← Quay lại trang sách

- 4 -

Liên chưa kịp quên cuộc gặp gỡ đêm ấy thì hôm sau, vào lúc xế trưa, Nguyệt đã đến thăm bạn. Nàng tự lái xe lấy, và mặc dầu đờn bà lái xe không phải là chuyện lạ ở Saigon, cả dãy nhà trong ngõ đều chú ý dòm ra vì Nguyệt là người khách sang trọng hiếm hoi trong xóm..

Liên không quá trọng sự giàu sang, nhưng quả nàng không khỏi hãnh diện với xóm giềng vì đã có bạn thuộc thành phần xã hội như vậy.

Nguyệt khệ nệ bưng vào nhà nhiều gói quà khiến cho Liên khi chạy ra thì thấy bạn không còn tay nào ở không cả.

– Trời, bà làm gì mà như là đi Tết quan như vầy?

– Tại trái cây nó cồng kềnh như vậy đó, chớ không có gì đâu cho nhiều. Anh ấy đi rồi chắc?

– Vừa ra khỏi xóm.

– Nguyệt chọn lúc thật đúng. Muốn chị em mình thân mật một mình ấy mà.

Khách vừa bước vào nhà, vừa nói câu đó, rồi bỗng giựt mình, ngó dáo dác rồi hạ giọng hỏi:

– Có làm dâu làm con gì không?

– Không, làm chủ nhà đây.

– Tuyệt diệu.

– Nguyệt ngồi đây một chút nhé. Liên đi mua nước đá đây,.

Nguyệt chỉ phản đối lấy lệ thôi, vì đi nắng một chút, nàng đã nghe khát quá xá.

Nhà lợp tôn lại không quạt máy, nên Nguyệy lấy tờ báo trên bàn mà quạt xành xạch liền tay, Liên chạy trong chớp mắt là trở về với một cục nước đá còn dính trấu và hai chai Bireley.

Lúc nàng bưng món uống lên, Nguyệt hỏi:

– Thế nào bà, có hạnh phúc không?

Để khỏi bị chạm tự ái vì nỗi thương hại của bạn Liên nói láo:

– Tụi tôi đang ở trên thiên đàng đây.

– Tôi cũng đoán như vậy. Nói xin lỗi bạn, chớ theo chỗ tôi kinh nghiệm được thì các đôi vợ chồng khiêm tốn vì tài chánh, luôn luôn được sung sướng.

– Vậy à? Liên ngạc nhiên thật tình và nhìn bạn tìm xem Nguyệt nói thật hay nói đùa.

– Chớ sao. Đừng nói ai đâu xa chính tôi đây, đã trăm đắng ngàn cay bạn à. Cũng chỉ vì ông chồng của tôi như con bướm trắng ấy. À, anh ấy dạy trường nào?

– Ở nhiều tư thục.

Liên bỗng mừng quá, nhớ ra lúc nàng học chung với Nguyệt thì Ngọc không có dạy ở trường ấy. Nếu có, nó sẽ đi đồn rùm ra là nàng lấy chồng là thầy học cũ, điều mà nàng nghe kỳ kỳ.

– Chiều mai, hai ông bà đến nhà tôi ăn cơm tối được không?

– Để xem anh ấy tính sao…

– Còn phải tính nữa à?

– Vì biết đâu anh ấy chẳng đã trót hẹn với ai.

Liên nói vậy chớ nàng chỉ lo Ngọc không nhận lời thôi.

– Được, thôi như vầy: tôi cứ xem như anh chị sẽ đến hồi bảy giờ. Nhưng đợi đúng nửa tiếng đồng hồ mà không thấy mặt bà thì tụi tôi cứ ăn. Như vậy khỏi phải chạy tới chạy lui trả lời lôi thôi.

– Nhưng bất tiện là bà chuẫn bị cho khách ăn cơm mà không chắc khách sẽ đến hay không.

– Không có gì bất tiện hết, ăn cơm thường chớ không phải tiệc tùng gì đâu.

