← Quay lại trang sách

- 5 -

Bữa ăn đã dọn xong, Nguyệt kéo bạn bước sang bàn ăn, cách ngăn toàn thể phòng nầy bằng ba tấm bình phong bằng tre đan, mua của cơ quan công-kỹ-nghệ.

Liên ngồi ăn, chuyện trò vui vẻ với vợ chồng chủ nhà mà ở trong bụng hơi buồn khi nhớ lại đời sống nhỏ nhoi tăm tối mà lát nữa đây nàng trở về.

Cái xã hội sang trọng này, ngày xưa Thanh đã phát viễn ảnh trước mặt nàng cho nàng chóa mắt. Nhưng nàng chỉ mơ đến nó thôi mà, chưa biết rõ nó ra sao. Rồi sau đó, sống thật là ê chề cuộc sống, nàng chỉ mơ thoát thân chớ không dám mộng đời sống tưng bừng nữa.

Thì ra nó là đây, cuộc sống “mông đen” là đây và nhà của Nguyệt là cái thềm để bước vào cuộc sống ấy, bước vào một cách dõng dạc đường hoàng, với tư cách vợ giáo sư, bạn của gia đình triệu phú, chớ không phải bước vào lấm la lấm lét không dám xưng căn cước ra như Thanh vậy đâu. Vào lọt, ra cũng lọt, nhưng về nhà, cảm giác như bị rơi từ cung trăng xuống, sẽ đau đến đâu?

Bữa ăn kéo dài bất tận với những câu chuyện phiếm thật vô ích, và khi họ ra khỏi bàn thì đã hơn chín giờ đêm.

Họ trở qua bàn rượu để uống cà-phê và Nguyệt rủ:

– Đi xi-nê nghe Liên!

– Trễ quá rồi.

– Trễ đâu mà trễ. Gần mười giờ mới vô phim, hụt thời sự nhưng họ sẽ chiếu thời sự lại một lần nữa cho ta… tụi nầy chỉ đi như vậy không mà thôi.

Liên không sành giờ khắc ăn chơi của giới giàu sang nên không để Nguyệt nói thêm. Nàng tìm cớ khác thối thác:

– Nhưng Liên sợ anh Ngọc đợi.

– A ha, phải rồi, bà sợ cục cưng của bà nhớ. Thôi thì để tụi tôi đưa về cho sớm kẻo ông ấy khóc bấy giờ. Anh Biên ở nhà nghen, ở nhà một mình đừng có khóc đa nghen.

– Tùy chị Liên sẽ bắt cóc luôn em đằng ấy hay không! hoặc sẽ bán em cho chà-và nấu cà-ri hay không.

Cả ba lại cười rộ lên. Nguyệt nói:

– Kỳ lạ. Mãi đến bây giờ lắm khi Nguyệt còn bị cái ác mộng thuở bé ám ảnh, mỗi lần vào tiệm Ấn-độ mua hàng lụa. Các cụ hồi đó hăm dọa ác lắm, hễ mình ra khỏi nhà là các cụ nhát: “Coi chừng Chà Và bắt nấu cà-ri đa nghen!” A, này sáng mai, đi mua hàng lụa với Nguyệt nghen bà.

– Chiều có được không?

– Chiều nóng lắm. Nhưng tùy bà.

Liên rất mừng mà không thấy Nguyệt hỏi lôi thôi và nàng khỏi phải khai thật là buổi sáng nàng bận giặt gỵa, bận nấu nướng.

Khi họ đứng lên để ra xe thì đồng hồ đã chỉ mười giờ kém mười lăm phút.

Biên nghe lời vợ, chỉ đưa Liên ra sân thôi. Chiếc xe đã đậu sẵn nơi đó từ hồi nào rồi và đôi bạn gái lên ngồi, day lại mỉm cười với Biên một cái.

– Xin chào anh!

– Ở nhà một mình đừng có sợ ma nghe cưng.

– Lái cẩn thận, em chạy ẩu lắm đa nghe.

Nguyệt không cho chồng đi theo vì nàng thích hai điều: ngồi gần bạn, và ngồi phía trước. Nếu Biên lái xe thì nàng phải bỏ Liên ngồi sau một mình, hay phải ngồi sau với Liên. Khi xe vượt qua cửa ngõ Liên ngó lại một lần chót để chào chủ nhà và Biên vẫy tay từ giã.

“Nếu người ngồi bên cạnh mình là Ngọc!” Liên tự ước thầm như vậy, trong cái giây phút mà xe quẹo qua đường rồi vọt chạy.

