- 11 -
Bức thơ đầu tiên mà nàng nhận được từ tay Văn sao mà làm cho tim nàng đập mạnh mẽ và mau đến thế; còn bức thư nầy tuy không khiến nàng dửng dưng, nhưng cũng chẳng làm lòng nàng xôn xao mảy may nào cả.
Liên đoán rằng trong thơ, người con trai si tình ấy trách nàng, hay vì lẽ bị từ chối, hắn tức giận mắng chửi nàng thậm tệ cũng nên.
Vì thế, nàng cứ bình tĩnh nhét thơ vào giỏ và mãi cho đến gần tối, lúc từ nhà trọ sắp sửa ra quán, nàng mới sực nhớ đến nó, nên lấy ra đọc.
Không, trái hẳn với điều nàng dự đoán, thơ ấy lôi cuốn Liên đọc suốt một hơi từ chữ đầu đến chữ cuối.
“Em Liên…
Có lẽ anh không đủ bảnh trai để em yêu đó thôi, chớ làm gì có chuyện không yêu được nữa như em quả quyết hôm đó. Anh không tin chuyên ấy chút nào hết. Em đã hỏi lại lòng em cặn kẽ chưa?
Nếu đã, và nếu em vô tình lầm vì không rõ lòng mình, rồi trả lời không thành thật với anh, nghĩa là nếu quả em không yêu anh vì anh không hấp dẫn, không vừa mắt em thì thật anh không còn hy vọng gì nữa cả.
Như vậy anh sẽ cố mà quên và anh sẽ dứt dễ dàng.
Nhưng tuy không tin lắm, anh vẫn hơi tin tin một chút… Vì vậy mà anh yêu cầu em hỏi lại lòng em cho cặn kẽ.
Nếu thật mà có cái tâm trạng kỳ lạ là không yêu được nữa thì điều đó là một chứng bịnh hẳn rồi vậy.
Là chứng bịnh, tâm trạng ấy phải được trị lành. Nếu không, em chỉ là phân nửa con người; chớ không phải là một người trọn vẹn.
Nhưng mối tình của anh đối với em còn trọn vẹn, anh muốn thử trị tâm bịnh của em xem sao. Nếu anh mát tay, phước chủ may thầy thì biết đâu khi em lành bịnh, em sẽ yêu được anh và chừng đó anh sẽ hạnh phúc.
Em Liên à, chắc em đã có dịp thấy người thân, người quen đi bác sĩ lúc họ ốm đau. Nếu bịnh họ khó biết, bác sĩ hay khuyên họ đi nằm nhà thương, vì chỉ có nằm nhà thương mới gần gũi được y sĩ và các vị ấy mới có đủ thì giờ quan sát để tìm cho ra căn bịnh và nguyên nhân căn bịnh.
Căn bịnh KHÔNG YÊU ĐƯỢC NỮA của em, nếu có thì rõ là căn bịnh khó khăn, rắc rối. Như vậy, em phải gần gũi thầy thuốc.
Vậy anh đề nghị làm một cuộc hôn nhân trá hình giữa em với anh. Em sẽ về nhà anh mà ở trong một lúc, để anh có dịp tìm hiểu những căn nguyên sâu xa kín đáo ẩn trong tiềm thức của em và thử giải thoát khỏi tiềm thức của em chứng bịnh ấy.
Trong khi đó, anh tạm lo cho gia đình em. Anh không kiếm được bao nhiêu tiền, nên chắc cả hai gia đình đều sẽ túng thiếu, nhưng nếu em muốn lành bịnh và NHỨT LÀ EM KHÔNG HAM XA HOA TRỤY LẠC, THÍCH TRỞ VỀ ĐỜI SỐNG BÌNH THƯỜNG THẬT TÌNH, KHÔNG GIẢ DỐI CHÚT NÀO, THÌ LẼ ĐÂU EM LẠI SỢ SỰ NGHÈO TÚNG.
Mong tin em,
Ngọc.
Bức thơ không chấm dứt bằng những câu lễ phép xã giao hay vài lời thân mật âu yếm. Nó chấm hết đột ngột, xẳng lè nơi mấy tiếng cuối cùng mà Ngọc đã gạch đít bằng một hàng mực tô đi tô lại rất đậm.
Mấy mươi tiếng ấy phải nhảy lên mắt nàng. Đó là lời khiêu khích, thách đố. Nàng mà từ chối, tức là nàng ham xa hoa trụy lạc, hoặc không có bệnh gì cả.
Câu tái bút đã làm cho Liên mỉm cười:
“T.B. Anh nói HÔN NHƠN TRÁ HÌNH, chắc em đủ hiểu nó là cái gì. Cuộc hôn nhơn này chỉ để cho em được ở gần anh mà không ai nói ra nói vào gì cả, chỉ có thế thôi. Ta sẽ sống như đôi bạn trai hay đôi bạn gái với nhau, và em không có bổn phận của người vợ.
Anh chỉ cần đề phòng một chút xíu này thôi là không làm hôn thú, vì không chắc là anh sẽ thành công trong thí nghiệm của anh. Và nếu có thành công đi nữa, cũng không chắc gì là em sẽ yêu anh.
