← Quay lại trang sách

- 2 -

Thanh chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi. Nhà cô vũ nữ giải nghệ không phải là một nhà trọ đạo đức, thì một khách trọ không về một đêm, cô ta xem là thường.

Cô chỉ hơi ngạc nhiên vì đó là lần đầu mà Liên không về. Nếu là các em khác thì cô đã không chú ý tới nữa, họ thì đi bất kể đêm ngày.

Thanh ngỡ Liên đi với Văn, và cô cười thầm:”Hứ! Thế là cô cậu đã hết yêu bằng mối tình cao thượng nữa rồi, cái thứ ái tình cao thượng mà cô cậu cứ khoe mãi làm mình cũng đâm phục cô cậu như hai bậc siêu nhân!”

Liên đi học luôn sáng hôm sau và đúng ngọ mới về nhà. Sự bẽn lẻn sượng sùng của Liên khiến Thanh thương hại. Cô ta ngậm ngùi nhớ lại thời con gái của cô, cũng e thẹn như thế nầy nên cô vỗ vai Liên mà cười trong một cử chỉ mến thương, thông cảm.

Hổ khéo lắm. Hắn đi tuốt đến ba bốn ngày, và không ai có một ý nghĩ nhỏ nào để liên kết hai sự vắng mặt so le ấy.

Hắn ta là một tay lỗi lạc. Hắn biết không làm sao ve vãn một cô gái lành được, hơn thế cô gái lành ấy đã có người yêu là Văn.

Cho cô ấy vào tròng là một mưu hay, mà không phải ai cũng thực hành được: phải quan sát chỗ yếu của cô, gài bẫy cho kín đáo.

Khi nắm được linh hồn cô trong tay rồi, cũng vẫn phải khéo léo mãi, là vì đó là một cô gái được bảo vệ kiên cố bằng cả mười mấy năm giáo dục và cả một cuộc thừa tự thuần lương.

Vì thế mà Liên đã ngã. Không phải dễ dàng nhưng chắc chắn, không sai chạy được. Nàng đã bị đẩy từng bước. Mỗi bước nàng mỗi ngập ngừng nhưng rốt cuộc vẫn tiến tới miệng hố sâu để rơi xuống đó.

Trưa hôm ấy, nàng ngồi ăn cơm mà tâm trí u minh, nghe mơ màng như vừa qua một cơn ác mộng. Liên không hề tưởng được hậu quả của một cử chỉ nhỏ, phát ra một phút mù quáng như vậy: Vặn chìa khoá một tua, thế là đời nàng phải xoay theo một chiều như thế nào.

Rồi làm tờ nhận tội! Nào có khó khăn gì, nào có nguy hiểm gì? Chỉ viết vài câu là người ta tha cho, không làm rùm lên!

Có, những lúc làm các việc ấy, nàng có ý thức, nhưng không thấy được tai hại về sau. Và, chỉ khi hậu quả xảy ra nàng mới sực tỉnh.

Bên ngoài, nào ai biết đâu! Nhưng trong lòng nàng? Cả một cuộc tang thương đã diễn ra trong đó. Nếu biết thế, nàng đã không tiếc với người yêu của nàng là Văn. Nàng muốn để dành sự trong trắng cho hắn ngày hiệp cẩn giao bôi, nhưng ngày ấy thì bây giờ không biết là sẽ có hay không?

Hổ đã cho nàng thấy rõ sự thật là không chắc Văn đã chịu cưới xin nàng một khi hắn đỗ đạt và được nhiều đám nhà giàu nài nỉ gả con. Cho dù như thế đi nữa, nàng vẫn yêu hắn và càng thấy thà yêu trọn vẹn còn hơn là giữ gìn để rồi thất thân với một tên khốn kiếp.

Có một điều đã làm nàng thắc mắc nhiều là rốt cuộc, Hổ không trả tờ nhận tội lại cho nàng. Y nói:

– Anh đã yêu em, còn hại em làm chi mà lo. Vả lại, anh còn đòi hỏi gì nữa đâu khi anh đã được em rồi?

Nếu nàng làm dữ, thì sợ lộ chuyện, mà lần nầy chuyện lại to hơn trước kia. Mà y nói cũng có lý là y đã toại nguyện rồi nàng đâu còn lo phải hy sinh gì nữa.

