- 12 -
Khi mở miệng túi trút áo quần dơ ra thau, Liên mới thấy ngao ngán cho công việc mà nàng sắp làm.
Trong đống vải bẩn ngổn ngang ấy có đến bốn cái quần tây bằng vải nhơn tạo. Thứ vải này khi khô thì dịu, mềm nhưng nhúng nước xong là nó cứng và dày mo như da trâu.
Ngoài ra còn bốn chiếc sơ-mi, ba bộ đồ mát và nào khăn mặt, khăn tay, áo gối….lu bù. Nàng càng hoảng sợ hơn khi moi lại đống đồ, thấy đang nằm úp dưới đáy một tấm “tra” trải nệm bằng vải “tra” chánh hiệu, tức là thứ vải dày như vải may âu phục.
Trước kia nàng chỉ phải giặt áo quần của nàng may bằng lụa mỏng, vải nhẹ, và từ khi sống với Hổ về sau, thì bỏ tiệm giặt ủi tất cả mọi thứ kể cả khăn mù-soa nữa.
Đây là khổ dịch đầu tiên trong cuộc sống mới của nàng, khiến Liên nghĩ ngợi lung tung khi ngồi lại trước thau đồ giặt. Nàng tự hỏi:
“Có phải đây là một cuộc đời đáng sống hay không và thời cơ nào đưa đẩy nàng vào một ngõ hẹp như thế nầy?”
Đời nàng sao mà cứ phải trả bằng một giá rất mắc mọi việc.
Trước nàng đã trả sự xa hoa của nàng bằng cả tiết trinh của nàng. Sau đó phải lấy trụy lạc để chỉ mua được cơm ăn thôi. Còn giờ thì bù lại sự rửa sạch bợn nhơ bằng những khổ hình hằng bữa như thế này?
Liên chỉ mới vò có một chiếc quần mà nghe rát bỏng cả da hai bàn tay non của nàng. Nàng hối hận đã làm việc sai phương pháp. Khi nãy nàng do dự để xem coi nên giặt thứ mỏng như sơ-mi, áo mát trước hay thứ dày trước. Nàng suy luận rằng giặt thứ dày trước để cho cái phần sau của công việc hoá ra như là nhẹ nhàng lắm. Nhưng giờ nàng thấy rằng giặt áo mỏng trước có lẽ dễ quen với công việc hơn.
Giặt xong thau đồ to lớn ấy, Liên nghe rụng cả hai tay và xem lại đồng hồ thì đã hơn tám giờ rưỡi rồi, chợ chắc đã hết đồ ăn ngon.
Nàng phơi quần áo hối hả để còn kịp đi mua các thức ăn nữa và trên đường ra chợ Liên hoảng hốt khi cảm thấy hai bàn tay của nàng như cứng lại. Nàng đưa tay lên nhìn chất pô-tát của xà-bông đã làm cho da tay nàng tái lợt, xù xì và bọc các ngón tay nàng lại bằng một lớp nhựa nó cứng rắn lại khi tay khô trong gió.
Liên lại tự hỏi:
“Đây có phải là một đời sống đáng sống hay không?”
Nàng than thầm:
“Thật mình trẻ người non dạ quá. Cũng bởi tính xẳng, thấy bị đẩy vào ngõ hơi bí rồi đâm khùng quyết nhắm mắt nhận lời để phá thằng cha gàn này một chuyến cho bõ ghét, không dè bị vỡ mộng ngay từ ngày đầu.
“Giờ, có nên bỏ mà đi hay không? Tại mình dại, mình cứ ngỡ bí lối chớ hắn dễ gì mà quen cùng khắp nơi để mượn tay kẻ khác hăm doạ mình! Đừng nói đâu xa, mình cứ làm ăn ngay tại Sàigòn này thì mười mặt hắn cũng không biết đâu mà tìm”.
Liên vừa đi vừa nghĩ mãi, lúc tới chợ Nguyễn Tri Phương nàng mới hay.
Dự định nàng vừa tính sơ, con đường mới vừa thoáng thấy, nàng chưa thực hiện ngay đâu. Nàng còn phải dọ xem coi chỗ làm ra sao cái đã.
Thế rồi công việc bận rộn hằng ngày ngăn xét kỹ dự tính ấy.
Trưa hôm đó Ngọc đi dạy về rất trễ. Chàng đeo theo ở sau xe gắn máy một gói gì to tướng mà chàng mang vào nhà, thảy lên giường ở buồng trong, mở dây ra. Liên đang dọn cơm dòm lại mới thấy đó là những bộ pyjama cắt sẵn, chưa may, cột thành từng bộ riêng ra.
Chàng nói:
– Một tháng người ta chia cho em trung bình bốn mươi bộ do hiệu may quen nhường lại vì họ không may xuể. Mỗi bộ bốn mươi đồng tiền công. Như vậy em sẽ kiếm được một ngàn sáu!
Liên ngừng tay dọn ăn, ngẩn ngơ nhìn những gói đồ may lăn ra ngổn ngang trên giường.
Nàng còn phải nấu ăn, lau nhà, giặt ủi thì muốn may xong bốn mươi bộ pyjama, phải thức đêm cho đến một, hai giờ khuya mới mong làm xong công việc.
Liên không phải là một cô gái lười biếng và bà Cai đã giáo dục nàng theo lối gái quê, tức là luyện cho nàng quen với công việc để có thể làm dâu về sau.
Nhưng thật chưa bao giờ mà nàng bị công việc bề bộn đến như thế, hơn nữa sự bề bộn ấy lại đến ngay sau một mùa nhàn rỗi, ở không mãi sanh ra luống xương.
Liên chỉ nấu ăn cho hai người, tiền chợ không bao nhiêu nên cũng chẳng có bao nhiêu món phải nấu, nhưng vì không quen nên nàng lụi đụi cho gần tới giờ ăn mới xong.
Khi Ngọc về, nàng đã mệt lả vì đứng mãi bên cạnh bếp lửa, hao sức rất mau. Nàng dọn cơm, nhưng chỉ đem ra có một cái chén và một đôi đũa thôi.
Ngọc đoán nàng giận dỗi nên nói dỗ:
– Em cực khổ, anh biết, nhưng rồi em sẽ sung sướng về sau. Em nên ăn cơm với anh.
Liên không giận hờn gì cả, nàng chỉ đuối sức thôi. Đuối quá nên cũng không buồn đính chánh hay cãi lại nữa.
– Anh cứ ăn trước đi, em còn mệt lắm.
Ngọc cũng mặc kệ vì biết khó dỗ một người đàn bà giận hờn lắm. Lúc chàng ăn, Liên đi nằm. Nàng hơi choáng váng và nằm một lúc mới tỉnh táo lại được.
Có lẽ là do bản năng sai khiến, nàng cố gượng ngồi dậy để soát lại mâm cơm, coi có cần rội thêm món gì hay không. Hoặc tô canh, hoặc trái ớt. Liên chưa nghe rằng mình có bổn phận trong nhà này; làm lụng vì phải làm đó thôi, không thiết tha đến công việc đến nổi phải chăm lo những cái nho nhỏ như vậy.