Qua thời gian thí nghiệm ấy anh không muốn bị ràng buộc bằng sợi giây nào cả. Chắc em cũng nhận rằng sự dè dặt của anh là chánh đáng”
“Rõ là anh chàng tầm khùng.- Liên nghĩ – Giáo sư toán pháp chớ có phải là nhà phân tâm học đâu mà dám nuôi mộng trị lành tâm bịnh!
“Nhưng hắn là một người nhẫn nại vô cùng. Hắn đã trót yêu, hắn quyết hành động tới cùng để đạt tình yêu. Bỏ ra ngoài thái độ quên dĩ vãng của người con gái sa đoạ, thái độ mà thời nầy những con người tầm thường ai cũng sẽ như thế, quả đây là một con người bền chí và cương quyết vô song, không thể bỏ cuộc dễ dàng như phần đông con trai khác”.
Đêm ấy cô chiêu đãi viên trá hình của quán bánh Đập, làm cho khách nhậu rất bất mãn. Cô ta suốt đêm không nói, rất ít cười, mà có cười thì thấy rõ là cười gượng.
Khách họ ghen, ngỡ một anh con trai đẹp mã nào đã lọt vào mắt đen của cô ta. Mặc dầu cô ta không thuộc riêng về họ, họ vẫn cứ ghen. Đó là nỗi ghen của khán giả đối với những cô đào trẻ đẹp. Những tháng đầu trong đời tình ái hay trong hôn nhơn của mấy cô đào ấy, ngôi sao của mấy cô leo lét như muốn tắt hẳn. Khán giả họ ngưỡng mộ mấy cô và chỉ muốn mấy cô cứ là trinh nữ cho họ mơ ước.
Liên đãng trí đột ngột quá khiến họ bất ngờ. Phải chi từ thưở giờ họ biết cô có nhơn tình, họ đã quen và tạm vui với cái cười gượng của cô được. Đằng nầy vẻ thẩn thờ thình lình ấy với họ có tánh cách của một cuộc bắt quả tang tại trận một sự phản bội.
Thì ra không yêu, Liên vẫn bị xao xuyến bởi sự đeo đuổi của Ngọc. Khiêu khích của Ngọc coi vậy mà ác lắm. Nàng không sợ Ngọc khinh vì nàng sống kỳ lạ, nhưng rất sợ Ngọc khinh nếu hắn ngỡ nàng ham mê trụy lạc. Chỉ khác có mỗi một chút xíu đó thôi mà nàng không thể thờ ơ được với đề nghị của chàng.
Trụy lạc vì mưu sinh đưa đẩy tới, sa đoạ vì thích nếp trụy lạc, cả hai cuộc đời đều như nhau ở cái quả mà khác nhau ở cái nhân. Lắm khi người ta tha thứ quả được nhưng người ta không khoan hồng về nhân.
“Nhưng nếu Ngọc ngộ nhận, hắn khinh mình thì đã sao. Ừ, thì đã sao?” Liên cứ tự hỏi như vậy mà không trả lời được. Mải cho tới thứ hai sau thì đã đến ngày phải về Sàigòn để chịu sự đeo đuổi rất khó chịu của anh chàng điên. Anh chàng điên hôm nay sao lại mở cửa như thường. Anh ta đường hoàng sống ra mặt, khác hẳn với thái độ của ngày nào đây mà anh ta như xấu hổ, sợ hãi cái gì.
Bây giờ chính Liên lại sợ. Sợ gì nàng cũng chẳng rõ, nhưng chắc chắn cái làm nàng sợ ở trong căn nhà trước mặt.
Tối hôm đó, khi em nàng đã ngủ, hai mẹ con thao thức với nhau về việc riêng của gia đình như vào bất kỳ đêm sum họp nào.
Bà cụ hỏi:
– Con làm cùng một sở với thầy Ngọc, thấy thầy ấy như thế nào”
Liên hết hồn về câu hỏi kỳ lạ ấy, bối rối giây lát rồi bỗng sực nhớ lại rằng chính nàng đã nói láo về Ngọc hôm nọ nên ấp úng đáp:
– Thưa má…ơ…hơ…anh ấy là người tốt.
– Má cũng nghĩ như vậy. Nó có nói gì riêng với con hay không?
Liên lại hoảng sợ, không biết mẹ nàng muốn đi đến đâu và Ngọc đã nói gì vói mẹ nàng. Nàng điếng hồn, làm thinh mãi khiến bà Cai phải dẫn đường:
– Má hỏi thiệt con, nó có tỏ tình với con lần nào hay không?
Liên thở ra một cái và nghe nhẹ cả người.
– Thưa má không!
– Nó không nói thẳng, nhưng nói xa nói gần, nói bóng nói gió một cách kín đáo cũng không nữa sao?
– Thưa không má à.
Liên ngỡ mẹ mến người con trai ấy, hỏi dọ cho biết để mà hy vọng nên nàng không do dự mà nói láo, kẻo mẹ hy vọng vô ích và còn nguy hại nữa, vì bà mà hy vọng, bà lại khuyến khích hắn thì càng rắc rối thêm.
– Như vậy thì tốt lắm. – Bà lại nói – Nhưng nghĩ cũng lạ! Con trai đời nầy, má dư biết chúng nó. Thằng Ngọc nầy thì hơi khác. Như vậy thì nó càng đáng quí. Con nè, từ mấy tuần nay nó lân la đến đây rất thường.
– Vậy à má?
