Chương 1
Tiếu Nhân kể cho Dư Vĩ nghe một chuyện kì lạ. Ký túc xá nữ của cô gần đây liên tục xảy ra hiện tượng trộm cắp; quần lót, áo con của nữ nghiên cứu sinh vừa phơi ra ngoài là bị mất ngay. Cô cũng bị mất một chiếc áo con.
“Thật ghê tởm! Lấy gì không lấy, lại đi lấy ba cái thứ đó của người ta!” Tiếu Nhân lắc đầu, cảm thấy không sao hiểu nổi.
“Anh không nghĩ như thế. Hồi anh còn ở nước ngoài...”
“Anh có thể không nói câu “Hồi anh còn ở nước ngoài” được không, nghe cứ thế nào ấy!” Tiếu Nhân càu nhàu. Đây là ngày thứ bảy sau khi họ quyết định chính thức yêu nhau. Quen nhau qua mạng được một tuần thì họ gặp nhau. Cả hai đều rất hài lòng. Điều duy nhất khiến Tiếu Nhân không thích là Dư Vĩ, cứ mở miệng ra lại nói câu “anh ở nước ngoài”. Lúc đầu, cô cũng cảm thấy tự hào, hãnh diện, nhưng sau bạn bè cùng phòng nói Dư Vĩ giống nhân vật trong tiểu thuyết Vi thành[1], cô lại thấy Dư Vĩ hơi buồn cười. Dư Vĩ cũng không giận, anh nói tiếp:
[1 ] : Tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Tiền Trung Thư, nhân vật chính Phương Hồng Tiệm là một du học sinh ở châu Âu về ‐ ND.
“Ở nước ngoài, hiện tượng này rất hay xảy ra, đặc biệt là ở các nước công nghiệp phát triển như Mỹ và một số quốc gia khác. Ý của anh không chỉ nói số vụ xảy ra nhiều hơn ta, mà còn muốn nói rằng họ coi trọng nghiên cứu và trị liệu vấn đề này hơn chúng ta. Anh đã từng tiếp xúc lâm sàng với rất nhiều đối tượng. Lúc đầu, anh cũng cảm thấy hành vi của những người này thật ghê tởm; song sau này anh không nghĩ như thế nữa. Chẳng qua họ bị mắc các chứng bệnh về tâm sinh lý; do không thể làm chủ được mình nên đã hành động như vậy.”
“Em không tin là họ không làm chủ được hành vi của mình. Em thấy đó là do họ thiếu đạo đức, không biết thế nào là xấu hổ, hành vi của họ đủ để kết tội rồi đấy, cần phải trừng trị trước pháp luật.”
“Thế thì thật quá đáng. Em tưởng những người này không đau khổ hay sao? Em tưởng họ muốn như thế sao? Họ cũng biết làm vậy là không được, nhưng họ không thể làm chủ được mình. Hơn nữa, tại sao họ lại ra nông nỗi đó? Một trong những nguyên nhân là do sự trói buộc của đạo đức khiến họ mắc các chứng bệnh tâm lý, chẳng hạn chứng thị dâm ‐ thích nhìn trộm ngực, cơ quan sinh dục của người khác giới, chứng phơi bày cơ quan sinh dục ‐ em chưa bao giờ nghe thấy chứng phơi bày cơ quan sinh dục đúng không, tức là chuyên để lộ cái đó ra trước mặt bạn khác giới.
