← Quay lại trang sách

Chương 2

Đêm Chủ nhật, Dư Vĩ mất ngủ.

Cuốn tiểu thuyết của Lâm Phong đặt ở bên cạnh; mấy hôm nay không có thời gian đọc, giờ không ngủ được, bèn lấy ra giải trí. Tên truyện là Nhật ký phi thường. Dư Vĩ thấy có vẻ thú vị nên giở ra đọc, không ngờ lại được bước vào một thế giới tâm lý đa dạng, muôn màu. Mặc dù giọng văn bình thường, nhưng nó cũng giống như thơ và chính bản thân con người tác giả ‐ không màu mè, diêm dúa. Câu chuyện cậu miêu tả cũng rất sinh động, chân thực, khiến cuốn tiểu thuyết viết dưới dạng nhật ký này mang một phong cách độc đáo. Phần trước cuốn tiểu thuyết có kèm theo một lá thư gửi cho Dư Vĩ.

Thầy Vĩ kính mến!

Chắc thầy không thể nghĩ rằng em sẽ viết thư cho thầy, em là người không giỏi nói năng, đặc biệt sau khi gặp thầy, em càng không biết nên nói gì với thầy, nhưng em biết thầy có thể hiểu em. Sáu năm học ở trường Đại học Phương Bắc, chưa bao giờ em được nghe một bài thuyết trình nào tuyệt vời và độc đáo như bài của thầy. Chắc thầy không biết, sinh viên Đại học Phương Bắc đã đánh giá về thầy thế nào. Họ nói thầy là người thầy tinh thần của họ. Bài thuyết trình của thầy đã mở ra thế giới tâm hồn chưa bao giờ được gợi mở của chúng em. Sự thấu hiểu của thầy về giới trẻ đã khiến chúng em hiểu được một cách đúng đắn tâm lý và đạo đức của mình, đặc biệt là tâm lý giới tính. Trong số đó, em là người hạnh phúc nhất, bởi chỉ có em và thầy được giao lưu riêng với nhau. Nếu không có thầy, các tác phẩm văn học kia của em cũng chỉ là đám giấy vụn; nếu không có thầy, em sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng trước cuộc đời, thậm chí sẽ bước vào con đường lầm lạc. Tóm lại, thầy đã cho em một con người mới.

Em phải quyết tâm lắm mới dám đến thăm thầy. Em không giỏi giao tiếp, nhưng thầy chưa bao giờ ghét bỏ em. Ngày nào em cũng muốn gặp thầy; nếu không gặp được, lòng em vô cùng hụt hẫng, thành thử hằng ngày em đều đến chỗ thầy, song ngại làm phiền thầy nhiều quá nên em chỉ loanh quanh dưới khu nhà thầy ở, như thế lòng em cảm thấy yên tâm hơn. Em chưa bao giờ có cảm giác này.

Thưa thầy, cuốn tiểu thuyết này em bắt đầu viết từ khi vừa bước chân vào cổng trường đại học, em đã chỉnh sửa rất nhiều lần, mấy hôm trước, em lại sửa một lần nữa, nhưng lần nào cũng chỉ thay đổi một vài câu chữ, em không muốn biến đổi diện mạo ban đầu của nó. Em không biết đây có phải là tiểu thuyết hay không, cũng không biết tại sao mình lại viết như vậy. Em chưa bao giờ có ý định xuất bản, và em nghĩ chắc không thể xuất bản được. Em cũng không định để cho ai đọc, đọc xong chắc chắn người ta sẽ cười em. Nhưng em muốn để thầy đọc, thầy là người thầy và người bạn mà lúc này em tin tưởng nhất. Đúng vậy, thầy Vĩ ạ, trong lòng em, thầy là bạn của em. Mong thầy thứ lỗi cho sự mạo muội và vô lễ này!

Và còn một điều, thầy ạ, ngoài thầy ra, em không muốn để cho người khác đọc nó. Đây là phần một, phần hai em vẫn chưa viết xong, đợi viết xong em sẽ mang đến và mong có sự chỉ giáo của thầy.

Em xin gửi tới thầy lời chào trân trọng nhất.

Học sinh của thầy

Lâm Phong

Ngày 20 tháng 10 năm 2000

Lá thư của Lâm Phong khiến Dư Vĩ vừa mừng vừa cảm thấy nặng nề. Chưa bao giờ anh nghĩ mình có ảnh hưởng lớn trong sinh viên như vậy, và cũng chưa bao giờ anh nghĩ mình lại có một vị trí cao đến thế trong lòng Lâm Phong. Họ đã gặp nhau cả thảy năm lần. Lần thứ nhất là trong buổi thuyết trình đầu tiên khi anh mới từ nước ngoài về trường giảng dạy; hôm đó có một nhóm sinh viên vây quanh anh, cậu học sinh nọ chỉ đứng ở đằng sau nhìn anh, cho đến lúc cuối vẫn không nói câu gì. Lần thứ hai sau lần thứ nhất một tuần; khi buổi thuyết trình kết thúc, sinh viên đến vây quanh anh, cậu sinh viên nọ vẫn đứng sau các bạn và vẫn im lặng. Lần thứ ba cũng giống hệt hai lần đầu, chỉ khác là Dư Vĩ thấy ái ngại nên đã chủ động hỏi han cậu. Cậu đỏ bừng mặt, gương mặt rất gầy. Cậu ta nói nhỏ và có phần hơi lắp.

Cậu ngỏ ý muốn gặp Dư Vĩ để nói chuyện riêng, Dư Vĩ liền cho cậu số điện thoại và địa chỉ. Lần thứ tư là lần Lâm Phong cầm tập thơ tự sáng tác đến tìm Dư Vĩ. Dư Vĩ đã giới thiệu mấy bài cho trang phụ san của báo buổi tối, sau đó được đăng vài bài. Lần thứ năm là lần Lâm Phong mang tiểu thuyết đến. Trước khi ra về, cậu còn dặn Dư Vĩ đừng cho người khác xem truyện này. Dư Vĩ đồng ý.

Cuốn tiểu thuyết của Lâm Phong mở đầu như sau:

Mùa thu năm 1995, tôi mười tám tuối, bắt đầu đặt chân vào cổng trường Đại học Phương Bắc. Bố tôi ước ao sau này tôi sẽ làm quan to, mẹ tôi lúc sinh thời chỉ mong tôi sống được bằng đồng lương nhà nước, không phải chịu khổ là tốt rồi; còn tôi, tôi ôm mộng trở thành nhà văn. Không ngờ tất cả mọi ước mơ đều lần lượt tan vỡ, tôi trở thành nô lệ của tình dục và bị giày vò đau khổ. Có lúc, tôi muốn tự tử để kết thúc cuộc đời vô nghĩa và đáng căm ghét này, nhưng nghĩ rằng người thân sẽ đau khổ, tôi đành miễn cưỡng mà sống. Nhưng sống thì lại phải suy nghĩ, lại phải chịu đựng làn roi đau đớn của tình dục.

Tối mùng 10 tháng 9, khoa Văn tổ chức đón sinh viên mới và chào mừng ngày nhà giáo tại nhà ăn sinh viên. Khoa yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia; tôi người nhỏ, ngồi ngay hàng đầu tiên. Tôi vốn không thích các chương trình ca nhạc và khiêu vũ, nhưng lại không thể bỏ ra ngoài, đành phải ngồi lại xem. Đến giữa chương trình, có mội sinh viên nữ khóa trên biểu diễn tiết mục múa ballet. Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt thưởng thức tiết mục múa ballet. Chỉ thấy cô ấy mặc chiếc váy trắng nhìn thấu bên trong, đi bằng năm đầu ngón chân và ra chào khán giả. Nụ cười của cô ấy thật tươi tắn. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn. Khoảng cách giữa chúng tôi thật gần, tôi như ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ thân thể cô ấy. Tôi nhìn chăm chú vào bắp đùi và chiếc quần lót có phần lồ lộ, rồi cả cặp mông tròn trĩnh kia nữa, hơi thở mỗi lúc một dồn dập; sau sợ người khác nghe thấy, tôi vội vàng nín thở, tôi cũng không dám ngó nghiêng xung quanh, có cảm giác mọi người đều đang quan sát mình vậy. Mặt tôi chắc đỏ lắm. Tôi như sắp ngất đến nơi, cứ thế chẳng biết lâu hay chóng, đến lúc cô ấy cúi chào khán giả, tôi cũng vội vàng vỗ tay theo mọi người, nhân thể nhìn ra xung quanh, tôi mới biết chẳng có ai để ý đến mình cả. Tôi đưa tay vuốt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt.

