Chương 957 Thiện Nhân Thiện Quả!
Nhân quả.
Giờ khắc này, Diệp Huyền nghĩ đến hai chữ này.
Lúc đi tới Đại Đạo Thôn, Diệp Huyền hắn cũng bởi vì một hành động thiện ý nho nhỏ, bây giờ lại cứu mạng của mình.
Có lẽ thiện nhân không nhất định sẽ kết thiện quả, nhưng là, ác nhân, nhất định sẽ không kết thiện quả.
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn cười nói: "Ta còn có!"
Nói xong, hắn lấy ra một bình Sinh Mệnh Chi Tuyền giơ lên.
Tiểu cô nương nhìn thoáng qua Sinh Mệnh Chi Tuyền trong tay Diệp Huyền, sau đó bắt đầu uống, chỉ chốc lát, nàng uống sạch sành sanh.
Diệp Huyền hỏi: "Uống ngon không?"
Tiểu cô nương không nói gì.
Diệp Huyền đưa Sinh Mệnh Chi Tuyền trong tay cho tiểu cô nương, tiểu cô nương cũng không cự tuyệt, nàng thu vào, nhưng nàng không có uống, mà là thu vào, giống như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên từ trong túi áo bẩn thỉu của mình móc ra một viên ngọc thạch lớn chừng ngón tay cái đưa cho Diệp Huyền.
Ngọc thạch trong suốt lấp lánh, cực kỳ đẹp.
Diệp Huyền nhìn về phía ngọc thạch, hắn đánh giá ngọc thạch một chút, chính là một viên ngọc thạch vô cùng bình thường, không có bất kỳ chỗ đặc thù nào.
Nhưng mà, có thể nhìn ra được, tiểu cô nương rất thích viên ngọc thạch này, bởi vì nàng rất cẩn thận, sợ làm vỡ nát.
Diệp Huyền cũng không cự tuyệt, hắn nhận lấy ngọc thạch.
Hắn biết, tiểu cô nương cho hắn ngọc thạch, xem như tán thành hắn, nếu như hắn cự tuyệt, lấy tính cách của tiểu cô nương này, sợ là sẽ suy nghĩ nhiều!
Quả nhiên, sau khi hắn tiếp nhận ngọc thạch, tiểu cô nương nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng sờ lên cánh tay của hắn, tựa như vuốt ve tiểu Thổ cẩu kia, điều này làm cho Diệp Huyền rất là không biết nói gì.
Hắn biết, trong mắt cô bé chưa từng trải qua thế giới bên ngoài này, chỉ có thích hay không thích.
Sau khi nuốt nước suối Sinh Mệnh, vết thương trên bụng cô bé bắt đầu từ từ khép lại.
Cô bé nhìn thoáng qua bụng mình, cô bé chớp chớp mắt, hình như có chút tò mò vì sao mình khôi phục nhanh như vậy!
Diệp Huyền cười nói: "Đây là chữa thương!"
Tiểu cô nương nhìn về phía Diệp Huyền, vẫn không nói gì.
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi có thể nói chuyện được sao?"
Tiểu cô nương cứ như vậy nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Diệp Huyền mỉm cười, hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của tiểu cô nương, mà tiểu cô nương theo bản năng đưa tay đặt ở trên thanh kiếm sắt rỉ sét kia, nhưng mà, nàng không có động thủ, mà là chậm rãi buông lỏng kiếm ra.
Nhìn tiểu cô nương trước mắt, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên cảm giác có chút đau lòng.
Cô bé này là người có Thiên Mạch, nhưng tại sao nàng lại ở chỗ này?
Mà một mình và một con chó của nàng lại sống ở đây bao lâu?
Không có đáp án.
Người duy nhất biết đến, sợ là chỉ có nữ tử váy đỏ kia cùng con chó đất kia.
Hắn đương nhiên sẽ không đi tìm nữ tử váy đỏ, đây không phải đi chịu chết sao? Mà về phần con chó đất kia, từ trước mắt đến xem, nó thật chỉ là một con chó đất.
Một lát sau, Diệp Huyền bắt đầu nấu cơm làm đồ ăn.
Lần này, hắn quyết định làm thêm mấy món ăn, ở bốn phía Đại Đạo thôn, có rất nhiều rau dại, hắn chọn lựa một ít sau đó bắt đầu làm.
Mà tiểu cô nương ở một bên cứ như vậy nhìn hắn, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía trong nồi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền làm một bàn đồ ăn, vô cùng thơm.
Diệp Huyền múc cho tiểu cô nương một bát cơm, sau đó cười nói: "Ăn!"
Cô bé không ăn trước, mà xé một cái đùi gà nướng trong mâm đặt trước mặt con chó đất kia, con chó đất nhẹ nhàng cọ cọ cô bé, sau đó bắt đầu gặm.
Lúc này cô bé mới bắt đầu ăn, nhưng mà, cô bé trực tiếp dùng tay bắt lấy!