Thấy bạn đi múc thêm canh, Ngọc ghi nhận ngay trong lòng sự thành công đầu tiên của chàng: là con thú dữ đã bắt đầu thuần.
Từ đó cho đến tám giờ tối, Liên chẳng may vá gì. Cơm xong, dọn rửa, nghỉ lưng một chút là phải dậy để ủi những áo quần đã giặt khi sáng.
Ủi xong đống quần áo cao như núi ấy rồi phải lo buổi cơm chiều, thật là không hở tay. May là hôm nay nàng không có lau gạch, vì quên mất công việc ấy. Ngày mai, đồ giặt sẽ ít hơn, vì quần áo dồn năm ba ngày không còn nữa, nhưng có cái việc lau gạch ấy thêm vào thì cũng mất hết thì giờ.
Cho đến tám giờ rưỡi, Liên mới xong công việc kể cả việc nằm cho ngay lưng trong lối mươi lăm phút đồng hồ.
Bấy giờ Ngọc đã nằm dài trên ghế bố ngoài buồng trước, sách úp lên ngực, nhìn khói thuốc từ từ bay lên nóc ngói xi-măng không có trần.
Liên lấy ra một bộ quần áo mát đã cắt rồi, đoạn tra kim chỉ vào bàn máy, chiếc bàn máy mới mua, nhơn nhớt dầu mỡ ở những bộ phận bằng kim khí có xi kền.
Không khí trong căn nhà hẹp ấy bị một ngày nhiều nắng đốt nóng lên. Sự nóng nực giữ bền cho mãi đến bây giờ, và mãi đến bây giờ dân cư ở đây mới nghe được cái nóng ấy vì khi trưa họ bận sợ sự nóng bên ngoài hơn nên quên nó mất.
– Phải chi mình có một chiếc quạt máy!
Liên nói to ước ao ấy lên, to quá nên có vẻ là nói với Ngọc. Nàng buộc lòng phải thêm hai tiếng “anh hớ” theo sau cho câu nói lịch sự một chút, kẻo Ngọc lại khinh nàng ăn nói xẳng lè như kẻ thất giáo.
Đây là lần đầu tiên mà cô vợ giả nầy tự nhiên trao lời với chàng chớ không phải chỉ đáp lại mỗi khi bị hỏi, nên Ngọc lại ghi trong lòng rằng con thú dữ lại nhượng bộ thêm một bước nữa.
Chàng vội đáp:
– Ừ, để mai anh mua. Anh vốn cũng định sắm quạt máy lâu rồi, nhưng ít ở nhà nên quên mãi. Bây giờ có em, anh ở nhà thường …sau giờ dạy học thì phải sắm chớ không bỏ qua được.
Liên đã bắt đầu may. Nói đúng ra, nàng cho kim chạy trên một mảnh vải nhỏ để bao nhiêu chỉ lấm dầu đều tuông ra hết, kẻo bẩn quần áo người ta lúc bắt đầu may thật sự.
Ngọc hỏi:
– Em biết cắt hay không?
– Dạ biết, nhưng chắc em cắt không khéo hay sao mà không có khách hàng.
– Ngày nay em có mệt lắm hay không?
Ngọc cũng muốn trò chuyện thân mật với bạn, muốn có những săn sóc nho nhỏ, muốn nói ra lời âu yếm nhưng thấy vẻ lạnh nhạt thờ ơ của Liên chàng đâm chán, ngậm câm luôn. Giờ thấy chính Liên mở cửa trước nên chàng mới bước vào lãnh vực thân tình phải có giữa đôi trai gái sống chung với nhau trong một căn nhà vắng.
Liên nhẫn nại nói:
– Cũng khá mệt, nhưng chắc tại không quen. Em tin rằng chừng quen rồi sẽ xem bao nhiêu công việc đó là thường.
Đáp xong, nàng ngạc nhiên hết sức mà nhận thấy ngay sự sợ hãi của mình trong câu nói. Nàng nói KHÁ mệt, tức là nói láo vì nàng thấy rằng đó là những công việc quá sức của nàng. Và là vợ của một vị giáo sư, trong xã hội Việt Nam ngày nay mà nhân công còn tương đối rẻ hơn ở nhiều nước khác, nàng phải được một đứa tớ gái nhỏ giúp đỡ cho vài việc nặng nhọc mà không khó khăn, như ủi quần áo, rửa chén, lau gạch v.v…
Nàng lại bảo rằng sẽ quen với công việc, sẽ xem làm lụng cực nhọc là chuyện thường, trong khi thâm tâm nàng lại phẫn nộ quyết không cúi đầu chịu số phận mãi.
Nàng sợ Ngọc? Hừ, kỳ lạ quá! Liên không thể hiểu được mình sao lại yếu hèn đến thế. Lời nói của nàng chứng tỏ sự khuất phục của cái sâu kín nhứt trong tâm trí nàng. Sự khuất phục của tiềm thức, và chứng tỏ rằng nàng muốn chịu thua, mặc dầu bề ngoài, nàng cứ hăng hái nói cứng là sẽ thoát cảnh nầy.
Kể từ lúc ý thức được về mặt thật của đáy lòng mình, Liên bỗng nghe nàng bị mặc cảm nhỏ nhoi, nàng thấy nàng yếu đuối bên cạnh Ngọc, không còn nuôi ý chí đương đầu với chàng nữa.
Ngọc nói như nói một mình:
– Em cực khổ lắm, anh biết lắm và anh thương lắm, rồi em sẽ sung sướng…nếu em muốn…nếu em thật muốn.
Liên chưa hiểu được hết ý nghĩa câu nói của bạn. “Nếu em muốn, nếu em thật muốn”. Ai lại không muốn sung sướng và ai lại giả đò muốn sung sướng hay muốn ít bao giờ?
Tiếng máy chạy đều đều, vải tuôn ra khỏi chơn vịt tràn vào ngực nàng như giòng nước, không dứt. Chiếc áo nầy đến khuya sẽ may xong. Nhưng cuộc sống đều đều vô vị của nàng đến bao giờ mới dứt đây?
Liên nghe hơi xót ruột. Từ trưa đến giờ trong bụng nàng chỉ có độ một chén cơm thôi. Ngọc đưa ít tiền quá tuy đưa trước một lần, nhưng cho nhiều ngày, phân ra số tiền ấy thì mỗi ngày không còn được bao nhiêu hết. Không quen ăn cực, nàng nuốt cơm khó trôi, trong khi thân thể mệt nhọc, sức gái đang lớn, nàng phải ăn tợn lắm. Thường thì ngoài ba bữa ăn chánh, nàng cứ ăn dậm thêm đủ thứ quà và trái cây. Về đây cũng còn ít tiền bỏ túi, nhưng nàng không có thì giờ để ăn vặt.
Chiếc máy may mới giống như một chiếc xe chưa rà, đạp nặng chơn quá khiến nàng càng nghe mau đói hơn.
Đêm rồi Ngọc bỏ mùng hồi chín giờ đúng. Nhưng đêm nay sao hắn cứ đọc sách mãi, Liên day lại thăm chừng thì Ngọc cứ say mê với những dòng chũu in, điếu thuốc không rời khỏi môi.
