Chương 8
Ngày 20 tháng 10. Nắng.
Nhà trường tổ chức đại hội động viên sinh viên tìm việc lần thứ nhất, khoa cũng đã đọc cho chúng tôi nghe các văn bản có liên quan. Mọi người đều cảm thấy tương lai xám xịt. Xí nghiệp không thể đi, các đơn vị hành chính sự nghiệp đều nói không có biên chế, không muốn lấy chúng tôi. Mọi người đều tập trung vào các công ty liên doanh và một số công ty có danh tiếng. Sinh viên nào có hoàn cảnh khá giả thì đầu ra tốt hơn, còn những người như tôi thì chẳng có con đường nào để lựa chọn. Bố thì chắc chắn không thể giúp được. Không còn người nào có thể giúp tôi. Người “chị họ” đáng thương của tôi từng bảo, khi tôi tốt nghiệp sẽ giúp tôi một tay, hiện giờ cũng chỉ còn là một câu nói suông. Tôi quyết định thi thạc sĩ. Tôi từng bàn với bố nhiều lần về vấn đề này. Ông không thích lắm. Ông muốn tôi tốt nghiệp sớm và quay về huyện, một là giúp em tôi học cho xong, hai là có thể đỡ đần gia đình. Tôi cũng từng dự định là sẽ tìm một công việc trong các cơ quan hành chính ở quê nhà, nhưng tự sâu thẳm đáy lòng, tôi không muốn quay về vùng đất tiêu điều đó. Ngoại ngữ của tôi rất tốt, các môn chuyên ngành học cũng khá, hiện giờ chỉ cần tập trung ôn lại một chút, tôi tin là mình sẽ đỗ.
Ngày 22 tháng 10. Âm u.
Giai cấp vô sản quen một cô gái qua mạng, cô ta tên là An Kỳ, nhân viên của một công ty ở Quảng Châu, mới tốt nghiệp đại học năm nay. Họ chat với nhau rất lâu rồi. Mấy ngày qua, cậu ta không hề quan tâm đến công việc tương lai của mình, chỉ một lòng một dạ nhớ đến cô An Kỳ đó, vì thế chỉ có cậu ta vui vẻ, yêu đời.
Đối với Giai cấp vô sản, đây là một sự kiện mang tính cách mạng, vì trước kia cậu ta chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.
Hôm nay, Giai cấp vô sản hào hứng khoe với Gam xanh:
“Cô bé gửi ảnh cho tớ rồi đấy.” “Không in ra à?”
“In đắt quá.”
Buổi chiều, chúng tôi thấy hay hay nên đã ra hàng Internet xem chân dung cô nàng An Kỳ của Giai cấp vô sản. Phải download rất lâu chúng tôi mới nhìn thấy mặt cô ấy. Thoáng nhìn đủ biết đó là một cô gái e lệ, thẹn thùng khiến người ta phải đứng tim nín thở. Song chúng tôi nghi ngờ, rất có thể đây chỉ là một trò lừa đảo. Gam xanh nói, biết đâu lại gửi ảnh của diễn viên nào đó. Giai cấp vô sản nói, cũng có thể. Mặc dù nói như vậy nhưng cậu ta vẫn rất phấn khởi.
Tôi cũng lên mạng một lúc, mặc dù tốc độ chậm rề rề nhưng những thứ tạp nham trên đó quả là rất thú vị. Gam xanh láu lỉnh mở ngay cho tôi một trang sex, đang định xem thì có người đi qua, ngại quá, tôi vội đóng ngay lại. Gam xanh bảo, tối bọn mình ra xem sau, lúc đó ít người.
Tối đến, Gam xanh và Giai cấp vô sản lại rủ tôi ra mạng. Dường như Gam xanh biết tôi muốn xem gì nên mở ngay trang web lúc chiều cho tôi. Tôi xem trong sự hãi hùng khiếp đảm và thấp thỏm sợ bị người khác nhìn thấy. Gam xanh an ủi: “Đừng sợ, giờ đã là thời đại nào rồi, ai còn nói gì cậu.” Những cái tôi xem đều là ảnh. Phần lớn là ảnh khỏa thân của đàn ông và đàn bà, có cả ảnh chụp cận cảnh các bộ phận trên cơ thể, rất nhiều trong số đó là ảnh âm hộ phụ nữ, tôi xem mà máu nóng cứ bốc từng hồi lên đỉnh đầu. Tôi ngắm kĩ từng tấm và liên tưởng đến mấy người phụ nữ đã từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Đêm đến nằm mơ, vẫn là những tấm ảnh đó.
Ngày 23 tháng 10. Nắng.
Phần lớn mọi người vẫn đang thực tập, vì tôi đã dạy xong chương trình, hiện tại không có việc gì làm nên đành phải lên thư viện.
Trong thư viện có rất nhiều sinh viên nữ đang ngồi học. Bất giác tôi lại nhớ đến cảnh tối hôm qua, có cảm giác mặt đỏ bừng lên.
Có lẽ tôi mắc tật thị dâm. Không chỉ mình tôi mắc chứng thị dâm này, mà hình như mọi người trong phòng tôi đều mắc, ví dụ mọi người cùng lên mạng, tôi phát hiện thấy bọn họ cũng giống như tôi, thích nhìn nhất là cái đó của phụ nữ. Lỗ Tấn từng kể một câu chuyện, đây là chuyện Úc Đạt Phu[1] kể cho Đường Thao[2] nghe, Đường Thao lại kể cho mọi người nghe. Chuyện rằng có một hòa thượng đức cao vọng trọng, trước khi chết không thể nhắm mắt được, đồ đệ liền hỏi còn mong ước gì chưa được thỏa nguyện; vòng vo một hồi, vị hòa thượng già nói: kiếp này chưa bao giờ được nhìn âm hộ của phụ nữ. Đồ đệ liền bàn với nhau rất lâu rồi tìm một cô kĩ nữ đến, đến khi cô kĩ nữ cởi quần ra, vị hòa thượng già liền cười và nói, hóa ra giống hệt ni cô. Câu chuyện cười này được lưu truyền đến ngày nay, chứng tỏ có lẽ đàn ông trong thiên hạ đều giống tôi, đều có đam mê đó.
[1] : Úc Đạt Phu (1895 ‐ 1945): nhà văn hiện đại của Trung Quốc ‐ ND.
[2 ] : Đường Thao (1913 ‐ 1991): nhà văn đương đại của Trung Quốc ‐ ND.
Ngày 24 tháng 10. Nắng.
Cuối cùng, cuộc sống trầm lặng của Giai cấp vô sản đã khởi sắc.
Cậu ta nói muốn đi Quảng Châu một chuyến. Chúng tôi đều nghĩ cậu ta điên rồi. Gam xanh cũng cười nhạo cậu ta.
Giai cấp vô sản nói phải đi gặp An Kỳ, nếu không cậu ta không thể sống được nữa.
Trình Nhất Đào thực tập ở một tòa soạn báo trong thành phố, hôm nay cũng quay về. Chỉ có một mình cậu ta ủng hộ Giai cấp vô sản. Trình Nhất Đào nói:
“Đi thì cứ đi, có sao đâu! Đời người nếu không làm một vài việc hoang đường thì còn có ý nghĩa gì?”
Thấy Trình Nhất Đào nói vậy, mọi người cũng bắt đầu ủng hộ Giai cấp vô sản:
Nói đi là đi, Giai cấp vô sản bắt đầu thu dọn hành lí.
Sau đó, cậu ta lại nói, phải gửi cho người ta một email, hẹn địa điểm.
Trình Nhất Đào liền nói: ”Hẹn cái gì? Cậu đến thẳng công ty cô ấy mà tìm. Nếu đúng có người đó thật thì sẽ tạo cho cô bé một sự bất ngờ; nếu không phải thì biết ngay là có bị lừa hay không.” Trình Nhất Đào còn nói, nhớ mua một bó hoa hồng thật đẹp, tặng cô bé ngay trước mặt mọi người.
Chúng tôi nhiệt tình ủng hộ, tân trang cho Giai cấp vô sản rất cẩn thận.
Tối đến, chúng tôi lại tiếp thêm sức mạnh cho Giai cấp vô sản. Trưởng lão béo ngâm nga:
Gió đông nước lạnh ai ơi
Tráng sĩ đi rồi chẳng thấy về đâu
Giai cấp vô sản đi khỏi, chúng tôi đều trầm tư. Ai mà ngờ cậu ta lại chung tình đến vậy, một sự chung tình đầy dũng cảm.
