← Quay lại trang sách

- 3 -

Sáng hôm sau, Liên đi học về thì đã thấy một chiếc tủ lạnh trắng nõn đặt sẵn trong buồng của nàng. Hổ nhìn nàng cười hì hì mà rằng:

– Mua giùm…giùm em…tới tháng sẽ trả.

Liên hoảng sợ hỏi:

– Sao lại mua giùm em?

– Chớ anh đã có tủ ở nhà anh rồi. Nhà nầy không phải nhà em à?

– Nhưng mà…

– Em đừng lo. Em sẽ có tiền. Ta ăn cơm rồi sẽ hay.

Hổ có mang đến chai rượu mạnh, và hắn uống hơi nhiều. Con người nầy từ thuở giờ chỉ lưu manh trong việc làm ăn. Đây là lần thứ nhứt vì túng quẩn quá, hắn toan để chân vào một địa hạt mới mà chính hắn cũng thấy sẽ ghê tởm, nên phải cầu cứu với rượu. Hôm nay hắn định phải trắng trợn với Liên, chớ không thể nói quanh co hoặc che đậy sự thật bỉ ổi bằng một bức màn thêu như mấy lần trước nữa.

Vừa ăn hắn vừa khơi mào:

– Tủ lạnh nầy là biểu hiệu lạc thú ở đời, đời nầy chớ không phải đời xưa, anh cần nói rõ như vậy. Em thấy thế nào khi một người không được hưởng lạc thú ở đời?

Liên chua xót:

– Người ấy vẫn không thiệt gì, lắm khi còn được hạnh phúc. Lạc thú ở đời, giá mắc quá.

– Mắc gì mà mắc. Tủ nầy hiệu tốt, mà chỉ có hăm hai ngàn thôi.

– Em nói với ý khác.

– Anh hiểu rồi. Nhưng đó là tùy quan niệm về cuộc đời. Theo em thì cho anh cầm tay em, phải tốn ngàn vàng. Người khác có đánh giá cao một nụ cười đến như nụ cười của em đâu. Và em đã cho anh gì? Thật chưa có gì. Lòng em, em còn giữ nguyên vẹn cho em, cho Văn hay cho ai khác, anh không rõ. Mà chỉ có tấm lòng mới đáng kể thôi.

– Đó là lời nói để an ủi của những kẻ đã mất tất cả, chỉ còn tấm lòng.

– Phải, nhưng họ nói đúng. Chỉ có tấm lòng mới là đáng quí. Như anh, chưa chắc gì mà anh dưng bạc triệu cho em, em sẽ yêu anh.

Thấy Liên làm thinh, Hổ kết luận:

– Nếu chỉ có trái tim là đáng kể thì em khỏi ân hận gì hết em à. Mà giá thử không ở với anh nữa, em ở với người khác cũng chỉ thế thôi.

Liên cười lên một cách ghê rợn:

– Anh nghĩ làm sao mà nói như vậy? Anh cũng biết rõ vì sao em phải ở với anh chớ. Ngoài sự sợ hãi anh đã nắm được linh hồn em trong tờ giấy thú tội, em có cần gì khác đâu.

– Nói thì nói như vậy, chớ nếu em phải đi ăn cơm tháng trở lại như trước sẽ nghe khổ hơn chớ.

– Phải, sẽ khổ hơn bây giờ, nhưng thà là vậy.

– Nếu khổ mà được thoát khỏi tay anh thì sướng rồi. Nhưng nếu khổ mà vẫn không thoát?

Liên nhìn trừng trừng con người mặt đỏ gay vì rượu và băn khoăn tự hỏi hắn muốn đi tới đâu.

Hổ cắt nghĩa:

– Như thế nầy, anh cần thú thật với em là anh đã sạch cả túi rồi, mà không vay mượn được của ai đồng xu nào nữa hết. Chắc chắn là anh sẽ không bao bọc em nữa nay mai đây. Em xoay sở sao được đó thì xoay, em đuổi anh ra khỏi nhà nầy cũng được, em muốn đi ở đâu tuỳ ý thích của em.

Mắt Liên sáng lên. Cái ngày mong đợi, thế là đã đến hôm nay. Nàng chỉ tiên liệu rằng Hổ sẽ chán nàng chớ không biết trước sự cạn túi của Hổ. Nhưng chán nàng, hay cạn túi gì, kết quả cũng như nhau là Hổ buông nàng ra.

– Cũng không sao, nàng đáp giọng hân hoan, em sẽ liệu.