Không khí trong nhà đã dịu lại phần nào. Một ngọn gió thổi lò vào cửa, làm cho mồ hôi của nàng bốc thành hơi, nên Liên nghe mát lạnh.
Bỗng có tiếng Ngọc hỏi:
– Bây giờ em ăn gì chơi được chưa hay còn no?
Liên dừng chơn đạp máy, nhưng hoang mang không biết phải đáp thế nào. Nàng đói. Nàng rất mừng mà nghe bạn hỏi như ậy. Nhưng nếu đáp rằng ăn được, sợ hắn cười chăng. Hắn hỏi như thế tức là con người có thể còn no vào giờ nầy, mà sao nàng lại đói?
Ngọc bỏ chơn xuống, đi nhẹ lại gần bạn mà nói:
– Hồi đầu hôm em ăn ít lắm.
Liên đã nghe rất nhiều lời âu yếm, nhưng nàng chỉ rung động vì câu nói trên đây thôi, những lời tỏ tình của Văn thì không kể vì nó đã thuộc vào một dĩ vãng xa xôi rồi.
Nàng chờ đợi một cử chỉ gì của Ngọc. Nhưng Ngọc dừng bước và ngừng lại ngay đó. Cả ba, chiếc máy may, Liên và Ngọc im lặng ngóng mong.
– Đi em nhé! ta đi ăn cái gì mà có vẻ bình dân chơi.
– Dạ, đi thì đi.
Liên vào buồng trong để mặc áo dài. Giáo dục gia đình đã làm cho nàng quen cái “tật” tốt là hễ ra khỏi nhà là mặc áo dài, và những tháng sống với bọn ăn mặc dị hợm, nàng vẫn cứ giữ phong thái nữ sinh của nàng.
Trong khi đó thì Ngọc giữ nguyên bộ đồ mát mặc lúc ăn cơm tối xong, chớ không thay đổi y phục loại dùng đi ra đường.
Liên nghe tự tin mình trở lại phần nào nhờ lối ăn mặc đứng đắn ấy nổi bật lên bên cạnh một người con trai chỉ mặc pyjama thôi. Nàng thấy mình xứng đáng sống chung với Ngọc phần nào.
Họ ra đầu ngõ ngoài thì gặp chiếc xe mì thường bữa đậu nơi đó. Xe mì này mặc dầu chỉ nấu đem vào các gia đình trong xóm thôi, nhưng cũng sắm vài chiếc ghế xếp để phòng hờ mà tiếp khách qua đường. Liên và Ngọc ngồi trên mấy chiếc ghế ấy.
Liên đã nếm đủ tất cả cao lương mỹ vị có trên đất nước và chắc chắn mình không thèm lạt món nào cả, và món nào nàng ăn cũng chẳng nghe ngon bao nhiêu.
Nhưng hôm nay nàng cứ đánh hơi mỗi bận người cắc-chú dở nấp xửng ra, hơi nước lèo bay lên nghi ngút, và cứ thất vọng mỗi lần hắn đưa một tô mì nấu xong cho thằng bé con để nó mang vào gia đình nào không rõ.
Nàng đói lắm, không phải mới hôm nay mà từ ba ngày rồi, và sung sướng vô ngần khi thấy thằng nhỏ bưng hai tô mì nhỏ cuối cùng đến cho Ngọc và nàng.
Ngọc rước lấy cả hai tô, trao cho bạn một tô rồi vừa bắt đầu trộn vừa nói:
– Thằng nầy nấu dở khẹt, nhưng làm biếng đi tìm phở xa, phải ăn của nó. Em có biết tại sao mà mì đời bây giờ dở quá hay không? Thuở mình còn bé mì ngon lắm, em còn nhớ hay không?
– Nhớ, nhưng em e không thật như vậy, lúc bé mình ăn gì cũng ngon hết.
– Không phải đâu, mình chưa có già đến phải chán miếng ăn. Một ông bạn vong niên của anh, ông giáo sư già Trần Huy ổng nói điều nầy nghe rất có lý: đó là ngày xưa sở dĩ mì ngon là vì món ấy do những tay thợ chuyên môn từ bên Tàu qua hành nghề ở đây đặng sanh sống.
Mấy mươi năm nay, thợ mì người Tàu không di cư sang đây nữa, còn thế hệ thợ nấu mì cũ thì tàn lụn lần lần. Bây giờ bọn bán chạp phô sạt nghiệp, bọn thợ guốc mất nghề, xoay ra nấu mì nên mì dở là phải lắm.
Có lẽ mì nầy dở thật, nhưng Liên ăn lại nghe ngon lạ kỳ. Có phải đây là cuộc đời đáng sống hay không? Không giờ phút nào mà nàng không tư lự tự hỏi lại câu hỏi ấy và đêm nay nàng thoáng nghe như là sẽ khỏi phải tự hỏi như thế nữa.
Mới sống với Ngọc có hai ngày mà nàng đã tìm thấy một sung sướng nho nhỏ, cái thú ăn mì đêm, sau những ngày đói. Có cái thú ăn và lại có cái thú chờ đợi tô mì nấu xong nữa, sự sốt ruột đợi chờ khi nãy càng nhiều thì sung sướng bây giờ càng lớn.
Người nấu mì đã bỏ thật nhiều ớt trong mỗi tô mì, thế mà ăn nửa chừng, Liên còn bước lại lấy thêm một trái ớt, cắn nguyên trái mà ăn.
Ngọc kinh dị hết sức, không phải vì thấy bạn ăn ớt tựa như con nhồng mà vì một lẽ tế nhị khác.
Chàng có một người bà con đã ngồi tù một lần. Người nầy kể rằng tất cả tù nhân thời nào cũng vậy, đều ăn ớt thật nhiều và cứ thèm ớt mãi. Không ai biết nguyên do của sở thích ấy cả, ngoại trừ người bà con của chàng. Y là một người trí thức, hay tìm tòi và tìm được cách giải thích lối ăn ớt ấy.
Vì ớt kích thích hạch nước miếng của ta, mà hễ nước miếng chảy nhiều là ta ăn nghe ngon miệng. Tù nhơn ăn cực, rất cần sự ngon miệng giả tạo mà không ngờ.
Lại có một hiện tượng lạ thứ nhì về ớt, hiện tượng dính líu đến cử chỉ của Liên hôm nay. Là khi con người ta đói hoặc đang thèm khát mà gặp món ngon người ta tìm ớt một cách máy móc, không hiểu vì sao mà tìm, tìm do bản năng xui khiến, để mà kích thích hạch nước miếng hầu TẬN HƯỞNG món ngon đó.
Mì, món quà tuy ngon mà thông thường ấy sao lại là món quà qúi đối với Liên – một người đã nếm đủ vị ngọt bùi? Ngọc tự hỏi như vậy mà không đáp được.
Liên húp nước mì sồn sột, ăn sạch những cọng hẹ còn sót lại. Ngọc kêu:
– Ê, hai vắt mì nhỏ nữa!
– Hết dồi!
– Hết rồi à? Sao lại hết rồi?