Gió mát, đèn đường, nhà cửa đồ sộ hai bên phố làm cho Liên ngây ngất. Nàng say rượu chỉ có một ít thôi vì rượu của bữa ăn nhẹ lắm, mà say cuộc đời giàu sang thì nhiều.

Nàng có ảo tưởng rằng chính nàng là chủ chiếc xe nầy, và nàng sống giờ phút này như đã sống từ bao lâu nay, và sẽ sống như vậy những ngày tới.

Khi xe từ Hiền Vương đổ ra công trường Dân Chủ, thì Liên càng say hơn: Ánh sáng vừa mạnh vừa xanh dịu của bồn cỏ nơi ấy, huy hoàng soi tỏ bao nhiêu xe cộ chạy quanh bồn binh, xe nào cũng có người sang trọng ngồi trên, khiến Liên càng ngây ngất trước cảnh tưng bừng ấy.

Nhứt là khi xe rẽ vào Trần Quốc Toản, một đại lộ vắng hoe và Nguyệt mở hết tốc lực thì Liên đã túy lúy vì tốc lực.

– Học lái xe có khó lắm không bà? Liên hỏi.

– Rất dễ nếu bà học với tôi hay với Biên. Học xong hãv ghi tên vào trường để thi. Học với mấy tay giảng viên của các trường dạy lái xe, chỉ làm cho bà dở thêm mà thôi. Họ chỉ là tài xế, giỏi nghề, nhưng không anh nào biết cách dạy cả. Phần đông lại nóng tánh và một số làm tàng, mấy thuở mà họ được làm thầy chị em ta một lần, họ không làm ra vẻ ta đây là thầy sao được.

– Liên muốn học lái xe...

– Bà mà không học tôi cũng bắt bà học. Chỉ năm ba lần là lái ngon lành. Bà lấy xe tôi mà dượt thì mau giỏi lắm.

– Tôi nóng muốn học ngay.

– Nhưng, phải liệu ngày giờ. Tôi sợ buổi xế trưa lắm, chỉ dám ra đường buổi sáng và buổi tối thôi nhé.

Xe đã qua khỏi chợ Trần Quốc Toản, quẹo tay trái xuống Nguyễn Tri Phương, quẹo tay mặt vào Da Bà Bầu.

Liên như từ cung trăng rơi xuống khi mà những căn nhà lụp xụp của con đường nầy hiện ra trước mắt nàng. Nàng đã làm hoàng hậu một giờ, rồi trở về với nồi cơm trách cá, với cục xà bông mặn chát chất bô-tát nó làm cho da tay nàng xù xì.

Nhứt là nàng trở về với người chồng chưa khứng ấp yêu nàng trong tay, để cho nàng hoang mang, phải mơ những cuộc đời khác hơn là nhận chịu số phận khiêm tốn mà trước đây ba tiếng đồng hồ nàng còn thiết tha mong được sống.

Giờ thì đã khác hẳn rồi. Giờ thì y như là nàng đã biết đàn ông, biết nhiều người quá, mà không còn thấy Văn hay Ngọc là người lý tưởng được nữa.

– Da Bà Bầu! Cái tên kỳ hết sức.

– Có lẽ là Cây Da Bà Bầu, người ta nói tắt cho gọn đó thôi. Tên đường xấu xí như xóm tôi, như đời tôi.

Liên nói như nói trong mơ, lòng buồn vô hạn. Nguyệt cầm tay lái một tay và bàn tay mặt mò kiếm tay bạn.

Hai bàn tay gặp nhau, siết chặt nhau trong một niềm thông cảm và mến thương:

– Nếu Liên muốn, Liên sẽ ra khỏi đời tăm tối này. Xem anh Ngọc không phải người hèn và vợ chồng tôi có thể đưa anh ấy lên, vì bạn. Bạn rất xứng đáng sống một cuộc đời sang cả, thì không lý do gì mà bạn phải chịu ẩn bóng trong xó này.

– Đó, ngừng trước cây chùm ruột đó, đầu ngõ hẻm ở đó, bạn nhớ cho.

– Nhớ mà!

Liên xuống xe, đóng cửa thật mạnh để trả thù cảnh trở về ngõ hẹp của nàng, vì đóng cửa xe mạnh cũng là một sinh hoạt của đời sống giàu sang, sinh hoạt tuy nhỏ nhặt, nhưng sướng tay, làm lần cuối cùng sau một đêm liên hoan. Nó đã thèm như một người hút thuốc điếu, rút một hơi dài lần chót trước khi vứt thuốc đi.

