Chương 10
Báo chí và Internet đưa tin rùm beng về cái chết của Lâm Phong. Tòa cho rằng rất có thể cậu ta sợ tội nên tự tử. Bố Tiếu Nhân phẫn nộ phản đối kịch liệt, cho rằng cái chết của Lâm Phong có nhiều điều bí ẩn, rất có thể là do cậu không muốn gặp bố mình nên đã tự tử. Bố Lâm Phong, sau khi con trai chết cũng không biết làm thế nào. Khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, ông tỏ ra thù oán Dư Vĩ. Mặc cho mọi người khuyên nhủ, ông không thèm đếm xỉa đến ai. Ông khóc mãi, cuối cùng chuẩn bị mang thi hài của Lâm Phong về quê.
Mấy ngày qua, Dư Vĩ không hề bước ra khỏi cửa. Chỉ có anh mới biết tại sao Lâm Phong lại chết, nhưng anh biết, rất ít người tin anh. Anh không muốn giải thích. Việc ấy thật vô nghĩa! Mọi người nghĩ thế nào thì mặc họ! Anh cũng hiểu được tâm trạng của ông cụ, vì thế anh không trách ông, mặc cho ông chửi rủa. Thậm chí anh còn muốn có ai đó đánh cho anh một trận.
Anh vẫn đang sám hối: “Ta thật đáng trách!
Đáng lẽ ta phải nghĩ đến việc Lâm Phong có động cơ tự tử từ lâu, nhưng ta lại lầm tưởng rằng sẽ tránh được bi kịch này. Chính ta là người hại cậu ấy. Nếu Lâm Phong không gặp ta thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”
Tiếu Nhân đưa tiền tiêu vặt của mình cho Dư Vĩ, nhà văn già cũng lấy ra năm nghìn tệ, cộng với mấy nghìn tệ của Dư Vĩ, tổng cộng được hơn một vạn. Anh đưa số tiền cho lãnh đạo khoa Văn, nhờ họ chuyển cho bố Lâm Phong để xoa dịu những áy náy trong lòng. Nhưng ông cụ vứt ngay tiền xuống, gào lớn:
“Tiền thì làm được gì? Tôi biết đến đâu kêu oan bây giờ hả?”
Sau đó, trước lời thỉnh cầu của Dư Vĩ, khoa Văn gửi số tiền này cho ông cụ. Cuối cùng ông cụ đã nhận, không trả lại nữa. Lòng anh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Anh không thể ngờ vừa về nước đã gây ra tấm thảm kịch này. Anh bắt đầu đặt câu hỏi về mình. Anh thường nằm lặng trên giường đọc thư Lâm Phong, hết lần này đến lần khác. Anh cảm thấy những lá thư đó như những liều thuốc độc, từ từ bơm vào người anh, khiến tư tưởng của anh co giật, tinh thần cũng ngày một xấu đi. Anh nghĩ đến từng câu mà Lâm Phong hỏi anh. Anh phát hiện ra rằng, dần dần anh đã chịu sự ảnh hưởng rất lớn của Lâm Phong. Mọi điều ở Lâm Phong tựa như cơn gió lớn, thổi bạt đi tất cả những thứ riêng của anh, chỉ để lại con người anh, vật vờ, hiu quạnh.
Một hôm, Lâm Như Thi gọi điện cho anh, cô nói muốn kiện nhà trường. Lâm Như Thi cho rằng, cái chết của Lâm Phong có liên quan lớn đến sự giáo dục và quản lý của họ, cũng có liên quan với vụ án của cô. Cái chết của Lâm Phong là một ví dụ cực đoan. Cô cho rằng vụ án của Lâm Phong đã trực tiếp cung cấp chứng cứ hùng hồn cho vụ án của cô. Anh hỏi Lâm Như Thi tại sao lại như vậy. Cô nói:
“Em kiện vụ này, ngay từ đầu đã không để tâm đến chuyện thua hay thắng, mục đích của em là đưa ra một lời cảnh cáo cho nhà trường, xã hội và gia đình, để họ quan tâm đến tâm lý của thanh niên, quan tâm đến việc tâm hồn của thanh niên đang ngày một què quặt; hãy trả lại cho họ một thế giới tự do lành mạnh.”