Tuy nhiên, Liên vẫn lo sợ vì tờ nhận tội còn trong tay Hổ, nhưng không dám hành động mạnh mẽ, chính vì thế. Khí giới y còn nắm trong tay thì y vẫn còn quyền lực hại nàng. Nàng thấy chờ đợi là hơn và tự an ủi rằng hắn không còn làm gì nàng được khi mà hắn đã lạm dụng quyền lực đó.

Những ngày sau, Liên bớt thắc mắc và bớt đau khổ lần lần và Hổ đối xử với nàng rất tốt. Hắn dám xài tiền với nàng, mặc dầu nàng không đòi hỏi gì cả: ăn uống, đi giải trí, mua sắm nầy nọ cho nàng.

Nàng quen với sự nghèo túng của Văn và thấy sự tiêu phí của Hổ là lớn lao, chớ thật ra Hổ ăn xài như vậy là thường, bất kỳ với cô gái bá vơ nào.

Những lúc gần nhau, nơi nhà một người đàn bà quen riêng với Hổ, hắn thường than:

– Anh không bao giờ được tình yêu chân thật cả. Thanh nó lấy anh chỉ vì cần có nơi nương tựa thôi. Anh mong rằng em sẽ yêu anh và chừng đó anh sẽ thôi nó để cưới em.

Lời ấy đã làm cho Liên suy nghĩ. Hay là thế? Nàng không còn gì cao quý để dâng cho Văn nữa thì có nên ưng Văn làm chồng hay không? nếu Văn chịu xin cưới nàng và nếu cha mẹ nàng khứng gả nàng cho Văn?

Nhưng nàng lắng nghe lòng nàng và chỉ thấy trong ấy đầy căm hận đối với Hổ thôi, thì không thể nào nàng lấy Hổ được cả.

Lắm lúc nằm với Hổ , Liên nghĩ nếu nàng chắc chắn được rằng để tờ nhận tội trong bóp hắn thì nàng dám giết hắn để đoạt lại.

Nhưng Hổ khôn quỉ, giấu tài liệu ấy ở đâu không rõ. Nàng đã dùng kế soát được bóp phơi của hắn mà không thấy giấy đó lần nào.

Nàng thù oán Hổ, nhưng cần Hổ hơn bao giờ cả.Vì nàng đã ghiền những thói xấu mà Hổ tập cho nàng quen. Từ thuở giờ, sáng sáng như bạn hữu, nàng ăn lót dạ bằng xôi, bánh cuốn, cháo lòng bán trước nhà. Nhưng Hổ đã đưa nàng đi ăn hiệu, hai người hẹn nhau đâu đó rồi nàng đi học sớm hơn thường và Hổ chở nàng đến một hiệu sang trọng.

Nàng không đủ can đảm đi bộ nữa. Hễ ra khỏi nhà, khỏi trường thì bước ngay lên xe xích-lô. Tiền bạc đã có Hổ đài thọ.

Thật ra thì Hổ yêu Liên và muốn tính chuyện lâu dài với Liên. Liên trẻ hơn cô vũ nữ xế bóng nhiều lắm và vẻ đẹp ngây thơ rất quyến rủ đối với một người đã chung sống nhiều năm với những hạng gái nặng dĩ vãng. Thành thử hắn cho Liên tiền riêng chớ không phải chỉ hưởng những bữa ăn, những cuộc giải trí mà thôi. Hắn tốn tiền với Liên y như tốn tiền với Thanh và hắn thấy sự tốn hao ấy xứng đáng với đồng tiền.

Chỉ phiền là hắn biết rõ Liên không yêu hắn và hắn chưa tìm ra được mưu mẹo mua chuộc cảm tình của Liên.

Hai người chùng lén với nhau như vậy được hai tháng trời. Liên vẫn cứ phải đến các nơi hò hẹn, ban đầu vì sợ Hổ, về sau vì cần gặp Hổ để hắn cung ứng tài chánh cho.

Đối với Văn, nàng cảm thấy kỳ lạ lắm. Những lần đầu gặp Văn nàng sượng sùng và lạnh nhạt vì mặc cảm phạm tội không cho nàng có thái độ bình thường được. Nhưng về sau, nàng chợt thấy là nàng bớt yêu Văn. Sự kém bồng bột của nàng là do bớt thật tình chớ không phải chỉ vì mặc cảm phạm tội ngăn cấm.