Đêm về, tôi nằm mơ thấy mình ngồi xem cô ấy biểu diễn, sau đó còn ôm và làm tình với cô ấy nữa. Sợ quá, tôi vội vàng tỉnh giấc, nhận ra chỗ nằm ướt sũng. Nhìn sang đám bạn cùng phòng, thấy tất cả đều ngủ rất say, tôi mới yên tâm, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Tôi nhớ lại rằng trước kia tôi đã nằm mơ mình làm chuyện đó với những phụ nữ khác, thậm chí mấy lần còn với chính người dì thân thiết nhất của tôi... dì đã bế ẵm tôi từ nhỏ đến lớn. Khi tôi mười sáu tuổi, mẹ tôi qua đời, dì thường đến nấu cơm cho chúng tôi. Đợt tôi thi đại học, hầu như ngày nào dì cũng lên huyện thăm tôi. Cứ nghĩ đến chuyện này, tôi lại cảm thấy mình thật tội lỗi. Đáng sợ nhất là hồi tôi mười lăm tuổi, một lần nằm mơ, rõ ràng tôi đang ôm một người không quen biết, nhưng thoắt một cái lại biến thành mẹ tôi. Choáng váng, tôi choàng tỉnh dậy và tát cho mình một cái. Càng không muốn có những giấc mơ như thế thì nó lại càng xuất hiện nhiều. Lắm lúc, thậm chí tôi còn sợ ngủ, sợ cứ ngủ thiếp đi là lại phạm tội. Sau khi mẹ mất, cũng may tôi không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa. Nhưng không hiểu sao dì tôi lại xuất hiện. Tôi từng đọc sách của Freud, được biết đó là phức cảm Oedipus[1]. Theo như lời ông thì rất nhiều đàn ông từng có những giấc mơ như vậy. Tôi không tin.

[1] : Phức cảm Oedipus (Oedipus complex) là danh từ mà nhà Phân tâm học người Áo Freud đặt ra để chỉ hiện tượng thường thấy là con trai yêu mẹ hơn cha, còn con gái yêu cha hơn mẹ. Trong thần thoại Hy Lạp có chuyện: chàng Oedipus giết cha lấy mẹ. Khi nghiên cứu bệnh tâm thần, Freud nhận thấy con trai có ham muốn tình dục với mẹ và ghen tị với cha, ngược lại con gái có ham muốn tình dục với cha và ghen tị với mẹ, phức cảm này xuất hiện từ lúc ba tuổi đến năm tuổi ở em gái. Theo Freud, từ thời vượn cổ, ham muốn này bị dồn nén và gây nên rối loạn tinh thần ở những người bị bệnh tâm thần. Năm 1912, Freud cho nguyên nhân của phức cảm này là do vào thời Người Vượn, họ sống thành bầy hoặc thành dòng họ, trong đócon đực, bằng sức mạnh chiếm độc quyền hưởng dụng các con cái và loại trừ những đứa con trai; về sau lũ con này lớn lên khỏe mạnh, đã giết con vượn bố để chiếm đoạt quyền này. Đó là cách giải thích xuất phát từ khoái cảm tình dục cá nhân ‐ ND.

Tôi cho rằng đấy là tội lỗi.

Hôm sau, tôi xấu hổ đến mức không dám đi cùng đám bạn, đành phải cúi đầu lầm lũi bước nhanh một mình, sợ người khác biết được những suy nghĩ trong lòng tôi. Ngày hôm sau nữa, tôi mới quên được cô nữ sinh học khóa trên đó. Bởi tôi biết, tôi và người con gái xinh đẹp đó thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ thèm để mắt đến một người như tôi.

Một buổi chiều, tôi tìm một giảng đường không có giờ để chuẩn bị viết cái gì đó. Trong phòng có một nhóm học sinh đang ngồi, bên cạnh mỗi người đều có chỗ để trống, dường như tất cả đều không muốn người khác làm phiền. Tôi nhìn thấy phía cuối còn có một chỗ trống nên đã xuống đó ngồi. Vừa ngồi xuống, quay đầu sang thì thấy cô sinh viên múa ballet hôm nào ngồi cách tôi không xa. Tim tôi đập mạnh. Trời nóng, mọi người đều ăn vận rất mát mẻ. Cô ấy mặc một chiếc váy bò ngắn, để lộ cặp chân dài. Tôi ngồi đó mà không viết được chữ nào, không nén nổi chốc chốc lại liếc nhìn cô ấy và cặp đùi. Hình như biết có người đang quan sát mình nên cô ấy ngoảnh sang, nhìn tôi một cái theo bản năng. Tôi vội cúi ngay đầu xuống, nhưng tôi đã bị phát hiện, chỉ kịp thấy mắt cô ấy ánh lên vẻ xem thường.

Mấy đêm sau đó, tôi thường mơ về cô, nhưng lần nào cũng vấp phải ánh mắt cao ngạo đó.

Đau khổ nhất là tôi không thể quên được cô ấy, nhất là giấc mơ đêm đầu tiên. Những lúc không có giờ, tôi thường lang thang ở các giảng đường để trống trong khu nhà dành cho nhóm ngành xã hội, hết giảng đường này đến giảng đường khác, mong mỏi tìm thấy cô ấy. Sau giờ học, tôi còn cố tình lảng vảng ở hành lang, chỉ cầu được gặp cô ấy.

Cô tên là Lâm Miên, chỉ khác tên tôi một chữ, nhưng nghe cái tên sao mà danh giá, lãng mạn. Cô học trên tôi một khóa.

Ngày 20 tháng 9. Nắng.

Góc phía tây của trường là rừng dương. Giữa thu, lá dương đã rụng ít nhiều. Hoàng hôn buông xuống, rừng dương xào xạc, lấp lánh dưới nắng chiều. Tôi thích ngắm bức tranh phong cảnh đầy ý thơ đó. Từ nhỏ tôi đã thích mùa thu, thích ngắm cỏ dại đung đưa trong gió và hoa cải bát ngát mênh mông. Dạo này tôi thường đến đây ngồi một mình. Cuốn sách trong tay luôn để ngỏ nhưng không lật được trang nào. Cứ đến đây là tôi lại như người bị ma làm, thoắt vui thoắt buồn. Ngay từ nhỏ tôi đã ít nói, ưa ngồi một mình; bố tôi không yêu tôi lắm. Về sau, thành tích học tập của tôi lúc nào cũng đứng đầu trường, các thầy cô giáo đều rất quý tôi; bố mới thấy tôi cũng có cái đáng để ông tự hào và quan tâm. Nhưng ở trường, tôi vẫn rất ít lời, thích chơi một mình. Nhà tôi nghèo, mẹ đau ốm luôn, bố thì nóng tính, động một cái là đánh hai anh em tôi. Quần áo tôi mặc thường rách rưới nhất trong lớp, hình như bọn con gái đều rất coi thường tôi. Hồi học cấp một, tôi ngồi cùng bàn với con gái thầy hiệu trưởng, cô ta rất ghê gớm, thường chiếm nửa lớn bàn học, mỗi lần tôi tranh với cô ta, cô ta lại chửi tôi là thằng nghèo kiết xác. Tôi không chịu nổi, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Từ đó trở đi, tôi không ngồi cùng bàn bọn con gái nữa. Từ cấp một đến cấp ba, tôi rất ít nói chuyện với các cô nàng. Thời cấp hai, trong lớp có một cô bạn rất xinh, giống như người mẫu trong tranh. Hình như con trai trong lớp đều thầm thích cô ấy; tôi cũng không nằm ngoài số đó. Cô ấy chỉ nói chuyện với một vài cậu, số còn lại cô ấy không bao giờ để ý đến. Một lần, tôi và cô ấy cùng làm trực nhật, tôi vô cùng căng thẳng, rất muốn nói mấy câu với cô ấy, nhưng lại không biết nói chuyện gì. Dọn vệ sinh xong, cô ấy nhìn tôi cười cười, coi như tạm biệt. Tôi cũng nhìn cô ấy cười cười, thế là tôi thấy thỏa mãn lắm rồi, tối đến ăn hai bát cơm to. Đến khi vào cấp ba, tôi học trên huyện, con gái phố thị đều xinh xắn, nhưng tiêu chuẩn của họ rất cao. Tôi biết chắc họ chẳng coi tôi ra gì, nhưng tôi cũng coi thường họ. Cô thì học kém, cô thì chơi bời với đám con trai hư hỏng.

