← Quay lại trang sách

Chương 1010 Tiểu Đạo bá đạo!

Chủ điếm kia nhìn Tiểu Đạo, mỉm cười, "Các hạ biết đây là vật gì sao?"

Tiểu Đạo gật đầu, "Chúc Long Lân."

Chủ điếm hai mắt híp lại, "Ngươi biết!"

Tiểu Đạo cười cười, sau đó lòng bàn tay mở ra, ở trong lòng bàn tay nàng ta, cũng là một mảnh long lân, hơn nữa cũng là Chúc Long Lân, nhưng khác biệt chính là, đây là một mảnh nghịch lân!

Nghịch lân của Chúc Long, đây chính là long lân cứng nhất trên người Chúc Long!

Nhìn thấy mảnh nghịch lân này, chủ điếm kia trực tiếp ngây ngẩn.

Rất nhanh, sắc mặt hắn trầm xuống.

Diệp Huyền ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tiểu Đạo này cũng có Chúc Long Nghịch Lân!

Nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật?

Lúc này, Tiểu Đạo kia đột nhiên cười nói: "Ngươi thua."

Chủ điếm nhìn Tiểu Đạo: "Các hạ lại có thần vật như thế."

Tiểu Đạo cười nói: "Ngươi thua."

Chủ điếm trầm mặc.

Tiểu Đạo chớp chớp mắt, "Ngươi sẽ không phải muốn nuốt lời chứ?"

Chủ điếm đột nhiên cười nói: "Sao có thể? Các hạ, bảo vật trên tiểu điếm này, ngươi có thể tùy ý lấy một món!"

Tiểu Đạo lại lắc đầu: "Không được không được, vừa rồi đã nói là chọn bảo vật trên người đối phương, ta muốn chọn bảo vật trên người ngươi!"

Nghe vậy, khóe miệng chủ điếm nổi lên một vòng cười lạnh, "Các hạ thật biết nói đùa! Ta chưa từng nói qua lời này!"

Giở trò!

Diệp Huyền lắc đầu, chủ điếm này lại muốn giở trò, hơn nữa còn muốn giở trò với Tiểu Đạo, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Tiểu Đạo đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Tiểu Đạo cô nương, cô nương nên lấy đức phục người!"

Tiểu Đạo chớp chớp mắt, "Lấy đức phục người?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Tiểu Đạo cười ha ha, "Đúng, chúng ta nên lấy đức phục người!"

Nói xong, nàng ta nhìn về phía chủ điếm kia, "Ta cảm thấy, ngươi nên giảng đạo lý một chút."

Chủ điếm cười cười, sau đó nói: "Cô nương, ta nói rồi, ngươi có thể tùy ý lấy một món bảo vật trên tiểu điếm này!"

Tiểu Đạo cười nói: "Ngươi vừa rồi không phải nói như vậy!"

Chủ điếm nhìn Tiểu Đạo, "Ta hối hận rồi!"

Tiểu Đạo đột nhiên vung tay tát một cái.

⚝ ✽ ⚝

Trong nháy mắt, chủ điếm kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài, không chỉ có như thế, tiểu điếm của hắn cũng vào lúc này hóa thành tro tàn.

Trong nháy mắt này, vô số người trên cầu nhao nhao nhìn về phía bên này.

Ra tay ở chỗ này, đó là hành động không sáng suốt.

Bởi vì người ở chỗ này, khẳng định đều không phải người thường, hơn nữa, nơi này cũng có quy củ.

Nhìn thấy Tiểu Đạo ra tay, thần sắc Diệp Huyền trở nên ngưng trọng.

Thực lực của Tiểu Đạo mạnh đến mức nào?

Cũng là một bí ẩn!

Dù sao hắn cũng chỉ biết là rất mạnh!

Ở phía xa, thân thể của chủ điếm kia đã trực tiếp bị một cái tát này của Tiểu Đạo đánh cho tan biến.

Giờ khắc này, hắn biết, hắn đã chọc phải người không nên chọc.

Chủ điếm chỉ còn lại linh hồn nhìn Tiểu Đạo, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, "Cô nương, ta nhận thua, bảo vật trên người ta, cô nương có thể tùy ý lấy một món."

"Lấy một món?"

Tiểu Đạo lắc đầu cười, "Không, hiện tại ta đổi ý rồi! Ta muốn tất cả bảo vật của ngươi."

Nghe vậy, sắc mặt chủ điếm trở nên cực kỳ khó coi, mà đúng lúc này, một lão giả áo xám đột nhiên xuất hiện ở cách Tiểu Đạo không xa, lão giả áo xám nhìn Tiểu Đạo, "Các hạ, ngươi không nên ra tay ở chỗ này!"

Tiểu Đạo chớp chớp mắt, "Ta cứ ra tay đấy, ngươi đánh ta đi!"

Nói xong, nàng ta trực tiếp vung tay tát một cái.

Bành!