Câu hỏi sau đó là của Liên. Nó vô lý một cách buồn cười và hàm một nỗi thất vọng, một niềm tiếc rẻ chua xót.
Mì hết rồi mà nàng chưa no! Nhưng cái sướng của lúc ăn, cái ngon của tô mì vì thế mà tăng thêm bội phần.
Trả tiền xong, Ngọc nói với bạn:
– Ta đi ăn thêm cái gì nữa em hớ?
– Thưa anh thôi, em cũng no rồi.
Liên nói láo phân nửa, nói thật phân nửa. Nàng chưa no nhưng quả tình nàng không muốn ăn thêm.
Ăn thiếu đã để lại nơi đầu lưỡi nàng một dư vị tuyệt trần của món ăn. Nàng vừa khám phá ra được rằng hạnh phúc ở đời chính là mơ ước, chớ không phải là đạt được. Hễ được rồi là nghe không còn thích cái món ao ước nữa. Hay chỉ còn cảm thấy thích là khi nào không được đầy đủ, không được trọn vẹn thôi.
Trước kia, nàng đã sống hai năm hạnh phúc với cái mộng được mặc sang, được sống đời sống tưng bừng như Thanh. Nhưng khi nàng được rửa tay bằng nước hoa, khi nhà nàng có tủ lạnh, nàng thấy cuộc đời ấy như là không có gì đáng chú ý đến.
Ngọc thỉnh thoảng rình bạn xem phản ứng của nàng ra sao khi mà cuộc đi dạo mát buồn quá như vầy. Lạ thật, Liên không buồn như hai hôm nay nữa. Có lẽ nàng đang nghĩ nhiều về vấn đề gì đó, những dấu vết buồn chán mà lúc ra khỏi nhà vẫn còn vương trên mặt nàng, đã tiêu tan đi đâu mất tự bao giờ rồi.
Liên đẹp thật, Ngọc thấy nàng đẹp hơn trước nhiều lắm. Người con gái nào cũng đi đến cái đỉnh của sắc đẹp trong nhiều năm, và càng già dặn trong sự sống, nhan sắc họ càng mặn mà.
Liên, ngoài cái lộng lẫy của dung mạo lại được thêm vẻ thùy mị trời cho và giáo dục luyện thành, nên trông càng dễ yêu hơn nhiều cô gái đẹp khác.
Họ băng qua Ngã Bảy dễ dàng vì lúc ấy vắng xe, nên cả hai như không hay biết rằng họ đã đi qua đó.
Khi đôi bạn đến trước một giao điểm khác của nhiều con đường mà giữa giao điểm cũng được đánh dấu bằng một bồn bông tròn như đằng Ngã Bảy, Ngọc dừng chơn lại rồi hỏi Liên:
– Em đã nghe mỏi chưa?
– Dạ mỏi lắm. Chắc em không đi thêm nổi nữa đâu.
– Nhưng đứng nơi đây cũng mỏi. Anh đã bị mỏi chơn nơi đây nhiều hơn là bất kỳ đi đâu.
Thấy Liên như không hiểu, chàng hỏi:
– Em có biết đây là đâu không?
– Hình như là Ngã Bảy, xóm lạ, em không nhìn ra.
– Không, đây là công trường Cộng Hoà.
Liên chợt nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại cái đêm mà vì không nỡ đưa Ngọc vào tròng, nàng đã cho Ngọc leo cây rồi trốn Hổ luôn, không dám về nhà nữa!
– Vậy à, lâu quá rồi.
– Ừ, lâu quá rồi, nhưng anh không sao quên được!
– Chắc anh đã vui lòng tha thứ lỗi của em đêm đó, khi anh biết rõ vì sao mà em sai hẹn…
– Cố nhiên, không quên không có nghĩa là không tha thứ. Anh không quên là không quên mối tình của anh.
Liên liếc nhìn bạn và nghe thương xót Ngọc vô cùng. Nàng muốn cầm lấy tay Ngọc mà kêu lên một tiếng “Anh!”. Nhưng nàng do dự lâu lắm rồi thôi.
Quả thật trong giây phút, nàng đã bị xúc động và nghe thương Ngọc nhưng chưa yêu hắn! Cái cử chỉ cầm tay nầy có thể làm cho hắn hiểu lầm. Cũng chẳng sao, nhưng nàng muốn lương thiện, riêng với Ngọc mà nàng mến nhiều.
Nếu hắn tưởng lầm rằng nàng yêu, hắn sẽ làm chồng thật sự với một người vợ giả mà cửa lòng không mở để đón tình yêu của hắn thì có tội nghiệp cho hắn không?
Có yêu, nàng mới nhẫn nại chịu số phần nầy mãi được. Bằng không, nàng sẽ ra đi. Như vậy không nên để hắn ngộ nhận rồi hắn phải đau đớn nhiều khi nàng nổi loạn.
Ngọc nói thêm:
– Anh không có ý đưa em đến đây, nhưng mà ta vẫn đến đây vì tiềm thức anh sai khiến bước đi của anh. Em vẫn còn ở mãi trong nầy.
Ngọc chỉ vào bụng chàng.
“Trời ơi, – Liên kêu than thầm – tại sao trong bụng mình, tình yêu lại không có như nơi Ngọc!
Hạnh phúc có thể đến dễ dàng khi hắn và mình thành đôi vợ chồng thật, và đời mình sẽ ổn định từ đây. Nhưng cái hạnh phúc trước mắt, vói tay tới thì lấy, mình lại không vói được!”
Để khỏi nghĩ miên man, nàng giục:
– Thôi, đi về anh.
– Tùy em, nhưng anh thích đứng đây lâu thêm chút nữa. Bên cạnh em, anh cố quên sự thật, quên thời gian, cố tưởng tượng như đêm nay là đêm ấy, và em đã không sai hẹn, đã đến với anh, đang đứng gần anh dây.
Ngọc nói thế, nhưng cũng quay lưng để đi. Nhưng Liên lại cầm tay chàng mà nói:
– Hay là ta đứng đây thêm một lúc nữa. Ở đây mát lắm.
Nàng chỉ thương hại Ngọc thôi, không đành làm cho chàng cụt hứng, mất hưởng sự tưởng tượng của chàng.
– Liên nè, – Ngọc hỏi – em nghe thế nào từ khi về ở với anh?
– Em nghe lạ kỳ lắm.
– Lạ kỳ làm sao?
– Em không nói ra được, nhưng lòng em không y như trước.
– Đã có gì thay đổi chưa?
– Chưa, nhưng cũng chẳng đứng nguyên một chỗ. Nói tóm lại, lòng em không yên.
– Có lẽ đó là triệu chứng tốt em à!
– Em cũng mong như vậy, thành thật mà nói, em ác cảm với anh, nên mặc dầu lòng em bị xáo trộn, muốn biến chuyển, nó cũng khó mà biến chuyển qua nẻo cần phải đi là về hướng yêu anh.
– Anh biết em đang có ác cảm với anh vì em thấy rằng em bị bạc đãi. Nhưng rồi em sẽ hiểu. Riêng anh, anh cảm thấy càng ngày mối tiếp xúc giữa anh và em càng tiến bộ thêm. Thí dụ em đã chịu nói chuyện với anh, và giờ đây em đã thành thật nói rõ tình cảm của em đối với anh.