Ngày 28 tháng 10. Âm u.
Tôi không dám lên mạng nữa. Một là tiền lên mạng rất đắt, tôi không có để trả; hai là sau mấy lần vào các trang sex, tôi phát hiện ra rằng Internet cũng không hay như người ta vẫn nói; hơn nữa tôi lại không thích chat. Tôi vẫn dành phần lớn thời gian cho thư viện.
Đọc sách là sở thích của tôi, cũng là hoạt động duy nhất trong cuộc sống của tôi. Hơn ba năm qua, tôi không biết mình đã đọc bao nhiêu cuốn sách. Các sách thuộc lĩnh vực thần thoại, tôn giáo, triết học và văn học của phương Tây, chỉ cần tìm được là hầu như tôi đều đọc hết. Nhưng sách về văn học cổ điển của Trung Quốc lại đọc rất ít, chắc là do trên lớp học khô khan quá nên đã gây ra tâm lý phản nghịch chăng; tuy nhiên triết học cổ điển thì tôi lại đọc hết. Nói thực là có rất nhiều cái tôi cũng không hiểu, chỉ nắm sơ sơ về nội dung.
Trong quá trình đọc, tôi lại càng trầm tư hơn. Kể từ khi “chị họ” qua đời, tâm hồn tôi càng thêm trống rỗng. Tôi luôn nghĩ, rốt cục con người sống vì cái gì? Tôi không biết bạn bè tôi có nghĩ về các vấn đề này không, còn tôi thì luôn suy nghĩ. Tôi luôn cho rằng giá như mình có thể thấu đáo vấn đề này thì đã là hạnh phúc lắm rồi.
Tuy nhiên, đọc nhiều sách như vậy mà tôi vẫn không thể phát hiện ra đâu là chân lý. Cái mà tôi nhận thấy không phải là ý nghĩa mà chính là sự vô nghĩa của cuộc đời. Lermontov đã viết rất hay:
Không, tôi không phải Byron, mà là một người khác Một người chưa thành danh được số phận lựa chọn Giống như ông, là người khách bị đuổi của thế gian.
Ngày 31 tháng 10. Nắng.
Lúc trở về, ánh mắt của Giai cấp vô sản rạng ngời hạnh phúc. Vừa vào cửa, cậu ta đã nói:
“Tớ về rồi đây.”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy Giai cấp vô sản vui vẻ như vậy.
Gam xanh hỏi:
“Gặp được không?”
“Được chứ.”
“Con trai hay con gái?” “Chắc chắn là con gái rồi.”
“Có phải cô bé trong ảnh không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiếp đó Giai cấp vô sản hào hứng kể cho chúng tôi nghe cảnh bọn họ gặp nhau. Vừa xuống tàu, việc đầu tiên cậu ta làm là mua một bó hồng rất rẻ nhưng rất đẹp, bó gọn gàng vào giấy rồi bắt xe đến thẳng công ty của An Kỳ. Đến công ty liền hỏi có cô gái nào tên là Ninh Hân không, bảo có. Ninh Hân là tên thật của An Kỳ. Giai cấp vô sản liền bước đến bàn làm việc của An Kỳ, tim đập thình thịch. Lúc đó, tự nhiên cậu lại không dám gọi tên cô. Đột nhiên cậu ta muốn quay về vì cô thực sự quá đẹp. Cậu ta cứ đứng như vậy, một cô gái bước đến hỏi:
“Chào anh, anh tìm ai?” “Tôi, tôi tìm An Kỳ.”
“Xin lỗi, ở đây không có người anh cần tìm.”
Lúc này, An Kỳ chợt ngẩng đầu lên và nhìn Giai cấp vô sản. Giai cấp vô sản nhìn cô cười. Sau đó, Giai cấp vô sản đỏ mặt mở lớp giấy gói rất dày ra, để lộ bó hồng tươi rói. Tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn tên ngốc đến từ miền Bắc này.
Và rồi cô gái có tên Ninh Hân đó đã bị hành động của Giai cấp vô sản chinh phục.
Giai cấp vô sản kể với chúng tôi, lúc mở bó hoa hồng đó, cậu ta chỉ cảm thấy buồn cười và xấu hổ. Nói thực, cậu ta cũng chỉ cao hứng nhất thời, đến xem xem những cái tồn tại trong thế giới mạng – một thế giới hư ảo, ở ngoài đời sẽ là thực hay ảo.
Và cậu ta đã thành công.
Ngày 5 tháng 11. Nắng.
Chuyện của Giai cấp vô sản đã được Trình Nhất Đào thay tên đổi họ và đăng báo. Sau khi đọc xong, Giai cấp vô sản cũng cảm thấy hơi li kì. Cậu ta lắc đầu nói:
“Đây là chuyện của tớ à?”
Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn hỏi: Đây là chuyện do Giai cấp vô sản luôn trầm tư ít nói làm ư?
Ngày 8 tháng 11. Nắng.
Đã bắt đầu thu hồ sơ tham dự kì thi sau đại học, tôi đi đăng ký nhưng không viết thư cho bố. Tôi thấy bây giờ chưa cần thiết.
Trưởng lão gầy cũng đăng ký dự thi. Cậu ta cũng giống như tôi, không tin tưởng gì vào tương lai, đành tạm thời né tránh. Trên thực tế chúng tôi đều chán ngấy việc học hành.
Ngày 15 tháng 11. Nắng.
Sắp đến ngày thi, tổ thực tập của chúng tôi cũng đã kết thúc thực tập. Những người khác vẫn phải thực tập cho đến khi học kỳ này kết thúc. Đúng lúc tôi có thể tranh thủ ôn thi.
Tôi không thích môn chính trị, đặc biệt là các câu hỏi lựa chọn na ná nhau. Triết học là triết học, mỗi người đều có thể có sự lí giải riêng của mình; nhưng đề lại chỉ có duy nhất một đáp án đúng, không những có đáp án đúng mà còn phải giải thích câu chữ, chỉ ra những chỗ sai. Tôi đành phải học thuộc lòng. Làm sao học thuộc lòng được triết học?
Một cảm giác vô nghĩa, chán chường ập đến bên tôi, nhưng khi nào còn sống thì còn phải tuân theo những thứ vô nghĩa đó để tìm ra những cái có ý nghĩa trong đầu. Thực ra, nên đi tìm một vài ý nghĩa trong thể xác, bởi nó vẫn chưa muốn chết.
Ngày 20 tháng 11. Nắng.
Hôm nay, vụ án liên quan đến Lâm Miên mà lâu nay không thấy động tĩnh gì đã có thêm thông tin mới.
Trong bản tuyên án của Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Viện kiểm sát cho rằng nhà trường có quy định bằng văn bản rõ ràng, sinh viên khi nhập trường đều được nhà trường giáo dục, nhắc nhở, nhưng Lâm Miên đã cố tình vi phạm quy định trên, phải bị xử phạt. Lâm Miên thua kiện.
Ngày 21 tháng 11. Nắng.
Trang web của trường mới được mở không lâu, trang chủ còn rất thô sơ, thầy trò đều không hài lòng, các bài phê bình dài cả mười mấy trang. Dĩ nhiên lúc đầu là phê bình trang chủ, sau đó là toàn bộ trang web, và cuối cùng là tất cả mọi công việc của trường.
Sau khi Lâm Miên thua kiện, sinh viên liền lên mạng chửi nhà trường. Thậm chí còn có một sinh viên đòi hiệu trưởng phải nhanh chóng từ chức, nếu không thì đi đâm đầu vào bãi rác ở phía nam đó mà chết cho xong; còn một khi đã không chịu từ chức, cũng không đi tự tử thì phải biết chịu khó lắng nghe ý kiến và kiến nghị của sinh viên.
Có thể nói, lời phê bình này thâm độc đến tột đỉnh.
Ngày 24 tháng 11. Nắng.
Một bài viết trên mạng lại thu hút sự chú ý của mọi người. Bài viết nói rằng hiện nay trường Đại học Phương Bắc nổi tiếng này đã thực sự hết thời, nguyên nhân là do quản lí không đồng bộ. Bài viết rất sinh động, hóm hỉnh. Nó nói, trên đường từ khu ký túc xá sinh viên đến nhà ăn, có một bức tượng điêu khắc nhỏ rất giống hình cây nấm đứng ở đó đúng hai ngày rồi. Hàng ngày sinh viên đều cầm cặp lồng cơm đứng từ xa chiêm ngưỡng nó hai lần, sau đó thì chạy mất dép.