Tiếu Nhân cười, mặc dù không trả lời Dư Vĩ, nhưng cô lại nhớ đến thời còn học cấp hai, hằng ngày phải đi xe bus. Trong lớp có mấy cậu bạn nghịch ngợm, cứ đến giờ giải lao lại tụ tập một chỗ, nói chuyện bậy bạ. Thực ra, có lúc họ cố ý nói cho các bạn gái như Tiếu Nhân nghe. Bọn họ nói hay gặp mấy gã đàn ông trên xe bus lôi cái đó ra ngoài và quệt lên người phụ nữ. Thật ghê tởm! Đám con gái rất hiếu kỳ; họ vừa không dám nhìn, vừa muốn xem thực hư ra sao. Cuối cùng cũng không nhìn thấy. Thời học đại học, trong khu ký túc xá nữ có một tầng dành cho nam sinh. Cầu thang nằm ngay bên cạnh nhà vệ sinh, có rất nhiều sinh viên nam, tối mùa hè thường cởi trần đi đi lại lại, thấy con gái đến là lại giở trò đó. Có mấy cô sinh viên cũng thích nhìn. Phòng Tiếu Nhân có một cô bạn, cứ tối đến lại kể chuyện về con trai. Thực lòng mà nói, mặc dù Tiếu Nhân cảm thấy ghê tởm, nhưng được nghe, kể ra cũng thích.
Dư Vĩ cho rằng không nên có thái độ đối địch với những người đó; do bị mọi người xung quanh kì thị, khinh bỉ, do tính cách tự ti, và còn do cuộc sống bất hạnh trong gia đình nên họ mới như vậy. Đây không chỉ là lỗi của riêng họ.
Nói thì như vậy, nhưng Tiếu Nhân vẫn cảm thấy rất bất bình. Nếu chuyện này xảy ra với người khác thì đã đi một nhẽ, đằng này lại xảy ra với chính cô, nên cô vẫn cảm thấy ấm ức.
Để thuyết phục Tiếu Nhân, Dư Vĩ lại kể cho cô nghe các câu chuyện biến thái, ngông cuồng mà anh từng gặp; càng nghe Tiếu Nhân càng sợ. Cuối cùng, cô đã hiểu ra vấn đề, nhưng cô không dám tiếp tục ở trong ký túc xá nữa.
Buổi tối, bố mẹ Tiếu Nhân muốn gặp Dư Vĩ. Dư Vĩ mời họ đến Trung tâm Âu Á ăn cơm. Bố Tiếu Nhân là một nhà văn, thuộc mẫu nhà văn nghiêm túc. Thời còn trẻ ông từng viết rất nhiều thơ trữ tình đậm màu sắc chính trị, sau đó ông còn sáng tác tiểu thuyết, chủ yếu viết về thời Cách mạng Văn hóa, về nông thôn lao động, tức là loại tiểu thuyết kết hợp cả đề tài nông thôn và đề tài thành thị. Ông luôn nghĩ mình có mặt trên thế gian này là để gánh vác một trách nhiệm nặng nề; mặc dù bản thân ông không có tác phẩm gì thực sự nổi tiếng, nhưng tinh thần của ông vẫn khiến Dư Vĩ cảm động. Ông là một người ôn hòa, nói nhiều, thích chuyện trò. Mục đích của câu chuyện cũng rất rõ ràng, đó là phát biểu ý kiến về mọi vấn đề của xã hội. Bố Tiếu Nhân rất phấn khởi, ông từng đọc khá nhiều bài viết của Dư Vĩ, kể cả luận văn Tiến sĩ Tâm lý học của anh. Dư Vĩ cũng là một người yêu văn học; thời đại học, anh theo khoa Văn, đã từng được đăng một số tác phẩm. Khi còn học tiến sĩ ở nước ngoài, anh cũng gửi rất nhiều bài cho các tạp chí trong nước và đều được đăng. Chỉ có điều những bài đó viết theo lối phát biểu cảm nghĩ, giá trị tư tưởng lớn hơn giá trị nghệ thuật.
Trong bữa ăn, bằng một giọng hài hước, Tiếu Nhân đã kể cho bố mẹ nghe chuyện xảy ra trong ký túc xá của mình. Mẹ Tiếu Nhân phát hoảng, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra với con gái. Bà là một công chức nhà nước, chưa nghe thấy những chuyện như vậy bao giờ.