– Nhưng anh lại không thích bị em đuổi ra khỏi nhà nầy vì anh còn yêu em.

Liên buông đũa vì đã ăn xong. Mà nếu ăn chưa xong, nàng vẫn buông đũa vì thất vọng.

– Như vậy, chỉ còn một con đường cho chúng ta thôi. Con đường ấy hơi gai góc đối với em, nhưng chẳng có gì đâu, chỉ tại em chưa để chân vào, thấy nó hiểm hóc đó thôi.

Em nè, nếu em kiếm được tiền…

Liên cười mai mỉa:

– Nếu tự tay em kiếm được tiền, em đã chẳng rơi vào bùn nhơ như vầy.

– Em cứ gọi đời sống nầy là bùn nhơ hoài. Phải, trước thì em không làm sao kiếm được tiền gì hết, giờ cũng vậy nếu không có anh bày vẽ.

Em nè, có một trò vui, giúp ta kiếm ít nhứt cũng cả trăm ngàn, mà khoẻ ru, em lại khỏi làm điều gì mà lương tâm em cho là nhục nhã hết.

Liên không thèm hỏi tới vì nàng đã biết con người nầy nhiều rồi, hắn không hề làm cái gì mà không giấu sau việc làm một hậu ý vụ lợi.

Không được hỏi han, Hổ vẫn phải nói tiếp:

– Anh có một món hàng hoá, đó là thuốc trụ sinh lậu thuế. Một vị phú thương Hoa kiều muốn mua, nhưng hắn kỳ kèo bớt một thêm hai.

Nếu bây giờ mà chính tay em bán, thì chắc y mua theo cái giá mà anh đưa ra. Hắn háo sắc, ưa nịnh đầm lắm.

Liên chú ý tới đề nghị của Hổ vì nàng thấy quả không có gì chạm tự ái hoặc lương tâm của nàng.

– Nhưng mang đồ lậu đi đường, em sợ lắm.

Hổ thấy cá gần cắn câu, cười ha hả mà rằng:

– Em mang làm sao cho nổi mà mang. Lô ấy tới mười ngàn ve lận.

– Trời, rồi làm sao?

– Em cứ mời y đến đây coi hàng.

– Nhưng trữ hàng lậu trong nhà, em cũng không dám.

– Em khỏi trữ gì hết. Em cứ mời y đến đây.

– Rồi hàng đâu..

– Y không cần có hàng. Y dễ lắm. Được gái đẹp mời đến nhà là y đến ngay.

– Nhưng khi y hỏi em hàng đâu đưaxem, em nói làm sao?

– Em biểu y theo vào buồng. Hàng lậu mà. Có chưng bày ra trước nhà được đâu.

Y vào đó xong, anh sẽ ra mặt, bắt tội y đã xâm nhập vào buồng của vợ anh.

– Đồ đểu giả, đồ tồi!

– Em cứ chưởi anh. Anh tồi vì phải tốn tiền với em nhiều quá.

Liên ngoe nguẩy bỏ đi ra buồng ngoài, sau khi mắng Hổ hai tiếng nặng. Hổ vẫn bình thản theo nàng. Trong khi nàng đứng gần vách nhìn bức tranh lập thể, thì Hổ ngồi xuống ghế hẳn hòi. Hắn tiếp, giọng lè nhè của người đã thấm rượu.:

– Em nên nhớ rằng tờ thú tội vẫn còn ở trong tay anh, nghĩa là anh cất nơi khác hơn là trong mình anh, nhưng muốn xử dụng lúc nào, có lúc nấy. Con người khi đến nước cùng thì cái gì cũng dám liều. Nếu anh mà làm rùm lên bây giờ thì em nguy hơn lúc trước nhiều lắm. Người ta sẽ hỏi một cô gái như em, làm gì có tiền để sống theo cái mức sống nầy. Có phải chăng em đã cướp giựt của ai? Người ta hỏi như thế ngay vì tờ thú tội lên án em là kẻ đã dám trộm cướp.

Mặc dầu hơi say, Hổ vẫn còn đủ sáng mắt, đủ lanh lẹ nên hắn tránh được lọ bông bằng thủy tinh giả mà Liên đã chụp trên bàn cạnh đó để ném vào hắn.

Lọ thủy tinh bể kêu một tiếng “cảng” rồi tiếp liền theo đó Liên nhảy đến mà thoi đấm Hổ như một võ sĩ đánh võ Ăng-Lê trên đài.