Diệp Huyền vội vàng ngăn cản tiểu cô nương, tiểu cô nương không có tức giận, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lấy ra một đôi đũa, sau đó gắp một miếng thịt gà
Đặt trong miệng, cười nói: "Ăn như vậy!"
Nói xong, hắn lấy ra một đôi đũa đặt ở trước mặt tiểu cô nương.
Tiểu cô nương do dự một chút, sau đó cầm đũa, nhưng rất không được tự nhiên, Diệp Huyền đi đến trước mặt tiểu cô nương, cười nói: "Ta đến dạy cho ngươi!"
Nói xong, hắn bắt đầu dạy tiểu cô nương dùng đũa.
Lúc đầu, tiểu nữ hài học vẫn còn có chút chậm, nhưng nàng không có bất đắc dĩ, mà là rất nghiêm túc học, chỉ chốc lát, nàng đã có thể dùng đũa gắp lên đồ vật, chỉ là có một chút không được tự nhiên.
Cứ như vậy, tiểu nữ hài từ từ bắt đầu ăn, trong lúc đó, Diệp Huyền thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho nàng, mà tiểu nữ hài cũng gắp thức ăn cho hắn.
Mặc dù ăn rất chậm, nhưng trong mắt tiểu nữ hài lại rất vui vẻ, nàng không cười, nhưng mà, Diệp Huyền có thể cảm giác được!
Đáng nói là, từ đầu đến cuối, tiểu nữ hài kia đều không quên con chó đất kia, trong lúc đó, nàng thế mà còn muốn dạy con chó đất kia dùng đũa.
Thổ cẩu: "?"
Chỉ chốc lát, một bàn thức ăn đã bị ăn sạch sẽ, mà tiểu nữ hài còn có chút chưa thỏa mãn.
Diệp Huyền liếc mắt đánh giá tiểu nữ hài, sau đó kéo tiểu nữ hài nói: "Đi theo ta!"
Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, trong mắt nàng đã không còn nhiều đề phòng như vậy.
Diệp Huyền mang theo tiểu nữ hài tìm một hồi trong thôn, rất nhanh, hắn tìm được một cái giếng nước, tay phải hắn vung lên, nước trong giếng nước vọt thẳng ra, sau đó lơ lửng giữa không trung.
Diệp Huyền nói: "Liên Thiển cô nương, có thể ra ngoài không?"
Một lát sau, Liên Thiển nói: "Không thể ra ngoài!"
Diệp Huyền có chút không hiểu: "Vì sao?"
Liên Thiển nói: "Ta không phải đạo tắc của thế giới này, sẽ bị nơi đây bài xích."
Diệp Huyền nhíu mày: "Đây không phải là một bản kinh thư sao?"
Liên Thiển nói: "Không đơn giản như lời của nữ tử kia."
Diệp Huyền trầm mặc, hắn biết, nữ tử váy đỏ kia khẳng định đang che giấu hắn cái gì đó.
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hắn trực tiếp mang theo tiểu nữ hài tiến vào Giới Ngục Tháp, nhưng mà, khi hắn tiến vào Giới Ngục Tháp, hắn ngây dại.
Bởi vì hắn tiến vào, nhưng mà, tiểu nữ hài không thể đi vào!
Chuyện gì xảy ra?
Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục Tháp, lúc này, tiểu nữ hài còn ở trước mặt hắn, tiểu nữ hài nhìn hắn, có chút không hiểu.
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi không muốn vào sao?"
Tiểu nữ hài chớp chớp mắt, không nói gì.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, mà lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: "Nàng vào không được!"
Vào không được?
Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"
Liên Thiển nói: "Ta ở trong lòng ngươi, chẳng lẽ có gì không biết sao?"
Diệp Huyền cười ngượng ngùng, hiển nhiên, ngay cả Liên Thiển cũng không biết.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, có lẽ là nơi này có gì đó quái lạ!
Không suy nghĩ nhiều, lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, hắn lấy ra một đống quần áo, những quần áo này, đều là Diệp Linh từng mặc, nàng không nỡ vứt bỏ.
Diệp Huyền nhìn về phía tiểu nữ hài, cười nói: "Ta giúp ngươi gội đầu!"
Nói xong, hắn để tiểu nữ hài cúi đầu xuống, sau đó bắt đầu rửa sạch tóc cho tiểu nữ hài, cũng không biết tiểu nữ hài đã bao lâu chưa gội đầu, phần lớn tóc của nàng đều đã dính lại với nhau.
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đem tóc của tiểu nữ hài rửa sạch sẽ, hắn lại cắt cho nàng một chút, sau đó chải cho nàng một cái bím tóc nhỏ, đối với loại chuyện này, hắn vẫn là vô cùng sở trường, bởi vì trước kia làm không ít cho Diệp Linh.
Gội đầu xong, Diệp Huyền lại để cho tiểu nữ hài tự mình tắm rửa, sau khi hắn làm mẫu cho nàng một chút, tiểu nữ hài liền hiểu.
Hắn phát hiện, tiểu nữ hài này thật ra trí lực không có vấn đề gì, ngược lại, nàng còn rất thông minh, chỉ là nàng...
