← Quay lại trang sách

Chương 7

Cũng trong hai mươi ngày đó, đã xảy ra hai chuyện khiến Dư Vĩ không thể tin được.

Chuyện thứ nhất: Lúc Dư Vĩ đi, anh đưa một chùm chìa khóa phòng cho Tiếu Nhân. Hôm sau Tiếu Nhân đến phòng anh và nhìn thấy phần sau cuốn tiểu thuyết của Lâm Phong, cô giở ra xem, lúc đầu cảm thấy hơi ghê tởm, nhưng cô rất tò mò vì cách viết tinh tế, đặc biệt là phần miêu tả cuộc sống sinh viên khá hay. Cô bèn đọc tiếp. Không để ý tới thời gian, cô ngồi lại phòng Dư Vĩ đọc một mạch cho đến hết. Hôm sau, cô mang phần đó về nhà cho bố đọc. Đọc xong, hai bố con cùng thấy lòng nặng trĩu; đúng là có đoạn viết rất hay, nhưng tâm lý bệnh hoạn của cậu ta thực sự quá ghê tởm. Những chuyện như thế mà cũng viết ra được! Nhà văn già rất lấy làm tiếc cho tác giả, vì ngoài sự biến thái trong tâm lý tình dục, cậu ta gần như là một người xuất sắc.

Tiếu Nhân kể chuyện này cho bạn bè cùng phòng nghe, vì phòng họ cũng đã từng bị “quấy rối tình dục”, cô muốn cho bạn bè biết tâm trạng của những gã đàn ông “gây án” đó. Cô dặn mọi người cùng phòng không được kể ra ngoài. Nhưng các cô bạn đó cũng giống như cô, yêu cầu người khác phải làm như vậy rồi kể cho họ nghe.

Trong khi câu chuyện được đồn đại ngày càng xa với thực tế ban đầu thì ký túc xá nữ Học viện Y đã xảy ra một chuyện. Một sinh viên ra ngoài đi tiểu vào lúc hai giờ đêm; đang mơ màng thì thấy cũng có một người đi giải trong nhà vệ sinh. Lúc đầu cô sinh viên này không để ý vì lúc đi tiểu cô vẫn rất buồn ngủ. Đột nhiên cô cảm thấy có gì hơi bất thường, chỉ thấy người đó đang nhìn cô chằm chằm. Cô ngẩng đầu lên nhìn kỹ, phát hiện đó là một người đàn ông. Sợ quá, cô hét lớn “Cứu tôi với!”, không kịp kéo quần mà chạy vội ra ngoài, kết quả là bị vấp ngã. Gã đàn ông đó đến gần, sợ quá, cô liền kêu lên thảm thiết. Gã đàn ông đó vội chạy xuống dưới. Cô sinh viên vẫn hét lớn như vậy, đến khi có bạn cùng phòng chạy đến kéo dậy mà cô vẫn nghĩ đó là gã đàn ông, cứ một mực lùi ra sau, giọng còn thảm thiết hơn. Hành lang chật kín người, cũng có cô cả gan chạy xuống dưới, nhưng gã đàn ông đó đã mất tích từ lâu.

Điều đáng nói là tinh thần của cô sinh viên đó trở nên bất thường. Bạn bè kéo hộ quần cô lên và dìu vào phòng, nhưng cô cứ rúc vào góc giường, chỉ một cô bạn nói: “Đừng lại gần... Cứu tôi với!”

Sáng hôm sau, nhân viên phòng bảo vệ đến hỏi thăm rất lâu, cô vẫn chỉ nói câu đó. Phòng bảo vệ nhận định, sự việc này cũng giống các vụ “quấy rối tình dục” xảy ra mấy lần trước ở các trường khác, chắc chắn là cùng một người, và thời gian gây án cũng vẫn là tối thứ Bảy. Nhà trường lập tức đưa cô sinh viên đến Viện tâm thần và thông báo cho người nhà.