Trên thế gian này, chỉ có hai người phụ nữ gần tôi nhất, một là mẹ và hai là dì tôi. Chỉ có họ mới tôn trọng và yêu thương tôi hết lòng. Dì hơn tôi mười tuổi; so với phụ nữ ở quê tôi, dì là người xinh nhất. Dì bế tôi từ nhỏ đến lớn. Dì thích dắt tôi đến nhà họ hàng chơi. Tôi là niềm tự hào của dì, dì cũng là niềm tự hào của tôi. Dì nói nhất định tôi sẽ thi được vào một trường đại học tốt. Còn nhớ mấy năm trước, khi mẹ tôi ốm nặng, dì thường ở nhà chúng tôi. Tết đến, người trong nhà đông, tôi, mẹ và dì thường ngủ cùng nhau. Có lẽ là do khi tôi còn nhỏ dì thường ôm tôi ngủ, nên lúc đã ngủ say, dì thường đặt một cánh tay lên người tôi, có lúc còn nằm sát vào tôi. Tôi đã lớn, cơ thể có những ham muốn vô cùng mạnh mẽ. Tôi không ngủ được, có lúc đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh dì trần truồng; tôi sợ quá, vội mở mắt ra để xua đi ý nghĩ xấu xa đó. Nhưng ngủ được một lát thì hình ảnh đó lại hiện về, tôi đành phải mở mắt hoặc cố gắng tránh xa dì, nằm lọt vào một góc để ngủ. Dì đã mệt nhoài nên ngủ rất say, vì thế không bao giờ phát hiện ra điều gì. Sau khi mẹ mất, tôi cũng lên huyện học nên rất ít khi được gặp dì. Một mình bố tôi vừa lo việc trồng cấy, vừa phải nấu cơm cho em trai tôi.

Xa nhà đã được một tháng, càng ngày tôi càng nhớ bố và em. Không biết họ thế nào rồi?

Họ có nhớ tôi không?

Ngày 24 tháng 9. Nắng.

Hôm nay tôi đã hạ quyết tâm lớn và mua tập thơ của nhà thơ Hải Tử[2]. Câu chuyện của người được mệnh danh là “nhà thơ thiên tài” này đã khiến tôi vô cùng cảm động. Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác rằng Hải Tử cũng đau khổ như tôi. Tôi rất thích thơ của ông nhưng lại không dám đọc thơ ông.

[2] : Hải Tử là nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc những năm 1980. Tháng 5 năm 1989, Hải Tử đã chọn cái chết để khẳng định thơ, phủ định cuộc sống lạnh lùng, dung tục ‐ ND.

Khi hoàng hôn buông xuống, tôi cầm tập thơ đến rừng dương. Rừng dương đang trong độ nửa rừng xào xạc, nửa rừng chuyển màu; đây là thời điểm mà tôi thích nhất. Nếu thế gian thực sự có Thần thì đây chính là thời điểm thích hợp để họ xuất hiện. Vì lúc này, con người chúng ta thường tuyệt vọng; vì lúc này, chúng ta thường phải đơn độc đối mặt với chính mình; và vì lúc này, chúng ta thường không nén nổi lòng mình và nhìn xa xăm lên bầu trời, lòng trào dâng một niềm khát khao, mong muốn. Tôi lặng lẽ đọc những bài thơ ngắn của nhà thơ tự tử, tưởng chừng ông vẫn chưa chết, ông mượn suy nghĩ trong lòng tôi, mượn đôi mắt tôi để tìm kiếm ngôi sao mai của cuộc sống.

Còn tôi thì thường mượn thơ của ông để đi tìm sự đau khổ.

Vườn lúa mạch

người khác nhìn thấy em

thấy em ấm áp, xinh đẹp

Tôi lại đứng giữa trái tim chất vấn sự đau khổ của em

bị em thiêu cháy

Tôi đứng trên chiếc gai đau khổ của mặt trời

Người chưa từng sống ở nông thôn, chưa từng bị ánh mặt trời thiêu đốt, chưa từng ôm ảo tưởng và tuyệt vọng ở vườn lúa mạch, thì sẽ không thể thấu hiểu nỗi đau khổ của Hải Tử. Người sống ở thành phố không hiểu. Chỉ có tôi mới hiểu được. Thời mẹ tôi còn sống, chúng tôi thường làm ruộng cùng nhau; lúc mặt trời đổ lửa gay gắt nhất, mẹ tôi thường khuyên các con rằng: “Phải chăm chỉ học hành, nếu không suốt đời sẽ khổ thế này đây.”

Ngày 30 tháng 9. Âm u.

Tám người một phòng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã chia thành hai phái. Bốn cậu nhà ở thành phố vào một phái, bốn cậu nhà ở nông thôn vào một phái. Hai phái này lại dựa vào tính cách và sở thích mà chia thành các phe nhỏ khác. Nhà Mã Phi ở ngay thành phố này, cậu ta là con một ‐ một công tử nhà giàu chính cống, bố cậu ta là cán bộ cấp cao. Giường cậu ta lúc nào cũng khác người. Lúc đầu thì treo một cây đàn guitar nhập khẩu từ Nhật Bản, nửa tháng sau lại đổi thành guitar điện. Ngoài guitar điện, cậu ta còn mang vào ký túc xá chiếc máy nhắn tin. Tính cậu ta rất thoáng nhưng ít giao lưu với bạn cùng phòng. Bạn bè cậu ta đều là người của xã hội, nghe nói là làm về nghệ thuật, cậu nào cũng tóc dài phất phơ, không ra nam chẳng ra nữ, kiêu căng tự đại. Nghe nói hồi còn học cấp ba, Mã Phi có khá nhiều bạn gái, vào đại học chưa được một tháng, cậu ta lại quen với nhiều cô khác nữa. Mã Phi một mình một phe, tôi gọi là phe Quý tộc mới. Trong phái thành phố có hai người tính cách tương đồng, đều thích đá bóng, đi đâu cũng có nhau, tâm đầu ý hợp, thân thiết vô cùng. Họ lập thành một phe, tôi gọi là Giai cấp trung lưu. Một người thích mặc đồ màu xanh lam, tôi gọi là Gam xanh; còn cậu kia thích mặc complet, áo sơmi trắng, tôi gọi là Gam trắng. Phái thành phố còn một cậu, tính tình kì quặc, gia đình cũng không có gì nổi bật, bố mẹ đều là công nhân. Khi sinh cậu ta, vì gặp khó khăn trong công tác nên bố mẹ phải để cậu ta sống hai năm ở quê là tỉnh Thanh Hải, sau lại cho cậu ta sống với bà ngoại năm năm ở Thượng Hải; đến khi vào cấp một, cậu ta mới được gặp cha mẹ mình. Cậu ta luôn có ác cảm, thù hằn cha mẹ, tính tình cũng rất quái đản. Cậu ta ít nói, mỗi lần đi học về đều ngồi hoặc nằm trên giường, có lúc chỉ lắng nghe mọi người nói chuyện mà không tham gia câu nào, có lúc ôm đầu suy nghĩ chuyện của mình. Cậu ta một mình một phe, gọi là Giai cấp vô sản. Bốn người thuộc phái nông thôn lại phân thành ba phe nhỏ. Trình Nhất Đào quê ở Hồ Nam, dáng người dong dỏng, gặp ai cũng cười, làm thơ hay, học giỏi, lúc đầu thì làm lớp trưởng, sau lại phụ trách công tác Hội sinh viên của khoa, suốt ngày bận rộn, rất ít khi gặp cậu ta. Cậu ta kể ông bố cậu là trưởng thôn, sau đó làm chủ thầu xây dựng, khá có tiếng trong giới xây dựng ở địa phương. Có thể coi cậu ta là dân mới phất. Cậu ta một mình một phe, tôi gọi là phe Cấp tiến. Tôi cũng tự thành một phe, phe Vùng ngoài. Ngoài ra còn có hai cậu, một cậu nhà ở Tứ Xuyên, một cậu nhà ở Cam Túc, hai người đều không có sở thích gì, không đá bóng, không thích nghệ thuật, cũng chẳng có ước mơ, hoài bão gì, ngoài giờ lên lớp thì ăn không ngồi rồi, thành ra đi khắp nơi để tìm nhận đồng hương, tôi gọi họ là phe Tiêu dao. Cậu quê ở Tứ Xuyên gầy nên gọi là Trưởng lão gầy, cậu quê ở Cam Túc béo nên gọi là Trưởng lão béo. Xét về ăn mặc và mức độ chi tiêu, họ cũng chẳng khá hơn tôi là mấy.