Cái thơ mộng đầu mùa của một tấm lòng trinh nữ đã tiêu tan đâu mất. Nàng chỉ còn yêu Văn nhưng chỉ yêu vậy vậy thôi chớ không say mối tình đầu của nàng nữa.

Trời ơi! Liên thường kêu than, mình đã chuộc tội bằng một giá thật mắc. Mắc vì không chỉ phải mất đời con gái mà vì mất cả tấm lòng con gái của mình. Những lúc ấy nếu có Hổ trước mặt, chắc nàng không do dự mà giết hắn bất cứ với khí giới nào, bất kể hậu quả ra sao.

Hôm ấy hai người đang ăn mì vịt thì Hổ nói:

– Liên nè! Anh định đi ngoại quốc vài năm, vì làm ăn không được nữa, em nghĩ sao?

Hỏi xong, hắn quan sát Liên để bắt chợt những phản ứng kín đáo nơi nàng. Nhưng Liên bình thản lạ kỳ, lại còn có hơi hớn hở, có lẽ vì nghe thoát nợ. Nàng không vui mừng nhiều chắc vì viễn ảnh thoát nợ bị viễn ảnh cạn nguồn viện trợ làm cho nàng thoáng thấy tương lai đen tối.

– Em nghĩ sao?

– Em không nghĩ sao hết.

Hổ trả tiền và ra tới đường hắn nói:

– Anh nói chơi với em chớ anh yêu em quá, đâu có thể rời em được. Anh đã làm một việc trái hẳn với điều anh vừa nói thử bụng em khi nãy, việc ấy có tánh cách kết chặt đôi ta lại với nhau. Để rồi em sẽ thấy!

Hổ cho xe chạy về Sàigòn, nhưng không phải là về gần nhà rồi bỏ Liên xuống đường cho nàng đi bộ như mọi khi.

Họ rẽ vào một đường vắng vẻ, tương đối tối om. Liên xem lại thì đó là đường Lê Lai.

Hổ dừng xe trước một căn nhà có vẻ nhà hoang rồi lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa. Nhà có hàng hiên, phía trước hàng hiên được bít kín bằng vỉ cây có song cửa.

Khi Hổ mở cánh cửa thật bên trong và thò tay vào mò kiếm công-tắc trên tường, anh ta nói:

– Sàigòn chỉ có con đường nầy là tránh được sự tò mò. Phía trước là vách tường hoả xa, không có nhà ai đối diện để dòm ngó vào đây hết. Hai bên xóm, ai cũng cửa đóng then cài vì đường vắn lại tối nên họ sợ. Lóp vỉ cây bít hàng hiên ngăn người ngoài đường để mắt vào đây…!

Đèn đã cháy lên và Hổ ngừng nói. Hắn bước vào nhà và day lại Liên đang bước theo hắn:

– Em thấy thế nào?

Ánh đèn gián tiếp của bốn bóng đèn giấu trong hộp gắn trên tường, soi mờ một bộ bàn ghế xa-lông kỳ dị Liên chưa hề thấy ở đâu cả. Vài bức tranh lập thể treo trên tường, chỉ có thế thôi, đơn giản nhưng đẹp chính vì sự đơn giản ấy.

Thấy Liên làm thinh, thờ ơ như bất kỳ lần nào Hổ đưa nàng đi đâu, Hổ nói:

– Nhà mới của em đó.

Liên cũng làm thinh tuy hơi ngạc nhiên đôi chút.

– Từ rày, em ở đây, ở nhà em, nhà ta…Rồi anh sẽ dứt khóat với Thanh .

– Không!

Liên nó cụt ngủn, giọng xẳng lè.

– Sao lại không?

Liên không hề định ăn ở như vợ chồng với Hổ, nhứt là có nhà riêng lần đầu trong đời người một cách đột ngột như thế nầy làm cho nàng sợ hãi. Sợ cái gì, nàng không biết rõ lắm như là người ta sợ khi phải đi xa, vào một thế giới lạ.

– Không !

– Liên nè, em nên biết điều một chút. Em không cự tuyệt anh, cứ bằng lòng đi với anh thì em ở nhà riêng như thế nầy có phải là độc lập tự do hay không.