Hai mắt nàng đỏ ngầu, tay nàng run rẩy, trông dữ tợn ghê hồn nhưng chính vì sự tức giận quá sức ấy mà nàng yếu sức đánh chẳng đau bao nhiêu.

Bị tấn công thình lình, Hổ rất ngạc nhiên trước sự phản công bất ngờ ấy, nhưng rồi hắn trấn tĩnh kịp lúc để tự vệ. Hắn bắt được hai tay của Liên và nắm chặt lại như hai gọng kềm.

Liên đã cuồng trí, cúi xuống mà cắn mặt của Hổ. Hổ không đề phòng bị ngoạm vào máu đau điếng nên vội buông tay Liên ra.

Lần nầy tới phiên hắn mất bình tĩnh và cơn giận của một tên lưu manh có học nó không đùng đùng chút nào. Đó là lượn sóng ngầm, vẫn mãnh liệt, nhưng không thấy được, hay chỉ thấy sơ sơ cái hiền lành bên ngoài thôi.

Hổ cười lên một chuỗi cười hiểm ác lạ kỳ và giương oai tát mạnh vào má Liên một vố như thiên lôi giáng. Tát xong hắn đếm:

– Một!

Tức là sẽ có hai, có ba, có bốn.

Liên bị đẩy ra xa vì cái tát thôi sơn ấy. Nàng choáng váng muốn té qụy, nhưng gượng gạo một lát, nàng đứng vững được.

Tay ôm mặt, Liên chưởi:

– Đồ võ phu! Đồ khốn kiếp! Quân đầu trộm đuôi cướp!

Hổ cứ cười, cái cười thâm độc của anh ta và đứng lên thoi vào ngực Liên một cái như võ sĩ dợt bao cát.

Tiếng thoi kêu cái “ành” và tiếp theo đó là một tiếng “ạch” do thân người của Liên té xuống gạch gây ra.

– Trời ơi!

Liên kêu lên một tiếng ngắn và không kịp kêu thêm nữa thì Hổ đã đá vào hông nàng kêu một cái “ành”.

Liên thở è è, đôi mắt trợn dọc lên, chỉ còn thấy tròng trắng thôi. Hổ đứng dậy đi vào buồng tìm ly rồi ra sau hứng một ly nước ở vòi nước tắm.

Trở ra buồng khách, hắn hớp nước trong ly rồi phun lên mặt Liên, sương sương như phun nước ủi áo.

Giây lát sau, Liên tỉnh dậy và rên siết:

– Ư…ư…ư…Chết tôi, trời ơi!

Hổ bấy giờ mới sực nhớ lại cái cửa. Hắn bước ra khoá cửa rồi nhét chìa khoá vào túi quân. Xong đâu đấy, hắn kéo ghế lại gần Liên, rồi ngồi tréo ngoảy, cười gằn mà rằng:

– Cô dùng sức mà thắng được tôi à! Cô muốn liều hả? Liều thì đáng sợ thật đó. Giờ mà cô bất kể xấu hổ thì thoát được tôi ngay. Bất quá thì cô bị cha mẹ đánh đòn hay nếu trốn luôn, thì chẳng lo đòn bọng gì. Bất quá là Văn không cưới cô; bất quá là những người quen biết sẽ cười chê cô vài bữa rồi thôi chớ không lẽ họ lại sống đời, dùng hết thời giờ của họ mà chế nhạo cô.

Vả lại, nếu cô mà dám bất kể như vậy, chắc khỏi phiền bực vì điều gì hết, là vì thấy cô bất kể tôi còn làm rùm nữa mà chi. Sở dĩ tôi hăm dọa quậy lên vì biết rằng cô sợ bị đổ bể. Quyền lực của tôi chỉ được kéo dài đến cái ngày mà cô không sợ xấu hổ nữa mà thôi. Chừng ấy tôi đành bó tay vì lá bùa hết linh nghiệm nữa rồi.

Sự thật là như vậy. Nhưng giờ thì lại khác, vì tôi cần sự hoạt động của cô, chớ không hăm doạ để đòi hỏi sự thụ động cam chiụ số phận như từ trước đến giờ.

Lúc trước thì linh hồn của cô ở trong tay tôi. Bây giờ cả thân xác cô đều ở trong tay tôi. Tôi chỉ bóp họng cô rồi siết lại vài phút là cô chết ngay. Cướp một chiếc taxi Peugeot không khó lắm. Tôi sẽ bỏ xác cô vào thùng xe rồi lái lên đồng Chó Ngáp, bỏ cả xe lẫn cô giữa đồng, đón xe đò Bình Dương mà về Sàigòn là không còn ai biết đâu là đâu nữa. Về gần nhà, cha mẹ chôn dễ hơn.

