← Quay lại trang sách

- 8 -

Liên đi chớ không đứng lại với đám người vừa tới để bu quanh nàng. Nàng quyết trở về ngay với Nguyệt đang hầu chuyện với một nhóm khách nữ dưới gốc cây để Nguyệt giới thiệu nàng với họ. Nam tân khách hôm nay sao mà già xọm, khiến nàng thất vọng hết sức, và quyết vớt vát phần nào bằng cuộc làm quen với các bà cho rộng đường giao thiệp thôi.

Liên không biết rằng chính những ông già xọm ấy mới là kẻ có địa vị trong xã hội, mới là kẻ có tiền.

– Chị Nguyệt, giới thiệu em với quí bà đi chị.

– Cố nhiên, hết anh Biên thì tới phiên tôi chớ!

Liên lại đi một vòng thứ nhì, tay trong tay Nguyệt. Nhưng lần này nàng không thoát khỏi sự tò mò của phụ nữ. Các bà thì phải biết chơn lông kẽ tóc, các bà mói ưng cho. Và các bà điều tra, hỏi vặn một lát thì lòi ra ông giáo Ngọc.

Các bà còn hỏi vặn ông giáo dạy trường nào, Nguyệt đã dự liệu cuộc thẩm vấn tỉ mỉ nầy nên nói ngay với những phu nhân tọc mạch:

– Anh ấy dạy Đại học, Văn khoa Đại Học.

Chức tước của ông chồng vắng mặt được các bà tin ngay, nhờ ở chiếc xe hơi cọp mà Liên dùng để vào dây một cách huê dạng.

Người đàn bà cuối cùng ngồi ở gốc cây dé ngựa hẻo lánh dựa tường rào hông sân bên tả. Đó là góa phụ của một nghiệp chủ địa ốc lớn ở Saigon, có Pháp tịch. Bà ta được Âu hóa từ lâu năm rồi, và cũng cần giữ mãi các mối giao thiệp của chồng, nên cuộc tiếp tân nào, bà ta cũng có mặt, mặc dầu tóc bà đã điểm sương.

Bọn đàn ông chỉ rình có dịp ấy để tràn tới. Họ cướp lấy người đối thoại của bà cụ mà chắc bụng bà cụ không mích lòng vi bà đã an phận trong cảnh xế bóng của bà từ lâu rồi, không còn ganh tị với ai nữa cả.

Quả thật thế. Bà cụ chỉ cười một nụ cười khoan hồng, hơi thoảng một chút ngậm ngùi nhớ lại thuở thanh xuân của bà thôi

– Xin phép cụ cho cháu hầu chuyện vái người đẹp một lát nhé!

Câu nói trên đây của ông Được, nhà xuất cảng cao su và mễ cốc, tuy là nói với bà cụ, nhưng mà cũng để trao lời mở hơi hầu bắt chuyện với Liên.

Quả thế, không đợi bà cụ nói gì, hắn đã khởi nịnh:

– Tôi cứ muốn trẻ lại, để được học với bà thôi, bà giáo sư à.

Bà cụ biết ông xuất cảng lầm, nhưng thoáng thấy Liên bối rối, nửa muốn đính chánh, nửa muốn đánh trống lấp, bà vội cứu vãn:

– Còn tôi, tôi cứ muốn hóa đàn ông.

– Cụ còn phải muốn một điều thứ nhì nữa là phải vừa đàn ông, vừa trẻ lại chớ.

– Cố nhiên, bà Ngọc nè, bà nên ý thức về uy quyền của bà nhé. Cả vũ trụ đều phải quì dưới chân bà.

Liên bẽn lẻn nói:

– Cụ dạy quá lời! Cháu có…

– Không quá đâu thưa bà, tôi có nghe một chuyện cổ tích nói về một người đẹp bảo trái núi bước tránh đi, và trái núi vâng lời…

Liên

cười dòn dã mà rằng:

– Nếu đưọc quyền lực ấy, tôi rất sung sướng mà dùng nó để lái xe. Thế nào mà xe xích-lô và xe máy họ không bao giờ tránh đi, mỗi khi mình nhận còi.