Nhưng dường như không ai quản lí bức tượng này, mặc nó tỏa ánh hào quang ở đó.
Bài viết rất dài, phải công nhận là tác giả có năng khiếu về văn chương, nhưng rốt cuộc vẫn không rõ đó là cái gì.
Một bài nữa, rõ ràng là do một người khác viết, đã nói toạc ra đó chính là một đống phân. Lần này dư luận lại xôn xao. Một người phát biểu, cho rằng việc “xác lập” bức “tượng điêu khắc” này chứng tỏ tố chất của sinh viên trường Đại học Phương Bắc đang đi xuống trầm trọng, và sự “quản lí không tốt” của nó cũng đã chứng tỏ sự bất tài của lãnh đạo trường Đại học Phương Bắc. Có người kiến nghị hiệu trưởng nên xin lỗi sinh viên. Có người lại thẳng thắn cho rằng hiệu trưởng nên từ chức ngay.
Chỉ trong một thời gian ngắn, dường như tất cả mọi người trong trường đều tập trung bàn luận chuyện này, dường như bão táp phong ba đang ập đến.
Ngày 25 tháng 11. Nắng.
Xem ra tầng lớp quản lí của trường không lên mạng mấy. Mãi cho đến hôm nay mới có người lên mạng viết bức tượng điêu khắc đó đã được di rời.
Cuối cùng cuộc chiến đã đến hồi kết thúc.
Ngày 30 tháng 11. Âm u.
Gần đây, trên báo chí lại xuất hiện một luồng ý kiến khác, nói tố chất đạo đức của sinh viên đại học hiện nay đang xuống dốc trầm trọng, nhà trường nên tăng cường quản lí và hướng dẫn, nên gắt gao ngăn chặn những hành vi không tốt của sinh viên. Liên tục có các giáo sư phát biểu quan điểm về vấn đề này.
Vài ngày sau, lại có rất nhiều người giáng trả quan điểm này, cho rằng nó quá cổ hủ lạc hậu, đi ngược lại tiến trình pháp chế hóa và xã hội hóa quản lí các trường đại học của nước ta, đồng thời cho rằng những người theo quan điểm ấy không hiểu gì về tư tưởng, tâm lý và cuộc sống của sinh viên đại học hiện nay. Các ý kiến phê bình nói rát cả tai. Đặc biệt là trên mạng, các bài phê bình đó tựa như chọc vào tổ ong, không chỉ sinh viên đại học chửi bới thậm tệ, mà cả học sinh cấp ba cũng bắt đầu lên tiếng. Thực ra đây là mối xung đột về quan niệm đạo đức sống của hai thế hệ.
Ngay sau đó, các phương tiện thông tin đại chúng lại đưa tin dồn dập về hiện tượng này. Họ đăng rất nhiều bài viết về hiện tượng sống thử của sinh viên; kèm theo cả quan điểm của chính giới sinh viên. Một số nhà phê bình cho rằng, đây không còn là vấn đề giải quyết được trong phạm vi nhà trường, mà phải huy động toàn xã hội. Họ kêu gọi phải nhanh chóng ban hành đạo luật liên quan đến chuyện sống thử, đưa nhà trường thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng đó. Nhưng quan điểm này vừa đưa ra, lại có một số người phản bác, hỏi rằng nếu nhà trường đứng bên ngoài vấn đề thì ai sẽ giáo dục mọi người?
May thay cuộc tranh luận đã gián tiếp ủng hộ cho nhà trường. Cho dù thế nào, mọi người cũng bắt đầu thấy rằng vấn đề này đậm tính xã hội; nếu chỉ có một mình nhà trường thì sẽ không thể giải quyết được.
Ngày 10 tháng 12. Âm u.
Căn cứ vào phán quyết của Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Lâm Miên sẽ được cấp bằng tốt nghiệp tạm thời. Sau khi nhận được thông báo của nhà trường, Lâm Miên thẳng thừng tuyên bố là sẽ không nhận bằng tốt nghiệp tạm thời mà nhà trường cấp. Đồng thời, cô còn tuyên bố sẽ mãi mãi từ chối tất cả mọi bằng cấp của trường, kể cả bằng tốt nghiệp đại học.
Lời tuyên bố càng làm tăng thêm mức độ ảnh hưởng của Lâm Miên. Sau đó không lâu, tạp chí Học trò Trung Hoa đã đăng các bài viết ủng hộ Lâm Miên của sinh viên trên khắp cả nước.
Ảnh của Lâm Miên được các trang web đặt ở vị trí nổi bật nhất, Lâm Miên thực sự trở thành nhân vật nổi tiếng.
Ngày 15 tháng 12. Nắng.
Sau khi tổ chức xong buổi biểu diễn nhạc Rock, Mã Phi đã tập hợp lại ban nhạc của mình. Thấy Trình Nhất Đào lập trang web, cậu ta có ngay ý tưởng mới và bắt tay vào thực hiện. Chẳng bao lâu, một trang web giới thiệu và bình luận về nhạc Rock đã ra đời. Ngày nào Mã Phi cũng vùi đầu vào đó, bây giờ cậu ta mới thấy rằng trước đây mình đã lãng phí thời gian một cách vô ích.
Ngày 18 tháng 12. Nắng.
Người vừa cảm thấy đã để lãng phí tất cả mọi thời gian nhưng lại bất lực không biết làm thế nào là tôi và Trưởng lão béo. Trưởng lão béo ngủ trên giường bốn năm, đến giờ môn tiếng Anh vẫn chưa qua, nguy hiểm nhất là cậu ta thực tập ở một công ty, lúc đầu tưởng rằng tương lai sẽ kiếm cơm ở đó, nhưng trong quá trình thực tập, cậu ta đã để lộ ra điểm yếu chết người của mình: lười. Hình như họ đã quyết định không nhận cậu ta nữa. Hiện giờ cậu ta cũng muốn ngừng thực tập ở đó và đổi sang một cơ quan khác, nhưng lại không tìm được.
Có lẽ tôi là người để thời gian trôi qua vô bổ nhất trong trường đại học. Vừa không có bạn gái như Mã Phi, cũng chẳng có bạn thâm giao cùng giới như phe Tiêu dao; vừa không có những hành động oanh liệt như Trình Nhất Đào, Mã Phi, cũng chẳng có chí hướng cao xa như họ; vừa không thu hút mọi người chú ý, cũng chẳng làm cho người ta ghét bỏ; vừa không có học vấn uyên thâm, cũng chẳng có tài hoa xuất chúng. Dù sao Trưởng lão gầy đã có thời gian dài được yêu, Gam xanh cũng đã có người thương để ngóng chờ, Gam trắng thì không ngồi yên, ngay cả Giai cấp vô sản cũng được rung động một lần, lãng mạn một lần. Chỉ có tôi ‐ một tờ giấy trắng. Tôi mãi mãi là một người ngoài cuộc.
Ngày 20 tháng 12. Âm u và có tuyết nhỏ.
Sắp đến ngày thi, em trai gọi điện nhắn tôi mua cho một quyển sách. Ra siêu thị sách ở cổng Học viện Y mua xong, đang định quay về thì tôi nhìn thấy một cô gái từ xa đi lại, trông mặt rất quen, nhìn kĩ thì thấy hóa ra cô có nhiều nét giống “chị họ”. Đột nhiên tôi hơi xao xuyến, muốn tới gần cô ấy. Và thế là tôi lại diễn vở cũ.
Tôi bước đến bên cô gái, nói với cô ấy rằng hôm qua em gái tôi từ quê đến thăm tôi, không có tất đi, nhưng tôi lại không có tiền mua, nên muốn xin cô một đôi tất. Nghe xong cô gái vui vẻ đồng ý và bảo tôi theo cô về ký túc xá. Tôi bảo ngại đến ký túc xá, muốn xin đôi tất cô đang đi dưới chân. Cô gái chần chừ một lát, thấy hay hay liền đưa cho tôi. Tôi phát hiện thấy cô ấy rất vui vì hành động hào hiệp của mình.
Có lẽ đây là lần thứ năm tôi xin tất con gái.