– Còn cha mẹ em…

– Thì cứ thưa rằng là đổi chỗ ở trọ. Vả lại khỏi cần thưa gởi gì, vì mỗi tháng em về nhà xin tiền cơm, chớ ba má có xuống xem xét gì đâu.

– Còn Văn nữa…

– À, anh Văn..Chính em cũng muốn lánh mặt anh ấy.

– Em lánh mặt anh ấy vì lẽ khác, nhưng em không định lánh luôn. Ở đây tức là phải trốn luôn ảnh, vì ảnh sẽ thắc mắc hỏi vặn cho biết là nhà của ai.

– Em Liên nè, đã lỡ rồi, em còn mong gì được Văn cưới.

– Chính anh đã chẳng nói:”Bên ngoài có ai biết đâu!” hay sao?

– Phải. Nhưng giá thử anh ấy lầm mà cưới thì liệu anh ấy sẽ còn yêu em hay không sau ngày cưới?

Liên ngồi phệt lên ghế xa-lông rồi ôm mặt mà khóc. Sự thật mà Hổ vừa trắng trợn nói ra đánh tan mọi ảo tưởng nơi nàng. Chỉ bây giờ nàng mới nhận định rõ ràng được tương lai của nàng. Nàng đã mất tất cả.

Nhưng cô gái yếu đuối tinh thần nầy không còn phẫn nộ nữa. Khi sự tuyệt vọng đã đến cực độ, cô như kiệt sức chịu bại trận luôn mà không phản kháng.

Hổ đi vặn đèn bên trong, và đợi cho Liên bớt cơn khóc, hắn nói:

– Em bước vào trong xem nhà.

Liên uể oải đứng lên và bây giờ mới thấy rằng đèn bên trong màu hồng lợt, tường cũng quét vôi màu ấy.

Buồng ngủ cũng trang hoàng đơn sơ nhưng giừơng tủ đều đóng theo kiểu sau cùng nhứt của Sàigòn.

– Không có mượn người, vì em sẽ ăn cơm người ta xách đến. Nhà nầy anh sang, để em đứng tên, tức là nhà của em chớ không phải nhà của anh.

Hắn vừa nói vừa rút trong bóp phơi ra biên lai tiền phố tháng đầu, trả trước, trao cho Liên xem để nàng tin. Quả thật thế, biên lai đề tên Huỳnh thị Liên.

Liên không sao đoán được thâm ý của tên lưu manh đã bẻ gãy đời nàng. Hắn để nàng đứng tên nhà, không phải vì yêu nàng, mà để tránh rắc rối có thể xảy ra. Hắn sẽ không dính líu gì đến nhà nầy cả, về mặt pháp luật.

– Em có thấy là anh quyết lo cho em không? Ngày mai, em từ giã Thanh rồi chở va-li đến đây. Đây là chìa khoá…Nếu Thanh nó có hỏi lôi thôi gì, em cứ nói là nhà hết tiền, em vô Hoà Hưng ở với người dì để bà nuôi không em. Đừng làm bộ giận hờn nữa, nó sẽ lo, sẽ về trển phân trần rồi lậu sự. Cũng đừng nói là đổi chỗ trọ, nó cũng sẽ lo, sẽ về trển báo tin để hết trách nhiệm. Cứ nói là đi ở với người dì, nó em yên trí và em an thân. Nó làm biếng lắm, hễ yên trí được là không còn tính chuyện đi Bình Dương để cho trên nhà hay nữa.

Liên vẫn làm thinh và Hổ hiểu rằng nàng ưng thuận, mặc dầu không sốt sắng.

Hai người ở lại đó một tiếng đồng hồ nữa, rồi Hổ để Liên về nhà một mình.

Trưa hôm sau, tan học Liên lên xích-lô và cho đạp về nhà Thanh. Khi gần tới nơi, nàng nhớ sực lại rằng đã có nhà riêng, và khi sáng nàng đã thức sớm để chở va-li đến nhà riêng ấy.

Nàng buồn cười quá và nhớ lại những con ngựa kéo xe, bị đổi hành trình vẫn cứ quen chân chạy trở lại, qua các nẻo cũ.

Thành ngữ “ngựa quen đường cũ” tự nhiên hiện đến liền sau ý nghĩ buồn cười về những con ngựa kéo xe, và Liên giựt mình sợ hãi cho tương lai nàng.

