← Quay lại trang sách

Chương 956 Ta đánh không lại hắn!

Dị Thú Kinh!

Giờ khắc này, Diệp Huyền hoàn toàn hiểu rõ.

Tên này trước mắt đã từng bị Tiên Tri phong ấn, mà mục đích đối phương tìm hắn là để hắn giải trừ phong ấn cho nàng ta!

Một khi phong ấn của Dị Thú Kinh này được giải trừ, vậy có nghĩa là gì?

Có nghĩa là dị thú và con người ở nơi này có thể ra ngoài!

Chuyện lớn rồi!

Sắc mặt Diệp Huyền âm trầm đáng sợ, từ trước đến nay đều là hắn lừa người khác, mà bây giờ, lại bị một quyển kinh thư lừa!

Hiện tại hắn không phải nghĩ đến thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, mà là bản thân mình sẽ như thế nào!

Thực lực của nữ nhân này tuyệt đối nghiền ép hắn!

Diệp Huyền thầm nói trong lòng: "Tiền bối, người còn đó không?"

Gọi tầng thứ chín!

Thấy tầng thứ chín không nói gì, Diệp Huyền lại chuẩn bị mở miệng, mà lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Ta không có ở đây!"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, nữ tử váy đỏ đột nhiên cười. Nụ cười này thật sự có chút đáng sợ, nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền như vậy, "Ban đầu, ta chỉ muốn thử một chút, không ngờ ngươi thật sự có thể giải trừ phong ấn. Xem ra, đây là trời cao giúp ta!"

Diệp Huyền nhìn về phía váy đỏ: "Nói phải trái, ta đã cứu ngươi, ngươi sẽ không lấy oán báo ân chứ, phải không?"

Nữ tử váy đỏ đột nhiên oán độc nói: "Ta sẽ!"

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao?"

Nữ tử váy đỏ tức giận nói: "Lũ người các ngươi ở bên ngoài đều đáng chết! Nhất là tên Tiên Tri kia, hắn dựa vào cái gì mà phong ấn ta? Dựa vào cái gì?"

Diệp Huyền nói: "Hắn vốn có thể tiêu diệt ngươi, nhưng mà, hắn không làm như vậy, mà là phong ấn ngươi."

Nữ tử váy đỏ tức giận nói: "Đó là vì hắn ngu xuẩn!"

Diệp Huyền im lặng.

Sự thật chứng minh, rất nhiều lúc không nên nhân từ, bởi vì sự nhân từ của ngươi, trong mắt kẻ địch, đó chính là ngu xuẩn.

Thần sắc nữ tử váy đỏ càng lúc càng dữ tợn, "Ngươi nói xem, hắn dựa vào cái gì mà phong ấn ta?"

Diệp Huyền thở dài: "Ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?"

Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Nói!"

Diệp Huyền nói: "Còn dựa vào cái gì nữa? Dựa vào việc hắn mạnh hơn ngươi! Nắm đấm của hắn cứng hơn!"

Nữ tử váy đỏ chớp mắt, hiển nhiên, không ngờ Diệp Huyền lại nói như vậy.

Lần này, nàng ta không tức giận, thần sắc ngược lại dần dần bình tĩnh lại. Một lát sau, nàng ta khẽ nói: "Ngươi nói đúng, không dựa vào cái gì cả, chỉ là hắn mạnh hơn ta, ta đánh không lại hắn, cho nên, ta đáng đời bị phong ấn!"

Diệp Huyền do dự một chút, rồi nói: "Ngươi thử nghĩ theo một hướng khác xem, tuy rằng hắn phong ấn nơi này, nhưng mà, cũng không hề làm hại các ngươi, ngược lại còn đưa đến cho các ngươi rất nhiều linh mạch cực phẩm, để cho các ngươi có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, các ngươi..."

Nữ tử váy đỏ đột nhiên nói: "Ta nhốt ngươi lại, mỗi ngày cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi có bằng lòng không?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tự do!

Hắn không nói gì nữa, đúng như nữ tử váy đỏ đã nói, nếu bị hạn chế tự do, chắc chắn hắn cũng sẽ phát điên.