Thế là hai người đã bắt chuyện với nhau được rồi trong khi mấy tay tổ khác còn đứng quanh đó để moi óc cố tìm một lối vào đề sao cho ăn dính ngay tức khắc như là cái ông xuất cảng tài giỏi nầy.

Họ còn đang mê nói chuyện với nhau thì bỗng nghe rần ràn, day lại thì mới hay té ra thiên hạ đã vào trong nhà cả vì đêm vũ sắp mở màn.

Lần này bọn đàn ông đua nhau mà mau bước, bao nhiêu ghế do chính tay họ xách ra, ngồi bơ vơ nơi cái sân trống người trong nháy mắt ấy.

Người kœ mã đầu tiên của Liên không phải là ông chủ nhà, bạn thân của nàng, mà cũng không phải cái ông xuất cảng mễ cốc có tài bắt chuyện và đang đàm đạo với nàng trong những phút chót, như ai cũng tưởng.

Đó là một ông lão tóc bạc phơ, có tướng đệ nhứt phong lưu trong đám tân khách, và người kỵ mã của bà cụ nghiệp chủ địa ốc lại là chàng nhạc sĩ trẻ tuổi, mà suốt buổi đầu hôm thơ thẩn ngoài vườn với ly sâm banh không bao giờ cạn trên tay.

Cả hai đều cố ý làm như vậy. Thinh thực hiện ý định rất dễ dàng vì chàng thủ vai chủ động, muốn mời ai tùy thích, phương chi người chàng mời là một người “không kẻ đón người đưa”.

Liên thì hơi khó một chút, và có thể rất khổ, nếu nàng không khéo. Nàng làm sao mà rứt được ra khỏi cái ông xuất cảng cao su ổng đeo riết như sam?

May mắn lắm là nàng bỗng bắt gặp đôi mắt của ông cụ đầu bạc, ông đang đứng ở một khóm cạnh đó. Liên nhớ ra thì ông cụ rất lịch thiệp và, mặc dầu cao niên, vẫn cố gắng nịnh đầm. Ông cụ có vẻ xông xáo lắm, như là một thanh niên và Liên thấy đó là vị cứu tinh của nàng.

Cái nhìn của phụ nữ chắc hùng biện lắm, nên chi ông cụ nghe được liền tiếng gọi thầm lặng của nữ khách trẻ đẹp nầy.

Ồng bước qua nhập bọn đúng vào lúc họ vào nhà và ông xuất cảng ơ hờ không đề phòng nên bị ông cụ phỗng tay trên, mau miệng mời Liên và được nàng nhận lời còn sốt sắng hơn là khi con trai mời nàng.

Ông xuất cảng chưng hửng, đứng há miệng trố mắt mà nhìn người ngọc bước đi trong tay ông lão và lâu lắm ông ta mới nhận ra sự thật là cái gì cầm chắc trong tay mới dám tin là của mình.

Ông cụ rất giàu kinh nghiệm về người đời, cười hỏi Liên:

– Bà xích mích gì với anh nhà giàu ấy?

– Thưa cụ không, cháu chỉ nhờ cụ cứu giùm để đợi người khác thôi.

– Hèn chi. Nhưng nếu bà tín nhiệm nơi tuổi tác của tôi, không cho tôi là tò mò, bà có thể cho biết đợi ai được chớ. Tôi vui tánh, thích theo dõi lứa người trẻ tuổi, để xem họ tiến hơn bọn trẻ của thời thanh xuân của tôi đến mức nào.

Liên cười nỏi:

– Thưa cụ, con xem cụ như bậc ông, cha, sao con lại không tín nhiệm nơi cụ. Nhưng con xin hỏi, vào thời cụ còn con trai, làm gì ta đã khiêu vũ trong các gia đinh.

– Bà nói đúng, nhưng con trai con gái ta thuở ấy vẫn yêu và giàu tưởng tượng, giỏi nghĩ mưu kế để gặp nhau hay tránh nhau.

– À, ra vậy, thưa cụ, con đang đợi người thanh niên đang nhảy với bà cụ đằng kia.

Ông lão đưa mắt một vòng và tìm được cặp so le thứ nhì.