Liên ngạc nhiên thật tình, nhưng bà Cai vẫn không tin. Bà đinh ninh rằng thế nào hai đứa cũng đã có gì với nhau rồi, Liên mắc cở mà chối đó thôi.
– Ừ, và má có mời nó ăn cơm mấy lần để biết nó. Nó được lắm con. Hôm qua đây nó tỏ thiệt với má là nó thương con. Nó nói không còn cha mẹ nữa, nên nó chỉ biết trông vào sự dễ dãi của má thôi…Vậy con nghĩ thế nào?
Bà Cai rình phản ứng của con, chờ đợi một sự mừng rỡ cố che giấu, và sự làm bộ thối thác của nàng, nhưng lạ kỳ thay, Liên châu mày và ra vẻ khổ sở thật tình.
Nàng thấy ngay là ông giáo sư nhút nhát trên đường tình ấy trộm yêu một nữ sinh hàng năm trời mà không dám nói một lời, bỗng trên đường đời anh ta lại tỏ ra một người khôn ngoan hết mực. Anh ta đã đi con đường chánh thức như vậy, chớ không theo van nài nàng, là cố ý mượn tay mẹ làm áp lực đối với nàng đó.
Nhưng rất thông minh, Liên tìm được ngay lý lẽ từ chối.
– Thôi má, rồi ai sẽ phụng dưỡng má và nuôi em?
– Má đã nghĩ đến điều đó rồi. Má sẽ xoay sở, không thể nào vì lẽ đó mà má không để con đi lấy chồng.
– Nhưng má sức khoẻ kém lắm. Với chứng đau tim của má…
– Nó cũng nghĩ đến điều ấy trước mẹ con ta nữa, nó xin cấp dưỡng má.
– Má không thấy là ăn nhờ rể, không ổn hay sao?
– Cái đó cũng tùy. Nhưng không phải ăn nhờ rể. Nó đề nghị con trở lại nghề may cũ. Ngày trước nghề không nuôi nổi cả nhà, nhưng bây giờ nó chắc nghề sẽ nuôi nổi một bà già như mẹ. Con và con Mai ở bên ấy. Má sẽ sống bằng tiền do chính con làm ra, còn phần con thì chính nó lo cho.
Thật là một anh chàng già rơ, Liên nghĩ. Hắn đã chu đáo tiên liệu tất cả mọi việc, không thể đưa những lý lẽ thuộc phạm vi lý trí ra mà đương đầu với hắn được.
– Con nghĩ thế nào? – Bà Cai lại hỏi.
– Thật khó nghĩ. Anh ấy là người tốt, và đáng mến nhưng con lại không thương, thì làm sao con ưng anh ấy làm chồng được.
Liên đã thành thật lần nầy. Bà Cai cười hề hề:
– Má hồi trước có thương ba con đâu lúc ba con đi hỏi má. Nhưng mà rồi khi thành vợ chồng với nhau thì tự nhiên thương nhau chớ.
Liên muốn nói:”Nhưng người của thế hệ con bây giờ thì khác. Tụi con muốn yêu rồi mới lấy nhau” nhưng nàng không dám nói, sợ mẹ bảo vì thế mà thế hệ bây giờ hư hỏng hết, và bà sẽ nói đúng phần nào và nàng sẽ xấu hổ như là bị mắng.
– Thưa má, má để thủng thẳng con nghĩ lại xem.
Bà Cai rất an lòng vì con gái ở thời của bà nói như vâỵ tức là bằng lòng rồi đó, hay ít ra cũng không từ chối hẳn, ép sơ sơ thêm chút xíu nữa là được.
Phần Liên, nàng nghiệm ra một chơn lý rẻ tiền là ở đời, khi có một kẻ nhẫn nại họ yêu mình thì khó lòng mà yên thân được với họ.
Nàng tiên đoán rằng sẽ khổ sở với Ngọc nhưng chưa rõ cái khổ ấy sẽ đến mức nào.
Trưa hôm sau, Ngọc lại đón đường mà dúi vào tay nàng một phong thơ thứ nhì. Lần nầy thơ chỉ mỏng thôi, nhưng Liên sốt ruột muốn xem ngay.
Nàng đọc thơ trên xích-lô, trước khi đến bến An Đông:
“Em Liên,
Nếu em không nhận lời đề nghị của anh thì anh sẽ tiết lộ bí mật của em cho má biết. Một đêm nào đó anh sẽ mượn xe đưa má xuống Định Tường để má chứng kiến tận mắt lối sống của em trong các quán.
Kỳ cho em nội ngày thứ hai sau trả lời.
Ngọc”
Liên như vừa bị đánh một vố rất mạnh, choáng váng cả người. Thì ra đây là một tối hậu thơ, không để cho nàng nói lần nói lựa nữa. Và tàn nhẫn thay, Ngọc lại tống tình nàng, y như là Hổ lúc trước.
“Trời ơi, sao mà mình có số bị tống tình như thế này! Ngọc bây giờ nắm được cả linh hồn mình, y như là Hổ đã nắm, và mặc dầu mình không có ký giấy nhận tội, vẫn phải sợ anh ta.”
Trong giây phút nàng công phẫn hết sức, và quyết xuống xe trở lại nhà chửi cho Ngọc một trận rồi ra sao thì ra.
Xe chạy tới mũi tàu Phú Lâm mà Liên còn ngẩn ngơ chưa nhận thấy những hành khách chung quanh nàng.