Lần nào cũng đều rất thành công. Tôi cất chúng vào hòm, lúc nào không có người lại lén lấy ra xem, tưởng tượng lại hình ảnh của họ và cảm giác như đang được gần gũi bên họ.
Ngày 23 tháng 1. Tuyết nhỏ.
Chiều thi môn chính trị. Cái gì tôi cũng biết nhưng cái gì cũng không hiểu. Rõ ràng là tôi có rất nhiều thắc mắc nhưng vẫn thục mạng làm bài. Cuộc đời liệu có bao lần được trải qua những giờ phút như thế này? Tại sao cứ phải vậy? Lẽ nào chỉ vì sinh tồn? Dường như không chỉ có vậy. Vì tự do? Càng không phải!
Tôi miệt mài làm bài, đột nhiên, một cảm giác vô nghĩa ập đến bên. Tôi không muốn làm bài nữa, tự nhiên lại muốn làm thơ. Tôi bèn tìm kiếm tứ thơ. Khi tôi viết ra hai câu đầu, thầy giám thị cầm bài thi của tôi lên hỏi:
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi lúng túng nhìn thầy, không biết thầy đứng bên cạnh từ lúc nào.
Thầy giám thị nhìn tôi tỏ vẻ không tin, rồi lại nhìn hai câu thơ tôi viết, nói:
“Mau làm bài đi!”
Tôi làm bài một cách đau khổ. Chẳng mấy chốc tôi đã làm xong. Tôi không muốn soát lại bài mà nộp ngay.
Ngày 25 tháng 1. Tuyết nhỏ.
Mấy hôm nay, vừa nhìn thấy các câu hỏi trên đề thi là tôi lại phát hiện ra rằng, tất cả tôi đã biết hết, đặc biệt là môn thi chuyên ngành, và phần lớn tôi đều có cách lí giải riêng của mình, nhưng tôi không thể làm bài theo suy nghĩ của mình. Và cứ đến lúc đó, tôi lại có cảm giác tất cả đều đang mất đi ý nghĩa vốn có của nó, tất cả đều đang thay đổi bản sắc của mình, tất cả đều trở nên giả tạo.
Đã nhiều lần tôi nảy ra ý định làm thơ, nhưng cuối cùng lại thôi.
Ngày 26 tháng 1. Nắng.
Cuối cùng cũng đã thi xong. Lòng cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm. Công việc kết thúc, dường như cảm giác cuộc sống thật vô nghĩa giày vò tôi liên tục mấy ngày qua cũng tan biến theo. Cuối cùng đã làm xong một việc lớn, thành công hay thất bại không phải là điều bản thân mình có thể phán xét. Tôi chuẩn bị về nhà, nhưng dường như lại không có chốn nương thân. Nơi bố và em trai tôi sống không phải là ngôi nhà cuộc đời mà hiện tại tôi mơ ước, đó chỉ là một sự tượng trưng mà thôi. Ngôi nhà thực sự trong cuộc đời đang ở đâu?
Bao năm qua, tôi vẫn đi tìm nó. Ký túc xá giờ đây không còn một bóng người, cả khu nhà học cũng chẳng có mấy ai. Nghỉ đông không nhộn nhịp bằng nghỉ hè, mọi người đều về nhà ăn Tết. Các sinh viên vừa thi xong hôm nay cũng tấp nập ra về từ chiều. Đây chỉ là một điểm dừng chân của cuộc đời mà thôi.
Tôi không thể về nhà, tôi phải đi tìm ngôi nhà cho cuộc đời tôi.
Nhưng tìm ở đâu?
Đã từ lâu tôi luôn có dự định sẽ viết những suy nghĩ, cảm nhận của mình thành một cuốn tiểu thuyết. Hôm nay, dự định đó đã thôi thúc tôi mạnh mẽ; tôi quyết định sẽ viết một cuốn tiểu thuyết trong kỳ nghỉ này. Chỉ có hoạt động tinh thần đó mới có thể tạm thời an ủi tâm hồn trống vắng của tôi.
Tôi gọi điện thoại cho bố, nói dối nhà trường cử tôi trông ký túc xá, đợt nghỉ này không về nhà nữa. Bố tôi hỏi: “Tết phải về nhà ăn Tết chứ?” Tôi nói có lẽ không về được. Ông hỏi tôi có cần tiền không, tôi bảo không.
Ngày 27 tháng 1. Tuyết nhỏ.
Tôi không biết mình định viết gì, chỉ cảm thấy mình phải viết gì đó, tốt nhất là viết tiểu thuyết. Nhưng viết cái gì? Tôi không biết. Sách đọc cũng không vào. Một ngày trôi qua trong bao suy nghĩ bộn bề.
Ngày 28 tháng 1. Tuyết nhỏ.
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi nhận ra khu nhà rộng rãi chỉ còn một mình mình. Tôi vẫn không biết là nên viết gì, lòng cảm thấy vô cùng trống trải. Tôi nhớ lại ba năm rưỡi qua của mình: Ngoài việc đọc sách, tôi chỉ biết nghĩ đến dăm ba chuyện linh tinh hoặc buồn khổ vì những ham muốn tình dục; còn thì chưa làm được việc gì có ý nghĩa cả. Ý nghĩa của cuộc đời là gì? Tôi không biết. Tôi chỉ biết lòng tôi vô cùng trống trải, tê tái và đau đớn. Tôi cứ nằm như vậy, mặc cho tâm tư dạt bay theo gió như những bông hoa tuyết bên ngoài cửa sổ.
Và nước mắt tôi tuôn trào.
Lần đầu tiên trong đời tôi khóc cho mình.
Ngày 29 tháng 1. Nắng.
Thời gian đầu chịu ảnh hưởng của Trình Nhất Đào nên tôi vẫn lén lút làm thơ, nhưng cậu ta chưa bao giờ để ý đến tôi. Tôi nhìn lên tủ sách của cậu ta, có cuốn Sám hối của Jean Jacques Rousseau, bèn giở ra xem. Trước kia tôi cũng từng lật cuốn sách này, lần nào cũng chỉ đọc được một ít rồi phải đi học, hoặc thư viện đến giờ đóng cửa, giờ mới có dịp tìm hiểu kĩ nó. Trong Sám hối, bằng chí khí lớn lao, Jean Jacques Rousseau đã giải phẫu từng bộ phận trên con người mình cho người đời xem. Tại sao ông lại làm như vậy? Vì muốn trở thành tác gia hoặc triết gia? Không, ông không phải là con người vụ lợi như thế. Thế tại sao ông lại làm như vậy? Vì chân lí, vì để nhận thức mình. Đúng vậy, điều quan trọng nhất là nhận thức chính mình, vớt mình lên từ vực sâu của chính mình, giải phóng tinh thần khỏi vòng vây chồng chất của đạo đức và thế tục. Vì thế mà Jean Jacques Rousseau đã tìm được sự thanh thản cho mình.
Do ảnh hưởng của Jean Jacques Rousseau, tôi nảy ra một ý nghĩ táo bạo: viết tất cả mọi nỗi đau khổ trong lòng mà tôi đã từng trải qua, đặc biệt là những đau khổ và suy nghĩ trong vấn đề tình dục. Có thể nó sẽ giúp tôi nhận thức chính mình và giải thoát mình khỏi cảnh ngộ tự ti, đau khổ, trống trải.
Tôi lấy cuốn nhật ký viết từ thời vào đại học ra nghiền ngẫm kĩ càng. Ba năm rưỡi qua, ngày nào tôi cũng viết một trang, tổng cộng đã viết mười lăm cuốn nhật ký, mỗi cuốn có khoảng năm vạn chữ. Tôi giở từng trang một. Không giở thì không sao, vừa giở ra tôi mới thấy giật mình. Tôi không ngờ cuộc sống của tôi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ngờ tình cảm của tôi lại phong phú đến vậy. Tôi tính sơ bộ, trong tập nhật ký mà tôi viết trong hơn ba năm qua, ít nhất có mười lăm cô gái đi vào cuộc đời tôi. Điều này cũng khiến tôi cảm thấy buồn. Bạn bè cùng phòng đều đang yêu, chỉ có tôi và một cậu nữa chẳng có ai cả. Cậu bạn đó cũng là người trầm tư không ai biết đến; có lẽ cậu ta cũng như tôi, luôn phải đấu tranh với chính mình và cũng giấu kín trong lòng một bí mật nào đó.