Vẽ xong bức tranh trinh thám đen ấy, Hổ cười ha hả trong khi Liên tiếp tục rên siết. Hổ nghiêm sắc mặt lại, cúi xuống kéo mặt Liên cho nàng day qua phía hắn rồi mỉm cười ác hiểm, hắn nói:

– Nhưng ai dại gì mà giết cô. Hủy hoại một món đồ dùng được thì ngốc lắm, lại giúp cô thoát được tôi nữa. Ừ, nếu cô dám liều mà bất kể, thì cô cũng dám liều mà tự tử lắm. Giết cô, tức là giúp cô tự tử dễ dàng. Ai lại dại như vậy.

Tôi để cô sống mà làm việc. Cô không làm, tôi sẽ hành hạ cô để trừng phạt cô. Đừng tưởng tôi sẽ đánh đập cô mỗi ngày như thế nầy. Không, rủi cô xẩy ra được, cô đi thưa thì mệt lắm.

Không, tôi sẽ trói cô lại, khoá cửa bên ngoài, bí mật tự đem thực phẩm đến nuôi dưỡng mỗi ngày cho cô sống. Tôi sẽ cho thằng Mạc-ti-nít quen với tôi tới đây để yêu cô, mãi cho đế khi nào cô thọ thai với nó được sáu bảy tháng thì tôi tha cô ra. Mang một cục nợ tóc quăn trong đời cô, cô sẽ khổ bằng vạn bị đánh đập.

Ha…ha …ha tôi sẽ làm như vậy… nếu cô cãi lời tôi.

Liên kinh sợ vô cùng. Hổ ngả người trên ghế mà cười dài và cười no rồi, hắn lại nói:

– Nói chơi chớ cô đừng vội mừng mà ngỡ chụp được kẽ hở của tôi. Chắc trong bụng cô đang tính:”Được, mình giả đò nghe lời nó, đợi nó đi rồi, mình sẽ trốn. Chắc nó giận, phá đám để trả thù. Nhưng thà là mang xấu vì tội ăn cắp, còn đỡ khổ hơn là có con Mạc-ti-nít.”

Cô đừng vội mừng vì tôi cũng đã tiên liệu đến điều đó. Tôi sẽ không bị gạt vì tôi chỉ nói chơi vậy thôi cho cô thấy rõ cái ác của tôi tới mức nào, chớ ai dại gì bắt cô chịu cảnh đó để rồi bị cô gạt.

Phải, tôi dám ác tới cực độ, và rất giàu tưởng tượng để nghĩ ra những trò ác hiểm, cô nên ghi tâm điều đó.

Bây giờ Liên đã thôi rên. Nàng chống tay để ngồi dậy, nhưng vừa nhổm lên thì nghe tức nhói nơi ngực và nơi bụng nên lại rời xuống nền gạch lạnh.

Hổ vội cúi xuống đỡ nàng lên. Nói rằng hắn xách nàng lên thì đúng hơn, vì Liên đã xụi lơ như một thây chết trôi. Cả thân thể lẫn tinh thần bị bầm dập vì đánh đá, vì viễn ảnh hành hạ ghê rợn của Hổ, nàng đã rã rời xác thịt và bản ngã, không còn buồn cựa quậy gì nữa hết.

Hổ đặt Liên lên vế hắn, xoa lên những nơi mà bàn tay phũ phàng của hắn vừa để lại đó dấu vết đau thương về xác thịt và về tinh thần, rồi nói nựng:

– …nghiệp em nhỏ của anh. Tại em nhỏ cắn anh đau quá, nên anh giận điên đến mất trí. Thôi, tha lỗi anh nhá.

Liên chỉ cắn môi, căm hận khôn cùng, nàng đã đến nước không còn sức lực để chưởi hắn nữa.

– Em nhỏ nè! Em nhỏ có học và rất thông minh thì em nhỏ nên suy nghĩ thật kỹ về mọi tình thế.

Nếu có liều thì liều từ lúc trước kia, mới có nghĩa chớ. Bị một trận đòn của cha, bị báo chí rao tên vài hôm, rồi thôi, cứu vãn được những gì em nhỏ ngỡ là quí báu: sự trinh bạch của em nhỏ.

