← Quay lại trang sách

Chương 11

Mùa xuân đến, tất cả đều quay về với vẻ yên bình thường nhật. Dư Vĩ mệt mỏi và xanh xao như người vừa trải qua cơn ốm nặng. Mấy tháng qua anh đóng kín cửa không đi đâu. Ngoài Tiếu Nhân ngày ngày đến thăm, hầu như anh không gặp bất kỳ ai. Nhà văn già gọi anh mấy lần, anh đều không muốn gặp, thậm chí có thể nói là sợ gặp, nhưng lại thấy không có lí do nên đành phải đi. Lần nào ông cũng biện thuyết tràng giang đại hải, anh chỉ lắng nghe chứ chẳng buồn tranh luận. Anh vẫn không thể thoát khỏi áp lực nặng nề về tâm lý sau cái chết của Lâm Phong, vì chuyện Lâm Phong mà anh bị khoa thờ ơ hẳn đi, sinh viên cũng né tránh anh; điều khiến anh khó chịu nhất là thái độ của Lưu Tử Kỳ ‐ kể từ sự kiện Lâm Phong, ông ta luôn lánh mặt anh. Đồng thời, lần đầu tiên anh ý thức được rằng, tất cả những gì mình đã từng học đều là những kiến thức vô dụng, mọi kiến thức của thế gian đều là con số không. Đây là cú sốc nặng nề nhất đối với anh. Vì đối với anh, tất cả có cũng như không. Anh đã thực sự hiểu được căn nguyên khiến Phật Thích Ca từ bỏ mọi vinh hoa phú quý và người vợ của mình.

Không phải anh không nghe lời của nhạc phụ tương lai, cũng không phải chưa bao giờ từng nghĩ tới. Anh đã suy nghĩ rất kỹ về tất cả những điều ông nói, nhưng chúng chẳng có tác dụng gì đối với anh. Đó là nhân sinh quan của ông chứ không phải của anh. Trông anh ngày càng trầm lặng. Sau lần nổi cáu đó, nhà văn già kiềm chế mọi cơn nóng giận, kể cả có chuyện muốn nói, ông cũng đều trình bày bằng giọng khoan hòa. Một lần, khi anh chuẩn bị chào ra về, ông già cuối cùng không chịu được nữa bèn bảo: “Có một điều, chú thấy phải nói với cháu. Cháu đã tự đánh bại mình, Lâm Phong là một cậu bé chưa đủ già dặn. Cháu phải bình tĩnh nghĩ lại điều này!” Cả đêm hôm đó anh không ngủ. Đúng vậy, chính anh đã đánh bại mình. Không phải Lâm Phong đánh bại anh, mà do trước sau anh luôn là kẻ chưa giác ngộ. Giác ngộ, có nghĩa là có sự nhận thức triệt để, căn bản với nhân sinh và thế giới. Lâm Phong đang bước trên con đường giác ngộ, chuẩn bị đến giây phút quan trọng nhất, là lúc cần có một người giúp đỡ, dẫn đường, thì lại gặp phải anh ‐ một kẻ chưa giác ngộ. Đây là hai tấn bi kịch ‐ của anh và Lâm Phong. Chỉ khác nhau ở chỗ, tâm hồn Lâm Phong có quá nhiều bệnh tật, khiến cậu không thể vượt qua cửa ải này. Nói như vậy thì Lâm Phong đích thực là một đứa trẻ, cho dù xét về mặt tình cảm hay suy nghĩ. Vậy còn anh thì sao? Anh có thể vượt qua cửa ải quan trọng nhất của cuộc đời này không?

Sáng hôm sau, mệt quá, anh ngủ thiếp đi. Anh ngủ rất say. Đến khi tỉnh giấc thì trời đã tối. Lần đầu tiên anh cảm thấy lại có được sức mạnh, sức mạnh này đến từ một tính cách, một thói quen, nói một cách chính xác hơn là đến từ một quá trình học hỏi lâu dài. “Ta không thể đánh bại mình như thế này được!” Anh tự nhủ.