Tôi trịnh trọng viết ra tựa đề cuốn tiểu thuyết:
Sám hối thanh xuân.
Ngày 30 tháng 1. Nắng.
Viết tiểu thuyết là công việc có hiệu quả rõ rệt. Khi bạn viết ra nỗi đau của mình, dường như bạn đang mở lòng mình ra với thế giới. Nỗi đau của bạn sẽ giảm đi phần nào. Thực ra, viết là phương thức đối diện với chính mình, là sự tái hiện lại dũng khí, để phát hiện ra một thằng tôi hoàn toàn mới từ nội tâm của chính tôi. Dường như thằng tôi trước kia đã chết, và một thằng tôi mới đã chào đời. Cuộc đời là sự nối tiếp không ngừng giữa sinh và tử.
Đây có lẽ là nguyên nhân khiến nhà văn khôn ngoan, sắc sảo chăng!
Ngày 5 tháng 2. Nắng.
Đã mấy ngày rồi mà tôi chỉ viết được khoảng mười trang; càng viết càng thấy mình không có khả năng sám hối, vì đến nay tôi vẫn không biết đâu là những cái có giá trị thật sự, đâu là những cái vô nghĩa. Tôi chỉ có cảm nhận yêu, ghét chứ không có khả năng phán đoán. Và lúc đầu tôi chỉ dự định viết ra những điều tai nghe mắt thấy cùng những cảm nhận của tôi trong trường đại học chứ không có ý định lôi ra cả những chuyện từ thời niên thiếu. Vì thế viết được một hồi thì tôi phát hiện ra đã bị lạc đường.
Tôi đành đổi Sám hối thanh xuân thành Nhật ký phi thường.
Dường như cái tên này phù hợp với tôi hơn. Tôi có thể sử dụng trực tiếp rất nhiều đoạn nhật ký. Có một số chỉ cần chỉnh sửa chút ít là được.
Ngày 15 tháng 2. Nắng chuyển nhiều mây, có gió.
Hôm nay là ba mươi Tết.
Buổi chiều, bác gác cửa ký túc xá đến tìm tôi, hỏi tôi ăn Tết thế nào. Tôi cười rồi nói: “Viết tiểu thuyết.” Bác trách:
“Đừng viết nữa. Tết nhất thế này phải đoàn tụ cùng gia đình, ăn sủi cảo, còn phải thức đêm đợi giao thừa, không được làm các việc vặt như may vá gì đó, kể cả những việc như viết tiểu thuyết của cháu. Các cụ đã nói, nếu Tết đến mà còn làm những việc này thì năm mới chắc chắn cháu sẽ rất bận, làm không hết việc.”
Sau khi bác ấy đi khỏi, tự nhiên tôi không viết tiếp được nữa. Đúng lúc em trai gọi điện đến, nói nhà chỉ có hai người, chẳng ai nói gì với ai, không khí rất buồn tẻ, cả bố và em tôi đều trách vì tôi không về. Tôi buồn vô cùng. Những năm trước ăn Tết, mặc dù nhà chỉ có ba người, nhưng dù sao cũng còn có chuyện để nói. Bố tôi lúc nào cũng thích nghe tôi kể chuyện trong trường đại học, em tôi cũng vậy; hoặc tôi và em tôi cãi nhau, không ai nhường ai, bố chỉ đứng bên làm việc của mình mà không nói gì. Chiều ba mươi, tôi viết xong câu đối, em trai cầm hộ tôi, hai anh em vừa hát vừa dán câu đối. Bố tôi thì chuẩn bị đồ cúng mang ra mộ tổ tiên. Đợi chúng tôi dán xong, bố tôi liền gọi hai anh em cùng ra mộ tổ tiên cách đó ba dặm để đốt tiền vàng, khấn vái, cầu nguyện. Đó là công việc mà bố tôi thích làm nhất. Trên đường đi chúng tôi gặp rất nhiều người, một số người tôi quen, một số không. Mọi người ai cũng khen tôi vì tôi là sinh viên đại học duy nhất của vùng này, mà lại còn là trường đại học nổi tiếng. Trên đường, lúc nào bố tôi cũng khoe với mọi người bằng giọng tự hào, tôi là con trai ông, đang học ở đâu, sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì. Cứ như chính ông đi học đại học, còn tôi thì chẳng liên quan gì.
Tôi ước gì có thể về nhà ngay lập tức, nhưng rồi tôi lại nghĩ đến cuốn tiểu thuyết của mình.
Tối đến, tôi đang ngồi viết thì bỗng nghe thấy tiếng pháo nổ, tôi ngó ra cửa sổ thì nhìn thấy mọi người bắt đầu bắn pháo hoa. Mặc dù chính phủ đã nhiều lần ra lệnh cấm đốt pháo trong thành phố, nhưng mọi người vẫn đốt trộm. Tôi lại nhớ đến cảnh ăn Tết ở nhà. Mặc dù nhà rất nghèo nhưng bố tôi thường nghĩ ra đủ mọi cách để mua được rất nhiều pháo cho hai anh em tôi đốt. Đôi lúc ông cũng cao hứng, châm pháo bằng đầu thuốc lá, để trong lòng bàn tay cho nổ. Hình như ông không sợ. Hai anh em tôi đều rất phục ông. Những năm trước đó, khi mẹ tôi còn sống, bà thường làm rất nhiều sủi cảo cho chúng tôi, cả nhà ngồi quây quần trên giường, nói nói cười cười, vô cùng hạnh phúc. Một năm trước khi mẹ tôi mất, bố tôi còn ôm về một chiếc tivi đen trắng cũ 14 inch, cả nhà túm tụm trên giường, xem đến khi hết chương trình tivi mới đi ngủ.
Còn bây giờ...
Nước mắt tôi lại ứa ra. Tôi lên giường nằm, tắt đèn, mặc cho nước mắt trào ra như suối.
Ngày 18 tháng 2. Nắng chuyển nhiều mây.
Kể từ hôm đó, sáng nào tỉnh dậy tôi cũng không kìm được, chỉ muốn khóc.
Tôi còn phát hiện ra một đặc điểm khác của việc viết tiểu thuyết là dễ khiến người ta cảm thấy buồn vì chính mình. Nếu không viết thì tôi không thể nhớ lại những chuyện đã qua. Cuộc đời con người trôi qua quá nhanh, hầu như không có thời gian suy ngẫm. Chỉ khi nào bước vào tuổi xế chiều người ta mới có thể bình tĩnh nghĩ lại từng chuyện, nhưng tất cả đều đã quá muộn. Chỉ có người làm công việc viết lách và các triết gia mới có thể chiêm nghiệm về cuộc đời trước khi bước sang tuổi già.
Vì thế mục đích của việc viết không phải là vì cái lợi nhất thời, cũng không phải vì danh tiếng muôn đời mà là vì chính mình.
Ngày 22 tháng 2. Nắng.
Hôm nay, cuối cùng đã viết đến “chị họ”. Tôi mở hòm, xem lại từng món đồ mà tôi “thu thập” suốt mấy năm qua. Ngoài chiếc quần lót của chị và quần lót của Lâm Miên, còn lại đều là tất hoặc quần áo lót của các cô gái tôi không biết tên. Tôi yêu họ nhưng họ đều không biết. Kể cả nếu biết tôi yêu họ thì họ có yêu tôi không? Không phải “chị họ” cũng biết đó sao? Nhưng rồi có đi đến đâu đâu? Họ đều không yêu tôi. Với họ, tôi chỉ là một con vịt xấu xí tầm thường, thậm chí là một con cóc xấu xa, còn họ đều là thiên nga. Chúng tôi mãi mãi sẽ là trời và đất ‐ hoàn toàn cách biệt.
Cứ nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy căm hận họ. Tôi hận thế giới bất nghĩa này. Ai bảo đất trời công bằng? Lẽ công bằng đó nằm ở đâu?
Ngày 23 tháng 2. Nắng chuyển nhiều mây.
Trong quá trình viết, càng ngày tôi càng phát hiện ra rằng, những cô gái tôi yêu, không chỉ xinh đẹp mà còn có một đặc điểm là giống “chị họ”. Đúng vậy, kể từ khi mất chị, mỗi lần nhìn thấy cô nào có nét giống chị là tôi lại không kìm được lòng mình, muốn tiếp cận với họ, hỏi xin đôi tất họ đang đi ở chân. Nếu không viết truyện, có lẽ mãi mãi tôi không bao giờ phát hiện ra điều bí mật của mình.