Trong tám người, bốn cậu có hộ khẩu thành phố thì nói tiếng phổ thông, bốn người nhà ở nông thôn như tôi thì nói bốn thứ tiếng địa phương, kể cũng thú vị. Trừ tôi và cậu bạn trầm tính, mấy chàng còn lại thường ngồi tán gẫu với nhau, buổi trưa, buổi tối, sau khi học xong đều râm ran một hồi. Khi Mã Phi và Trình Nhất Đào có mặt ở phòng thì họ sẽ đóng vai trò chủ chốt. Còn tôi, mãi mãi chỉ là một người khách lắng nghe, một người ngoài cuộc.

Ngày 20 tháng 10. Nắng.

Sắc thu dần phai, lá ngô đồng gần như phủ kín mặt đường. Khi chiều xuống, tôi thường mang theo một tập thơ và một quyển sách tiếng Anh đi dạo quanh sân trường. Giây phút này thật tuyệt vời làm sao! Nhưng mắt tôi lúc nào cũng rưng rưng lệ.

Vì lúc này đây, gần như tôi đã vỡ mộng hoàn toàn về đại học. Ở trên lớp, có rất nhiều giảng viên chẳng bao giờ chịu tập trung, toàn nghĩ về những chuyện “ở tít phương trời xa”, rất ít người chịu tĩnh tâm chuyên chú vào công tác nghiên cứu và giảng dạy. Trên giảng đường họ lớn tiếng chửi bới các chính sách của nhà nước và chỉ trích những người có quan điểm ngược với họ, có người thậm chí chửi từ Trung ương đến địa phương rồi chửi về khoa, trong khi đó chẳng nhắc nhỏm mấy đến nội dung bài học. Phần lớn sinh viên của trường đều học tiếng Anh; nếu không đạt cấp bốn thì sẽ không được tốt nghiệp. Vì vậy chẳng còn quan tâm được đến các môn chuyên ngành và sở thích cá nhân. Vào đại học dường như chỉ vì một việc: học ngoại ngữ. May mà hồi học cấp ba, tôi học ngoại ngữ rất tốt, mặc dù nói không ra gì nhưng điểm thi cũng khá. Điểm thi đại học môn tiếng Anh của tôi cao nhất lớp cấp ba.

Hồi chưa bước vào cánh cổng này, trong trí tưởng tượng của tôi, trường đại học là một thiên đường; không có thù hận, không có khoảng cách, chỉ có tình yêu, niềm vui và nụ cười.

Nhưng nó không hề tồn tại. Cái tồn tại chỉ là một góc văn hóa thế tục, chẳng khác gì với thế giới bên ngoài.

Ngày 25 tháng 11. Âm u.

Cách đây không lâu, có một bậc thầy khí công đến trường dán rất nhiều áp phích quảng cáo, thông báo sẽ thuyết trình ở hội trường chúng tôi, còn tuyên bố biết chữa bệnh. Dạo này, tên tuổi của ông xuất hiện thường xuyên trên các góc báo, một số giáo viên cũng nhắc đến ông ta trong giờ học. Tự nhiên ông ấy lại đến chỗ chúng tôi. Bản thân điều này rất có thể đã là một kì tích. Những lời bàn tán của mọi người càng làm tăng thêm vẻ kì bí cho ông ta. Mỗi vé mười tệ. Đắt quá!

Do tính hiếu kỳ, dù có đắt tôi cũng phải đi xem. Hội trường chật cứng người, phần lớn mọi người đến để chữa bệnh và xem thực hư ra sao. Bậc thầy nọ chừng hơn bốn mươi tuổi, ông ta yêu cầu chúng tôi phải tập trung tinh thần trong lúc ông ta vận khí công; người có bệnh sẽ có các biểu hiện bất thường, tinh thần hoảng loạn. Quả nhiên, lúc ông ta vận khí công, một số người đã xuất hiện các triệu chứng bất thường, thậm chí còn có một người lăn lộn dưới đất.

Cuối cùng, ông ta nói với chúng tôi rằng, một thầy giáo trường tôi đã có được chân truyền của ông ta và cũng là một nhân vật có tầm cỡ đại sư, về sau có thể để thầy giáo đó dạy chúng tôi. Thầy giáo đó đứng lên, cũng tầm bốn mươi tuổi.

Lúc ra cửa, chúng tôi ghi danh sách xin học, tôi nói tôi không có tiền nhưng vẫn muốn học. Thầy giáo đã vui vẻ đồng ý.

Ngày 26 tháng 11. Nắng.

Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đi theo thầy giáo đó để luyện khí công. Thầy họ Biên. Thầy Biên nói tôi có năng khiếu. Nghe thầy nói vậy, tôi rất phấn khởi. Buổi tối, chúng tôi vẫn học với thầy.

Ngày 4 tháng 12. Nhiều mây chuyển nắng.

Hơn một tuần sau, thầy Biên hỏi tôi:

“Lúc thầy vận công, em có cảm thấy có một dòng nước ấm không?”

“Có ạ.” Hình như đúng là có thật.

“Bây giờ em nhìn vào ngón tay, có phải chúng dài bằng nhau không?”

“Đúng ạ.” Tôi hết sức tò mò.

Thầy Biên bảo với chúng tôi rằng, chúng tôi đã dần dần thoát khỏi thế giới của người bình thường, đang bước vào thế giới siêu phàm thoát tục. Những người đến luyện khí công, có cả giáo viên và học sinh. Trong số các giáo viên đó, có người còn là tiến sĩ và phó giáo sư. Tôi nhận ra họ cũng giống như tôi, thường lặng lẽ, ít nói, rất cô độc, rất khó hòa đồng với cuộc sống đời thường. Lúc này đây, cuối cùng, những người không được người đời chú ý như chúng tôi đã đến với nhau. Chúng tôi cùng nhau phát biểu suy nghĩ, kể cho nhau nghe cuộc đời đã qua của mình. Thầy Biên nói với chúng tôi, thế giới này có Thần. Bắt đầu từ hôm đó, dường như cuộc sống của chúng tôi đều giống nhau. Chúng tôi đều có những cảnh ngộ đặc biệt trong cuộc sống, đều cảm thấy nghi ngờ thế giới. Giờ đây, các cảnh ngộ đặc biệt đó hội tụ lại, dường như đã chứng minh được rằng thế giới thực sự có Thần.

Thầy Biên giới thiệu với chúng tôi rất nhiều sách liên quan đến Phật học và các tác phẩm kinh điển của văn học Đạo giáo. Hằng ngày chúng tôi đọc các tác phẩm đó, quên rằng mình là người thường. Thầy Biên nói, cuối thế kỷ, nhân loại sẽ gặp đại họa, thầy bảo Thần đã không thể chấp nhận cảnh dục vọng cá nhân của nhân loại bùng phát khắp nơi, tội ác tày trời, Thần muốn cho một trận đại hồng thủy hoặc một trận hỏa hoạn lớn tiêu diệt nhân loại, sau đó sẽ gây dựng nên một thế hệ mới. Thầy nói, chỉ cần chúng tôi tập trung luyện công thì sẽ tránh được đại họa đó và may mắn sống sót.

Ngày 8 tháng 12. Nhiều mây.

Thầy giáo dạy môn Văn nghệ học là người theo đạo Hồi, thầy không thật tán đồng với thế giới quan duy vật, và cũng hoàn toàn phủ định thuyết Tiến hóa. Nhưng thầy chưa bao giờ nói thế giới có Thần hay không, thầy chỉ đứng từ góc độ triết học để chứng minh một điểm: Tinh thần chi phối vật chất, chỉ khi nào điều hòa, thống nhất được tinh thần và vật chất thì nhân loại mới có hạnh phúc.

Thầy giới thiệu với chúng tôi rất nhiều tác phẩm triết học nổi tiếng. Do phải luyện khí công nên tôi lại mượn rất nhiều tác phẩm viết về tôn giáo và triết học để đọc, hòng đứng từ góc độ triết học để chứng minh một điều: Cuộc đời có ý nghĩa.

Ngày 20 tháng 12. Nắng.

