất phải hai mươi khối. Còn nữa, nếu là đi vào mấy chỗ như Thanh Nhã Tiểu Trúc thì ba mươi khối quả thật không đủ." Chúc Khác vừa cười vừa nói.

Bởi vì Triệu Phụ Vân đã mượn tế đàn tế luyện Xích Viêm thần đăng ở chỗ Chúc Khác năm lần cho nên đã khá quen thuộc, trong lòng Triệu Phụ Vân đã công nhận người này rồi.

"Thanh Nhã Tiểu Trúc là nơi nào mà lại đắt như vậy?" Triệu Phụ Vân không khỏi kinh ngạc hỏi. Hắn đi dạo qua phường thị mấy lần, cho nên cũng biết ba mươi khối linh thạch đã đủ mua được một kiện pháp khí thuần tính đấy.

"Thanh nhã nha, đương nhiên là nơi có người thanh nhã làm bạn. Nếu như ngươi hiếu kỳ thì hỏi y một chút, Thanh Nhã Tiểu Trúc là nhà y mở." Chúc Khác chuyển chủ đề, dẫn lên người Tạ An Lan một mực ở đứng ở bên cạnh mỉm cười.

Ánh mắt Triệu Phụ Vân cũng thản nhiên rơi trên người y. Người này có chút thanh nhã, hơn nữa vóc người rất cao, trên mép còn nuôi được hai chòm râu lờ mờ chỉnh tề, nếu là ở trên mép người khác khó tránh khỏi cảm giác hèn mọn bỉ ổi thế nhưng ở trên mép y lại có cảm giác ưu nhã.

Ánh mắt của y rất sáng, không phải là loại sáng quắc bức người mà một loại như quang vận, như sáng rỡ thông minh sắc sảo.

"Vị này hẳn là Tạ An Lan Tạ huynh." Triệu Phụ Vân hỏi.

"Không dám, trong nhà Tạ mỗ xếp hàng bảy, các trưởng bối đều gọi là Tiểu Thất, mà bằng hữu đều gọi là lão Thất. Triệu đạo trưởng nếu không chê có thể gọi ta một tiếng lão Thất là được." Tạ An Lan cũng không nói có người còn gọi mình là Thất gia.

"Vậy gọi ngươi là Thất huynh đi, gọi lão Thất như vô duyên vô cớ đánh mất đi phong nhã trên người Thất huynh, làm hư nhã vận của người, không thể được." Triệu Phụ Vân vừa cười vừa nói.

"Hặc hặc, trong thành đồn rằng Phụ Vân đạo trưởng ăn nói có ý tứ, ít nói ít lời, hôm nay vừa gặp cảm thấy lời đồn không đáng tin." Tạ An Lan vừa cười vừa nói.

"Hai người các ngươi đừng thổi phồng nhau nữa, vẫn là để sau đi." Chúc Khác nói.

"Đúng đúng, Phụ Vân đạo trưởng, mời." Tạ An Lan dẫn hai người đi vào. Nơi này không phải là một gian phòng mà là một mái đình vô cùng lịch sự tao nhã. Bên cạnh có trúc xanh, hòn non bộ, có nước chảy róc rách. Trong đình có một chiếc bàn bằng ngọc thạch, trên bàn là một bếp nhỏ đang cháy, trên bếp có khói lượn lờ, vừa vào trong đình đã cảm thấy tươi mát trong lành.

Cỗ khí tức kia đi thẳng vào trong đan điền, phù lục trong đan điền sáng lên cuốn lấy, cắn nuốt, luyện hóa thành pháp lực.

Khói lửa kia là linh khí từ nấu linh thạch bốc lên.

Bên cạnh còn có một nữ tử áo trắng, đang quỳ ngồi nấu nước trà.

Ba người ngồi xuống, nàng kia vừa vặn đưa trà phân đến trước mặt ba người.

"Ta nghe nói trong lúc Phụ Vân đạo trưởng tu hành trên núi, thích trà không thích rượu, bèn cả gan dùng một ấm trà xanh này đến chiêu đãi đạo trưởng." Tạ An Lan cười bưng chén lên, Triệu Phụ Vân cũng bưng chén.

Ba người một hơi uống cạn.

Trà kia vào miệng, có một luồng hơn nóng đi vào trong dạ dày, sau đó hắn cảm thấy một cảm giác mát lạnh tràn ngập toàn thân, khí tức khô nóng do tu hành hỏa pháp trên người như được tẩy rửa sạch. Cả người hắn như trở nên bồng bềnh mát mẻ, cảm giác này thậm chí còn thấm sâu vào trong ngũ tạng, mang theo ý thức của hắn mà vòng vòng trong ngũ tạng.

Hắn tinh tế thưởng thức, một hồi lâu mới mở to mắt, không khỏi nói: "Thật sự là trà ngon."

"Trà này thật ngon, nhưng một tháng chỉ được uống một ly, một ly ít nhất mười khối linh thạch mới mua được." Chúc Khác bên cạnh nói.

"Trà đắt đỏ như vậy mà bị ta một hơi uống cạn, còn chưa kịp thẩm ra mùi vị gì, thật đáng tiếc." Triệu Phụ Vân cười đáp.

"Lời này của Phụ Vân đạo trưởng sai rồi, trà này sinh ra là để cho người ta uống, được Phụ Vân đạo trưởng khen ngợi một tiếng đã đủ giá trị rồi." Tạ An Lan vừa cười vừa nói.

Có một số người lấy lòng hoặc tâng bốc người luôn khiến cho người ta cảm thấy phiền chán, thế nhưng Tạ An Lan lại hoàn toàn khác. Y khiến người ta như tắm trong gió xuân, không chỉ bản thân y không có vẻ hèn mọn mà mà đối phương cũng không bị lúng túng.

Chẳng qua Triệu Phụ Vân càng nghĩ càng rõ ràng, nhân vật như Tạ An Lan lại mời Chúc Khác làm người trung gian, mời mình đến đây chắc chắn không vì làm quen mình, cũng không có khả năng nói là vì ái mộ được. Cho nên hắn cảm thấy nhất định là có chuyện gì đáng giá để y làm như vậy.

Phía sau, nàng kia đã lui trà đi, không cần Tạ An Lan phân phó đã bắt đầu bưng đồ lên.

Chẳng biết từ lúc nào mà bên cạnh có tiếng đàn truyền đến. Tiếng đàn không lớn, như có như không, hòa với tiếng nước chảy cùng tiếng gió len trong khu rừng tiểu trúc như hợp thành một khúc nhạc thiên nhiên.

Hai bên hàn huyên chút chuyện lí thú giữa các thế gia bên trong phủ Quảng Nguyên, Triệu Phụ Vân cũng nói chút chuyện tu hành trong núi, thoáng cái đã thấy ánh trăng lên cao.

Chúc Khác lại tựa hồ không có kiên nhẫn nói: "Lão Thất, không phải ngươi có chuyện muốn nói với Phụ Vân đạo trưởng sao? Làm sao cứ mãi vòng vòng quấn quấn thế, Phụ Vân đạo trưởng là người sảng khoái, ngươi có việc cứ nói thẳng ra."