Nữ tử váy đỏ đột nhiên lắc đầu cười: "Bao nhiêu năm nay, ta sống trong oán hận mỗi ngày, khiến bản thân trở nên như thế này, giờ phút này lời nói của ngươi đột nhiên thức tỉnh ta, ta có gì mà phải oán hận chứ? Thế giới này cường giả vi tôn, thực lực không bằng người khác, đó là ta đáng đời."

Nói xong, sát khí và oán khí trên người nàng ta dần dần biến mất, khuôn mặt dữ tợn cũng trở nên bình thường.

Nhưng mà, thần sắc Diệp Huyền lại càng thêm ngưng trọng.

Kẻ điên không đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ điên có lý trí!

Nữ nhân này sẽ không lấy hắn ra để "khai đao" chứ?

Lúc này, nữ tử váy đỏ đột nhiên cười nói: "Nhân loại, ngươi nói xem, ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây?"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: "Ta đánh không lại ngươi, giống như ngươi đánh không lại Tiên tri lúc trước vậy, chúng ta đều không có lựa chọn, không phải sao?"

Nghe vậy, nữ tử váy đỏ trầm mặc.

Diệp Huyền liếc nữ tử váy đỏ một cái, trong lòng mừng thầm, có cứu.

Mà lúc này, nữ tử váy đỏ nói: "Nhân loại, nếu như ngươi chỉ là nhân loại bình thường, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Thế nhưng mà, ngươi không phải."

Diệp Huyền mặt mũi tràn đầy khó hiểu: "Ta làm sao lại không phải nhân loại bình thường rồi?"

Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Bởi vì ngươi là truyền nhân của hắn!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Ta là truyền nhân của Tiên tri?"

Cô gái váy đỏ cười lạnh, "Đừng nói với ta là tháp nhỏ trong cơ thể ngươi không phải của hắn!"

Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn đang muốn nói chuyện thì nữ tử váy đỏ lại lạnh nhạt nói: "Không phải chỉ là một lần chết thôi sao? Ngươi sợ cái gì? Tốt xấu gì ngươi cũng là một vị kiếm tu!"

Diệp Huyền cả giận nói: "Không phải ngươi chết, ngươi đương nhiên nói nhẹ nhàng!"

Nữ tử váy đỏ cười nói: "Ngươi tin tưởng nhân quả sao?"

Nhân quả!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn tin tưởng, nhân quả không phải vận mệnh, vạn sự có nhân, tất có quả!

Nữ tử váy đỏ lại nói: "Năm đó sư tôn ngươi phong ấn ta, bây giờ ngươi lại tới phá giải phong ấn, sau đó ta giết ngươi, ngươi nói xem, chuyện này có tính là nhân quả báo ứng không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta cảm thấy oan có đầu, nợ có chủ, hắn phong ấn ngươi thì ngươi đi tìm hắn đi! Ngươi tìm ta làm gì?"

Nữ tử váy đỏ nhìn Diệp Huyền: "Ta đánh không lại hắn!"

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Vậy ngươi tìm ta?"

Nữ tử váy đỏ gật đầu, "Giết ngươi, cũng có thể giải khí trong lòng ta!"

Diệp Huyền đã hiểu.

Mẹ nó, nữ nhân này chọn quả hồng mềm mà bóp!

Diệp Huyền trong lòng trầm giọng nói: "Tiền bối, người thật sự không định ra ngoài sao? Ta sắp chết rồi!"

Một lát sau, lầu thứ chín nói: "Đại ca, ta gọi ngươi là anh ruột, ngươi có thể tìm một đối thủ yếu một chút hay không? Ta thật sự muốn ra ngoài cao điệu một chút, nhưng mà, ngươi hỏi chính ngươi một chút, ngươi bây giờ tìm kẻ địch đều là con mẹ nó là người sao? Tiểu cô nương cầm kiếm rỉ sét trước đó ta không nói nữa! Hiện tại, lại tới một nữ nhân sống không biết bao nhiêu vạn năm như vậy, thân ca à, ngươi làm sao có thể tìm đường chết như vậy chứ? Ngươi không thể tìm nữ nhân nhỏ tuổi một chút sao?"