Bạn bè cùng phòng đều biết tôi đang luyện khí công, bèn hỏi:

“Có đúng là thiêng như thế không?”

Tôi cho họ xem ngón tay tôi, họ lắc đầu, nói không có gì biến đổi. Từ hôm đó, tôi bắt đầu nghi ngờ những cái mình đã luyện trong gần một tháng.

Ngày 26 tháng 12. Nắng.

Chuẩn bị thi ngoại ngữ, tôi không đi luyện khí công nữa. Nhưng từ đó, lòng tôi càng thêm nghi hoặc. Thế giới này có Thần thật không? Con người có linh hồn thật không?

Ngày 10 tháng 1 năm 1996.

Tôi không đi học với thầy Biên nữa. Thầy cho người đến tìm tôi, tôi cũng không đi. Tôi nghĩ, nếu đúng là cuối thế kỷ có ngày tận số của thế giới thì cứ để cho nó đến nhanh hơn! Tôi không còn tin thầy Biên nữa. Tôi nghĩ, ví như những người sống sót chỉ toàn là đám đàn ông tính khí kỳ quặc như chúng tôi, hoặc giả dụ không kỳ quặc như chúng tôi đi chăng nữa, mà chẳng có các cô gái như Lâm Miên thì sống còn có ý nghĩa gì.

Một học kỳ trôi qua chẳng đâu vào đâu. Cũng phải về thăm nhà thôi.

Dư Vĩ say sưa đọc, anh quên mất việc đây là tiểu thuyết mà có cảm giác như đang đọc nhật ký của Lâm Phong. Qua những lời kể đó, cuối cùng Dư Vĩ đã hiểu được nguyên nhân tại sao Lâm Phong đến tìm anh, tại sao lại tin tưởng anh như vậy. Phần sau của cuốn nhật ký có phần rườm rà, chủ yếu kể chuyện giữa Lâm Phong và mấy cô bạn gái trong lớp cùng mối tình đơn phương của cậu. Có một cô bạn là hoa khôi của lớp Lâm Phong, gia đình quyền quý, đương nhiên là không tránh khỏi việc kiêu căng. Lâm Phong thích nhìn trộm người ta, lên lớp lúc nào cũng ngồi sau để ngửi hương thơm tỏa ra từ mái tóc của cô ấy, Lâm Phong rất thích ngắm nhìn mái tóc đó, sau đó cô bạn lại cắt tóc ngắn, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Trên cổ có một nốt ruồi nhỏ, Lâm Phong đã làm một bài thơ ngắn về nốt ruồi đó, ca ngợi nó là cây quế trên cung trăng sáng ngời. Cô bạn đó tên là Vi Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thường quay đầu lại, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt tinh nghịch, đòi xem vở viết của cậu. Lâm Phong không dám cho xem, vì cậu không chép bài mà chỉ làm thơ vẩn vơ. Thấy Lâm Phong không cho xem, cô bạn bèn giật lấy xem, thấy có thơ bèn cất cao giọng đọc. Bất kể thơ gì, nếu đã đọc với giọng trêu chọc đó thì đều rất khó nghe. Lâm Phong cuống cuồng, ứa cả nước mắt. Trông thấy vậy, cô bạn không dám đọc nữa, vội trả lại vở cho cậu. May mà cô bạn chưa nhìn thấy bài thơ viết về cô, nếu không cậu sẽ phải làm thế nào? Từ đó trở đi, mỗi khi Tiểu Ngọc nghịch ngợm, trêu chọc Lâm Phong, cậu không còn rụt rè như trước mà đã có thể mạnh dạn cười và nói chuyện với cô. Quan hệ đơn giản giữa Lâm Phong và Tiểu Ngọc đã khiến cậu bạo dạn hơn trong quan hệ với bạn gái.

Tiểu Ngọc là người ăn mặc thời trang nhất trong đám con gái của lớp, Lâm Phong còn nhớ hình ảnh Tiểu Ngọc lúc đăng ký: phía trên là một chiếc áo sơmi ngắn, dưới là chiếc váy dài màu sắc sặc sỡ, trông rất cao ráo. Một hôm, Tiểu Ngọc mặc bộ đó đi học, đúng hôm ngồi trước mặt Lâm Phong. Thầy dạy môn Văn học cổ là người Hồ Nam, nói tiếng địa phương, cả lớp chẳng mấy ai nghe hiểu, nhiều sinh viên chỉ nghe một lúc là đã ngủ thiếp đi. Tiểu Ngọc cũng gục xuống bàn để ngủ. Vì áo rất ngắn nên khi gục xuống đã để lộ ra vòng eo. Lâm Phong nhìn thấy làn da trắng muốt đó. Những nếp gấp da trên eo Tiểu Ngọc toát lên vẻ dịu dàng và bí hiểm vô cùng. Đó là lần đầu tiên Lâm Phong được gần gũi với vòng eo con gái, ngay cả những chiếc lông tơ trên người cô ấy cũng trông rõ mồn một. Tim Lâm Phong đập thình thịch, người thẳng đờ, không dám nhúc nhích. Cậu cảm giác rất nhiều người đang nhìn mình. Cậu ngẩng đầu nhìn thầy giáo và liếc sang xung quanh thì thấy có rất nhiều nam sinh khác cũng đang dồn ánh mắt về vòng eo của Tiểu Ngọc. Lâm Phong đã miêu tả rất nhiều về bụng, bắp chân, bắp đùi, lưng của Tiểu Ngọc và say sưa ca ngợi chúng. Dưới ngòi bút của Lâm Phong, Tiểu Ngọc đã trở thành tấm gương cho các cô gái thời thượng.

Một cô bạn khác tên là Trần Mai. Trần Mai cũng là người nông thôn, bạn học cấp ba của Lâm Phong. Trần Mai dáng người to cao, má đỏ bồ quân, ăn mặc không hợp thời; Lâm Phong không thích lắm, cậu thấy Trần Mai chẳng khác gì phụ nữ nông thôn, đặc biệt là hai bờ má đỏ. Nhưng vì là bạn học nên không tránh khỏi việc thường xuyên qua lại. Một hôm, Trần Mai đến rủ Lâm Phong cùng lên giảng đường tự học. Họ ngồi gần nhau, người nào đọc sách người nấy, nhưng Trần Mai liên tục hỏi Lâm Phong chuyện nọ, chuyện kia. Hôm sau, Trần Mai lại đến rủ Lâm Phong đi học cùng, Lâm Phong lại đi, Trần Mai vẫn không chịu ngồi yên để học, vẫn hỏi Lâm Phong nhiều chuyện. Lâm Phong không hiểu tại sao Trần Mai lại có nhiều câu hỏi đến vậy. Hôm sau nữa Trần Mai lại đến rủ Lâm Phong, nhưng cậu đã từ chối. Cậu nói mình có việc, phải đi thăm một người bạn. Mùa hè đã đến. Tiểu Ngọc mặc một chiếc váy ngắn màu sắc sặc sỡ, tựa như ngọn lửa hừng hực. Tiểu Ngọc là lớp phó học tập của lớp. Trần Mai thì mặc quần dài, trông rất cục mịch. Thỉnh thoảng Trần Mai vẫn đến rủ Lâm Phong đi học. Một hôm. Lâm Phong hỏi Trần Mai sao không mặc váy, Trần Mai không nói gì. Mấy hôm sau, đột nhiên Trần Mai mặc một chiếc váy dài trắng, tối lại đến rủ Lâm Phong đi học cùng. Lâm Phong nhìn thấy có vẻ không được tự nhiên lắm, chắc là do chưa bao giờ cậu nhìn thấy Trần Mai mặc váy. Cũng vì đây là lần đầu tiên mặc váy nên ngay cả Trần Mai cũng cảm thấy mất tự nhiên. Cánh tay cô rắn rỏi, chắc nịch, khác hẳn với cánh tay thon dài, nõn nà của Tiểu Ngọc. Cánh tay thon dài đó thường khiến Lâm Phong dấy lên một cảm giác yêu thương dịu dàng; cậu nghĩ con gái là phải như vậy, để cho người ta yêu thương, che chở. Tối hôm đó, Trần Mai đòi Lâm Phong đưa đến rừng dương. Hiện giờ rừng dương là chốn hẹn hò lí tưởng nhất của các đôi tình nhân sinh viên. Các đôi ôm hôn nhau thắm thiết. Một hôm, khi đã khá muộn, Lâm Phong nhìn thấy có đôi trai gái ôm nhau rất chặt, cô gái ngồi trên chạc cây, váy xòe lên chân cậu bạn. Nghe đám bạn cùng phòng bảo đó là đang làm tình. Lâm Phong không tin. Đám bạn liền giải thích cho cậu. Mặc dù hiện giờ nhìn không rõ, nhưng cậu đã tin chuyện đó. Từ đó trở đi, Lâm Phong ít đến rừng dương hơn. Cậu có cảm giác chốn này đã bị ô nhiễm. Trần Mai đi bên cạnh Lâm Phong, vừa đi vừa nhìn các đôi trai gái ôm nhau. Bất ngờ Trần Mai liền nắm chặt tay Lâm Phong. Lâm Phong sợ quá rụt ngay tay lại. Cậu hiểu ra rằng Trần Mai đã yêu cậu. Nhưng cậu lại không có hứng thú, trái lại còn cảm thấy tủi nhục nữa. Cậu nhớ đến Lâm Miên và Tiểu Ngọc. Cậu thầm nghĩ, người cậu yêu phải là những cô gái như thế, nhưng hễ nghĩ vậy, cậu lại cảm thấy vô cùng đau khổ, vì cậu biết rất rõ những cô gái ấy sẽ không bao giờ yêu người như cậu. Cậu là người sống không thực tế, từ nhỏ đã thích mơ mộng hão huyền. Đây là căn nguyên gây ra mọi sự đau khổ của cậu.

