Chương 1011 Châm Vận Mệnh!
Cướp bóc!
Diệp Huyền càng thêm tin tưởng bảo vật của Tiểu Đạo cô nương này rất có thể là cướp được!
Tiếng nói của Tiểu Đạo vừa dứt, từ trong đại điện xa xa đột nhiên đi ra một lão giả.
Người này chính là tộc trưởng Ma La tộc hiện tại - Ma La Danh.
Tiểu Đạo nhìn lão giả kia, cười nói: "Lão già này không đơn giản, thực lực của hắn, hẳn là có thể phá được Chúc Long Giáp của ngươi!"
Diệp Huyền: "..."
Khí tức quanh thân Ma La Danh giống như cuồng phong sóng biển, không ngừng khuếch tán ra bốn phía, mà Diệp Huyền cảm giác được, đối phương đang thu liễm khí tức của mình, nhưng lại không thu lại được!
Theo lý mà nói, cường giả loại này không nên xuất hiện vấn đề này mới đúng!
Như là biết được suy nghĩ của Diệp Huyền, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: "Hắn hẳn là đang đột phá, sau đó bị ta cắt ngang."
Bị cắt ngang!
Mí mắt Diệp Huyền giật giật, Tiểu Đạo này nói thật là nhẹ nhàng!
Cường giả như Ma La Danh, sau khi đạt tới cấp độ như bọn họ, muốn đột phá một lần, khẳng định là cực kỳ khó khăn.
Mà bây giờ, hắn lại bị Tiểu Đạo cắt ngang.
Có thể sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Diệp Huyền vội vàng lùi về phía sau Tiểu Đạo, hắn cũng không muốn bị liên lụy!
Lỡ như Ma La tộc này nổi điên, không nhằm vào Tiểu Đạo mà nhằm vào hắn thì phải làm sao!
Ở phía xa, Ma La Danh dừng lại, hắn nhìn về phía Tiểu Đạo, trong mắt có một tia phức tạp: "Thì ra là tiểu đạo cô nương!"
Tiểu Đạo cười nói: "Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa! Ngươi nói xem, giải quyết thế nào đây! Nếu ta không hài lòng, ta sẽ giết hết tất cả chí cường giả của Ma La tộc ngươi!"
Giết hết!
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền giật một cái, nữ nhân này...
Ma La Danh cười khổ: "Tiểu Đạo tiền bối, đây hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ, cần gì phải tức giận như vậy?"
Tiểu Đạo nhìn Ma La Danh: "Ta chính là tức giận."
Ma La Danh trầm mặc.
Đối với Tiểu Đạo, kỳ thật bọn họ cũng không biết lai lịch thực sự của nàng, chỉ biết nữ nhân này không đơn giản, còn nàng mạnh bao nhiêu, không ai biết.
Mà sở dĩ hắn biết Tiểu Đạo, là bởi vì trước kia hắn đã từng đi theo tộc trưởng đời trước của Ma La tộc gặp qua Tiểu Đạo, khi đó, tộc trưởng đời trước của Ma La tộc đã từng nói với hắn một câu, không nên trêu chọc nữ nhân này.
Không nên trêu chọc!
Ma La Danh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tiểu đạo cô nương muốn thế nào?"
Tiểu Đạo nhìn Ma La Danh: "Ta không biết, dù sao các ngươi phải làm ta hài lòng mới được, nếu không, ta sẽ ra tay."
Ma La Danh lắc đầu: "Tiểu đạo cô nương, ngài đây là có chút ức hiếp người quá đáng."
Tiểu Đạo cười nói: "Lúc trước cường giả Ma La tộc các ngươi tới tìm ta, ngay cả hỏi cũng không hỏi nguyên nhân đã uy hiếp ta, các ngươi có tính là ức hiếp người hay không?"
Ma La Danh trầm giọng nói: "Bọn họ không biết thân phận của cô nương."
Khóe miệng Tiểu Đạo hơi nhếch lên: "Cho nên, các ngươi giảng đạo lý là phải xem người đúng không? Đối phương yếu, các ngươi liền nói chuyện bằng nắm đấm, đối phương nếu mạnh, các ngươi liền giảng đạo lý, đúng không?"
Ma La Danh trầm mặc một lát, sau đó nói: "Chuyện này là Ma La tộc ta sai, ta xin lỗi tiểu đạo cô nương, chuyện này coi như bỏ qua. Đương nhiên, về sau chợ giao dịch tự do nơi này không hoan nghênh cô nương nữa, cô nương thấy thế nào?"
Nghe vậy, Diệp Huyền ở bên cạnh lắc đầu.
Lão già này căn bản không phải tới giải quyết vấn đề, mà là tới gây chuyện.
Không hoan nghênh Tiểu Đạo?
Đây là xin lỗi?
Đây là đuổi người đấy!