– Tốt đôi lắm!

– Thưa cụ, cụ có nói mỉa hay không?

– Không. Tôi nói tốt đôi là nói bà với ông trẻ ấy chứ.

Liên cười cái cười tinh nghịch của trẻ con:

– Nếu cụ không cho là vô phép, con cũng bảo là cụ và bà ấy rất tốt đôi.

Ông lão cười khà mà rằng:

– Nhưng những người cao niên mà biết điều thì không nghĩ đến sự đó.

– Thưa cụ, cả vũ trường đều nhìn ta và nhìn cặp kia. Có lẽ họ buồn cười lắm mà tự hỏi sao ta không đổi với nhau.

– Đổi với nhau? A, đó là một ý hay. Sao tôi ngốc quả mà không nghĩ đến điều đó. Để tôi đổi giúp bà nhé?

– Dạ cám ơn cụ lắm.

Họ đã trôi lại gần cặp so le thứ nhì và ông cụ vốn quen thân với bà cụ, nên hai người ngó nhau mà cười. Ông nói với Liên:

– Tôi thì tôi buông ra được rồi đó, nhưng bà đã đánh V. T. Đ. cho Cậu kia chưa? À, nhưng không được, nguy lắm. Đổi xong, ta đi không bao lâu nữa là hết bản, và như vậy bà nhảy với cậu ấy có vài phút ngắn ngủi thôi, lại còn sợ cái rủi ro của trò xí cột nữa. Bà có biết trò chơi xí cột ở nhà quê không?

– Thưa cụ không, con ở tỉnh thành từ nhỏ đến lớn.

– Ở nhà quê, có trò chơi như vầy: Bảy, tám người, mỗi người dành lấy một cây cột. và người thứ chín không có cây cột nào hết để “xí” nên hắn đứng bơ vơ đợi ai sơ hở đặng cướp lấy. Những tay có của bạn, đổi cột vớí nhau để chọc thèm hắn và sự sơ hở xẩy ra những lúc ấy! Đang đói khát địa vị, hắn sẽ lẹ như chớp nhoáng, không ai trở tay kịp cả.

Liên nghe tả trò chơi, thích lắm, cả mặt cả mắt nàng cười lên, ông cụ bày mưu:

– Bà sẽ ngồi với cậu ấy, bà kia và tôi. Chúng tôi làm hàng rào bảo vệ cho bà và hắn không làm sao xen vô để mời bà được hết.

– Cụ tính việc giỏi quá.

Ba phút sau họ đã ngồi lại quanh bàn đặt dựa vách tường.

Ông cụ cười nói:

– Hoan bô bà Phát-Lợi vừa nhảy với một kỵ mã tài hoa.

Bà Phát-Lợi ấy cũng cười mà rằng:

– Tôi còn nhớ câu chuyện về cô đào hát danh tiếng Sarah Bernard. Lúc trở về già cô ấy thuê một căn buồng trên lầu 7, mà ngôi nhà ấy lại không có thang máy.

Hễ lần nào khách của cô ta than phiền về sự bất tiện đó, thì cô ta đáp: “Ấy, tôi chỉ còn có mỗi một cách đó để khiến trái tim đàn ông rung động thôi. Phải leo mười bốn nấc thang thì ông nào lại khỏi hồi hộp y như là gặp tôi lần đầu trong thời xuân sắc của tôi!”

Tôi cũng bắt chước cô ấy cho cậu đây phải mệt vì những bước nặng nề của tôi vậy mà.

Cả bọn cùng cười và Liên giúp cho người thanh niên dạn ra:

– Thưa ông, anh Biên nói ông là nhạc sĩ, nhưng ông soạn nhạc hay chơi nhạc?

– Thưa bà, tôi dạy nhạc.

– Vậy là nhạc sư rồi.

– Mặc dầu dạy nhưng tôi không là sư hay chỉ là sư của các học viên thôi, chớ không là sư ở cái tước đối với phần đông thiên hạ.

– Ông chỉ nhún nhường. Thưa ông, ông mở lớp hay dạy riêng từng cá nhân?

– Dạ, tôi dạy trẻ con ở trường Trung học của Pháp.