Liên đưa Nguyệt ra tới tận đầu ngõ, mặc dầu Nguyệt không phải là bạn thân cùa nàng. Dầu sao, dựa hơi một chiếc xe sang, Liên cũng hãnh diện được đôi phần cho bù với cảnh tối tăm hiện giờ của nàng mà bỗng nhiên người bạn cũ đã khiến cho nó lu mờ hơn nữa.

Chiều lại Ngọc về nhà thấy trên bàn bánh trái ê hề, nào là nho tươi, nào là xá lị, nào bánh ú, chàng đứng lặng thinh suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười hỏi Liên:

– Quà của bà nhà giàu đây hả em?

Liên nhìn soi bói cái mỉm cười của Ngọc và cố nghe lời chàng xem có đượm mỉa mai nào hay không? Nàng đoán là Ngọc ghen tức với vợ chồng Nguyệt.

Quả có thế, nhưng chỉ trong mấy giây đầu thôi, rồi Ngọc như tìm được điều gì hay, tươi cười thật tình. Mấy giây ganh tị và lo xa ấy Liên không thấy kịp.

– Dạ của chị Nguyệt làm quà ra mắt tụi mình đó.

– Chị ấy sẽ còn trở lại và quà biếu còn nhiều hơn thế kia.

– Sao anh biết?

– Anh đoán và chắc đoán không sai.

– Chị ấy mời tụi mình ăn cơm tối tại nhà chỉ.

– Điều đó anh cũng đã đoán thầm trong bụng là sẽ có.

– Anh tính sao?

– Tốt hơn em nên đi một mình.

– Ai lại đi kỳ như vậy. Rồi ảnh, chỉ sẽ nghĩ sao?

– Họ sẽ nghĩ ta bất hòa với nhau, hay anh không ưa họ, chỉ có thế thôi.

Liên tức ứa nước mắt. Nàng muốn đi lắm, nhưng không thể đi ăn cơm ngoài mà không cùng đi với chồng mà xem cho được. Ngọc hiểu ý bạn nên an ủi.

– Em cứ đi một mình, họ vẫn hoan nghinh như thường là vì họ cần em chớ không cần anh. Anh cũng không giận họ hay giận em mà trốn bữa ăn đó. Em đi một mình, anh cũng sẽ không hờn em đâu. Anh chơn thật, em biết chớ, vậy em cứ an lòng mà đi cho vui.

– Nếu anh không giận ai, sao lại không đi?

– Không ai mà đi như vậy. Bạn cũ của họ là em chớ không phải anh. Muốn mời anh, làm quen cho nhiều nhiều chứ không phải năm phút gặp mặt giữa đường là đủ đâu.

– Như vậy là họ bất lịch sự với anh rồi, và em không nên kết thân với người bất lịch sự với anh.

– Không phải vậy. Họ không có ý bất lịch sự vì khinh rẻ anh. Họ chỉ vụng xử thế và dốt xã giao thôi. Anh không đi vì anh ý thức nhiều và sẽ bị chạm tự ái, có thế thôi, chớ ta không nên chấp nhứt họ.

Liên cảm giác rõ rệt là Ngọc chơn thật chớ không nói lẩy. Nàng đang tức thì dịu lại được vì Ngọc đã cho nàng một con đường thoát.

Nàng nói nhưng không mạnh miệng lắm:

– Nhưng để em suy nghĩ lại xem.

– Em nên nhận lời, khỏi phải suy nghĩ gì cả.

Liên ngạc nhiên khi thấy Ngọc lại xúi nàng làm một việc mà trong đó, chàng bị hất. Nàng hơi sợ, tự hỏi Ngọc định lập mưu gì nữa đây không rõ, có phải chăng là Ngọc muốn tái diễn chiến lược xô nàng vào tay kẻ khác để thử thách nàng? Nhưng trong trường hợp này, không có anh con trai nào nữa cả mà hòng lo.

Hôm ấy Liên hồi hộp quá, không biết phải mở miệng nói thế nào với Ngọc để đi ăn nhà bạn một mình bữa chiều. Nàng không muốn tự thú sự nôn nao mnốn đi, bằng cách tự động khui ra chuyện ấy.