Tiếu Nhân kể xong, ông bố liền lớn tiếng chỉ trích đạo đức xã hội xuống cấp. Ông cho rằng không thể tha thứ hành vi đó, nhưng xét cho cùng là do xã hội gây ra. Ông nói:
“Thời còn lao động ở nông thôn, tôi đã từng nghe vài chuyện tương tự. Cũng do môi trường xã hội dạo ấy không tốt, những kẻ làm việc đó đều là người chẳng ra gì. Nhưng khi lên đại học, tôi không còn nghe thấy những chuyện như vậy nữa. Làm sao chuyện này có thể xảy ra trong học đường? Mọi người cùng vùi đầu vào sách vở, học hành bận rộn, quý trọng thời gian, đâu như sinh viên bây giờ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, lãng phí tuổi trẻ. Bà xem, thật không thể ngờ lại có chuyện như vậy!”
“Ông thì lúc nào chẳng nói thời đó tốt; môi trường xã hội bây giờ khác xưa rồi, đầu óc ông vẫn cổ hủ quá.” Mẹ Tiếu Nhân trách.
Nghe vậy, bố Tiếu Nhân càng bực mình hơn.
“Ông Chu, hàng xóm nhà mình – cái ông diễn viên kịch nói có thời đoạt giải Hoa Mai gì gì ấy, có một đứa cháu gái mới chín tuổi. Một hôm, ông bực tức kể đã gặp mấy đứa trẻ đứng ở cửa cầu thang đang bắt chước cảnh làm tình trên tivi, ông ấy không dám tin vào mắt mình. Ông ấy bảo rất lo cho đứa cháu gái, chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Nhưng phòng tránh thế nào? Mình không thể theo sát nó ngày ngày, cũng không thể cấm nó tiếp xúc với xã hội. Thật đáng ngại quá!”
Dư Vĩ nói: “Ở nước ngoài thì khác; ngay từ nhỏ người ta đã tiến hành giáo dục giới tính cho trẻ. Không chỉ nhà trường dạy các kiến thức đó, mà cả phụ huynh cũng không né tránh; thế nên suy nghĩ của họ rất cởi mở, không thần bí hóa, cũng không kiêng kị nó như chúng ta ở đây. Cần phải hiểu một tâm lý phổ biến của con người là: càng cấm lại càng muốn lao đến.”
Dư Vĩ kể cho bố mẹ Tiếu Nhân nghe những chuyện mình được tận mắt chứng kiến ở nước ngoài, nhưng chắc bố Tiếu Nhân đã mất hứng từ lâu, ông ngắt khéo lời Dư Vĩ:
“Thanh niên bây giờ, động một tí là lại nói nước ngoài, cứ như nước ngoài cái gì cũng tốt, còn ta cái gì cũng xấu.”
Tiếu Nhân cũng lườm Dư Vĩ một cái. Dư Vĩ vừa ấm ức vừa ân hận, vội giải thích: “Dạ không phải thế, ý cháu muốn nói rằng, chuyện này ở nước ngoài là rất bình thường, nhưng ở trong nước thì mãi gần đây mới được mọi người chú ý. Thực tế ở nước mình, chuyện này không hiếm. Tuy nhiên từ trước tới nay, người ta mới chỉ nói về nó một cách bông đùa chứ chưa chú trọng nghiên cứu.”
“Nghiên cứu thì được, để cho thoải mái thì không được. Lấy ví dụ ở nước ngoài nhé, từ nhỏ đã coi những chuyện đó như chuyện thường nhật, thanh thiếu niên mới tí tuổi đầu đã có quan hệ tình dục. Cháu bảo như thế có hay không? Nước ngoài có rất nhiều người đang nghiên cứu về vấn đề này, kết quả nghiên cứu ra sao? Càng mở cửa thì càng nảy sinh nhiều vấn đề.” Rõ ràng bố Tiếu Nhân cũng đang cố gắng kìm chế mình.