Mục tiêu của cái tát này trực tiếp là chủ điếm kia, kẻ này căn

Bản không có lực phản kháng, linh hồn lần nữa bị trọng thương, trực tiếp trở nên hư ảo, sắp biến mất.

Diệp Huyền: "

Lão giả áo xám kia nhìn Tiểu Đạo, hắn không ra tay, bởi vì hắn biết, hắn không phải đối thủ!

Bất quá, trong mắt lão giả áo xám lại không có nửa điểm sợ hãi, lòng bàn tay hắn mở ra, một tấm phù lục đột nhiên biến mất.

Gọi người rồi!

Bên cạnh, Diệp Huyền lắc đầu, đám người này cũng thật là, đắc tội ai không đắc tội, cứ phải đắc tội Tiểu Đạo!

Tiểu Đạo không để ý tới lão giả áo xám kia, nàng ta nhìn về phía chủ điếm sắp biến mất kia, cười nói: "Kỳ thật, ta đã sớm biết ngươi sẽ không chịu thua!"

Chủ điếm kia gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Đạo, "Ngươi có biết ta là ai không?"

Tiểu Đạo nhún vai: "Ta không quan tâm ngươi là ai!"

Nói xong, tay phải nàng ta vẫy một cái, một cái túi nhỏ màu đen đột nhiên từ trên người chủ điếm kia bay ra, sau đó vững vàng rơi vào trong tay nàng ta.

Tiểu Đạo ước lượng một chút cái túi nhỏ trong tay, cười nói: "Được rồi!"

Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyền: "Chúng ta đi thôi!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "E là đi không được rồi!"

Giọng nói của nàng ta vừa dứt, mấy đạo khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện ở bốn phía, ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền cùng Tiểu Đạo, nam tử trung niên mặc một bộ cẩm bào, trong tay cầm một cây quạt xếp.

Nam tử trung niên đánh giá Tiểu Đạo, sau đó cười nói: "Các hạ xưng hô như thế nào?"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Các ngươi không biết nàng ta sao?"

Nam tử trung niên nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: "Sao vậy, chúng ta nên biết nàng ta sao?"

Diệp Huyền cười cười, không nói lời nào.

Nam tử trung niên quay đầu nhìn về phía Tiểu Đạo, "Cô nương xưng hô như thế nào?"

Tiểu Đạo cười nói: "Ta không có chỗ dựa, ngươi muốn làm gì, cứ nói thẳng ra!"

Nam tử trung niên nhìn Tiểu Đạo, "Cô nương hẳn là biết quy củ ở đây."

Tiểu Đạo gật đầu, "Biết.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Nam tử trung niên hai mắt híp lại, "Nếu đã biết, cô nương còn dám động thủ giết người, xem ra, cô nương là có chỗ dựa a!"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Không muốn lãng phí thời gian với các ngươi!"

Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay nàng ta, mà đúng lúc này, nơi xa đột nhiên xuất hiện một bóng đen, ngay sau đó, bóng đen kia trực tiếp mang theo một cỗ lực lượng khổng lồ đánh úp về phía Tiểu Đạo.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền vội vàng kéo Trương Văn Tú lui sang một bên.

Hắn tự nhiên là không lo lắng cho Tiểu Đạo, người khác không biết nữ nhân này đáng sợ, hắn thì biết!

Ở phía xa, Tiểu Đạo mặt không chút thay đổi, nàng ta tùy ý vung tay lên.

⚝ ✽ ⚝

Cỗ lực lượng cường đại kia trực tiếp tan thành mây khói, sau khi cỗ lực lượng kia biến mất, một lão giả xuất hiện ở trước mặt Tiểu Đạo, lão giả kia nhìn Tiểu Đạo, đang muốn nói chuyện, Tiểu Đạo vung tay phải lên.

⚝ ✽ ⚝

Lão giả kia còn chưa nói xong, đã bị hồn phi phách tán.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền nheo mắt, im lặng không nói.

Mà nam tử trung niên cách đó không xa cũng sững sờ, hắn đang muốn nói chuyện, Tiểu Đạo đột nhiên nhìn về phía hắn, ngay sau đó, Tiểu Đạo bước lên phía trước một bước.

Oanh.

Nam tử trung niên trực tiếp hóa thành tro bụi.

Diệp Huyền: "

Giết chết ngay lập tức!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, hắn biết, Tiểu Đạo này thật sự nổi giận rồi.

Tiểu Đạo nhìn về phía lão giả áo xám bên cạnh: "Còn muốn gọi người nữa không?"

Lão giả áo xám nhìn Tiểu Đạo thật sâu, "Các hạ"

Tiểu Đạo cười nói: "Cứ tiếp tục gọi đi!"

Sắc mặt lão giả áo xám khó coi tới cực điểm.

Gọi người?

Hắn biết, bọn họ chọc phải người không nên chọc.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên từ xa xa truyền đến, "Thì ra là tiểu đạo cô nương!"