Chuyện này đồn ra khắp Học viện Y, mọi người đều thấp thỏm, bất an. Sinh viên nữ không dám đi vệ sinh vào buổi tối, thậm chí không dám lên giảng đường tự học. Công tác an ninh ở ký túc xá nữ được siết chặt, người ta còn bố trí thêm cả lực lượng bảo vệ. Sau đó, câu chuyện còn lan sang các trường khác, tin đồn càng bay xa càng đáng sợ. Sở giáo dục tỉnh còn mở một cuộc họp bàn riêng về việc này, một mặt yêu cầu các trường phải tăng cường bảo vệ, mặt khác yêu cầu Học viện Y và các trường khác phối hợp để nhanh chóng điều tra cho rõ sự tình. Học viện Y còn liên hệ với đồn công an địa phương để cùng họ điều tra vụ án này.

Vụ việc cũng gây ra sóng gió lớn cho trường Đại học Phương Bắc. Nhà trường tăng cường các biện pháp bảo vệ và nhắc nhở sinh viên nữ buổi tối, đặc biệt là các buổi tối cuối tuần phải đề cao cảnh giác. Thông tin vừa truyền đi, các nữ sinh đều sợ hãi, cứ đến cuối tuần lại cùng bạn trai ra ngoài thuê phòng ở, hoặc lên mạng, hoặc đi xem phim thâu đêm, hoặc đưa bạn trai đến hẳn phòng, kéo kín ri đô, một mình một thế giới, không để ý đến người khác.

Hai giờ đêm, nhà trường bất ngờ cho người đến kiểm tra ký túc xá nữ, thấy rất nhiều sinh viên vắng mặt không lý do, và rất nhiều sinh viên sống chung với người yêu trong phòng. Nhà trường rất bực, kiểm điểm liền mấy người. Tiếp đó, Phòng sinh viên và Ban tuyên truyền lại nộp cho nhà trường bản Báo cáo điều tra tâm lý giới tính và hiện tượng sống thử của sinh viên, kết quả điều tra khiến mọi người đều sửng sốt. Hơn 50% số sinh viên nữ cho biết từng có quan hệ tình dục, sinh viên nam cũng có hơn 30%. Theo sự phản ánh của các phòng khám nhỏ quanh vùng, thường có nữ sinh đến nạo phá thai, và quan trọng là, hầu như tất cả các sinh viên nữ đều thiếu trang bị kiến thức về tình dục và giáo dục giới tính cần thiết, để lại nhiều di chứng nặng nề. Điều khiến nhà trường bất ngờ nhất là trong quá trình tiến hành cuộc điều tra này, phần lớn các nữ sinh đều tỏ thái độ thản nhiên, và họ cho biết, hành vi sinh hoạt tình dục này gắn liền với tình yêu, nhưng không nhất thiết phải liên quan đến hôn nhân. Phần cuối của bản báo cáo bày tỏ sự lo lắng trước vấn đề xây dựng nền tảng đạo đức cho sinh viên hiện nay.

Trong lúc nhà trường tiến hành các công việc này, các phương tiện thông tin đại chúng cũng rất quan tâm. Chỉ trong một thời gian ngắn, truyền hình đã phát sóng chương trình phanh phui hiện tượng sống thử của sinh viên; ngay cả đài truyền hình trung ương cũng phát sóng chương trình nói chuyện liên quan đến vấn đề sống thử của sinh viên trong giờ cao điểm. Báo chí làm rùm beng lên, nhiều báo cáo điều tra có liên quan và quan điểm của các chuyên gia cũng được trình bày. Trong vòng nửa tháng, vấn đề này đã trở thành tiêu điểm của toàn xã hội.

Bố Tiếu Nhân đọc xong tiểu thuyết của Lâm Phong thì rất quan tâm đến vấn đề tâm lý giới tính; giờ lại đọc được các bài báo và bài phân tích trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng, mà con gái mình lại đang trong trường nên càng quan tâm hơn nữa.

Cuối tuần, Tiếu Nhân cũng không dám ở lại trường mà về nhà từ rất sớm. Cô kể cho bố nghe mọi việc. Nhà văn già vẫn cho rằng đây là sự suy đồi của đạo đức xã hội, là ảnh hưởng xấu của các trào lưu phương Tây đối với thế hệ thanh niên. Tiếu Nhân kể cho ông nghe chuyện xảy ra nửa tháng trước, hai cha con không ai bảo ai, cùng nghĩ đến Lâm Phong. Trong tiểu thuyết của mình, Lâm Phong đã miêu tả một việc thường làm của nhân vật chính sau khi bị biến thái về tâm lý là đi ăn trộm đồ dùng của các cô gái mà anh ta thích, kết quả cũng khiến một cô gái sợ quá phải vào bệnh viện tâm thần, còn anh ta thì sống trong sự đau khổ tột độ, cuối cùng đã phải tự tử.