“Nhưng mở cửa còn tốt hơn là không mở cửa.” Tiến sĩ Tây học không chịu nhường lời.
“Chưa chắc. Việc gì cũng phải có cái “độ”’ của nó. Đạo trung dung mà tổ tiên chúng ta nói chính là ám chỉ ý đó.”
“Chính vì phải chú trọng cái “độ” đó nên mới cần người nghiên cứu.”
Không khí có phần căng thẳng. Cả hai người phụ nữ đều cảm thấy khó xử. Lần đầu gặp nhau đã tranh cãi, bảo vệ ý kiến của mình, có thể thấy tư tưởng không phải là thứ hay. Nhưng hình như đàn ông lại không nghĩ như thế, cứ đòi phải thắng bằng được đối phương về mặt tư tưởng.
Hai người tranh luận rất lâu, mặc cho mẹ Tiếu Nhân hòa giải thế nào, cả hai vẫn không chịu dừng. Cuối cùng họ còn tranh luận cả phong trào ly hôn ở Anh, phong trào bước ra nhà bếp do phụ nữ Mỹ phát động... Có lẽ phụ nữ không thể hiểu tại sao đàn ông lại thích tranh hơn thua về mặt tư tưởng. Đồ ăn chẳng gắp bao nhiêu, trong khi lời nói ra thì không ít, mặt cũng đã đỏ gay từ lâu rồi. Tiếu Nhân ra sức lườm Dư Vĩ, nhưng anh chẳng hề đếm xỉa. Hai người phụ nữ sợ hai người đàn ông vì tranh luận mà mâu thuẫn với nhau, thế là họ đòi về nhà. Cuộc hội ngộ đầu tiên đến đây mới kết thúc.
Trên đường quay về trường, cả hai đều im lặng. Đến điểm đỗ ở trường Đại học Phương Bắc, Dư Vĩ nhìn Tiếu Nhân, nói: “Về chỗ anh nhé!”
Tiếu Nhân nín lặng, chần chừ một lát rồi cũng hậm hực xuống xe. Xuống xe có nghĩa là làm hòa.
Tiếu Nhân hỏi Dư Vĩ tại sao lại phải tranh luận ngay từ lần gặp đầu tiên? Sau này thiếu gì cơ hội. Dư Vĩ nói, anh không thể chịu nổi, hơn nữa, nếu anh không thể hiện bản lĩnh và phong độ của mình trước mặt bố vợ tương lai, thì chắc chắn ông cũng không thích anh, bây giờ ít nhất cũng đã hòa một đều. Cuối cùng Tiếu Nhân đã cười. Cô cảm thấy gã mọt sách này cũng rất đáng yêu. Thấy vui, Tiếu Nhân liền ở lại. Tối hôm đó, họ đã không giữ nổi mình và làm chuyện đó với tất cả sự hưng phấn. Dư Vĩ hỏi Tiếu Nhân, tại sao lần đầu tiên hôn cô, anh đòi hỏi thì cô lại từ chối. Tiếu Nhân nói, thực ra cô rất bảo thủ. Dư Vĩ bảo, anh thích các cô gái có phần bảo thủ.
Sáng hôm sau, bạn cùng phòng Tiếu Nhân hỏi tối qua cô đi đâu. Tiếu Nhân bảo về nhà. Bọn họ cười phá lên. Tiếu Nhân hỏi cười gì. Họ bảo: “Cậu thử đoán xem!” Tiếu Nhân đỏ bừng mặt, lúng búng đáp: “Thì về nhà chứ sao.” Có người tủm tỉm bảo: “Tối qua rất muộn mẹ cậu gọi điện đến, hỏi cậu đã về chưa.” Tiếu Nhân giật mình lắng nghe. Họ đã nói Tiếu Nhân chưa về. Tiếu Nhân thầm nghĩ, chết rồi, để mẹ biết rồi. Mẹ sẽ buồn lắm đây. Cô ngồi phịch xuống giường. Bạn bè vẫn cười, thấy Tiếu Nhân thẫn thờ, họ liền kể tiếp: “Sau đó mẹ cậu lại gọi điện, bọn tớ nói Tiếu Nhân xuống dưới tiễn Dư Vĩ, mẹ cậu mới thôi không gọi điện đến nữa.” Tiếu Nhân cười ngay, mặt đỏ đến mức chính cô cũng cảm thấy mất tự nhiên. Đúng vậy, thực tế cô là một cô gái bảo thủ. Trước kia, cô luôn cho rằng mình rất nghiêm khắc trong chuyện này.