Trong tiểu thuyết của Lâm Phong còn xuất hiện mấy cô gái nữa, đều không phải là nhân vật chính, nhưng cậu đã miêu tả sự say mê của mình trước thân thể của các cô gái này. Trong quá trình miêu tả, cậu luôn cảm thấy mình đang phạm tội, đang sám hối. Ở phần này, điều khiến Dư Vĩ ngạc nhiên nhất là mối quan hệ giữa Lâm Phong và một người phụ nữ bán dưa hấu.

Chuyện đó xảy ra vào dịp nghỉ hè năm 1996.

Ngày 20 tháng 7. Nắng.

Dịp nghỉ hè, tôi viết đơn đề nghị, cuối cùng đã được nhà trường tạo điều kiện cho trông coi bãi cỏ. Đây là công việc nhàn nhã, lại được hưởng ba trăm tệ tiền trợ cấp. Tôi viết thư ngay kể cho bố, nói trường không cho về, và tôi còn báo cho ông chuyện tôi được hưởng tiền trợ cấp. Đối với bố con tôi, món tiền này rất quan trọng. Vì em trai tôi vẫn còn đang đi học, bố tôi không thể đi nơi khác làm thuê, làm ruộng lại chẳng kiếm được bao nhiêu, học phí của chúng tôi luôn là một vấn đề lớn. Tôi sợ nhất lúc này quay về phải gặt lúa mạch. Vết sém trên mặt tôi là do hồi nhỏ ra ruộng làm việc bị mặt trời thiêu cháy da, tôi luôn luôn mặc cảm vì điều này. Sau khi vào đại học, mặt tôi đã trắng hơn, nhưng vết sém ở hai bên mai vẫn còn hằn rõ. Tôi luôn cảm thấy đây là nỗi nhục của mình. Nó chứng tỏ xuất thân nghèo khổ và địa vị thấp hèn của tôi, thể hiện nội tâm tối tăm của tôi.

Trình Nhất Đào không về nhà, nhưng không phải vì bận trông bãi cỏ, mà để trực ban thay Bí thư chi đoàn của khoa. Kế hoạch của cậu ta thường lâu dài và thiết thực, cậu ta cũng có kiến thức và can đảm hơn chúng tôi nhiều.

Trông coi bãi cỏ là một công việc hết sức đơn giản; tôi vừa đọc sách vừa đi vòng quanh. Trường còn phát mũ che nắng cho chúng tôi. Hằng ngày tôi phải trực ở bãi cỏ từ tám giờ sáng đến chín giờ tối.

Nghỉ hè, sinh viên đều rời trường hết, nhưng lại có mấy nghìn sinh viên tại chức và một số sinh viên tự phí đến đây học. Họ không dễ quản lí như sinh viên chính quy; sinh viên tại chức còn có vẻ khá hơn, phần lớn đều là những người đã có kinh nghiệm sống, họ không gây chuyện, còn sinh viên tự phí thì khó quản hơn rất nhiều. Đáng lẽ họ cũng không phải đi học trong dịp nghỉ hè, nhưng vì có một môn thi chung của cả nước không đạt, mà sau khi vào học không lâu sẽ phải thi lại nên họ mới đến đây học thêm. Hàng ngày, sau bữa tối, sinh viên tại chức lê dép đi dạo quanh đây, một số còn nằm nghỉ trên bãi cỏ. Nhiệm vụ của tôi là nhắc nhở họ không dẫm lên cỏ. Bảo họ ra được thì các đôi sinh viên tự phí yêu nhau lại đến. Thông thường cứ mấy đôi cùng đến một lúc, tay cầm chai bia, ăn nói bậy bạ như bọn lưu manh và ngang nhiên đi vào bãi cỏ, không coi ai ra gì. Họ thường đến sau chín giờ tối ‐ lúc chúng tôi đã nghỉ. Nói thật là tôi cũng không dám ra đuổi họ. Trong trường, hằng tuần đều xảy ra các vụ đổ máu, phần lớn đều do sinh viên tự phí uống bia rượu say bí tỉ gây ra. Họ trút ra nỗi bất mãn đối với xã hội, trút ra những thù hận với chính bản thân mình. Thực ra họ rất thông minh, chỉ tội không chịu khó học hành nên điểm thi thấp mà thôi. Bên cạnh đó, sự hiểu biết xã hội của họ lại nhiều hơn rất nhiều so với đám sinh viên bình thường như chúng tôi, khả năng thích nghi với môi trường xã hội của họ cũng rất tốt; đây là điều mà chúng tôi thua xa. Mặc dù còn đang đi học nhưng quan hệ xã hội của họ rất phức tạp. Bình thường chúng tôi đều tránh xa họ. Một hôm, vào khoảng một giờ đêm, tôi và một cậu bạn, vì trời nóng quá không ngủ được nên đã xuống sân đi dạo quanh trường, đi một lúc thì đến bãi cỏ. Hình như có hai người đang ở đó. Điều này vốn rất bình thường. Chúng tôi liền ngồi xuống cạnh bãi cỏ. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của một cô gái, hóa ra là tiếng của một trong hai người đó. Chúng tôi phải bước lên phía trước mới nhìn rõ. Trời đất ạ, hai người đang trần như nhộng làm chuyện đó, mồm còn chửi bậy. Chúng tôi sững người, máu nóng bốc lên từng hồi. Cậu bạn đi cùng tôi chửi một câu: “Mẹ kiếp, đồ súc sinh!”, tôi cũng chửi một câu. Chúng tôi đều rất phẫn nộ. Nhưng lại muốn xem thực hư ra sao. Cậu bạn đi cùng tôi tiến lại gần hơn, tôi cũng bước theo, không để ý nên đã phát ra tiếng động. Sợ quá, tôi lùi lại đằng sau, cậu bạn cũng vội lùi theo, giống như chúng tôi đang lén lút rình mò chuyện gì. Tiếng động đó đã làm kinh động đôi trai gái đang làm tình trên bãi cỏ. Không ngờ họ lại cười lớn. Chúng tôi càng kinh ngạc hơn.

Quay về, chúng tôi liền kể cho hai cậu bạn khác cũng ở lại trông coi bãi cỏ nghe; họ không tin, đứng dậy đòi đi xem. Hai chúng tôi vẫn chưa hết tò mò, bèn đưa hai cậu kia cùng đi. Lần này người đông, chúng tôi không sợ. Một cậu nói, nếu hai đứa nó vẫn còn làm thì mình sẽ lấy quần áo bọn nó, xem bọn nó làm thế nào. Khi chúng tôi đến bãi cỏ thì thấy đôi trai gái đó đã ôm nhau ngủ. Một cậu cao giọng quát họ dậy, hai đứa thấy chúng tôi đông người, mới mặc quần áo bỏ đi.