Trong phần kết của tiểu thuyết này, ngoài việc nhân vật chính tự tử, rất nhiều chi tiết khác tương tự chuyện xảy ra đêm hôm đó. Họ đều có chung một linh cảm: rất có thể người đàn ông gây án nọ chính là Lâm Phong, vì từ đầu đến cuối họ luôn cảm thấy người mà Lâm Phong viết trong tiểu thuyết chính là cậu ta. Dư Vĩ cũng từng nói với họ, rất có khả năng đây là cuốn tự truyện của Lâm Phong, các tình tiết trong truyện rất có thể là thực, đặc biệt là các tình tiết viết về sự kiện Lâm Miên, họ đã từng đọc trên báo chí. Kể cả không phải Lâm Phong thì ít nhất, Lâm Phong cũng có liên quan đến vụ án.

Sau khi thảo luận rất lâu, nhà văn già đưa ra một quyết định táo bạo: ông muốn nói chuyện với Lâm Phong. Đầu tiên Tiếu Nhân phản đối:

“Dư Vĩ đã dặn con không được cho người khác đọc cuốn tiểu thuyết này, vì anh ấy đã hứa với Lâm Phong sẽ không cho bất kỳ ai đọc tiểu thuyết của cậu ta. Con lén đưa cho bố đọc, lúc đầu anh ấy không đồng ý, sau đó vì nể bố nên không nói gì. Nếu bây giờ bố nói chuyện với Lâm Phong thì rõ ràng Dư Vĩ đã nuốt lời hứa. Không được đâu bố ạ.”

Nhưng nhà văn nóng tính lại cho rằng:

“Cần phải giải quyết nhanh việc này, nếu không, đợi đến khi xảy ra vụ nữa thì không kịp đâu, và tất cả chúng ta sẽ cảm thấy bất an.”

“Có gì mà bất an. Con về nhà ở, chẳng có gì liên quan đến con cả.”

“Sao lại ích kỷ như thế được? Bố là một nhà văn, bố phải có trách nhiệm trong chuyện này. Hơn nữa, nếu đúng thật là Lâm Phong thì rất có thể cậu ta sẽ nghĩ đến việc tự tử, chúng ta phải ngăn cậu ấy.”

Tiếu Nhân vẫn không đồng ý. Sáng hôm sau, ông cụ lại nói với cô con gái:

“Tiếu Nhân này, Dư Vĩ đi dự hội thảo, có thể phải nửa tháng nữa mới về. Hơn nữa, lúc đầu cậu ta cũng nói với bố, phải giúp Lâm Phong xuất bản, hình như Lâm Phong cũng rất hào hứng, điều này có nghĩa là, Lâm Phong cũng mong tiểu thuyết của mình được mọi người đọc, được mọi người chấp nhận. Mặc dù bố không thích loại tiểu thuyết này, nhưng suy cho cùng, cậu ta là một thanh niên có tài. Chúng ta không thể nhìn cậu ta, không phải, không thể đợi cậu ta tái phạm sai lầm gì nữa. Bố đã nghĩ cả đêm rồi, không nói không được. Chúng ta nên cứu Lâm Phong. Dư Vĩ quay về cũng không trách chúng ta đâu. Hơn nữa, chính Lâm Phong cũng rất mong tiểu thuyết của mình được xuất bản còn gì? Bố là một nhà văn, lẽ nào cậu ta không muốn để bố giới thiệu tác phẩm của mình hay sao?

Tiếu Nhân thấy cha nói cũng có lí, nhưng cô vẫn do dự:

“Nhỡ gã đàn ông đó không phải là cậu ta thì sao?”