Ngọc đưa tay bắt một chiếc taxi và Liên nghe sung sướng vô cùng khi bước lên xe. Cái sung sướng được đi xe lần nầy cũng cùng một loại với cái sung sướng ăn mì khi nãy. Nó căn cứ trên sự tương phản giữa hai tình trạng trước và sau: người từ trong rạp chiếu bóng có máy lạnh đi ra ngoài sẽ cảm thấy bên ngoài trời nóng hơn là những người đang ở ngoài, và trái lại.
Sự thân mật giữa đôi vợ chồng giả này chỉ đến mực đó thôi. Rồi khi về đến nhà, Ngọc đi ngủ, Liên tiếp tục may cho đến khi mà lưng nàng đau như muốn đứt ra, nàng mới dẹp công việc.
Những ngày sau đó, công việc nhà đỡ nhọc hơn vì Liên đã quá quen việc làm. Đồ giặt ủi lại không còn dồn đống như hôm đầu. Tuy nhiên nàng vẫn không hở tay, vì đồ may lớp trước chưa xong, Ngọc đã đem về thêm lớp khác.
Bây giờ con Mai thỉnh thoảng đã chạy qua thăm chị, và thỉnh thoảng nàng cũng bước sang nhà nàng để thăm mẹ.
Không, nàng không phải tủi thân mỗi bận Mai đến như nàng đã tưởng lúc đầu. Vì Ngọc thương Mai lắm và thấy Ngọc cưng Mai, mua sắm cho Mai thứ nầy thứ nọ, nàng cảm động lắm mà quên được sự nhọc xác của nàng.
Một hôm, về thăm mẹ, gặp bà Sáu Còn, người bạn của mẹ nàng lúc trước, đã bỏ xứ đi trước mẹ nàng mấy năm.
Bà Sáu Còn là vợ của ông Sáu trữ dược viên bị suy sụp vì không thể tiếp tục hành nghề cạnh các nhà thuốc. Bà cũng có một người con gái đồng niên với Liên.
Liên vừa muốn hỏi thăm tin tức người bạn thuở bé thì mẹ nàng đã mau miệng nói:
– Cháu Liễu độ rày chắc khá lắm, phải không chị Sáu?
Bà Sáu Còn lắc đầu rồi thở dài:
– Nó đã năm đứa con rồi. Phải dì mà gặp nó chắc dì nhìn không ra đâu. Nó còn muốn già hơn tôi nữa. Nó khổ không thể tưởng tượng được. Chồng nó là một tư chức nhỏ, lương mỗi tháng có ba ngàn, thì chị tính coi năm đứa con thì nào quần áo, bánh hàng, thuốc men chúng nó, còn đâu đủ tiền để mà ăn cho no. Nó già vì cực khổ mà cũng vì quá thiếu thốn.
– Tôi nghiệp cháu Liễu, xinh đẹp như vậy mà không sung sướng.
– Thấy con nó khổ quá, tôi sốt ruột, nhiều khi nghĩ xằng rồi mắc cở với chính mình. Nó mà đi trăng hoa như bọn buôn hương, thì có lẽ còn sướng hơn lấy chồng tử tế mà như vậy. Dì nghĩ thử xem, làm thì đến mười hai giờ khuya cũng chưa xong công việc, con cái thì đứa sài đầu, đứa ghẻ chốc, thấy mà thảm.
Nếu câu chuyện trên đây mà kể ra trong những ngày đầu Liên về nhà chồng, chắc nàng nghe xong thì xách gói đi ngay.
Cái ý nghĩ xằng của bà Sáu Còn ấy sao mà giống hệt ý nghĩ của nàng lúc đó, khi nàng tự hỏi “Có phải đây là cuộc đời đáng sống hay không?”
Nhưng nay nàng đã nghĩ hơi khác rồi, nhứt là từ hôm qua, ngày mà Ngọc đem số tiền công của mớ đồ may đầu tiên giao lại cho tiệm may.
Số tiền ít ỏi, không đến một ngàn bạc ấy, do tay nàng làm ra, y như những số tiền lớn lúc trước, cũng chính do nàng làm ra. Nhưng lần nầy mồ hôi của nàng đã đổ nhiều nên nàng nghe tiền ấy xứng đáng quá. Cuộc đời bỗng nhiên có ý nghĩa hẳn ra vì nàng đã có hy vọng, hy vọng được lãnh ba món tiền nữa như thế, từ đó đến cuối tháng, chớ không phải phẳng lì như trước kia mà ngày nầy giống hệt ngày khác, nằm dài trong sự ê chề không mong ước, không phấn khởi, không biết vui mừng về bất kỳ cái gì hết.
o O o
Đêm đó, trời nóng bức hơn bao giờ cả. Đây là cái nóng báo hiệu cơn mưa đầu mùa sẽ thình lình đổ xuống lúc nào không biết chừng.
Không khí bị lớp mây thấp trên trời đè xuống, dồn ép lại trong một khoảng không nhỏ hẹp khiến người và vật dưới này nghe ngộp thở vô cùng.
Khi áp lực đã lên đến cực độ thì một cơn mưa như trận hồng thủy đổ xuống trong những cơn gió muốn dỡ tốc ngói lên.
Đã đóng cửa sổ lại, Liên cũng chịu thua, không tiếp tục công việc được nữa. Bàn may kê sát cửa sổ ấy, mà bên ngoài không có hiên. Mưa bị gió tạt vào, nước lòn qua lá sách cửa, bắn lung tung lên vải, lên máy may, ướt cả.
Nàng đành phải dẹp để đi nghỉ. Tiếng động của trận mưa ồ ạt nầy to quá, khiến Liên không sao chợp mắt được. Nàng nằm đó mà nghĩ vẩn vơ về số phận mình.
Mưa nhiều giờ, khiến nước và gió ướp lạnh không khí lại.
Cái lạnh mưa đêm bỗng nhắc Liên nhớ đến một kỷ niệm xa, một việc cỏn con xảy ra tại Định Tường hồi cuối mùa mưa trước.
Đêm nay sao mà giống đêm ấy quá với mùi ẩm ướt, với sự vắng lặng của một căn nhà mà trong đó chỉ có hai người: nàng và một người con trai nữa.
Có điều khác là căn nhà lúc ấy đẹp lắm và trang trí rất sang trọng. Đó là nhà của một hoạ sĩ Sàigòn vừa được bổ làm giáo sư hội hoạ nơi đó.
Thanh niên ấy, tóc rối nùi, hút thuốc điếu không cần diêm quẹt, cứ điếu nầy gần tàn, sang lửa qua điếu khác.
Dầm mưa mà đi với chiếc áo tơi mỏng nên Liên lạnh lắm. Vừa bước vào nhà là nàng nói ngay:
– Ở đây ấm nhỉ!