Trong mắt người ngoài, Tiểu Đạo có thể có chút được voi đòi tiên, nhưng Diệp Huyền lại rất rõ ràng, nếu như Tiểu Đạo không có thực lực cường đại như vậy, lúc trước khẳng định sẽ bị tên chủ sạp kia lừa gạt, mà nếu thực lực của nàng chỉ bình thường, khẳng định sẽ bị Ma La tộc này lừa gạt.
Thực lực!
Đây là một thế giới lấy thực lực làm trọng!
Thực lực như thế nào,
sẽ nhận được đãi ngộ như thế đó.
Hiện tại người ngoài chỉ thấy Tiểu Đạo ỷ thế hiếp người, nhưng không có ai biết, nếu Tiểu Đạo không có thực lực, kết cục của nàng, chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
Nghe được Ma La Danh nói, Tiểu Đạo đột nhiên cười.
Tiểu Đạo lắc đầu, sau đó nói: "Năm đó ta cảm thấy Ma La tộc các ngươi xuống dốc có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ xem ra, đám hậu bối các ngươi so với tổ tiên các ngươi, kém không chỉ một chút hai chút."
Nói tới đây, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì để Ma La tộc hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này đi!"
Nghe vậy, hai mắt Ma La Danh híp lại: "Khẩu khí của cô nương thật lớn!"
Tiểu Đạo mỉm cười, nàng mở lòng bàn tay ra, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây kim dài màu đỏ máu, trong nháy mắt khi cây kim dài màu đỏ máu này xuất hiện, sắc mặt Diệp Huyền lập tức đại biến.
Nguy hiểm!
Hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Giờ khắc này, hắn có một loại trực giác, đó chính là, Chúc Long Giáp của hắn tuyệt đối không thể đỡ được cây kim này!
Đây lại là thần vật gì?
Trong lòng Diệp Huyền tràn ngập hiếu kỳ.
Mà lúc này, sắc mặt Ma La Danh cũng thay đổi.
Bởi vì hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm!
Ma La Danh trầm giọng nói: "Tiểu đạo cô nương, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Ma La tộc ta truyền thừa mấy vạn năm..."
Đúng lúc này, cây kim dài màu đỏ máu trong tay Tiểu Đạo đột nhiên hóa thành một đạo huyết quang bay ra ngoài.
Trong nháy mắt, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm lập tức nứt ra, cùng lúc đó, vô số ánh sao trong nháy mắt này bị hủy diệt!
Ở phía xa, sắc mặt Ma La Danh đại biến, hai tay hắn đột nhiên hợp lại, "Vạn Tinh Quy Nguyên!"
⚝ ✽ ⚝
Ở chỗ sâu trong tinh không bốn phía, vô số lực lượng của tinh tú trong nháy mắt hội tụ về phía trước mặt hắn, sau khi những lực lượng tinh tú này tới trước mặt hắn, trực tiếp ngưng tụ thành một bức tường sắt tinh tú, đồng thời, không gian trước mặt hắn bắt đầu điên cuồng co rút lại.
Mà lúc này, cây kim dài kia đã tới.
Xuy!
Cây kim dài đột nhiên vang lên một tiếng xé gió rất nhỏ, Diệp Huyền vội vàng nhìn về phía Ma La Danh, ở chỗ cổ họng của Ma La Danh, có một cây kim dài cắm vào.
Giết chết ngay lập tức!
Ma La Danh nhìn chằm chằm Tiểu Đạo: "Thần vật này của ngươi là cái gì!"
Tiểu Đạo mỉm cười, ngón tay ngọc khẽ ngoắc, cây kim dài kia lập tức bay về tay nàng, nàng thu hồi cây kim dài, thân thể Ma La Danh lập tức bắt đầu trở nên hư ảo.
Giờ khắc này, Ma La Danh hối hận rồi!
Lúc trước, hắn cảm thấy, cho dù hắn có chút chênh lệch với nữ nhân trước mắt này, nhưng hẳn là cũng không lớn, nhưng bây giờ, đối phương dùng thực lực nói cho hắn biết, chênh lệch này, rất lớn rất lớn!
Đáng tiếc, không có thuốc hối hận.
Ma La Danh nhìn về phía Tiểu Đạo: "Cô nương, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Ma La tộc ta, hy vọng sau khi ta chết, cô nương có thể tha cho Ma La tộc một con đường sống."
Tiểu Đạo cười nói: "Nếu ta không tha thì sao?"
Ma La Danh khẽ nói: "Cô nương..."
Hắn còn chưa nói hết lời, đã hoàn toàn biến mất.
Hồn phi phách tán!
Diệp Huyền ở bên cạnh trầm mặc.
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn hay không?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Không có!"
Kỳ thật, hắn biết tính cách của Tiểu Đạo, nàng không phải là người không nói lý lẽ, đương nhiên, lần này Tiểu Đạo có chút tức giận quá mức.
Tiểu Đạo mỉm cười, sau đó nói: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Hiển nhiên, Tiểu Đạo vẫn không lựa chọn diệt toàn bộ Ma La tộc.
Một lát sau, Tiểu Đạo mang theo Diệp Huyền trở lại trên cầu, trên cầu, Tiểu Đạo chậm rãi đi, không nói gì.