– Thế là đồng nghiệp – Ông cụ nói.

– Đồng nghiệp nhưng con lại cứ muốn làm học trò của ông ấy. Con thích nhạc lắm và dốt nhạc lắm.

Ông cụ tuy nói chuyện với họ, nhưng lại ngồi phân nửa thân mình đưa ra ngoài để rình giàn nhạc, và rình tân khách.

Ông vụt đứng dậy thình lình và cả bàn day lại thấy ông đón bắt tay ông xuất cảng mà hỏi lăng xăng:

– Thế nào, độ này cao su có giá hay không? À còn bà ấy đâu rồi?

Ông xuất cảng bị kỳ đà thình lình, tỏ vẻ bực bội lắm và tức cho cái lão già này đã phỗng tay trên ông ta một lần rồi.

Tuy nhiên vì lịch sự ông ta phải đáp lời và trong khi ấy thì ông thầy dạy nhạc đã đứng lên nghiêng mình trước mặt Liên.

Ông xuất cảng nắm tay lại, bậm môi mà giậm chơn lên gạch rồi vội vàng xin phép lão phá đám để đi.

– Thưa bà… thưa bà…

– Vâng!

Thinh chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi rồi ngây ngất nhìn thẳng vào mắt Liên, nàng tiếp đón cái nhìn ấy một cách bạo dạn, nhưng tự nhiên rồi mắt nàng như mỏi mệt. Nàng chỉ còn mơ màng nhìn vào cằm vào cổ, vào cà vạt của chàng kỵ mã thôi.

– Thưa bà… bà là gì của ông cụ?

Liên mỉm cười:

– Tôi cũng định hỏi ông là gì của bà cụ?

– Họ chỉ là cứu tinh của ta thôi, phải không bà?

– Đúng như vậy.

– Thưa bà, tôi ở ngoại quốc về đã hơn một năm rồi, đã được mời trong nhiều cuộc tiếp tân, đã nhào vào lắm cuộc khiêu vũ gia đình, nhưng chưa hề thấy bóng bà lần nào.

– Tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên mà tôi được biết ông.

– Nhưng trễ còn hơn không bao giờ quen biết nhau phải không thưa bà. Thưa bà, bà quen lớn thế nào với gia đình của chủ nhà?

– Tôi là bạn học của bà Biên.

– Hay quá. Còn tôi là bạn học của ông Biên. Thưa bà, sau cuộc gặp gỡ đêm nay, không biết tôi sẽ còn hân hạnh tái ngộ với bà nữa hay không?

– Sao lại không. Saigon nhỏ hẹp quá…

– Nhưng chắc còn phải đợi một thời gian mời có một dịp như vậy. Tôi nóng lòng được gặp mặt bà ngày mai, ngày mốt nầy đây.

– Cũng chẳng khó. Rồi ông sẽ gặp tôi…

Lần đầu tiên, Liên phân biệt được vài điều trong xã hội. Tài hoa, son trẻ, địa vị, ba thứ ấy, không bao giờ đi đôi với nhau cả, và những cô gái mơ một lượt đến ba thứ sẽ không bao giờ toại nguyện.

Câu “tài không đợi tuổi” nói ra nghe hay lắm, nhưng trăm năm dễ có một lần mà tài xuất hiện quá sớm nơi một người. Khi tài họ đã vững, tăm tiếng họ lẫy lừng thì họ đã bước vào cái thế hệ mà con gái không còn mơ đến nữa rồi. Nhưng như thế, cũng chưa chắc họ đã chiếm được một địa vị trong xã hội. Những người khách đáng kể trong con mắt của chủ nhà và của khách như hôm nay, toàn là những ông bà của đợt sống sồn sồn và đợt sống cũ cả.

Chỉ có anh chàng nhạc sĩ này là còn son thôi, nhưng anh chàng lại sống đời sống lu mờ của anh ta, với cái tên Thinh hoàn toàn vô danh.

–Chị vui chớ?- Biên hỏi.

– Chưa bao giờ… vui thế.- Liên cười đáp.