Nàng đã dại dột ham mê cái xa hoa tai hại mà Thanh bày ra trước mắt mỗi ngày. Kể từ ngày tuột dốc, nàng cứ dấn thân vào sự xa hoa đã hưởng được, quen hưởng và cứ thích hưởng, không có can đảm trở lại đời sống đơn giản phải có của một nữ sinh.

Ý nghĩ mới nầy làm cho nàng cực lòng cực trí nhiều quá nên Liên vội xua nó đi.

Xe đã tới cửa nhà mới, Liên tìm chìa khoá trong cạt-táp để mở cửa và khi bước vào nhà, nàng nghe như vừa trốn thoát được ai. Phải, nàng đã thoát khỏi nhà Thanh, một nơi đã biến cô gái đơn sơ từ nếp sống đến mộng lòng thành ra một cô gái ham áo đẹp; một nơi đã xui nàng phạm lỗi sau sự biến đổi đầu tiên; một nơi đã xô nàng xuống vực sâu sau khi phạm lỗi; một nơi mà ai cũng soi bói để tìm biết những lần vắng mặt của nàng.

Bây giờ thì không khí mới sẽ xoá những hình ảnh khủng khiếp của căn nhà ma quái kia, giúp nàng quên được phần nào cái dĩ vãng rất gần và rất đau thương.

Liên thay đổi y phục và nằm dài lên giường, lắng nghe cảm giác của nàng đối với chỗ ở mới nầy.

Lần đầu tiên trong đời nàng, nàng độc lập và nghe chới với trong sự tự do mênh mông, không biết dùng tự do ấy để làm gì.

Liên tuy yếu đuối, nhưng không buông trôi hoàn toàn. Đã nhiều lần, nàng suy tính để vạch ra một con đường.

Nàng vẫn yêu Văn và quyết chung thủy với Văn. Nhưng nếu Văn khám phá ra được sự thật, nàng vẫn không chịu thua số mạng, nàng nghe mơ hồ rằng sẽ có cơ thoát khỏi bàn tay Hổ. Biết đâu hắn sẽ không mất tài liệu thật, biết đâu hắn sẽ không chết bất đắc kỳ tử vì tai nạn xe cộ hay vì cạnh tranh mối hàng với người khác mà bị kẻ nghịch ám sát, biết đâu hắn sẽ chán nàng rồi bỏ rơi nàng, biết đâu…

Nếu thoát được hắn, nàng sẽ làm lại cuộc đời. Lỡ dại một lần không phải là bắt buộc phải hỏng cả tương lai. Nàng sẽ đau lòng vì Văn không yêu nữa, nhưng chắc rồi cũng quên được. Nàng còn trẻ…mười chín tuổi thì tương lai còn cười đón nàng…mười chín tuổi…Trời ơi! nhớ lại tuổi của mình, Liên ứa nước mắt rồi giây lát khóc oà.

Mười chín tuổi thôi! Đáng lý gì… Trời ơi! Sao ta lại ra đến thế nầy? Chỉ vì một tí son, một tí phấn, một tí nước hoa, một chiếc áo. Những người bạn gái nghèo khổ và thiếu đạo đức cũng chỉ vì những cái vặt ấy mà có người đến bán mình. Ta không tệ thế, nhưng cũng chỉ vì những cái nhỏ nhặt không đâu ấy xúi giục lòng tham vọng trong chốc lát mà thân chịu dày vò như thế nầy.

Bỗng có tiếng gõ cửa ngoài trước, Liên lau lệ để ra ngoài, đinh ninh rằng đó là Hổ.

Nhưng khi cánh cửa bật ra, nàng ngạc nhiên biết bao khi thấy một người đàn bà trạc độ bốn mươi, đầu đội nón lá, tay xách gào-mên, cũng đang ngạc nhiên khi thấy mặt nàng.

Người ấy cúi đầu chào nàng và hỏi:

– Thưa cô, tôi tìm nhà cô Liên.

Liên sợ hãi:

– Cô Liên nào?

– Thưa, cô Liên vợ của thầy Hổ.

Liên khó chịu vô cùng khi nghe câu trả lời đó. Nhưng nàng cố nén, tránh lộ tâm sự ra, rồi đáp:

– Chính tôi đây, dì hỏi có chuyện gì?

– Thưa cô, tôi đem cơm tới cho cô.

– À, ra vậy, dì xách vào nhà đi.