May quá, mới sáng Ngọc đã dặn:

– Chiều nay em không ăn cơm nhà thì….

– Sao em lại không ăn cơm nhà..? – Liên làm bộ ngạc nhiên mà hỏi như vậy.

– Em quên lời mời của Nguyệt rồi hay sao?

– À phải, suýt nữa thì…

-… Em không ăn cơm nhà thì đừng có mua gì hết cho bữa ăn tối. Một người ăn, nấu mất công lại tốn thì giờ của em. Em cứ để anh ăn bánh mì với cá hộp một bữa cũng chẳng sao.

Liên vịn vai bạn và lần đầu tiên, nũng nịu nói:

– Em muốn anh đi với em hè!

Ngọc hôn lên tóc bạn rồi vỗ đầu Liên:

– Em an lòng mà đi chơi cho vui đừng ngại gì với lòng chân thật của anh ; anh thấy em phải rút trong nhà mãi anh thương lắm.

***

-Liên không có áo nên mới mặc trắng, vì lụa màu trắng không công phạt, không để cho người ta biết được sự cao niên của một mùa hàng lụa nào đó.

Ngọc vừa nhai bánh mì vừa ngắm bạn rồi cười nói:

– Anh xét nét thì thấy em buồn vì không có y phục đẹp. Nhưng chỉ ăn mặc như thế nầy em cũng đủ ăn đứt thiên hạ rồi. Em đẹp ghê hồn, em lại có tướng ăn mặc và có phong độ đài các thì anh nghĩ cỡ như mà em ăn mặc vải đen, cũng cứ hạng nhứt trong bất kỳ cuộc hội họp phụ nữ nào.

Liên chạy lại hôn lên trán Ngọc và cười nói:

– Đẹp, nhưng anh vẫn chẳng thèm thưởng thức vẻ đẹp đó thì ích gì.

– Thì anh thưởng thức đây.

– Anh thưởng thức như là thầy chùa đi xem nhảy đầm. Em muốn anh thưởng thức thật sự kia. Em có đẹp thật không anh?

Liên biết mình đẹp, nhưng lại thích nghe người khác xác nhận, nhứt là khi người khác đó là Ngọc, và nhứt là khi nàng bắt đầu bước vào cuộc đời giao thiệp.

– Ghê hồn! – Ngọc đáp.

Liên bước đến bên Ngọc, nghiêng đầu đặt má lên đầu của bạn rồi với giọng nũng nịu hôm trưóc:

– Em muốn anh đi vói em hè. Đi một mình em cứ nghe thiêu thiếu cái gì.

– Em nên dang ra, mùi cá hộp khó ngửi cho người khác lại dễ thấm vào áo quần và sẽ được giữ lâu nơi đó.

Liên sợ hãi bước đi liền, khiến Ngọc bật cười nhưng chỉ để ý nghĩ riêng ấy cho chàng thôi: Chàng nhớ chuvện khôi hài mà dân chúng thường kể với nhau, chuyện một góa phụ ôm hòm chồng mà khóc, rủi tóc dính vào sơn hòm khiến bà ta hoảng bốt, vừa nhảy tránh vừa van vái: “Ông ơi, thôi ông đi một mình để tôi ở lại nuôi con “.

– Anh cười gì? Liên hỏi.

Ngọc đáp tránh đi:

– Anh cười khi nhớ đến bà nhà giàu ấy, sao bả xấu xí như vậy?

– À, Nguyệt nó xấu xí thật, nhưng lại tốt hụng và nết na lắm. Bạn tốt của em đó.

– Anh cũng đoán như vậy, thôi, em đi kẻo trễ.

Liên dặn tắc-xi chạy đến địa chỉ nàng thuộc lòng thì một lát sau xe ngừng lại ở khoảng giữa đường Duy-Tân.