Ngày 28 tháng 2. Nắng.
Lại bước vào học kỳ mới. Nhưng tiểu thuyết của tôi mới viết được một nửa. Bạn bè cùng phòng hỏi tôi kỳ nghỉ đông vừa rồi làm gì, tôi nói đọc sách. Họ đều cười và không hỏi gì nữa. Chắc họ đều tin lời tôi, đều nghĩ một người như tôi, ngoài việc đọc sách còn có thể làm được gì?
Tôi không thể kể cho họ biết việc tôi viết tiểu thuyết. Nếu không họ sẽ buồn cười chết mất.
Ngày 5 tháng 3. Nắng chuyển nhiều mây, có bão cát.
Sau khi bước vào học kỳ mới, tối nào tôi cũng lên giảng đường tự học, bò ra bàn viết tiểu thuyết. Nhờ viết lách mà tôi hiểu thêm về mình. Dần dần tôi đã nhận thấy rằng tâm lý của tôi có vấn đề, nói một cách chính xác hơn là tôi đã mắc bệnh tâm lý. Trong quá trình viết, điều tôi thích nhất là viết về các hành vi tình dục, và tôi đặc biệt thích miêu tả các tình tiết phong phú khác nhau và các trạng thái tâm lý tình dục kì dị. Dường như đây là nhu cầu của tôi, vì tôi cảm thấy rất thỏa mãn khi được sống trong ảo tưởng đó. Không chỉ có những ham muốn tình dục được thỏa mãn, mà ngay cả sự hiếu kỳ của tôi về chuyện đó cũng được thỏa mãn.
Nhưng tôi không biết con gái sẽ có hành vi gì, mặc dù tôi và “chị họ” từng có một lần gần gũi, nhưng nó diễn ra quá nhanh, gần như tôi chưa kịp có cảm nhận gì, và cùng với sự trôi qua của thời gian, tôi đã không còn nhớ rõ cảnh đêm hôm đó. Thậm chí có rất nhiều lần tôi tự hỏi: Có thật là chúng tôi đã làm chuyện đó với nhau không? Trong đêm hôm đó, nỗi sợ hãi đã áp đảo mọi cảm giác của tôi. Vì thế cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết gì về phụ nữ. Ngoài các hành động không hề bí ẩn mà tôi nhìn thấy ra, họ còn có hành vi và tâm lý khó đoán gì? Liệu họ có tò mò về đàn ông như tôi tò mò về phụ nữ không? Liệu họ có thủ dâm như lũ con trai chúng tôi không? Liệu họ có cảm thấy hiếu kỳ trước những đồ dùng mà đàn ông từng dùng không? Tôi không biết. Gần như tôi rất ít chơi với con gái, thực tế là tôi cũng rất ít chơi với con trai.
Tầng trên chếch với tầng chúng tôi ở đều là phòng của sinh viên nữ, vì thế rất nhiều sinh viên nam đã mua ống nhòm, hễ có cơ hội là lại lấy ra nhìn trộm cảnh quan của ký túc xá nữ. Thường chẳng bao giờ đến lượt tôi. Chỉ khi nào đến cuối tuần, hoặc trong phòng không có người, tôi mới có thể mang nó ra để thỏa mãn cơn thèm. Nhưng bình thường sinh viên nữ đều kéo ri đô, chúng tôi rất khó nhìn thấy cái gì, kể cả có nhìn thấy thì cũng chẳng có hành động gì đáng ngạc nhiên. Lúc thay quần áo họ đều kéo ri đô ra rất kịp thời.
Nhưng tôi đã phát hiện ra một nơi không thể kéo ri đô ‐ nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nữ là một bí mật.
Ngày 10 tháng 3. Nắng.
Trường có một cô bé có khả năng thu hút sự chú ý của rất nhiều người ‐ xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang. Hằng ngày, khi cô dạo bước trên đường đều có sinh viên nam đứng trên tầng huýt sáo. Cô bé tảng lờ như không nghe thấy mà vẫn ung dung bước đi. Cô thường chỉ đi một mình, trên đường đi lúc nào cũng ôm sách. Tôi phát hiện thấy cô bé ở tầng hai của khu nhà chúng tôi.
Chiều nay, vì không có giờ học nên tôi chạy đến tòa nhà dạy thể dục viết tiểu thuyết. Vì tòa nhà đó chẳng có mấy người đến học nên phần lớn chỗ ngồi đều để trống. Viết được một lúc thì phát hiện trong phòng học chỉ còn một mình tôi, thế là đành quay về ký túc xá. Đang đi đến tầng hai thì tôi phát hiện thấy cô bé thời trang đó vào nhà vệ sinh nữ. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cũng đi vào nhà vệ sinh nam bên cạnh. Có lẽ trong này chỉ còn hai chúng tôi, tôi đánh dấu chỗ cô ấy đi vệ sinh. Tôi đứng trong nhà vệ sinh nam, đợi cô ấy ra ngoài rồi vội chui ra, thấy cô ấy đã đi xa, tôi liền vào ngay nhà vệ sinh nữ. Ở đó, tôi nhìn thấy, ngoài băng vệ sinh phụ nữ và những vết máu của họ để lại, các đồ dùng khác đều giống con trai chúng tôi. Tôi đến chỗ cô bé vừa đi vệ sinh hồi hộp nhìn thì phát hiện ra giấy vệ sinh cô vừa để lại. Đột nhiên tôi nảy ra một ý định, tôi vội đưa tờ giấy vệ sinh đó lên ngửi, đút nhanh vào túi quần rồi chạy ra.
Tôi phát hiện thấy hành lang chỉ có mình tôi, không còn ai khác.
Tôi lén lấy tờ giấy đó ra xem, gần như là sạch nguyên, tôi lại cầm lên ngửi, có mùi hăm trên cơ thể cô. Tôi như ngất đi.
Không biết từ bao giờ, hình như từ lần lấy trộm quần lót của “chị họ”, tôi rất thích ngửi mùi cơ thể phụ nữ, đặc biệt là mùi hăm của họ.
Trên đường về ký túc xá, lòng tôi vô cùng lo lắng, sợ hành động vừa nãy của mình bị người khác nhìn thấy.
Tôi đã thật sự biến thái rồi.
Ngày 14 tháng 3. Bão cát.
Thực ra tôi cảm thấy mình đã biến thái từ lâu, nhưng bấy lâu nay tôi không dám nhìn thẳng vào sự thật này. Tôi đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học của phương Tây, tôi cũng biết nên sửa thói xấu đó như thế nào, nhưng hình như là rất khó. Có rất nhiều chuyện nói thì dễ, làm lại khó. Có lần đầu thì sẽ có lần sau, còn tôi thì không biết đã bao nhiêu lần. Nó đã trở thành một thói quen của tôi. Tôi không thể kiềm chế bản thân. Tôi cảm thấy xấu hổ, đau khổ vì điều đó, nhưng tôi cũng không có cách nào.
***
Viết còn một tác dụng là giải phẫu và giải phóng chính mình. Trong quá trình viết, tôi đã sống lại các trạng thái tâm lý đau khổ, mâu thuẫn mà tôi từng phải chịu đựng. Viết càng sâu sắc, càng tỉ mỉ bao nhiêu, tôi càng như được giải thoát bấy nhiêu; đầu tiên phân tách mình ra thành từng khúc, sau đó lại gắn kết chúng với nhau. Con người cũ của tôi chết đi, con người mới của tôi ra đời. Tôi đã tự cứu mình trong quá trình viết.
Chỉ có viết, bộc bạch tâm hồn với người đời, thổ lộ tất cả mọi điều, đặc biệt là phơi bày những hành vi bệnh hoạn ngày đêm giằng xé tâm can tôi mới mong tìm được sự giải thoát cho mình. Nhà Phật có câu rằng: “Buông dao đồ tể, tu hành thành Phật.” Tôi không cầu mong thành Phật, tôi chỉ mong thành người ‐ một con người có đời sống tâm lý lành mạnh. Chỉ cần mọi người rộng lòng tha thứ cho tôi.
Ngày 16 tháng 4. Nắng.
Nhưng dường như bệnh của tôi đã nặng lắm rồi, rất khó cứu chữa.