Liên lùi vào, nhường chỗ cho chị xách cơm, rồi khép cửa lại liền. Chị nầy liếc mắt xem nhà, thán phục vẻ sang trọng nơi đây rồi đi theo Liên vào trong.

– Thưa cô, để ở đâu?

Liên làm thinh mà chỉ chiếc bàn con kê sát tường đối diện với chân giường. Người đàn bà ấy nói:

– Thưa cô, tôi biết nhà không có người làm, không thùng rác, như vậy những gì ăn dư hoặc vỏ chuối, cô cứ để luôn trong gào-mên, chiều tôi mang cơm chiều tới, sẽ xách rác đi.

– Ừ.

– Thưa cô, cô thích ăn món gì đặc biệt, xin cô dặn.

– Tôi không thích gì đặc biệt hết, tùy chị.

Liên bận lo ra, và sầu quá, không còn lòng nào nghĩ về ăn uống. Sở dĩ nàng bằng lòng đến đây ở là vì không hiểu sao, nàng thấy ở riêng nơi nhà nàng, có thể dễ thoát khỏi tay Hổ hơn là ở trọ nhà Hổ.

– Thưa cô, thầy chừng nào mới về?

Chị ấy xem chừng không muốn đi, quyết cà rà làm thân để hỏi đon hỏi ren hầu thoả tính tò mò của chị ta.

Lúc mới thấy Liên ngoài cửa, chị ta đã ngạc nhiên vì sự quá trẻ tuổi của chủ nhà. Chị ta đã đoán rằng Liên là vợ bé của Hổ, vì không lý nào mà chồng đi đặt cơm tháng mà chỉ đặt cho một người thôi.

Chị ta đề rằng Liên là một thiếu phụ không vừa gì, cái thứ chia chồng người ta ấy mà. Nhưng khi thấy gương mặt nữ sinh ấy chị ta kinh ngạc và đem lòng thương xót.

Câu hỏi của chị ta làm cho Liên giựt mình. Nàng bối rối và ấp úng đáp:

– Ơ…hơ… Tối anh ấy mới về.

– Thưa cô, thầy chắc đi làm xa..

– Ừ…

– Thưa cô, chắc thầy mới cưới cô?

– Ừ.

– Nhà tôi cũng ở gần đây, dẫy phố nầy, cách đây mười hai căn, hướng Sàigòn. Nếu cô cần gì khác nữa, cứ nói, tôi sẵn lòng giúp cô.

– Cám ơn chị.

– Thưa cô, cô cũng ở Sàigòn hay ở tỉnh?

– À, ơ…ở Sàigòn…

– Thưa cô, cô còn đi học?

Liên lại giựt mình, sợ hãi, tự hỏi sao người nầy lại biết rõ đến thế?

– Sao chị biết?

Nàng hỏi lại, giọng gần như sân si.

– Thưa cô, vì tôi thấy cặp của cô, với lại sách vở trên đầu giường cô.

– À.

Liên khó chịu trước sự dò xét, soi bói của người mang cơm. Chị ta khá thông minh nên suy luận mà biết được nhiều việc quá.

Liên biết rõ tánh tình hạng người nầy. Chị ta sẽ đem chuyện đã nghe thấy ở đây để kể lại cho những con sen và chị bếp của cả dãy phố biết và chủ nhà chung quanh đây lại sẽ biết rõ đời nàng qua cái miệng của tôi tớ họ.

Chị nầy cố tìm câu hỏi, nhưng không tìm ra thêm gì nên chị ta phải xin phép ra về.

Phần cơm trong gào-mên thịnh soạn hơn bất kỳ bữa ăn nào ở nhà Thanh.

Nàng nhớ Hổ đã hứa sẽ sắm tủ lạnh nay mai. Hiện giờ thì trên chiếc tủ đầu giường của nàng có đặt một dĩa to đầy trái cây ngoại quốc: bom, xá lị, nho tươi.

Liên thấy mức sống nầy là mức sống của những người buôn bán làm ăn, chớ công chức bậc cao mà còn trẻ vẫn sống khiêm tốn hơn.

Ăn cơm xong, nàng mở tủ để cất quần áo và thấy một chiếc máy thu thanh transistor còn mới nguyên để sẵn trong ấy!

