← Quay lại trang sách

- 7 -

Ấy, y như thuở bé, mình tập xe máy, hễ cứ thấy gốc cây hay xe cộ thì muốn đâm đầu vào.

Cả hai cùng cười dòn lên, vui suớng nhớ lại buổi hoa niên của họ. Nguyệt thêm:

– Nhưng coi chừng, tập xe máy đâm đầu vào gốc cây thì chỉ trầy tay vỡ trán thôi, giờ tập xe hơi mà bà lại đâm đầu vào cam-nhông hạng nặng thì cả bà lẫn tôi đều hui nhị tì. Nào, đi tới nữa xem!

Nhưng xe đã tắt máy và Liên đã bối rối không biết phải làm sao. Nàng càng quýnh lên khi một chiếc xe khác phía sau bóp còi thúc giục nàng tránh đường.

Con phố ấy hẹp quá và khi nãy, thắng gấp để tránh ủi một người cỡi xe đạp, nàng đã để máy tắt giữa đường, choán cả lối đi.

– Ấy, bà lại quên đạp ăm-ba-da.

– Khổ ơi là khổ, tôi chỉ có hai tay và hai chân thôi, mà phải làm không biết bao nhiêu là công việc một lượt với nhau thì thế nào cho xong.

– Đề lại coi! ừ… sang số đi.. ấy, không đạp ăm-ba-da làm sao mà sang số cho được… Chưa vô bà ơi….

Rốt cuộc xe cũng tiến tới được và người lái xe sau, chạy ngang qua đó, day lại nhìn hai thiếu phụ, cười và chào họ một cái.

– Bà làm tôi cuống lên, quên hết tiểu ri học ở nhà.

– Bà chưa gặp các bác tài huấn luyện viên mà! Họ nóng tánh như Trương Phi é! Họ la như là giặc sắp đến nơi, hoặc như là lửa cháy đâu ngoài sau xe, bà có giỏi, có bình tĩnh đến đâu, cũng tê liệt cả tay chơn, không cử động gì được.

Bấy giờ xe đã qua khỏi ngã tư Bảy Hiền; thấy đường trống Liên cho chạy nước lớn; mặc dầu nàng không nên làm thế, Nguyệt cũng chẳng nói gì, vì nàng không phải là một nhà dìu dắt cẩn thận.

Kim đồng hồ đã nhảy đến số 80, Liên đã bắt đầu say tốc độ như nàng say khung cảnh giàu sang.

Bàn chơn nàng bất giác đạp sâu thêm, và trong giây phút nàng cố ấn tượng rằng vũ trụ đang ở trong tay nàng. Không cảm giác như thế sao được khi mà chỉ đạp nhẹ vào một chiếc bàn đạp nhỏ mà cả một khối sắt lớn chuyển động và lao mình tới vùn vụt khiến người đạp ga nghe rằng mình đã điều khiển vật chất dễ dàng, và có thể còn điều khiển con người, điều khiển xã hội dễ dàng hơn.

Bỗng chiếc xe nhẩy lồng lên như một con ngựa chứng: xe vừa qua một cái ổ gà khá sâu.

– Chết rồi!

Nguyệt không lái nên cố nhiên kinh sợ hét lên như vậy, Liên cũng hoảng vía nhưng ít hơn bạn vì chính nàng đang điều khiển xe. Tự nhiên nàng buông ga, cố kềm tay lái vì chiếc xe như say rượu, chạy theo một đường ngoằn ngoèo.

– Thật là hú vía! Liên vừa thở ra vừa nói thế, mặc dầu trớn xe vẫn còn mạnh.

– Không nhớ tiểu ri à? Nguyệt hỏi. Lên xe lấy gì làm chắc?

– Lấy thắng làm chắc!

Liên trả bài thuộc vanh vách rồi đôi bạn cười xòa. Người nữ tài xế tập sự đã rà thắng nên xe chạy chậm lại như ở trong thành phố.

– Liên vừa rơi từ cung trăng xuống, buồn quá, Nguyệt ơi! Tất cả những gì Liên hưởng hôm nay, đều toàn là vay mượn. Liên lại bắt đầu ghiền những thứ nầy rồi; một ngày kia, trở về với hai tay không của mình, Liên sẽ tủi thân biết bao nhiêu.

– Sao lại trở về? nếu anh Ngọc nhận đề nghị của tụi tôi.

– Thật là bấp bênh, sự nhận lời của anh ấy.

– Bạn đã đọ thử ý ảnh rồi hả?.