Nhiều bạn bè đã đi tìm việc; một số đã nghỉ học để đến cơ quan làm việc. Số sinh viên chưa có việc làm còn lại không nhiều, và phần lớn đều là người có hy vọng trong kì thi cao học như tôi. Điểm thi của tôi đứng thứ ba, thầy giáo nói chắc không có vấn đề gì. Giờ đây tôi càng cảm thấy trống vắng hơn.
Tôi viết thư báo cho bố biết là tôi đã đỗ cao học, còn học phí của cậu em trai, trong thời gian học thạc sĩ, tôi sẽ dạy thêm hoặc làm gia sư để chu cấp. Bố còn có thể nói được gì hơn. Đáng lẽ chúng tôi có thể nói rõ chuyện này qua điện thoại, nhưng tôi sợ ông buồn nên đành viết thư. Em tôi kể, sau khi biết tin, bố tôi vừa bực vừa mừng. Bực vì tôi không bàn bạc với ông, vì tôi quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến tương lai của mình, không nghĩ cho gia đình, còn mừng vì tôi lại có thể học cao học, ông không phải lo lắng về việc sắp xếp công việc cho tôi nữa.
Cho dù thế nào tôi cũng phải học cao học. Hướng đi cơ bản đã xác định rồi, tôi không đi làm vội.
Trước mắt thì tôi không sao viết tiếp tiểu thuyết được. Một là sinh viên tốt nghiệp đều cảm thấy hoang mang, lòng tôi cũng lo lắng, bất an và vô cùng đa cảm. Hai là khi viết đến phần sau, tôi phát hiện ra mình không thể đi đến hồi kết. Đây vốn là cuốn tiểu thuyết viết dưới dạng nhật ký, lấy các sự việc xảy ra trong cuộc sống của tôi làm chất liệu khai thác; hiện tại cuộc sống của tôi cũng chưa có kết quả, làm sao đưa ra hồi kết cho cả cuốn tiểu thuyết được.
Tiểu thuyết cũng chính là cuộc đời.
Vì không có việc gì làm nên ngày nào tôi cũng lang thang khắp nơi hoặc lên mạng. Mặc dù tiền lên mạng rất đắt, nhưng cứ cách ba ngày tôi lại lên một lần. Ở đó, chứng thị dâm của tôi được thỏa mãn. Giai cấp vô sản vẫn yêu cô bé An Kỳ qua mạng, phe Tiêu dao bận rộn với việc chia tay bạn bè, đồng hương, viết lưu bút. Gam xanh mặt mày tư lự, tỏ vẻ bất cần trước mọi thứ. Trình Nhất Đào bị tòa soạn đuổi vì quá ngông cuồng, sau đó cậu ta cầm các tác phẩm của mình đi xin việc khắp nơi, nhưng không chỗ nào dám nhận. Cậu ta tức muốn phát điên. Trưởng lão gầy không thi đạt môn ngoại ngữ, không còn hy vọng được học cao học nữa, mặt mày rầu rĩ, suốt ngày thở ngắn than dài. Cậu ta bắt buộc phải cùng đi một nơi với người yêu, nếu không tình yêu của họ sẽ biến thành con số không. Vì thế hiện tại họ cũng không hy vọng có thể ở lại thành phố này mà dự định sẽ cùng về miền Tây. Mã Phi cũng chưa tìm việc, chỉ chuyên tâm chăm lo cho trang web của cậu ta. Bố Mã Phi muốn cậu ta vào làm việc trong các ban ngành, nhưng cậu ta không thích môi trường ở đó. Cậu ta mong sau khi tốt nghiệp sẽ được xông pha đây đó, rèn luyện bản thân. Đương nhiên tương lai của cậu ta sẽ không có vấn đề gì. Chỉ tôi là không có việc gì làm. Không có ai để chia tay, cũng không cần lưu bút của người khác. Những dòng lưu bút đó đều không đáng tin, đều là giả dối, lừa gạt để lấy lòng nhau mà thôi. Tôi lạnh lùng đứng nhìn mọi người diễn trò, chỉ có điều tôi biết, người đời đều muốn làm diễn viên, muốn bịt mắt để sống. Tôi thì khác, tôi không có sự ồn ào, vui vẻ của họ; trước sau tôi cũng chỉ một mình, đi hết vòng này đến vòng khác trên sân vận động không đầu không cuối. Đó là một vòng tròn. Nhưng mọi người đã quen với việc đứng ở một chỗ nghe thầy giáo ra hiệu lệnh, và thế là mọi người đều coi đó là điểm đầu, nhưng thực tế đó cũng là điểm cuối. Cuộc đời vốn không có điểm đầu, cũng chẳng có điểm cuối; cuộc đời chỉ có con đường được trải bằng thời gian. Trên con đường này, trước sau đều chỉ có một mình ta; một số người tỏa ra, rồi tựa như cơn gió, tựa thứ âm thanh từng được nghe từ nhiều năm trước, dường như đã từng tồn tại nhưng không thể tìm lại được nữa; một số người khác cho dù bước đi song song bên nhau, nhưng mãi mãi đều chỉ là những người xa lạ, việc họ cùng đường hay không cùng đường sẽ chẳng có gì khác nhau. Cuộc đời con người là như vậy đó.
Ngày 18 tháng 4. Nắng.
Người ta nói: “Nhàn cư vi bất thiện.” Thực không sai chút nào.
Cuối cùng tôi đã biết tên của cô bé ăn mặc thời trang, Thiền Mĩ. Thật giống như con người cô ‐ một vẻ đẹp lẻ loi. Cô ở phòng mà trước đây Lâm Miên đã từng ở. Một sự trùng hợp lạ lùng! Có thể cô đã được nghe chuyện về Lâm Miên! Dường như họ có điểm chung, thậm chí có thể khiến cho người ta nghi ngờ là cô đang cố tình bắt chước Lâm Miên.
Buổi tối, mấy người cùng phòng còn lại đều đi uống rượu. Tôi cũng uống một ít. Họ không muốn quay về ký túc, nói về chỉ thêm đau khổ, thà lên mạng hoặc xem phim thâu đêm còn hơn. Tôi không đi. Quay về phòng ngủ được một lát thì tỉnh dậy. Bất giác tôi cảm thấy vô cùng cô đơn, bèn rời phòng đi dạo quanh sân trường. Tôi không biết các thế hệ trước học đại học có cảm nhận gì về cuộc sống đại học, còn thế hệ chúng tôi bây giờ sợ nhất là sống trong trường đại học. Những nỗi đau khổ đơn thuần, những giày vò về mặt sinh lý, những bài học vô nghĩa. Dường như trường đại học là một ngôi chùa, còn chúng tôi đều là phàm phu tục tử, không có ai muốn làm hòa thượng.
Đêm đã về khuya, sân trường tĩnh mịch biết bao! Nhưng tôi biết đi đâu bây giờ? Tôi ngồi xuống vệ đường rồi bất ngờ khóc nức nở.
Sau đó, tôi nhớ đến Thiền Mĩ và Lâm Miên; không kìm nổi mình, tôi liền đi lên tầng hai. Có lẽ tất cả mọi người đều đã ngủ say.
Tôi muốn nhìn cô ấy một lát.
Đột nhiên cửa phòng Thiền Mĩ bật mở, tôi vội vàng nấp vào một góc. Một cô gái ra ngoài đi vệ sinh. Tôi không biết làm thế nào, chỉ thấy máu trong người như bốc lên; không kìm nổi mình, tôi liền bước vào cửa phòng đang mở đó. Mọi người đang ngủ say, tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhờ ánh đèn đường, tôi nhìn thấy Thiền Mĩ đang nằm ở tầng dưới, quần áo của cô đặt trên bàn, chiếc bàn cạnh giường cô bày rất nhiều đồ trang điểm. Tôi rón rén bước đến, cô ấy đang ngủ say. Tôi rất muốn hôn cô một cái nhưng lại sợ. Tôi vội vàng lấy một ít đồ trang điểm của cô chuẩn bị đi ra thì nhìn thấy cô bạn đi vệ sinh vừa rồi đã quay vào. Tôi vội vàng nấp ở sau cánh cửa. Cô bạn lên giường ngủ tiếp. Tôi nhẹ nhàng mở cửa rồi đi ra.
Đây là đồ dùng duy nhất có mùi thơm của phụ nữ mà tôi lấy trộm.