Diệp Huyền bất đắc dĩ: "Ta cũng không muốn đâu! Ngươi xem, không phải ta chủ động trêu chọc nàng ấy!"

Lầu thứ chín nói: "Là ngươi thả nàng ấy ra.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Diệp Huyền biểu tình cứng đờ.

Không thể không nói, lần này là chính hắn ngu xuẩn.

Âm người nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác âm.

Nhưng vào lúc này, nữ tử váy đỏ đột nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta cũng không giết ngươi, ta sẽ giam ngươi ở trong cây này, để ngươi vĩnh viễn mất đi tự do, để ngươi nếm thử thống khổ mà ta trải qua mấy năm nay!"

Nói xong, nàng ta liền muốn xuất thủ, nhưng vào lúc này, sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi, sau đó xoay người, cách đó không xa, có một tiểu cô nương đang đứng ở đó.

Chính là cô bé cầm thiết kiếm rỉ sét kia!

Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương: "Người có Thiên Mạch, việc này không có liên quan gì với ngươi, tốt nhất là ngươi đừng quản!"

Tiểu cô nương nhìn nữ tử váy đỏ, tay trái nắm thật chặt thiết kiếm rỉ sét trong tay.

Khóe miệng nữ tử váy đỏ nổi lên một tia châm chọc: "Tuy là người có Thiên Mạch nhưng linh trí bị hao tổn, thật sự là đáng buồn. Cũng được, ngươi sống như vậy cũng là đau khổ, không bằng để ta giải thoát cho ngươi."

Âm thanh vừa dứt, nàng ta đột nhiên biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền vội vàng nói: "Cẩn thận!"

Nơi xa, tiểu cô nương đột nhiên thả người nhảy lên, hai tay cầm kiếm chém mạnh xuống một nhát, một kiếm này, không có bất kỳ kiếm khí và kiếm quang nào, chỉ là một nhát chém đơn giản, nhưng mà, Diệp Huyền lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại ở trong một kiếm này!

Giờ khắc này, hắn biết rõ, cho dù lấy thể chất đặc thù của chính hắn, cũng không cách nào chịu đựng được một kiếm như thế.

Trong nháy mắt khi kiếm của tiểu cô nương rơi xuống ——

⚝ ✽ ⚝

Một bóng người liên tục lui lại!

Chính là nữ tử váy đỏ kia!

Trong quá trình nữ tử váy đỏ lui lại, tiểu cô nương nơi xa đột nhiên cầm kiếm nhẹ nhàng vạch một cái trước mặt.

Xuy!

Này...

Vẽ một cái, không gian trước mặt nàng ta vậy mà trực tiếp vỡ ra, mà xa xa, đồng tử nữ tử váy đỏ kia bỗng nhiên co rụt lại, hai tay nàng ta đột nhiên mở ra: "Thiên Hữu!"

Thanh âm của nàng ta vừa rơi xuống, không gian chỗ nàng ta đứng trực tiếp vỡ ra, cùng với vỡ ra, còn có thân thể của nàng ta.

Mà lúc này, tiểu cô nương cách đó không xa đột nhiên hoành kiếm chém một cái.

Răng rắc!

Không gian chỗ nữ tử váy đỏ đột nhiên bị xé nứt ra, trong nháy mắt, nữ tử váy đỏ lùi lại trăm trượng. Mà ở trước mặt nàng ta là một vết nứt không gian đen kịt dài đến trăm trượng, trong vết nứt tản ra một cỗ khí tức âm trầm đáng sợ.

Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương, tay phải nàng ta đột nhiên nắm chặt tiểu cô nương, sau đó hất mạnh lên trên, "Giả diệt!"

Trong nháy mắt này, không gian xung quanh tiểu cô nương trực tiếp trở nên hư hóa, giống như muốn biến mất.

Nhưng vào lúc này, tiểu cô nương đột nhiên cầm kiếm đâm mạnh vào ngực mình một cái.

⚝ ✽ ⚝

Nơi xa, nữ tử váy đỏ kia trực tiếp cong người lùi lại vài chục trượng, mà sau khi nàng ta dừng lại, trước ngực nàng ta có một vết kiếm thật sâu, mà khóe miệng nàng ta, có máu tươi chậm rãi tràn ra.

Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm tiểu cô nương, oán độc nói: "Thiên Mạch giả, cũng bởi vì hắn cho ngươi xâu mứt quả, ngươi liền muốn bảo vệ hắn?"

Tiểu cô nương nhìn nữ tử váy đỏ, nàng đột nhiên cầm thanh thiết kiếm rỉ sét nhắm ngay yết hầu mình, nhìn thấy một màn này, sắc mặt nữ tử váy đỏ nhất thời biến đổi, nàng ta cả giận nói: "Thiên Mạch giả, ngươi chờ đó cho ta, đợi sau khi ta khôi phục, nhất định sẽ giết ngươi!"

Nói xong, nàng ta đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Huyền, gào thét: "Còn ngươi nữa! Nhân loại đáng chết, ta cho ngươi biết, mạng của ngươi, ai cũng không giữ được!"

Diệp Huyền tức giận, cả giận nói: "Cô gái đáng chết này, nếu ta biết nạp điện, bây giờ ta sẽ cho người chém chết cô!"

Nữ tử váy đỏ oán độc nhìn thoáng qua Diệp Huyền cùng tiểu cô nương, sau đó quay người biến mất ở cuối chân trời.

Nhìn thấy nữ nhân này rời đi, trong lòng Diệp Huyền thở dài một hơi, nếu như đơn đấu, hắn thật đúng là đánh không lại nữ nhân này.

Lúc này, tiểu cô nương đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng dùng thiết kiếm rỉ sét kia nhẹ nhàng vạch một cái, cỗ lực lượng thần bí trên người Diệp Huyền lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Diệp Huyền nhìn tiểu cô nương: "Không sao chứ?"

Tiểu cô nương nhìn thoáng qua Diệp Huyền, xoay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng đuổi theo.

Khi trở lại Đại Đạo thôn, chân trời đã nổi lên một vệt trắng bạc.

Trong thôn, cô bé ngồi dưới đất, nhẹ nhàng liếm kẹo hồ lô.

Diệp Huyền đi đến trước mặt tiểu cô nương, hắn nhìn thoáng qua trước ngực của tiểu cô nương, nơi đó, đã một mảnh huyết hồng.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Hắn biết, vừa rồi tiểu cô nương kia trọng thương nữ tử váy đỏ, là đâm một kiếm vào ngực mình, một kiếm kia tuy rằng làm nữ tử váy đỏ trọng thương, nhưng hiển nhiên, cũng làm nàng bị thương!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn chỉ chỉ trước ngực tiểu cô nương, "Đau không?"

Tiểu cô nương nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lấy ra một bình Sinh Mệnh Chi Tuyền, hắn ngồi xổm xuống đưa cho tiểu cô nương: "Cái này, chữa thương."

Tiểu cô nương nhìn về phía bình bạch ngọc trong tay Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói: "Rất ngon!"

Tiểu cô nương tiếp nhận bình bạch ngọc, sau đó nhìn về phía tiểu Thổ cẩu kia, thấy thế, Diệp Huyền vội vàng lấy ra một bình Sinh Mệnh Chi Tuyền đặt ở trước mặt tiểu Thổ cẩu.

Tiểu Thổ Cẩu "gâu" một tiếng, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ ống quần của Diệp Huyền.

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nhìn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương nhìn thấy tiểu Thổ cẩu cũng có, lập tức không do dự nữa, nàng mở bình bạch ngọc ra bắt đầu uống, nhưng rất nhanh, nàng giống như nghĩ đến cái gì, vì vậy ngừng lại.

Nàng đưa cho Diệp Huyền nửa bình Sinh Mệnh Chi Tuyền còn lại kia, hiển nhiên, đây là cho Diệp Huyền uống.

Thấy thế, Diệp Huyền ngây người, trong lòng giống như có một dòng nước ấm nằm qua.

Trên đời này, sói mắt trắng rất nhiều.

Nhưng, cũng có một số người là như vậy, ngươi đối tốt với hắn, hắn cũng sẽ đối tốt với ngươi.

Ps: Ta yêu các ngươi!! Không vì phiếu tháng! Thật!!