Giờ thì đã mất cả rồi, liều thì chẳng dại lắm hay sao? Em nhỏ của anh mong làm lại cuộc đời mà không đồng xu dính túi thì dễ gì mà đạt được mục đích.

Từ hôm có ý định tống tiền của ba em trên Bình Dương, anh đã dò xét tỉ mỉ tình hình làm ăn của ông cụ. Ông cụ nợ nần chồng chất như núi, sắp tới ngày khánh tận rồi.

Em nhỏ sẽ là con gái nhà nghèo, khó mong lấy được một tấm chồng xứng đáng. Như vậy phải chăng là em nhỏ nên cố làm ra tiền để gầy dựng lại sự nghiệp của cha mẹ, rồi hưởng địa vị con gái gái nhà giàu để làm lại cuộc đời?

Hổ rình đôi mắt của Liên và bắt gặp được sự chú ý của Liên. Hắn đứng lên đặt Liên xuống ghế và thì thầm:

– Anh đi, để em tự do tới sáng mai cho em suy nghĩ. Mấy lời cuối cùng của anh hồi nãy là mấy lời khôn ngoan của người kinh nghiệm, em chớ quên khi định thái độ. Anh để em tự do mà không sợ em liều. Em không bằng cớ gì để thưa kiện anh. Còn việc tự tử thì anh nghĩ em dại gì mà chết trong lúc đời còn vui vẻ chờ đón em. Người ta chỉ tự tử khi nào thật hết hy vọng ra khỏi ngõ tối. Em, tương lai em còn dài và khá hồng.

Hắn thò tay vào túi lấy chìa khoá ra mở cửa rồi đi luôn không day lại xem phản ứng Liên như thế nào.

Liên ngồi ôm ngực, ôm hông đến hết buổi nghỉ trưa rồi lấy áo dài mặc vào, không buồn trang điểm như mọi ngày. Mọi ngày cả đến những buổi đi học mà nàng cũng hoá trang cẩn thận như đi dự tiệc.

Sàigòn có hai con đường, mà trên đó xe hơi thường chạy hết tốc lực như ngoài đồng trống: đường Lê Lai và đường Trần Quốc Toản khúc phía Lê Văn Duyệt vì hai nơi đó vắng người, nhứt là vắng cảnh sát.

Liên đứng rất lâu trên vỉa hè đầy cát, nhìn xe vùn vụt lướt qua. Đây là lần đầu tiên mà người chủ nhà đứng trước nhà cô. Cả dãy phố đều tò mò muốn được biết cô ấy là ai mà không bao giờ thấy mặt. Những lần ra vào khác của cô chớp nhoáng không ai kịp nhìn cả.

Bây giờ họ mới được thấy cái nhan sắc khuê môn bất xuất ấy và ai cũng trầm trồ dung nhan kiều diễm của Liên. Liên mấy tháng nầy đã đổi khác. Nàng bớt vẻ ngây thơ của ngày trước, trái lại nàng lộng lẫy ra trong khoảng thời gian biến thành đờn bà.

Nhưng ai cũng hồi hộp mà nhận thấy rằng sắp có sự không hay xảy ra.

Thật thế, đã mấy lần Liên dượm nhảy ra đường lúc những chiếc xe chạy mau lướt qua trước mặt nàng. Người đi đường không để ý đến toan tính ít lộ hình nầy. Nhưng kẻ rình rập tế nhận được ngay nhứt là họ đã thấy vẻ u buồn kỳ lạ, và vết bầm tím nơi má Liên, dấu hiệu một cuộc xô xát vừa xảy ra trong gia đình cô.

Nhảy ra bất kỳ trước một chiếc xe nào cũng chết được cả, nhứt là những chiếc cam-nhông chở nặng. Nhưng luôn luôn có thể sống vì những tình cờ kỳ lạ trong các tai nạn xe hơi…Nếu không chết được? Thắc mắc luôn luôn ám ảnh Liên với mấy viễn ảnh của hậu quả sự chết hụt: đau đớn không biết bao nhiêu ngày trên giường bình, rồi sau đó cụt một chân, đi phải chống nạng, cụt cả hai tay, ăn cơm phải có người đút, hoặc hỏng cả gương mặt v.v…

Có lẽ chính sự sợ hãi cái chết còn lẫn lộn trong những sợ hãi kia mà Liên không chịu tự thú với nàng. Bản năng sinh tồn của con người rất mạnh, và y như Hổ đã nói, phải hoàn toàn tuyệt vọng mới quyên sinh được.