Anh không còn muốn nghe những lời như vậy. Anh rất mệt, muốn nghỉ ngơi. Nhưng Lâm Như Thi đã dùng đủ mọi lời lẽ công kích anh, anh bèn nói:
“Đừng mất công nữa!”
“Thầy Vĩ, tại sao thầy lại ra nông nỗi này? Không phải thầy nghiên cứu tâm lý học đó sao?”
“Những điều ấy không còn ý nghĩa với tôi nữa.”
“Hay thầy cho rằng cái chết của Lâm Phong là do một tay thầy gây ra?”
“Đúng vậy.”
“Thầy sao thế nhỉ? Việc sống và chết của mỗi con người đều do chính bản thân anh ta quyết định, Lâm Phong chưa bao giờ cho rằng cái chết của cậu ta là do thầy gây nên. Thầy là một thầy giáo tốt, thầy đã khiến họ tỉnh ngộ, khiến họ làm chủ được sinh mệnh của mình, đấy chẳng phải là điều thầy mong muốn hay sao?”
Đúng vậy, đây không phải là điều ta mong muốn hay sao? Nhưng dù nói thế nào thì thủ phạm thực sự vẫn là ta. Dư Vĩ nghĩ.
Dư Vĩ đã từ chối Lâm Như Thi. Dường như cô rất thất vọng về anh. Dư Vĩ nộp đơn từ chức cho hiệu trưởng Lưu Tử Kỳ.
Lưu Tử Kỳ cũng rất khó xử. Sau vụ việc Lâm Phong, rất nhiều người trong trường đã có ý kiến về Dư Vĩ, cho rằng anh đảo loạn tâm lý của thanh niên. Và ông biết, nếu giữ Dư Vĩ ở lại, mọi người cũng khó mà tin anh nữa. Một người nào đó đã lên mạng phê bình Dư Vĩ, nói ngoài tấm bằng tiến sĩ mang từ nước ngoài về và tính tự cao tự đại, Dư Vĩ chẳng có gì cả. Bài phê bình viết rất gay gắt. Sau khi đọc xong, Dư Vĩ lại càng buồn hơn. Ngay hôm sau khi bài viết được đăng, các lời chỉ trích thi nhau ập đến và chiếm đầy trang web của Dư Vĩ. Internet là như vậy đấy, lúc là thiên đường, tâng bạn lên cao, lúc lại là địa ngục, chôn vùi bạn xuống.
Tiếu Nhân không tỏ thái độ gì về việc đi hay ở của Dư Vĩ, cô chỉ hỏi đi hỏi lại một câu: “Anh có yêu em không?”
“Yêu.” Dư Vĩ trả lời.
Và cô không nói gì thêm. Bố Tiếu Nhân cũng đến tìm Dư Vĩ, ông nói:
“Nghe nói cháu chuẩn bị quay lại Mỹ?” “Cháu chỉ quay lại một thời gian, đợi cho đến khi làm rõ việc này, cháu sẽ trở về.” “Dư Vĩ à, cháu đang chạy trốn!”
“Chú ạ, cái chết của Lâm Phong có liên quan trực tiếp đến cháu. Lòng cháu đang rối bời.”
“Nói như thế thì cũng liên quan đến chú rồi, và còn liên quan đến cả Tiếu Nhân nữa. Cái cô Lâm Như Thi đó nói đúng, sự kiện Lâm Phong là một vấn đề xã hội, có liên quan đến văn hóa, giáo dục và gia đình, cháu chỉ là một mồi lửa mà thôi. Cháu phải phấn chấn lên, cháu là Tiến sĩ Tâm lý học, ngay cả bệnh của mình còn không chữa được thì tương lai làm sao chữa được bệnh cho người khác?”
“Tương lai, cháu không muốn làm nghề này nữa.”
