← Quay lại trang sách

Q.1 Chương 2 Quy y

“Không biết sư huynh sưng hô thế nào?” Mạnh Kỳ nhìn thoáng qua Chân Tuệ còn đang lúng túng, quyết định mở lời mong tạo quan hệ tốt đẹp với hai người cùng phòng.

Người đang ngồi lạnh lùng nói: “Chân Quan.”

Sau khi trả lời cũng không nói thêm gì nữa, thậm chí cũng chẳng quay đầu lại nhìn Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, làm ý đồ muốn làm thân của Mạnh Kỳ hoàn toàn sụp đổ.

Còn Chân Ứng thì vẫn nhắm mắt, tiệp tục ngủ.

Hai người này là kiểu gì đây! Mạnh Kỳ trong bụng chửi thầm, ngoài mặt thì lại cười híp mắt nhìn Chân Tuệ nói: “Chân Tuệ sư đệ, ta là Chân Định, ngày sau cứ gọi một tiếng sư huynh là được rồi.”

“Vâng, sư huynh.” Chân Tuệ không nghĩ ngợi chút nào, trả lời.

Thật may vì nó là một tiểu gia hỏa tốt! Mạnh Kỳ âm thầm cảm thán, quyết định tận dụng lợi thế của sư huynh, trợ giúp tiểu đệ một phen. “Tiểu sư đệ này, gọi ngươi là tiểu sư đệ thật tốt, chúng ta thay tăng y thôi.”

Tuy trong phòng có người, nhưng lúc trước còn học đại học, hắn thường xuyên mình trần hóng mát nên cũng không khỏe lắm, vội đem quần áo đang mặc cởi ra thay thế bằng tăng y.

Chiếc áo bào này, kỹ thuật dệt thật tinh tế, mềm lại nhẹ, dù là Mạnh Kỳ không phải người trong nghề cũng có thể nhìn ra được giá trị của nó là không bình thường. Cùng lúc, trên lưng hắn buông thõng một khối ngọc bội trong suốt, trên cổ đeo một cái tiểu Ngọc Phật hoa tai bằng dây đỏ.

Mạnh Kỳ cẩn thận lấy miếng ngọc Phật này ra quan sát, chỉ thấy ‘nó’ mặt mũi đầy từ bi, nhìn rất sống động, trạm trổ tinh diệu. Đeo vào khiến người ta có cảm giác thật mát mẻ, dễ chịu.

“Theo lời đại thúc mặt ngựa, ngọc Phật này là của một vô danh lão tăng tặng cho ta, nhưng nếu Hầu Gia đã không lấy đi thì chắc cũng là vật phi phàm, đeo bên mình vẫn là tốt hơn.” Mạnh Kỳ đem ngọc Phật hoa tai đeo trở lại trên ngực, giấu ở trong người sau đó đem ngọc bội, quần áo đứng lên, để vào chỗ nằm mà hắn đã chọn.

Lúc này, Chân Ứng đang ngủ say trở mình ngồi dậy, nhanh nhẹn đi giày ra ngoài. Mạnh Kỳ nhìn thấy thế thì ngạc nhiên, không biết là chuyện gì.

“Đã tới lúc ăn tối rồi.” Chân Quan lạnh lùng nói, bỏ chân xuống giường rồi cũng đi ra ngoài cửa.

Hai người này là cái dạng nào vậy? Mạnh Kỳ lại thầm mắng, sau đó quay đầu nhìn Chân Tuệ nói: “Tiểu sư đệ, đã xong chưa? Tới lúc ăn tối rồi.”

“Tốt rồi.” Chân Tuệ vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ thó lẻn tới cửa ra vào, dường như đã không thể nhịn được đói nữa.

Im lặng! Mạnh Kỳ thấy đầu óc quay cuồng, chẳng lẽ chỉ có mình là bình thường ở chỗ này?

Chân Tuệ đột nhiên dừng lại ở cửa ra vào, quay nhìn Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, người không đi sao?”

Cũng coi như có chút lương tâm, còn biết chờ ta! Mạnh Kỳ thầm nghĩ, sau đó nửa đùa nửa thật trả lời: “Ta còn chưa đói như các ngươi.”

Nhìn xem các ngươi kìa, khác nào quỷ đói đầu thai!

Chân Tuệ thôi không nghi hoặc nữa, gật đầu bảo: “Sư huynh, vậy ta đi trước đây.”

Hắn nói xong liền xoay người chạy như bay.

Này, ta chỉ đùa chút thôi, ngươi đừng tưởng thật vậy chứ… Mạnh Kỳ mấp máy mấy câu rồi la lớn: “Này, tiểu sư đệ, chờ ta một chút.”

Hắn tự nhiên có cảm giác bi thương ở trong lòng. Người khác có tiểu sư muội, ta vì sao chỉ có tiểu sư đệ? Hơn nữa về sau chắc cũng khó mà có được.