“Hôn nhơn trá hình! Đây là một chuyện thế gian hi hữu, một thí nghiệm đầu tiên mà vị giáo sư kỳ dị ấy muốn làm. Để chi? Để tìm lại người cũ mà hắn đã mất.
Mặc dầu mình không yêu hắn, mình vẫn muốn trở lại làm người cũ đó, thì tại sao mình lại từ chối làm con bọ cho hắn thí nghiệm?”
Những ý nghĩ trên đây đã có trong đầu Liên kể từ khi xe ngừng lại dốc cầu Bến Lức để đợi đoàn xe bên kia qua.
Nàng không mảy may tin tưởng sẽ tìm lại tâm hồn cũ được. Bây giờ, nhìn đời, nhìn một người đờn bà ẵm con, nhìn một đứa bé nàng cảm thấy khác hẳn khi trước.
Liên không bi quan, không ghét đời, nhưng mọi vật, mọi việc đối với nàng như cục đá, khúc cây, không có hồn, vì chính người nhìn cũng không có hồn. Nàng sống như một con vật mà chỉ có nhu cầu về vật chất là đáng kể.
Nàng không còn tin tưởng nơi sự cao quí của hy sinh, của tình thương, của tình yêu. Chất “người” nơi nàng đã vơi cạn từ lúc nào nàng không hay.
Liên thương mẹ, phải, nhưng đó chỉ là thói quen thôi. Nếu lý trí của nàng còn nguyên vẹn, tình cảm đã bị tàn phá hết rồi.
Những khi mà nàng phải làm những điều không muốn làm, đó là những lúc mà nàng đã đập tan tình cảm của nàng, tình cảm mà sự sống đã dày công xây dựng từ thuở con người còn bé cho đến khi họ lớn khôn.
Ngay bây giờ, nêu cô gái nào khác mà biết câu chuyện, chắc cô ấy rất cảm động vì cử chỉ của Ngọc. Riêng Liên, Liên chỉ thấy Ngọc là một anh chàng gàn, vì nàng đã biết đời một cách tai hại là biết gương mặt xấu nhứt của đời mà tượng trưng là những người đờn ông chỉ biết có vật dục.
Nhưng anh chàng gàn ấy lại nguy hiểm vì trong tay anh ta có lá bùa như Hổ lúc trước.
“Hay là mình trốn đi nơi khác? Ừ, mình trốn mất, tìm những quán xứ khác mà làm ăn, xoá dấu vết, hắn làm sao đưa mẹ mình đi tìm mình được.
Nhưng nếu hắn lại gợi ý cho má mình tra gạn về sở làm ở Khánh Hội thì thật chẳng biết nói sao”.
Lần đầu tiên từ khi thoát khỏi tay Hổ, Liên nghe đời nàng không còn yên ổn nữa. Những kẻ si tình thật đáng ghét.
Hèn chi mà rồi cậu nào cũng đau khổ vì tình cả, vì không phụ nữ nào chịu nổi cái gàn của họ. Mình không thèm yêu ai cả, họ cứ muốn bắt mình yêu, để rồi…cũng yêu họ.
“Được, cậu Ngọc ơi, để rồi cậu biết tay tôi”.
Liên hăm doạ thầm như vậy, nhưng vẫn không an tâm vì thật ra, nàng cũng chẳng biết đối phó ra sao với sự bướng bỉnh của Ngọc.
Nàng định thứ hai về Sàigòn mắng cho hắn một trận nên thân vì lời hăm he làm săng-ta của hắn.
Hắn là tay trí thức, phải biết rằng, làm như vâỵ là không đẹp, chắn hắn mắc cở mà bỏ trôi.
Nhưng qua ngày thứ bảy, vào buổi trưa, chủ quán, một mụ đờn bà rất cần sự cộng tác của Liên, lại sai người đến nhà trọ của Liên, mời nàng qua nhà mụ có chuyện cần.
Liên cũng ngỡ đó là những chuyện như thường ngày mà mụ này làm trung gian dùm cho người ta đó thôi. Nhưng khi đến nơi, thấy vẻ lo lắng trên gương mặt của mụ chủ, nàng bắt đầu thắc mắc. Mụ ta nói:
– Em Cúc à, (Cúc là tên giả nàng dùng ở đây) chị bị hăm doạ.
– Ai hăm dọa chị?
– Em không biết đâu. Nhưng em nên biết rằng không phải là chuyện chơi. Người ta bảo chị phải cho em nghỉ việc.
Liên chỉ hơi chau mày thôi, chính nàng cũng đã nghĩ đến giải pháp thôi việc ở đây, tìm qua tỉnh khác làm ăn. Nhưng nàng rất buồn mà thấy Ngọc hèn đến thế, trả thù bằng cách mượn tay ai đó, hất chén cơm của nàng.
– Cũng được. – Liên nhẫn nại nói.
– Chị buồn, lo cho em hơn là cho chị. Bất quá, chị kêu người khác, nhưng em thì…
– Cám ơn chị, em sẽ đi tìm nơi khác.
– Em không biết cái nguy của em. Người ta bủa lưới cùng hết, khắp xứ, em còn mong đi đâu được nữa.
– Sao chị biết?