Thanh niên không cầm giữ được, bật cười lên. Giọng miền Bắc, bắt chước vụng về nghe thật là buồn cười. Và có lẽ thanh niên nhớ lại những tiếng “ạ”, những tiếng “ô hay” do đào kép cải lương nhái giọng Bắc một cách trật lất, ngây ngô nên chàng lại cười thêm, cười sặc sụa đến mấy phút.
– Anh chế diễu em đấy à? – Liên lại dùng giọng Bắc mà hỏi câu sau đó nữa, khiến thanh niên lại phát cười.
Giây lâu chàng mới dứt cơn được và hỏi đùa:
– Ấm thật à, mợ?
– Hẳn chớ lị!
Liên chợt hiểu rằng anh chàng ấy chế diễu nàng nên nàng khiêu khích mà đáp như vậy, bằng cái giọng Bắc sai bị chế nhạo ấy!
Gió lạnh thổi vào nhà khiến thanh nhiên nhớ sực lại rằng bên ngoài lạnh lắm. Chàng vội vã bước ra khép lại cánh cửa mà Liên khi vào đã vô ý quên đóng.
Rồi cả hai đi vào buồng trong. Ở đây lại còn ấm hơn ngoài buồng tiếp khách nhiều. Cả hai đều dừng chơn lại nơi cửa buồng mà nhìn vẻ sang trọng ấm cúng của căn buồng ngủ này.
– Phòng này đẹp quá – Liên khen – Ở trong một căn nhà như vầy, chắc dễ chịu lắm anh nhỉ.
Cái giọng Bắc sai của Liên lần nầy không chọc cười thanh niên được nữa, vì hắn cảm thấy rằng Liên nói ra câu ấy với tất cả thành thật của lòng nàng.
– Anh ở trong căn nhà nầy chắc sung sướng lắm. Hay em ở luôn đây với anh, anh nhá!
– Em nói giỡn hay nói thật?
– Giỡn mà cũng thật đó.
– Nếu là thật, anh xin phép đáp ngay rằng không thể được, mặc dầu đáp như vậy rất mích lòng em.
– Em cũng biết là không được, cố nhiên, vì anh có yêu em đâu.
– Không phải vậy. Cho dẫu anh yêu em cũng không được.
– Sao lạ vậy anh? Anh có vợ hả?
– Không, anh chưa vợ. Nhưng là tại cái gì cũng phải hoà hợp với nhau. Như những tiếng đàn vậy mà. Lối sống bừa bải của em không làm sao mà tạo được không khí ấm cúng như thế nầy. Bây giờ nếu anh sẵn lòng nhận em ở luôn đây với anh thì em sẽ đem mưa gió vào mà xáo trộn cả sự yên lành ở đây, rồi chúng ta sẽ hết dễ chịu.
– Không, nếu anh cho em ở đây thì em sẽ đổi khác lối sống đi chớ.
– Anh chỉ lo em đổi không được.
– Em tưởng cũng không khó lắm.
Liên chỉ nói chơi cho có chuyện, nhưng vẫn tiếp tục cuộc bàn cãi cho tới cùng.
– Khó hay không cũng tùy con người của mình. Cái gì cũng có giá của nó. Sự sống sạch sẽ yên lành, mắc giá lắm, phải hy sinh nhiều. Em liệu chịu cực khổ như một bà nội trợ có được hay không nè?
– Kho cá, nấu cơm, lau gạch ả?
– Ừ.
– Chịu thôi.
– Ấy!
– Thành ra em không hy vọng làm vợ?
– Vẫn còn em à, nếu em thật muốn. Trước kia anh cũng đã sống lang bạt như em. Anh là một nhà hội hoạ đã được họ khen có một lối sống rất nghệ sĩ. Nhưng anh đã kịp nhận ra rằng sống nghệ sĩ theo lối đó, không làm nên trò trống gì cả, nên anh đổi đời ngay. Anh đã thất bại đến mấy lần trong việc hoán cải nầy, đã đau khổ nhiều, khi phải hy sinh lối sống kỳ thú mà chai cứng kia. Rồi rốt cuộc nhờ nhiều nghị lực và nhẫn nại anh mới sống được ngăn nắp như ngày nay. Em có biết con rắn, con cua, đã phải đau đớn đến mức nào hay không mới lột bỏ tấm da cũ của chúng nó được?
– Hy sinh thì em sẵn sàng hy sinh, nhưng không biết sự hy sinh ấy có đáng giá hay không?
– Thế nghĩa là em còn hoài nghi. Hễ hoài nghi là không thật muốn lắm và như vậy sẽ thất bại chẳng sai. Có đáng giá hay không? Trước kia anh cũng tự hỏi như vậy nhiều lần.
Sống có ngăn nắp, có tổ chức, có trật tự cũng có cái hay của nó, bằng cớ là em vừa thoáng thấy cái vẻ đẹp của nó trong giờ phút nầy.
Nhưng có bằng được sự bừa bải mà người ta gọi là bừa bải nghệ thuật hay không? Chín giờ đêm trở về ổ, có thú bằng tụ năm tụ ba, đi la cà tới khuya hay không? Nếu lối sau cho ta những vui vẻ ồ ạt thì trái lại nó cướp của ta rất nhiều thì giờ và sức khoẻ. Trong khi ấy thì lối trước tuy chỉ cho ta niềm vui nho nhỏ nhưng trong lành và nhứt là bền dai.
Có ba ngàn bạc, xài bạt mạng cho hết nội trong vài ngày đầu rồi cầu bơ cầu bất suốt mấy tuần, quả thật thú hơn là ăn xài một cách công chức. Nhưng sự thiếu thốn nhiều ngày lại về sau đó sẽ khiến mình dễ ho lao và gợi nhiều ý nghĩ hắc ám.
Anh chỉ thấy mệt mỏi sau những ngày vui ngắn ngủi ấy, đầu óc nặng những chán nản và u tối, không nghĩ qua được một điều hay nào. Anh ngỡ sống nghệ thuật như thế, vẽ vời chắc là xuất sắc nhưng rốt cuộc lòng rỗng không, chỉ đẻ ra những tác phẩm gượng gạo yếu hèn.
Còn em, em đã đẻ ra được gì từ khi em lỡ bước sẩy vời?
Về sau, những lúc ốm đau, nằm trong xó nhà của em, không ma nào thèm mời đi ăn cao lầu cả, chắc em phải thèm cuộc sống phẳng lì của một người vợ đảm lắm. Em sẽ khát khao sự chăm nom của một người chồng, khát khao một chén cháo trắng nóng hổi mà người chồng ân cần ép vợ ăn. Chừng đó cuộc đời ngăn nắp sẽ có cái giá của nó, nhưng chỉ đến lúc ấy, em mới thấy.
Đó là cuộc đời mà con người ra con người, con người đáng trọng vì biết cần cù, con người sạch sẽ cả thân thể lẫn tâm hồn.
Em thật có muốn thành con người có nhơn phẩm ấy hay không?
– Có, em muốn lắm.- Liên nói đùa sau hồi giảng luân lý của anh hoạ sĩ gàn đó – Anh nâng đỡ em nhé!?
– Nâng đỡ thì anh sẵn lòng nâng đỡ. Nhưng không thể nhận em ở đây được ngay từ bây giờ.