“Có phải là cậu ta hay không không quan trọng, điều quan trọng là cậu ta đã từng gây án. Nếu gã đàn ông đó không phải là cậu ta thì bố sẽ lựa lời khuyên cậu ta từ giờ trở đi phải chấm dứt ngay hành vi này, bất kể thế nào, cậu ta đã từng gây ra những vụ án tương tự.”

Cuối cùng Tiếu Nhân đồng ý, nhưng hơi sợ. Nhà văn già lại không hề ngần ngại. Ông nói:

“Theo như lời các con thì gã đàn ông gây án không cố ý làm hại người khác, chỉ do anh ta không làm chủ được bản thân, anh ta có bệnh. Anh ta chưa bao giờ trực tiếp làm tổn thương đến người khác. Chúng ta sẽ dựa trên thái độ “mắc lỗi thì sửa, không mắc lỗi thì lấy đó để rút kinh nghiệm”. Bố tin là Dư Vĩ sẽ không trách chúng ta đâu.”

Tiếu Nhân đến phòng Dư Vĩ tìm một lúc lâu mới thấy số điện thoại của Lâm Phong. Cô gọi điện cho Lâm Phong, bảo rằng cô là bạn gái Dư Vĩ, có việc muốn nhờ cậu ta giúp đỡ. Lâm Phong hơi bất ngờ vì có người lại nhờ đến mình, vội hỏi chuyện gì. Tiếu Nhân nói là giúp cha cô sắp xếp lại bản thảo. Dư Vĩ từng kể với Lâm Phong, cha của Tiếu Nhân là nhà văn, Lâm Phong rất mong được Dư Vĩ giới thiệu mình với cha Tiếu Nhân, giờ không ngờ ông lại tự tìm đến. Cậu hết sức vui mừng, hỏi rõ địa chỉ, đúng hẹn ba giờ chiều tìm đến nhà Tiếu Nhân.

Được gặp nhà văn mà mình ngưỡng mộ từ lâu, Lâm Phong tỏ ra rất gò bó, không biết phải nói chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ông và xoa tay. Lúc đầu họ chuyện gẫu về Dư Vĩ, cuối cùng nhà văn già nói:

“Dư Vĩ có nói với bác là cháu viết một cuốn tiểu thuyết có tên là Nhật ký phi thường, cậu ấy đánh giá rất cao tác phẩm của cháu.”

“Cháu không biết viết. Lần đầu tiên viết, cũng không dám cho người khác đọc. Cháu quen thầy Vĩ trong buổi thầy thuyết trình ở lớp cháu. Thầy có tư tưởng rất thoáng, rất gần gũi với những suy nghĩ của thanh niên bọn cháu. Hơn nữa, cái mà cháu viết...” Cậu nhìn nhà văn nghiêm nghị trước mặt mình rồi tiếp tục nói với vẻ ngại ngùng: “những cái mà cháu viết chỉ mang tính ký sự thôi, không thể gọi là tiểu thuyết. Thầy Vĩ là người nghiên cứu tâm lý học, vừa khéo những cái cháu viết lại có liên quan đến tâm lý học, nên cháu đã gửi nó cho thầy đọc.”

“Cậu ấy nói muốn giới thiệu với bác để bác đọc, muốn bác giới thiệu cho một số tạp chí hoặc nhà xuất bản nào đó.”

“Thế thì tốt quá!” Lâm Phong mừng rỡ không biết nói gì, một lúc lâu sau mới tiếp: “Đợi thầy Vĩ về, cháu sẽ mang đến cho bác.”

“Ờ, bác muốn hỏi trước, tại sao cháu lại viết một tác phẩm như vậy?”

Lâm Phong giật mình, lại xoa tay rồi nói:

“Cháu cũng không biết. Cháu chỉ muốn viết nó ra để mọi người nhìn thấy đời sống nội tâm chân thực của thanh niên, để mọi người quan tâm, thông cảm với nó, phân tích và giải quyết nó.

“Lẽ nào chỉ có như vậy hay sao, cháu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm nhà văn à?”

“Trước đây cháu đã từng nghĩ đến, sau đó thì không nghĩ nữa, vì bản thảo gửi đi đều không sủi tăm, giống như đá chìm đáy biển. Có thể là do cháu viết kém quá, rất ít có bài được đăng. Dĩ nhiên, cháu vẫn luôn tin tưởng một ngày nào đó sẽ viết ra được tác phẩm hay.”