Những lúc mấy chiếc cam-nhông nặng nề lù lù tiến tới là những lúc Liên rùng mình như thuở bé, lúc còn ở quê nhà, đau ốm, tay cầm tô thuốc Bắc do dự mãi không uống được.

Mấy trăm chiếc xe đã qua rồi, mà Liên vẫn còn sống nhăn.

Chiều hôm nay trời đẹp và đây là chiều thứ bảy nên thành phố có vẻ như ngày hội với những cặp vợ chồng, những cặp tình nhân son trẻ đưa nhau đi dạo phố hay đi xi-nê.

Đời dầu sao vẫn đẹp, và nếu chỉ sống trong cảnh bần cùng để ngắm tia nắng, trời xanh, chim bay, lá rụng, vẫn sướng hơn là chết.

Hình ảnh của cái chết ghê rợn quá, khiến Liên bỏ cuộc trong “mách” đầu tiên, lên xích-lô biểu đạp ra Cầu Mống.

Tự trầm chắc dễ chịu hơn ném mình vàoxe. Không làm sao mà chết hụt được giữa dòng nước, nếu chịu khó xem chừng, đừng nhảy gần ghe thuyền nào cả. Họ mà có thấy nàng nhảy từ trên cầu cao xuống nước, báo động cho sở cứu cấp, hoặc tìm được một chiếc xuồng để cứu nàng thì nàng đã thừa thì giờ chết ngộp.

Người quyên sinh sẽ không đau đớn gì, lúc lăn vào cõi chết, lúc hấp hối và không có vấn đề mang tật suốt đời nếu rủi ro chết hụt.

Cầu Mống là một chiếc cầu cao niên ở Sàigòn, cái bệ dành riêng cho người đi bộ đã đuối sức, xệ xuống như môi dưới của một người buồn. Liên đứng trên ấy mà cứ lo cho nó sụp bất tử thì nguy, mặc dầu nàng đang đi tìm cái chết..

Ở đây, nhìn ra hướng sông Bến Nghé thì thấy trời cao, sông rộng và sự sống giàu sang của những hãng buôn to lớn. Nhìn vô hướng Chợ Lớn thì sự sống thân mật và cần cù của ghe thương hồ trên bến Ông Lãnh lại làm cho Liên mến yêu cuộc sống vô cùng.

Chim bay trên trời gợi Liên nhớ cảnh quê nhà, nhớ cái mảnh trời nho nhỏ thân yêu sau vườn tổ phụ; gợi nàng nhớ đến cái sân nhà mà nàng đã thuộc lòng từng gốc cây hòn sỏi; gợi nàng nhớ đến hai gương mặt thân yêu nhứt đời nàng: một người cha tuy nghiêm khắc nhưng vẫn thương con, một bà mẹ đã tiếp tục xem nàng như đứa bé mà bà cần che chở trong lòng như nó mới lên năm.

Trời ơi, chết sao mà khó khăn quá chớ không phải chơi chơi như người ta đã tưởng. Nàng muốn chết cho xong cái đời hoen ố, nhưng…

Liên về tới cửa cùng lúc với chị mang cơm tối đến. Chị nầy ái ngại khi trông thấy dấu bầm nơi mặt nàng. Tuy nhiên nhờ kinh nghiệm nhiều nên chị ta rất biết điều không hỏi han gì ở ngoài cửa.

Chị ta chỉ cà rà không đi, đợi xem Liên có cần tỏ tâm sự gì không. Liên mỉm cười mà rằng:

– Có những chuyện lòng không thể nói ra với ai hết, chỉ có cái chết mới giúp mình quên được tôi chị ạ. Nhưng tôi đã không dám chết thì thôi vậy.

– Thưa cô, cô cứ nói thế chớ vợ chồng xô xát với nhau là sự thường, rồi đâu cũng vào đó hết, trừ phi khi nào có người xen vô mà chắc không phải trường hợp của cô, vì cô vẫn ở yên đây.

Cái người thứ ba mà chị xách cơm ám chỉ đó, không phải là một cô gái đẹp nào đã mê hoặc chồng Liên cho hắn phải ngược đãi nàng. Tuy chị nầy không dám nói ra, chớ ai nghe cũng hiểu rõ rằng chị muốn ám chỉ người vợ lớn bởi mấy tiếng “vì cô vẫn còn ở yên đây.”

Phải, nếu vợ lớn mà đánh ghen thì Liên đã không còn được hay không còn dám ở đây rồi.