– Nếu chị không biết, chị đã không bắt được con Ngọc năm ngoái nó ăn cắp tiền chị rồi trốn đi với anh. Người ta nói nếu thứ ba em còn trở xuống thì chị mang hoạ. Người ta theo dõi em đó, chị cho em hay, họ theo cả tuần nay, em không biết gì hết. Không tin, em bước ra đường thì rõ..
Liên thử nhìn ra đường thì thấy quả có một thiếu phụ có dáng lao động đang đứng dựa gốc cây nhìn vào nhà của chủ quán. Mụ chủ quán tiếp:
– Cái con đó nó theo em từ nhà trọ em đến đây. Chị nghe người ta nói, hồi nãy để ý, thấy quả như vậy.
– Gương mặt ấy dường như quen.
– Thì nó la cà ở xóm quán từ hôm thứ ba đến nay. Chị em mình cứ ngỡ nó là nhân viên của quán nào.
– Nhưng nó làm gì được em chớ?
– Nó không làm gì em hết đâu. Nhưng em đi xứ nào nó cũng theo để biết nơi em làm, rồi người ta sẽ bắt buộc nơi đó cho em nghỉ việc như đã bắt buộc chị.
Liên vụt cười khan lên, cười dài một cách mỉa mai và hiểm ác.
“Được, cậu Ngọc ơi, cậu sẽ biết tay tôi. Cậu hất rơi bể chén cơm của tôi, đẩy tôi vào nước bí. Vậy buộc lòng tôi cũng phải từ nước bí ấy đẩy cậu vào một nước bí khác để trả thù và để cho cậu sáng mắt ra đừng có làm tài khôn tài khéo, toan chi phối đời sống của người khác. Ai có tự do nầy chớ. Tình yêu của cậu không phải là cái quyền tuyệt đối đối với tôi.
“Được, để rồi cậu xem.”
Ngay chiều hôm đó Liên sửa soạn va-ly để về Sàigòn một cách vĩnh viễn, hầu bước vào một cuộc phiêu lưu mới. Nàng bị đẩy vào đó một cách cưỡng bách nhưng quyết làm chủ động để phá anh đồ gàn một trận chơi cho bõ ghét.
Bà Cai thấy con về sớm, không ngạc nhiên, bà nói:
– Thằng Ngọc nó có cho má hay rằng nó dọ ý riêng của con và con bằng lòng, lại chìu ý nó mà thôi việc hôm nay. Nó muốn làm gấp.
Thì ra Ngọc đã đoán biết rằng nàng thua trận mới dám cho mẹ nàng hay trước như vầy. Chi tiết nầy càng làm cho Liên tức hơn nữa.
“Được, tôi thua trận lần nầy. Nhưng có kẻ sẽ thua lần sau, và đó sẽ là một cuộc đại bại mà người thua có thể tự tử lận, chớ chẳng chơi đâu.”
Ngọc thu xếp lẹ làng và rất gọn. Bà Cai đồng ý với chàng, làm sơ sịa cho đỡ tốn. Nhưng sơ sịa mà phải ồn cho xóm giềng họ thấy rõ đó là đám cưới hẳn hoi.
Ồn, tức là dọn dẹp nhà cửa của hai đàng, tức là đãi ăn ở nhà chớ không kéo nhau đi cao lầu, mặc dầu cũng là cao lầu lãnh nấu vì cả hai bên đều đơn chiếc.
Họ không quen với ai bao nhiêu trong xóm đó, nhưng những người ở gần đều được mời dự tiệc để chánh thức hoá sự ở chung của họ từ đây.
Bề ngoài quả đã được cứu vãn và ai nấy đều đinh ninh rằng đó là một thầy ký và một cô ký đồng sở, lấy nhau trong cảnh thanh bần, rất tốt đôi và tiên đoán cho họ một cuộc đời hạnh phúc.
Riêng với bạn hữu của Ngọc thì Liên chỉ là một cô thợ may thôi. Lúc được mời, họ hỏi thăm thân thế của vợ bạn và họ hơi thất vọng. Nhưng trong tiệc cưới, thấy nhan sắc của Liên, họ ngỡ hiểu lý do cưới vợ nghèo của Ngọc và tha thứ cuộc hôn nhơn chênh lệch địa vị của hai người hôn phối nầy.
Trái với điều đã dự định, bé Mai vẫn cứ ở nhà với bà Cai, chỉ có Liên là về nhà chồng, sau tiệc cưới.
Ngọc không bỏ dạy giờ nào và chiều hôm đó vẫn đi đến trường như thường.
Lúc vắng người chủ nhà mà Liên không chịu nghĩ là chồng nàng, nàng quan sát lại sự thay đổi nơi đây và chú ý đến bàn máy may và dụng cụ nấu nướng, chén bát trong nhà.
Bà Cai rất kiêng cữ, căn dặn nàng rất nhiều lần là không nên về nhà, nếu không thì nàng đã chạy qua với mẹ rồi vì ngồi một mình sao mà buồn quá.
Đến chiều Ngọc về với một gói gì trên tay, có lẽ là bánh mì thịt quay mà hắn mua để ăn buổi chiều, chưa kịp nấu nướng.
Đến cửa, Ngọc gặp anh Sáu thợ máy, anh ta tò mò nhìn cái gói và nói:
– Thầy hai và cô đi làm hết thì nên ăn cơm xách là hơn.
– Không – Ngọc đính chánh – từ đây chỉ có một mình tôi đi làm thôi, còn vợ tôi thì lo việc nhà. Nhưng bữa nay chưa kịp nấu nướng.