Hôm nay, Dư Vĩ và Tiếu Nhân đều rất nhớ nhau, nhưng cùng cảm thấy đã đủ rồi nên không ai gọi điện cho ai.
Đêm về khuya, Dư Vĩ lại lên mạng như thường lệ. Ngay từ thời còn học ở Mỹ, anh đã lập một website riêng, bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, người vào truy cập rất đông. Giáo sư Lưu Tử Kỳ ‐ Hiệu trưởng trường Đại học Phương Bắc cũng quen Dư Vĩ qua mạng, ông đã trao đổi rất kỹ với Dư Vĩ, viết cho Dư Vĩ ba lá thư điện tử, nhiệt tình mời Dư Vĩ về trường Đại học Phương Bắc công tác. Mùa thu năm 2000, với tất cả sự cảm động của mình, Dư Vĩ đã đến ngôi trường đại học nổi tiếng trong nước này. Lưu Tử Kỳ rất coi trọng website của Dư Vĩ, cấp kinh phí để anh phát triển nó. Sau khi về nước, Dư Vĩ dành phần lớn thời gian cho mạng, chỉ hiềm công việc xây dựng website ở đây quá rề rà, tốc độ đường truyền lại chậm, người vào truy cập website của anh rất ít. Hôm nay, cuối cùng cũng có một số sinh viên post bài trên trang web của Dư Vĩ. Anh còn nhận được mấy bức thư điện tử. Trong đó có hai bức rất thú vị. Một bức kể về hoàn cảnh khó xử của một cô gái là con một khi vào đại học. Cô không biết làm gì hết, nhưng lại không cam chịu thua kém mọi người trong bất cứ việc gì. Bố mẹ cô ở ngay trong thành phố, ngày nào cũng gọi điện thoại, hằng tuần đều đến trường thăm và mua cho cô đủ mọi vật dụng cần thiết, kể từ cái bàn chải trở đi. Cô gái chỉ có việc học và tiêu tiền. Điểm thi đầu vào của cô bé cao nhất lớp, nhưng lên đại học rồi cô lại thấy chán học. Một năm sau, cô đứng ở vị trí thứ ba từ dưới lên. Cô thực sự khủng hoảng về tinh thần, vừa kiêu ngạo vừa tự ti, vừa tự cho mình là tài giỏi lại vừa khinh thường bản thân mình, cô mất hết mọi niềm tin vào tương lai. Cô không muốn sống trong ký túc xá, cũng không muốn sống chung với bố mẹ, thế là cô ra ngoài thuê phòng của nhà dân gần trường. Cô gần như không giao lưu hay tiếp xúc với bạn bè, cô dần chán ghét việc cha mẹ chiều chuộng mình, rồi cô quen với đám bạn hư hỏng trong xã hội, cuối cùng còn hút cả thuốc phiện. Hiện giờ cô đã là sinh viên năm thứ ba, đã biết nhận thức hoàn cảnh nguy hiểm của mình. Cô viết thư tâm sự với Dư Vĩ, mong anh giúp đỡ, nhưng không cho thêm một thông tin liên lạc nào khác ngoài nickname: Con Một. Bức thứ hai cũng là của một cô bé con một đang học đại học, vì thất tình nên viết thư cầu cứu. Cô kể, cậu bạn trai đã bỏ rơi cô sau kỳ nghỉ hè để yêu một cô gái khác. Cô vốn đã không chịu nổi, huống hồ cô gái kia còn xấu hơn cô rất nhiều. Cô bé nói mình đã tự tử một lần nhưng được cứu sống; còn cậu bạn trai vẫn không tỉnh ngộ. Hiện giờ cô thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, mong Dư Vĩ giúp đỡ cô, tốt nhất là “lôi” được cậu bạn trai của cô quay trở lại. Cô gái này cũng không cho anh biết tên thật mà chỉ có nickname: Yêu Thật Lòng.
