Q.1 Chương 3 Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Nói xong thì đứng dậy, đi về thiện phòng.
Chuyện này… thật quá trêu ngươi rồi! Mạnh Kỳ đang hứng thú nghe về 72 môn tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, các sự tình về Kim Cương Tự đành vò đầu bứt tai, ngứa ngáy khó chịu nhìn Huyền Tâm đi xa dần.
Dọn dẹp viện xong, Mạnh Kỳ cùng Chân Tuệ lặng yên trở lại thiện phòng. Chân Quan cùng Chân Ứng đã ngủ say, vang lên từng nhịp thở đều đều.
Hai người không nói gì, riêng hắn thu dọn giầy tất, nằm bẹp xuống như là còn đắm chìm trong thế giới võ đạo mà Huyền Tâm vừa miêu tả.
“Tiểu sư đệ. Ngươi có cam tâm làm một tạp dịch tăng, không được học các tuyệt học của Thiếu Lâm không?” Trong trầm mặc, Mạnh Kỳ đột nhiên thấp giọng hỏi sư đệ hắn.
Chân Tuệ nghi hoặc nói: “Sư huynh, cái gì gọi là cam tâm?”
“Chính là cam tâm tình nguyện, ưa thích, không muốn học thêm nữa.” Mạnh Kỳ lần nữa cảm thấy thật khó khăn khi cùng nói chuyện với tiểu hài tử này.
Chân Tuệ ồ lên một tiếng: “Tham ăn cơm, ngủ, làm việc, ăn no,.. Lại được nghe Huyền Tâm sư thúc kể chuyện xưa, ta rất cam tâm rồi. So với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.”
Nói xong, hắn còn bổ sung thêm một câu: “Nếu có thể học được ‘Như Lai Thần Chưởng’ thì càng tốt hơn.”
Hự!... Thiếu chút nữa nước miếng Mạnh Kỳ phun tới. Thật không biết Chân Tuệ nói vậy là đã cam tâm hay chưa đây?
Mạnh Kỳ còn muốn nói chuyện, vừa định mở lời đã phát hiện Chân Tuệ hô hấp đều đều, đang chìm vào giấc ngủ.
Cả thiện phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có những tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng những khuôn ngực phập phồng, làm cho màn đêm càng sâu càng âm u.
Mạnh Kỳ nhìn cảnh tượng an bình trước mắt này, bao nhiêu nỗi niềm bi thương, lượng lự, hối tiếc,… tự nhiên kéo tới trong óc.
Bay ngày hắn không kịp nghĩ nhiều như vậy, tới khi đêm tối mới bị chúng xâm chiếm lấy tâm hồn.
Những lưu luyến của quá khứ không cách nào bỏ qua, con tim hắn giống như bị dao cắt làm hắn thật lâu không thể chợp mắt.
Tới lúc này, hắn mới thấu hiểu nỗi lòng của Thanh Liên cư sĩ trong bài thơ kia.
“Đầu giường trăng tỏ rạng
Đất trắng ngỡ như sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương”
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trăng lạnh tỏa sáng, Mạnh Kỳ nhất thời trở nên ngây dại.