Vốn có ác cảm với Ngọc, Liên không chào hỏi chàng. Khi trưa trong tiệc cưới, nàng buộc lòng phải vui tươi cho xóm giềng và bạn hữu của Ngọc khỏi thắc mắc thôi.
Ngọc cũng không ngạc nhiên trước sự thờ ơ lãnh đạm của bạn, đi tuốt vào buồng trong thay y phục, không nói một tiếng với Liên.
Thay đổi xong, chàng đi tắm và khi đi tắm vào, nằm dài lên giường mà nghỉ.
Liên có cảm giác rằng mình là một đứa tớ gái trong nhà, ông chủ chẳng thèm ngó tới. Nhưng giá thử ông ta sai làm cái gì thì dễ chịu hơn ngồi ngậm câm như vậy biết bao.
Nàng nhớ có nghe mẹ nàng kể lại chuyện bà mới về nhà chồng những ngày đầu. Những lúc hiếm hoi được rảnh tay, bà cũng ngồi một xó mà làm thinh như thế nầy.
Tuy nhiên thuở ấy có một tâm hồn bậu bạn đang nóng lòng trò chuyện với bà. Tâm hồn ấy vì sợ tục lệ mà không dám ra mặt thân mật đó thôi.
Đằng nầy Ngọc là chủ nhà, trọn quyền hành động thì..
Ngồi buồn, càng nghĩ càng tức, Liên muốn gây với Ngọc một trận nhưng vô cớ. Vả khi không mà gọi người ta để nói cái gì trong khi mình quyết không thèm đếm xỉa đến họ thì cũng chạm tự ái quá.
Bỗng nàng mừng rỡ vô cùng khi nghe Ngọc nói, giọng bình thản và hiền lành:
– Liên ơi, em đổ thịt quay trong gói ra dĩa đi em, rồi làm một miếng nước mắm, chiều nay ta ăn tạm như vậy thôi.
Đã có công việc làm, lại có thể mở lời, dễ chịu quá. Nàng hỏi giọng cà rỡn:
– Bổn phận tôi có những gì, anh cứ kể ra đi để tôi biết mà làm?
Ngọc vụt ngồi dậy, nhìn Liên, nghiêm sắc mặt mà nói:
– Mới hôm qua đây em còn xưng em, nay lại tôi. Làm như em giận điều gì. Bổn phận em à? Thì em lo việc nhà, có cả việc cơm nước.
– Nấu cơm, dọn quét, giặt gỵa đó là phương pháp trị bịnh của anh hả?
– Ừ.
– Phương pháp hay lắm!
– Biết đâu!
– Nhưng người ta chỉ cưỡng bách trị bịnh khi nào căn bịnh nguy cho đoàn thể, như bịnh truyền nhiễm chẳng hạn. Còn bịnh riêng mà chỉ cá nhân là phải chịu thôi, người ta có quyền gì bắt ép ai.
– Anh không bắt em, anh chỉ làm áp lực thôi.
– Thì cũng thế. Anh có quyền gì mà làm áp lực như vậy?
– Vì anh yêu em, như anh đã nói.
– Việc nầy chỉ có nghĩa là anh giựt nhơn công của người khác, mà người nhơn công đó lại chẳng muốn làm với anh. Nhưng thôi cũng tạm bỏ đi. Vậy chớ ông chủ mới có trả lương bằng số tiền mà người nhơn công kiếm được trước kia hay không?
Ngọc cười hì hì:
– Cố nhiên là anh không thể vì anh nghèo lắm. Nhưng cho dẫu giàu có, anh cũng cố ý trả thấp hơn nhiều lắm.
Thấy Liên làm thinh, chàng hỏi:
– Sự nổi loạn của em chỉ có bấy nhiêu đó thôi à?
– Tôi là người lịch sự, không thể la hét như chị bán cá được. Ông chủ thích nghe la hét lắm sao?
– Không, anh cám ơn em đã không la hét. Anh chờ đợi một cuộc gây gổ như giông tố, mà may quá….
Liên bỏ đi ra sau bếp để đâm tỏi ớt đặng làm món nước mắm mà Ngọc vừa dặn. Xong nàng dọn bánh mì thịt quay lên chiếc bàn con đặt dựa vách noi buồng ngủ và nói:
– Mời ông chủ ăn tối.
Ngọc lặng lẽ cười, ngồi dậy đi ăn. Chàng chỉ chiếc ghế thứ nhì, nhìn bạn mà rằng:
– Em ngồi đây với anh.
– Không, là phận tôi tớ, em ăn sau.
Ngọc bông đùa:
– Nếu ông chủ băm lăm cho em ăn chung để gần gũi em, em cũng từ chối nữa à?
Liên không nín cười được, và trận cười chung ấy làm cho không khí bớt căng thẳng.
Trong bữa ăn, Ngọc căn dặn:
– Mai em đi chợ luôn cho hai nhà, rồi giao cho má nấu phần má. Tiền chợ bên má, cứ lấy tiền của anh, rồi sau tính gộp lại, em trả lại anh.
Không phải anh không nuôi mẹ hay nuôi mẹ không nổi, nhưng anh sợ chạm tự ái của má và của em. Má ăn mỗi tháng độ bảy tám trăm, thêm tiền nhà nữa là lối một ngàn rưỡi, nầy kia nầy nọ nữa là hai nghìn, số tiền ấy chắc em làm ra được.