– Đã dọ. Nhưng ảnh dè dặt, thắc mắc về cuộc làm ăn của Nguyệt. Ảnh hỏi sao hai ông bà bỏ tiền ra, lại không đứng tên cho oai, để ảnh trá hình làm chủ.

– Có gì đâu, ngỡ anh lo cái gì kia, chớ còn việc tráo chác ấy là chuyện cơm bữa trong giới làm ăn.

Này nhé, bọn làm ăn của chúng tôi, đứa nào cũng có nợ. Nếu rủi ro thua lỗ bị vỡ nợ thì phải có nơi nương náu. Chỗ nương náu ấy là các cơ sở làm ăn của mình mà do người tín cẩn đứng tên. Nếu không, gia sản bị khánh tận hết thì trở xuống mà sống nghèo nàn, chịu sao cho thấu.

Xe đã tới một ngã ba đường đá đỏ, và Nguyệt giành lấy tay lái để điều động quay xe về Saigon. Nàng tiếp:

– Làm như vậy cũng là phi pháp và gian đó. Nhưng không phải bất lương quá đâu. Trong giới ai cũng làm thế cả. Ảnh là nhà giáo, rất trọng đạo đức, ảnh mới nghe, chắc ghê tởm lắm, nhưng bà nên cắt nghĩa rõ cho ảnh thấy lẽ thiệt hơn.

Xe rút mình ra khỏi đầu thôn lộ đá đỏ và quẹo về hướng đô thành. Nguyệt trao tay lái cho Liên và hỏi:

– Tôi làm ẩu để bà lái trong thành phố cho le bà chơi. Như vậy, chút nữa ghé hiệu may Chức-Nữ phải cẩn thận. Chỗ ấy xe cộ nhiều lắm.

– Tôi sợ quá bà ơi, tới ngã ba Ông Tạ, tôi giao tay lái lại cho bà.

– Tầm bậy! Nguyệt chọn con đường nầy chính vì nó là con đường kẹt xe nhứt trong các nẻo đường ngoại ô. Có lái các nơi khó như vậy mới mau giỏi. Đừng trốn tránh thành phố. Rủi ro, Nguyệt chịu hết.

À nầy, chiếc áo thứ tám đó, Liên mặc nghe sao?

– Cũng vừa y như bảy chiếc trước. Cám ơn Nguyệt lắm đó.

– Ối, đừng có khách sáo. Chiếc áo nầy nhứt định phảỉ lộng lẫy. Hiệu Chức-Nữ tuy không khéo nhứt thủ đô, nhưng nó chuyên môn về lối áo…

Xe lại sụp cái ổ gà khi nãy khiến họ cười rộ lên. Lần nầy Liên chạy vừa chừng: cả hai đều khỏỉ hoảng như bận đi. Nguyệt tiếp:

– Đêm ấy, tụi nầy nhứt định Liên là cây đinh của dạ hội nên Liên phải xuất hiện như một bà hoàng, hơn thế, như một nàng tiên. Ráng mà dượt xe. Phải lấy bằng trước đêm đó, và nhứt là phải lái thạo trước đêm đó.

– Trong dạ hội, làm gì phải trổ tài lái xe mà….

– Có trổ tài. Để Nguyệt nói rõ bà nghe. Tụi này đến ngày chót, sẽ lấy một chiếc xe mới không ai hay biết cả. Bà sẽ lái chiếc xe ấy như của bà, và từ xa đến, bà quẹo vào sân, giữa lúc đông đảo các tân khách. Giàn nhạc sẽ đại tấu một bản nhạc huy hoàng để chào bà. Bà từ trên xe bước xuống giữa tiếng nhạc và tiếng hoan hô người đẹp của tân khách.

– Để chi vậy, tất cả các trò ấy?

– Để cho le bạn chớ để chi.

Liên tin Nguyệt bằng lời.

Viễn ảnh xuất hiện như bà hoàng đêm dạ hội làm cho Liên phấn khởi và nô nức lạ. Nàng cứ lo không lái được ngon lành đêm đó, và quyết sẽ dượt cái việc quẹo xe vào sân nhà Nguyệt ít lắm là một trăm lần; từ đây cho đến đêm quan trọng ấy.

Liên cố gắng đến nhức gân nơi trán mới qua khỏi khúc đường đông đúc ngã ba Ông Tạ, Ngã bảy Trần Quốc Toản – Lê Văn Duyệt. Và khi vượt qua khỏi bồn cỏ, nàng nghe nhẹ cả người.