– Chị nhìn kia, cái ông đen đúa và to người như tây đen ấy, ông ấy xưa kia chỉ là thư ký đánh máy mà thôi! Ấy thế mà bây giờ thì ông ta là nhà giàu hạng năm ở Saigon này đó.

– Ông ấy giỏi quá!

– Có giỏi gì đâu. Ông ta chỉ đứng tên trá hình cho ông chủ tây trắng của ông ta thôi. Chợt ông chủ ấy chết đi, là ông ta hưởng trọn gói.

– Vậy à…

– Nói điều nầy, không có ý gì khác đâu chị nhé. Nếu anh Ngọc đứng tên dùm cho tôi, và không may tôi chết đi, còn có Nguyệt. Tuy nhiên anh Ngọc vẫn khá lên được, nếu anh biết lợi dụng địa vị tạm của ảnh. Đó là tôi tốt với bạn đó. Tôi có thể chọn người nhiều khả năng hơn anh Ngọc kia. Vì chị mà…

Xin mời chị.

Khi họ lướt qua trước mặt ông thầy dạy nhạc. Biên cười và hỏi nho nhỏ:

– Khi nãy nhạc sĩ đã nói gì với chị?

– Ôi, nhiều chuyện lắm.

– Anh ấy có tán chị chớ?

– Không.

– Nếu có cũng chẳng sao kia mà, sao chị lại…

– Quả thật không.

– Lạ quá. Chính tôi đây, mà tôi còn cứ muốn tán chị trong khung cảnh này.

Liên cười, pha trò:

– Vậy hả? Thì anh cứ tán, xem tài anh ra sao.

– Nhưng đừng mách vời bà đầm nhé.

– Ấy, cái đó không dám bảo đảm lắm.

– Nguyệt cứ nói sao nó lại không là đàn ông, để nó tán chị. Như vậy tức là nó mặc nhận đàn ông tán chị là sự dĩ nhiên, không tội lỗi gì cả.

– Đó là đàn ông khác kia. Anh thì…

– … Thì ngoại hạng đối với Nguyệt hả!

– Chớ sao?

– Thôi, không dám tán chị. Xin nói tiếp chuyện đứng đắn khi nãy là chuyện địa vị của anh Ngọc. Tôi xin nhắc là vì chị, nên tôi mới chọn như vậy, chớ bạn thân của tôi xông xáo không thiếu gì người.

Liên bỗng nhớ đến Hổ khi nghe mấy lời Biên vừa thốt ra. Đó là lời hăm dọa gián tiếp: “Chị coi chừng, nếu chị không làm vừa ý tôi thì khỏi mong tôi cho Ngọc chỗ làm”.

Nàng vụt cười khan lên, như đêm đi xem chiếu bóng vậy. Thì ra cái loài đàn ông toàn là như thế đấy à!

“Chắc gì mà Ngọc sẽ nhận địa vị mà nhà ngươi lo le để mua chuộc ta đâu nhé”. Liên nói thầm lên và ranh mãnh nhìn Biên mà cười.

– Chị cười gì?

– Tôi cười anh.

– Tôi? mặt tôi lọ lem à?

– Gần như vậy.

– Sao lại gần. Dính lọ hay không dính lọ, không thể hơi dính lọ được.

– Có phải là anh hăm dọa tôi hay không?

– Ơ kia. sao tôi lai dám hăm dọa người đẹp.

– Vì anh không dám tán người đẹp, nên anh xoay ra hăm dọa. Anh giúp Ngọc vì tôi, và nếu tôi không để cho anh tán, anh sẽ không giúp nữa.

Biên cuời xòa:

– Chị rắc rối lắm. Chị bói ra ma như vậy thì vu cáo tôi gì thì nghe cũng có ]ý hết.

– Khi nãy tôi mời anh cứ tán. Thà là như vậy đẹp và sạch hơn là hăm dọa nhiều.

– Chị đã ngộ nhận.

– Tôi cho anh hay rằng từ đầu hôm đến giờ, có một biến chuyển lớn trong lòng tôi, có thể tôi không thích xã hội giàu sang này như tôi đã thích từ ngày tái ngộ với chị Nguyệt.