– Ngày trước, em cũng chỉ muốn kiếm có bấy nhiêu đó thôi, nhưng rốt cuộc, em kiếm không ra một ngàn mỗi tháng. Nếu em đi may công cho các hiệu thì lương cũng độ một ngàn hai thôi.
Liên đã bỏ tiếng “tôi” gây gỗ khi nãy, và giọng nàng chỉ còn buồn thôi. Nàng nói thêm:
– Mấy ông viết tiểu thuyết, cứ hễ muốn lấy tượng trưng cho công nhân nghèo khổ, thì luôn luôn đưa ra một người phu xích-lô. Họ biết đâu rằng chị thợ may mới là hạng công nhân nghèo nhất nước.
– Em nói cũng chưa thật đúng. Mấy chị xếp giấy ở các nhà in họ chỉ lãnh có chín trăm đồng mỗi tháng thôi.
– Vậy à?
– Chớ sao. Vậy mà họ vẫn sống được. Có chị cũng nuôi mẹ nuôi em đàng hoàng.
Liên nghe xấu hổ vì hiểu được ám chỉ sâu sắc của Ngọc. Nàng nói để tự bào chữa:
– Cái đó cũng tùy lối sống của mỗi gia đình. Gia đình em đã quen sống dễ dàng…Tuy nhiên tiêu xài hai ngàn đồng mỗi tháng không phải là hoang phí, mà cũng chẳng kiếm được số tiền nhỏ mọn ấy bằng một nghề lương thiện.
– Từ đây thì em có thể kiếm được độ bấy nhiêu đó. Anh đã thương lượng với một hiệu may lớn quen biết để họ chia bớt những bộ y phục dễ may và bằng vải xấu cho em.
Kể từ câu chuyện ấy, không hiểu vì một lẽ bí mật nào mà Liên đâm ra sợ Ngọc, chớ không còn sẵn sàng gây chiến nữa.
Nàng ngạc nhiên cho mình, cố tìm hiểu và giây lát thì nhớ ra rằng đã bắt đầu sợ anh chồng trá hình này từ lúc mà nàng mắc cở trước nếp sống của chị thợ xếp giấy mà anh ta trình bày ra.
Nàng vẫn còn phân biệt đâu là phải đâu là quấy, việc gì sạch việc gì dơ. Còn biết xấu hổ và con người trước mặt nàng thì bình tĩnh lạ lùng và không quên được dĩ vãng của nàng, mặc dầu hắn không hề nói ra.
Nếu hắn nói tạch hoạch ra, mắng chửi nàng thậm tệ cuộc đời nhơ nhớp của nàng, chắc nàng xấu lắm, nhưng chỉ một lần thôi rồi không còn e sợ gì nữa cả.
Sự mắng chửi sẽ cho nàng biết sự khinh miệt của hắn tới mức độ nào, mắng chửi rồi ăn ở với nhau, điều ấy sẽ chứng tỏ rằng hắn rất ham sắc dục, ham hưởng vẻ đẹp của nàng và như vậy hắn chỉ là một con người xoàng, không đáng mắc cở với hắn.
Đằng này hắn nín thinh, không trách móc nửa lời về hạnh kiểm của nàng, mà vẫn kín đáo tỏ rằng hắn không quên, thì biết hắn khinh rẻ đến đâu.
Liên dọn rửa mấy cái dĩa, mấy đôi đũa, chỉ năm phút là xong. Khi lên nhà trên, nàng thấy Ngọc đã trải ghế bố gần bàn viết rồi nằm đó mà đọc sách.
Trên ghế bố có sẵn mùng mền, nàng đóan biết là Ngọc sẽ ngủ luôn trên đó, nhường giường cho nàng.
Liên cũng lấy sách trên kệ xuống mà đọc, nhưng mới ngồi lại nàng bỗng nghe một mặc cảm tự ti kỳ lạ là nàng không xứng ngồi đó. Tuy bàn ghế xấu xí nghèo nàn, nhưng chủ nhơn của nó chắc chắn chỉ tiếp những người thanh cao thôi. Ai nhơ bợn tâm hồn và thân thể, ngồi gần hắn, chắc hắn nhờm lắm.
Tự nhiên nàng trả sách lại chỗ cũ, rồi mắt rưng rưng lệ, rút êm vào buồng. Liên tủi thân quá, nằm úp mặt lên gối mà khóc không biết trong bao lâu. Đến chừng thôi khóc, nàng lại càng nghe tủi thân hơn. Thuở nàng còn bé, mỗi lần nàng khóc như vậy là mẹ nàng theo dỗ dành ngon ngọt, giờ lớn lên, với sắc đẹp ghê hồn của nàng, đáng lý ra khi khóc cũng phải được một người đờn ông hốt hoảng dỗ dành chớ có đâu mà khóc ướt cả gối chăn cũng chẳng ai thèm để ý đến.
Thế là cái mộng trả miếng Ngọc không thực hiện được nữa rồi. Nàng định bụng phá tiền Ngọc một lúc cho hắn bái xái bài xai cho bõ ghét, rồi vố cuối cùng là cho hắn mọc sừng với người bạn thân nhứt của hắn. Có thế mới trả được cái thù bị hắn hất bể chén cơm và lôi đầu về cưỡng ép làm tôi mọi, có thế cho tởn cái thói háo sắc của hắn, muốn giữ độc quyền hưởng trọn một mình một người đẹp.