Đây là xóm người Pháp thời tiền chiến, những người Pháp công chức thường với những biệt thự lâu đời, sân rộng và ngày nay nghiễm nhiên mang một vẻ quí phái truyền tử lưu tôn đối với các chủ nhơn mới là người mình, khác hẳn với các xóm sau nầy ta lập ra nhà cửa đẹp hơn thì có, lớn hơn thì có nhưng sân quá hẹp và có vẻ nhà giàu mới, tức là hơi quê quê.

Liên hồi hộp bấm chuông điện và sốt ruột mong cho tắc-xi chạy khuất mất đi cho rồi. Tới trước nhà nầy, nàng mới chợt nhận ra rằng tắc-xi làm cho nàng lép vế rõ rệt trong một xóm sang!

Liên qua một sân sạn trắng có cây cổ thụ mà thân cây bị mớ dây trầu bà to lá che kín, cảm nghe như là mình lạc vào chốn thần tiên nào trong ánh sáng nê-ong dịu từ các ngọn cây đổ xuống sân.

Không, nàng không đi lạc vào đây, mà là kẻ ở thật thụ nơi đây, vì phong độ sang trọng của nàng sao mà hợp với cảnh sống nầy quá, và chính Nguyệt mới là kẻ lạc loài – Nguyệt, người chủ nhà vừa xuất hiện nơi thềm, sắp chạy ra sân đón bạn.

– Á, bồ! Nguyệt reo lên.

Sạn trắng bắn tung lên dưới chân của người chạy. Rồi họ chụp lấy nhau, rồi họ cười dòn lên, mặc dầu không có việc gì vui xảy ra cả.

– Bồ làm tôi lo quá, cứ sợ ăn cơm không hết. Sao, ổng không đi à?

– Ảnh đã trót hẹn với người khác, tụi tôi chia hai, mỗi đứa ăn một nơi. Nếu cứ được hai nhà mời trùng một bữa ăn như vầy hoài thì nhà khỏi nấu nướng gì hết.

Chồng của Nguyệt bấy giờ cũng đã ra tới thềm, đứng đợi hai người đàn bà ở lưng chừng tam cấp và khi Liên đến tầm tiếng nói của y, y hỏi:

– Chào chị Liên, sao anh không đi?

Nguyệt đáp hớt:

– Anh ấy đã trót hẹn với người khác. Bậy quá, phải tụi mình lại nhà ảnh chỉ, là bắt cóc được ảnh rồi,

– Mời chị vào nhà.

Ông chủ nhà đã hết lạnh lùng như hôm nọ, và tỏ ra bặt thỉệp lắm. Mặc dầu nhà nầy rất sang, và buồng tiếp khách rộng minh mông, Liên không nghe khớp khi vào đây. Nàng cảm thấy, qua cảm giác dễ chịu, qua cử động dễ dàng, rằng trời sanh nàng ra để sống trong một khung cảnh như thế này.

Đây là một ngôi nhà theo lối tám buồng, bốn buồng dưới và bốn buồng lầu, mỗi buồng rộng vuông vức bốn thước. Nhưng chủ nhơn đã phá vách ngăn của bốn buồng dưới để biến nó thành buồng tiếp khách chung với buồng ăn, nên thấy nhà rộng minh mông.

Nguyệt đoán được ý nghĩ của bạn về căn buồng nầy nên nói:

– Dọn như vậy, buồng dùng được nhiều việc lắm! Thi dụ khi nào muốn mở “ban fa-mi” (bal famille) thì a-lê hấp, vứt đám bàn ghế nầy ra sau là ta có một sân nhảy tương đối tươm tất. À, bồ nhảy có khá không?

Nguyệt đánh dấu mấy tiếng “A lê hấp ” của nàng bằng cách vỗ đánh đét một cái, bàn tay này vào bàn tay kia.

Liên mừng quá là đã biết nhảy. Lúc ở với Hổ, bị hắn buộc phải học môn “nghệ thuật” đó, có lẽ hắn muốn võ trang nàng cho đầy đủ để dễ dùng nàng làm lợi khí hơn.