Liên nhìn chị nầy mà cười, lòng chua xót như vừa uống hai viên aspirin một lượt. Nếu chỉ phải chịu cảnh làm bé, bị đánh ghen thì cái khổ ấy là thiên đường đối với cái khổ hiện tại của nàng. Không, không làm sao mà ai có thể tưởng tượng được tình trạng bi đát của nàng cả. Trường hợp của nàng có lẽ là trường hợp độc nhứt trên đời, không thể an ủi bằng một cảnh tương đương nào mà người khác đã phải chịu.

“Rồi ta sẽ đi đến đâu?”. Liên tự hỏi như vậy sau bữa ăn tối, khi nằm trên giườngđọc sách mà không đọc được chữ nào.

“Trước kia mình đã làm tờ thú tội mà không hỏi xem hậu quả thế nào, cứ ngỡ ký giấy là yên thân! Rồi lúc bị họ ép tình mình lại ngu ngốc lần thứ nhì mà ngỡ rồi cũng thoát được tuy lần sau đó trả giá đắt quá, nhưng thấy không còn nợ phải trả nữa.

“Nhưng giờ đây vẫn còn. Rồi sẽ còn những gì? Nợ nầy phải trả đến mấy kiếp mới xong?

” Mình không ngu dại lắm khi thuận tình với Hổ mà không lấy tờ thú tội trước. Hổ nó biện luận rất hữu lý rằng mình mà thu hồi tài liệu ấy được là phản trắc ngay. Đúng như vậy, ai lại không làm thế. Nó nói nếu nó đã chiếm được mình rồi thì nó còn đòi hỏi gì nữa được đâu. Nó đã trắng trợn thú thật rằng nó gài bẫy mình hôm cất tiền vào tủ, giả đò bỏ quên chìa khoá, chỉ cốt để bắt quả tang mình phạm tôi, để nắm linh hồn mình và để chiếm mình thôi.

“Nếu chỉ có thế thì mình trả nợ một lúc là xong, ai có ngờ được mưu sâu của nó rẽ qua con đường tội lỗi đến thế nầy!”

Lúc đầu hôm, Liên không có ghé qua nhà thuốc mặc dầu trong giây lát, nàng có thoáng nghĩ đến quyên sinh bằng độc dược. Không, đã không dám chết thì cách nào cũng không dám. Người dám tự tử dùng bất kỳ phương tiện nào sẵn có bên họ, chớ không chọn lựa khí giới, cho rằng thứ nầy dễ chịu hơn thứ kia.

Nhưng giờ đây trong đêm vắng, nàng lại nghĩ tới chất thuốc ngủ sẵn có trong nhà mà nàng chỉ mới dùng đôi lần, còn đủ để giết một người.

Không thể rứt áo ra đi, đoạn tuyệt dễ dàng với cái chết một khi đã ve vãn nó. Ma thần vòng mà người ta nói đến, có lẽ chỉ là sức ám ảnh của cái chết thoát ly thôi. Khó chia tay với sự sống thì đã đành rồi mà cũng khó rời ý nguyện quyên sinh lắm thay!

Liên ngồi dậy. Nhưng không đi. Nàng nhìn lên tấm trải giường trắng phủ nệm và bỗng thấy chính mình đang nằm oằn oại trên đó, muốn kêu cứu mà không thốt được ra lời.

Nhà chức trách sẽ đến điều tra, tìm ra căn cước và nguồn gốc của nàng, rồi vẫn làm xấu hổ cha mẹ như thường.

Liên ngồi một lát mỏi lưng, lại nằm xuống nhơi mãi dự tính quyên sinh rồi ngủ quên luôn tới sáng, quên buông mùng.

Hổ đến gõ cửa hồi 7 giờ sáng. Mở cửa ra thấy tên lưu manh đã làm khổ nàng, kỳ lạ thay, Liên lại mắc cở bẽn lẻn.

Nàng xấu hổ vì đã không dám chết, chí can cường mà nàng đã nêu ra bằng cách mắng chửi cào cấu Hổ, thế là hoàn toàn đại bại rồi.

Hổ đã khôn ngoan giả đò không nhận thấy được điều ấy, bô lô, ba la để xí xoá mặc cảm của Liên:

– Em đi ăn sáng với anh nghen. Trời, sao mà muỗi đốt mặt em sần hết như vầy nè?