“Nhưng tình thế đã khác hẳn rồi. Hắn bắt mình vừa làm mọi cho hắn lại vừa làm lụng để nuôi mẹ, chớ không phải đem mình về để đóng trang mà thờ, để dâng tiền cho mình tiêu xài.
Và té ra đây là một cuộc hôn nhơn trá hình thật sự, mình cứ ngỡ hắn xí gạt mình hoặc làm bộ nói thế để nghe cho hay đó thôi. Hắn ngủ riêng ngoài ấy cho đến bao giờ?”
Lần đầu tiên trong đời Liên, nàng nghe tất cả cái tủi nhục vì sắc đẹp của nàng không được làm vua nữa. Trước kia, mặc dầu Hổ có đủ quyền lực trong tay để cướp thân xác nàng, nó vẫn quì dưới chân nàng mà xin nàng hiến thân một cách vui lòng.
Về sau, bao nhiêu người nữa cũng có quyền lực như Hổ, quyền lực của đồng tiền ném ra, vẫn chiều chuộng nàng, khiến nàng đinh ninh rằng hễ nàng phán ra một tiếng là thiên hạ ai cũng phải nghe theo.
Bên ngoài, nghe tiếng Ngọc bước xuống, tiếng guốc cạ trên nền gạch, tiếng cây trụ mùng chạm nhau, Ngọc đi ra sau, ghé lại buồng trong mà dặn nàng:
– Mai em chịu khó giặt mớ quần áo trong cái túi móc nơi chân giường.
Liên nhìn lại thì thấy một chiếc túi vải ka-ki to lớn và no nóc. Nàng tự hỏi:”Lạ quá, sao hắn ở có một mình mà quần áo dơ nhiều quá như vậy?”
Ngọc đi tuốt ra sau cầu tiêu, qua vài phút thì trở lên. Liên hồi hộp ngóng đợi hắn ghé lại, vì tới phút đó, nàng vẫn không tin được rằng hắn ngủ riêng.
Nhưng hắn đã đi luôn và đóng cửa trước, tắt đèn nơi buồng ngoài. Nàng lắng nghe tiếng động của chiếc ghế bố và đóan biết hắn đã nằm xuống.
Liên đã chán chê việc sinh lý. Nàng chỉ mong đợi Ngọc cho khỏi tủi thân vậy thôi. Nhưng vì thế mà càng mong đợi nhiều hơn gái thơ mới về nhà chồng.
Nàng nằm đó, lắng nghe động tịnh và giựt nẩy mình mỗi bận Ngọc cựa mình, chiếc ghế bố kêu răng rắc.
Nàng đợi đến mỏi mòn, đến tuyệt vọng rồi ngủ thiếp đi.
Ngọc dậy đâu hồi năm giờ sáng hay sao mà khi nàng bừng tỉnh thì đã thấy hắn đang dẹp dụng cụ thể thao và đi tắm.
Mọi ngày nàng thức trễ lắm, và nằm dật dựa cả giờ không muốn dậy. Nay sự sợ hãi Ngọc lúc đầu hôm lẫn vào tiềm thức nàng và đánh thức nàng sớm hơn mọi khi, và thức xong là nàng dậy ngay.
Liên rửa mặt, chải gỡ vừa xong thì Ngọc trao cho nàng hai ghim bạc và nói:
– Em cất hai ngàn này để chi dụng. Rồi anh sẽ đưa thêm khi nào tiền ấy gần hết. Giờ em đi mua đồ ăn sáng. Anh ăn phở, uống cà-phê sữa. Nếu em không ghét hai món ấy lắm, cũng nên ăn cùng một thứ với anh.
Hai xấp bạc nầy đối với Liên ít quá, vì nàng đã quen cầm tiền, những số tiền lớn lao hơn nhiều, và ngay cả tiền nàng kiếm được lúc sau nầy, từ khi trốn khỏi nhà Hổ, cũng quan trọng gấp mấy lần tiền phát cho hơn nửa tháng chi dụng của Ngọc.
Tuy nhiên, Liên lại nghe một cảm giác lạ khi cầm tiền ấy. Nàng nghe nó nặng quá vì biết sức kiếm tiền có hạn của ông giáo sư cần cù nầy mà nghề bắt buộc phải mệt bộ óc.
Nàng lại nghe xấp tiền nặng những tình: sự tín nhiệm, vẻ lịch sự; vì người chồng trá hình nầy đáng lý ra chỉ nên phát tiền chợ mỗi ngày như những anh chồng xem vợ không ra gì.
Lúc bước ra thềm, nàng ứa nước mắt khi thấy em Mai hé cửa bên kia mà rình nàng. Nó ngạc nhiên khi thấy sao xa cách chỉ có mấy thước đất mà chị nó không về, và chính nó cũng không được chạy sang bên ấy. Vài bữa nữa đây, nó sẽ được phép sang chơi, nhưng chắc nàng không cho nó qua, vì địa vị của nàng trong nhà nầy không ra gì cả, em nàng tới, nàng sẽ tủi thân biết bao!
– Chị hai!
Mai kêu lớn và ngoắt chị. Liên cũng cười đáp bằng một cái cười héo hon rồi lầm lũi đi luôn.