– Phải, em biết là không được. Số em phải sống như vầy hoài.
– Em lầm, không có số mạng gì hết. …Nhưng mà bà phải tu luyện nhiều năm trong khổ hạnh mới mong thành chánh quả được bà ơi. Bà vào đây làm vợ dễ quá, e bà đắc đạo giả rồi ngày kia bà sẽ tuột giốc nữa. Bà thử đi bán bánh cam một lúc cho tôi xem thử cái đã.
Những lý lẽ của người thanh niên đêm đó, Liên chỉ nghe ngồ ngộ thôi, rồi quên luôn từ ấy những nay. Đêm nay bỗng nhiên nó vang lên, nghe qua thì biết đã có nghe một lần rồi, y như là một dĩa hát mà mình không ưa, bỏ quên dưới đáy hộc tủ, năm mười năm sau, tình cờ có người cho quay lại, nhưng may mắn nó hợp cảnh, hợp tình nên nghe thấm thía tận đáy lòng.
Đã có một lần trong đời Liên, nàng không dám đi bán bánh cam, nên nàng phải bán những thứ không nên bán.
Liên nghĩ:
“Đây là một dịp trong đời ta, mà cũng có lẽ là dịp cuối cùng trước khi mượn chày kềnh gióng tỉnh giấc Vu San, trước ki bị đủ thứ vi trùng vật ngã xuống mộ.
Nhưng mà, ta không yêu Ngọc được thì biết sao”
Bấy giờ mưa đã tạnh, và đồng hồ nhà bên cạnh đang đổ mười hai giờ khuya. Liên biết sẽ thức trắng đêm nay vì nàng kinh nghiệm hễ thức quá canh thì không sao ngủ được.
Nhà vắng, một thiếu phụ nằm một mình. Liên lăn qua trở lại một hồi và nghe cô đơn quá. Không, đây không phải là sự cô đơn của tâm hồn mà nàng thường cảm nhận trong đời trụy lạc của nàng.
Đây là sự cô đơn của xác thịt, của một thân thể tràn đầy nhựa sống của tuổi hai mươi mà nhu cầu không được thoả mãn toàn diện từ ít lúc này.
Bỗng dưng nàng nghe rạo rực như thời nàng ở trọ nhà Thanh, nghe cả hai thứ rạo rực: ban đầu là sự bâng khuâng, là nỗi buồn không duyên cớ nhưng về sau khi gặp Văn, là sự thèm thuồng gần gũi người bạn mà nàng yêu.
Hai thứ rạo rực ấy đêm nay lại hiện về. Nhưng nàng chỉ bâng khuâng có một lúc ngắn ngủi thôi, rồi nghĩ ngay đến một người con trai…bây giờ không biết là ai.
Người con trai không có hình dáng ấy lại thành hình lần lần trong trí nàng với một gương mặt rõ rệt, với một dáng điệu rõ rệt: người ấy là Ngọc.
– Ừ, tại sao mình lại không yêu Ngọc?
Liên không hỏi “Tại sao mình lại không yêu”. Và kể từ giây phút này là nàng đã yêu rồi.
Trong sự lao lực, với nỗi vui kiếm được đồng tiền xứng công, với nếp sống gần gũi cái sạch sẽ, trong lành, với sự chay lạt của xác thịt trong một thời gian, tâm hồn bịnh hoạn của nàng đã lấy lại sức khoẻ đôi phần, như một người bị đánh đập nghe đỡ đau ê sau mấy hôm tịnh dưỡng, không cần uống thuốc gì cả.
Ừ, tại sao mình lại không yêu Ngọc. Ngọc chỉ kém Văn đôi chút về vẻ đẹp trai thôi, nhưng hắn lại thể thao hơn. Hắn ăn nói cũng khá có duyên, mặc dầu kém Văn chớ không đến đỗi khờ lắm hay xẳng lắm!
Liên thử nhớ lại hai lần Ngọc nắm tay nàng. Hai lần ấy nàng không có cảm giác gì cả. Nhưng giờ, nàng cứ muốn được bạn nắm tay thử xem sao.
Bỗng tim nàng đập lên thình thình trong lồng ngực của nàng. Nàng vừa nghe tiếng gỗ ghế bố kêu lên: Ngọc đang trở mình. Hắn sẽ giựt mình thức giấc hay không và hắn sẽ vào đây hay
Nàng ngạc nhiên lắm và nhớ rằng Ngọc chưa bao giờ làm gì để chinh phục nàng cả. Hình như cái thú được chinh phục là một phần của tình yêu, và người con gái không bị tiếng sét ái tình như con trai.
Ngọc lại cựa mình, ghế bố lại kêu lên răng rắc và Liên lại hồi hộp. Nhưng nàng thất vọng quá vì lắng tai mãi mà tiếng guốc không nghe cọ trên nền gạch. Thế là Ngọc đã ngủ yên luôn, hay ngủ trở lại sau vài giây thức giấc.
Liên ôm ghì gối vào lòng, nhẫn nại làm bạn với sự cô đơn của nàng, tai nghe giọt mưa tí tách ngoài thềm đánh nhạc lên một chiếc lon thiếc tình cờ nằm ngay dưới mái tôn.
Bỗng nàng không còn hồn vía nào khi nghe nệm cựa mình. Bên nệm phía ngoài, sau lưng nàng thình lình như bị một sức mạnh nào đè xuống.
Liên day lại tức tốc để đương đầu với cái nguy hay để cho biết rõ rồi chạy trốn. Và nàng càng kinh sợ hơn khi biết đó là cái gì: Ngọc vừa ngồi lại bên mép giường nàng.
Có lẽ chàng đã đi chơn không nên Liên không hay. Nàng kinh sợ vì vừa tuyệt vọng thì cái mong mỏi của nàng được thực hiện ngay, khiến nàng khó tin và ngỡ là nằm mơ. Mà giấc mơ sao lại rõ rệt quá khiến nàng đâm sợ rằng thần trí nàng bị rối loạn, đang thức lại thấy chuyện của chiêm bao.
– Em chưa ngủ hay sao?
Ngọc dịu dàng hỏi bạn. Nghe tiếng người ấm áp và rõ ràng đây là sự thật, Liên bình tĩnh trở lại và hỏi:
– Sao anh biết là em chưa ngủ?
– Em không có buông màn.
– Dạ, quả là em chưa ngủ. Nhưng em cũng có thể ngủ mà quên buông màn.
Ngọc ngồi xếp bằng trên nệm. Đầu gối của chàng như một mũi dùi nhọn chĩa vào giường. Bấy giờ Liên đã nằm trở xuống gần kề đầu gối ấy. Nàng để ngửa tay trên gối bạn và nhìn những cái sọc màu trên vải popeline của bộ pyjama của Ngọc.
– Không, em chưa ngủ, anh trông là biết ngay. Em nên ngủ sớm, thức khuya hại cho sức khoẻ.
– Không phải hễ cứ muốn ngủ sớm là ngủ sớm được anh à!