Từ hôm đó, mặc dù vẫn đóng kín cửa không ra ngoài nhưng anh đã bắt đầu đọc sách, gương mặt lại có vẻ tự phụ.

Anh không làm tư vấn tâm lý cho mọi người nữa, Trung tâm Tư vấn Tâm lý của trường cũng hoàn toàn bỏ rơi anh. Nhưng đối với anh, những điều ấy không còn quan trọng nữa. Anh đã bắt đầu công việc sáng tác. Đúng vậy, như Lâm Phong đã từng viết trong nhật ký, sáng tác sẽ mở ra một thế giới mới. Bây giờ anh đang đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới, không, nên nói là một thế giới trống rỗng. Anh bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi điều của thế gian, dường như anh muốn xem xét lại tất cả. Anh cũng giống Lâm Phong, viết một cách điên cuồng; chỉ khác, Lâm Phong đã sám hối, còn anh đang phát hiện.

Thỉnh thoảng anh cũng lên mạng theo thói quen. Một buổi chiều hoàng hôn, Dư Vĩ vào xem hòm thư của mình. Anh nhận được rất nhiều email, nhưng phần lớn đều do một người gửi. Chắc Con Một đã đọc truyện của Lâm Phong và những lời phê bình Dư Vĩ trên mạng, cô gửi rất nhiều email, khuyên anh không nên để tâm đến những “lời vô liêm sỉ” của đám người đó; cô còn khuyên anh phải phấn chấn tinh thần lên. Đọc xong thư của cô, Dư Vĩ cảm thấy buồn cười. Không ngờ “bệnh nhân” lại quay ra chữa bệnh cho “bác sĩ”. Nhìn vào ngày tháng gửi thư, thấy cũng khá lâu rồi. Dư Vĩ không hồi âm lại. Anh rất mâu thuẫn. Sau mấy tháng ròng một mình suy nghĩ, anh không muốn tiếp tục nhốt mình nữa, anh cảm thấy cần phải ra ngoài, ra khỏi cánh cửa buồn tẻ này. Anh cân nhắc rất kỹ, vẫn nhận thấy tâm lý học là sự nghiệp của anh; anh muốn tiếp tục đi theo con đường này, như ông bố vợ tương lai đã nói với anh: “Ngã ở đâu ta phải đứng lên ở đó.” Cũng vì lẽ ấy mà anh quyết định trở lại Mĩ nữa. Nhưng anh hết sức đắn đo, dường như mình vẫn chưa chuẩn bị xong, không muốn một lần nữa gặp trắc trở; rốt cục, Con Một vẫn là một bệnh nhân.

Đột nhiên, anh lại nhận được một email nữa. Vẫn là thư của Con Một gửi, cô nói với anh rằng cô đã nghe lời anh và bắt đầu cai nghiện, chỉ có điều cô cảm thấy không ai có thể nói chuyện với cô, cô rất cô đơn. Cô mong Dư Vĩ đồng ý tối nay gặp cô. Cô nói sẽ đợi Dư Vĩ ở một quán cà phê. Cô đã gửi ảnh của mình qua file đính kèm. Cô nghĩ rất chu đáo. Chỉ có điều khác với trước là, phần cuối cô ký tên “Tân Sinh”. Dư Vĩ cảm thấy cái tên này thực sự buồn cười đối với một cô gái, nhưng anh biết, đây là tấm lòng mà Con Một muốn thể hiện để được gặp anh.

Anh do dự một hồi, cuối cùng đã ra khỏi cửa.

Bất ngờ anh phát hiện ra trời vừa mưa xong, lúc này mưa đã tạnh, bầu trời trong trẻo. Ráng chiều rắc sắc vàng rực rỡ xuống khắp thế gian, cây trong vườn trường đã khoác một màu xanh mới, dưới những gốc cây, cỏ xuân mơn mởn. Gió xuân thổi đến, mặc dù vẫn còn hơi se lạnh nhưng mang theo một bầu không khí vô cùng trong lành. Anh hít thật sâu luồng không khí đó; một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng ập đến bên anh. Cuối cùng mùa xuân đã đến, anh thầm nghĩ.

Hết