Nghe được thanh âm này, lão giả áo xám kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói kia vừa dứt, một nam tử trung niên đeo trường kiếm bên hông xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo, nam tử trung niên nhìn Tiểu Đạo, cười nói: "Tiểu đạo cô nương, là ai chọc cô tức giận?"

Tiểu Đạo nhìn nam tử trung niên: "Bảo tộc trưởng các ngươi tới đây."

Nghe vậy, sắc mặt nam tử trung niên trầm xuống, sau đó nói: "Tiểu đạo cô nương, không đến mức đó chứ?"

Tiểu Đạo đột nhiên bước về phía trước một bước, sau đó đưa tay điểm một cái, sắc mặt nam tử trung niên đại biến, vội vàng rút kiếm.

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng khắp đất trời!

Một kiếm của nam tử trung niên vừa đâm ra, một cỗ lực lượng thần bí ập tới, trong nháy mắt, kiếm của hắn lập tức nổ tung, ngay sau đó, cỗ lực lượng thần bí kia trực tiếp đánh lên người hắn.

Ầm ầm!

Thân thể nam tử lập tức nổ tung, chỉ còn lại một tia thần hồn!

Thần hồn chỉ còn lại của nam tử trung niên ngây người như phỗng, bản thân hắn thậm chí ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi?

Hắn quen biết Tiểu Đạo, bởi vì trước kia Tiểu Đạo đã từng tới, nhưng hắn không biết thực lực của Tiểu Đạo, mà bây giờ, hắn đã biết.

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: "Cho dù bảo tộc trưởng các ngươi tới, chuyện này cũng không xong đâu."

Nói xong, nàng nắm chặt tay phải.

⚝ ✽ ⚝

Thần hồn nam tử kia lập tức hóa thành hư vô!

Tiểu Đạo nhìn về phía chân trời: "Đi, tới Ma La tộc một chuyến."

Nói xong, nàng đi về phía xa.

Diệp Huyền vội vàng mang theo Trương Văn Tú đi theo, trên đường, Tiểu Đạo cười nói: "Biết vì sao ta tức giận như vậy không?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lắc đầu.

Tiểu Đạo nói khẽ: "Ban đầu, ta cho rằng sẽ có người tới giảng đạo lý với ta, đáng tiếc là không có, bọn họ tới một người, không phải là muốn uy hiếp ta, chính là muốn động thủ với ta, nhưng lại không có ai hỏi ta nguyên nhân và đúng sai của sự việc."

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Ta đã từng gặp qua Tiên Tri, không thể không nói, ta cảm thấy rất nhiều ý nghĩ của hắn kỳ thực rất tốt, đáng tiếc, hắn không thể thay đổi toàn bộ thế giới."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không thể nào làm được vạn sự công bằng!"

Tiểu Đạo gật đầu: "Không làm được, nhưng mà, ta cảm thấy trên thế gian này vẫn phải có công lý. Vừa rồi, nếu tên chủ sạp kia nguyện đánh cuộc chịu thua, ta chỉ lấy một món đồ của hắn, sẽ không lấy mạng của hắn, nhưng mà, ngươi cũng đã thấy lựa chọn của hắn rồi đấy."

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu đạo cô nương, thế gian này, phần lớn thời điểm đều là dựa vào nắm đấm, nắm đấm của ai lớn, người đó liền có đạo lý."

Tiểu Đạo gật đầu: "Cho nên, bây giờ ta sẽ dùng nắm đấm nói chuyện với bọn họ, nếu như ta đoán không lầm, khi nắm đấm của ta lớn hơn bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ tới giảng đạo lý với ta!"

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Tới rồi!"

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, ở trong tinh không cách bọn họ không xa, nơi đó có một tòa cung điện hùng vĩ, trước cung điện kia, có một pho tượng nam tử cao tới trăm trượng.

Tiểu Đạo chỉ vào pho tượng nam tử kia, cười nói: "Đó chính là vị tộc trưởng đời trước của Ma La tộc, rất lợi hại."

Diệp Huyền hỏi: "Còn sống không?"

Tiểu Đạo cười nói: "Ngươi đoán xem!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta không đoán."

Tiểu Đạo cười ha ha, đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo, lão giả cung kính hành lễ với Tiểu Đạo: "Tiểu đạo cô nương, chuyện lúc trước chúng ta đã điều tra rõ ràng, là tên chủ sạp kia vi phạm trước, tiểu đạo cô nương giết hắn, là đúng theo lẽ phải."

Tiểu Đạo nhìn lão giả, cười nói: "Vậy chuyện ta giết người của Ma La tộc các ngươi thì sao?"

Lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tiểu đạo cô nương, không thể ức hiếp người ta như vậy!"

Tiểu Đạo cười ha ha: "Hôm nay, nếu Ma La tộc các ngươi không đưa đủ chỗ tốt cho ta, ta sẽ không đi!"

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền giật giật, đây là nữ thổ phỉ sao?

Bảo vật của nữ nhân này chẳng lẽ đều là cướp được sao?