“Nếu không muốn làm nhà văn thì sẽ không thể tập trung công sức vào công việc sáng tác. Con người cần phải có lí tưởng. Nếu từ trước tới nay cháu vẫn kiên trì viết đều đặn thì đừng bỏ cuộc.”

“Đôi lúc cháu nghĩ, rất có thể những cái cháu viết là để cho chính mình đọc, vì thế trong lúc viết, cháu cũng không chú trọng nhiều lắm đến văn phạm, cả việc người khác có thích đọc hay không, tình tiết có hồi hộp, gay cấn không, có chất văn hay không v.v... Cháu rất do dự, không biết có nên để cho người khác đọc không. Mãi đến khi thầy Vĩ đến lớp cháu thuyết trình, cháu mới quyết định đưa cho thầy đọc. Thầy kể ở nước ngoài, mấy năm trước, hiện tượng này cũng rất phổ biến, nhưng nước ngoài thì có người dám đối mặt với vấn đề đó và tích cực đưa ra phương án giải quyết. Thực tế là một số thanh niên bọn cháu ít nhiều đều mắc chứng bệnh tâm lý này.

“Cháu sẽ không phật ý nếu bác đã đọc nó rồi chứ?”

Lâm Phong giật mình, có phần hoảng hốt. Bố Tiếu Nhân vội giải thích:

“Chuyện là thế này, Dư Vĩ từng giới thiệu cho bác về cháu, bác rất tò mò nên đã bảo Tiếu Nhân lén mang về đọc, Dư Vĩ vẫn chưa biết chuyện này, vì thế bác muốn nói trước với cháu một tiếng.”

“Từ lâu cháu cũng rất muốn nhờ bác cho ý kiến.”

“Lâm Phong này, sau khi đọc xong, bác cảm thấy rất không yên tâm. Bác là một nhà văn có tinh thần trách nhiệm cao, giới phê bình nói trách nhiệm và sứ mệnh lịch sử của bác rất lớn lao. Vì thế sau khi đọc xong, bác vô cùng bất ngờ trước tâm lý thiếu lành mạnh của thanh niên mà cháu miêu tả trong tác phẩm. Và cả việc sống thử trước hôn nhân của các thanh niên mà cháu miêu tả. Bác chỉ đọc được một số bài viết trên báo chí, còn trong cuộc sống hiện thực, ví dụ như trường của cháu, có đúng là như vậy không?”

“Đúng ạ, có nhiều cái cháu được tận mắt chứng kiến.”

“Thế cháu cũng có một số cảm nhận như nhân vật chính chứ?”

Lâm Phong không biết nên nói gì, đây chính là điều cậu sợ nhất, nhưng người khác lại đoán ngay ra điều này. Cậu ấp úng:

“Có một số ạ, còn một số cháu chỉ được nghe kể. Tóm lại, đó là những chuyện xảy ra trong giới sinh viên bọn cháu.”

“Bác luôn cho rằng, đã là nhà văn thì bắt buộc phải có một điều kiện là tâm hồn toàn diện, cao thượng. Chỉ khi có được một tâm hồn toàn diện, cao thượng, anh ta mới có thể chắt lọc những tài liệu nguyên thủy trong cuộc sống, mới có thể giáo dục độc giả, khơi trong gạn đục cho xã hội. Hay nói ở tầm cao hơn là có thể cải tạo xã hội.

Cũng chỉ khi nào có một tâm hồn như thế, những điều anh ta miêu tả trong tác phẩm mới trở nên trong sáng, cao thượng.

“Đúng ạ, cháu cũng nghĩ như vậy.”

“Cháu phải cố gắng để đạt được ngưỡng đó. Hiện giờ chỉ có thể nói là sự trong sáng, tư tưởng, giá trị quan, nhân sinh quan đều đang hình thành, cháu còn phải tích cực rèn luyện mình trong phương diện này.