– Chị rắc rối lắm. Tôi không biết chị muốn nói gì, muốn đi đâu.

– Anh không hiểu thật à? có lẽ phải, mấy ông nhà giàu ít hiểu chuyện rắc rối của lòng.

– Đúng như vậy chị à. Về buôn bán, làm ăn, khó tính toán bao nhiêu, bọn tôi giải quyết cũng xong, nhưng những cái chuyện lòng lộn xộn rối nùi, tôi xin chịu thôi.

Liên cười, lần này nàng cười thành thật, chớ không mỉa mai gì hết. Nàng lấy làm ngộ nghĩnh cho những người giàu có lắm. Họ giống hệt những người nghèo khổ ở cái chỗ không rắc rối về tình cảm bao giờ. Lòng họ tròn trịa, trơn lu, không hề có gai góc.

Một đàng thì bận tính lời tính lổ, một đàng thì bận tính đói tính no, cả hai hạng người đều bấn loạn về vật chất.

Chỉ có cái bọn lưng chừng của nàng, của Ngọc, của Thinh, cái bọn mà người ta gọi là tiểu tư sản, là hay khổ về tư tưởng, về tình cảm, về đủ thứ chuyện không đâu và vô ích… cho cái bao tử của loài người.

Nếu một xã-hội mà thiếu bọn tiểu tư sản rắc rối của nàng thì chắc chắn xã hội ấy không còn văn, thơ, ca nhạc, tiểu thuyết, chiếu bóng gì cả, vì những bộ óc quá no hay quá đói chắc chắn không thể nghĩ ra được một chuyện phim, một bài thơ.

“Sở dĩ mình khổ, – Liên nghĩ-, cũng chỉ vì mình muốn lành, muốn yêu, tức là muốn những cái muốn rắc rối tiểu tư sản của mình. Nếu không, mình sống ở Mỹ Tho cũng no ấm chán”.

– Chị Liên nè, giờ đến hai giờ sáng, sẽ có ít lắm là phân nửa khách rút im theo kiểu Ăng-Lê. Nhưng cái phần cốt trụ thì vẫn ở lại đến phút cuối cùng.

Tôi cậy chị ở lại đến phút ấy để phụ với vợ chồng tôi mà tiễn khách nhé.

– Cái đó thì sẵn lòng.

– Rồi Nguyệt sẽ đưa chị về nhà, sau khi người khách chót rời khỏi nơi đây.

– Đồng ý.

– Và đừng có nghĩ ác về đề nghị của tôi.

Biên buông Liên ra trên tay ông cụ bà cụ tóc bạc. Nàng cười nói:

– Thưa hai cụ thuở thanh xuân chắc hai cụ hạnh phúc lắm!

– Ai làm cho bà nghĩ như vậy? – Bà chủ địa ốc hỏi.

– Thưa, con quan sát thấy những người không thỏa chí thường cà nanh với những người toại nguyện, nhứt là trong địa hạt tình cảm. Thuở còn trẻ, họ không có dịp vui đùa hay yêu đương, đến già họ cứ cho vui vẻ, thương yêu là bậy bạ, và cố ngăn trở bọn trẻ sống đúng tình cảm của lứa tuổi của họ là vui và yêu.

– À chuyện đó thì không dám biết, – Ông cụ đính chánh. Chúng tôi không có tùng đảng với việc của ai hết. Chúng tôi chỉ giúp người ngay.

Liên cười:

– Nhưng thưa cụ, bọn trẻ tuổi làm gì mà ngay được.

Nhạc sĩ Thinh đã đến, toan vầy bàn với ba người đang đàm thoại. Nhưng Liên đã đứng lên nói:

– Xin phép hai cụ, ở đây nóng bức quá.

Thinh đứng tiu nghỉu vài giây rồi chợt hiểu, chàng vội bước theo Liên đang lần bước ra sân.

Chàng bắt kịp thiếu phụ nơi thềm nhà và hỏi:

– Thưa bà, nếu tôi cũng nghe nóng bức thì bà bảo sao?

Liên không day lại, vừa bước xuống tam cấp vừa đáp:

– Tôi sẽ cho ông là người khéo nịnh.