“Thế cháu định làm gì?” “Cháu không biết.”
“Dư Vĩ, cháu phải mạnh mẽ lên! Cháu còn nhớ hay không, lúc ở bên chú, cháu bảo chú cũng có bệnh, vậy thì hôm nay chú nói với cháu rằng, đúng là chú có bệnh thật, nhưng chú rất tự hào vì được mắc căn bệnh này. Có được căn bệnh này, chú mới có thể nhìn rõ diện mạo thật của xã hội, mới thực sự quan tâm đến thế giới. Có được căn bệnh này, chú mới trở thành chính bản thân chú. Tự cổ chí kim, có bao nhiêu tác gia lạc lõng, không hợp thời với xã hội? Chính vì họ có lòng quan tâm, có trái tim tự do, nên họ mới tự cao tự đại, mới bị thời thế bài xích. Bệnh của chú là căn bệnh bẩm sinh. Mấy ngày qua chú cũng đang suy xét lại bản thân, đó là vì cháu dám phê bình chú, chú đã phát hiện ra mình, nhưng còn cháu thì sao? Vừa gặp một vài trắc trở đã không chịu nổi, lập tức đòi từ bỏ tất cả. Tại sao cháu lại như vậy?”
Dư Vĩ đưa lá thư của Lâm Phong cho vị nhà văn già xem. Ông đọc một lượt, thở dài nói:
“Đây là căn bệnh của thời đại này!”
“Đây là căn bệnh thực sự. Cháu không chữa được.” Dư Vĩ nói với vẻ chán chường.
“Đám thanh niên các cháu, chú biết nói thế nào nhỉ? Động một tí là các cháu lại bảo cuộc đời thật vô nghĩa...” Nhà văn già tỏ rõ vẻ bực mình, ông đập bàn đứng lên, chỉ vào Dư Vĩ, nói: “Thế cháu tưởng các chú chưa từng nghĩ về các vấn đề này hay sao? Các chú cũng đã nghĩ nhiều. Nhưng ai có thể trả lời? Chỉ có bản thân cuộc sống, bản thân sinh mệnh. Mọi bận rộn, phiền muộn, suy tư, mọi hành động hào hiệp của chúng ta hằng ngày đều chứng minh được một điều, cuộc đời có ý nghĩa...”
Dư Vĩ lắc đầu, ánh mắt lơ đãng, rõ ràng anh không đồng tình với những lời thuyết giáo ấy. Nhà văn già nhìn chàng trai một thời tràn đầy sức sống với bao ước mơ và lí tưởng giờ lại ra nông nỗi này, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ lãnh đạm của Dư Vĩ, ông phẫn nộ:
“Cháu thử nhìn lại mình xem, một thanh niên, mới sống được bao thời gian mà đã mất niềm tin với cuộc đời như vậy. Cháu thử nhìn các nhà tư tưởng thực thụ, thử nhìn các triết gia luôn nghi ngờ về cuộc đời xem, suốt đời họ đều cố gắng giải quyết vấn đề này, thậm chí cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ vẫn mải miết kiếm tìm. Mỗi con người trên thế gian này đều đang đi tìm ý nghĩa của cuộc đời, chỉ khác là có người tìm thấy, có người không bao giờ. Đừng ngồi trong phòng tìm, cũng đừng tìm trong thế giới của một người, phải đi tìm trong cuộc sống, đi tìm trong thế giới rộng lớn mênh mông. Tại sao Lâm Phong lại chết? Cậu ấy vẫn nói muốn để cái chết của mình thể hiện ý nghĩa vốn có của thế giới. Nhưng ý nghĩa này nằm ở đâu? Ai sẽ đi tìm nó? Chính là cháu, Dư Vĩ ạ. Tại sao Lâm Phong lại tự tử? Vì cậu ta muốn để cháu trả lời câu hỏi này. Cháu phải đi tìm cái mà cậu ấy không tìm được, nếu không, làm sao cháu xứng được với cậu ấy?
Dư Vĩ ngẩng đầu lên, nhìn con người vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trước mặt.