Cả hai xuống xe trước một căn nhà ở, không có bảng hiệu, tại đường Trần Quý Cáp, lối trước Y-khoa đại-học, và được bà chủ hiệu may Chức-Nữ, một hiệu may chỉ có giới sang trọng là biết đến thôi, mời vào trong thử áo cho cả hai.

Lần nầy họ khỏi may giống màu và giống hàng vải nữa vì Liên đã hết ngại ngùng hưởng ân huệ, và Nguyệt khỏi bày điều cho bạn khỏi khó chịu khi nhận quà.

Đây là một kiểu áo đặc biệt, do họa sĩ riêng của hiệu nghĩ ra, nên công may đến mấy ngàn một chiếc. Kiểu áo lai căng giữa lối áo đầm và lối áo ta, áo còn giữ vẽ Việt là hai vạt, nhưng lại dài phết đất, và ngắn tay, hở cổ.

Bà chủ hiệu vừa làm việc, vừa nói:

– May áo khéo là một việc, nhưng nếu người mặc áo không có tướng ăn mặc thì áo đẹp cũng phải vứt đi. Tôi nói: tưóng ăn mặc, vì có nhiều người cũng rất đẹp, nhưng mặc áo đẹp lại không gây hiệu quả gì, áo không giúp người đẹp hơn, mà người cũng chẳng làm cho áo tăng giá trị. Bà giáo sư đây là một trong những người hiếm hoi làm cho chiếc áo tôi may khéo thêm ra, có phải như vậy hay không bà chủ.

Nguyệt cười đáp:

– Thì chính tôi đã nói như vậy nhiều lần, mà chính tôi cũng đã nói rằng đáng lý ra bà không lấy tiền may mới phải, vì bạn tôi làm quảng cáo cho bà quá xá.

– Đáng lý thì là như vậy. Nhưng đây là món tiền mà bà giáo sư thưởng riêng tôi, chớ có phải tiền công đâu bà chủ.

Liên quay người đủ chiều và tám mặt kiếng xếp đều in hình bóng nàng, thấy đủ cả mọi khía cạnh của người nàng, khía cạnh nào cũng thướt tha như một cây trúc, mềm dẻo như một con rắn.

Nàng bước đi vài bước, lụa áo quét lên gạch và trông Liên giống như một bà hoàng của chuyện cổ tích nào.

– Tôi cứ muốn được thử áo cho bà mãi.- Bà Chức-nữ ao ước pha trò.- Nhìn một người đẹp như thế nầy ăn mặc và đi đứng, nó thích con mắt như là đi xem hát vậy.

Biên là một tay nhà giàu mới, và còn trẻ tuổi quá nên các mối giao thiệp của hắn thật nghèo nàn.

Nếu hắn chỉ tổ chức khiêu vũ gia đình thì hắn thành công dễ như uống nước cam. Hắn chỉ nói một tiếng với một người bạn trẻ trai hay gái nào đó, là đêm ấy khách đông như hội.

Nhưng hắn không định làm thế. Hắn tiếp tân hẳn hòi để tìm thêm những mối giao thiệp xứng đáng, thành ra có thể nói rằng hắn đã phải lạy lục nhiều nhân vật để họ có mặt đêm đó tại nhà hắn.

Nhưng chỉ hơi phiền là các mệnh phụ phu nhơn đa số sang thì có mà đẹp thì hiếm lắm. Hắn cần ba điều trong đám tân khách của hắn: giàu sang, đẹp và có địa vị.

Bọn “Đợt sống mới” hô một tiếng là hằng trăm người đẹp kéo đến, nhưng phần đông là những khách lạm xạm mà hắn sẽ không dám giới thiệu với ai cả vì phận khiêm tốn của họ và lắm khi trong đám khách ấy lại có những kẻ thành tích đạo đức bất hảo xen vào.

Ta thử tưởng tượng nếu một đại thương gia mà bắt gặp nơi đó một thiếu nữ yêu kiều, nhưng đã đi Long-Hải với ông ta rồi, thì ông ta nghĩ sao về cái vòng quen biết của Biên.

Thành ra những người như Liên cần thiết cho hắn vô cùng.

Hắn sẽ giới thiệu: “Đây, bà giáo sư Ngọc”. Nếu người ta ngỡ chính Liên tên Ngọc và chính nàng là giáo sư càng hay; bằng như người ta hiểu rằng nàng là vợ của ông giáo sư Ngọc cũng vẫn còn quí như thường.