Diệp Huyền mang theo Trương Văn Tú chậm rãi đi theo bên cạnh nàng, cũng không nói gì.
Qua một lúc lâu, Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Sao lại
không nói chuyện?"
Diệp Huyền vội vàng nói: "Tiểu Đạo cô nương, cây kim vừa rồi là kim gì vậy? Có thể cho ta xem một chút được không?"
"Xem?"
Tiểu Đạo chớp chớp mắt: "Chỉ có thể nhìn từ xa, không thể nhìn gần!"
Nói xong, nàng mở lòng bàn tay ra, một cây kim dài màu đỏ máu xuất hiện trong tay nàng.
Diệp Huyền đi tới trước mặt Tiểu Đạo, hắn cẩn thận đánh giá cây kim dài kia, cây kim dài dài bằng cánh tay trẻ con, toàn thân đỏ như máu, giống như được ngưng tụ từ máu tươi, không chỉ như thế, mũi kim cực kỳ sắc bén, tỏa ra một luồng hàn quang lạnh lẽo thấu xương.
Mà Diệp Huyền phát hiện, ở cuối cây kim dài kia, có một sợi chỉ đỏ rất nhỏ.
Diệp Huyền hỏi, "Đây là?"
Tiểu Đạo cười nói: "Cây châm Vận Mệnh đến từ một thời đại rất xa xôi, rất tốt."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Có thể đâm xuyên Chúc Long Giáp của ta, đúng không?"
Tiểu Đạo gật đầu, "Chúc Long Giáp so với nó, kém hai bậc!"
Hai bậc!
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, những thần khí này có phân chia đẳng cấp sao?"
Tiểu Đạo cười nói: "Ngoại môn không có, nhưng ta có cách phân chia riêng."
Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Phân chia như thế nào?"
Tiểu Đạo mỉm cười, sau đó nói: "Ở chỗ ta, bảo vật thế gian chia làm ba loại, loại thứ nhất là bảo vật, ví dụ như Chúc Long Giáp của ngươi cùng mấy thanh kiếm của ngươi, loại này chỉ có thể gọi là bảo vật, loại thứ hai là thần vật, cũng chính là thần khí, giống như Thiên Đạo Bút của ngươi, loại này có thể gọi là thần vật thần khí, loại thứ ba là viễn cổ thần khí, ví dụ như cây châm Vận Mệnh trong tay ta, đây chính là viễn cổ thần khí!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi còn có bảo vật nào tốt hơn cây châm này không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Có! Nên nói đúng ra, còn có loại thứ tư, Chí Cao Thần Khí, nhưng mà, loại này cực kỳ hiếm thấy, ngay cả ta cũng chỉ có mười mấy món!"
Mười mấy món!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức cứng đờ.
Chỉ có hơn mười kiện?
Chỉ có?
Diệp Huyền thiếu chút nữa ngất xỉu!
Tiểu Đạo này nói chuyện, vô hình trung đả thương người khác!
Tiểu Đạo nhìn cây châm dài trong tay: "Cây châm Vận Mệnh này được tạo ra từ lực lượng Vận Mệnh, cực kỳ đặc thù, Chúc Long Giáp của ngươi trước mặt nó, tuy không thể nói là yếu ớt, nhưng cũng không tính là cứng rắn. Đương nhiên, ngươi yên tâm, có thể phá Chúc Long Giáp của ngươi, trên thế gian này rất ít."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, ngươi bán cây châm này không?"
Tiểu Đạo lập tức thu hồi cây châm Vận Mệnh, cười khẩy, không nói lời nào.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: "Ta thực sự muốn!"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Không bán!"
Diệp Huyền bất đắc dĩ!
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Đi thôi! Chúng ta đi nơi khác dạo chơi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Không lâu sau, Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyền đến một cửa hàng nhỏ, chủ quán là một nam tử trẻ tuổi, nam tử kia chắp tay với Tiểu Đạo: "Cô nương!"
Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Ta chỉ xem qua thôi!"
Nam tử cười nói: "Cô nương cứ xem!"
Tiểu Đạo quan sát sạp hàng một chút, cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên một thanh đao tàn.
Thanh đao này hình bán nguyệt, trên lưỡi đao còn có mấy vết sứt mẻ.
Tiểu Đạo quan sát một lát, sau đó nói: "Ngươi lấy được vật này từ đâu?"
Nam tử có chút do dự.
Tiểu Đạo búng tay một cái, hai luồng tử khí rơi xuống trước mặt nam tử, ánh mắt nam tử sáng lên, hắn lập tức thu lấy, rồi nói: "Cổ chiến trường."
Nghe vậy, hai mắt Tiểu Đạo lập tức nheo lại.
Ps: Bên ta kết hôn, sính lễ mười vạn... Ta cảm thấy, với dung nhan tuyệt thế của ta, đáng lẽ phải miễn phí... Nhưng mà, đối phương không nghe, ta nên làm gì bây giờ?