“Nghệ thuật” nhảy ấy, không bao giờ được đem ra xử dụng trong các đám ăn cướp cạn mà hắn tổ chức, vì con thịt không đòi hỏi điều ấy. Tuy nhiên “nghệ thuật” ấy bây giờ mới thấy là không hoàn toàn vô dụng vì nếu nàng không biết nhảy thì đã phải xấu hổ với bạn hôm nay. Nàng đáp, giọng cố ý làm ra như vẻ chán chê lắm, không quên thêm một chi tiết láo vào đó.

– Thì cũng lai rai vậy vậy. Tôi với anh Ngọc cả tháng mới đi nhảy một lần.

Nguyệt mừng rỡ nhìn chồng mà nói:

– Đó, thấy không anh, em nói có sai đâu, ta gặp bồ điệu đây mà!

– Ừ, em tiên tri như là bà thầy Táo Xọn.

Cả ba cùng cười với nhau.

Họ bước sang một bộ bàn ghế thứ nhì, không phải là bàn ăn ; sau bàn đặt một tủ rượu rất là phong phú.

– Chị uống gì a chị Liên? – Chủ nhơn ông hỏi.

– Nguyệt uống gì?- Liên hỏi lại bạn.- Tôi bắt chước y như Nguyệt.

– Anh cho tụi em mỗi đứa một cái Cinzanno đi. – Nguyệt còm-măng thay cho bạn.

Chủ nhà vừa dọn rượu vừa nói:

– Tiếc quá là vợ tôi nó gặp lại chị sau mùa đi nghỉ mát. Nếu gặp nhau sớm hơn một tháng thì hôm nghỉ hè, ta đã đi chung với nhau vui lắm. Mùa nầy anh chị nghỉ ở đâu?.

Lỉên bối rối rất lâu, mặc dầu nàng lanh trí và mạu miệng:

– Tụi tôi về một làng dưới Định Tường.

– Quê của anh hay chị?

Câu hỏi này rất may mắn cho Liên để nàng đựợc dịp cắt nghĩa ra cho nó bảnh phần nào, khỏi bị người ta ngỡ mình nghèo quá chỉ dám về quê thôi.

– Không anh à. Tôi quê ở Bình Dương còn anh Ngọc tôi thì quê ở Bà Rịa. Nhưng chúng tôi cứ năm nầy đi biển, năm khác đi núi và năm nọ về đồng quê, thay đổi tùy hứng.

– Phải chớ, phải thay đổi hằng năm, không thôi chán chết. Đồng quê cũng là nơi nghỉ mát thú vị không kém núi hạy biển.

Sự bằng lòng mình đã khôn ngoan đối đập, không làm sao xóa được tủi thân nơi Liên: Cuộc du lịch trong tuần trăng mật của nàng không có. Đời nàng đã thiếu mất cái thú vô song ấy rồi, bây giờ mà có giàu bạc tỷ, cũng không chuộc lại được giai đoạn đó.

“Mình phải trả thù mới được, Liên nghĩ thầm, trả thù đời, nghĩa là phải hưởng thật nhiều lạc thú ở đời, để bù vào những gì mình không được hưởng, mà trong cái đám những gì ấy có mối tình không vẹn với Văn và không thoả với Ngọc.”

– Mời chị!

Liên giựt mình, vội ngó chồng bạn mà mỉm cười, cố mỉm cười rất tươi để cho tiêu tan vẻ buồn, và căm tức, tủi hổ của nàng.

Mà khi nàng cố ý thì nàng thành công một cách tuyệt diệu. Biên chưa bao giờ thấy được một nụ cười xinh đẹp như thế trong đời con trai ăn chơi của hắn. Nhứt là từ khi trụ lại với Nguyệt để hưởng món của hồi môn kếch xù của Nguyệt, hắn như là quên mất những nụ cười xinh tươi, vì mỗi ngày chỉ được nhìn tấm thân cục mịch của vợ và gương mặt không mấy mỹ thuật của nàng.

Chợt gặp cái nhìn khác lạ của Biên, Liên giựt mình, ngó xuống ly rượu để trốn đôi mắt của hắn.