Ngày 19 tháng 4. Nắng.
Tôi thường nghĩ, liệu có phải thần kinh của tôi bất bình thường không, nếu không tại sao tôi thường không làm chủ được mình? Hành vi của tôi ngày càng táo bạo, mạo hiểm, nhưng dù biết là như vậy, dù biết hậu quả của việc làm này là gì, tôi vẫn không thể kiềm chế được mình. Bắt đầu từ lần lấy trộm quần lót của “chị họ”, cho đến lấy trộm quần lót của Lâm Miên, xin tất của các cô gái xinh đẹp, lấy trộm giấy vệ sinh của Thiền Mĩ, và đến tối hôm qua lấy trộm đồ trang điểm của Thiền Mĩ, không lần nào bị người khác phát hiện, ngược lại tôi còn nhìn thấy vẻ thích thú của người bị lấy trộm. Họ đều tự hào vì điều đó.
Ngày 23 tháng 4. Trời âm u, có mưa nhỏ Schopenhauer nói đúng, đàn bà phải dùng roi để quất.
Hôm nay, trong lớp đã xảy ra một chuyện lớn. Chuyện xảy ra với Vi Tiểu Ngọc. Từ trước tới nay cô ấy đều nói mình đến ở nhờ nhà chú. Hóa ra, hồi năm thứ ba, Tiểu Ngọc đã quen một người đàn ông hơn mình mười lăm tuổi ở sàn nhảy, sau đó họ yêu nhau. Người đàn ông đó buôn bán, thực tế là đã có vợ từ lâu. Tiểu Ngọc cũng biết chuyện này, nhưng vì thấy cuộc sống của mình buồn tẻ nên đã lén lút sống như vậy. Hình như người đàn ông đó sau này cũng yêu Tiểu Ngọc thật lòng, còn mua cho cô một căn hộ lớn ở trung tâm để cô ở một mình. Lúc đầu cô còn ngại, chỉ đến cuối tuần mới về đó ngủ, sau này cô ở đấy luôn. Cô nói với bạn bè cùng phòng là mình ở nhà chú, vì chú sức khỏe không được tốt, cần cô chăm sóc. Vì thế khoa cũng cho phép cô được nghỉ giờ thể dục buổi sáng. Từ đó, Tiểu Ngọc sống chung với người đàn ông nọ. Thời gian trôi qua, tình cảm hai người ngày càng sâu đậm, người đàn ông đồng ý kết hôn với cô. Mặc dù không muốn kết hôn, nhưng Tiểu Ngọc quyết phải lấy căn hộ này. Cô có dự định riêng mà người đàn ông cũng có ý đồ của anh ta. Cho đến một ngày cách đây không lâu, Tiểu Ngọc phát hiện ra anh ta ngủ với một cô gái trẻ khác ngay trên giường của mình, cô vô cùng phẫn nộ. Nhưng vì muốn đoạt được căn hộ, cô đã vờ như không tức giận, còn chụp rất nhiều ảnh làm tình giữa cô ả và người đàn ông. Có được các chứng cứ này rồi, cô vừa đòi cắt đứt quan hệ với anh ta, vừa yêu cầu anh ta bồi thường những mất mát tuổi trẻ và sự tổn thất về mặt tinh thần. Cuối cùng họ cãi nhau. Tiểu Ngọc nói rất gay gắt rằng, cô muốn quyền sở hữu căn hộ phải thuộc về mình, nếu không cho cô, cô sẽ kiện anh ta ra tòa, và còn gửi những bức ảnh này cho vợ anh ta, để anh ta thân bại danh liệt. Lúc đầu cô chỉ dọa anh ta, không định làm thật, ai ngờ người đàn ông đó tưởng thật, bèn đến tòa kiện cô trước, nói cô dụ dỗ anh ta. Xem chừng kẻ thân tàn danh bại không phải là người đàn ông đó mà chính là Tiểu Ngọc.
Tòa thông báo sự việc cho nhà trường và khoa, bảo họ tốt nhất là đứng ra hòa giải và làm công tác tư tưởng cho Tiểu Ngọc. Nhà trường cũng xét tới nhiều ảnh hưởng không tốt nên đã đồng ý. Kết quả cuối cùng là người đàn ông đó chỉ cho Tiểu Ngọc một vạn tệ. Lúc đầu Tiểu Ngọc đã vứt cọc tiền đi, sau đó lại nhận, nhưng cô tuyên bố sẽ giết chết hắn ta. Thật đúng là “cao nhân ắt có cao nhân trị”.
Chuyện này trở thành chủ điểm bàn luận của chúng tôi. Bắt đầu từ hôm xảy ra vụ rắc rối, Tiểu Ngọc không còn đến trường nữa. Không ai biết sau đó cô đi đâu, hằng ngày làm những gì.
Ngày 25 tháng 4. Nắng.
Buổi tối rảnh rỗi, tôi ra ngoài đi dạo, trông thấy Thiền Mĩ đi vào sàn nhảy của trường, tự dưng tôi cũng muốn vào xem. Bốn năm đại học, tôi chưa bao giờ vào chỗ đó. Một là tôi không có tiền, hai là tôi không biết nhảy. Không những không biết nhảy mà còn cảm thấy khinh thường những kẻ đi nhảy. Thời gian trôi qua, dường như sự khinh thường đó đã biến thành lòng căm thù.
Trong sàn nhảy rất đông người, không gian mờ tối, nhạc phần lớn là những giai điệu đồi trụy, đèn quay liên tục hất ánh sáng cuồng loạn lên mặt mọi người. Có nhiều gã con trai đang nhảy quanh Thiền Mĩ, nhưng Thiền Mĩ vẫn lạnh băng, tỏ vẻ không thèm để ý. Nhảy xong một bài, Thiền Mĩ chưa kịp ngồi xuống thì đã có mấy cậu xúm đến. Có cậu mời cô liên tiếp bốn lần, cô đều từ chối. Khi tôi nhìn thấy những ánh mắt xanh lục lóe sáng như mắt sói của đám sinh viên nam trong ánh đèn quay, nhìn thấy đám nữ sinh cô nào cũng mặc hở hang sẵn sàng để con trai ôm ấp, tự nhiên lòng tôi dấy lên một nỗi thù hận. Họ xoay hết vòng này đến vòng khác, nhún nhảy theo tiếng nhạc chát chúa. Và cảm giác trôi dạt theo dòng này khiến tôi vô cùng căm ghét sàn nhảy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mời ai nhảy. Tôi biết, ở đây không có chỗ cho tôi.
Chắc là do lúc tôi vào cũng muộn rồi nên chỉ lát sau đã đến phần giữa của chương trình. Bắt đầu mở nhạc disco. Đây là cao trào của buổi khiêu vũ.
Bao nhiêu con người cùng nhảy một điệu giống nhau. Tôi vô cùng căm ghét hành vi tập thể này. Nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất là điệu nhảy của Thiền Mĩ và một gã ăn mặc rất thô bỉ. Động tác của gã đó là mơn trớn đôi tay ở vị trí cách mười centimet, tựa như vuốt ve Thiền Mĩ một lượt từ trên xuống dưới, còn Thiền Mĩ lại ra sức uốn éo, tỏ vẻ ngất ngây. Đây rõ ràng là động tác làm tình. Sau đó tôi nhìn thấy một gã khác có một động tác nhảy còn thô bỉ hơn với một cô gái khác. Gã ta đặt đôi tay mình ở phía dưới, rồi tạo tư thế thủ dâm. Cô gái kia thì ra sức oằn mình, tỏ vẻ trêu ghẹo. Lúc đầu tôi nhìn không rõ, chỉ nghĩ là đang nhảy, đúng lúc có hai cậu khác ngồi bên bình luận, vì có một cậu hình như là sinh viên mới, không hiểu hàm ý của điệu nhảy này, cậu kia liền giải thích cho nghe.
Tôi ra khỏi sàn nhảy mà lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm, thề mãi mãi sẽ không bao giờ bước vào chốn này nữa.
Ngày 20 tháng 5. Nắng.
Khi khoa đọc kế hoạch xin việc đầu tiên của bạn bè trong lớp, tôi vô cùng kinh ngạc vì nghe tin Trần Mai đi bộ đội, và sẽ đi Thanh Hải. Buổi chiều, Trần Mai đến tìm tôi, bảo tôi viết lưu bút cho cô. T?