– Chiều mai nhé!

Nguyệt đã cho xe de một đỗi, còn kêu đặn vói như vậy, vì Liên vẫn còn đứng nơi đầu ngõ mà nhìn chiếc xe lùi trong ánh sáng lờ mờ của con đường hẹp.

Đèn nhà vẽ một vệt hình chữ nhựt lên đất ngõ hẻm tối om, khiến Liên nghe ngài ngại. Nếu Ngọc đã ngủ, nàng phải kêu cửa thì phiền hơn, nhưng Ngọc nhừa nhựa, chắc không nói lôi thôi, không quan sát nàng, vì hắn vội vàng để đi ngủ trở lại.

Chàng mà còn ngồi đó đọc sách hay sửa bài, nàng sẽ sợ biết bao cái nhìn soi bói của chàng. Liên lo dại là Ngọc đọc tuờng tâm tưởng của nàng, biết rõ thèm muốn, ao ước của nàng và đạo đức nhà giáo của chàng sẽ xui chàng khinh nàng biết bao..

Nàng hồi hộp bước lên thềm. Ngọc nghe động, nhận ra tiếng bước của bạn nên vội vã bước ra cửa. Chàng cố tươi cười cho Liên khỏi ngại nhưng Liên lại cứ thấy đó là cái cười mỉa mai.

– Có vui không em?

Vừa hỏi, chàng vừa khép vội cánh cửa, rồi níu Liên lại để hôn lên mái tóc nàng. Hết khó chịu nhờ cử chỉ của Ngọc, Liên vịn vai bạn mà nói:

– Nếu có anh đi, chắc em vui hơn.

Liên chơn thật chỉ có nửa chừng. Trước khi ra đi thì như vậy, nhưng đến giữa bữa ăn nàng lại nghĩ khác, nếu có Ngọc đi, không khí tiếp khách sẽ khách sáo, dè dặt giữ gìn, và nàng đã cứ nghe mình là khách, không ảo tưởng được chính mình là người của khung cảnh đó.

– Thôi, em đi thay áo rồi ngủ kẻo khuya!

Ngọc khóa cửa và Liên đi tuốt vô buồng. Lức nàng rửa mặt trở vào phòng ngủ thì thấy đèn ngoài trước đã tắt. Đêm nay nàng sẽ thức, nhưng không phải để mong Ngọc như trước đâu mà để lăn trở thân mình trên nệm và để lăn trở những ảo vọng trong đầu. Nàng sẽ lật qua lật lại để nhìn đủ khía cạnh của cuộc sống nhiều màu mè, nhiều tiếng động, nhiều hương vị mà Nguyệt bảo là nàng xứng đáng.

Và hình ảnh gần hơn hết về cuộc đời ấy là mai nầy nàng sẽ đi chọn hàng lụa với Nguyệt, và ngày nào đó sẽ học lái xe.

Còn cái vụ lái xe này nữa! Làm thế nào để buổi sáng rảnh tay được mà đi học? Giấc tối thì đành là bất tiện rồi, không lẽ gái có chồng cứ bỏ nhà mà đi đêm!

Chủ nhà trước dùng đệm lá Phan Thiết để làm trần. Đệm vàng đã sạm đen nhiều khoảng, và rách nhiều nơi. Liên nhìn lên gương mặt héo xào của nếp nhà nầy, và thấy nó tồi tàn hơn bao giờ cả.

Nếu đã là vợ thật sự của Ngọc, có lẽ nàng nhắm mắt lại để cố quên, khỏi phải so sánh, nhẫn nại chịu số phận được. Nhưng nàng thấy nàng có quyền tham vọng vì tương lai nàng mờ mịt quá trong cái địa vị bấp bênh nầy.

Liên theo dõi hai con thằn lằn rượt nhau từ trần xuống vách, chúng nó xuống đến gần bàn máy may rồi con bị rượt trở hướng chạy lộn lên.

Nhưng Liên không theo chúng nó nữa. Chiếc máy may nhắc nhở nàng công việc mà đêm nay nàng không có làm. Chiều mai phải đi với Nguyệt thì cũng sẽ không có mũi kim nào. Và những ngày sau đó, nếu muốn len vào cuộc sống của bạn mà vẫn đủ tiền cung cấp cho mẹ, nàng sẽ phải thức suốt đêm để làm việc.