Chuyện này đã thực sự gây chấn động lớn cho chúng tôi. Tối hôm đó, chúng tôi không thể ngủ thêm được nữa. Lúc đầu, chúng tôi đều lớn tiếng chỉ trích hành vi đồi bại đó, nhưng chửi được một lúc, chợt một cậu nói, người ta làm tình thì liên quan gì đến bọn mình? Cả đám liền sững người. Đúng vậy, liên quan gì đến chúng tôi? Ảnh hưởng gì đến chúng tôi? Đè nát bãi cỏ? Làm suy đồi đạo đức xã hội? Một cậu nói, đây khác gì chuyện không ăn được nho chê nho chua, bọn mình là những kẻ không có khả năng, không đủ can đảm nên chẳng có con gái mà làm thế. Chắc là đã trúng tim đen của mọi người! Tiếp đó, một cậu nói, bốn thằng chúng ta, mỗi thằng phải kể một chuyện cười sex.

Kể xong chuyện cười, một cậu bạn nói với giọng nghiêm túc:

“Cậu bảo người và động vật có gì khác nhau? Nào là tình yêu, hôn nhân, tất cả đều không phải vì dục vọng đó sao?”

Có người phản bác lại:

“Tình yêu không nhất thiết phải có tình dục.”

“Thôi đi, cậu vẫn còn quan niệm chỉ yêu về tinh thần như Plato à? Hiện giờ có đôi nào yêu nhau mà không thích làm chuyện đó, ngoài cậu ra, đồ ngốc!”

“Đây chính là điểm khác nhau giữa con người và động vật. Ai giống cậu, chẳng khác gì con vật!”

“Con vật thì sao nào? Người ta thường chửi người khác là con vật, nói “mày là thằng súc sinh”’ gì gì đó, nhưng tớ thấy súc sinh còn khá hơn con người. Con vật còn làm tình theo mùa, còn biết chọn bạn đời tốt. Đâu có giống như con người, tìm đủ mọi trò để thay đổi cách làm, nào là uống thuốc, nào là phải có nghệ thuật, cuối cùng dính vào bệnh lậu, giang mai; thế đâu đã đủ, lại còn gây ra cả bệnh AIDS, ai biết về sau còn xuất hiện bệnh gì đáng sợ nữa!”

Hình như tất cả mọi người đều đồng tình với điều này. Cậu kia lại nói tiếp:

“Đúng đấy, cậu thử nói xem, tại sao lại bảo con vật ác hơn con người chứ? Có con vật nào một lúc sở hữu ba nghìn mĩ nữ trong cung hay không? Thế vẫn chưa đủ, lại còn cắt phăng của quý của sáu nghìn gã đàn ông đi, không cho phép họ được nghĩ đến chuyện đó, mồm thì suốt ngày nói đến “đạo trời”, không phải là ức hiếp người khác?

Không phải là lừa trời dối đất hay sao?”

“Còn nữa! Thế giới động vật có nhà chứa không? Thế giới động vật có kẻ đồng tính luyến ái không? Con người thì lại có, con người mồm lúc nào cũng bảo ta đây nhân đạo, nói phải bảo toàn thiên tính, thật đúng chỉ được cái mồm nói phét.”

“Nói cho cùng, con người dâm đãng, hoang đường, tàn ác hơn động vật, sớm muộn cũng có ngày bị diệt vong thôi.”

“Ôi dào, chửi thì được cái gì? Cậu thử xem xem, các bộ phận của bọn mình đầy đủ như thế, ham muốn mạnh mẽ như thế, vậy mà lại không có người yêu.”

“Nói đến chuyện này tớ lại nghĩ, cậu bảo tại sao con người cứ đòi phải có tình yêu, cứ đòi tình dục phải được tiến hành trên cơ sở của tình yêu, không phải là bốc phét hay sao? Trước kia Trung Quốc đâu có từ tình yêu, lẽ nào vì thế mà người Trung Quốc không có tình dục? Ông cha ta chỉ cần thấy thích là lấy nhau, là có đời sống vợ chồng, tớ thấy thế lại hay. Đâu như bọn mình, bị từ tình yêu đó cám dỗ, cứ đòi đợi tình yêu đến, nhịn đến nỗi phải mắc cả bệnh. Trường học chết tiệt này lại không cho cậu lấy vợ, hơn nữa có muốn lấy cũng không được. Tớ nghi rằng, những thằng như bọn mình, chắc chắn rồi sẽ có bệnh, không tin cậu cứ chờ xem, chỉ mấy năm nữa thôi, của quý của chúng ta sẽ chẳng xài được nữa, giống như nhân vật nam trong tiểu thuyết của Trương Hiền Lượng ấy, không xài được nữa thì phải dùng biện pháp đặc biệt mới chữa được. Nếu không chữa được thì sao? Cậu bảo thế có đáng sợ không?”

Nói đến đây, có người bật cười bảo chắc chắn của quý của cậu bạn kia không dùng được nữa. Cậu bạn đó rất tức, đòi lôi ra cho mọi người xem. Đùa vẫn là đùa, nhưng tất cả mọi người đều tự hỏi, liệu khả năng tình dục của chính mình có bị thui chột hay không?

Tối hôm ấy, tất cả chúng tôi đều chìm trong một nỗi bất an xao động.

Từ buổi đó, cứ đến tối là tôi lại cảm thấy trong người rạo rực. Trời càng ngày càng nóng. Nữ sinh viên tự phí ăn mặc rất mát mẻ. Chúng tôi cởi trần ngồi bên vệ đường trong trường nhìn mọi người qua lại, vừa nhìn vừa bình luận. Tôi vừa thấy đã mắt, vừa cảm thấy mình hư hỏng. Nhưng tôi thà chịu mang tiếng là hư hỏng, còn hơn là về phòng để ngọn lửa ham muốn kia thiêu đốt.

Có một người phụ nữ đã khiến tôi chú ý suốt mấy ngày nay. Chị ấy chừng ba mươi tuổi, bán dưa hấu. Chị mặc một chiếc váy dài khá mỏng, trông rất mạnh khỏe và tươi tắn. Tôi thấy khát quá nên đến chỗ chị mua dưa hấu. Chị ấy nhìn tôi, hỏi tôi có phải là sinh viên không, tôi bảo vâng. Chị hỏi tôi sao không về nhà, tôi bảo trường có việc. Sau đó, chị ấy chọn cho tôi một quả dưa, bảo ngọt lắm.

Tôi trả tiền, chị liền bổ ra cho tôi xem, quả đúng là rất ngon. Tối hôm sau, tôi nhìn thấy chị ấy mặc một chiếc quần soóc bò, để lộ cặp giò tròn trĩnh. Rất đông người đến mua dưa hấu của chị. Tôi cũng đến mua. Vừa nhìn thấy tôi, chị ấy liền nói:

“Cậu thu tiền hộ tôi, dưa cậu có thể ăn thoải mái. Được không?”

“Vâng!”

Đằng nào thì tôi cũng không có việc gì làm. Khoảng mười giờ, chị ấy đã bán hết dưa hấu. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Chị hỏi tôi tên gì, tôi nói cho chị biết. Tôi không hỏi chị tên gì. Chị bảo rất hâm mộ sinh viên đại học; tôi nói chẳng có gì đáng để hâm mộ cả. Nói chuyện được một lúc thì chị đạp xe ba bánh về nhà. Tôi hỏi chị về nhà muộn thế này có sợ không, chị nói ngày nào cũng về vào tầm này, chẳng có gì sợ cả. Chị cũng chỉ ở gần đây thôi.

Mấy hôm liền tôi đều đến thu tiền hộ chị ấy, chị đòi gửi tôi tiền công, tôi không nhận. Chị ấy nói sinh viên chúng tôi đều là những người có phẩm chất đạo đức tốt. Lúc về, tôi hỏi chị ấy sao không đi cùng chồng. Chị ấy nói chồng chị là một người tàn tật, bị liệt cả người. Nghe vậy, tôi vô cùng thông cảm với chị ấy, nhưng chị cười và nói:

“Có gì đâu, số tôi là như vậy. Tôi không được học hành, kiếp này cũng chỉ vậy thôi. Đâu giống như các cậu, tương lai rộng mở.”

Tôi nói chị có thể đi học tiếp, hiện giờ rất nhiều người ở độ tuổi như chị vào học đại học. Chị ấy cười và không nói gì thêm; chắc là nghĩ tôi quá ngây thơ.

Đêm hôm đó, mấy cậu bạn cùng trông bãi cỏ của trường trêu tôi, bảo người phụ nữ đó thích tôi. Tôi liền mắng bọn họ một trận, nhưng đến nửa đêm, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến chị ấy.