Nhà văn già rất muốn liên hệ nội dung cuộc nói chuyện với cuốn tiểu thuyết, nhưng ông vẫn ngập ngừng. Họ còn bàn về các tác phẩm thành danh của rất nhiều nhà văn, bàn về sự từng trải của họ; cuối cùng ông mới nói:

“Lâm Phong à, cháu viết rất chân thực, đây là điều cần thiết đối với một tác phẩm, nhưng nếu đây là những chuyện cháu đã và đang trải qua thì phải kiên quyết ngăn chặn hành vi không tốt này.”

Nghe vậy, Lâm Phong liền cúi đầu xuống, cũng không xoa tay nữa. Vị nhà văn nói tiếp:

“Gần đây cháu có được nghe những chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ của các trường đại học hay không?”

“Cháu có nghe nói.”

“Nếu có người cho rằng những việc đó là do cháu làm cũng là điều dễ hiểu. Bởi cuốn tiểu thuyết cháu viết chứng tỏ cháu có những kinh nghiệm gây án tương tự.”

Lâm Phong ngẩng đầu lên với vẻ sợ hãi, nhìn nhà văn nghiêm nghị đang ngồi trước mặt mình. nói:

“Không, không phải cháu. Những chuyện đó chỉ đơn thuần là một sự ngẫu nhiên.”

“Lâm Phong à, cháu đừng sốt ruột. Bác có phải là người của cơ quan công an đâu, hiện giờ bác đang đứng trên góc độ của một người bạn quan tâm, yêu thương cháu, không có ác ý gì, bác chỉ muốn khuyên cháu, muốn giúp đỡ cháu về mặt tư tưởng. Cháu phải nói thật với bác, bác sẽ không bán đứng cháu đâu. Cháu phải tin bác. Cháu có biết chuyện xảy ra nửa tháng trước ở Học viện Y không?

“Dạ.”

“Thực sự là bác và mọi người rất quan tâm đến cháu nên mới khuyên cháu như vậy. Nếu đúng là cháu thì cháu phải đi tự thú, phải dũng cảm đối mặt với tội ác ẩn sâu trong nhân tính, đừng bao giờ bước đến đường cùng; nếu không phải là cháu thì từ sau cháu phải chú ý.”

Lâm Phong không ngờ cậu đến đây với tất cả sự nhiệt tình của mình, giờ lại phải quay về trong nỗi nhục nhã ê chề.

Chuyện thứ hai là một ngày trước khi Dư Vĩ về, Lâm Phong đã bị công an khu vực bắt.

Nhưng anh không biết mọi chuyện ngay.

Một giờ chiều Dư Vĩ về đến trường, vì quá mệt nên anh muốn ngủ một giấc. Tắm táp xong, anh lên giường ngủ, bốn giờ chiều mới tỉnh giấc. Đầu tiên là gọi điện thoại cho Tiếu Nhân, không có ai ở phòng, có lẽ mọi người đi học hết rồi. Không có việc gì làm, anh mở máy tính và xem email. Có rất nhiều người gửi thư cho anh trao đổi về các vấn đề lí luận. Con Một vẫn viết thư đều đặn, nhưng không muốn gặp anh; tuy vậy Dư Vĩ cũng mừng là cô bắt đầu kể cho anh nghe cuộc sống “sa đọa” của mình. Một người, chỉ cần dám đối mặt với quá khứ và có can đảm sám hối thì anh ta sẽ có hy vọng. Yêu Thật Lòng vẫn không thấy hồi âm. Anh gần như có thể khẳng định, cô sinh viên tự tử lần trước chính là Yêu Thật Lòng. Anh cảm thấy tiếc cho cô ấy. Và còn một điều khiến Dư Vĩ rất mừng là trên mục đóng góp ý kiến, có rất nhiều ý kiến phản hồi; có người nói về trang web, có người muốn hợp tác với anh, có người lại nói về con người anh, có người bảo anh làm tốt, nhưng cũng có rất nhiều người chửi anh.

Anh thấy đây là một tín hiệu đáng mừng, nó chứng tỏ mọi người đã bắt đầu chú ý đến vấn đề anh đặt ra.

Anh vẫn cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc nữa nên lại tắt vi tính đi. Thấy tiểu thuyết của Lâm Phong đặt trên bàn, anh cầm lên đọc. Anh cũng muốn biết các tình tiết phía sau.