Liên nghĩ đến một bà giáo sư sang trọng, đầu hôm, gặp mặt đủ hạng người địa vị cao trong xã hội, rồi khuya lại thì gục lên gục xuống để tra từng chiếc nút áo, vắt từng cái khuy, rồi tự hỏi:

– Ích gì, cái giàu sang mượn ấy? Hãnh diện vài tiếng đồng hồ trong lớp sống xa hoa nhơn tạo, để rồi cúp lưng cúp cổ mới có gạo đầy nồi thì ích lợi gì?

Liên không trả lời được câu hỏi đó, nhưng không vì thế mà nàng quyết định từ bỏ cái mộng bước vào xã hội “mông đen.”

Có thể thâm tâm nàng mong ước sự đổi đời nhờ một dịp may nào đó, và dịp may ấy chỉ ở đằng kia mới gặp được, chớ nằm trong xó nầy thì trừ phi trúng số độc đắc, chớ bạc đầu vẫn không thể thoát khỏi ba ông táo.

Khi ngày mai trời lại sáng thì tâm trí Liên lại tối sầm xuống với công việc hằng ngày mà bây giờ nàng thấy nhọc, thấy hèn, thấy chán.

Và viễn ảnh chiều nay đi dạo phố với Nguyệt, như một tia nắng rọi vào bóng rợp nầy, sưởi ấm được phần nào cái giá buốt của một tấm lòng đã sợ hãi cuộc đời hiện tại của mình.

Nhưng lạ kỳ quá. Tại sao Ngọc lại vui hơn ngày thường. Thông minh và tế nhị lắm, chàng đã phải biết một phần biến chuyển trong tâm trí nàng, đã rõ rằng nàng đã bị vi trùng giàu sang truyền nhiễm rồi và hiện nàng đang ở vào thời kỳ mang mầm bịnh, tuy bịnh chưa phát khởi.

Như thế, chàng phảỉ lo buồn, phải ganh tức với vợ chồng Nguyệt mới đúng tình cảm thông thường của một người bình thường chớ?

Lâu lắm rồi, Liên mới được mặc một chiếc áo mới. Nàng đứng rất lâu trước tấm gương bể của mặt tủ kiếng, ngắm sự hòa hợp của mớ tóc mới uốn lại khi trưa với chiếc áo vừa lấy ở hiệu may về. Son phấn, đôi hoa tai trẻ con, và tóc, áo, tất cả hợp lại thành một Liên khác hẳn, khác hơn cả cô Liên của bờ sông Bảo Định. Cô Liên nữ chiêu đãi viên trá hình là cô Liên áo bà ba, áo lở, đẹp như một thôn nữ xinh xinh học đòi thành thị. Cô Liên ấy không dám sang lắm vì khách rượu sẽ hoảng khi mà vẻ đài các của cô làm cho họ bị mặc cảm.

Cô Liên của thời giăng tơ trăm mối thì còn quá ngây thơ vì vừa mới ra khỏi đời con gái.

Chính, cô Liên bây giờ, cô Liên thợ may lại không tự may áo cho mình, mới là người thiếu phụ xứng đáng một cuộc đời mà cô đang khát vọng.

Liên sửa lại đôi hoa tai, và băn khoăn không biết nó có hợp với đêm nay chăng.

Số là một hôm nàng đang mân mê đôi hoa tai nhận hột xoàn của Nguyệt thì Nguyệt nói:

– Tôi vì cuôc giao dịch làm ăn, nên buộc lòng phải đeo loại hoa tai này, nó làm cho người đeo nó hoá già ra. Bà khỏi phải lấy le với ai hết thì cứ đẹp đi.

Rồi một hôm sau đó, nàng tặng cho Liên mười bốn đôi hoa tai, thứ rẻ tiền của trẻ con đeo, bán ngoài chợ Bến Thành, và dặn:

– Mỗi ngày đổi một đôi, qua hai tuần lễ mới đảo trở lại. Ấy, quan niệm đẹp bây giờ là vậy, hoa tai hình thù kỳ dị, màu sắc nhiều, làm tăng vẻ đẹp của ta ra, ta lại thay đổi được mãi vì không bao nhiêu tiền, đeo được vài tháng là vứt hết, sắm mười bốn đôi khác.

Mỗi ngày một đôi, mà đôi nào cũng đẹp cả, thì biết chọn đôi nào, và đôi bông vẫy cá nầy có hợp với đêm nay hay không?