Dư Vĩ dở khóc dở cười, anh lẩm nhẩm: “Con Một, Yêu Thật Lòng...”, rồi viết hai lá thư ngắn cho hai cô, coi như tạm thời hồi âm và an ủi họ.
Sau khi gửi thư đi, anh lại viết một bài rất nghiêm túc với tựa đề: Cảnh giác: Những cảnh ngộ của sinh viên là con một khi vào đại học.
Đột nhiên, chuông điện thoại réo vang. Tiếu Nhân gọi đến, giọng cô hấp tấp: “Dư Vĩ, em sợ quá!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy em vào nhà vệ sinh, không cài chốt cửa phòng ký túc, lúc vào cũng không để ý lắm. Rồi em ngủ thiếp đi một lát, tự nhiên thấy có người vào phòng tìm gì đó. Em tưởng là bạn cùng phòng liền hỏi một câu, không có ai trả lời, em lại hỏi câu nữa thì người đó chạy ra luôn. Sợ quá! Anh đến đây mau!”
Dư Vĩ vội bắt xe đến trường Tiếu Nhân.
Bạn cùng phòng Tiếu Nhân đều đã dậy. Các nữ sinh phòng bên cũng đang tập trung trong phòng họ, thấy Dư Vĩ đến mới giải tán. Dư Vĩ hỏi họ bị mất những gì, Tiếu Nhân nói mất đồ trang điểm và quần lót, những cái khác vẫn còn nguyên, thậm chí cả ví tiền đặt trên bàn vẫn nằm đó. Tiếu Nhân không ngớt lời nguyền rủa tên trộm quá ghê tởm, lấy cái gì không lấy, lại đi ăn trộm quần lót. Xem ra tên trộm này đến đây không phải để ăn trộm tiền mà đến để lấy trộm đồ lót và vật dụng hàng ngày của họ, và mục tiêu của hắn chính là Tiếu Nhân.
Tiếu Nhân sợ quá không dám ngủ tiếp nữa. Dư Vĩ hỏi cô có nhìn rõ tên trộm không. Tiếu Nhân nói gã người tầm thước, nghe thấy cô hét, gã liền chạy vụt ra ngoài. Đến khi họ chạy theo được thì không thấy bóng dáng tên trộm đâu nữa. Họ đứng kêu gào trên hành lang, các bạn phòng khác đều ra xem. Người gác cổng đã ngủ say. Cửa sổ nhà vệ sinh tầng một lại đang mở.
Một cô nghiên cứu sinh ‐ tầm hơn ba mươi tuổi, nghe nói là người miền Nam, đã có một con, hai vợ chồng mỗi người một nơi, cô thi nghiên cứu sinh để sau này có thể đến sống cùng với chồng ở một thành phố, thậm chí cùng công tác trong một trường đại học ‐ kể: mấy ngày nay, cô hay gặp một gã tầm hơn hai mươi tuổi, người thấp bé lảng vảng trong khu ký túc xá, mặt gầy, ánh mắt rất đáng sợ, giống kiểu người ban ngày không hoạt động, chỉ thích mò mẫm lúc đêm hôm. Các nữ sinh nghe kể đều vô cùng sợ hãi.