Sân nhà Biên có hàng rào song ly sắt kiểu xưa vây quanh. Hàng rào thưa ấy được che thêm bằng vĩ tre đan sơn xanh, để ngăn mắt tò mò của người đi đường dòm vô sân.

Vợ chồng ông chủ biệt thự “Vô Ưu” tiếp khách ngay tại cái sân trải sạn trắng ấy dưói ánh hàng trăm lồng đèn Nhựt-Bổn nhiều màu, trong thắp nến chứ không để bóng điện. Ánh sáng nơi sân mơ huyền kỳ lạ và phụ nữ trông cứ như là tiên non Bồng.

Tiếp tân xem là lớn chuyện như thế, nhưng thường thì chủ nhà khỏe ru. Khách khứa phần lớn quen biết với nhau cả, họ vào là tự đi chào từng nhóm, hay những nhóm gần họ nhứt rồi thì câu chuyện tự nhiên đi tới, chủ nhà bận việc gì thì cứ thong thả làm, hai tiếng đồng hồ sau, đến chào trễ họ, cũng chẳng sợ ai phiền hà gì.

Tuy nhiên vợ chồng Biên luôn luôn đứng ở lối ngõ vào, để chào từng cặp tân khách, để rồi đưa họ đi giới thiệu thẳng với từng người đến trước. Nguyệt và Biên rất hãnh diện làm công việc ấy để được bắt tay với một công chức cao cấp và trao họ lại một kỹ nghệ gia giàu xụ

Biên chỉ hận một điều là không thể mầy tao với họ, như họ đã xưng hô với nhau, cũng không thể gọi họ bằng anh bằng chị cho nó thân và cho oai hẳn lên.

Ngoài sân chỉ đặt độ mười ghế ngồi, dựa các gốc cây, để dành cho các cụ, ngoài ra thì khách đều đi đứng cả. Biện đã học trong sách như vậy và đã thấy như vậy trong vài cuộc tiếp tân của người ngoại quốc ở đây, nên cóp y theo.

Gia chủ không dè dân ta lêu cụ sớm quá, và rất nhiều người mỏi chơn, nhứt là các mệnh phụ phu nhơn của ta, vì họ sinh đẻ nhiều chớ có phải còn son cho tới năm mươi như đầm vậy đâu.

Vì thế mà mười chiếc ghế dưới các gốc cây rất đắt khách và khi tiếng than phiền bắt đầu rù rì nổi lên, thì các tay đờn ông, tuy vẫn mỏi chân muốn chết, cũng tự động xông xáo vào nhà vác ghế để dâng cho các bà, còn họ thì tiếp tục đi đứng cho ra vẻ ta đây còn sỏi.

Nửa tiếng đồng hồ sau giờ mời thì đám tân khách đã họp thành từng nhóm nhỏ, rất dễ cho gia nhân phục dịch. Cứ một gia nhân bưng một mâm rượu, bánh tới một mhóm thì hai phút sau đã xong, đỡ khổ hơn là dưng mâm cho từng người một.

Họ họp nhóm quanh các gốc cây, tức là quanh các bà, lúc đầu vẫn ngồi một mình, nhưng tức thì được một vài ông đến săn sóc, rồi năm bảy ông khác lại kéo đến để khỏi thua mấy ông mau bước kia.

Câu chuyện như bắp rang và chắc chắn không một ai đá động đến thể thao, văn nghệ hay học thuật, cho nên có một thanh niên có vẻ bơ vơ vô cùng.

Thanh niên trạc tuổi của Ngọc, phong độ hào hoa phong nhã lắm, nhưng hắn trẻ tuổi nhứt đám nên khó lòng mà bắt chuyện với ai. Có lẽ hắn chỉ quen với chủ nhà thôi, mà chủ nhà thì bận tiếp các tay nhà giàu.

Con người vào cái tuổi của hắn, trừ Biên ra, không ai nói chuyện làm ăn cả. Lúc đầu hắn vẫn biết đến săn sóc các phu nhơn, mặc dầu tất cả đều cao niên hơn hắn. Nhưng rồi những “đợt sống già” tràn đến nhận hắn chìm luôn.

Hắn còn đang đi bơ vơ thì bỗng một chiếc xe nho nhỏ, xinh xinh mà người ta nhận ra là một hiệu mới, hiệu Triumph, tiến vào sân, nhai sạn rào rạo dưới bốn bánh của nó.