Hồi chiều, nàng đã nhờ Nguyệt đến đúng vào lúc Ngọc về, để rủ hai vợ chồng đi xem chiếu bóng. Lẽ cố nhiên là Ngọc từ chối. Và theo kế hoạch đã định sẵn của họ, Nguyệt làm bộ nài nỉ đôi ba phen rồi nói:

– Nếu anh bận sửa bài, thôi anh cho Liên đi với tôi, đi xi-nê mà không có bạn thì buồn lắm anh à.

– Thì chị cứ đưa nhà tôi đi chớ, chị giúp tôi như vậy tôi cám ơn lắm.

Liên dẫy nẩy:

– Anh không đi, em cững không đi.

– Thấy không anh Ngọc, bả còn nhõng nhẽo đòi anh đi đó. Anh cưng vợ vừa vừa chớ cưng quá, chỉ lừng lên thì khổ. Anh Biên của tôi mà bằng một góc của anh, là tôi lên cảnh tiên rồi.

Ngọc cười hề hề:

– Em đừng có báo anh bỏ bài vở học trò. Không anh, thì chị Nguyệt đây thế cho, cũng vậy chớ có khác gì.

– Không, em không đi đâu!

– Hai ông bà cứ lục đục hoài thì tôi biết sao. Thôi cứ đúng tám giờ tối là tôi đến để bắt cóc cả hai ông bà.

Nói rồi Nguyệt vội vàng ra đi ngay, cho không ai phản đối kịp hay kịp từ chối lời hẹn đó.

Đến bảy giờ rưỡi, Ngọc giục:

– Đàn bà sửa soạn lâu lắm, mà sao em không lo chải gỡ son phấn gì hết vậy?

– Anh không đi, em cũng nằm nhà.

– Đi chớ, nhưng anh chỉ tốn có hai phút là mặc xong bộ đồ, anh không cần vội.

Thế là Liên đã có lý do để trang điểm, để chuẩn bị ra đi một cách thẳng thắng.

Nàng đã xong xuôi cả mà Ngọc vẫn chưa nhúc nhích, Liên biết hắn chỉ nói thế cho nàng dễ ra đi thôi, chớ hắn đã quyết định ở nhà.

Tuy nhiên nàng vẫn làm bộ giục:

– Anh Ngọc ơi, anh thay đồ đi.

– Chị ấy đã đến đâu.

– Nhưng chị sẽ đến bất cứ giây phút nào.

Họ mới nói tới đó thì đã nghe tiếng Nguyệt từ ngoài cửa:

– Đã xong chưa cô cậu?

Nguyệt bước vào, và Ngọc ngước lên cười bằng tất cả vui tươi của chàng:

– Cô đã xong, nhưng cậu thì không sao sửa cho kịp đống bài nầy.

– Thì bỏ đó, đi về rồi hãy hay mà.

– Nhưng vãn hát, là đã gần nửa đêm rồi. Nếu tôi thức nữa thì sáng sẽ dậy khống nổi. Áo chị đẹp quá.

– Anh không lo mà nịnh đầm nhà. Chị Liên cũng mặc một thứ áo như tôi nhưng chị lại đẹp như tiên.

-Tôi đã khen Liên đẹp từ lâu rồi, nói nữa cũng bằng thừa.

– Anh là giáo sư sao mà kém tâm lý lắm vậy? Chị em chúng tôi thì cho dẫu anh khen một ngày năm lần và khen suốt ba mươi ngày liền, chị em chúng tôi vẫn cứ tin anh thành thật và vẫn sung sướng.

Khi ấy Liên vừa ra tới nơi, Nguyệt reo lên:

– Trời ơi! Bà đẹp đến đổi tôi là đờn bà, cũng nghe mình mê sắc đẹp của bà.

Thấy Ngọc day lại nhìn nàng, Liên không dám hí hửng ra mặt nhưng không sao dấu nổi sự sung sướng nó tràn trề ra nơi đôi mắt nàng.

Ngọc nhìn bạn mà ngây ngất và trong giây phút chàng đâm sợ nhan sắc ấy sẽ bị cướp trong tay chàng vì chàng đã quá thả lỏng.

– Đâu anh làm một bài thơ ca tụng nàng thử xem anh.

Ngọc sực tỉnh, cười đáp:

– Tôi dốt thơ lắm chị à.

Nguyệt giục bạn:

– Thôi, mau lên bà, để cho ông trọn tiết với học trò của ổng, kẻo ông hối hận.

– Vậy, em đi anh nhé!

– Ừ, em đi cho vui. Vui lên đi em!