Không giỏi giao tiếp, luôn trầm mặc ít nói, làm người ta nhìn qua cảm thấy nàng rất ngốc nghếch, thật ra, nàng rất thông minh.
Chỉ chốc lát, tiểu nữ hài tắm rửa xong liền thay váy nhỏ của Diệp Linh, khi nhìn thấy tiểu nữ hài rực rỡ hẳn lên, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.
Tiểu nữ hài trước mắt mặc một chiếc váy màu lam, váy rất bình thường, cũng không hoa quý, nhưng mà, tiểu nữ hài mặc lại là có một cỗ khí chất đặc thù, loại khí chất này, hắn không cách nào hình dung. Tiểu nữ hài kỳ thật dung mạo phi thường tinh xảo, có thể tưởng tượng, nếu nàng lớn lên, ngày sau nhất định là một vị tuyệt thế giai nhân, mà nàng giờ phút này, bởi vì cái bím tóc kia, nhìn qua nhiều hơn một tia đáng yêu. Bất quá, ánh mắt của nàng quá bình tĩnh, bình tĩnh không giống như là một tiểu cô nương nên có.
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn lấy ra một cái gương đi đến trước mặt tiểu nữ hài, cười nói: "Nhìn xem, đẹp không?"
Tiểu nữ hài nhìn vào gương, khi nhìn thấy mình, nàng ngây người ra một lúc, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mặt gương.
Diệp Huyền cười nói: "Đẹp không?"
Tiểu nữ hài nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên kéo lấy Diệp Huyền, nàng cầm kiếm bổ mạnh về phía trước một cái.
⚝ ✽ ⚝
Một bổ này, một tiếng xé rách bén nhọn đột nhiên vang vọng, ngay sau đó, Diệp Huyền nhìn thấy một đạo tàn ảnh đã lui về phía chân trời!
Diệp Huyền nhìn về phía chân trời, phía trên đám mây kia có một bóng đen đang lơ lửng, trong bóng đen là một con chim kỳ lạ, có ba con chim, một chân, toàn thân đen kịt, hai mắt một đỏ một đen, toàn thân tản ra một cỗ khí tức thô bạo!
Diệp Huyền nhíu mày: "Đây là dị thú?"
Lầu thứ chín trầm giọng nói: "Hẳn là vậy, vừa rồi nếu không phải tiểu cô nương, có thể ngươi đã không còn nữa rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trầm xuống.
Hiện tại hắn phát hiện, hắn căn bản không phải là đối thủ của những dị thú này!
Nhưng mà, điều này cũng là bình thường, những dị thú này cũng không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, ngay cả một con heo ở chỗ này, sợ là cũng tu luyện thành tinh!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía con chó đất cách đó không xa kia, mẹ nó, con chó này không phải cũng là dị thú không biết tên gì đó chứ?
Đúng lúc này, con dị thú trên đám mây đột nhiên kêu một tiếng, tiếp theo, nó trực tiếp từ không trung lao xuống, vừa lao xuống, toàn bộ bầu trời trực tiếp tối sầm lại!
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi, đây là cái thứ gì?
Tiểu nữ hài đột nhiên bước về phía trước một bước, hai tay nàng cầm kiếm chém mạnh về phía trước, một nhát này, con chim kỳ lạ phía chân trời kia bị ép trực tiếp dừng lại tại chỗ!
Trên không trung, quái điểu đột nhiên gào thét về phía dưới.
Răng rắc!
Tiếng gào thét vừa dứt, không gian trên không trung của Đại Đạo thôn trực tiếp nứt ra từng lớp, ngay sau đó, từng luồng sức mạnh thần bí giống như lưỡi đao chém về phía tiểu nữ hài cùng Diệp Huyền ở phía dưới.
Thần sắc Diệp Huyền trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn biết rõ trình độ kiên cố của không gian nơi này, mà lực lượng của con chim nhỏ này, lại dễ dàng xé rách không gian nơi này như vậy!
Những con dị thú thượng cổ này quá kinh khủng!
Tiểu nữ hài trước mặt Diệp Huyền đột nhiên bước ra một bước, hai mắt nàng chậm rãi nhắm lại, thiết kiếm rỉ sét trong tay đột nhiên cắm mạnh xuống trước mặt.
⚝ ✽ ⚝
Không gian bốn phía rung động một trận, lực lượng mà con chim nhỏ kia phóng thích ra vào thời khắc này trực tiếp hóa thành hư vô.
Mà vào thời khắc này, một nữ tử váy đỏ đột nhiên xuất hiện ở chân trời.
Con chim nhỏ kia không tiếp tục ra tay, mà là rơi vào trên bờ vai nữ tử váy đỏ, nhưng mà, ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài.
Trên không trung, nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài: "Thiên Mạch giả, ngươi nếu bảo vệ hắn, vậy chính là đối địch với tất cả dị thú ở nơi đây!"
Tiểu nữ hài nhìn nữ tử váy đỏ, nàng đột nhiên cầm thanh kiếm rỉ sét đặt ngang cổ mình.