Liên ăn bữa cơm ngon ấy như người ta ăn cơm nguội hai ngày, vì lòng sầu, mà cũng vì ăn cơm một mình sao mà buồn ghê. Nàng nhớ tới bữa ăn tối mà đâm sợ, vì viễn ảnh ngồi nhà đơn độc một mình; nên trợn trạo nuốt như nuốt cơm gạo lức.

May quá, tối hôm đó Hổ đến vừa đúng lúc chị xách cơm mang gào-mên tới, để rủ Liên đi ăn hiệu. Ấy, lần nào Hổ đưa Liên đi đâu thì y như là trùng với lúc bực bội của nàng, làm cho nàng cần đi, và luôn luôn theo hắn chớ không phản ứng gì.

Nhưng hôm nay thì hắn đưa nàng đi ăn rồi hai người chia tay nhau liền sau bữa cơm tối ấy, chớ không theo nàng về nhà.

Hắn bận chạy theo một áp-phe mà nếu hụt thì nguy. Liên cũng là một áp-phe hắn đang chuẩn bị, nhưng chưa thể đưa nàng ra thị trường ngay nên nếu hụt cái áp-phe thuốc trụ sinh nầy, hắn không còn tiền đâu để cung cấp cho cả hai nhà, nhà nào cũng ăn xài đế vương.

Trước đây, Hổ làm ăn mặt thiệt, làm môi giới những món hàng hợp pháp. Nhưng từ hơn một năm nay, kẻ mua người bán gì cũng không cần trung gian như trước nữa nên hắn quơ bất kỳ vụ gì.

Ác một nổi là hắn phải luôn luôn sang trọng ở mặt ngoài. Bán chiếc xe hơi rồi, hắn đi tạm xi-cút-tơ, nhưng phải che dấu sự xuống chân đó.

Hổ gởi xe một nơi rất xa để đi bộ lại Móng Trời. Đi bộ coi vậy mà xem được hon là đi taxi hay mô-tô. Người ta sẽ ngỡ hắn không chỗ đậu xe, phải đậu thật xa, đậu đằng kia.

Đây là mớ thuốc trụ sinh nhảy dù mà một ngoại kiều hứa mua trọn gói. Người bán rất cần tìm ra một người như thế vì bán lẻ tẻ sẽ kéo dài thời gian và sẽ phải dự trữ hàng lâu quá nguy hiểm .

Hổ đi chơi mà không phải để giải trí. Hắn đã ngấy tất cả mọi thứ rồi, nhưng hắn cần có mặt thường xuyên mỗi đêm ở các tửu quán trà đình sang trọng để “CÒN ĐƯỢC Ở TRONG HÀNG NGŨ” như người Pháp thường nói.

Dầu không nhảy, vẫn tốn tiền, lắm khi còn tốn nhiều hơn là khách đi chơi đơn độc, vì hễ gặp năm ba người quen thì chết chắc đi rồi.

Hổ ngồi một mình trước ly rượu mà sốt ruột. Người ấy đã trễ hẹn 45 phút rồi. Hắn nhẩm tính:

– Cơm ăn thì tiền của các nữ sinh đủ đi chợ và mua than gạo. Chỉ có điều là Thanh tiêu pha bất kể. Mình với Thanh mỗi tháng hai người cần không dưới mười lăm ngàn đồng. Thêm vào đó bây giờ lại phải tốn cho Liên ít lắm là mười ngàn.

Mười ngàn cho Liên là một số tiền cho vay sẽ có lời. Đó là dự trù dài hạn của anh ta, vì Hổ dư biết rằng dù cho thành công trong vụ thuốc trụ sinh, sau đó sẽ không còn vụ nào nữa. Như vậy phải có nguồn lợi nào khác hơn, và anh đã phát hiện ra được rằng Liên là một cái nguồn khó cạn từ khi anh ta không còn hy vọng gì chiếm được lòng nàng nữa.

Liên nó vẫn nhắm mắt đưa chân không hề cự nự gì cả nhưng nó lầm lầm lì lì thì biết ngay là trong thâm tâm nó có toan tính cái gì. Và trong những lúc ái ân, nó là một tượng gỗ, một con người giả chết để khỏi sống với hiện tại.