– Anh dư biết lẽ đó, nhưng cứ cố mãi rồi cũng được. Hôm nay em hồng hào hơn lúc trước mà…
Liên nằm ngửa và Ngọc xoè bàn tay mặt ra, xỏ những ngón tay của chàng vào tóc trán của bạn.
Nàng rùng mình! Cái ớn lạnh nơi xương sống, nàng đã cảm thấy được hôm nay. Nàng nghe như là cả tấm lòng của người ấy đều dồn lên mấy đầu ngón tay của hắn và mấy đầu ngón tay ấy đang tìm cách rót tình yêu vào nàng.
Trong giây phút cảm động, Liên muốn níu bàn tay của bạn xuống để hôn nó, hoặc để ôm mạnh nó vào ngực đặng thầm lặng nói lên rằng nàng sẵn sàng hứng lấy tình yêu của người mà nàng bắt đầu xem là người chồng thật sự kể từ giây phút nầy.
Nhưng mấy ngón tay của Ngọc đã bắt đầu cày tới, len lỏi trong mớ tóc rối loạn của Liên.
Nàng nhắm mắt lại, sung sướng chưa bao giờ có, và chờ đợi những cử chỉ thân mật hơn nữa của chồng.
– Hôm nay, trông em hồng hào hơn khi trước nhiều. Khi trước mà phấn son nhiều lớp cũng không che dấu được sự tiều tụy bên trong.
Bỗng Ngọc lấy những ngón tay cày tóc ra thình lình. Nhận xét vừa rồi đột ngột nhắc nhở cho chàng bước đường trụy lạc của người con gái đang nằm trước mặt chàng, bước đường sa đoạ mà chàng cố quên vì yêu, và quên để mà yêu.
Trong giây phút sự nhớp nhơ, nhầy nhụa của nếp sống trước đây của Liên tràn tới xóa mờ tấm thân kiều diễm đã gợi cho chàng sự thèm muốn, hơn thế, sự thương yêu, vì chàng suýt yêu vợ đêm nay, mặc dầu đúng theo chương trình thì chàng còn phải đợi khá lâu.
Người con gái hồng hào mà chàng vừa khen bỗng dưng được thay thế bằng một bóng mờ của một kỹ nữ tiều tụy mà tâm hồn vẩn đục những ý nghĩ không hay.
Ngọc dường như nghe được cả mùi bẩn thỉu của dĩ vãng của nàng, nên thình lình chàng dang ra xa, bao tử nhảy dội lên trong một cơn buồn nôn mà chàng cố nén.
Liên hiểu ngay được tâm trạng của Ngọc. Nàng không dám mở mắt ra nữa để nhìn thấy sự nhờm gớm trên mặt của bạn.
Ngọc có yêu nàng hay không? Nàng không còn dám tin chắc ở điều đó như trước nữa. Nếu có, thì phải chăng tình yêu ấy chỉ là một sự thương hại một cô gái con nhà lỡ bước, một đứa học trò cũ dễ thương, mà tấm lòng quảng đại của ông thầy học muốn cứu vớt? Nếu có thì phải chăng tình yêu ấy chỉ là sự biểu lộ lòng ích kỷ của anh ta, đã trót yêu và yêu lầm, thì phải chiếm cho được người con gái để rồi xa nhau sau một trận giận hờn hầu nhờ đó mà quên được luôn, khỏi bị cái ngậm ngùi yêu hụt ám ảnh suốt đời?
Tủi thân quá, Liên quờ quạng mò chiếc gối rồi đậy mặt bằng gối, nàng khóc oà…
Thế là hết. Mặc dầu con ngựa không quen đường cũ, quyết tâm rửa sạch tấm thân và tâm hồn để sống lại đời sống bình thường, nó vẫn không được người nhìn nhận.
Kiếp sa đoạ đã đánh lên những người kỹ nữ những dấu vết không bôi xoá được, trọn đời họ và họ phải tiếp tục sa đoạ trọn kiếp hay sao mà!
Liên nức nở lên, đau xót không kém cái đêm mà nàng bị Hổ tống tình nàng. Hy vọng cuối cùng thế là tan như mây khói, và đau đớn nhứt là nàng đã bắt đầu yêu và bắt đầu yêu Ngọc.
Nếu câu chuyện nầy mà xảy ra trước ba tiếng đồng hồ chắc nàng chỉ buồn sơ rồi xách gói ra đi trở về kiếp gió sớm mây chiều của nàng.
Tình yêu Ngọc đến thình lình vào giữa đêm. Đó là kết tinh của bao biến đổi ngấm ngầm trong tiềm thức của nàng, đi song đôi với nếp sống lành mạnh từ ngót tháng nay, nên chi mặc dầu có vẻ đột ngột, tình yêu ấy đã ăn rễ sâu trong lòng nàng rồi, không thể phủi áo ra đi dễ dàng được nữa như hồi trưa nầy, hay hôm qua.
Liên đang khóc thì nghe cái sức nặng đè nệm khi nãy bay bổng lên. Nàng biết rằng Ngọc đã đứng dậy nhưng không đi ngay đâu, chàng đang do dự như đã do dự khi nãy. Chàng còn yêu Liên, chắc chắn sẽ tiếp tục lo cho nàng nhưng chàng không thể quên được dĩ vãng của nàng và sự nhớ lại ấy ngăn cản chàng âu yếm bạn khi chàng muốn âu yếm.
Liên đoán Ngọc đang đứng đó mà nhìn nàng, thương hại vô ngần nhưng hình ảnh cũ đã hiện ra, nằm chồng lên tất cả những cái gì chàng đang thấy.
Liên ngưng khóc, hy vọng cuối cùng thoi thóp nơi lòng nàng, hy vọng người bạn tốt ấy thình lình đổi ý và hắn sẽ là chồng nàng đêm nay, chồng nàng cho đến lúc đầu nàng bạc, răng nàng long, nàng sẽ phục dịch hắn như con đòi, để trả ơn hắn, để bù lại những hy sinh to tát và cao cả của hắn.
Ngưng khóc, nàng đợi chờ sự xẹp xuống của tấm nệm, nàng nghe ngóng để theo dõi tiếng bước chân của hắn, nếu hắn đi ra ngoài.
Và đau xót thay, Ngọc bước đi thật. Lần nầy thật là hết. Kẻ bị đắm tàu trôi giạt trên hoang đảo là nàng, đã mừng không siết kể khi thấy một cánh buồm thấp thoáng ở ngoài khơi, kẻ ấy đã ra hiệu một cách tuyệt vọng, nhưng thuyền vẫn không hay biết và thờ ơ thuận gió xuôi buồm.
Thật là hết rồi! Ngọc rón rén cố đi thật nhẹ nhưng có lẽ hắn không quen việc ấy nên gót hắn cứ nện thình thịch lên gạch.
Liên đếm từng cái bước đi ấy, và gót chơn của Ngọc nàng nghe như là đang đạp lên tim nàng nó đau nhói từng cơn.
Đến phút cuối cùng nàng vẫn còn hy vọng. Biết đâu Ngọc laị không trở bước khi nghe tiếng nức nở của nàng. Và mãi cho đến lúc tiếng ghế bố kêu răng rắc, nàng vẫn chờ đợi..
HẾT TẬP 1