Tối nay, chị ấy không đến, dường như tôi chẳng có việc gì làm, và hình như cũng chẳng có chỗ nào để đi, đành phải lang thang khắp nơi. Tự nhiên tôi cảm thấy nhớ chị vô cùng. Đám bạn vẫn đòi kể chuyện sex trước khi đi ngủ; có hai cậu đi ngủ rồi lại bò dậy, bảo là không ngủ được, muốn ra ngoài trường xem phim sex, hỏi tôi có đi không. Tôi lắc đầu. Sau khi họ đi, tôi lại hối hận, sao mình không đi nhỉ? Tôi đã bao giờ xem loại phim đó đâu? Tôi đành nhớ về người phụ nữ đó, nhớ đến cơ thể chị, dần dần mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày 21 tháng 7. Nắng.

Tôi suy nghĩ miên man, có phải tôi đã yêu chị ấy không? Suy đi xét lại, cũng không phát hiện ra dấu hiệu chính xác. Tôi chỉ cảm thấy ham muốn mạnh mẽ khi đứng trước cơ thể chị. Tôi không biết có thể có cảm giác này hay không. Từ xa xưa con người luôn có thái độ đối địch với tình dục. Thánh nhân Trung Quốc thì khỏi phải nói, các hình thức tôn giáo lại càng không nên bàn đến, ngay cả những kẻ phàm phu tục tử như chúng tôi cũng không dám khởi xướng tình dục. Dĩ nhiên, Nietzsche[3] hay một triết gia nào đó của phương Tây từng nói, đầu óc của mỗi chúng ta đều từng bị con ngựa của người khác chà đạp, chắc là chúng tôi đều đã từng bị chà đạp, hay nói cách khác là tất cả mọi tư tưởng của chúng tôi đều là của người khác, hành vi của chúng tôi cũng bị tư tưởng của người khác chi phối. Điều này còn phải hỏi nữa ư? Hiện giờ, tôi đã hiểu, cái gọi là phàm phu tục tử chính là những người không có tư tưởng riêng của mình.

[3 ] : Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 ‐ 1900), nhà triết học nổi tiếng người Đức ‐ ND.

Thế thì tôi còn có gì? Ngoài cơ thể thực này ra, chẳng còn gì khác. Chỉ có cơ thể của chúng tôi lúc này là đáng tin, nhưng cơ thể đáng tin hiện giờ chỉ có một khát khao: tôi đói, tôi ham muốn, tôi đau, tôi khổ.

Ngày 22 tháng 7. Nắng.

Tối qua mọi người lại rủ đi xem phim sex, tôi bèn đi theo. Một điều khiến tôi không ngờ là trong đó có rất đông nữ sinh. Họ đi cùng bạn trai, vừa xem vừa cười khúc khích. Họ cười khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên. Băng hơi mờ, nhưng mọi người xem rất chăm chú. Hồi học cấp ba, bạn bè cùng phòng thường kéo tôi đi xem, nhưng tôi không dám đi lần nào, đây là lần đầu tiên tôi xem, thực sự thấy lạ. Lần đầu tiên tôi được biết chuyện của những kẻ đồng tính luyến ái, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh làm tình tập thể của mấy đôi trai gái, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh loạn dâm đáng sợ giữa người và động vật. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi vội vàng quay về, người mệt rã rời như vừa bị mất nước.

Buổi chiều, mọi người tỉnh giấc, dụi dụi mắt. Có người bật cười, mọi người liền cười theo, cảm thấy cuộc sống thật vô vị. Thế giới quả là hoang đường; sự hoang đường đó đã trở nên hết sức bình thường. Mọi người đều nằm, không ai muốn dậy. Lúc này, có cậu bạn đã kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện có thật. Chuyện kể rằng làng cậu ta có một thanh niên, vì nhà rất nghèo nên đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ. Một hôm, anh này không chịu được nữa bèn chui vào chuồng dê đòi làm chuyện đó với con dê cái, không cẩn thận bị dê cái đá trúng bộ hạ, nằm vật xuống đất rồi chết. Mọi người không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có một đứa bé nhìn thấy, đã kể lại cho mọi người nghe. Chuyện này lan ra ngoài, vừa nghe xong, mọi người chợt hiểu ngay. Anh chàng này chỉ có một chị gái, nhà rất nghèo. Khi nghe tin em trai chết vì chuyện này, bà chị vừa khóc vừa than vãn:

“Tại sao em lại làm những chuyện không bằng cả loài chó lợn vậy? Nếu em thực sự muốn, chị...”

Không biết câu chuyện cậu bạn kể có phải là thật hay không, nhưng chúng tôi đã không thể cười được nữa. Tôi cứ nghĩ: Nếu chuyện này có thật, làm sao người chị đó lại có thể nói ra những lời như vậy? Nếu chị ta nghĩ chuyện cậu em trai hiếp con dê cái là chuyện không bằng con chó, con lợn, thế còn chị ta – lẽ nào hành vi của người chị ruột đó là hành vi của con người hay sao, cao cấp hơn con vật hay sao? Tại sao lại có suy nghĩ cả gan đến vậy? Lẽ nào sinh mệnh không quan trọng hơn tất cả mọi giá trị sao?

Chúng tôi đều lắc đầu và im lặng.

Lúc ăn cơm tối, tôi lơ đãng lật một quyển tạp chí, một bài viết ngắn trên đó đã khiến tôi thực sự bàng hoàng. Bài viết nói về một địa phương ở Tân Cương, có một loài ngựa thần kỳ sắp tuyệt chủng, người ta không thể tìm được ngựa giống, liền bắt ngựa con giao phối với ngựa mẹ, nhưng ngựa con nhất quyết không chịu. Trên thực tế, người vùng đó đều biết, giống ngựa này chưa bao giờ để ngựa con giao phối với ngựa mẹ, họ đành bịt mắt cả ngựa con và ngựa mẹ lại, cuối cùng cũng đã hoàn thành công việc giao phối.

Mọi người tưởng đã thành công, liền cởi miếng vải bịt mắt ngựa con ra. Ngựa con lúc này mới phát hiện ra ngựa mẹ, chú bèn hí lên mấy tiếng thảm thiết rồi phóng nước đại lao ngay xuống vực tự tử.

Tôi chợt nhớ đến Oedipus: chàng lấy kim châm trên áo chọc mù đôi mắt, máu tuôn chảy, giống như mọi tan nạn cùng nhau ập xuống đời chàng, chàng sai mở cửa hoàng cung để cho tất cả mọi người Thebe đến nhìn mình ‐ hung thủ đã giết chết cha, sau đó yêu cầu đưa mình đi đày.

Tôi nghĩ đến tôi. Một con người tội lỗi.

Mấy trang nhật ký này đã khiến Dư Vĩ nhớ lại hồi anh còn học đại học. Cuối thập kỷ 80, ở phương Bắc, anh cũng chỉ được nghe nói về băng sex; trên đường không có quán nào chiếu, chỉ chiếu trộm mà thôi. Một cậu bạn của Dư Vĩ nhà ở gần ga, một cậu bạn khác mang mấy cuốn băng video từ miền Nam đến, nói là phim kiếm hiệp. Dư Vĩ liền theo bạn về nhà xem. Cùng đến xem phim kiếm hiệp còn có ba người bạn học cùng lớp cấp ba với cậu ta. Cậu bạn này nói với bố mẹ là muốn xem phim kiếm hiệp, bố mẹ cậu ta liền vào buồng đi nghỉ. Đến mười một giờ, chưa xem hết một phim, cậu bạn đã vội vàng thay sang băng sex. Đó là lần đầu tiên Dư Vĩ được tiếp xúc với những thứ này. Anh thật sự bàng hoàng. Nói chính xác hơn, cuốn băng đầu tiên còn khá thú vị. Nói về chuyện một người phụ nữ bị tình dục giày vò, trong đó có cảnh chị ta thủ dâm khi sống một mình, có cảnh chị ta phải đi tìm trai điếm để giải quyết nhu cầu, có cảnh chị ta làm tình với người mình yêu. Cuốn băng thứ hai đã hoàn toàn khác, trong đó toàn chiếu những cảnh dân đồng tính luyến ái loạn luân và trai gái làm tình tập thể. Cuốn băng thứ ba toàn chiếu những cảnh giao phối ghê tởm giữa người và động vật. Dư Vĩ còn nhớ, sau hôm xem những cuốn băng đó, họ ngủ đ?