Đã thua trận, Liên không chịu đầu hàng vô điều kiện và quyết gỡ gạc phần nào hay phần nấy. Vì thế, nàng cố dẹp thù hằn và giận dữ, đáp:

– Sao anh lại sốt ruột vì dấu muỗi cắn hơn là dấu bầm?

– Anh xin lỗi em. Anh đến để tạ tội với em và xin em đừng nhắc chuyện buồn nữa. Em sửa soạn mau lên đặng ta đi ăn sáng rồi lo công việc kia.

Hổ nói như là Liên đã bằng lòng làm công việc ấy, mặc dầu hắn ra đi sau một trận đánh nhau với Liên chỉ vì nàng từ chối làm theo ý muốn của hắn.

Hắn biết chắc là Liên sẽ làm. Nàng đã không dám chết, không trốn đi, tức là ngầm nhận lời hợp tác với hắn rồi vậy.

***

Giữa hai tách cà-phê sữa, Hổ nói:

– Anh khỏi nói rõ chi tiết, nhưng chắc em đã hiểu những lời lẽ, những cử chỉ mà em phải có lúc hắn vào nhà…

– Anh núp ở đâu?

– Bên ngoài! Nếu anh núp ở bên trong như đã nói thì có vẻ toa rập trắng trợn quá, hắn biết ngay và phẫn uất, hắn sẽ liều. Dù sao cũng để cho hắn tưởng đôi phần rằng hắn phạm tội, có như thế hắn mới phải sợ hãi.

– Núp bên ngoài như lúc anh núp rình em mở tủ?

Liên nhắc chuyện cũ bằng giọng mỉa mai, chua chát và khinh bỉ.

– Anh van lạy em, để dĩ vãng ngủ yên.

– Được, ta chỉ sống với hiện tai thôi. Nhưng em quyết sống thật đầy đủ. Em sẽ được chia bao nhiêu phần trăm trong vụ nầy?

Hổ chưng hửng khi nghe câu hỏi đó. Lạ thật, Liên đang là cô gái ngây thơ, thụ động, cam chịu số phận, bỗng nhiên biến thành một kẻ so đo, tính thiệt, tính hơn.

Hắn cười hì hì mà rằng:

– Ta sẽ liệu xài chung với nhau.

– Không được. Có làm thì phải có ăn. Trước đây anh nuôi em thì khác, bây giờ tự em làm việc thì khác rồi.

Hổ khó chịu quá, và lo sợ những nguy hiểm gì không rõ rệt vừa thoáng hiện qua sự biến tánh của Liên. Nhưng hắn đấu dịu:

– Hai mươi phần trăm.

Liên cười dòn lên:

– Bộ anh là ông cha người ta sao chớ. Công của em ít lắm hay sao?

– Công em nhiều, nhưng sự quan trọng là nghĩ ra kế. Quân sư bao giờ cũng ở trên các danh tướng.

– Đó là cái kế mọn mà ai nghĩ cũng ra. Sự hy sinh của em mới là đáng kể. Em đã hy sinh đạo đức để bước theo anh vào vũng bùn. Ngàn vàng không bù được đau khổ của em.

Vả lại nếu công việc bất thành, hắn đi thưa kiện thì chỉ có em là bị tội nặng vì chính nơi đó là nhà em. Nhà chức trách sẽ bắt em, còn anh thì sẽ trốn mất.

– Không, em sẽ khai anh chớ, em dåi gì mà chịu một mình. Nhưng anh bảo đảm là thành công. Anh đã chọn một nạn nhân không ưa lộn xộn. Như vậy hắn sẽ tính êm cho xong chuyện.

– Nếu không được năm mươi phần trăm thì thôi vậy.

Hổ làm thinh giây lâu rồi đề nghị:

– Năm mươi thì năm mươi. Nhưng em sẽ trả tiền cái tủ lạnh ngay. Và, từ đây, anh không trả tiền phố, tiền cơm nữa.

– Được.

Liên rất mừng mà thấy Hổ nhượng bộ dễ dàng quá. Hắn mà không cho đồng xu nào thì chắc nàng cũng sẽ phải làm tay sai cho hắn vì sợ hắn.

Nhưng con cáo già Hổ biết giữ, không đẩy ai vào chân tường cả. Sẽ có ngày Liên hết sợ hắn và chừng đó cái lợi là sẽ lưu nàng ở lại và hợp tác lâu dài.

Hổ đưa Liên ra taxi, nói thầm địa chỉ Trang Vinh cho nàng nghe và chúc:

– Chúc em may mắn trong bước đầu.