Cả sân đều quay ra nhìn người khạch đến trễ ; sự đến trễ là dấu hiệu bảnh số dách của giới trưởng giả, phú hào, càng trễ giờ càng ra vẻ sang, và trễ hơn hết thì đó là một nhân vật quan trọng vậy.

Nhưng nếu người đi trễ không có gì đặc biệt thì cũng chả ai chú ý đến. Rủi ro người ta thấy y vào, người ta lại còn bĩu môi mà nói thầm: “Cái bộ vậy mà cũng làm tàng, đi trễ như là ông bự”.

Đằng nầy, y lại đặc biệt nên y nổ lớn như một quả bom.

– Ai đó vậy?

– Sao chỉ đi có một mình?

– Trời, đẹp ghê hồn.

– Lạ, tôi chưa hề gặp người này ở đâu cả.

– Người như vậy mà sao từ thuở giờ không thấy giao thiệp.

– Chắc ở ngoại quốc mới về.

Vợ chồng Biên vội rời nhóm khách cuối sân, hối hả chạy đến người khách mới. Và những gì Biên đã sắp đặt, thực hiện đúng y như là một bộ máy đồng hồ: khi Biên cặp tay Liên bước đến giữa đám tân khách thì nhạc trỗi huy hoàng.

Liên nụ cười không rời khỏi môi, mặt vác hất lên, và lúc các tân khách được chủ nhà giới thiệu với nàng, nàng chỉ cúi đầu nhẹ mà chào, rất kẻ cả.

Thế mà không ai bị mích lòng hết, kể luôn những ông tóc hoa râm, đáng cha nàng.

Thật ra Liên không có phách. Nàng chỉ cố ý làm thế cho oai thôi, cho mất hết vẻ nhỏ nhoi khiêm tốn của nàng đi.

Người được giới thiệu sau cùng là thanh niên bơ vơ từ lúc nào tới bây giờ.

– Anh Thinh, nhạc sĩ…

– Bà Giáo sư Ngọc…

Biên chỉ thốt nho nhỏ tên và nghề nghiệp của thanh niên, vì hắn định bụng rằng cái tên xoàng xoàng ấy và cái nghề cũng xoàng xoàng ấy không kêu vang lên trong tai người bạn quý của hắn, như tên tuổi, chức tước của những tân khách khác.

Nhưng hắn ngạc nhiên hết sức và nhận thấy sự xúc động nơi cả hai người. Có lẽ, họ cũng chẳng nhớ tên nhau nữa, mặc dầu họ mới nghe tên ấy một giây trước đó, vì quả tên họ không nói lên gì cả. Chỉ có người của họ là cho kẻ nầy chú ý ngay đến kẻ kia thôi.

Trên đời ta, ta gặp hàng triệu người, trong hằng triệu người ấy, cũng có được hằng trăm người đặc biệt đáng cho ta để tâm đến và nghĩ đến họ một lúc. Nhưng chỉ có một người độc nhất là khiến ta như rụng rời khi gặp họ lần đầu.

Người chưa biết mặt bao giờ ấy ta cứ nghe sao mà như là đã được quen đâu từ bao giờ. Đó là con người mà có lẽ ta đã tạo ra trong trí đúng với sở thích của ta, và nếu may mắn gặp được họ trên trường đời, ta vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi không biết người ấy quả có đang đứng trước mặt ta, hay chỉ là người của giấc mơ dài hạn của ta đấy thôi.

Cả hai đều sửng sốt nhìn nhau, không ai cúi đầu chào ai cả.

Biên cứ ngỡ chàng nhạc sĩ nhút nhát và không thạo xã giao, không biết nói gì, và Liên đang giận vì con người thiếu lịch sự ấy không săn đón nàng như bao người khác, vả lại họ nhìn nhau lâu quá, nên hắn mặc kệ, đưa Liên trở vào giữa đám đông.

Hai người xây lưng lại thì đã thấy sau họ, hằng chục người kéo theo. Biên mỉm cười buông tha Liên ra cho đám kia săn đón nàng.

Hắn không ganh tị, không cố chiếm độc quyền về nữ khách đẹp tuyệt trần ấy, vì hắn đã thỏa mãn. Hắn hãnh diện ghê hồn, đã là bạn thân của người đẹp rất lâu trước khi bọn nầy thấy mặt mỹ nhân. Thế là đủ lắm rồi.

Về sau này, nếu có ai đủ điều kiện chinh phục Liên thì người đó chắc chắn là hắn chớ chẳng ai vào lọt được, giờ thì để cho thiên hạ biết nàng chút ít, thế nàng mới càng hấp dẫn hơn lên.