Nhìn khoanh vỏ chanh trôi trên mặt rượu rồi liên tưởng đến điều gì, Nguyệt hỏi bạn:

– Liên lội có giỏi lắm không?

– Giỏi theo kiểu chó con chết đuối nghĩa là Liên chỉ giỏi lội dưới mương sâu ở vườn nhỏ thuở bé, chớ không thạo lội theo Âu-Cbâu.

Vợ chồng Biên-Nguyệt cười ngã nghiêng ngã ngửa trước câu nói thành thật mà ngộ nghĩnh của Liên. Một lát bớt cơn Nguyệt khoe:

– Tụi tôi sẽ sắm một chiếc ho-bo rồi anh Biên lái, tụi mình chuồi trên sông Bến Nghé chơi.

– Coi bộ khó quá, trò chơi ấy, và chắc khó nhứt là lúc bắt đầu chuồi và lúc ho-bo tắt máy vào bờ.

– Ai biết đâu, tôi quên quan sát coi Tây họ làm sao, nhưng trò chơi nào cũng phải tập chớ.

Nguyệt kéo ghế ngồi sát bên bạn rồi cầm vải áo của Liên mà xem rồi hỏi:

– Bà may áo hiệu nào?

Ấy, như lúc đầu mới tái ngộ, Nguyệt dùng cái lối xưng hô kỳ lạ của thời học trò, để gây thân mật giữa Liên và nàng vì nàng muốn hỏi một chi tiết dễ mích lòng bạn và mong sự thân mật giúp Liên cởi mở và không giận nàng.

– Liên may lấy.

– Giỏi dữ vậy à. May khéo lắm. Mà cũng nhờ cái co cũa bà đẹp sẵn, thợ vừa vừa chắc cũng thành công được dễ dàng. À nầy, tự may mặc lấy, tức là đỡ tốn công. Vậy chắc bà nhiều áo lắm….

Liên nửa đùa, nửa thật đáp:

– Theo tiểu ri thì là như vậy. Nhưng ít bạc thì làm sao mà nhiều áo. Liên chỉ có bốn chiếc áo sắp rách thôi.

Nguyệt cười và véo bạn:

– Khiêm nhượng dữ!

Tuy nói thế, nàng tin rằng bạn nói thật và chắc bụng rằng đã biết được sự thật. Khéo léo hết sức, nàng đề nghị:

– Tôi muốn như vầy, bà nghĩ sao. Là chị em mình đi đâu, phải mặc chung một thứ áo với nhau.

Nguyệt quyết sắm ăn sắm mặc cho người bạn mà nàng sẽ kéo cánh đi chơi, và sẽ dùng làm cảnh ở nhà, thế nào mà người bạn ấy khỏi tủi thân, và bắt buộc phải nhận lời.

– Tại sao lại lạ vậy?

– Là tại tụi mình một phe với nhau thì phải mặc đồng phục với nhau. Còn bai ba đứa nữa.

– Như vậy tốn chết?

– Bà đừng có lo, tôi bày đặt thì tôi phải đài thọ, tụi nó bắt như vậy.

– Thật là điên!

– Điên đâu mà điên, lập phe đảng để làm xếp sòng thì phải chịu tốn chớ. Có lợi là hễ cần đánh lộn tôi hô một tiếng, tức thì bao nhiêu cô áo vàng, hoặc bao nhiêu cô áo hồng đều nhảy ra một lượt.

Đôi bạn cười xòa, đấm nhau thùi thụi.

– Ấy – Nguyệt tiếp – tôi chuẩn bị chiến tranh, chiêu binh mãi mã để đánh ghen đó mà.

Rồi họ lại cười và đấm nhau.

Khi Biên trở ra thì hắn bắt gặp Liên nện lên lưng Nguyệt một vố cuối cùng:

– Trời ơi, tôi mới vắng mặt có một lát mà chị ăn hiếp vợ tôi đến thế.

Lần nầy họ cười tay ba, và trận cười ấy phá tan sự dè dặt giữa Liên và Biên. Hai người thân nhau, như là Nguyệt và Liên đã thân.