Năm giờ sáng, ai nấy đều thấm mệt, cảm thấy chuyện này thật lãng nhách, rồi tất cả mặc nguyên quần áo đi ngủ. Tiếu Nhân bảo Dư Vĩ nằm tạm với mình trên chiếc giường đơn, nhưng Dư Vĩ thấy ngại nên quay về. Trưa hôm sau, anh lại đến chỗ Tiếu Nhân. Nữ sinh tập trung rất đông trong phòng, họ đều nguyền rủa tên trộm, có người bảo tội này nghiêm trọng như tội hiếp dâm. Cứ nghĩ đến việc quần lót của Tiếu Nhân bị mất trộm, cơn giận của Dư Vĩ lại bốc lên ngùn ngụt. Họ quyết định báo cáo việc này với phòng bảo vệ của trường.
Phòng bảo vệ cho người đến hỏi qua tình hình, kể cũng buồn cười, nhưng họ nói gần đây có rất nhiều trường đã xảy ra hiện tượng này, thời gian gây án cũng đều là đêm thứ Bảy. Họ nói, từ giờ trở đi họ sẽ bắt tay hành động vào tối thứ Bảy.
Bảo vệ đi rồi, tự nhiên các nữ sinh lại sôi nổi hẳn lên, họ cho rằng đây là một vụ quấy rối tình dục điển hình. Trong số họ, rất nhiều người đã từng chứng kiến chuyện đó. Có ba cô từng gặp một chuyện khó xử giống nhau: có một cậu sinh viên chặn họ lại giữa đường, nói cô em gái của cậu ta từ quê lên chơi, không có tất đi, cậu ta muốn mượn họ tất. Mấy cô nữ sinh vừa thấy tức vừa buồn cười, cuối cùng đành cho cậu ta “mượn” tất. Tiếu Nhân nói cô cũng đã gặp chuyện này hai lần.
Dư Vĩ liền cười và hỏi:
“Lúc cởi tất ra cho bọn họ, trong lòng các em rất vui, đúng không?”
Họ nhìn nhau cười lớn. Dư Vĩ lại hỏi tiếp: “Không những các em cảm thấy buồn cười, mà còn cảm thấy tự hào, đúng không?” Họ lại nhìn nhau cười. Dư Vĩ hỏi:
“Có phải lúc đó các em còn sợ có hành vi không tốt, đúng không?”
Cười.
“Anh đã từng gặp một bệnh nhân – trong giới tâm lý học, bọn anh gọi họ là bệnh nhân chứ không coi là phạm nhân. Trong quá trình điều trị cho cậu ta, anh hỏi tại sao cậu lại làm như vậy, cậu ta nói không thể kìm chế được mình. Cậu ta nói mỗi lần lấy được quần áo lót hay tất của cô gái mà cậu ta thích thì cậu ta vui suốt buổi tối; chỉ cần được ngửi mùi của họ là cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi. Anh hỏi cậu ta có sợ bị bắt vào tù không, cậu ta nói rất sợ. Phần lớn các bệnh nhân đều không đủ can đảm đến chữa trị, họ cũng coi hành vi này là phạm tội, ít nhất là tội suy đồi về đạo đức. Chỉ người nào ý thức được rằng mình đã mắc bệnh, hoặc sau khi được bạn bè và người nhà khuyên nhủ, họ mới đến chữa trị, nhưng con số này thường rất ít. Xã hội có hai cách nhìn nhận về hành vi này: một, cho rằng đây là sự suy đồi về đạo đức hay phạm tội; hai, cho rằng đây là chứng bệnh tâm lý. Nhưng ở nước ta, tâm lý học phát triển rất chậm, những chuyện như thế này cũng không được mọi người coi trọng, đặc biệt là trong quá trình soạn thảo luật, rất ít người cho rằng đây là một chứng bệnh tâm lý. Nói thật lòng là anh rất thông cảm với tên trộm đó. Anh ta không muốn làm tổn thương ai, rất có thể chỉ là do anh ta quá yêu mà thôi.”
Nghe xong, có người đùa:
“Thế thì anh ta trở thành tình địch của anh rồi.”