Mỗi tháng hai mươi lăm ngàn, không có không xong. Hắn mặc dầu không yêu Thanh, vẫn cần Thanh. Thanh là một quân sư đắc lực và phụ lực với hắn để chạy áp-phe cũng tài. Tiền mà Thanh xài thả cửa, phần lớn chính do Thanh làm ra. Như vậy thì tiếp tế cho Thanh không xong là chết với nó vì Thanh dữ còn hơn cọp cái nữa.

Liên thì phải nuôi dưỡng như một bà hoàng mới mong thực hiện chương trình của hắn.

Nếu hỏng vụ nầy, chắc phải dùng Liên ngay, mà như thế thì nguy vì Liên chưa được chuẩn bị chín muồi.

Hổ đang nghĩ miên man thì người hẹn với hắn đã đến trước mặt hắn. Hắn mừng rỡ bắt tay:

– A, má chín, tôi ngỡ má chín không tới chớ.

– Hò, cái lầy bị anh em, nên trễ mà.

– Má chín uống gì?

– Được, để ngộ. Cái vụ đó làm sao?

– Thì cứ như vậy, chịu giá ấy thì họ chở tới nơi, má chín khỏi nguy hiểm dọc đường. Tôi có đem theo hai ve cho má chín thử.

– Hò, hổng được, hổng được mà. Ngộ phải cho người thử liền tại chỗ, muốn lấy ve nào thử tùy ý ngộ mà.

– Cái đó thì không được. Đông người tới rần rần, họ sợ lắm. Họ cũng không muốn ai biết nhà.

– Ông Hổ hổng biết chớ, đời bây giờ khó lắm. Mấy năm trước thuốc giả bán ra nhiều quá nên ai cũng sợ.

– Tôi bảo đảm mà!

– Ngộ hổng sợ ông Hổ. Ngộ sợ ông Hổ bị người ta gạt thôi.

Tên má chín nầy nói rất hữu lý. Nhưng nếu cho nó biết người có hàng bán ra thì nó còn cần quái gì người trung gian nữa. Chàng nói giọng như không cần:

– Như vậy thì thôi.

– Thôi thì thôi….

Câu đáp của người má chín làm cho hắn rụng rời. Thôi thì thôi là đối với ai kia chớ đối với hắn thì chết. Hổ ngồi thừ ra, mặt dài như mặt ngựa. Người má chín ngồi lại nói:

– Ông Hổ sợ ngộ mà ngộ không sợ ông Hổ. Ông Hổ hổng dám chỉ nhà người bán, thế mà ngộ dám chỉ nhà người mua. Tụi nầy sòng phẳng mà. Trung gian chỉ mối thì cứ biết công trung gian, thế có gặp ngay mặt người bán, cũng cứ cho tiền trung gian như thường. Mậu pha mà. Đó, người mua có ai đâu lạ là ông Trang Vinh, ông Hổ biết tiếng mà. Bây giờ ông Hổ đi ngay lại đó, ông Trang Vinh mua xong cứ cho tiền ngộ như thường.

Hổ nhảy nhổm lên khi nghe hai tiếng “Trang Vinh”. Phải, hắn chẳng những nghe tiếng Trang Vinh và còn biết rõ Trang Vinh nữa.

Trang Vinh buôn thuốc Bắc. Y đã cần cù lao khổ từ bốn mươi næm nay để bước lên địa vị triệu phú bây giờ. Y chưa hề hưởng thụ về cuộc đời, nên giờ đây mớ tóc nhuốm hoa râm đã làm cho ý hoảng hốt.

Một ông lão trên ngũ tuần thì còn hưởng gì được trong các lạc thú ở đời. Công việc làm ăn không cho phép y đi du lịch và y cũng chẳng biết chung quanh Chợ Lớn còn có những nơi nào tốt đẹp đáng xem nữa. Y mặc xá-xẩu và đã ngấy thịt từ mấy năm nay.

Vì thế mà y rất ưa gái.

Cái tên mà người mại bản thốt ra bỗng gợi hình ảnh của một ông già lù khù mà háo sắc rất dễ gài bẫy. Con mồi Liên, Hổ định là chưa dùng được vì nó chưa sa đoạ đến thế, vì nó không thạo nghề. Nhưng giờ thì hắn đã đổi ý. Đối với người thật thà như Trang Vinh không cần một con mồi khéo léo.

Hổ vội vàng từ giã người mại bản để cho đêm yên tĩnh trong buồng ngủ của hắn giúp hắn dựng nên một chương trình hành động vững chắc.